Sau Khi Xuyên Sách Tôi Làm Nũng Với Lão Đại - Chương 122: 18cm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
61


Sau Khi Xuyên Sách Tôi Làm Nũng Với Lão Đại


Chương 122: 18cm


Edit: hanthy915

Thẩm Vọng không dùng weibo, một đám nhan khống không có chỗ bày tỏ tình cảm nên chỉ có thể tràn vào tài khoản chính thức của Thẩm thị ăn vạ, cộng thêm các thương hiệu mà Cố Sanh Sanh quảng cáo liên tục cháy hàng, giá cổ phiếu Thẩm thị theo đó tăng lên.

Trong quá khứ, lúc Thẩm Đình Sâm cặp kè Cố Vân Yên bị mang danh là thiếu gia trăng hoa trác táng, mặc dù bị người trong giới cười thối mặt, nhưng cũng nhờ đó mà hắn được nổi tiếng lên không ít. Tiếc là Thẩm Vọng làm việc kín kẽ, mãi mới có một cơ hội tốt như thế này, bộ phận truyền thông của Thẩm thị lập tức mở cuộc họp, lên kế hoạch để tuyên truyền cho công ty thật tốt.

Lần đầu tiên sản phẩm do Cố Sanh Sanh quảng cáo cháy hàng mà cô lại không hề cảm thấy vui vẻ chút nào. Cô giận, cô phá, ầm ĩ đòi gỡ hết bài viết của Thẩm Vọng xuống, không để cư dân mạng trồng cây si anh nữa.

Thẩm Vọng nghe thế liền chậm rãi nói: “Người ta nói gì thì kệ người ta đi. Kết hôn lâu vậy rồi, em không định cho anh danh phận à?”

Giọng anh nghe cực kỳ tủi thân, quả nhiên Cố Sanh Sanh đã bị đánh lạc hướng: “Em… không phải, tất nhiên em muốn cho anh danh phận chứ, trước giờ không công khai chỉ vì…”

Thẩm Vọng nhướng mày: “Vì gì?”

“Vì lúc đó em rất tệ, lại còn mang tiếng xấu nữa.” Cố Sanh Sanh vuốt khuôn mặt nhỏ, bất lực giải thích: “Lúc đó anh cũng đâu nói muốn công khai, em còn tưởng anh không vui cơ.”

Hàng mi dày che khuất đôi mắt sắc bén khẽ mấp máy: “Thế à?”

“Chứ sao nữa!” Cố Sanh Sanh vội ngồi xuống cạnh Thẩm Vọng, giơ ba ngón tay lên thề thốt, “Bây giờ em sẽ lập tức đăng weibo, nói cho mọi người biết anh là chồng em!”

Nói xong, Cố Sanh Sanh liền gõ cộc cộc trước mặt Thẩm Vọng.

“Cố Sanh Sanh v: @Thẩm Vọng, của tôi.”

Cố Sanh Sanh đăng xong thì đưa cho Thẩm Vọng xem, ngọt ngào dỗ dành anh: “Anh xem đi, hài lòng chưa? Cho anh danh phận rồi nhé.”

Không biết Thẩm Vọng có thật sự vui vẻ không mà chỉ nhàn nhạt đáp: “Hữu danh vô thực.”

Cố Sanh Sanh quay đầu bỏ chạy.

Thẩm Vọng nhìn theo hình bóng cô thật lâu, khóe môi chầm chầm cong lên.

Bài viết kia của Cố Sanh Sanh vừa đăng tải lên, weibo lập tức bị tê liệt lần thứ hai. Tê liệt vì sự dứt khoát tuyên bố chủ quyền của Cố Sanh Sanh chỉ là một phần nhỏ, vì bức ảnh do cô đang lên mới là chính.

Cố Sanh Sanh hay ghen, chắc chắn sẽ không đăng ảnh chính diện của Thẩm Vọng, trong hình chỉ có bàn tay của hai người, ngón tay Thẩm Vọng thon dài nắm chặt tay cô, trên ngón áp út còn có một chiếc nhẫn đơn giản.

Tiếc là Cố Sanh Sanh có vẻ đã xem nhẹ đám nhan cẩu này.

Tất tần tật mọi thứ, từ cơ bắp tay đến chiều dài đốt ngón tay của Thẩm Vọng đều được mang ra phân tích kỹ lượng, kết hợp với các bức hình khác, cư dân mạng đoán anh hẳn là có một khuôn mặt thâm trầm, sống mũi cao vút, yết hầu rõ ràng, ngón tay vừa dài vừa mảnh, đoán thẳng đến tận nơi khó nói nhất, giống như bọn họ thật sự nhìn xuyên được lớp tây trang của anh vậy.

“Aaaaa tôi có thể!”

“Tôi cũng muốn!”

Bên này chim gà đá nhau, bên kia vừa có một vại dấm bị đổ.

Cố Sanh Sanh tức giận kêu meo meo, chạy đi mách Thẩm Vọng.

Thẩm Vọng đang đẩy tạ trong phòng tập thể hình. Cơ bắp rắn chắc của anh căng lên, hơi thở vẫn đều đặn sau vài cú đẩy, trên trán chỉ có một lớp mồ hôi mỏng.

Cố Sanh Sanh cuống quýt: “Anh mau bảo người xóa bài viết của anh đi! Không cho bọn họ nói nữa, không cho!!!”
Thẩm Vọng thưởng thức dáng vẻ dựng lông của cô một lúc rồi mới giả vờ tốt bụng hỏi: “Bọn họ nói gì?”

Cố Sanh Sanh phồng má, cả mặt đỏ rực: “Nói… nói cái thứ không đứng đắn kia kìa! Anh tự xem đi!”

Thẩm Vọng nhận điện thoại đọc lướt thật nhanh, giọng điệu bất cần: “Nói bậy, phải hơn 18 cm.”

“…” Cố Sanh Sanh không cẩn thận lia ánh mắt đến giữa cặp chân dang rộng của anh, đũng quần thể thao rộng thùng thình cũng không che được cảm giác tồn tại của vật kia, chợt cô đỏ mặt tức tối: “Đồ không biết xấu hổ! Hạ lưu!”

Ánh mắt của Cố Sanh Sanh tựa như được gắn móc, quét đến chỗ nào, chỗ đó lập tức bốc cháy.

Thẩm Vọng đẩy tạ ra, gọi cô: “Đến đây.”

Mấy hôm nay Cố Sanh Sanh đã chịu giày vò quá nhiều lần, nghe vậy liền cảnh giác lui về sau mấy bước, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm anh.
Thẩm Vọng tháo dây bọc tay lau mồ hôi rồi duỗi tay về phía cô: “Không ăn hiếp em đâu, lấy nước giúp anh đi.”

Cố Sanh Sanh không tin Thẩm Vọng nhưng vẫn sợ anh bị khát, khuôn mặt nhỏ lộ ra biểu cảm rối rắm, đáng yêu đến mức chỉ muốn nuốt trọn cô vào bụng.

Thẩm Vọng gọi cô lần nữa: “Sanh Sanh, anh khát.”

Cố Sanh Sanh nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh, cô không do dự nữa mà bước đến lấy bình nước đưa cho Thẩm Vọng, trước đó còn mở nắp ra sẵn.

Dòng nước mát lạnh vào miệng, cảm giác khô khốc bị đẩy lùi, Thẩm Vọng uống liên tục mấy hớp, bọt nước dọc theo yết hầu lăn xuống tận cơ ngực nhấp nhô. Anh lại chẳng để ý đến mà kéo Cố Sanh Sanh qua, cọ vào mặt cô.

Cố Sanh Sanh ôm một bụng tức không kịp trốn đi, bị anh bôi cả người mồ hôi, mùi hương của Thẩm Vọng bao phủ kín mít, Cố Sanh Sanh bực quá, quay lưng lại với anh.
Cô rất thức thời, không còn ngốc nghếch nói Thẩm Vọng “làm ướt” cô nữa, mà chỉ trách anh làm bẩn quần áo của mình, “Váy em mới thay đó!”

“Thế à?” Thẩm Vọng sờ tay xuống phía dưới, “Bẩn chỗ nào vậy?”

Cả người Cố Sanh Sanh run lên, thắt lưng mềm nhũn ra: “Anh… anh còn cười em…”

Sau vụ việc mất mặt ở văn phòng lần trước, hễ cứ nghe Thẩm Vọng nhắc đến là Cố Sanh Sanh lại cho rằng anh đang cười mình, cái miệng nhỏ liền bĩu ra.

Thẩm Vọng nghe giọng nói như sắp khóc đến nơi của Cố Sanh Sanh thì vỗ nhẹ sau lưng cô, sau đó hôn lên cặp môi mềm mại màu hồng mấy phát: “Không có cười em, ngoan nào. Chút nữa anh cho người xóa bài viết.”

Cố Sanh Sanh vẫn chưa hết nhăn mặt, Thẩm Vọng bèn lấy điện thoại đến, đọc vài bình luận để chọc cô vui lên: “Lúc trước tôi nói mình ghen tị nhất với người lấy được Cố Sanh Sanh, bây giờ xin phép thu hồi lại, người tôi ghét nhất chính là Cố Sanh Sanh!”
“Tôi là cả hai nhé!”

Cố Sanh Sanh vểnh tai lên hóng, nghe đến đó thì khó hiểu tự hỏi: vì sao người ta thích cô đều nói cô đáng yêu, còn thích Thẩm Vọng thì nói “boss chiến đấu với tôi”* nhỉ?

*总裁正面上我: Ờm, chỗ này edit bậy chứ không biết là gì đâu… ai biết cứu bé với 🙁

Thẩm Vọng nghe vậy liền nhấc mắt lên nhìn cô, biểu cảm hết sức kỳ quặc: “Em tự soi gương xem.”

Cố Sanh Sanh lau nước mắt bò dậy, ngẩng đầu đi soi gương. Khắp nơi trong phòng tập toàn là gương lớn, hình ảnh Cố Sanh Sanh da trắng váy đỏ hiện ra, vài sợi tóc mái cong cong chấm lông mi, hai mắt lấp lánh, khóe mắt hơi ửng đỏ, mạnh mẽ đột kích du͙ƈ vọиɠ sâu nhất trong tâm tư con người.

Cố Sanh Sanh khảy khảy tóc mái, kiểu tóc này là do đóng phim nên mới cắt, tính ra cũng có chỗ độc đáo. Cô bị chính vẻ đẹp của mình đánh gục, sau đó đưa tay đòi ôm Thẩm Vọng.
Mấy ngày nay Thẩm Vọng đã từng thử tập đi không dùng gậy chống, tiến triển khá chậm. Thấy Cố Sanh Sanh duỗi tay về phía mình, ánh mắt Thẩm Vọng ảm đạm hẳn, anh nói: “Đi không được.”

Cố Sanh Sanh ngạc nhiên: “Hôm nay anh chưa tập đi đâu nha!”

“Không muốn.” Thẩm Vọng vuốt mái tóc ướt mồ hôi ra sau, để lộ cặp mắt phương sâu xa, trông anh có hơi uể oải hơn bình thường.

Cố Sanh Sanh vội giơ tay, ngọt ngào khuyên nhủ anh: “Nhanh nào nhanh nào, anh đi đến, em đỡ anh. Đi rồi sẽ có thưởng.”

Thẩm Vọng nghe thấy hai chữ “có thưởng”, vẻ mặt lập tức có chút hứng thú.

Cố Sanh Sanh vẫn tiếp tục cố gắng: “Làm phật nhảy tường cho anh nhé? Hay là sashimi? Tiệc hải sản?”

Thẩm Vọng lại rũ mắt: “Nóng lắm, không muốn ăn.”

Cố Sanh Sanh lật đật đáp: “Vậy anh muốn ăn gì? Cho anh hết.”

Thẩm Vọng khẽ nhướng đuôi mắt phóng đến cặp chân trắng nõn của Cố Sanh Sanh, ý cười càng rõ ràng hơn: “Em.”
Gò má Cố Sanh Sanh hồng lên, cô lặng thinh cắn môi.

Thẩm Vọng mấy ngày nay không đi làm thì là ở trong phòng tập phục kiện, ngày nào cũng tập đến mồ hôi như mưa mà vẫn không chịu dừng lại.

Trong lòng Cố Sanh Sanh biết rõ Thẩm Vọng liều mạng như thế là vì cái gì, cô cũng không khuyên anh, chỉ lẳng lặng nấu các món ăn mà Thẩm Vọng thích, đồ ăn khuya càng chăm chút hơn. Ban đêm Thẩm Vọng có quá trớn, Cố Sanh Sanh cũng nhẫn nhịn không cào lên người anh.

Vài ngày sau đó, thần sắc của Thẩm Vọng càng lúc càng rạng rỡ, Cố Sanh Sanh lại gầy đi, lớp mỡ sữa trên mặt mỏng dần, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm phần quyến rũ.

Giờ Thẩm Vọng đòi phần thưởng, Cố Sanh Sanh lập tức nhớ lại đêm đó.

Thấy Cố Sanh Sanh do dự, Thẩm Vọng cũng không thúc giục cô mà chỉ thong thả mang vòng tay vào, bắt đầu đẩy tạ.
Cố Sanh Sanh thấy anh như thế, liền cắn răng đánh liều: “Cho thì cho! Nhưng anh không được… không được giống đêm qua…”

Nghĩ đến cảnh tượng ướŧ áŧ kia, Thẩm Vọng đẩy tạ không nổi, chống mặt ho khù khụ.

Cố Sanh Sanh hoảng hốt chạy đến đẩy tạ ra nhưng không làm nó di chuyển được dù chỉ là một chút. Rồi cô lay người Thẩm Vọng, đặt tay dưới mũi anh: “Thẩm Vọng, Thẩm Vọng! Đừng chết mà hu hu hu…”

Tiếng khóc nức nở quá lố, Thẩm Vọng tức đến nỗi hồi sinh, anh kéo Cố Sanh Sanh, lật người đè cô xuống sàn nhà: “Mới đó mà muốn làm quả phụ rồi à?”

Hai người lăn lộn vài vòng, da kề da, cơ bắp nóng hừng hực của Thẩm Vọng dán chặt vào người Cố Sanh Sanh, nơi nào đó có phản ứng càng lúc càng rõ ràng.

Cố Sanh Sanh nhỏ giọng nỉ non: “Anh hạ lưu, không biết xấu hổ!”
Thẩm Vọng không thèm để bụng, ấn chặt eo cô: “Mắng đi mắng lại có hai câu, có gì mới mẻ hơn không?”

Cả người Cố Sanh Sanh cứng đờ như chú mèo con bị nắm sau cổ.

Thẩm Vọng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rồi áp môi xuống, giọng anh trầm khàn cực kì ma mị, lời nói ra lại chẳng đoan trang giống như vẻ ngoài: “Em ước lượng xem có đủ 18cm không?”

Cố Sanh Sanh không kiềm được mà thở hổn hển, lúc này vành mắt cô đang đỏ ửng, giật mình có, xấu hổ cũng có, đầu ngón chân cuộn tròn lại, song đó không phải là những hành động phản kháng. Mười ngón tay cô đan chặt sau lưng Thẩm Vọng, móng tay chọc vào khối cơ săn chắc, hoảng loạn thỏa thuận: “Xóa… xóa bài viết đi, không cho bọn họ xem.”

Eo Thẩm Vọng khẽ động: “Được, xóa hết, cho một mình em xem, cho một mình em thèm…”
“Em không thèm… ưm a~! Cố Sanh Sanh đột nhiên run lên, rêи ɾỉ thành tiếng.

Thẩm Vọng chậm rãi vuốt ve cô, cánh môi hồng hào cong lên để lộ hàm răng trắng tinh: “Thèm hay không thèm?”

Cố Sanh Sanh khóc đến nấc lên: “Thèm, em thèm!”

Dạo gần đây Cố Vân Yên lâm vào cảnh sống không bằng chết.

Ai cũng biết Thẩm Vọng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô, càng sẽ không để cô được sống vui vẻ, thủ đoạn gϊếŧ người mềm dẻo, mèo vờn chuột, từ từ tra tấn.

Từng quảng cáo một lần lượt rút lại, có thể tiếp tục chỉ có những doanh nghiệp nội y thuốc giảm béo nhỏ lẻ không tên không tuổi. Nên nhận hay không đây? Nếu nhận thì sẽ bị giảm giá trị, phá hỏng con đường làm quen với các nhãn hiệu cao cấp mất. Còn không nhận thì chẳng kiếm được xu nào, đáng sợ hơn nữa là sẽ bị cho vào quên lãng.
Kịch bản nữ chính không đến tay, còn nữ hai, nữ ba thì sao? Đêm này đến đêm khác, vật vã mỉm cười tiếp rượu, bị nhà đầu tư sàm sỡ không biết bao nhiêu lần mới đổi được một vai nữ ba.

Ngày hôm sau ảnh chụp trên bàn rượu lập tức bị tuồn ra.

Cố Vân Yên lên hot search một lần nữa, chủ đề “Cố Vân Yên tiếp rượu” đứng đầu, ngay trên “vợ chồng tổng tài Cố Sanh Sanh Thẩm Vọng”.

Ảnh chụp đó của Cố Vân Yên xuất sắc cực kỳ, Cố Vân Yên cười quyến rũ kính rượu mời khách, chủ động ngồi lên đùi người đàn ông bụng phệ, váy ngắn kéo cao lộ ra một mảng lớn da thịt, bàn tay mập mạp của người đàn ông luồn vào nhéo nhéo chân cô.

Quần chúng phía dưới xôn xao:

“Cố Vân Yên thật sự bất chấp tất cả sao?”

“Ăn mặc lẳng lơ như thế, bao nhiêu tiền một đêm vậy?”

“Ọe, tự nhiên cảm thấy hổ thẹn vì đã từng thích cô ta.”
“Trước giờ vẫn luôn ghét ả, mấy người không thấy ả quá giả tạo hả?”

Cố Vân Yên gọi điện gào thét với người đại diện: “Rõ ràng là mấy tên nhà đầu tư đó dúi em ngồi lên chân hắn, em còn tránh ra nữa mà! Do góc chụp, bọn họ bôi nhọ em!”

Người đại diện cười lạnh: “Góc chụp? Hình lúc trước cô chụp Cố Sanh Sanh cũng do góc chụp sao?”

Mấy ngày nay người đại diện cũng đầu tắc mặt tối, bái thần bái Phật khắp nơi, chờ đến lúc mối quan hệ giữa Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng được công khai mới nhận ra mình đã đắc tội với cặp đôi thần tiên đại gia rồi, những nhân vật mà tám đời nhà cô cũng không dám động vào.

Bản thân không biết sống chết, dám cùng Cố Vân Yên trêu chọc người ta cơ đấy.

Cố Vân Yên tất nhiên là tiêu rồi. Thứ không thiếu nhất ở giới giải trí này chính là người mới, vô số người có thiên phú hơn hẳn so với Cố Vân Yên, người đại diện nhanh chóng ra quyết định để kịp thời cứu vãn tổn thất, mang bản hợp đồng giải ước ném thẳng vào mặt cô.
Cố Vân Yên cầm hợp đồng trong tay, tiền kiếm được mấy năm nay chẳng lấy được đồng nào, lại còn khiến cho công ty bị thâm 3000 vạn tiền vốn.

Cố Vân Yên hét chói tai: “3000 vạn? Làm gì có tiền vi phạm hợp đồng nào cao như thế!”

Người đại diện phản bác lại: “Giấy trắng mực đen đó, lúc trước cô tự ký còn gì. Không giải trừ hợp đồng cũng được thôi, thời hạn của cô ở công ty còn 20 năm nữa, cứ từ từ hưởng thụ đi.”

Nói xong thì nghênh ngang rời đi.

Để lại Cố Vân Yên khóc lóc đờ đẫn ngồi đó, cô run run cầm điện thoại lên, nhấn trên màn hình nát bương gọi điện cho Tần Chỉ, nhưng lúc nào cũng trong trạng thái tắt máy. Cố Vân Yên lại tìm trong danh bạ, một danh sách tên cùng số điện thoại thật dài, song chẳng có ai có thể chìa tay ra cứu giúp cô trong thời điểm nguy cấp này.
Lướt đến tên ba Cố mẹ Cố, đáy mắt khô khốc của Cố Vân Yên chợt lóe lên, cuối cùng vẫn chọn lướt qua, đến tên của Thẩm Đình Sâm. Nhắn xong một tin nhắn, Cố Vân Yên lại tiếp tục lên diễn đàn tìm kiếm tên mình.

Điện thoại bỗng reo lên, Cố Vân Yên cuống cuồng tắt máy nhưng không cẩn thận bấm nhầm nút kết nối.

Một loạt câu hỏi dồn dập: “Tiểu thư Cố Vân Yên, xin hỏi cô có bất kỳ lời biện minh nào cho các tin tức trên mạng gần đây không? Cô thật sự đã cướp đoạt bạn trai của Cố Sanh Sanh sao? Cô là con nuôi của nhà họ Cố?”

“Xin hỏi trước kia lúc đóng chung phim với Cố Sanh Sanh, lúc gặp mặt cô ấy cô có cảm thấy xấu hổ không?”

“Nghe nói lúc trước được nhận vai Ninh Ca cũng là nhờ Thẩm nhị thiếu đầu tư cho cô?”

“Cô và các bạn trai ngoài luồng vẫn duy trì liên lạc sao?”

Từng câu một đâm vào thần kinh đang căng chặt đến sắp đứt của Cố Vân Yên, chợt cô ném mạnh điện thoại vào tường, căn phòng khách sạn trống rỗng tràn ngập tiếng thét chói tai.

Trong một bài đăng mới có chủ đề “Những danh xưng mà Cố Vân Yên tự xây dựng cho chính bản thân mình trong ngần ấy năm”, chủ bài viết đã tổng kết hết tất cả các “nhân cách” mà Cố Vân Yên lập nên trong những buổi phỏng vấn và bài viết weibo: Trong sáng, yêu bản thân, một lòng vì sự nghiệp đóng phim, nói không với quy tắc ngầm, thân thiện với người khác…

“Cười chết tôi, Cố Vân Yên tự đánh mình sưng mặt kìa.”

“Thương Cố Sanh Sanh ghê, hồi video Cố Sanh Sanh đánh cô ta bị phát tán ra tôi còn mắng cô ấy quá chừng. Giờ xem lại thì thấy cú tát đó đã thật.”

“Kiểu người đẹp ngốc nghếch như Cố Sanh Sanh sao mà đấu lại nghệ nhân pha trà được.”
“Nhưng mà Cố Sanh Sanh cưới chồng cũng tốt, Cố Vân Yên hao tổn tâm trí cướp chồng sắp cưới của cô ấy, còn chỉ là một đứa con riêng của Thẩm gia, làm gì bằng Cố Sanh Sanh gả cho người thừa kế chính thức chứ.”

“Cho tôi hút ké miếng may mắn của Cố Sanh Sanh nào!”

Phía dưới là các bình luận tỏ ra hâm mộ với Cố Sanh Sanh.

Lâu lâu lọt ra một cái lạc quẻ: “Cố Sanh Sanh tính là gì, cô ta may mắn mới được gả cho Thẩm Vọng thôi. Nếu không cũng chỉ là một tay mơ tuyến 18.”

Có người phản bác lại: “Với khuôn mặt đó của Cố Sanh Sanh chưa đủ hạ gục đỉnh lưu giới giải trí hả? Cậu nghĩ tổng tài bá đạo người ta không nhìn ra sao?”

Nói tới nói lui, người nào đó quăng ra quả bom lớn: “Quảng cáo ở cao ốc Vân Hạc lúc trước Thẩm Đình Sâm đăng lên vì Cố Vân Yên, ai còn nhớ không?”
“Tôi nhớ tôi nhớ nè! Hình như là quảng cáo đầu tay lúc mới ra mắt của Cố Vân Yên thì phải, hồi đó còn nghe nói tên cao ốc Vân Hạc là Thẩm nhị thiếu sửa lại vì cô ta mà.”

“Ha ha. Thẩm Đình Sâm cơ đấy. Cao ốc Vân Hạc do một tay Thẩm Vọng sáng lập nên để tưởng niệm mẹ anh ấy, hắn có mặt mũi mang ra dỗ Cố Vân Yên luôn. Ăn hay không ở chỗ có bản lĩnh đó nhé.”

Cái người có id “Đại tiểu thư hồ ly” này là người vừa mắng Cố Sanh Sanh lúc nãy. Radar hóng chuyện của quần chúng ăn dưa lập tức reo lên: “Chủ cmt nói rõ chút nào, chúng tôi đang chờ đây!”

Cố Sanh Sanh hoảng hồn. Không ngờ trong diễn đàn cũng có bình luận như thế này, nghe giọng điệu của người đó thì hẳn là biết rất rõ đầu đuôi câu chuyện. Cô không nghĩ nhiều, liền gõ cộc cộc trên điện thoại.

Trong truyện gốc, Cố Vân Yên và Thẩm Đình Sâm dùng cao ốc Vân Hạc để bày tỏ tình yêu. Tuy rằng hiện tại chưa có chuyện gì phát sinh, nhưng Cố Sanh Sanh vẫn muốn cho tất cả mọi người biết cao ốc Vân Hạc là của Thẩm Vọng thành lập để tưởng nhớ mẹ mình, không hề có tí ti liên quan gì đến Cố Vân Yên hết.
Nói xong, Cố Sanh Sanh liền rời khỏi diễn đàn. Tiểu thư hồ ly kia còn đang thao thao bất tuyệt về lịch sử đen tối của Liễu Bình và Thẩm Đình Sâm, khiến cho mọi cố gắng của cô bị chìm dần xuống dưới.

Có người nói: “Thẩm gia quyền thế lắm đó, chủ cmt cẩn thận tài khoản nha.”

“Tôi sợ hắn à?” Đại tiểu thư hồ ly như bị chọc vào chỗ ngứa: “Trước kia mẹ của Thẩm Đình Sâm được bao nuôi, nhờ có hắn mới vào được cửa nhà Thẩm gia, hành động trông chẳng khác gì bọn nhà giàu mới nổi, buồn cười vc. Nhiều năm như thế rồi mà trong đám nhà giàu có ai nể mặt bà ta đâu?”

Câu chuyện về hào môn được hé mở, cô một câu tôi một câu chắp vá thành sự thật cuối cùng: Hào môn liên hôn, vợ cả qua đời ngoài ý muốn, tiểu tam dựa vào con trai trở thành chính thất. Nhiều năm sau con trai của vợ cả quay về, giành lại hết tất cả quyền lực.
“Ewww. Uổng công lúc trước nhiều người liếm Thẩm Đình Sâm, thì ra cũng chỉ là con riêng của trà xanh, tổng tài phá tiền chứ chẳng có gì hơn.”

“Ha ha ha, may mà boss hàng thật comeback, không để mẹ con tiểu tam được đắc ý!”

“Đẹp trai mà khổ ghê.” Kèm theo một tấm hình của Thẩm Vọng.

Phía dưới đồng loạt la hét: “Aaaaa!”

“Đời này không ngủ được với Thẩm Vọng thì chờ kiếp sau vậy. Người đâu, gϊếŧ ta mang đến tặng cho vợ chồng tổng tài mau!”

“Chị em lầu trên ơi, không cần phải thế đâu.”

Đầu ngón tay gắn đầy kim tuyến lấp lánh nhấn vào hình ảnh, phóng to lên. Độ phân giải cực thấp cũng không làm lu mờ được sự cao ngạo lạnh lùng của người trong hình, cùng với đường cong quai hàm cực kỳ sắc bén.

Tiếp viên hàng không bước đến cạnh cô gái, dịu dàng nhắc nhở: “Tiểu thư Hoàng Phủ, máy bay sắp cất cánh rồi, mời cô tắt điện thoại ạ.”
Cô gái nhấn nút lưu, phân vào album “Nam thần”, sau đó kéo bịt mắt bằng tơ tằm xuống.

Máy bay tăng tốc trên đường băng, bay thẳng vào không trung xanh thẳm.

=====

Chà, cu gái trong truyền thuyết xuất hiện rồiiii.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN