Sau Khi Xuyên Sách Tôi Làm Nũng Với Lão Đại
Chương 9: Chân Tướng Chuyện Xung Hỉ
Trong phòng bao, hoa tỷ muội mặt giả tề tụ với nhau.
Các cô cùng Cố Sanh Sanh quen nhau lúc đang quay một bộ phim mạng cổ trang cẩu huyết. Cố Sanh Sanh diễn nữ số ba, Tịch Tuyết Nhi cùng An Hà diễn nha hoàn của nữ ba nha hoàn Giáp cùng nha hoàn Ất.
Quay phim vào mùa đông, ba người không có trợ lý cùng người đại diện ở bên cạnh, mặc đồ hóa trang xuyên sa mỏng lạnh cóng đến run rẩy, một người chia sẻ túi sưởi ấm cùng trà sữa, một người ước mơ mình lên làm nhân vật nữ chính.
Tình hữu nghị cứ như vậy tạo dựng lên. Cố Sanh Sanh vốn cho rằng đây chỉ là chị em hoa nhựa* mà thôi, nhưng lúc cô biến thành trò cười của mọi người, bạn bè xa lánh, một mực ở bên người cô an ủi, lại là hai người họ.
(*Chị em hoa nhựa: tình chị em nhựa plastic, đại khái là tình chị em giả dối, không đáng tiền như nhựa plastic)
Lúc hồn phách nguyên chủ quay lại xem quyển sách, cô nhìn thấy kết cục của hai người bọn họ: Tịch Tuyết Nhi bởi vì giúp cô trút giận Cố Vân Yên mà công ty nhà mình bị Thẩm Đình Sâm chèn ép đến phá sản. Chính bản thân Tịch Tuyết Nhi cũng bởi vì sự cố phẫu thuật thẩm mĩ nên chết trên bàn giải phẫu, lúc ấy cô nàng còn chưa qua hai mươi lăm tuổi, chính là tuổi tác đẹp nhất. An Hà bởi vì bạn mình – Cố Sanh Sanh nói chuyện, bị Cố Vân Yên cùng Thẩm Đình Sâm chèn ép, không có kịch bản để diễn. Vì tiền thuốc men của ba mình, phải đi bồi rượu, **. . . Vẫn góp không đủ tiền, trơ mắt nhìn ba mình tắt thở.
Vào lúc này hai người còn rất trẻ, ánh mắt trong suốt, tràn ngập hi vọng. Tịch Tuyết Nhi khuôn mặt diễm lệ, An Hà thanh tú dịu dàng, trên mặt vết tích phẫu thuật thảm mĩ còn không khoa trương lắm. Không giống về sau, nhìn một cái không khác gì người ngoài hành tinh rơi xuống địa cầu.
Tịch Tuyết Nhi thét to: “Sanh Sanh! Cậu nghe thấy mình hỏi gì cậu không, cậu phát ngốc cái gì vậy? !”
Cố Sanh Sanh hoàn hồn, hỏi: “Cậu nói cái gì?”
Tịch Tuyết Nhi cả giận nói: “Cậu có biết hay không hiện tại hot search trên Weibo mắng cậu quá khó nghe! Cậu mau mở điện thoại ra mà xem!”
Cố Sanh Sanh lấy điện thoại di động ra, không quá thuần thục loay hoay mấy lần, mở Weibo.
Trong nháy mắt, vô số tin tức thông báo xém chút bao phủ toàn bộ Weibo của cô.
【 Sanh biểu lúc nào thì chết? 】
【 Mặt Nhược Vũ nhà tôi mà cô dám đánh? Mẹ nó cô đi chết đi 】
【 Lẳng lơ 】
Vô số ô ngôn uế ngữ, ác ý ngập trời, giống như cùng nguyên chủ có thù không đội trời chung.
Khẩu nghiệp thật nặng nha, cũng không sợ nghiệt lực đánh lại? Cố Sanh Sanh nhíu mày tắt thông báo, mở ra hot search.
“Cố Sanh Sanh tát Cố Vân Yên ở studio” “Cố Sanh Sanh lăn ra khỏi giới giải trí” “Cố Sanh Sanh phẫu thuật thẩm mĩ” Hot sreach nhảy ra đập vào trong mắt cô.
Cố Sanh Sanh là một nghệ sĩ tuyến mười tám, lúc đang quay phim đùa giả làm thật, tát nữ số hai Cố Vân Yên mấy bàn tay. Video không biết làm sao lại truyền ra ngoài, còn bị marketing dồn dập phát ra.
Cái video kia, là ở studio. Mặc dù là quay lén, nhưng vẫn có thể nhìn rõ ràng mặt Cố Sanh Sanh. Cô mặc áo đỏ trương dương rực rỡ, càng nổi bật Cố Vân Yên mặc váy trắng yếu đuối vô tội, một đóa hoa trong gió – Bạch Liên hoa.
Trong sách có nói, Cố Sanh Sanh sau chuyện này dính tiếng xấu, không chỉ bị mấy đoàn phim trả hàng, còn phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng rất lớn. Lại thêm sau khi cô gả cho Thẩm Vọng đã cam chịu, liền triệt để biến mất khỏi giới giải trí.
Về sau Cố Vân Yên có được lợi ích mình muốn, đăng bài tình chân ý thiết lên Weibo, nói mình không trách Cố Sanh Sanh, hi vọng mọi người cũng không cần trách cứ cô nữa. Cư dân mạng dồn dập cảm động cô ta người đẹp tâm thiện, tiểu tiên nữ, từ đây tiền đồ vô lượng.
Cố Sanh Sanh đã sớm từ trong trí nhớ nguyên chủ biết chuyện này rồi, tâm tình cũng không có không thoải mái.
Vừa nâng mắt lên đã thấy Tịch Tuyết Nhi lạch tạch nhấn điện thoại: “Móa nó, tiện nhân Cố Vân Yên kia đạp lên người cậu mà nổi tiếng, xem tớ vạch ra bộ mặt thật của cô ta!”
“Đừng!” Cố Sanh Sanh đoạt lấy điện thoại di động của cô nàng, bên trên là một bài đăng Weibo mới.
Tịch Tuyết Nhi V: Khuyên nhủ một số Bạch Liên hoa, làm người phải biết cảm ơn ân tình. Đừng luôn muốn bàng môn tà đạo* đạp người khác nâng mình lên? Trèo cao như vậy, một ngày nào đó không có kim chủ nâng đỡ, mình bị vứt bỏ không sống nổi đâu!
(*Bàng môn tà đạo: Là một hình thức để nói ra những chuyện biểu diễn cái trí khôn của chính họ, rồi dùng cái trí khôn đó để khống chế tư tưởng của người khác, cái đó kêu bằng bàng môn tả đạo, không phải là chơn pháp.)
Cố Sanh Sanh gấp gáp phải liều mạng ấn linh linh: “Xóa bỏ xóa bỏ! Chớ làm loạn!”
Tịch Tuyết Nhi chống nạnh nói: “Lão nương không sợ cô ta! Cùng lắm thì không quay phim, tớ về nhà thừa kế gia sản!”
Cố Sanh Sanh rốt cuộc tìm được nút xóa bỏ, xóa bỏ bài đăng Weibo, có thể đã có cư dân mạng tay mắt lanh lẹ cắt màn hình. Cô dặn dò: “Tâm ý của cậu tớ nhận, nhưng là cậu ngàn vạn lần đừng ở trên mạng mắng Cố Vân Yên.”
Tịch Tuyết Nhi hết sức bất mãn: “Sanh Sanh, nhát gan cũng không phải phong cách của cậu! Dũng khí oán người của cậu đi đâu rồi?”
Đây cũng không phải là chuyện mắng hay không mắng trên giới giải trí! Cố Sanh Sanh thở dài. Bi kịch của Tịch Tuyết Nhi đều là bởi vì đắc tội Cố Vân Yên mà ra, cô không thể lại để cho cô nàng giẫm lên vết xe đổ.
An Hà nói: “Tớ đồng ý với Sanh Sanh. Cố Vân Yên hiện tại không biết dính vào kim chủ nào, tài nguyên rất tốt. Cậu đừng mắng cô ta.”
Cố Sanh Sanh có cảm giác đồng ý sâu sắc. Lại thấy An Hà lắc lắc điện thoại, tiếp tục nói: “Muốn tớ trực tiếp đăng bài mắng cô ta hay thuê tài khoản đại V?”
Cố Sanh Sanh: “. . .”
An Hà nghiêm mặt nói: “Được rồi, đừng nháo nữa. Nói thật đi Sanh Sanh mấy tháng này cậu đi đâu?”
“Đúng vậy.” Tịch Tuyết Nhi rốt cục nhớ tới việc chính: “Sanh Sanh cậu bị Cố Vân Yên bôi đen giẫm đạp đều có thể nhẫn nhịn, đến cùng thì cậu xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ cậu bị tớ đoán trúng, cậu bị lừa bán đi vùng núi, vừa mới được giải cứu ra?”
“Không sai biệt lắm.” Cố Sanh Sanh nói: “Tớ kết hôn.”
“Phốc ——” An Hà phun một ngụm cà phê ra ngoài.
Tịch Tuyết Nhi càng khoa trương hơn thét lên: “Chuyện khi nào! Cậu rốt cục nắm được Thẩm nhị thiếu, gả vào hào môn sao! A, tiểu tiện nhân Cố Vân Yên kia còn đang ở đoàn làm phim khắp nơi canh chừng nói Thẩm nhị thiếu tới đón cô ta tan tầm, lần này bị vả mặt đi!”
Cố Sanh Sanh bị phun cho cả người dính đầy cà phê, bất đắc dĩ nói: “An Hà, cậu đem cà phê bỏ xuống. Tuyết Nhi, cậu tỉnh táo lại, nghe tớ nói —— người tớ gả không phải Thẩm Đình Sâm, là anh trai của hắn ta.”
Tịch Tuyết Nhi bỗng nhiên nhảy lên một cái: “Anh trai Thẩm Đình Sâm? Thẩm Vọng?! Trời ạ, anh ta không phải bị tai nạn xe cộ sao? Hiện tại bị liệt ở giường căn bản không thể tự gánh vác?!”
Cố Sanh Sanh không vui mà nói: “Không phải như vậy. Anh ấy khỏe mạnh, chỉ là mắt nhìn không thấy, chân không thể động mà thôi.”
Tịch Tuyết Nhi hỏng mất: “Mà thôi? Cái này gọi là mà thôi? Cậu làm sao lại gả cho anh ta?! Anh ta tàn phế đấy, trọng điểm là, vị hôn phu của cậu không phải là Thẩm Đình Sâm sao?!”
Ngón tay An Hà gõ gõ mặt bàn, phân tích nói: “Chẳng lẽ là nhà hắn ta lừa cưới? Lừa cậu đi xung hỉ?”
Mắt Tịch Tuyết Nhi sáng lên, nói: “Không sai! Nhất định là mẹ Thẩm Đình Sâm làm ra! Mẹ hắn luôn luôn không thích cậu, đem cậu kín đáo đưa cho Thẩm Vọng, một hòn đá trúng hai con chim.”
Không hổ là diễn viên, một chút manh mối liền đoán trúng kịch bản.
Ông nội Cố Sanh Sanh cùng ông nội Thẩm Đình Sâm là bạn thân, từ nhỏ đã đính ước cho hai người. Sau khi ông nội Cố Sanh Sanh qua đời, Cố gia rớt xuống ngàn trượng, cùng Thẩm gia như mặt trời ban trưa lập tức kéo dài khoảng cách. Cha mẹ Cố cũng không muốn nhắc đến cuộc hôn nhân này, miễn cho người ta nói nhà mình thấy người sang bắt quàng làm họ.
Bất đắc dĩ một chuyện là nguyên chủ Cố Sanh Sanh đối với Thẩm Đình Sâm tình cảm sâu nặng, mỗi ngày đều chạy theo sau lưng Thẩm Đình Sâm, còn lấy thân phận vị hôn thê của hắn ta. Cố Sanh Sanh xinh đẹp động lòng người, lại đối với mình một tấm chân tình thắm thiết, Thẩm Đình Sâm vốn là một kẻ phong lưu đa tình sao lại ngăn cản?
Mẹ Thẩm Đình Sâm – Liễu Bình lại xem Cố Sanh Sanh như là cái đinh trong mắt. Dưới cái nhìn của bà ta, Cố Sanh Sanh chỉ là con gái của nhà đã sa cơ thất thế, lại lớn lên xinh đẹp như hồ ly tinh, làm sao xứng với con trai nhà mình?
Về sau Thẩm Vọng bị tai nạn xe cộ, Lão gia tử quan tâm sẽ bị loạn, muốn dùng biện pháp cũ xung hỉ. Liễu Bình dứt khoát tương kế tựu kế, đem Cố Sanh Sanh gả cho Thẩm Vọng. Bà ta nghĩ chu đáo —— Cố Sanh Sanh gả cho người khác, Thẩm Đình Sâm sẽ không thể hết hi vọng. Nếu là Cố Sanh Sanh thành chị dâu nhà mình, Thẩm Đình Sâm cùng với cô lại không thể nào.
Về phần nguyên chủ vì cái gì mà dễ bị lừa gạt như vậy, đừng hỏi, truyện cẩu huyết không có logic.
Nghe thấy Cố Sanh Sanh khẳng định, giọng điệu An Hà hơi lạnh: “Thẩm gia điên rồi! Chúng ta đi báo cảnh sát! Đây là lừa gạt, giam cầm phi pháp! Bọn họ cho là mình có thể tại A thành một tay che trời sao?”
Lại thấy Cố Sanh Sanh cùng Tịch Tuyết Nhi thương hại mà nhìn mình: “Bọn họ thật sự có thể.”
Thế hệ Thẩm gia chiếm cứ tại A thành, dưới cờ sản nghiệp trải rộng, châu báu, địa sản, đầu tư, điện ảnh truyền hình, cái gì kiếm được tiền bọn họ làm cái đó. Về sau Thẩm Vọng về nước tiếp nhận xí nghiệp gia đình, đem tài sản công ty tăng gấp mấy lần.
Tại A thành, nhà bọn hắn chính là một tay che trời.
Nguyên nhân chính là như thế, nguyên chủ Cố Sanh Sanh về sau phát hiện mình bị lừa, khóc lớn nháo lên muốn đi tìm Thẩm Đình Sâm, trực tiếp bị mẹ Thẩm Đình Sâm cắt đi hết thảy thông tin thiết bị, ngăn cách cô với thế giới bên ngoài.
Nguyên chủ vui mừng hớn hở muốn gả cho người trong lòng, lại phát hiện đây là một trận âm mưu. Lại bị giam trong biệt thự, không có bất kỳ cái gì giết thời gian, tâm tình mất cân bằng, đem Thẩm Vọng đang bệnh nặng coi là đối tượng để mình phát tiết mà tra tấn hắn.
An Hà đột nhiên hỏi: “Ba mẹ cậu biết chuyện này sao? Thẩm Đình Sâm biết chuyện này sao?”
“Ba mẹ tớ còn đang mơ mơ màng màng, bọn họ đều cho là tớ đang ở nước ngoài du lịch. Còn Thẩm Đình Sâm. . .” Cố Sanh Sanh cười lạnh một tiếng: “Coi như trước đó không biết, hiện tại cũng phải biết.”
Tịch Tuyết Nhi cùng An Hà đều trầm mặc. Lúc này mặc dù an ủi cái gì đều quá kì cục, loại chuyện cẩu huyết như này thế mà thật sự phát sinh ở bên người các cô.
Cố Sanh Sanh lại tiêu sái đứng dậy: “Suýt nữa quên mất chuyện chính. Đi, đi tầng hai khoa chỉnh hình.”
Nhắc đến phẫu thuật thẩm mĩ, Tịch Tuyết Nhi trong nháy mắt giữ vững tinh thần: “Tốt! Sanh Sanh, tớ thấy cậu đem mắt hai mí lại cắt sâu một chút, có thể thay đổi vận khí. . .”
*****
Hội sở chỉnh hình Minh Châu đều là chuyên gia đến từ Hàn Quốc, phong cách đều là khoa trương, kiểu dáng sống mũi cao Châu Âu, đôi môi dày quyến rũ mỉm cười.
Nữ minh tinh chân chính cùng danh viện tiểu thư là khinh thường tới đây. Bọn họ chọn thẩm mỹ cao cấp là sản nghiệp của người có quyền, chỉnh sửa một chút tăng nhan sắc lên, gần như không hề chỉnh mà vẫn đẹp.
Bởi vậy hội sở Minh Châu phục vụ chủ yếu là phú bà cùng dạng vời nghệ sĩ nhỏ tuyến mười tám như Cố Sanh Sanh. Loại người thứ nhất là người có tiền, nhu cầu cấp bách chăm sóc da cùng chỉnh sửa linh tinh để thanh xuân vĩnh viễn ở trên người của mình. Loại người thứ hai lại khác, nếu như chỉnh ra một Ảnh hậu Ngọc nữ nào đó thì có thể bước theo gót họ, nóng nảy chen chân vào giới giải trí.
Cam chanh hoa tỷ muội không thể nghi ngờ là loại người thứ hai.
Y tá hội sở gặp một lần cả ba người tựa như nhìn thấy thần tài, nụ cười xán lạn chào đón: “Cố tiểu thư, ngài lúc này muốn làm gì. . .”
Cố Sanh Sanh gọn gàng dứt khoát: “Tôi muốn lấy đồ giả ra.”
Tịch Tuyết Nhi chính cùng An Hà tràn đầy phấn khởi thảo luận muốn hay không làm môi mỉm cười quyến rũ, nghe được câu này, dọa đến nhảy dựng lên: “Sanh Sanh cậu điên rồi ư? Coi như cậu. . . Cũng đừng cam chịu vậy chứ!”
An Hà cũng nói: “Sanh Sanh, lần trước cậu làm cái mũi bỏ ra rất nhiều tiền, cậu đừng xúc động!”
Cố Sanh Sanh quay đầu, mặt không thay đổi nói: “Các cậu cũng phải lấy ra.”
Tịch Tuyết Nhi che cái cằm của mình: “Không không không, tớ sẽ không lấy! Tớ vì bộ phim mới của Chu đạo đặc biệt làm cái cằm này!”
Cố Sanh Sanh híp mắt: “Chu đạo ghét nhất là diễn viên phẫu thuật thẩm mĩ, lần trước có người tiến tổ mấy ngày, bị phát hiện cắt mắt hai mí liền bị đuổi ra khỏi đoàn làm phim, Cậu không biết sao?”
Tịch Tuyết Nhi: “. . .”
Cố Sanh Sanh lại nhìn về phía An Hà. Đầu An Hà lắc như trống bỏi: “Sanh Sanh, cuối tuần tớ phải tiến tổ, sửa lại mặt không có cách nào khởi quay.”
Cố Sanh Sanh nói: “Kịch bản kia không hợp với cậu, tài nguyên sẽ có người cướp lấy, đừng đợi.”
An Hà: “. . .”
Trong lúc nói chuyện đã đi đến ngoài cửa phòng, Cố Sanh Sanh phát ra khí thế ác ma nói nhỏ: “Đến rồi thì đều lên đi, lấy thứ đồ giả đó ra đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Mèo đen làm hòn vọng thê: Tôi ở nhà một mình cũng rất tốt! Tôi không hề nhớ cô ấy! (mạnh miệng ngồi xổm ở góc tường lẩm bẩm)
Phi thường cảm tạ đại gia ủng hộ ta, ta sẽ tiếp tục cố gắng!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!