Beta: Dii
_______________
“Này này này, Diệp Lệnh Úy, buông tay, buông tay ra.” Cao Lâm Hạo nhìn Lâm Vận Hành nhe răng trợn mắt vì bị nắm tóc, chợt có cảm giác đồng cảm đến lạ kỳ, cậu ta đi đến kéo Diệp Lệnh Úy lại.
Lâm Vận Hành thoát khỏi móng vuốt của Diệp Lệnh Úy nhưng vẫn không quên tiếc hận liếc nhìn cậu, thầm thất vọng thở dài, người đẹp này khác với tưởng tượng của cậu ta quá.
Bạo lực, quá là bạo lực.
Sau đó cậu ta tiếp tục trơ mắt ra nhìn Phí Lan.
Phí Lan hờ hững liếc nhìn Diệp Lệnh Úy, sau đó dời ánh mắt sang mặt Lâm Vân Hành, nói: “Biến.”
Lâm Vân Hành như nhận được đại xá, nhanh chóng bò dậy chạy vụt đi.
Diệp Lệnh Úy nhìn Lâm Vận Hành khóc thút thít đi theo mấy người anh em của cậu ta, thở dài bảo: “Tôi ghét nhất là mấy người như vậy.”
Cao Lâm Hạo đi sượt qua người Phí Lan, bé giọng bảo: “Diệp Lệnh Úy…”
“Hả?” Diệp Lệnh Úy quay đầu lại đáp, đợi Cao Lâm Hạo nói ra câu kế tiếp.
“Sao tôi cảm thấy cậu, ừm, cậu có hơi giống như chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng ta?” Cao Lâm Hạo nói ấp a ấp úng, sau khi nói xong là nhanh chân bỏ chạy, cậu ta không muốn bị Diệp Lệnh Úy nắm tóc chút nào cả, với lại trực giác mách cậu ta rằng anh Lan sẽ không giúp cậu ta đâu.
Diệp Lệnh Úy: “…”
–
Ở bên cạnh trường có một phố ăn vặt, ngoài các xe hàng bán đủ loại đồ ăn vặt, còn có các quán cơm nhỏ chen chúc nhau, đông nghịt, hoặc là quán trà sữa có mặt tiền nhỏ, một vài cửa hàng bán chút đồ trang sức nhỏ lẻ.
Trường đại học của Diệp Lệnh Úy cũng có một con phố ăn vặt như vậy, nên bây giờ khi đứng ở đây cậu lại chợt cảm thấy thân thuộc. Suốt khoảng thời gian này, cậu luôn sống trong cuộc sống giới thượng lưu của gia đình nguyên thân, cộng vớii tình hình cơ thể bệnh tật, vì thế ngay cả việc đi lại tự do trên đường cậu còn chẳng được làm, chứ đừng nói đến việc đi tới mấy quán cơm lộn xộn chật chội như thế này.
Cậu không chê, nhưng rõ ràng trông cậu chẳng hợp với mấy chỗ như này. Trước khi đưa thực đơn cho Diệp Lệnh Úy, Cao Lâm Hạo còn cẩn thận kiểm tra xem có mỡ dính ở trên đó không.
Đa số đều là những món ăn thường thấy, bà chủ ngồi bấm ở điện thoại ở quầy thu ngân, để bọn cậu gọi món xong thì nói một tiếng.
Nguyên thân không ăn được đồ dầu mỡ, Diệp Lệnh Úy chọn món cá hấp rồi đưa menu cho Cao Lâm Hạo.
Mắt Cao Lâm Hạo sáng lên, xoa tay: “Thịt heo xé sợi xào, ngó sen chiên giòn phi tỏi ớt, gà cung bảo, gỏi gà xé, thêm, thêm một chén canh rong biển nữa.”
Trần Phong Bảo lườm một cái, quay sang nói với Diệp Lệnh Úy: “Cậu thấy chưa? Nhìn món ăn người khác gọi có thể nhìn ra được sức ăn của họ, mẹ nó, gọi một đống thức ăn.”
Diệp Lệnh Úy toét miệng ra cười.
Mặt Cao Lâm Hạo đỏ lên: “Thì sao, thì sao hả? Cơ thể của tao đang phát triển đó! Với cả tao thi tận hai ngày, bộ tao không biết mệt hả?”
“Có những người, 80 tuổi rồi thế mà vẫn cho là mình 18 tuổi.” Lý Kính ngồi bên cạnh nhả từng chữ một.
Ban đầu Cao Lâm Hạo không hiểu ý của Lý Kính, đợi đến khi hiểu ra được thì trọng tâm câu chuyện đã nhảy tới kì thi lần này, không để cậu ta có cơ hội nhắc lại chuyện cũ.
“Vẫn ổn chứ?” Trần Phong Bảo tách đũa dùng một lần ra: “Tao thấy đề thi lần này không khó lắm, với đề thi như vậy điểm của mọi người sẽ không thấp lắm đâu, nên sai sót sẽ trở thành nhân tố quyết định.”
Cao Lâm Hạo: “…” Phân tích chuyên nghiệp ghê.
Lý Kính gật đầu, nói: “Lần này lớp chúng ta xem ra thi cũng rất tốt.”
“Còn anh Lan thì sao?”
“Tao?” Phí Lan gỡ bát đũa được đóng gói ra, cười đáp: “Vẫn như thế đó.”
Bọn họ đã từng nhìn thấy Phí Lan hồi cấp hai, đương nhiên hiểu rõ chỉ cần Phí Lan muốn, những người khác chắc chắn sẽ phải nhường đường cho hắn. Nhưng Phí Lan không có chuẩn bị gì cho kì thi tháng lần này, dù đề có đơn giản đến đâu thì độ khó vẫn rất cao đối với người đã hai năm rồi không chuyên tâm học tập.
Nhưng chắc chắn sẽ không quá tệ.
“Diệp Lệnh Úy thì sao?” Trần Phong Bảo tò mò ghé lên bàn hỏi.
“Cũng gần như Phí Lan, tàm tạm.” Diệp Lệnh Úy nghe bọn họ nói kì thi lần này dễ, trong lòng có hơi không chắc chắn, cậu sợ mình vọt lên quá cao.
Mọi người lại cho rằng Diệp Lệnh Úy thi không tốt nên tâm trạng không hào hứng, thế là bắt đầu rối rít an ủi cậu, đồng thời nhớ lại thành tích thi tháng lần trước của Diệp Lệnh Úy. Hầy, đối với Diệp Lệnh Úy mà nói, đề dễ đến mấy cũng thành rất khó thôi.
“Đừng suy nghĩ nhiều như thế, thành tích không phải là tất cả.”
“Đúng thế, cậu thấy Cao Lâm Hạo không, thành tích nó tệ vậy nhưng có ảnh hưởng chút nào đến miếng cơm của nó đâu, nếu như tôi tính không sai thì đây là chén thứ tư rồi đó.”
Cao Lâm Hạo tức giận quăng đôi đũa: “Nói thì nói thôi, sao phải kéo tao vào nữa hả?”
Không ai để ý cậu ta.
“Đừng dùng thành tích để gò bó bản thân, làm một người tự do là hạnh phúc rồi. Nguyên nhân chủ yếu nhất gây ra buồn bực sầu não của thanh niên ngày nay là mong muốn quá nhiều điều, cứ đơn giản hóa h.am muốn của bản thân thì niềm vui sẽ đến.” Lý Kính nói nghe đến là sâu sắc.
“Câm mồm!” Trần Phong Bảo và Cao Lâm Hạo đồng thanh nói.
–
Tới tối, Diệp Sầm gọi điện thoại đến.
Diệp Lệnh Úy tưởng đối phương hỏi cậu thi như thế nào, kết quả câu đầu tiên Diệp Sầm nói là: “Tại sao lại chặn tôi?”
Diệp Lệnh Úy nằm ngửa trên giường, ngón tay cậu vẽ vòng tròn quay vầng sáng của đèn treo, từ tốn đáp lại: “Không vui thì chặn thôi, cái này cũng cần có lý do sao?”
“Cậu chặn tôi, thế cậu không cần tiền tiêu vặt nữa sao?” Giọng điệu của Diệp Sầm ở đầu dây bên kia không hề dao động, dễ thấy là anh thật sự không quan tâm chuyện bị chặn.
“Người cho em tiền tiêu vặt cũng có phải anh cả đâu.” Diệp Lệnh Úy lẩm bẩm.
“…” Im lặng một chốc, Diệp Sầm quyết định dừng việc rước bực vào thân này, cuối cùng anh cũng hỏi vào chủ đề chính: “Thi thế nào rồi?”
“Khá ổn.” Diệp Lệnh Úy đáp một cách qua loa.
Diệp Sầm nghe xong lại cho rằng Diệp Lệnh Úy vì sĩ diện nên mới nói là thi khá tốt, nói thật, anh nhìn phiếu điểm của Diệp Lệnh Úy, nếu cậu cho rằng một hai trăm điểm là khá tốt thì cứ cho là khá tốt đi.
Nhưng Diệp Sầm không có thời gian để tâm đến những chuyện đó, anh hờ hững “ừm” một tiếng sau đó hỏi: “Sau khi có điểm, muốn cái gì thì nói với Hứa Mai.”
Hứa Mai là trợ lý của Diệp Sầm, tất cả tiền tiêu vặt của Diệp Lệnh Úy đều do cô phụ trách.
“Em đã nghĩ xong thứ mình muốn rồi.” Diệp Lệnh Úy đổi tư thế, nằm úp sấp trên giường: “Em muốn đến công ty chơi.”
Diệp Sầm nhíu mày, hỏi lại: “Chơi?”
Cậu lại dám xem công ty là nơi vui chơi, Diệp Sâm cười mỉa, sau đó mới nói: “Cậu muốn tới thì tới.”
“Thế anh cả phải đến đại sảnh đón em nhé?”
Diệp Sầm khựng lại: “Tôi sẽ để Hứa Mai tới đón.”
“Không,” Diệp Lệnh Úy nói chắc như đinh đóng cột: “Em muốn anh cả đón em cơ.”
“…”
Cuối cùng cuộc thương lương này kết thúc bằng sự thắng lợi của Diệp Lệnh Úy, cậu cũng không để ý đến thái độ của đối phương, thật ra hai người anh của nguyên thân chỉ biết thờ ơ lạnh nhạt với em trai mình. Nhưng trải qua khoảng thời gian này, Diệp Lệnh Úy còn phát hiện ra rằng, trong mắt hai người họ, nguyên thân chỉ là một người không quan trọng, vì không quan trọng nên không cần thiết phải quan tâm.
Nhưng chỉ cần cậu làm ầm lên, bọn họ sẽ phải chịu thua, dù thế nào đi chăng nữa bọn họ không thể mặc kệ việc nguyên thân bị đau, bởi nguyên thân có huyết thống với bọn họ, cậu đau bọn họ cũng đau.
Sau khi Diệp Sầm đồng ý, chợt Diệp Lệnh Úy rất muốn gặp những người thân khác của nguyên thân, gặp Diệp Tổ Mẫn, để xem ông già đã dạy Diệp Sầm bỏ mặc, không quan tâm đến đến em trai của mình kiểu gì.
–
Đã có thành tích.
Bảng xếp hạng sáng loáng.
Màu nền là màu trắng, từ xếp từ trên xuống dưới: từ màu vàng đến màu đỏ, đỏ đậm, xanh đậm, xanh nhạt, cuối cùng là trong suốt, mới sáng sớm đã có rất nhiều người vây quanh xem thứ hạng của mình, có người vui có người buồn.
“Lớp trưởng không đi xem xếp hạng của cậu hả?” Tiểu Chanh Tử hoạt bát chạy đến bên bàn Lâm Sơ Đông, hưng phấn hỏi cậu ta.
Lâm Sơ Đông dịu dàng cười: “Có gì đẹp mắt mà xem chứ.”
Tiểu Chanh Tử ngây người ra rồi lại thở dài thườn thượt: “Cũng đúng, cậu lúc nào chẳng đứng nhất.”
Cô học trò đứng đó cảm thán một câu giỏi thật đó, sau đó chạy ra khỏi phòng học, cô không giỏi bằng Lâm Sơ Đông nên vẫn phải đi xem thành tích của mình.
Lâm Sơ Đông đang làm mấy đề toán khó, cậu ta thấy những bạn học đi xem xếp hạng đã lục tục quay về, nghe bọn họ hớn hở thảo luận với nhau.
“Má, tao không ngờ được luôn.”
“Tao cũng không ngờ được, phải nói là quá cừ, đến Pokémon cũng chả ngờ được số điểm đó đâu, chắc bây giờ ổng vui muốn chết luôn rồi!”
Lâm Sơ Đông dừng bút lại, người đang nói là người trong lớp này, điểm số còn rất cao, trừ bản thân cậu ta ra hẳn là không còn ai nữa.
Vẻ lo lắng suốt mấy ngày qua dần vơi đi, Lâm Sơ Đông kiềm không được mà ưỡn cao ngực, tiếp tục nghe bạn cùng lớp thảo luận với nhau.
Có ai lại không thích nghe lời khen ngợi?
Chắc nhanh thôi sẽ nói đến điểm của cậu đúng không?
“Đúng thế, lần trước tao còn cho rằng lần này điểm trung bình của lớp mình sẽ chẳng khá hơn lớp số 7 bao nhiêu đâu, dù sao lần trước hoàn toàn là do ăn may mà, nào ngờ được, tao đoán chắc tóc của chủ nhiệm lớp họ rụng hết rồi ha ha ha ha.”
“Chắc chắn rồi, phỏng chừng cô ấy nằm mơ cũng không ngờ được lớp mình có người thi được 740, ghê gớm quá, tao sung sướng chết mất.”
740?
Bỗng chốc Lâm Sơ Đông ngây người ra, sau khi thi xong cậu ta dự rằng mình thi cao nhất là 710, không thể nào có 740 điểm được.
Ai có thể thi được 740 điểm chứ?”
Lâm Sơ Đông cúi gằm mặt xuống, khuôn mặt dần trở nên trắng bệch.
Rốt cuộc là ai?
“Có điều, mày có cảm giác điểm số này bất hợp lý lắm không, huống chi thành tích trước kia của cậu ta cũng tàm tạm…”
“Mày ganh tị hả, nói người khác có vấn đề tao còn tin chứ nói Phí Lan gian lận thà rằng mày đánh đầu tao rơi ra.”
Nghe thấy tên Phí Lan, Lâm Sơ Đông hoàn toàn sửng sốt, bút trượt ra khỏi tay cậu ta, cả người rơi vào trạng thái mơ màng.
740 điểm?
Sao có thể, sao có thể chứ? Cậu ta còn chưa thi được đến mức đó, chắc chắn, chắc chắn là có nguyên nhân.
Lâm Sơ Đông đứng phắt dậy, đầu óc trống rỗng, cậu ta xông đến chỗ Phí Lan. Phí Lan đang ngồi tại chỗ nói chuyện với Cao Lâm Hạo, bên cạnh là Diệp Lệnh Úy đang díp mắt lại ngủ gà ngủ gật.
Thấy khung cảnh đó, lửa giận trong lòng Lâm Sơ Đông càng bùng lên, tại sao chứ?
Rõ ràng cả Diệp Lệnh Úy và vị trí thứ nhất đều thuộc về cậu ta mà.
Lâm Sơ Đông không nhận thức được, suốt khoảng thời gian này sự trầm tính lẫn dịu dàng của cậu ta đang dần dần biến mất.
Cao Lâm Hạo vẫn đang xúc động, cậu ta thật sự sắp khóc tới nơi, hai năm qua cậu ta vẫn đợi để nhìn thấy ngày hôm nay.
“Anh Lan, tao vui quá đi mất, tao nhất định phải ăn mấy chén cơm để chúc mừng mới được!”
Diệp Lệnh Úy không ngủ, cậu mở to mắt hỏi: “Sao cậu luôn tìm cớ để ăn cơm vậy?”
Cao Lâm Hạo: “… “
Cậu ta còn chưa nghĩ ra câu gì để phản bác lại, Lâm Sơ Đông chẳng biết từ đâu lại nhảy ra. Đáy lòng của Lâm Sơ Đông đang bừng bừng lửa giận, dáng vẻ hào hùng chính nghĩa khiến cho Cao Lâm Hạo sợ đến mức ngây người.
“Có… có chuyện gì sao?”
Lâm Sơ Đông dường như không nghe thấy câu hỏi của Cao Lâm Hạo, cậu ta nhìn chằm chằm Phí Lan, hỏi: “Thành tích của cậu là do cậu chép bài người khác đúng không?”
Phí Lan đang tựa lưng vào tường, nghe thấy lời này, hắn thích thú ngước đầu nhìn Lâm Sơ Đông.
Hiện tại đang trong giờ ra chơi, vẫn chưa đến tiết, chỉ cần ở lớp có một chút tiếng động nhỏ cũng sẽ bị chú ý tới, càng đừng nói đến mấy vấn đề nhạy cảm như thành tích hay gian lận.
Tất cả mọi người đều vểnh tai nghe.
Nhưng nói thật, mọi người không nghĩ rằng Phí Lan gian lận, dù gì cũng đã học chung hai năm, có mấy người còn học chung cấp hai, Phí Lan không phải người như vậy.
Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy lại có thể vọt thẳng lên hạng nhất, thật sự không giống người bình thường.
Cao Lâm Hạo nghe Lâm Sơ Đông nói, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó lập tức đập bàn đứng dậy, nhưng cậu ta chưa mở miệng đã bị Diệp Lệnh Úy đang nằm uể oải mơ màng ngắt lời.
Diệp Lệnh Úy đứng thẳng người, nhíu mày nhìn Lâm Sơ Đông, nói bằng giọng chán ghét: “Chép con mẹ mày hả? Đồ ngu.”
Hết chương 38.