Sau Khi Xuyên Sách Tôi Làm Nũng Với Lão Đại - Chương 12: Cô xấu không có việc gì, tôi mù
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Sau Khi Xuyên Sách Tôi Làm Nũng Với Lão Đại


Chương 12: Cô xấu không có việc gì, tôi mù


 Sau một giờ, rốt cục Cố Sanh Sanh cũng đăng kí thành công trở thành một chủ bá tân thủ.

“Leng keng.” Hệ thống phát ra nhắc nhở tin tức: Thiên nga, ghi chép độc nhất vô nhị của bạn. Mời bạn tuyên truyền video mới nhất của bạn đi ~

Cố Sanh Sanh đăng video rán bò bít tết lên, sau đó tràn đầy tự tin nhìn chằm chằm số lượng ở góc bên phải màn hình, đó là chỗ quan sát người xem.

Cố Sanh Sanh đợi một hồi lâu, số lượng vẫn dừng lại tại con số 0. Xem ra mọi người còn chưa có phát hiện ra video của cô đâu.

Rốt cục Cố Sanh Sanh cũng cảm thấy cổ đau nhức, con mắt khô khốc. Cô rời khỏi phần phát trực tiếp ở giữa, cảm thấy một trận lạnh lẽo ở phía sau, quay đầu nhìn Thẩm Vọng.

Không biết có phải ảo giác hay không, bình thường Thẩm Vọng đều lạnh mặt, ngày hôm nay lại càng lạnh hơn. Cố Sanh Sanh cầm điện thoại vuốt vuốt, không lý do sinh ra một tia chột dạ.

Không đúng, tại sao cô phải chột dạ! Dù sao bình thường Thẩm Vọng cũng không để ý tới cô. . . Cố Sanh Sanh vụng trộm nhìn Thẩm Vọng một chút.

Cố Sanh Sanh cầm điện thoại di động đi tới: “Thẩm Vọng Thẩm Vọng. Tôi đọc cho anh nghe mấy câu chuyện tiếu lâm nha, cực kỳ buồn cười.”

Thẩm Vọng lạnh lùng: “Cách tôi xa một chút.”

Cố Sanh Sanh hứng thú bừng bừng mở Weibo ra, đem một nhóm lớn thông báo nhục mạ trên Weibo @ nhấn bỏ, mở mấy chuyện cười trước đó nhìn thấy ra.

Có thể khả năng cô nhịn cười thực sự quá thấp, đọc chữ thứ nhất liền bắt đầu cười. Tiếng nói rất ngọt nhưng khi cười thì như heo kêu, còn vừa cười vừa nện giường.

Thẩm Vọng: “. . .”

Cố Sanh Sanh cười đến đau bụng, lau nước mắt rơi nói: “Được rồi, lần này tôi không cười. Tôi bắt đầu đọc. Lúc trước có đứa trẻ tên là Tiểu Minh phốc. . . Ha ha ha ngỗng ngỗng ngỗng ngỗng ngỗng ngỗng*. . . Ách!”

(*Thứ lỗi cho kẻ bất tài, vì đến editor cũng chả hiểu chị nhà đang nói cái gì cả. Chắc là đang đọc truyện đi ~( 0_0 ) ~)

Phần gáy nóng hổi bị bàn tay lớn nắm lấy, ấn xuống.

Tiếng cười của Cố Sanh Sanh im bặt dừng lại, cô trừng lớn mắt hạnh, nhìn khuôn mặt thâm thúy trước mắt bỗng nhiên phóng đại, hô hấp đều dừng lại

Cường độ bàn tay đang nắm gáy cô tăng lên: “Còn ồn ào sao?”

Một trận tê dại ở phần gáy nối thẳng xuống xương sống, Viêm Dương chi khí cùng khí tức đặc thù trên người hắn bao vây cô. Cố Sanh Sanh sững sờ gật đầu, lại vội vàng mở miệng: “Không. . . Không ầm ĩ.”

Tiếng nói mềm mại lại mang theo giọng nghẹn ngào, nãi thanh nãi khí*. Ngón tay Thẩm Vọng hơi ngứa, bóp bóp gò má cô, lại không cẩn thận bóp phải cằm.

(*Nãi thanh nãi khí: non nớt)

“A!” Cố Sanh Sanh bị đau kêu lên thảm thiết, đầu ngã vào trong ngực Thẩm Vọng: “Đau quá đau quá, mặt của tôi, mặt của tôi!”

Thẩm Vọng nắn vuốt ngón tay, mới nhớ tới bảo tiêu thông báo: Người đàn bà này thật quá ngu xuẩn, hắn thả cô đi ra ngoài, cơ hội lớn tốt như vậy cô lại không có trốn cũng không có cầu cứu, ngược lại. . . Cứ như vậy đi bệnh viện đem mặt làm lại một lượt. Chỉ sợ là càng xấu hơn.

Một thân hình mềm mại ôn nhu dựa vào trong ngực, giống như mèo con bị bỏ rơi lẩm bẩm không ngừng. Thẩm Vọng nhíu mày, tạm thời không có đẩy cô ra.

Khóe mắt Cố Sanh Sanh treo nước mắt, cả người đều ỉu xìu. Cằm với môi của cô vừa mới làm lại xong, lại bị Thẩm Vọng không nhẹ không nặng bóp một cái, cũng không đến nỗi sẽ bị hỏng mặt.

Cô vụng trộm đem nước mắt cọ trên áo ngủ Thẩm Vọng. Bỗng nhiên ngửi được hương vị đồ ăn  nhàn nhạt, trợn mắt, nhìn thấy trên vạt áo Thẩm Vọng mấy chỗ dính canh vẫn còn in vết.

Trước mắt nàng hiện ra một loạt hình ảnh: Thẩm Vọng cầm đũa, lục lọi gắp lên một đũa rau xanh. Định nếm thử, còn chưa đến bên miệng, đồ ăn đã rơi trên vạt áo.

Một người kiêu ngạo như này, làm sao chịu để người khác nhìn thấy bộ dạng mình chật vật như vậy. Cho nên, hắn tình nguyện bị đói. . .

“Đem cái mặt xấu xí đó của cô dịch ra khỏi áo của tôi.” Sự nhẫn nại của Thẩm Vọng rất nhanh đã dùng hết, nện một câu, khiến Cố Sanh Sanh vừa mới sinh ra tâm tình mềm mại tất cả đều bỏ đi.

Cố Sanh Sanh tức đến nhảy cao ba thước, tức sùi bọt mép: “Tôi không có xấu! Không cho phép anh lại nói tôi xấu nữa! Anh lại nói lời này nữa, tôi sẽ. . .”

Cô tạm ngừng, liều mạng suy nghĩ muốn tìm một loại hình cảnh cáo mạnh mẽ hữu lực. Cuối cùng, cô nói ra từng chữ: “Ngày mai anh sẽ không được ăn thịt!”

A, sự trừng phạt đáng sợ cỡ nào.

Thẩm Vọng đáp lại bằng một tiếng xì khẽ. Mặt hắn luôn luôn không biểu tình, có thể khi cần thiết, mỗi biểu lộ nhỏ bé của hắn đều có thể sáng loáng biểu hiện ra trào phúng với bạn, trào phúng cao cao tại thượng.

Người này thật sự quá đáng ghét! Cố Sanh Sanh vung tay xuống giường, lộc cộc chạy mất.

Còn rất có tính tình. Đuôi lông mày Thẩm Vọng nhẹ giơ lên, nghe được một loạt âm thanh xột xoạt, lại không tự giác di dời lực chú ý sang đó.

Một luồng gió đập vào mặt, đột nhiên Thẩm Vọng đưa tay ra cản, lại cầm phải một xúc cảm mềm mại mát lạnh và trơn trượt, mang theo mùi thơm nhàn nhạt.

Thẩm Vọng xoa nắn áo ngủ sạch sẽ, sắc mặt lộ ra một tia phức tạp.

Thẩm Vọng sốt cao vẫn chưa thay quần áo, chỉ dùng nước nóng xoa xoa mình, thay đổi một thân áo ngủ dúm dó ẩm ướt đầy mồ hôi. Dù là như thế, cũng thấy toàn thân thanh sảng , khiến cho lòng người cảm thấy vui vẻ.

Cố Sanh Sanh cũng tắm rửa một cái, bò vào trong chăn Thẩm Vọng nằm xuống, vẫn còn tức giận nên không cùng hắn nói chuyện.

Cô lại mỏ ra phần phát trực tiếp ở giữa, số lượng góc bên phải vẫn là 0.

Không phải là bây giờ đã quá muộn rồi nên tất cả mọi người đều đi ngủ đó chứ? Cố Sanh Sanh tìm từng chủ bá phát trực tiếp, từng phần trực tiếp ở giữa mưa đạn bay đến khí thế ngất trời.

Có lão Thiết dạy mọi người làm bạch tuộc nổ đầu, xì dầu dấm tấn, nhìn thấy số người xem là 5000+.

Cố Sanh Sanh trở lại phần trực tiếp của mình ở giữa, nhìn thấy góc bên phải kia ảm đạm 0: “. . . Hừ!”

Cố Sanh Sanh đầy hi vọng cho là mình có thể một lần là nổi tiếng, thiên nga bạo lửa, kết quả phát trực tiếp đến nỗi một con ma cũng không có nữa là.

Đã từng làm đệ nhất mỹ nhân Tu Chân, mọi cử động của Cố Sanh Sanh đều có thể vang dội ngàn lần, nhận hết mọi tán thưởng, loại chênh lệch to lớn này quả thực là muốn làm cho cô khó chịu đây mà.

Cố Sanh Sanh ném di động trên mặt thảm, vùi đầu vào trong chăn, không lên tiếng.

Thẩm Vọng đẩy cô một chút, cô cũng chỉ “phần phật” xoay người, cách Thẩm Vọng xa một chút. Hiện tại cô rất tức giận, tốt nhất Thẩm Vọng đừng đến trêu chọc cô! Nếu không, cô liền. . . Cô liền đi ngủ cùng Lý tẩu!

Người nằm bên cạnh giống như mèo con tức giận, thở hồng hộc, một chút lực sát thương không có, còn muốn cùng mình phân cao thấp.

Thế mà còn đang tức giận? Cánh môi Thẩm Vọng hơi nhấp.

“Mặt phẫu thuật thẩm mĩ.”

“Người quái dị.”

Hương thơm bò bít tết mê người còn quanh quẩn ở giữa tâm, khiến cho hắn càng thêm chờ mong ngày mai tới sớm một chút. Thế là, hắn cố chiết trung* điều hòa không khí: “Quái vật nhỏ.”

(*Chiết trung: cố dung hoà duy tâm và duy vật.)

Cố Sanh Sanh nửa quay đầu, nhìn hắn chằm chằm, cái này lại là tên riêng gì nữa đây? 

Trong phòng ngủ một vùng tăm tối, chỉ có khe hở màn cửa xuyên qua một chút ánh trăng, phác hoạ Thẩm Vọng như hình dáng pho tượng thâm thúy.

Âm thanh hắn trầm thấp, lộ ra một tia cứng nhắc: “Tôi nhìn không thấy.”

“A?” Cố Sanh Sanh nghi hoặc ngẩng đầu, đột nhiên Thẩm Vọng đã xoay đầu vào  bên trong, bắp thịt cả người đều cứng ngắc lại.

Cố Sanh Sanh nháy mắt, đã hiểu ý tứ của hắn: Cô xấu không có việc gì, tôi mù.

Xùy một tiếng, khí thế tức giận thu lại, lại trở thành một thiếu nữ mềm mại.

Cố Sanh Sanh lật người trở về, dùng giọng điệu “Nói cho anh nghe một bí mật nhỏ”, mừng khấp khởi nhắm ngay lỗ tai Thẩm Vọng: “Hôm nay tôi lại đi bệnh viện chỉnh hình một lần nữa, đã làm xong mặt. Về sau tôi sẽ rất đẹp.”

Trên người cô mang theo mùi hương thơm ngát đặc thù sau khi tắm, thanh sảng, sạch sẽ, ngọt ngào, xứng với bốn chữ “Ôn hương nhuyễn ngọc”.

—— chỉ là hắn cũng không để ý mặt của cô.

Dù sao hắn cũng mù.

Thẩm Vọng liền thản nhiên phát ra một tiếng: “Ừ.”

Đôi mắt Cố Sanh Sanh đã nóng lên, thật ra Thẩm Vọng là một người không tệ! Một khi cao hứng cô liền nói nhiều lên, nói liên miên lải nhải nói với Thẩm Vọng chuyện đi ra ngoài ngày hôm nay.

“Hôm nay tôi tiêm thuốc hòa tan, còn đi ăn bánh bao súp gạch cua rất nổi danh nha. Lúc đầu tôi nghĩ sẽ mang về cho anh một cái, nhưng mà bao lạnh nguội rồi thì ăn không ngon nữa.”

“Tôi còn uống trà sữa! Trên thế giới sao lại có đồ uống ngon như vậy cơ chứ, tôi còn đặc biệt mang cho anh một cốc đấy. A, đã quên đưa cho anh uống!”

“Tôi phát trực tiếp sao lại không có ai xem cơ chứ, rõ ràng tôi đã làm rất tốt rồi mà. . .”

Nếu như là bình thường, Thẩm Vọng sớm từ câu đầu tiên đã quả quyết bảo cô ngậm miệng. Nhưng lúc này tâm thần hắn có chút phiêu hốt*, hoàn toàn tập trung ở trước người Cố Sanh Sanh.

(*Phiêu hốt: Nhẹ nhàng mau lẹ, thoắt đến thoắt đi như gió, không thể biết trước)

Cô nói cực kỳ cao hứng, cả người đều chen ở trên cánh tay hắn. Theo hô hấp của cô cùng động tác khoa tay, xúc cảm mềm mại yếu đuối càng cảm thấy rõ ràng.

“Thẩm Vọng, Thẩm Vọng? Tôi đang hỏi anh nè, sáng mai anh muốn ăn điểm tâm gì nha?”

Thẩm Vọng đột nhiên hoàn hồn, thốt ra: “Sữa. . . Bánh bao hương sữa.”

“Được thôi, sáng mai tôi tìm video học làm.” Cố Sanh Sanh cùng Thẩm Vọng hàn huyên rất lâu, có chút khát, bật đèn lên đi uống nước.

Thẩm Vọng cũng muốn uống.

Cố Sanh Sanh rất hiếm lạ, đem nước bưng cho hắn: “Anh cứ uống thoải mái nha. Ban đêm nếu muốn đi toilet thì gọi tôi.”

Thẩm Vọng uống một hơi non nửa chén nước, hầu kết nuốt xuống, lại khôi phục vẻ mặt không biểu tình: “Ngậm miệng, đi ngủ.”

“Được nha.” Cố Sanh Sanh cất cái chén đi, hất dép lê rơi xuống bò vào trong chăn nằm.

Trong bóng tối, cô vụng trộm ôm lấy tay Thẩm Vọng. Thẩm Vọng giống như một khối Tụ Linh Thạch cực phẩm, trong cơ thể Viêm Dương chi khí liều mạng va chạm, muốn đi vào đầu ngón tay của cô.

Lúc này Cố Sanh Sanh không dám hút. Lần trước Viêm Dương chi khí khiến làn da của cô loại trừ không ít tạp chất, cô sợ thuốc trong cơ thể bị bài trừ ra hết.

Cố Sanh Sanh chỉ là ôm lấy ngón tay Thẩm Vọng, đem Thủy hệ linh khí ngưng tụ thành một tuyến tinh tế, lặng lẽ dò xét tình trạng hai chân Thẩm Vọng.

Xương đùi Thẩm Vọng vỡ vụn, cho dù bề ngoài nhìn phục hồi như lúc ban đầu, linh khí vẫn có thể thấy khe hở xương cốt nhô ra bên trong. Cô thử dùng linh khí giảm bớt đau đớn đôi chân của  Thẩm Vọng, nhưng đáng tiếc một chút linh khí kia như trâu đất xuống biển, trong nháy mắt liền bị Viêm Dương chi khí nuốt hết.

“Aizz!” Cố Sanh Sanh đau lòng đến kém chút kêu ra tiếng, linh lực của cô đó. . . Ngày hôm nay cô làm mấy món ăn, cũng mới đạt được một chút tu vi mà thôi.

Cố Sanh Sanh ủy khuất ba ba, rúc vào trong chăn ngủ thiếp đi.

Tiếng hít thở mềm mại đều đều, một cái tay đem chăn mền giật xuống một chút, không khí mới mẻ trong nháy mắt tràn vào. Cố Sanh Sanh mềm mại yếu đuối xoay người, ôm lấy gối ôm lớn bên người, rốt cục giãn mi tâm ra.

Ánh trăng bao phủ biệt thự trên lưng chừng núi, gió lạnh nhấc màn cửa lên, nhìn thấy trên giường lớn là một đôi nam nữ hồng trần, cổ kề nhau mà ngủ, cũng coi như là một buổi vuốt ve an ủi.

Sáng sớm hôm sau liền trở mặt rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Vọng Tể: Muốn ăn sữa. . . Bánh bao hương sữa.

Phi thường cảm tạ đại gia ủng hộ đối với tác của ta, ta sẽ tiếp tục cố gắng! 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN