_______________
Lý Kính và Trần Phong Bảo cùng đứng ở cửa cũng ngây ra như phỗng. Mọi người trong văn phòng lần lượt rời đi, Phí Lan đứng tránh sang một bên. Phương Khả Mông nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp một lúc lâu, dường như anh có nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại được. Trước đây anh từng làm gia sư cho Phí Lan, đương nhiên anh hiểu rõ tính cách của hai cha con nhà này.
Đoán chừng chắc còn ầm ĩ thêm mấy trận nữa.
Thấy các thầy cô đã đi rồi, Trần Phong Bảo và Lý Kính bèn tụ lại.
“Anh Lan, tao có nghe lộn không vậy? Ba mày điên hả? Mấy người lớn như bọn họ ai cũng bất thường thế à?” Trần Phong Bảo không hiểu tại sao Phí Thương lại làm thế, cậu ta và Lý Kính còn tưởng do Phí Lan đánh nhau trong trường nên Phí Thương mới ép hắn ra nước ngoài. “Không đến nỗi đó đâu nhỉ, nếu lý do là vì anh Lan đánh Vi Dương thì có hơi…”
Lý Kính chau mày: “Vậy làm sao giờ?”
“Có định nói với Diệp Lệnh Úy không?” Trần Phong Bảo hỏi.
“Ừm, chứ để sau này em ấy mà biết thì không bỏ qua cho tao đâu.” Giọng Phí Lan đượm ý cười.
Trần Phong Bảo ngơ ra, hỏi: “Tao tưởng mày sẽ không nói.”
“Có phải chuyện bí mật gì đâu?”
“…”
Thật ra chuyện này cũng không thể nào giấu được. Bên gò má của Phí Lan không sưng lên nhưng dần tím bầm đi, khóe miệng bị rách, vừa nhìn vào đã biết là bị đánh. Nhưng đây là Phí Lan cơ mà, ai dám đánh hắn đến cỡ này, Diệp Lệnh Úy vốn thông minh, cậu nghĩ một xíu thôi là đoán ra ai làm ngay, chỉ là không đoán được lý do mà thôi.
“Ba anh đánh à?”
Trần Phong Bảo và Lý Kính liếc nhìn nhau: Vãi! Hèn gì thi một phát được 600 điểm!
Phí Lan lấy băng gạc trên tủ xuống, trên đó đã thoa sẵn thuốc mỡ. Động tác của hắn vô cùng nhẹ nhàng, quấn một vòng xong rồi buộc nút: “Ừm, ông ấy chuẩn bị cho anh ra nước ngoài.”
“Ra nước ngoài?” Diệp Lệnh Úy giơ tay đè cổ tay của Phí Lan, cậu liếc thấy vết thương ở khóe miệng của Phí Lan. Bản thân Phí Lan có vẻ ngoài vô cùng lạnh nhạt, da bị rách một chút khiến cho hắn trở nên giống con người hơn, nhưng lại hết sức gai mắt, cực kỳ gai mắt.
“Tại sao?” Diệp Lệnh Úy không hiểu, cậu thật sự không hiểu.
Phí Lan gỡ tay Diệp Lệnh Úy ra, đứng thẳng người dậy nhìn về ba người đang dựng lỗ tai lên nghe ngóng ở đằng sau: “Tụi mày ra ngoài trước đi.”
“Vèo” một tiếng, cả ba chạy ù ra ngoài.
“Ông ta yêu thầm ba em.” Phí Lan nở nụ cười trào phúng: “Yêu lâu lắm rồi, đến khi ba em có anh cả em thì ông ta mới hết hy vọng mà đồng ý kết hôn. Có thể nói là, bao nhiêu năm qua ông ta tự xem mình là người nhà họ Diệp.”
“Anh không chăm sóc được cho em, trong mắt ông ta đây chính là tội lớn, bảo là ra nước ngoài, thực chất là đang trừng phạt anh.”
Diệp Lệnh Úy chớp mắt hai lần, một hồi lâu sau mới tiêu hóa hết lời giải thích của Phí Lan. Cậu nhớ lại lần đọc nhật ký của mẹ Phí Lan trong sách, dù biết Phí Thương đã có người mình thích nhưng bà vẫn chọn kết hôn với ông ta. Còn Phí Thương, ông ta cho Ngải Thư tất cả những thứ ông ta có thể cho được, nhưng trong lòng ông ta chỉ nhớ nhung ba cậu. Sau khi ba cậu đột ngột chết đi, ông ta bèn giúp anh cả cậu đứng vững ở nhà họ Diệp, dạy dỗ những kẻ định thừa dịp loạn lạc mà ra tay với nhà họ Diệp.
Diệp Phong Miện chết rồi, ông ta bèn tiếp nhận nghĩa vụ làm cha của Diệp Phong Miện, trong tối thì che chở chống lưng cho nhà họ Diệp, ngoài sáng thì cho Khương Huệ mọi thứ. Do đó, dù người làm sai là con ruột của ông ta, ông vẫn sẽ không nương tay.
“Em không thèm.” Diệp Lệnh Úy khẽ nói.
“Em giận à?” Phí Lan kéo ghế qua rồi ngồi xuống, nắn nắn cổ tay của Diệp Lệnh Úy.
Diệp Lệnh Úy lắc đầu: “Không phải, em đau lòng cho anh.”
Ba của Phí Lan tự nguyện làm những chuyện đó, người khác không thể nào cản được. Nhưng Phí Lan là con ruột của ông ta mà cũng bị mang ra làm công cụ, dù người được lợi là chính Diệp Lệnh Úy cậu, cậu vẫn cảm thấy không hài lòng.
Phí Lan đã biết tất cả mọi thứ từ lâu, hiểu rõ trong mắt ba, anh ấy chỉ là công cụ, hẳn là anh ấy thấy đau đớn lắm.
Lúc anh ấy đối mặt với mình sẽ nghĩ thế nào đây, anh ấy không muốn bóp chết mình sao?
“Có muốn em nói với ba anh không…” Diệp Lệnh Úy bò dậy ngồi trên giường, đôi con ngươi sáng lên: “Phí Lan, để em bảo vệ anh một lần đi, có được không?”
Ngoài hành lang.
Cao Lâm Hạo thấy Trần Phong Bảo và Lý Kính tối sầm cả mặt mũi bèn đứng chen vào giữa hai người, hiếu kỳ hỏi: “Hai đứa mày đang làm gì thế? Không biết còn tưởng người anh Lan đạp lên cổ là hai đứa mày.”
“…”
“Ba của Phí Lan bắt nó ra nước ngoài.” Giọng điệu của Lý Kính rầu rĩ.
“Ra nước ngoài? Ai ra nước ngoài? Anh Lan á?” Cao Lâm Hạo sửng sốt: “Ba của Phí Lan bị gì vậy trời? Tụi mày chắc chắn mình không nghe lầm chứ, còn có nửa năm nữa là thi tốt nghiệp rồi!”
Trần Phong Bảo chau mày: “Xạo mày làm gì?”
“Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi, vậy làm sao giờ?”
“Chắc chắn anh Lan có cách, phải về đàm phán lại với ba nó thôi, còn làm gì được nữa đây?”
Bọn họ cũng chỉ là học sinh cấp ba, phương pháp phản kháng lại cha mẹ cũng chỉ có bỏ nhà đi hoặc tuyệt thực các thứ. Nhưng nghĩ tới việc anh Lan bỏ nhà đi với tuyệt thực thì… Hình như hơi khó tưởng tượng.
Đàm phán vẫn hợp với tính cách anh Lan hơn.
–
Buổi tối ở nhà họ Phí, trên bàn ăn.
Bữa tối có cơm nước thanh đạm ngon miệng, còn có cả trái cây được rửa sạch bày trước mặt Diệp Lệnh Úy. Diệp Lệnh Úy nhìn trái cây trước mặt mình, không có quả nào mà cậu ghét, đúng là còn hiểu cậu hơn anh cả anh hai cậu.
“Chú Phí, con có chuyện muốn nói với chú.”
Phí Thương ngồi ở ghế trên cùng, ông ta nghe thấy Diệp Lệnh Úy muốn nói chuyện với mình thì buông dao nĩa xuống, ung dung cất lời: “Con nói đi.”
Diệp Lệnh Úy còn cầm nửa quả dâu tây trong tay, cậu giương mắt: “Con không muốn Phí Lan ra nước ngoài, con muốn anh ấy ở lại nước mình.”
Phí Lan nhìn Diệp Lệnh Úy một cái, nở nụ cười khó nhịn.
Diệp Lệnh Úy thông minh thật.
Cậu không bảo với Phí Thương rằng Phí Lan không bằng lòng, cũng không nói Phí Lan không muốn, mà là cậu không muốn. Giờ cậu biết những chuyện Phí Thương làm là vì ai rồi, đương nhiên là sẽ cố hết sức lợi dụng ưu thế, gồm cả chính cậu.
“Nhưng mà giờ Phí Lan vô dụng quá…” Trong ánh mắt của Phí Thương hiện lên sự yêu thương và khoan dung của bậc cha chú đối với trẻ con trong nhà. Dì Trần đứng nhìn ở bên cạnh rồi lại nhìn Phí Lan, trong lòng thầm buồn rầu.
“Không có sao hết, con thích ở cạnh anh ấy, anh ấy vô dụng thì có gì đâu?” Diệp Lệnh Úy cất giọng hờ hững.
“Con chắc chứ?” Phí Thương từ tốn hỏi.
Diệp Lệnh Úy gật đầu: “Con không hề muốn tách ra khỏi Phí Lan, nếu anh ấy đi, con cũng đi.”
“Không được.” Lông mày Phí Thương nhíu chặt lại: “Nước ngoài không được yên ổn, không an toàn.”
“Thế chú để Phí Lan ở lại trong nước đi.” Diệp Lệnh Úy đưa cho Phí Lan một quả dâu tây, nở nụ cười an ủi hắn.
Nước ngoài không yên ổn, nước ngoài không an toàn, Diệp Lệnh Úy không được đi, nhưng con trai mình thì lại thẳng thừng vứt sang đó không suy nghĩ.
Diệp Lệnh Úy tức giận và đau lòng thay Phí Lan.
Còn cảm thấy bất lực nữa, Phí Lan không có nghĩa vụ phải gánh chịu tất cả những thứ này.
Tất nhiên Phí Thương sẽ không từ chối Diệp Lệnh Úy. Ông ta ăn hết đồ ăn rồi đứng dậy, nói với Diệp Lệnh Úy: “Trễ rồi, hôm nay con ở lại đây đi, thích phòng nào thì cứ ở phòng đó.”
“Vâng, cảm ơn chú Phí.” Diệp Lệnh Úy ngẩng mặt lên cười với Phí Thương.
Phí Thương hơi ngẩn ra, sau đó lập tức buông mắt xuống, đi lên lầu.
Ông ta vừa đi thì Diệp Lệnh Úy cũng quay lại nhìn Phí Lan: “Phí Lan, em muốn ngủ trong phòng anh.”
“Ừm, vậy đêm nay anh sang phòng cho khách ngủ.” Phí Lan luôn chiều theo ý cậu.
Diệp Lệnh Úy dựa sát vào người Phí Lan: “Thế em cũng ngủ ở phòng cho khách.”
Phí Lan giương mắt cười khẽ: “Em còn muốn gì nữa không?”
Phí Lan cho rằng Diệp Lệnh Úy sẽ nói ra cái gì đó không nghiêm túc, kết quả cậu ngồi suy nghĩ một hồi thì hỏi: “Thế mình rửa thêm một đĩa dâu tây được không? Em muốn mang lên phòng.”
“Anh mang lên cho, em tắm trước đi, quần áo để trong ngăn tủ cuối cùng bên phải, đồ mới đấy, tự tắm đi.” Phí Lan nói chậm rãi, khóe miệng hắn bị thương nên lúc ăn cũng rất chậm.
“Vâng.”
Sau khi chắc chắn Diệp Lệnh Úy đã vào phòng, dì Trần mới đi tới, giọng bà vô cùng đau lòng: “Sao con không nói với dì chuyện chủ tịch Phí bắt con ra nước ngoài?”
Diệp Lệnh Úy đi rồi, biểu hiện trên mặt Phí Lan cũng lạnh xuống: “Ông ta chỉ đang có ý định thôi, Diệp Lệnh Úy chắc chắn sẽ không để con đi.”
“Con lợi dụng Diệp Lệnh Úy?”
“Không đâu dì.” Phí Lan hờ hững: “Lỡ Diệp Lệnh Úy nghe được, không chừng đêm nay con sẽ mất ngủ đấy.”
“Vậy con…” Dì Trần muốn nói lại thôi.
“Dì Trần, chuyện ba sắp xếp cho con, con không thể từ chối.” Phí Lan nở nụ cười dửng dưng, sống mũi của dì Trần cay cay.
“Nhưng Diệp Lệnh Úy không giống vậy. Trong lòng ông ta, con chẳng là cái thá gì. Nhưng Diệp Lệnh Úy trong lòng ông ta, đến mười Phí Lan cũng không sánh bằng.” Giọng điệu của hắn hờ hững như đang nói chuyện nhà người khác.
“Bậy bạ!” Dì Trần khẽ giọng quát: “Không đâu, dù chủ tịch Phí lúc nào cũng yêu người ba kia của Diệp Lệnh Úy thì cũng không thể coi con trai của ông ấy như con trai mình được…”
“Nhưng sự thật là như vậy.” Ý cười trong mắt hắn khiến người ta rét lạnh nhưng cũng cảm thấy đau lòng.
“Vậy mà còn quen nó? Con không tức giận sao? Con không hận sao?” Dì Trần nghĩ tới thái độ và giọng điệu bất đồng khi nói chuyện với Phí Lan và Diệp Lệnh Úy của Phí Thương thì khó thở.
“Em ấy vô tội mà dì.” Phí Lan nói.
“Nhưng nó là con trai của Diệp Phong Miện!” Dì Trần kích động.
“Nhưng em ấy là người con thích.” Phí Lan khẽ nói.
“Con…” Dì Trần cắn răng vỗ lên gáy Phí Lan một cái, thiệt sự là tức vô cùng: “Chả có nghị lực gì cả.”
“Dì Trần à…”Phí Lan cười dỗ người dì thương yêu mình từ nhỏ đến lớn này.
“Dì biết rồi, đừng có làm nũng với dì. Dì rửa dâu đây, không phải con định mang lên cho người con thích sao?” Dì Trần quay người đi về phía nhà bếp. Thảo nào trước khi tới trường còn dặn tài xế trong nhà ra ngoài mua dâu tây, phải là loại vừa to vừa đỏ nữa, không ngờ là mua cho người khác ăn.
“Cảm ơn dì Trần ạ.” Phí Lan nói.
–
Diệp Lệnh Úy tắm xong thì ngồi xếp bằng trên giường, chơi điện thoại một hồi thì thấy chán, bèn ngồi đánh giá căn phòng của Phí Lan.
Phòng của Phí Lan trang trí tông màu lạnh, rèm cửa sổ xanh đậm, tủ quần áo đen mun, chăn gối cũng có màu lam nhạt lành lạnh, còn có màu trắng nhạt nhẽo điểm xuyết lên. Cậu không nhớ nổi chuyện hồi trước, trí nhớ cứ như bị rửa trôi đi vậy, hệt như cậu thật sự chỉ là nhân vật được vẽ trong sách.
Tất cả mọi người đều do mình vẽ lúc chưa chết, sau khi mình phát bệnh tim chết trong lớp thì hoàn toàn dừng cốt truyện lại, chuyện xảy ra sau đó là do nhân vật tự phát triển nên.
Phí Lan đẩy cửa vào, thấy Diệp Lệnh Úy đang ngơ ra bèn đi tới đặt dâu lên tủ: “Đang nghĩ gì thế?”
“Hở? Không có gì.” Diệp Lệnh Úy xoay người xuống giường, lấy thuốc mỡ và băng gạc trong cặp ra: “Bôi thuốc giúp em cái đã.”
“Sao em không tự làm?” Phí Lan cầm lấy thuốc và băng gạc trên tay cậu, để cậu ngồi bên giường ngửa mặt lên. Cổ Diệp Lệnh Úy lộ ra, cậu mặc áo thun size lớn, trong phòng có bật máy sưởi, đứng ở góc độ này có thể nhìn xuống được.
Máu bầm hồi đầu không dữ dội, bây giờ lại trông đáng sợ vô cùng. Một vòng tròn màu tím xanh quanh cổ, trông hệt như thuốc màu pha vào ly sữa trắng, quậy lung tung cả lên.
“Em buộc nơ bướm không đẹp bằng anh.” Trong con ngươi của Diệp Lệnh Úy là ánh đèn thủy tinh chói mắt treo trên trần nhà. Cậu nhìn chăm chú hồi lâu, thấy nó giống như quả cầu phát sáng y hệt gạch men vậy.
“Em lắc cái gì đấy?” Phí Lan cảm thấy cơ thể của Diệp Lệnh Úy đang chao đảo bèn chau mày hỏi.
“Không phải.” Diệp Lệnh Úy giải thích: “Em nhìn đèn lâu nên choáng.”
Nơ con bướm đã được thắt xong, dải băng trắng như cánh bướm mỏng manh bị nắm giữ, khiến cho Diệp Lệnh Úy càng trở nên đẹp hơn.
“Xong rồi.” Phí Lan nói.
Diệp Lệnh Úy thờ ra một hơi, giơ tay vòng lên cổ Phí Lan, ủi vào trong ngực hắn: “Phí Lan, em choáng đầu.”
Phí Lan kéo cậu ra: “Yếu ớt quá nhỉ?”
Diệp Lệnh Úy không biết chừng mực, hễ mà quậy lên thì chẳng có giới hạn, muốn làm gì là làm. Lúc ở trường thì cậu còn nghe lời Phí Lan, một khi chỉ có hai người, cậu sẽ giống như cục kẹo bị tan ra vậy, thiếu điều muốn tan vào lòng bàn tay Phí Lan.
Mùa đông cũng là mùa hợp để bản thân mình cọ cọ dính dính người ta.
Diệp Lệnh Úy ngoan ngoãn ngồi ở cạnh giường. Cậu ngửa mặt lên nhìn Phí Lan chăm chú cả buổi trời, đột nhiên rướn dậy hôn lên khóe môi hắn, sau đó lại lập tức lùi ra: “Em thương anh lắm lắm.”
“Diệp Kiều Kiều.” Phí Lan buông mắt, cười cười nhìn cậu con trai đang ngây thơ ngồi trên giường: “Em biết bây giờ em đang ở nhà anh không?”
“Em biết.”
“Không chỉ vậy, em còn đang ở trong phòng của anh.”
“Ngồi trên giường anh.”
“Sao gan em to thế nhỉ?” Phí Lan bắt lấy cằm Diệp Lệnh Úy, nhưng hắn chỉ hôn lên trán cậu, cuối cùng từ từ dời sang ngậm vành tai cậu mà mút. Hàm răng hắn khẽ day cắn lên vành tai mềm mại kia.
Phí Lan chầm chậm đẩy cậu ra, nhìn gương mặt ứa lệ của đối phương, cuối cùng không kìm được nữa nên cười thành tiếng.
“Diệp Kiều Kiều thiếu kinh nghiệm bị cắn quá.” Phí Lan ung dung nhả chữ bình luận cậu.
Diệp Lệnh Úy: “…”
Diệp Lệnh Úy chưa thành niên, đương nhiên Phí Lan sẽ không làm gì cậu. Hơn nữa, Phí Lan vẫn đang chờ mong sức khỏe Diệp Lệnh Úy tốt thêm chút nữa. Dù gì thì chuyện ấy cần rất nhiều sức, là người yêu của Phí Lan lại càng phải có thể lực tốt thì mới được.
Phí Lan tắm xong đi ra, Diệp Lệnh Úy đã nằm ngủ thiếp đi rồi. Đĩa dâu tây trên tủ không xê dịch gì, hẳn là cậu rất buồn ngủ. Ở trường bị dọa sợ đến thế, tối rồi còn phải chạy tới nhà hắn để thuyết phục Phí Thương.
Vén chăn lên, Phí Lan chầm chậm nằm xuống. Diệp Lệnh Úy ôm lấy chăn, Phí Lan đưa tay định rút ra. Còn chưa kịp đụng vào Diệp Lệnh Úy đã mở mắt.
Phí Lan: “…”
Diệp Lệnh Úy đá chăn của mình ra, lăn vào ngực Phí Lan, cố bò lên người hắn, vùi đầu mình vào hõm cổ hắn: “Ôm em một cái.”
Phí Lan sờ mái tóc mềm mại của Diệp Lệnh Úy. Hắn biết, hắn sẽ mãi dính chặt lấy cậu.
Không ai có thể kéo hắn ra, hắn cũng không muốn rời đi.
Hôm sau.
Trong trường.
“Lại hết đi nước ngoài rồi? Ba của anh Lan lật như bánh tráng vậy á!”Cao Lâm Hạo dựa lên ban công hành lang mắng.
“Chắc chỉ xúc động nhất thời thôi.” Trần Phong Bảo nói: “Giờ vốn không hợp để ra nước ngoài. Còn nữa, kết quả học tập của anh Lan như thế thì có ra nước ngoài hay không cũng vậy à.”
Diệp Lệnh Úy đi từ trong lớp ra. Cậu chưa bao giờ thiếu thức ăn vặt, mỗi người bọn họ sẽ đưa cho cậu một bịch khoai chiên.
Trần Phong Bảo lắc đầu: “Vị này cậu không thích chứ gì?”
Diệp Lệnh Úy nở nụ cười giả trân: “Cậu ngày càng thông minh!”
Cao Lâm Hạo xé bịch khoai chiên ra, vội vàng thồn vào miệng. Vì toàn là Diệp Lệnh Úy đưa cho cậu ta ăn nên cậu ta không sợ mẹ mình cảnh cáo giảm tiền ăn vặt.
“Vi Dương bị đuổi rồi, hôm nay không đi học nữa. Hồi sáng này lúc tự học, ba mẹ nó tới dọn đồ của nó, mắt của mẹ nó còn sưng hết cả lên.” Cao Lâm Hạo không đau lòng vì Vi Dương mà vì cảm thông cho ba mẹ hắn. “Tóm lại trường cấp ba ở Thân Thành sẽ không còn trường nào nhận nó vào nữa.”
“Đến mấy trường ở thị trấn hoặc thành phố khác cũng được mà. Miễn là có thực lực thì học ở đâu cũng như nhau.” Trần Phong Bảo nói.
“Nói thật thì khi trước Vi Dương học giỏi lắm.” Lý Kính cũng phụ họa.
“Thứ hai tuần sau hội thao rồi, Diệp Lệnh Úy chuẩn bị bài kiểm điểm kỹ càng chưa?” Cao Lâm Hạo cắn khoai chiên rôm rốp.
“Ừa đó, lễ khai mạc ngày mai cũng mời phụ huynh tới nữa. Tới lúc đó chắc bối rối lắm!” Trần Phong Bảo ngửa mặt lên trời than: “Trung học số ba thiệt tình, mấy hoạt động khác thì làm như quần, còn hội thao như này lại khua chiêng gõ trống lên cho cả thành phố biết.”
Hội thao của Trung học số ba rất đặc biệt trong thành phố. Hô to khẩu hiệu mùa đông có thể giúp học sinh thể hiện tốt hơn, lại còn cố ý mời phụ huynh tới quan sát hội thao nữa. Hồi ban đầu có cả hạng mục thi cùng cha mẹ, sau này vì phụ huynh quá háo thắng nên kéo con mình chạy, thậm chí là đánh nhau với phụ huynh khác, do đó mới bỏ hạng mục có phụ huynh này ra.
Nhưng vẫn sẽ mời phụ huynh tới quan sát, còn có thể cho họ viết bài cổ vũ, tự do ra vào trường học, tất cả đều là sự đặc biệt của hội thao ở Trung học số ba.
Trước nay Cao Lâm Hạo chưa từng chờ mong đến hội thao như này.
Chiêu này của Phương Khả Mông quá thâm độc!
Tiết mục đọc bản kiểm điểm trong lễ khai mạc hội thao!
Nhưng mà chắc cũng chẳng sao đâu. Anh cả của Diệp Lệnh Úy, cả anh hai nữa, họ là kiểu người mà nếu cậu chủ động nói chuyện mình muốn yêu sớm với bọn họ, bọn họ sẽ xách cả một bao tải tới cho cậu chọn người.
Chỉ là ba của Phí Lan thì… trông ông ấy đáng sợ ghê.
–
Sự chờ mong của Cao Lâm Hạo bị hụt một nửa, anh cả và anh hai của Diệp Lệnh Úy đến hội thao từ rất sớm, nhưng ba của Phí Lan thì không tới.
Đường chạy mùa đông khiến người ta cảm thấy mát mẻ, không khí lạnh lẽo lùa vào trong áo quần, nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng tí nào tới sự háo hức của mọi người. Trên sân thể dục, trống kèn thổi vang rền, cờ màu bay phấp phới, đội cổ động vẫn ăn mặc rất đẹp đẽ trong tiết trời thế này.
“Nhìn kìa, đội hoạt náo viên bóng rổ kìa!” Cao Lâm Hạo ngồi trên ghế khán giả lắc lắc cây cờ nhỏ, huýt sáo với người ta.
“Ôi mẹ ơi, xấu hổ vãi!” Trần Phong Bảo cúi người che mặt chạy thẳng tới hàng ngoài sau, Diệp Lệnh Úy thì đứng cạnh Phí Lan.
“Hai người chuẩn bị kĩ chưa?” Trần Phong Bảo hỏi.
Cậu ta thấy Phí Lan và Diệp Lệnh Úy chẳng tỏ vẻ lo lắng chút nào, một người đang chơi điện thoại di động, người còn lại thì nhìn… đội hoạt náo viên bóng rổ?
Diệp Lệnh Úy trâu vãi, ngồi cạnh anh Lan mà dám trắng trợn như thế?
Diệp Lệnh Úy móc tờ giấy trong cặp rồi mở ra: “Bọn tôi đọc bản kiểm điểm chứ có phải đại diện học sinh lên phát biểu đâu.”
“Anh Lan chứ ai.” Trần Phong Bảo nói: “Không phải cậu là MC hả? Diệp Lệnh Úy bộ cậu chưa tình ngủ sao?”
Đại diện học sinh là người có thành tích tốt, MC là người có ngoại hình ưu tú, hai đứa này mỗi đứa trúng một cái.
“Biết rồi, thuộc bản thảo rồi.”
Phí Lan ngáp một cái: “Khỏi đi, tùy cơ ứng biến là được.”
Trần Phong Bảo: “…” Tụi mày bị treo lên đánh cũng vừa lắm.
Diệp Lệnh Úy là MC, Phương Khả Mông ở dưới vẫy tay với cậu. Cậu đứng dậy: “Tôi đi trước nhé.”
“Cố lên.” Trần Phong Bảo nói.
Diệp Lệnh Úy mặc đồng phục học sinh. Đồng phục mùa đông là áo lông vũ dài màu đen. Bình thường Diệp Lệnh Úy đều dùng để lót lên bàn nằm ngủ, còn cái áo thẳng thớm cậu mặc hôm nay là do Phương Khả Mông mang từ phòng thiết bị tới cho cậu.
Nước da cậu trắng nên mặc đồ đen sẽ tăng thêm sự trắng trẻo sạch sẽ. Phương Khả Mông lúc nhìn thấy cậu thì cảm thán trong lòng: Học sinh như Diệp Lệnh Úy là kiểu được ông trời đuổi theo đút cơm, muốn ăn món gì là có món đó.
“Đừng căng thẳng, bản kiểm điểm thì đọc sơ sơ vài câu là được, đừng thẳng thắn quá.” Phương Khả Mông dặn dò.
Diệp Lệnh Úy: “… Vậy hơi kỳ đó thầy?”
“Không sao hết, em là MC mà kể huỵch toẹt chuyện của mình ra làm gì, nghe thầy, đọc sơ sơ thôi, hiệu trưởng không nói gì đâu.” Phương Khả Mông nhìn quanh, sau đó ghé sát tai Diệp Lệnh Úy: “Dù gì anh cả em cũng góp cho trường một tòa nhà mà.”
Diệp Lệnh Úy: “…”
Diệp Lệnh Úy là MC. Lúc cậu bước lên bục, Diệp Huyến liền ngẩng cao đầu lên, nghe thấy phụ huynh xung quanh tấm tắc khen: “Thằng nhỏ này đẹp trai quá. Mày xem mày đi, như rổ dưa vậy!” Hắn không kìm được mà nhếch môi cười.
“… Tiếp sau đây xin mời đại diện học sinh lên phát biểu.” Diệp Lệnh Úy nói xong thì lùi sang một bên, tiên phong vỗ tay trước.
Phí Lan bước lên bục. Trạng thái bây giờ của hắn trông rất ổn, đoán chừng là đi rửa mặt rồi. Phương Khả Mông ưỡn thẳng lưng lên, ây da cả hai đứa này đều là học sinh của anh đấy!
Sau khi kết thúc bài phát biểu của đại diện học sinh, Phí Lan còn chưa kịp bước xuống bậc thì đã nghe thấy tiếng của Diệp Lệnh Úy.
“Tiếp theo đây là hạng mục kiểm điểm, xin mời bạn Phí Lan lên sân khấu đọc kiểm điểm.”
Phí Lan: “…”
Đại diện học sinh tiêu biểu đẹp trai vừa mới được các phụ huynh khen ngợi không dứt miệng xong lại quay trở về trên bục.
Phương Khả Mông nhìn thầy Lý bên cạnh bật cười thành tiếng.
“…”
“Các thầy cô giáo kính mến, các bạn học sinh thân mến, em thành thật xin lỗi vì đã vi phạm lỗi lầm nghiêm trọng… Sau này em sẽ khắc ghi, không bao giờ yêu sớm ngay dưới tầm quản lý của thầy cô nữa, sẽ nghiêm khắc với bản thân, thận trọng từ lời nói cho đến việc làm.”
Phương Khả Mông: “…”
Phí Lan đọc kiểm điểm xong, Diệp Lệnh Úy siết chặt micro: “Sau đây xin mời bạn Diệp Lệnh Úy lên đọc kiểm điểm.”
Diệp Lệnh Úy ngừng lại một chút, sau đó buông mắt, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ: “Bạn Diệp Lệnh Úy chính là em.”
“Em cũng vô cùng xin lỗi, em không nên… em quyết định sẽ sửa chữa lỗi lầm, xin các bạn học hãy giám sát mình.”
Cao Lâm Hạo nghe xong bèn thò tới cạnh Lý Kính: “Các bạn học giúp cậu ấy che giấu thì đúng hơn…”
Diệp Huyến sửng sốt. Hắn nhìn Diệp Sầm: “Sao lại làm kiểm điểm? Không phải anh cả góp tòa nhà tổng hợp rồi à?”
Hết chương 73.