“Phí Lan, có người muốn đánh em.”
____________________
Diệp Lệnh Úy thì không tóm được, Trần Nhất Minh cũng chạy đi mất, Nguyên Tùng vừa mở bừng mắt liền nhìn mấy kẻ mặt to như cái đĩa đang đứng đối diện mình, hắn chửi một tiếng ngu xuẩn, rồi lại tức giận đến mức ngất đi.
“…”
Mấy đứa cùng lớp vây quanh Nguyên Tùng vô cùng lo lắng nhìn nhau, không có trụ cột, bọn chúng cũng không biết phải làm sao.
Nguyên Tùng vẫn luôn là trụ cột của mấy đứa chúng nó.
Hơn nữa, cây côn điện của Diệp Lệnh Úy trông thật đáng sợ, bọn chúng không dám ra tay.
–
Trần Nhất Minh đi theo sau Diệp Lệnh Úy, khi Diệp Lệnh Úy sắp lên lầu, Trần Nhất Minh gọi cậu lại, “Tôi sẽ trả lại quần áo cho cậu vào ngày mai.”
Diệp Lệnh Úy quay người nhìn cậu, “Không cần đâu, tôi không mặc quần áo mà người khác đã mặc.”
Quần áo mà Diệp Lệnh Úy đưa cho cậu ta là đồ mới, cậu cũng không định lấy lại.
Trần Nhất Minh cúi đầu, im lặng một hồi, cậu ta nhẹ nhàng nói, “Cậu giúp tôi thì bọn chúng sẽ tìm đến làm phiền cậu.”
“Đó là việc của tôi, Trần Nhất Minh.” Diệp Lệnh Úy chậm rãi nói, “Cậu đừng vui mừng chỉ vì mình đã thoát được một kiếp nạn, những kẻ bắt nạt cậu không chỉ có nhóm vừa nãy thôi đâu.”
Dù là có lòng tốt giúp đỡ người khác, Diệp Lệnh Úy vẫn sẽ không nói một câu an ủi, cậu xé bỏ sự thật đẫm máu và vứt chúng trước mặt Trần Nhất Minh.
Nếu mình yếu đuối thì việc này sẽ không bao giờ có kết thúc.
Trần Nhất Minh bối rối quay đầu lại, Diệp Lệnh Úy đang nói sự thật. Từ nhỏ đến lớn, đầu tiên cậu sẽ trở thành đối tượng bị lấy ra làm trò đùa, sau đó sẽ trở thành kẻ luôn bị mang ra bắt nạt.
Cậu cho rằng sự im lặng cũng là biểu hiện thầm lặng của sự phản kháng, nhưng sự thật chứng minh, im lặng sẽ chỉ khiến những tên xấu xa đó càng thêm càn rỡ.
Diệp Lệnh Úy cầm côn điện trong tay, ánh nắng rực rỡ từ trên không trung rọi xuống bậc tam cấp, đáp lên mặt cậu.
“Tôi không sợ đâu, cậu không cần phải lo lắng.” Diệp Lệnh Úy thấp giọng nói, gõ nhẹ côn lên mặt đất, cậu nhếch khóe miệng, thoải mái thư thái, tựa hồ như không thèm để chuyện vừa xảy ra cũng như Trần Nhất Minh trong lòng.
“
“Không ai quý giá hơn ai cả, nếu không ăn cơm thì mọi người đều sẽ chết.”
“Nhưng quy luật tự nhiên lại ngầm chấp nhận việc cá lớn nuốt cá bé, trong lòng cậu, chúng là kẻ mạnh”, Diệp Lệnh Úy chậm rãi nói, “Nhưng đối với tôi, chúng chỉ là rác rưởi mà thôi.”
“……”
Trần Nhất Minh ngơ ngác nhìn Diệp Lệnh Úy bước lên cầu thang rồi biến mất nơi ngã rẽ, cậu ta không biết tại sao Diệp Lệnh Úy lại có thể nói ra những lời này một cách tự nhiên và đầy tự tin như vậy.
Cậu ấy bị đau tim mà. Cậu ấy không thấy sợ sao?
Nguyên Tùng… sẽ không bỏ qua cho cậu ấy.
Cao Lâm Hạo thong dong đến muộn, phanh gấp trước mặt Diệp Lệnh Úy, xác nhận rằng Diệp Lệnh Úy vẫn ổn, sau đó tầm mắt rơi xuống côn điện trên tay Diệp Lệnh Úy.
Nhìn thoáng qua cậu ta đã nhận ra ngay đây là côn điện mà Diệp Lệnh Úy mang đến trường vài ngày trước, lúc đó đã bị Pokémon phê bình, rằng cậu mang theo công cụ nguy hiểm, nhưng Diệp Lệnh Úy nói cậu sử dụng nó để tự vệ, sức khỏe của cậu không tốt nên rất dễ bị bắt nạt.
Cao Lâm Hạo đã là học sinh của Pokémon được hai năm, cậu chưa bao giờ thấy Pokémon dễ nói chuyện như thế.
“Cậu cầm cái này đi làm gì vậy?”
Diệp Lệnh Úy vừa đi cùng Cao Lâm Hạo đến lớp học vừa trả lời, “Đi đánh người.”
“Đánh…” Trong vô thức Cao Lâm Hạo muốn lặp lại lời nói của Diệp Lệnh Úy, nhưng sau khi phản ứng lại thì giọng nói bỗng im bặt, cậu ta mở to mắt, “Đánh người á? Cậu như vậy mà còn đi đánh người khác? Cậu đánh ai cơ?”
“Nguyên… Tùng?” Hình như là cái tên này.
Cao Lâm Hạo, “…”
“Cậu làm gì mà lại chọc tức thằng đó?” Cao Lâm Hạo rú lên, “Nguyên Tùng đáng sợ lắm, không ai dám đụng vào gã ta đâu.”
Diệp Lệnh Úy gật đầu, “Tôi biết.”
Nếu kẻ đó tốt đẹp thì sẽ không bao giờ đánh bạn học trong nhà vệ sinh.
“Cậu biết con khỉ!”
“……”
Trên đường về lớp học, Cao Lâm Hạo đã phổ cập kiến thức cho Diệp Lệnh Úy về “những sự tích vẻ vang” của Nguyên Tùng ở trường!
Là học sinh năng khiếu chuyên ngành mỹ thuật*, môn chuyên ngành hay môn văn hóa đều xếp hạng nhất trong chuyên ngành của bọn họ, gia cảnh tương đối tốt, nhưng chắc chắn không thể sánh được với cậu ấm Phí Lan giàu có muốn chết.
* Sinh viên chuyên ngành Mỹ thuật (美术特长生): Sinh viên chuyên ngành nghệ thuật là một hình thức thi tuyển sinh đại học tổng hợp, các trường cao đẳng, đại học tuyển một số thí sinh ngoài ngành nghệ thuật có chuyên môn nghệ thuật nhất định theo nhu cầu hoạt động của trường. Các thí sinh vượt qua bài kiểm tra trình độ nghệ thuật nói chung phải ký một thỏa thuận với trường để đảm bảo rằng nguyện vọng đầu tiên là vào trường. Thí sinh cũng phải tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học và điền nguyện vọng bình thường… (Theo Baidu)
Đẹp trai hào phóng, nam nữ đều không kiêng kỵ, đây đều là những tin vặt lén lút nghe được, bình thường mọi người đều hòa hợp với bầu không khí này trong trường học, cũng không quá rõ ràng.
Nhân duyên của Nguyên Tùng rất tốt, cũng không rõ hắn đã bí mật làm những chuyện gì, hắn giả vờ thông minh trước mặt giáo viên, chính vì như vậy nên dù bây giờ Trần Nhất Minh bị thương có đi mách tội Nguyên Tùng thì cũng chẳng ai tin cậu ta, không chỉ giáo viên không tin, mà đến cả bạn học cũng không.
Rất ít người biết những chuyện này.
Diệp Lệnh Úy để ý lý do tại sao Cao Lâm Hạo biết điều này.
Cao Lâm Hạo xấu hổ gãi đầu, “Tôi học cùng trường với tên đó hồi cấp hai, cùng lớp năm lớp sáu, gã thích bắt nạt mọi người từ hồi đó rồi, tôi đụng phải gã, gã liền tiện đà đánh lại tôi.”
Cao Lâm Hạo khi đó cũng khá khổ sở, mới lên lớp sáu còn chưa bao lớn, bị đánh cũng không dám nói, nếu Phí Lan không đứng ra giúp thì Cao Lâm Hạo nghĩ rằng mình có lẽ sẽ không đỡ hơn Trần Nhất Minh bao nhiêu.
“Về sau tôi ăn rất nhiều cơm, có thể đánh lại được gã.” Cao Lâm Hạo đắc ý nói, nhưng cậu ta không nói cho Diệp Lệnh Úy biết thêm lý do “Phí Lan”.
Thấy Diệp Lệnh Úy vẫn chưa nói gì, Cao Lâm Hạo lại nói: “Cậu đã như vậy rồi lại còn đi giúp cậu ta, cậu giúp không nổi đâu, huống chi Nguyên Tùng với con chó điên…”
Những lời tiếp theo của Cao Lâm Hạo nuốt ngược lại trước cái nhìn như lưỡi dao của Diệp Lệnh Úy. Diệp Lệnh Úy luôn ấm áp và khéo léo trước mặt cậu ta, chưa bao giờ để lộ đôi mắt mỉa mai châm chọc như vậy.
Cao Lâm Hạo hé hé miệng, chỉ cảm thấy cả người như bị đông cứng.
Diệp Lệnh Úy buồn cười hỏi Cao Lâm Hạo, “Rõ ràng là cậu cũng từng trải qua những việc đó mà sao lại có thể nói ra những lời như vậy?”
Đôi mắt của cậu rất sáng, sáng đến nỗi Cao Lâm Hạo cảm thấy xấu hổ, hận không tìm được cái khe nứt nào để chui vào.
“Vì cậu hiện tại không phải là bên thiệt thòi, cũng không cần giúp đỡ nữa, cho nên cậu mới có thể dễ dàng nói kệ cậu ta?”
Tất cả những lời phản bác trong cổ họng của Cao Lâm Hạo đều nghẹn lại, cậu ta nhìn Diệp Lệnh Úy như vậy, không nghĩ ra câu nào để nói.
Giờ phút này, Diệp Lệnh Úy giống như ánh mặt trời thiêu đốt trên bầu trời xanh thẳm, đụng vào là sẽ thiêu cháy đối phương, thương tích đầy người.
Cậu ta có thể cảm thấy nét mặt mình đang dần rời rạc và tan ra, đến nỗi cậu không biết chính xác biểu cảm khó coi của mình hiện giờ trông như thế nào. Dưới ánh mặt trời trắng lóa, sự ích kỷ và hèn nhát của cậu không gì có thể che giấu được.
Diệp Lệnh Úy không có ý dạy đời người khác, cậu có sao nói vậy, không chút thiên vị.
Điều kiện tiên quyết để hắn hiểu được sự thấp kém của người khác là “không nhận người thân”.
“Tôi không nói rằng những gì cậu làm là sai,” Cao Lâm Hạo ngả ra sau lưng Diệp Lệnh Úy, giống như một chú cún lớn hờn dỗi, “Tôi chỉ lo lắng cậu sẽ bị trả thù mà thôi.”
Dù rất xấu hổ khi bị Diệp Lệnh Úy trách mắng, nhưng Cao Lâm Hạo vẫn không nhịn được mà dựa gần vào cậu, không liên quan gì đến tình cảm cả.
Mới nãy có một khoảnh khắc, cậu ta nhìn thấy bóng dáng của anh Lan từ trên người Diệp Lệnh Úy.
Chỗ ngồi của Phí Lan là bên cửa sổ, hắn dựa vào bệ cửa sổ, phía sau là hành lang, có hai người con trai đang nằm trên bệ cửa sổ, nói cười bên cạnh Phí Lan.
Cúi đầu thất vọng nhưng không quên cố gắng lưu lại hình ảnh của mình trước mặt Diệp Lệnh Úy.
Hiếm khi Diệp Lệnh Úy bơ Cao Lâm Hạo như thế.
Phí Lan ngẩng đầu nhìn sang, Cao Lâm Hạo vụt cái nhảy tới, ngồi trên mặt đất, ôm lấy chân Phí Lan.
“Anh Lan, em sai rồi, em thật đáng hổ thẹn với những gì anh đã dạy dỗ, anh dạy em lòng dạ ngay thẳng, dạy em bảo vệ kẻ yếu thế, dạy em hiểu chuyện, nhưng cái gì em cũng không làm được, em…”
“Tao dạy mày mấy thứ này khi nào?” Phí Lan cười nói, nhân tiện liếc nhìn Diệp Lệnh Úy.
Cao Lâm Hạo, “…” Sao lại không cho tui mặt mũi chứ?
Phí Lan híp mắt, tựa đầu vào tấm kính, ngón tay tùy ý khẽ gập lại trên trang sách.
Cao Lâm Hạo liếc nhìn, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt, thường ngày Phí Lan biểu hiện như vậy, trông có vẻ thoải mái dễ chịu. Nhưng thực ra chính là lúc mà bạn nên thành thật giải thích.
Sau lưng là tiếng Diệp Lệnh Úy lật từng trang sách.
Trong lúc bàng hoàng, Cao Lâm Hạo cảm thấy mình như đang bị hai anh Lan tra tấn và đe dọa.
–
Buổi tối tan học, Diệp Lệnh Úy kéo cặp sách lên, nhìn côn điện để trên bàn, dừng lại một lúc, cầm nó trên tay.
Nơi cậu ở rất gần trường, không cần phải đi qua con hẻm tối om, ngọn đèn đường mờ ảo rọi trên tán lá long não to bản, khi chiếu xuống mặt đất chỉ còn sót lại vài tia sáng.
Đèn đường là một cái lồng thủy tinh màu vàng lông ngỗng, bao phủ toàn bộ con đường lớn phủ nhựa đường màu đen, ngụy trang thành cảnh đẹp yên bình.
Trường Trung học số ba không nằm ở trung tâm thành phố, những dãy nhà cao tầng mọc san sát nhau như được tạo nên từ bàn tay của thợ điêu khắc, đèn đường chiếu vào đó, ánh sáng lại phản chiếu đến bất kỳ nơi nào khác, rọi vào mắt là từng mảng vàng chói lóa.
Thân Thành là một nơi tốt, Diệp Lệnh Úy thở dài, tiếc là tuổi tác của nguyên thân còn trẻ.
Ánh mắt rơi xuống phía trước con đường mờ ảo còn chưa kịp thu lại, Diệp Lệnh Úy đã cảm giác cổ bị người đằng sau nhéo, kéo cậu về phía sau.
Bình thường cậu không cảm thấy, lúc không phát bệnh thậm chí cậu còn cho rằng mình không khác gì một người khỏe mạnh bình thường, nhưng vào lúc này, vì thể chất của mình, chênh lệch thể lực không phải là một chút ít.
Diệp Lệnh Úy bật công tắc côn điện, không thèm nhìn, xoay người lại, trực tiếp đâm thẳng vào phía sau.
Chệch mất rồi.
Bị hắn nắm lấy cổ tay vặn sang một bên, Diệp Lệnh Úy đau đớn thả ngón tay ra, côn điện rơi xuống đất lăn sang một bên.
Trong lúc giằng co, Diệp Lệnh Úy vô tình nhìn thấy ngôi sao màu đen ở lông mày của người phía sau.
Có một thứ ánh sáng kỳ lạ phát sáng dưới ngọn đèn đường.
Là Nguyên Tùng.
Diệp Lệnh Úy bị ép vào thân cây long não ở ngã ba đường, ngước mắt nhìn lên, cậu có thể nghe thấy tiếng nói, cũng có thể ước lượng được khoảng cách tối thiểu.
Khi nhìn mới biết đây là góc chết rất khó để tìm thấy.
“Đừng giãy giụa nữa, mày không sợ chết sao?” Nguyên Tùng nhẹ giọng nói, nhưng lực tay cũng không yếu chút nào, khuôn mặt Diệp Lệnh Úy áp vào thân cây thô ráp, cổ tay cũng bị vặn chặt, cậu chỉ cần vùng vẫy là sẽ nhận lại áp lực từ bàn tay gần như muốn giết người của Nguyên Tùng.
Diệp Lệnh Úy thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi, một hồi mới nhỏ giọng cầu xin, “Nguyên Tùng, ban ngày tôi không cố ý. Tôi chỉ thấy Trần Nhất Minh rất đáng thương.”
Nguyên Tùng ngẩn ra một lúc, sau đó không nhịn được nở nụ cười.
Hắn thật sự không ngờ Diệp Lệnh Úy lại có thể biết co biết duỗi như vậy, không chỉ co được giãn được mà còn hoàn toàn khiến người khác không thể nhìn thấu, nửa bên mặt cậu trai nghiêng sang một bên, lông mi chớp chớp, xem ra sợ hãi tủi thân lắm rồi.
Nếu không phải lúc chiều bị Diệp Lệnh Úy đập vào lưng đến giờ vẫn còn hơi đau thì Nguyên Tùng nghĩ mình đcm sẽ tin theo mất.
“Thật mà, tôi hứa sau này sẽ không như vậy nữa.” Diệp Lệnh Úy đáng thương nói, giọng điệu gần như giống với khi đứa bé con nũng nịu.
Nguyên Tùng nhíu mày nhìn Diệp Lệnh Úy, hồi lâu mới hỏi: “Diệp Lệnh Úy, mày như vậy làm tao rất khó xử.”
“Tao cảm thấy mình không ra tay nổi.”
“Mày nói xem vì sao chiều nay mày lại muốn giúp Trần Nhất Minh? Nếu mày không giúp nó, nói không chừng chúng ta còn thương lượng được.”
Diệp Lệnh Úy, “…” Bà má mày ấy.
Nguyên Tùng lẩm bẩm ở phía sau, hắn đã ấn chặt Diệp Lệnh Úy nên buông lỏng cảnh giác, Diệp Lệnh Úy vẫn đang mang cặp sách trên lưng, tay không cử động được, vẻ mặt vừa thất vọng vừa hối hận mê hoặc Nguyên Tùng, Diệp Lệnh Úy âm thầm hít một hơi sâu, đạp một chân lên chân Nguyên Tùng
Nguyên Tùng la lên một tiếng, lực dưới tay buông lỏng, Diệp Lệnh Úy xoay người đá vào đầu gối của Nguyên Tùng, Nguyên Tùng gần như quỳ xuống, đầu gối là khớp xương rất yếu và nhạy cảm.
Cơ thể Diệp Lệnh Úy yếu ớt như vậy, Nguyên Tùng nhất thời chịu đựng đau đớn mà đuổi theo Diệp Lệnh Úy, Diệp Lệnh Úy không nghĩ mình có thể chạy được bao xa, từ trước đến giờ không có cách nào chạy.
Biết mình đã chọc tức một tên điên, không phải Diệp Lệnh Úy không hối hận, sớm biết cậu đã đeo côn điện trên cổ rồi, chỉ cần vung một phát là có thể chích điện hắn.
Người đi đường không ít nhưng hai thằng con trai đánh qua đánh lại thì chẳng có ai cho là thật.
Chạy ngược hướng, chân nam đá chân chiêu, dưới chân Diệp Lệnh Úy như trên mây, trái tim đang kháng nghị, đang cảnh cáo cậu nếu không dừng lại sẽ tự trừng phạt chính mình.
Diệp Lệnh Úy đành phải dừng lại, cậu cúi người xuống, chống hai tay lên đầu gối, tiếng tim đập như trống bỏi, bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Nguyên Tùng nhìn Diệp Lệnh Úy dừng lại phía trước, mặt mũi hôm nay của hắn bị mất hết, hắn nhất định phải làm cho Diệp Lệnh Úy cảm thấy tồi tệ, ít nhất là xin lỗi, không thì cũng chích điện cậu một cái.
Nguyên Tùng không nhận thấy rằng cái gọi là lòng tự trọng và tâm lý biế.n thái của hắn đang dần tiêu tan khi Diệp Lệnh Úy giả vờ cầu xin lòng thương xót.
Diệp Lệnh Úy biết rằng Nguyên Tùng sẽ bắt kịp ngay lập tức.
Cậu nhắm mắt lại, hàng mi lấm tấm mồ hôi, chúng óng ánh, vừa đáng thương vừa xinh đẹp.
Khi mở mắt ra lần nữa, trong tầm mắt hiện ra một đôi giày vải màu đen, dây giày quá dài, quấn một vòng quanh cổ chân, được che lại dưới chân mặc quần đồng phục.
Diệp Lệnh Úy chậm rãi ngẩng đầu lên, không ngờ lại nhìn thấy khuôn mặt của Phí Lan.
Chỉ lặng người đi vài giây, Diệp Lệnh Úy đứng thẳng lên nhón chân nhào vào vòng tay của người trước mặt, vươn tay ôm lấy cổ Phí Lan, giống như đứa nhỏ đang mách tội, cậu ghé vào bên tai nam sinh run rẩy tố cáo, “Phí Lan, có người muốn đánh em…”