_________________
Cho dù người uống say là Phí Lan hay là cậu, sau cùng người chịu thiệt vẫn là Diệp Lệnh Uý cậu mà thôi. Diệp Lệnh Uý vờ như không nhìn thấy, ngậm ống hút bắt đầu phân tán suy nghĩ.
“Tụi mình chơi trò Nói thật hay Mạo hiểm đi!” Cao Lâm Hạo bưng dĩa thịt xiên mà Trần Phong Bảo nướng xong ngồi xuống, thịt xiên rắc bột ớt và thì là phía trên, mỡ chảy ra, cậu vô cùng thỏa mãn.
Cuối cùng Trần Phong Bảo cũng rảnh rỗi thở ra một hơi, khui một lon bia khoanh chân ngồi xuống.
Tối nay miệng Sở Nhiên cũng không ngừng ăn. Người khác đến tham gia lễ trưởng thành của anh Lan với mục đích rõ ràng, bọn họ cũng có mục đích rất rõ ràng, đó là đến để ăn.
Đã sớm ném hết lời căn dặn phải tiết chế của ba mẹ ra sau đầu rồi.
“Dùng cái lon nắp bật này nhé, quay đến ai thì người đó chọn một trong hai thứ nói thật lòng và mạo hiểm.” Trần Phong Bảo đẩy một cái lon nắp bật rỗng từ bên cạnh qua rồi đặt vào giữa cái dĩa, cậu thử xoay một lúc, vẫn ổn.
Diệp Lệnh Uý không có ý kiến gì, dù sao tụ tập cùng nhau cũng chỉ là mấy trò lặp đi lặp lại đó thôi.
Cao Lâm Hạo xoay lon, xoay trúng bản thân cậu, cậu dựa vào tảng đá: “Ông chọn nói thật lòng, ông đây không sợ!”
Trần Phong Bảo muốn hỏi thì Lý Kính cản cậu lại, dùng ánh mắt nói với Trần Phong Bảo rằng “để tôi”. Cậu nhìn về phía Cao Lâm Hạo, khoé miệng thấp thoáng nụ cười “cười trên nỗi đau của người khác”: “Hạo Tử, giữa anh Lan với Diệp Lệnh Uý, mày thích ai hơn?”
Câu hỏi này rất thú vị, rõ ràng là nhắm vào Cao Lâm Hạo. Diệp Lệnh Uý nhìn Cao Lâm Hạo, khẽ nhếch mày.
Cao Lâm Hạo: “…”
“Cái đồ hèn hạ nhà mày.” Cậu lên án.
Biết cậu nói không được, Trần Phong Bảo đưa một lon bia cho cậu, nói với vẻ thương xót: “Uống đi con trai cưng.”
Con trai cưng không cam lòng không tình nguyện uống hết lon bia nọ: “Tiếp đi!”
Lần thứ hai, người bị xoay trúng là Lý Kính, hỏi cậu ước nguyện mà cậu muốn thực hiện nhất gần đây là gì, Lý Kính suy nghĩ: “Xuất bản sách.”
Mọi người: “…”
“Sao mày cứ muốn xuất bản sách thế? Mày không muốn yêu đương hay là thi vào Thân Đại gì đó sao?”
Lý Kính dày dặn kinh nghiệm lại xảo quyệt trả lời: “Thân Đại tao thi vào được, không tính là nguyện vọng.”
“Tiếp nào tiếp nào, sau này không chơi với Lý Kính nữa, y như ba tao.”
Tiếp đó là Diệp Lệnh Uý, Diệp Lệnh Uý nhìn miệng lon dần dần chỉ về phía mình, Cao Lâm Hạo xoa tay: “Diệp Lệnh Uý, người yêu của cậu ở bên cạnh kìa, nếu cậu chọn nói thật lòng thì không còn ý nghĩa nữa rồi.”
Diệp Lệnh Uý đặt sữa chua trong tay xuống: “Được, mạo hiểm, mấy cậu muốn tôi làm gì?”
Cao Lâm Hạo còn đang nghĩ, Trần Phong Bảo đã giành nói trước: “Cậu liếm Phí Lan một xíu nhé, tuỳ ý liếm ở đâu cũng được.”
Giọng cậu vừa dứt, mấy cậu trai cứ như quỷ gào lên, Tiểu Tranh Tử cũng giương đôi mắt tràn đầy chờ mong lấp la lấp lánh nhìn Diệp Lệnh Uý và Phí Lan. Cái này này này này này, khoảnh khắc tuyệt diệu của fan cp!
Phí Lan uống không ít, tửu lượng của hắn cũng không tính là quá tốt. Hắn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Diệp Lệnh Uý, bọn họ cười thế nào ầm ĩ kiểu gì thì vào tai hắn cũng có phần không rõ ràng, đến nỗi mà khi Diệp Lệnh Uý sáp lại gần, hắn vẫn chưa phản ứng lại.
Khóe môi bị đầu lưỡi ấm nóng nhẹ nhàng lướt qua. Môi dính phải chút gì đó ẩm ướt, còn có hương vị sữa bò. Biết là Diệp Lệnh Uý, Phí Lan vô thức cảm thấy cái chạm nhẹ tựa lông thế này quá qua quýt. Nhưng đợi lúc hắn phản ứng lại, Diệp Lệnh Uý đã rời đi rồi, hắn hơi khó chịu cau mày.
Tiểu Tranh Tử vì nhịn không để mình gào thét thành tiếng mà duỗi tay véo mu bàn tay Trần Phong Bảo, Trần Phong Bảo “gào” một tiếng vang tận mây xanh.
Diệp Lệnh Uý và Phí Lan lập tức khiến bầu không khí sôi nổi hơn. Tiếp đó, miệng chai hướng về phía Tiểu Tranh Tử.
Tiểu Tranh Tử nhìn Cao Lâm Hạo, có con hàng này ở đây, cô tuyệt đối không thể chọn mạo hiểm, cô ngẩng đầu nở nụ cười tiêu chuẩn: “Nói thật.”
“Nếu như phải chọn một người trong đám chúng tôi để yêu đương, cậu chọn ai?”
Câu hỏi này do Lý Kính hỏi, Cao Lâm Hạo không ngờ lại là câu hỏi thế này, nói không chừng cậu sẽ hỏi người ta thích cơ bụng tám múi hay là bé trym mười tám cm. Tiểu Tranh Tử cũng không ngờ đến câu hỏi hàm xúc bất chợt thế này, vẫn khá nghiêm túc suy nghĩ một hồi.
Diệp Lệnh Uý và Phí Lan chắc chắn bị loại đầu tiên, bản thân cô sao có thể dẫn đầu xé cp được, cô nghĩ một hồi rồi nói: “Cao Lâm Hạo nhé.”
Cao Lâm Hạo sững sờ: “Cậu chọn tôi làm gì?”
Tiểu Tranh Tử: “…” Cậu có tin tôi khóc cho cậu xem không!
Chuyện này dẫn đến việc lúc lần thứ hai bị chọn trúng, câu hỏi của cô lại tiếp nối câu trước, tại sao chọn Cao Lâm Hạo.
Cô gái nói với vẻ đương nhiên: “Cậu ta ngốc chứ sao, yêu đương với kẻ ngốc không cần phải nghĩ nhiều.”
Cao Lâm Hạo: “…”
Lúc hỏi đến Trần Phong Bảo, cậu ta được hỏi rằng nếu như nữ thần của cậu thi không tốt, bảo cậu cùng thi vào trường đại học kém hơn một chút thì cậu đi không?
“Không đi.” Trần Phong Bảo chẳng cần nghĩ đã nói: “Nếu như chuyện yêu đương là hai người không cùng lý tưởng, tao chẳng thà không yêu còn hơn. Tao thích cô ấy thì phải cố gắng đem đến cho cô ấy một cuộc sống tốt đẹp, cô ấy thích tao thì ắt sẽ cố gắng sóng vai cùng tao.”
“Thật tình mà nói,” Lý Kính gật đầu, trò chơi đã vô thức kết thúc: “Ai cũng sẽ muốn cùng yêu đương với người tài giỏi.”
Tiểu Tranh Tử thở dài: “Nhưng có người trời sinh đã không giỏi học hành, không có thiên phú thì làm thế nào đây?”
Lý Kính: “Đợi chúng ta không còn là học sinh nữa, chúng ta sẽ phát hiện ra rằng thực ra học hành là một trong những chuyện hiếm khi chúng ta làm rồi sẽ nhận được hồi đáp, rất nhiều chuyện không phải làm là có thể đạt được kết quả.”
Bầu không khí bỗng nhiên trầm xuống.
“Lúc nào mày xuất bản sách? Tao đến mua một cuốn, tao cảm thấy mày nói rất hợp lý.” Cao Lâm Hạo đẩy Lý Kính.
Lý Kính không trả lời cậu, Cao Lâm Hạo lại đi quấy rầy Tiểu Tranh Tử nhắm mắt uống bia bên cạnh: “Cậu vừa mới nói muốn yêu đương với tôi, có phải thật không đó? Nếu không thì hai đứa mình thử xem?”
Mọi người: “…”
Diệp Lệnh Uý dựa lên vai Phí Lan, cười thấy răng không thấy mắt: “Có phải cậu uống say rồi không?”
Tiểu Tranh Tử chê mạnh: “Biến.”
Trần Phong Bảo cũng cười theo: “Thực ra hai người rất hợp đó, Hạo Tử sắp một mét chín rồi, cậu cao bao nhiêu rồi Tiểu Tranh Tử?”
“165.”
“Được đó, cách biệt chiều cao dễ thương nhất!”
Tiểu Tranh Tử đẩy cái đầu chó của Cao Lâm Hạo ra: “Đần chết đi được.”
Diệp Lệnh Uý nhìn mấy người họ đẩy qua đẩy lại, cậu lặng lẽ dán lên bên tai Phí Lan: “Tiểu Tranh Tử thích Hạo Tử phải không anh?”
Cậu từ tốn nói: “Chẳng trách lúc vừa bắt đầu đã cứ thích nói chuyện cùng Cao Lâm Hạo. Nhưng nhìn cậu ấy như thế này, đoán chừng bản thân cậu ấy cũng không biết đâu.”
Phí Lan chậm chạp gật đầu: “Có lẽ.”
–
Trong vườn hoa nhỏ là một mớ lộn xộn, họ dựa theo sắp xếp đến phòng cho khách. Phí Lan kéo tay Diệp Lệnh Uý, cực kỳ tự nhiên dẫn ai kia đến phòng của mình.
Kéo tay nhưng không kéo được.
Phí Lan cau mày nhìn người phía sau lưng, hắn phát hiện Diệp Lệnh Uý ôm lấy tay vịn cầu thang: “Em ngủ phòng cho khách.”
“Tại sao?”
“Tối nay em không muốn ngủ chung với anh.” Diệp Lệnh Uý nghĩ đến việc trước đó bị Phí Lan đè lại hôn đến mức thở không ra hơi thì da đầu tê dại. Bản thân cậu tuỳ ý trêu ghẹo người ta thì được, nhưng không thể để ai kia trêu ghẹo cậu đến nỗi không còn sức đánh trả.
“Hôm nay là sinh nhật anh mà.” Phí Lan cúi đầu, rũ mắt, hàng mi dày run run, biểu cảm còn sắp tủi thân hơn bất kỳ ai.
Thiếu chút nữa là Diệp Lệnh Uý dao động rồi.
Vốn dĩ ngũ quan của Phí Lan đã cực kỳ tuấn tú, bình thường ánh mắt của hắn lạnh lùng, bớt đi vài phần lịch sự tao nhã, tối nay bị hơi cồn quấy rối như thế này, ánh nước đong đầy trong mắt hắn, như yêu ma có thể câu dẫn linh hồn.
“Không được.” Diệp Lệnh Uý cắn răng hàm sau: “Ngày mai em sẽ tặng quà cho anh.”
“Em cân nhắc lại đi.” Giọng Phí Lan rất khẽ, giọng đè xuống rất thấp.
Diệp Lệnh Uý lắc đầu, thái độ kiên quyết: “Không được.”
Vì an toàn của mình, vì…
“Á! Phí Lan!” Diệp Lệnh Uý còn chưa nghĩ xong, trước mắt đã tối đen, Phí Lan nới lỏng tay rồi nhào đến lập tức vác cậu lên vai, cứ như vác bao cát vậy, chạy bước lớn lên lầu vào phòng.
Trong cả quá trình, bụng Diệp Lệnh Uý bị vai Phí Lan đụng đến nỗi xém nữa nôn ra, tiếp đó còn bị ném lên giường, tạm thời ngay cả mình họ gì tên gì cũng không biết luôn.
Cậu cứ ngỡ Phí Lan sẽ lại như khi trước.
Nhưng Phí Lan chỉ giúp cậu cởi giày và vớ, sau đó hắn cũng lên giường, ôm cả người Diệp Lệnh Uý vào trong ngực mình, thỏa mãn thở ra một hơi, dùng cằm nhẹ nhàng cọ mái tóc mềm mại của Diệp Lệnh Uý.
Diệp Lệnh Uý được Phí Lan ôm vào trong ngực, bị hơi men hun đến nỗi chóng mặt. Nhiệt độ trong lồng ngực Phí Lan phải cao hơn so với bên ngoài, ấm áp đến bất ngờ, đỉnh đầu lại bị cọ như thế, Diệp Lệnh Uý khẽ “hừ” một tiếng.
“Anh có thể cởi áo ra không?” Diệp Lệnh Uý nóng đến nỗi không chịu được, cánh tay vùng vẫy thoát ra ngoài, gò má ửng đỏ: “Còn nữa, anh có thể nằm đàng hoàng được không?”
Phí Lan nới lỏng tay, con ngươi tối tăm nhìn Diệp Lệnh Uý chăm chú đến mức cậu muốn lập tức bỏ chạy. May sao, Phí Lan chỉ nhìn cậu một hồi rồi lật người xuống giường vào phòng tắm: “Anh tắm trước, sau đó đến em.”
Phí Lan đi tắm rồi, sau khi Diệp Lệnh Uý xác nhận hắn đang tắm, cậu cởi áo khoác rút ra một cái hộp vuông màu đen từ trong túi áo rồi nhét vào dưới chăn, còn đè lên nó. Quà sinh nhật của cậu còn chưa tặng Phí Lan, cậu sợ Phí Lan nhân lúc mình đi tắm mà lật túi áo của cậu.
Khi chắc chắn đã giấu kĩ, cậu để chân trần nhảy xuống, vừa quay người thì đối diện với ánh nhìn trầm ngâm của Phí Lan.
“…”
Trời lạnh thế này, Phí Lan tắm nước nóng, hắn đã tỉnh rượu nhiều rồi. Hắn quan sát từ trên xuống dưới Diệp Lệnh Uý một lượt, sau cùng ánh mắt hắn dừng lại bên ngón chân trần của cậu: “Mang giày vào.”
Diệp Lệnh Uý chột dạ trong lòng, còn đang nghĩ quà đã giấu kĩ chưa, cậu chạy đến tìm hai chiếc dép xỏ vào, vào phòng tắm.
Cậu không vào phòng tắm thì không biết, gương trong phòng tắm nói cho cậu biết dáng vẻ bây giờ của mình, khuôn mặt hoàn toàn đỏ bừng, vừa uống rượu vừa nằm trong chăn nên cổ cậu hằn những vết đỏ. Lúc đó Phí Lan hẳn chưa mút mát gì, mấy vết đỏ trên cổ này không thể là dấu hôn lưu lại.
Từng lớp áo được cởi bỏ, Diệp Lệnh Uý lại nhìn thấy vết nhéo chỗ eo. Bản thân cậu đã trắng, vết nhéo trên eo lại là vệt đỏ rực, đại khái phải mấy vệt.
Cậu bôi sữa tắm, ngón tay Diệp Lệnh Uý không cẩn thận cọ qua trước ngực, một cơn nhoi nhói lập tức tấn công khắp cơ thể. Cậu cúi đầu, hạt bên trái rõ ràng lớn hơn một vòng, màu sắc cũng đỏ hơn.
Diệp Lệnh Uý cảm thấy thứ dội xuống trong vòi hoa sen là nước sôi, dội đến mức cậu luống cuống.
Khăn phủ trên đỉnh đầu, Diệp Lệnh Uý mặc từng món đồ ngủ vào, tiếp đó lại nhìn thấy dấu vết trên mông mình, rõ ràng, rõ ràng là vết hôn!
Không biết xấu hổ!
Bản thân Diệp Lệnh Uý vốn đã được nuông chiều, kiêu căng thì kiêu căng nhưng kinh nghiệm trên phương diện này lại chỉ như tờ giấy trắng, chẳng thể so được với Phí Lan. Xem như Phí Lan không có kinh nghiệm thì hắn cũng nắm chắc vai trò chủ đạo.
Áo ngủ là loại tay dài vải dệt mềm mại, lại rất mỏng, mở lò sưởi trong phòng cũng sẽ không cảm thấy lạnh. Diệp Lệnh Uý mở cửa phòng tắm, cậu ngước mắt thì thấy Phí Lan dựa trên giường chơi điện thoại, cậu chạy qua, vả lên mặt Phí Lan.
“…”
Diệp Lệnh Uý khoanh chân ngồi bên cạnh Phí Lan, lên án: “Anh thật là không biết xấu hổ, anh cắn mông em!”
Lúc tiệc rượu, tóc Phí Lan đều chải ra sau đầu, bây giờ hắn đã thả tóc xuống, khí thế yếu đi rất nhiều, trông có vẻ ấm áp vô hại. Tay hắn dần trượt xuống, đặt trên lưng quần mình: “Nếu không thì em cắn trả nhé?”
“…”
Áo len dệt là của Phí Lan, Diệp Lệnh Uý mặc vào thì rộng hơn một số, cậu lại gầy, kiểu áo len dệt lỏng lẻo nên để lộ một bên vai mượt mà trơn bóng, xương quai xanh mỏng manh trắng trẻo, sáng chói mắt.
Phí Lan liếm khóe môi, sáp lại gần muốn hôn cậu.
Diệp Lệnh Uý tựa lưng, ánh mắt cảnh giác, một chân giẫm lên ngực Phí Lan: “Anh muốn làm gì?”
Phí Lan rũ mắt, duỗi tay nắm lấy cổ chân Diệp Lệnh Uý, nhân lúc cậu chưa kịp phản ứng chưa kịp đề phòng thì đột ngột kéo cậu đến trước người, do đó cái chân này của Diệp Lệnh Uý buộc lòng phải gác lên eo của Phí Lan.
“Quà em tặng đâu?”
Diệp Lệnh Uý nhìn đôi mắt bình tĩnh của Phí Lan, cậu nuốt nước bọt, duỗi tay lật ra một cái hộp từ dưới chăn, hai tay kính cẩn đưa cho Phí Lan.
Phí Lan thả lỏng chân cậu, Diệp Lệnh Uý vừa mới muốn rút chân về đã bị liếc.
“…”
Một tấm thẻ ngân hàng nằm trong hộp, thẻ màu đen, là loại dịch vụ chỉ làm cho khách hàng thành viên của ngân hàng nọ ở Thân Thành, Phí Lan cũng có một tấm. Tấm thẻ này thông thường đều là cho con cháu được cưng chiều trong mỗi dòng tộc hoặc là được định thành người thừa kế tiếp theo mới có, giống như mấy người Phí Lan Diệp Sầm, của họ là thẻ màu vàng.
“Tiền tiết kiệm của em à?” Phí Lan cầm tấm thẻ trong tay, xoay một vòng: “Bao nhiêu tiền thế?”
Diệp Lệnh Uý mù mờ lắc đầu: “Em không biết.”
“Ngoại trừ cái này, em còn thẻ nào khác không?”
“Có chứ.” Diệp Lệnh Uý gật đầu: “Ba em để lại cổ phần cho em.”
Phí Lan im lặng một hồi, hắn hỏi Diệp Lệnh Uý: “Sao em lại nghĩ đến chuyện tặng tiền cho anh?”
“Cái này không phải tiền!” Diệp Lệnh Uý tranh cãi: “Này là tiền tiết kiệm của em, không giống tiền đâu.”
Phí Lan: “…”
Diệp Lệnh Uý tựa như bé mèo con, sáp lại gần trước mặt Phí Lan, cọ cằm hắn: “Em tặng anh tiền tiết kiệm của em, sau này em nuôi anh, đây là thái độ của em, nói chuyện tiền bạc quá tầm thường.”
“Nói sao thì em không có tiền tiết kiệm cũng không quan trọng, em cũng không tiêu tiền, em ăn của anh cả em, uống của anh cả em, em mặc đồng phục trường, đúng không nào?”
Phí Lan vân vê cằm Diệp Lệnh Uý rồi nhấc lên, từ tốn nói: “Không quan trọng? Em sắp lên đại học rồi, tiền sinh hoạt anh cả em đều chuyển vào trong thẻ phải không?”
Diệp Lệnh Uý gật đầu.
“Em không ăn ở canteen, trái cây thì ăn loại nhập khẩu, sữa bò thì uống loại chuyên chở bằng máy bay, quần áo thì thuần thủ công, em chắc chắn không ở ký túc xá.” Phí Lan bất lực: “Em không có tiền, em chuẩn bị làm thế nào đây?”
Chuyện này…
“Chuyện này không thành vấn đề.” Giọng điệu của Diệp Lệnh Uý hùng hồn. Cậu nhìn đôi mắt cực kỳ sáng của Phí Lan, rút chân về quỳ bên người Phí Lan, ôm eo Phí Lan, nhào vào trong ngực hắn: “Em có anh mà, anh nuôi em, anh cho em tiền đó.”
Hết chương 81.