Sau Khi Xuyên Sách Tất Cả Mọi Người Bắt Đầu Yêu Quý Tôi - Quyển 1 - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
59


Sau Khi Xuyên Sách Tất Cả Mọi Người Bắt Đầu Yêu Quý Tôi


Quyển 1 - Chương 23


“Cậu không cần biết.” Giọng điệu của Phí Lan khá điềm nhiên, nghe không ra bất cứ cảm xúc khó chịu nào, song cũng chẳng nhiệt tình đáp lại lắm.

Lâm Sơ Đông đứng đó nhíu mày suy nghĩ một chốc, cậu ta có cảm giác Phí Lan chắc chắn đang gạt mình.

Diệp Lệnh Úy với hắn giống anh em ở chỗ nào?

Diệp Lệnh Úy nhìn ánh mắt của hắn, hàng mi rợp như cây quạt nhỏ không ngăn nổi ánh sao trời lấp lánh rạng ngời trong mắt, cậu dõi theo ai đáy mắt sẽ in trọn bóng hình người đó.

Đã ba ngày nay Nguyên Tùng không tới trường, tính luôn hôm chủ nhật ấy hẳn là bốn ngày. Tuy giáo viên chủ nhiệm đã báo lý do xin nghỉ cho cả lớp biết để mọi người yên tâm nhưng Trần Nhất Minh vẫn cứ cảm thấy có gì đấy sai sai.

Vả lại cậu ta cũng lờ mờ có cảm giác chuyện này chắc chắn liên quan với Diệp Lệnh Úy.

Vì thế cậu ta đã phục trước cổng trường chờ Diệp Lệnh Úy từ tận sáng sớm.

Cứ cách một lúc Trần Nhất Minh lại kiểm tra thời gian, mãi đến khi sát giờ vào học Diệp Lệnh Úy mới dậm bước khoan thai tới muộn, còn bị ủy viên ban kỷ luật ngăn lại cỡ hai phút.

“Phù hiệu đâu?” Cậu nam sinh lớp 11 chính trực vô cùng, hôm nay mới nhậm chức, nhất định phải cẩn thận tỉ mỉ, bắt nghiêm phạt đúng.

“Đây này.” Diệp Lệnh Úy hẩt hẩt cổ, chiếc phù hiệu màu vàng ghim ở cổ áo, làn da mỏng manh nơi cần cổ trắng nõn dường như đang phát sáng.

Tầm mắt nam sinh kia lia dọc theo chiếc phù hiệu, mặt mũi tức khắc đỏ lựng, hơi hơi hoảng mà lùi về sau hai bước, gật mạnh hai, ba cái, lắp ba lắp bắp: “Đã… đã đeo… phù hiệu rồi.”

Trần Nhất Minh đứng gần đó: “…”

Diệp Lệnh Úy đã thấy Trần Nhất Minh, hơi nheo mắt, cậu mặc kệ cậu đàn em khóa dưới, tiến lại chỗ Trần Nhất Minh.

“Có việc à?” Trần Nhất Minh trưng vẻ mặt “Tôi có chuyện quan trọng muốn hỏi cậu”, Diệp Lệnh Úy chẳng cần mất công đoán mò.

“Sắp vào lớp, ta vừa đi vừa nói.” Trần Nhất Minh vốn định kéo Diệp Lệnh Úy cùng đi, bàn tay chìa ra, cơ mà chưa chạm tới Diệp Lệnh Uý đã vội vàng rụt về, đôi bên chưa thể coi là thân quen lắm.

Diệp Lệnh Úy ngậm chiếc kẹo cứng vị dưa Hami trong miệng, vừa đi về phía phòng học vừa nghe Trần Nhất Minh xì xồ bên tai.

“Nguyên Tùng không đi học ba hôm rồi, thầy chủ nhiệm bảo hắn xin nghỉ, tôi chẳng tin.” Trần Nhất Minh hít sâu một hơi, vì bị Nguyên Tùng bắt nạt quá lâu rồi, đâm ra cậu ta cứ hở tí lại để ý đến hắn, thành tích của hắn, đám bạn giặc xun xoe xung quanh nữa. Có thể nói trong cái trường này dù là kẻ thân thiết nhất với Nguyên Tùng cũng chưa chắc hiểu hắn bằng cậu.

Chắc vì hận nên mới chú ý tới Nguyên Tùng hơn bất kì ai.

Diệp Lệnh Úy đẩy đầu lưỡi cho cục kẹo đảo qua đảo lại giữa khoang miệng, hỏi một câu hờ hững: “Rồi sao nữa?”

Trần Nhất Minh lấy một hơi dài, tiếp tục: “Thế nên tôi đã tới tiểu khu nhà hắn ở, giả vờ là bạn hắn, tôi biết mặt mẹ hắn, tôi từng thấy dì ấy hồi trường mình mở họp phụ huynh, tôi ngồi chồm hỗm dưới nhà chờ cả ngày, cuối cùng đến tối cũng gặp được mẹ hắn!”

Trần Nhất Minh đè thấp âm lượng, vẻ mặt đề phòng.

Diệp Lệnh Úy: “…”

“Cậu bây giờ giống gián điệp nhỉ?” Diệp Lệnh Úy cười nói.

Trần Nhất Minh đỏ mặt, ánh mắt lảng tránh, nói tiếp: “Tôi bảo tôi là bạn hắn, đã hẹn tới hẹn lui sẽ cùng ra ngoài chơi, chẳng hiểu sao không thấy tăm hơi Nguyên Tùng. Dì ấy bảo hắn đang nằm viện, không biết bị ai đánh, cơ mà mẹ hắn nói không phải thương tích nặng, tay trái gãy xương, hai ngày nữa đến lớp được rồi.”

Dòng suy đoán của Trần Nhất Minh tắc tịt, cậu không chơi điện thoại nhiều, thành thử ra luôn cho rằng Diệp Lệnh Úy chỉ là một học sinh cấp 3 gia cảnh bình thường.

Một đứa như Nguyên Tùng, ai dám đụng chạm đây?

Diệp Lệnh Úy gật gù, ôn tồn nói: “Có điều đây cũng là chuyện tốt, đúng không nào?”

Trần Nhất Minh sững sờ, lập tức hăng hái gật lia lịa.

Cậu hận Nguyên Tùng, tất nhiên sẽ thấy đó là chuyện tốt.

Nhìn Trần Nhất Minh vào lớp, sắc mặt Diệp Lệnh Úy mới dần dần trở nên lạnh lùng, cậu hoàn toàn không biết ai đã đánh Nguyên Tùng, nhưng tuần trước Diệp Huyến đã bảo hắn sẽ giải quyết vụ này.

Diệp Huyến nhận được cuộc gọi từ Diệp Lệnh Úy ngay khi vừa kết thúc cuộc đua ở câu lạc bộ, hắn cài riêng một loại nhạc chuông cho Diệp Lệnh Úy, mấy ngày nay bên cậu không có động tĩnh gì, hắn còn ước cậu quên mình đi cho rồi.

Quả thực, hắn chẳng thích thằng em trai này, đôi lúc còn thấy phản cảm, thế nhưng quan hệ huyết thống là thứ không thể cắt đứt chỉ vì ghét nhau. Hắn có thể bỏ mặc thằng em loay hoay với đống rắc rối của nó nhưng với tiền đề là hắn phải vượt qua cửa ải trong lòng mình đã.

“Tốt nhất là mày…”

“Alo, anh hai.”

Diệp Huyến: “…”

Diệp Huyến thôi ý định dạy đời Diệp Lệnh Úy, hắn mò tới một góc khá yên tĩnh, hỏi có chuyện gì một cách khá thiếu kiên nhẫn.

“Chuyện của Nguyên Tùng là anh làm à?”

Diệp Huyến chau mày, “Làm gì là làm gì? Nó làm sao?”

Diệp Lệnh Úy hơi kinh ngạc, đáp ngay: “Không có gì.”

Diệp Huyến phản ứng lại, lạnh lùng hỏi Diệp Lệnh Úy, “Nó lại bắt nạt mày?”

Diệp Lệnh Úy không trả lời.

Không có lời hồi đáp từ điện thoại, một lát sau, Diệp Huyến nghiêm túc nói: “Hai ngày nay anh phải thi đấu, vốn định chờ thi xong sẽ xử lý giúp mày, ai ngờ mới đấy nó đã…”

Chưa cho Diệp Huyến nói hết câu, đầu dây kia cúp máy một cách vô tình.

Nhìn màn hình chẳng mấy chốc đã chuyển màu đen, Diệp Huyến thấy lòng mình nhộn nhạo ngổn ngang bao thứ cảm xúc, sau lại nghĩ thế càng tốt, vậy đi, đừng có làm phiền tao nữa.

Diệp Lệnh Úy đi chậm rì về phòng học, việc này không phải Diệp Huyến ra tay, hắn còn hiểu lầm Nguyên Tùng tiếp tục bắt nạt mình, một thứ cảm giác tội lỗi khá kì khôi được sinh ra trong phút chốc.

Song, loại cảm xúc ấy thoáng cái đã tan biến. Dù sao những sự việc liên quan đến nguyên thân đều bị đặt phía sau chuyện riêng của hắn, ví dụ như đua xe. Lúc ấy Diệp Huyến còn chẳng thèm tự báo với cậu việc hắn phải thi đấu xong mới có thời gian rảnh.

Về bản chất, Diệp Huyến vẫn luôn là người như thế, hắn sẽ ra ngoài mua Oden lúc nửa đêm, phần vì tuổi tác hắn chưa quá lớn, hay mềm lòng. Hắn có thể tự thuyết phục bản thân rằng quá nửa nguyên nhân là vì thằng con trai bên kia màn hình tốt xấu gì cũng là em ruột hắn.

Nhưng một khi dây dưa đến vấn đề riêng của hắn Diệp Lệnh Úy sẽ bị gạt ra sau ngay.

May sao bây giờ Diệp Lệnh Úy là cậu chứ không phải nguyên thân, không thì nguyên thân sẽ thất vọng lắm.

Về phần Diệp Lệnh Úy, giờ cậu chỉ muốn cười, mấy người này càng như vậy thì cậu càng thích đùa bỡn họ đến cùng.

Còn Nguyên Tùng, nếu hắn đã bị dạy dỗ thì cậu chẳng quan tâm do ai ra tay. Tất nhiên cậu sẽ mấp máy miệng nói một câu “Cảm ơn cưng nha” không thành tiếng.

Diệp Lệnh Úy vừa mới bước chân vào lớp thì Pokémon cũng theo sau cậu mà vào, bắt đầu thông báo về cuộc họp phụ huynh diễn ra vào thứ sáu này.

“Có một số bạn trong lớp có ba mẹ còn đi công tác ở xa đúng không? Thế ông bà đi thay cũng được, nếu phụ huynh có nhà thì cố gắng sắp xếp tham dự. Cuộc họp này rất quan trọng với những học sinh lớp 12 như các em. Các thầy cô sẽ trao đổi với người nhà các em những điều cần thiết để giúp con em vượt qua năm học cuối cấp gian nan này.”

“Còn nữa, thầy muốn nhấn mạnh thêm một vấn đề, năm ngoái ở lớp ta đã xảy ra hiện tượng dùng tiền thuê phụ huynh giả mạo, thầy mặc kệ các em thuê ba hay mẹ, lần này một khi thầy phát hiện đều ghi lại xử phạt!” Biểu cảm và ngữ điệu của Pokémon trông cực kì nghiêm túc, xem ra không giống như đang đùa. Rất nhiều bạn học cùng ngoái đầu soi Cao Lâm Hạo bàn dưới như thể đã giao hẹn từ trước.

Cao Lâm Hạo xụ mặt: “Nhìn tao làm gì? Năm ngoái tao có kiếm đâu.”

Pokémon: “Vậy ra năm nay em định thuê hả?”

Cao Lâm Hạo: “…” Ship sông Hoàng Hà đến đây cho tôi nhảy đê.

Pokémon rời đi để dạy học bên lớp khác, lớp ngụy trang điềm tĩnh của Cao Lâm Hạo nứt vỡ trong chớp mắt, cậu hoảng hốt: “Toi, toi toi rồi, thứ hạng lần trước của tôi là bao nhiêu? Top 600, top 600! Học kỳ trước còn ở top 500, chết, mẹ tôi nhất định sẽ lột da, tịch thu điện thoại của tôi, cắt bớt tiền tiêu vặt, rút dây mạng trong nhà mất!”

“Diệp Lệnh Úy, cậu bảo tôi có nên tìm một vị papa rởm không? “

Diệp Lệnh Úy chống cằm, lắc đầu: “Bạn học, ý tưởng này nguy hiểm lắm nhé.”

Cao Lâm Hạo phát rồ vò đầu bứt tóc, chôn mặt hét vào bàn. Có khối người học kỳ trước phát điên giống cậu ta. Áp lực của năm lớp 11 sao bì được áp lực năm lớp 12. Những tưởng sắp lên lớp 12 rồi, tranh thủ nghỉ hè bung xõa bản thân chơi cho đã, ai ngờ mới đầu năm học đã bắt thi luôn, chẳng kịp ôm chân Phật nữa.

Lúc nghe tin còn ảo tưởng sẽ được họp lớp trước đã, ai dè chưa kịp đặt mông đã thấy giấy thi phát xuống, hai vị giám thị lần lượt ngồi canh trên bục giảng và phía cuối lớp, đeo kính mắt lên, khí thế tuôn trào ầm ầm, tất cả học sinh lâm vào cơn choáng váng khủng hoảng.

Người bị tụt thành tích học tập không chỉ có mình Cao Lâm Hạo.

Diệp Lệnh Úy nhìn bạn cùng bàn Sở Nhiên, đôi mắt cậu ta thất thần, hai chân run bần bật. Có lẽ Cao Lâm Hạo nên trao đổi với bạn cùng bàn của cậu về việc tìm ra tư thế giảm bớt chút ít độ đau khi bị đánh đòn.

Sở Nhiên phát hiện Diệp Lệnh Úy nhìn mình, bèn nhìn trả Diệp Lệnh Úy: “Cậu không lo hả?”

Tốt xấu gì thì cậu cũng là top 600, Diệp Lệnh Úy xếp đầu từ dưới đếm lên ở lớp mà nom có vẻ chẳng lo lắng chút nào thế nhỉ?

Hai ngày nay Diệp Lệnh Úy đã ôn trọn gần như một lượt kiến thức cấp 3, cậu nằm nhoài lên sách, bình thản đáp: “Trong nhà nào có ai quan tâm tôi.”

Sở Nhiên ngớ người: “Thế có ai đến dự họp phụ huynh cho cậu không?”

“Chẳng có đâu.” Diệp Lệnh Úy thản nhiên lắc đầu.

Họp phụ huynh? Bọn họ xứng à?

Buổi sáng mới tám chuyện chủ đề này với bạn cùng bàn, buổi chiều Pokémon đã gọi Diệp Lệnh Úy tới văn phòng. Anh phân vân một lúc, quan sát cậu học sinh ngoan ngoãn cúi đầu trước mặt mình, nghĩ cách làm sao báo với Diệp Lệnh Úy biết người nhà cậu hình như chẳng muốn nhận điện thoại, phải làm gì để không khiến cậu tổn thương.

“Em báo người lớn trong nhà chuyện họp phụ huynh rồi à?” Pokémon nhẹ nhàng hỏi.

Diệp Lệnh Úy gật gật.

Pokémon nhíu mày: “Là thế này, vừa nãy thầy đã gọi điện cho người nhà em…”

Theo thông lệ, giáo viên chủ nhiệm phải gọi cho phụ huynh của từng bạn trong lớp để xác nhận về chuyện họp phụ huynh, tránh để học sinh nảy ý xấu làm bậy, mấy năm trước đã xảy ra tình trạng cha mẹ giả được thuê chạm trán cha mẹ thật.

“Bọn họ không bắt máy ạ?” Diệp Lệnh Úy hỏi.

Pokémon ngẩn người, lập tức gật đầu, đang định hỏi thử nguyên do, Diệp Lệnh Úy đã móc điện thoại của cậu ra: “Thầy ơi, để em tự gọi ạ.”

Những bạn khác không được mang di động đi học nhưng Diệp Lệnh Úy là ngoại lệ, là bởi tuần trước Pokémon đã gây áp lực xin đặc quyền cho cậu, tránh lúc cậu thui thủi một mình gặp sự cố không có phương pháp liên lạc với gia đình.

Diệp Lệnh Úy gọi tới số điện thoại riêng của Diệp Sầm, anh ta nhất định chẳng cho nhà trường số này đâu. Pokémon bảo không có người nghe máy, có lẽ cái số kia chỉ tồn tại để không phải tiếp cuộc gọi từ bất kì ai.

Thành ra Pokémon gọi cháy máy số đó cũng không có người nhận điện thoại.

Bởi ngay từ đầu Diệp Sầm đã chẳng muốn để ý đến Diệp Lệnh Úy.

So với Diệp Huyến thì Diệp Sầm mới chính người thực sự lạnh lùng.

“Anh cả…”

“Tôi đang họp.” Diệp Sầm lời ít ý nhiều, rõ ràng rất muốn cúp máy.

“Anh cả, trường sắp mở họp phụ huynh, vào thứ sáu này, thầy bảo…” Diệp Lệnh Úy cướp lời, chưa nói dứt câu đã bị dập máy. Tiếng âm báo cuộc gọi bị ngắt vang lên dồn dập. Trong phòng làm việc rất yên tĩnh nên dù loa ngoài không được bật nhưng Pokémon vẫn nghe rõ mồn một những gì trưởng bối nhà Diệp Lệnh Úy đã nói, lại còn ngắt máy thẳng thừng dứt khoát ra sao.

Pokémon thấy sắc mặt Diệp Lệnh Úy trắng bệch, tay chân luống cuống, tim anh quặn thắt theo.

Anh vội vàng chìa khăn giấy, an ủi: “Không có gì to tát đâu, chắc là vì họ bận rộn quá thôi, em không cần để tâm lo nghĩ, người lớn thật sự không có thời gian trình diện, không sao cả, em đừng buồn.”

Diệp Lệnh Úy khẽ gật đầu.

Phản ứng của Diệp Sầm là thứ cậu đã lường từ trước, cơ mà việc anh ta gọi lại sau khi họp xong là điều cậu chưa nghĩ tới.

“Chuyện họp phụ huynh, cậu báo với trường một tiếng là tôi không có thời gian rảnh.” Giọng Diệp Sầm khá thờ ơ, làm như đang xử lý công việc, bên tay kia còn đang lật tài liệu. Trợ lý đứng bên cạnh phân loại nội dung chính trong cuộc họp.

“Em biết…”

“Cậu biết mà còn…”

Ngón tay Diệp Lệnh Úy lướt một đường trên lan can. Đầu ngón tay chạm vào một mảnh lá cây long não vô tình rụng xuống, cậu thong dong trả lời vào di động: “Em cố tình đấy.”

Cố tình để ai cũng biết cách mấy người đối xử với nguyên thân.

Đợi đến lúc trừ các người ra, tất cả mọi người đều đứng về phía tôi, bản thân mấy người mới biết mình làm sai những gì.

Cơn giận dâng lên trong lòng Diệp Sầm. Anh tiếp điện thoại của Diệp Lệnh Úy ngay giữa cuộc họp. Di động đặt ở chế độ im lặng đặt ở một bên, Diệp Sầm liếc nhìn màn hình vụt sáng, thấy Diệp Lệnh Úy gọi tới. Sau khi cân nhắc một chốc, anh quyết định cho mọi người dừng họp để nhận cuộc gọi từ Diệp Lệnh Úy. Ấy thế mà chỉ vì cái chuyện họp phụ huynh cỏn con đấy à?

Đáng ư?

Diệp Sầm chẳng biết vì sao Diệp Lệnh Úy lại biến thành dạng này, dở dở ương ương khiến người ta đau cả đầu. Đúng là anh ta chưa bao giờ quan tâm quá trình trưởng thành của Diệp Lệnh Úy, ngoại trừ cái vẻ thiên về kiểu hướng nội, còn cụ thể thế nào thì anh ta không nắm rõ lắm. Anh tưởng rằng Diệp Lệnh Úy đã đến thời kỳ phản nghịch, bắt đầu nổi loạn rồi.

Từ sau tiệc mừng sinh nhật ông nội, Diệp Sầm đã nảy ra linh cảm và phát hiện Diệp Lệnh Úy chuẩn bị gây rối, không chỉ một lần, hơn nữa cũng chẳng phải chuyện nhỏ.

“Anh cả, em ngắt máy, tạm biệt anh cả.” Sau khi thông báo cho người đàn ông kia một tiếng, cậu cúp điện thoại ngay và luôn, nhất thời cảm thấy tinh thần thật sảng khoái.

Cậu giương mắt, thấy Trần Phong Bảo và Lý Kính nằm bò lên bệ cửa sổ, đang nghiêm túc thảo luận gì đó, Trần Phong Bảo trông rất nghiêm chỉnh, có thể dọa người ấy chứ.

Sợ làm phiền cả đám, Diệp Lệnh Úy tính đứng ngoài hành lang một lúc.

Lúc này Lý Kính đang nói chuyện, cậu ta đẩy đẩy đệm kính trên mũi, cảm thán: “Nhân tính ơi, nhân tính hỡi!”

Cao Lâm Hạo bơ cậu ta, cậu moi một túi thuốc từ ngăn kéo rồi để trên bàn Phí Lan, “Anh Lan, mới sáng ra tao đã tới hiệu thuốc mua gạc tẩm oxy già, cồn iot nữa, mày nhớ dùng đấy.”

Dứt lời, cậu văng một câu: “Đệt, thằng Nguyên Tùng này…”

Trần Phong Bảo vung vẩy tay, trên mặt còn dán mấy cái urgo: “Nếu ta không chạm trán chúng nó, ai mà ngờ nó lại dẫn theo một đám phục sẵn trên đường. Nó cũng chẳng sợ rắc rối ha, bắt nạt người bị bệnh tim cơ đấy, phèn bỏ mẹ.”

Lý Kính đáp: “Mày chẳng hiểu gì, loại người này tâm lý thường có vấn đề đấy, yêu không được thì sinh hận, haiz, yêu…”

Đề-xi-ben khi cậu phát âm chữ “yêu” càng ngày càng cao, ngặt nỗi bị Phí Lan lia mắt ra chiều cảnh cáo nên thanh âm tụt dốc quá nhanh, nghe y chang con gà trống bị bóp cổ.

Đến tận giờ Cao Lâm Hạo vẫn thấy ớn. Cậu ta nhớ Nguyên Tùng từng nói cho dù hắn không ra tay thì với chứng bệnh của Diệp Lệnh Úy, hắn chẳng cần tác động trực tiếp. Nếu nói hắn gây ra, vậy chứng cứ ở đâu? Cậu ta bị phát bệnh tim, đó chỉ là một tai nạn bất ngờ.

“Nếu chúng ta không bắt gặp…” Cao Lâm Hạo không dám tưởng tượng nữa.

Quả thực, nhỡ Diệp Lệnh Úy gặp chuyện khiến bệnh tim tái phát, không ai có thể tra ra Nguyên Tùng.

Không một ai cả.

Bởi vì Diệp Lệnh Úy có thể chết rất dễ dàng, chỉ cần là lên cơn đau tim thôi, thế nên chẳng can hệ với ai, đâm ra Nguyên Tùng mới không biết sợ.

Phí Lan vẫn không lên tiếng, hắn từ từ kéo ống tay áo đồng phục lên cao, mở băng gạc ra, Cao Lâm Hạo nhìn trước ngó sau, đứng ngay ở góc bàn che lại, đồng thời còn mừng vì Diệp Lệnh Úy chưa về chỗ.

Trên cánh tay có một vết cắt dài 6, 7 cm, được gây ra bởi một thứ vũ khí sắc nhọn, đã kết một lớp vảy mỏng.

Vết thương này phải được thay băng hai ngày một lần, sáng nay ra đường sớm quá, chỉ có thể làm ở trường. Trần Phong Bảo cho rằng tới nhà vệ sinh thì đảm bảo hơn, cơ mà nơi ấy lại đông người ra vào. Vì thế Cao Lâm Hạo đề nghị sẽ lấy cái thân người cao lớn của mình ra che mưa chắn gió cho anh Lan.

Vết thương màu đỏ sậm vừa lộ ra đã khiến người ta nhức mắt. Phí Lan không dùng oxy già mà sử dụng thuốc bệnh viện kê, trong thành phần có cồn, khi đổ lên da Cao Lâm Hạo cũng bị lây cảm giác mà xuýt xoa một tiếng.

Trần Phong Bảo và Lý Kính cùng ngửa người ra sau.

Hai người họ nhìn Phí Lan, Phí Lan không thèm chớp mắt lấy một lần, mặt không cảm xúc, cứ thế thay băng mới, quá đáng sợ, siêu trâu bò, anh Lan nhà mình thật là ghê gớm.

Vốn dĩ Trần Phong Bảo phải ăn đòn này nhưng Phí Lan lại đỡ hộ. Dù Trần Phong Bảo vẫn bị xước xát song không có vấn đề gì lớn, chẳng sánh bằng thương tích trên tay Phí Lan. Lúc ở trong bệnh viện, Phí Lan bình thản như không, mặc cho bác sĩ xử lý vết thương. Trần Phong Bảo bị rách một tí, bác sĩ chẳng buồn nhắc một câu tự lấy một chiếc bông ngoáy tai tẩm một ít cồn chấm vào. Thế là toàn bộ khoa cấp cứu cùng nghe thấy tiếng hét như lợn bị chọc tiết của cậu ta.

Trái ngược với anh Lan không phải người thường của bọn chúng.

Cao Lâm Hạo duỗi tay, định thắt băng giúp Phí Lan.

Một đôi tay nõn nà mảnh khảnh len vào, Cao Lâm Hạo lia mắt nhìn sang, lùi mấy bước, hoảng hốt nhìn nam sinh vừa ngồi thụp xuống trước mặt Phí Lan.

Diệp Lệnh Úy?

Cậu ta chui từ đâu ra thế?

Trần Phong Bảo và Lý Kính bốn mắt nhìn nhau, bọn họ nhớ anh Lan không muốn Diệp Lệnh Úy biết chuyện.

Phí Lan không né tránh, kệ Diệp Lệnh Úy thay băng cho mình.

Cậu trai ngồi xổm xuống trước mặt hắn, nhìn thật biết điều.

Diệp Lệnh Úy rũ mi, ung dung thong thả thắt miếng băng, lòng bàn tay khẽ khàng úp lên vết thương, ngửa mặt dịu dàng hỏi: “Anh trai ơi, cậu đi giết heo nên mới bị thương à?”

Hết chương 23.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN