Sau Khi Xuyên Sách Tôi Làm Nũng Với Lão Đại - Chương 133: Trước hạn nửa tháng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Sau Khi Xuyên Sách Tôi Làm Nũng Với Lão Đại


Chương 133: Trước hạn nửa tháng


Edit: hanthy915

Tia nắng sớm đầu tiên xuyên qua tấm rèm cửa rơi xuống mặt Cố Sanh Sanh. Hàng mi đen dày thoáng run rẩy, Cố Sanh Sanh lẩm bẩm trở người, định tránh ra khỏi vòng tay của Thẩm Vọng.

Vừa cử động một chút, từ eo trở xuống lập tức truyền đến cảm giác bủn rủn quen thuộc, đau như bị xe tải cán qua.

Cố Sanh Sanh chợt tỉnh táo hơn.

Trên giường lộn xộn thành một đống, chăn mền trượt xuống đất từ lúc nào, điều hòa không khí thổi gió lạnh qua da thịt trần trụi, chỉ có cái ôm của Thẩm Vọng là ấm áp nhất, cánh tay rắn chắc quấn từ sau lưng Cố Sanh Sanh ra trước, vây cô trước ngực, tư thế chiếm hữu hết sức mạnh mẽ.

Nơi nào đó nóng hổi chống lên giữa đùi cô, súng đạn sẵn sàng.

Cả người Cố Sanh Sanh lập tức cứng ngắc, cô kêu nhỏ: “Thẩm Vọng, Thẩm Vọng?”

Thẩm Vọng không phản ứng chút nào, hơi thở nóng rực phun ra đều đều trên phần gáy trần trụi của Cố Sanh Sanh, kíƈɦ ŧɦíƈɦ từng đợt run rẩy nhỏ xíu, cánh tay anh vẫn bắt ngang qua eo cô.

Cố Sanh Sanh thở phào, lặng lẽ dùng sức gỡ tay Thẩm Vọng ra. Nhưng Thẩm Vọng lại bắt lệch sóng, cánh tay càng siết chặt hơn, Cố Sanh Sanh bị ghì đến meo meo thành tiếng.

“Thả… lỏng ra…”

Gần đây Thẩm Vọng tập phục hồi chức năng rất tích cực, cơ bắp cánh tay căng đầy hơn, mạch máu hơi lồi lên trông khá đẹp, sức lực cũng tăng thêm rất nhiều. Lúc đùa giỡn có thể dùng một tay nhấc bổng Cố Sanh Sanh, bây giờ thì khóa chặt cô đến nỗi không động đậy được.

Cố Sanh Sanh giãy giụa một lúc lâu, cuối cùng đành phải gọi Thẩm Vọng: “Thẩm Vọng, dậy đi, em muốn đứng dậy…”

Tối qua Cố Sanh Sanh tự ngủ phần cô, một mình Thẩm Vọng cày cấy đến gần sáng mới hài lòng ôm người thiếp đi. Giờ phút này trên mặt bị nhột, Thẩm Vọng vẫn nhắm mắt giả vờ ngủ, mí mắt không nhúc nhích dù chỉ là một chút.

“Thẩm Vọng, Thẩm Vọng?”

Bụng dưới truyền đến cơn đau đớn. Cố Sanh Sanh nhịn không được nữa, đầu tiên là động khẩu, tiếp theo động tay, cuối cùng gấp quá bèn há miệng cắn tay Thẩm Vọng, hai chân đạp thật mạnh.

Người trong ngực bắt đầu ngọ nguậy, đau đớn kíƈɦ ŧɦíƈɦ du͙ƈ vọиɠ, suy nghĩ chưa diệt hết đêm qua lập tức bùng cháy lên. Thẩm Vọng theo bản năng xoay người ôm Cố Sanh Sanh vào ngực xoa nắn, động tác hết sức thô bạo.

Nửa mê nửa tỉnh sờ trúng chỗ ướŧ áŧ nào đó.

Cố Sanh Sanh la lên như bị dọa sợ: “Anh làm gì đó!”

Một tiếng cười nhẹ phát ra từ lồng ngực của Thẩm Vọng, anh tách đầu gối Cố Sanh Sanh ra, không thèm mở mắt mà ôm lấy cô: “Sợ gì chứ, không phải đã nói với em rồi sao, đây là…”

Không đúng, Thẩm Vọng bỗng mở mắt ra.

Anh giơ tay lên, trên đầu ngón tay thon dài dính một mảng đỏ tươi.

“Đây là…”

Chóp mũi Thẩm Vọng khẽ động, huân hương hoa hồng trong phòng đốt chưa hết, còn có hương vị của Cố Sanh Sanh và của anh, tạo thành một hỗn hợp thoang thoảng, mà mùi tanh nhàn nhạt có vẻ chiếm ưu thế hơn.

Thẩm Vọng cũng không lạ gì mùi hương đó.

Anh rời mắt khỏi đầu ngón tay, nhìn vành mắt đỏ bừng của Cố Sanh Sanh, cả khuôn mặt xinh đẹp phồng lên đỏ ửng như sắp ngất đến nơi.

Bốn mắt nhìn nhau, đến cả Thẩm Vọng cũng không biết phải nói gì mới thích hợp. Cuối cùng anh nói: “Lần này trước hạn nửa tháng à?”

Cố Sanh Sanh khóc hu hu.

Thẩm Vọng dùng bên tay sạch vỗ ngực thông khí cho cô, nhịn không được dừng lại lâu một chút thì lập tức ăn một cái tát vào mặt. Anh tự biết mình sai, bèn lấy chăn bọc Cố Sanh Sanh lại: “Lạnh không, đau bụng không?”

Cố Sanh Sanh giấu mặt trong chăn, thấy Thẩm Vọng không chê cười mình mới từ từ thò ra.
Trước mặt Thẩm Vọng, da mặt cô đã dày hơn rất nhiều, năng lực khôi phục lại bình thường cũng khá tốt, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy mất mặt đối với loại chuyện như thế này, Cố Sanh Sanh nhanh nhẹ ném nồi: “Anh nhớ ngày của em làm gì?”

Thẩm Vọng không chớp mắt nói: “Trí nhớ của anh tốt.”

Cố Sanh Sanh lộ ra đôi mắt trừng anh: “…”

Bên trong cặp mắt tròn xoe tràn ngập hơi nước, Thẩm Vọng cuối cùng cũng chịu làm người lương thiện, kiên trì dỗ dành cô: “Sợ em đau bụng mới nhớ giúp em.”

Khuôn mặt nhỏ của Cố Sanh Sanh tức khắc tỏa sáng, nhưng vẫn cố thủ dáng vẻ giận dỗi: “Nói thì dễ nghe lắm, em thấy anh vốn chẳng có ý tốt gì.”

Thẩm Vọng nhướng mày, tiếng nói mới sáng sớm trầm khàn vô cùng: “Sao anh lại không có ý tốt? Nói nghe thử xem.”

Cố Sanh Sanh tránh né ánh mắt nóng bỏng của Thẩm Vọng, đôi mắt trong veo liếc xéo anh: “Người khôn ắt hiểu, không hiểu người ta cũng không giải thích cho đâu.”
Khuôn mặt tuyệt sắc của Cố Sanh Sanh có chút ửng hồng, trên cổ và bả vai trắng muốt có đầy cánh hoa đào, lòng người tự nhiên hỗn loạn, ý đồ xấu của Thẩm Vọng lại bị khơi lên, anh kéo chăn ra: “Không, giải, thích?”

Cố Sanh Sanh bĩu môi: “Em đau bụng…”

“…” Thẩm Vọng hơi ngừng động tác, cặp mắt sắc bén liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Cố Sanh Sanh lập tức xụ mặt xuống, bắt đầu ôm bụng hít hà. Kỹ thuật diễn của cô rất tệ, dáng vẻ cau mày muốn khóc lại khóc không được, Thẩm Vọng nhìn một lúc, cuối cùng đắp chăn lại cho cô.

Sau đó giật bàn tay nhỏ của cô ra. Cố Sanh Sanh căng thẳng đến mức hóp bụng lại: “Làm gì vậy?”

Thẩm Vọng hờ hững đáp: “Làm em.”

Cố Sanh Sanh dựng thẳng lông mày chuẩn bị nổi giận, lòng bàn tay nóng hổi khô ráo của Thẩm Vọng nhẹ nhàng đè lên bụng dưới lạnh buốt của cô.
Hơi nóng vô hạn dần dần phát huy tác dụng.

Cố Sanh Sanh híp mắt lầm bầm: “Xoa chút đi.”

Thẩm Vọng cười một tiếng, ác ý đè mạnh một cái, ngay trước lúc Cố Sanh Sanh la lên thì thả nhẹ lực độ, chậm rãi vuốt ve.

Cố Sanh Sanh mềm như bánh ngọt trong tay Thẩm Vọng.

Cô ngủ đến giữa trưa, cho đến khi bị điện thoại của Tịch Tuyết Nhi đánh thức. Cố Sanh Sanh chui ra khỏi chăn, lại không thấy Thẩm Vọng đâu, nhưng ga giường và quần áo trên người đã được thay mới, thoải mái thoáng mát.

Phim mới của Tịch Tuyết Nhi đóng máy sớm hơn phim của Cố Sanh Sanh mấy hôm, ngữ khí của cô vẫn hoạt bát như xưa: “Lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau, mau ra ngoài họp team đi!”

Cố Sanh Sanh nói thầm: “Hôm nay không được, ông nội Thẩm Vọng đang ở bệnh viện, tớ phải đi thăm ông.”

Tịch Tuyết Nhi: “Vậy được rồi, người lớn quan trọng hơn. Nhưng mà tớ có chuyện này không biết có nên nói hay không…”
Cố Sanh Sanh là người cực kỳ tò mò, thoắt một cái liền ngồi thẳng dậy: “Nói mau!”

Tịch Tuyết Nhi cũng không che giấu nữa: “Cái cô tiểu thư Hoàng Phủ kia về nước rồi, còn hẹn hò với Thẩm Đình Sâm nữa!”

Quả là một tin tức lớn.

Cố Sanh Sanh nhướng mày, hèn gì hôm qua Liễu Bình kiêu ngạo như thế, dám tách nhóm đối đầu với cô. Cố Sanh Sanh hiếu kỳ hỏi: “Thẩm Đình Sâm chia tay Cố Vân Yên rồi à?”

“Ai biết.” Tịch Tuyết Nhi hết sức hớn hở, “Cố Vân Yên gần đây đến cả webdrama cũng không lấy được, thảm đến mức phải nhận quảng cáo của mấy nhãn hàng nhỏ lẻ.”

Cố Vân Yên đắc tội với Cố Sanh Sanh cũng chính là đắc tội với Thẩm Vọng. Tin tức trong vòng truyền đi rất nhanh, ai cũng tránh Cố Vân Yên như rắn độc, sợ dính vận rủi từ lão đại.

Cố Vân Yên ra mắt mấy năm, kỹ thuật thảo mai càng lúc càng cao, thủ đoạn mà đoàn đội cô ta thích dùng nhất chính là giẫm đạp, các diễn viên nhỏ ra mắt cùng thời điểm với Cố Vân Yên đều ăn ít nhiều chiêu của cô ta. Hiện tại Cố Vân Yên bị lật xe, từng người một vỗ tay khen hay, còn tặng thêm cho cô một đá, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết tình cảnh hiện tại của Cố Vân Yên thảm như thế nào.
Cố Sanh Sanh không quan tâm chuyện của Cố Vân Yên nữa, cô hẹn ngày gặp mặt Tịch Tuyết Nhi và An Hà xong thì cúp điện thoại.

Cố Sanh Sanh đi chân trần xuống giường, kéo rèm cửa sổ ra, phòng ngủ tối tăm liền bừng sáng, khung cửa sổ màu xanh hướng ra cảnh biển vô biên. Gần hơn là vườn hoa với cây cối tươi tốt, khắp vườn trồng toàn hoa hồng kiều diễm.

Một đám công nhân xa lạ đang bận rộn, khí thế ngất trời, nguyên vật liệu chất đống trên mặt đất. Cố Sanh Sanh nhìn một chút thì thấy Thẩm Vọng, anh mặc áo sơ mi và quần tây, đứng cạnh hàng rào như hạc giữa bầy gà.

Cố Sanh Sanh chống cằm thưởng thức ánh nắng chiếu lên đôi vai và tấm lưng rộng của Thẩm Vọng, mái tóc đen ngắn có ánh sáng càng thêm phần rạng rỡ.

Như có thần giao cách cảm, Thẩm Vọng chợt quay đầu, hai người một trên một dưới đối mặt nhau.
Lúc này Cố Sanh Sanh mới thấy chú chó nhỏ đang được Thẩm Vọng ôm trong lòng.

Đôi mắt to tròn của Cố Sanh Sanh trong phút chốc trợn tròn lên.

Thoắt một cái, khuôn mặt tuyệt sắc biến mất sau khung cửa sổ.

Chó con trong ngực lại sủa inh ỏi, Thẩm Vọng nhét bình sữa vào miệng nó, chó con đưa bốn chân ôm chặt, tập trung tinh thần uống sữa.

Thẩm Vọng cong khóe môi: “Dính người.”

Cũng không biết đang nói ai nữa.

Cố Sanh Sanh thay xong quần áo, lon ton chạy xuống lầu.

Chị Lý đang phân việc cho đám người làm, thấy Cố Sanh Sanh xuống liền vội vàng chào hỏi: “Cô dậy rồi, phu nhân. Có muốn dọn bữa sáng lên luôn không ạ?”

Cố Sanh Sanh đang vội đi tìm Thẩm Vọng nhưng lại không muốn bị người khác nhìn ra, đành phải dừng chân: “Mọi người đang bận gì vậy?”

Chị Lý cười: “Tiên sinh bảo chúng tôi cất hết đồ vật dễ vỡ, chừa chỗ bày đồ chơi cho chó.”
Cố Sanh Sanh nhìn quanh một vòng, lúc này mới phát hiện đồ trong phòng khách đã bị di chuyển không ít, bình hoa trên bàn trà cũng chuyển qua chỗ cao hơn.

Cố Sanh Sanh thầm than: “Phiền phức vậy à.”

Chị Lý: “Thế này chưa tính là phiền đâu, trong vườn hoa sửa nhiều hơn. Trời vừa sáng công nhân đã đến, tiên sinh đích thân giám sát.”

Cố Sanh Sanh nghe vậy liền nói: “Tôi ra xem một chút!”

Xe của đám công nhân vừa rời đi.

Thảm cỏ trong vườn hoa xanh mướt, hoa tường vi diễm lệ bò khắp tường. Các khe hở trên cánh cổng sắt và tất cả khoảng trống mà chó con có thể chui qua đều bị bít lại, những vật trang trí và cây cối có thể gây nguy hiểm cũng được dời đi.

Một chiếc chuồng chó lặng lẽ đặt trước hiên nhà, tỏa sáng lấp lánh.

Chó con lông vàng liên tục bật nhảy khỏi mặt đất, sủa gâu gâu với Thẩm Vọng, cặp chân ngắn chuyển động không ngừng nghỉ.
Thẩm Vọng nửa ngồi trên sân cỏ, trong tay cầm quả bóng nhỏ ném ra xa.

Cục lông vàng vèo một phát phóng theo, được nửa đường đột nhiên rẽ hướng, chạy thẳng đến dưới dàn hoa tử đằng: “Gâu gâu!”

Lòng Cố Sanh Sanh căng lên, cô lo lắng nhìn về phía Thẩm Vọng.

Thẩm Vọng đang nhìn theo chú chó con chạy ra xa dần, chỉ thấy được một bên sườn mặt điển trai mà lãnh đạm của anh, không thấy bất cứ biểu cảm nào.

Đột nhiên anh quay đầu, vươn tay đến Cố Sanh Sanh: “Đứng ngốc ở đó làm gì?”

Cố Sanh Sanh trợn tròn mắt, rốt cuộc cũng không mạnh miệng mà ngoan ngoãn đi qua đặt tay vào lòng bàn tay của Thẩm Vọng. Anh nắm tay cô, từ từ rảo bước đến dưới dàn hoa tử đằng.

Chó con hoạt bát lanh lợi đùa giỡn phía dưới dàn hoa, sủa to về hướng Thẩm Vọng. Thấy Thẩm Vọng và Cố Sanh Sanh đến gần, chó con thoắt một cái vọt tới, lao thẳng vào Cố Sanh Sanh.
Ngay lập tức sau gáy bị xách ngược lên.

Mọi công phu của nó đều trở nên vô dụng trong tay Thẩm Vọng, chó ta đành phải nghe lời yên phận làm một quả cầu lông.

Thẩm Vọng ôm một người một chó trở về phòng ăn sáng.

Trên bàn đã bày sẵn trứng bác sữa và bánh bao, hôm nay còn có thêm một bình sữa dê và một đĩa trứng luộc nghiền nát.

Sáng hôm nay Cố Sanh Sanh chỉ có thể hậm hực ngồi phía đối diện nhìn chằm chằm Thẩm Vọng ôm chó con đút nó ăn sáng.

Chú chó nhỏ có cái miệng màu đen vừa đầy tháng, bộ lông màu vàng được đám người làm tắm rửa chải chuốt mượt mà, chân tay sạch sẽ, trước cổ đeo miếng bảng tên sáng bóng khắc ba chữ “Thẩm Màn Thầu”.

Lúc này đang lê cơ thể béo mập nằm trong vòng tay Thẩm Vọng, bốn chân ôm bình sữa hút nhiệt tình, lỗ tai nhỏ ra sức ngoe nguẩy qua lại.
Cố Sanh Sanh tóm lỗ tai đang cụp xuống của nó, Thẩm Màn Thầu lập tức sủa gâu gâu ầm lên.

Thẩm Vọng liền phê bình cô: “Đừng nắm chặt quá.”

Cố Sanh Sanh cũng ầm ĩ theo: “Vì sao lại mang họ Thẩm? Nó phải cùng họ với em!”

Thẩm Vọng: “Cố Màn Thầu khó nghe.”

Cố Sanh Sanh nghi hoặc: “Thẩm Màn Thầu dễ nghe chỗ nào?”

Thẩm Vọng đưa tay ra, thản nhiên nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Sinh cho anh một đứa, anh để nó mang họ em.”

Cố Sanh Sanh nghiêng đầu cọ vào lòng bàn tay Thẩm Vọng, cặp mắt toát đầy vẻ nghi ngờ: “Thật hả?”

Thẩm Vọng: “Anh lừa em bao giờ chưa?”

“Rất nhiều lần rồi.” Cố Sanh Sanh lén lút đẩy Thẩm Màn Thầu ra rồi ngồi vào lòng Thẩm Vọng, hai mắt nhìn chăm chăm đĩa trứng bác: “Con mang họ em, vậy có đổi Thẩm thị thành Cố thị không?”

Thẩm Vọng ôm eo Cố Sanh Sanh, gắp một miếng trứng bác đút cho cô: “Có thể, em sinh cho anh nhiều một chút, anh sẽ mở thêm vài công ty cho mấy mẹ con.”
Cố Sanh Sanh nghe vậy, trứng bác trong miệng lập tức ngọt ngào hơn: “Không muốn, sinh một đứa thôi, đẻ con đau lắm.”

Thẩm Vọng thuận miệng nói: “Vậy thì sinh một đứa, sinh con gái đi, dáng vẻ tính tình của nó sẽ giống hệt em.”

Hai người má kề má tâm sự mấy lời trẻ con, nghiêm túc quyết định giới tính và họ cho đứa con tương lai. Cũng may là ông cụ Thẩm không biết chuyện cháu trai nhà mình đòi sang tên Thẩm thị thành họ nhà vợ, nếu không chắc chắn sẽ tức đến nỗi nhảy khỏi giường bệnh cho mà xem.

Có điều, nhảy dựng trước lại là Thẩm Màn Thầu.

Chú chó nhỏ vừa ra đời đã là bảo bối nhỏ của mọi người, lúc này bị Cố Sanh Sanh chiếm chỗ hất xuống đất, nằm một hồi lâu mà vẫn chưa thấy ai đến dỗ, chó con đành phải ôm lấy ống quần của Thẩm Vọng như ôm mồi.
Thẩm Vọng và Cố Sanh Sanh đồng thời cúi đầu xuống, chó con tức khắc chầm chậm ngã xuống đất, nằm dài trên sàn nhà kêu gâu gâu.

Thẩm Vọng nhìn Cố Sanh Sanh, rồi quay đầu nhìn chó con.

Cố Sanh Sanh an ổn ngồi trong lòng Thẩm Vọng, giả mù nói: “Có phải Màn Thầu đói bụng không nhỉ?”

Thẩm Vọng: “Mới cho ăn xong.”

Cố Sanh Sanh nghĩ ngợi: “Vậy cho nó nằm đó đi, anh nên đi với em đến bệnh viện thăm ông nội rồi.”

Thẩm Vọng nhìn thấu tâm tư của Cố Sanh Sanh, khóe môi hơi cong lên: “Được.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN