Sau Khi Xuyên Thành Bạch Liên Thái Tử Phi
Chương 1
Edit: Meg
Ninh Hoàn là xác xuyên.
Nguyên chủ là nữ nhân hàng thật giá thật, tình hình hiện giờ là y biến mất tại thế giới thực, đến đây thế thân nguyên chủ.
Ninh Hoàn đến từ một triều đại khác, không tồn tại trong sử sách ở thế giới này, năm nay vừa tròn mười lăm tuổi, là tiểu công tử trong gia đình, cả dung mạo lẫn tính cách đều rất tốt, được trưởng bối vô cùng yêu thương, còn là đứa trẻ được tổ phụ mẫu cưng chiều nhất, từ nhỏ đến lớn chưa phải chịu tủi thân lần nào.
Chỉ có điều thân thể y không khỏe mạnh lắm, bẩm sinh bị bệnh tim, cả nhà cũng vì thế mà càng thêm nuông chiều y.
Bốn phía xung quanh Ninh Hoàn tối om, chỉ có chút ánh sáng mờ nhạt, khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc trong gương đồng, Ninh Hoàn bèn đưa tay lên vuốt ve vầng trán, sống mũi và cằm của bản thân, dung mạo người đối diện vừa đa tình lại vừa lạnh lùng, lúc không cười mang lại cảm giác như băng tuyết, rất có khí chất không dính khói lửa phàm tục, khi cười lên lại như ngàn cánh hoa đào tung bay, trong tàn nhẫn lộ ra nét phong tình.
Bàn tay nọ vừa nhìn là biết chủ nhân quen sống trong nhung lụa, bởi vì bình thường ít tiếp xúc với ánh mặt trời nên trông cực kỳ trắng, nhưng không phải kiểu trắng hồng khỏe mạnh, mà trái lại mang màu sắc như một vốc tuyết, một khối băng, không những tái nhợt mà còn tỏa hơi lạnh, cảm tưởng như thể đầu ngón tay cũng sẽ ngưng tụ ra được hàn khí.
Đây chính xác là cơ thể y, ngón út cùng ngón áp út đều có một nốt ruồi đỏ.
Ninh gia là gia tộc võ tướng, tuy cơ thể Ninh Hoàn ốm yếu là thế, song y vẫn có rất nhiều công phu phòng thân.
Trong đầu bỗng xuất hiện một chuỗi âm thanh xa lạ lạnh lùng: “Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là tam tiểu thư của phủ Định Viễn Hầu.”
Thanh âm này nói với Ninh Hoàn rằng nó gọi là “Hệ thống”.
Ninh Hoàn thờ ơ nghe nó nói, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, trước mặt y là một chiếc gương trang điểm với bốn chân lung lay không quá chắc chắn, bên trên là vài món đồ trang sức sáng đến lấp lánh vứt lung tung lộn xộn, với một người được trưởng tỷ chăm sóc mà lớn lên như Ninh Hoàn, tên gọi của mấy cái đồ trang sức này y vẫn nhớ rõ.
Phục sức của nơi này vậy mà giống hệt triều đại của y.
Nhưng cái “Hệ thống” vừa xuất hiện khi y tới nơi này, thì không biết là ai cũng có hay chỉ độc mỗi y có.
Một thân một mình ở nơi xa lạ, Ninh Hoàn vô cùng cẩn thận trong từng ngôn hành cử chỉ, đàng hoàng nghe cái “Hệ thống” kia nói chuyện.
“Ngươi còn nhớ cuốn thoại bản[1] mới đọc mấy hôm trước không?”
[1]
Ninh Hoàn hơi nhíu mày, y đúng là còn nhớ, lúc đấy là thời điểm y đang đi tránh nóng ở hành cung, tiện tay cầm lấy cuốn thoại bản của một vị hoàng tử, sau đó cứ thế mà đọc hết một buổi trưa. Dù cho y chỉ đọc qua loa, cũng thấy được cái thứ này viết lách lung tung lộn xộn, chẳng có chỗ nào hợp lý, song đã bắt đầu đọc rồi lại rất lôi cuốn, muốn ngừng mà không được.
“Đọc hết rồi thì càng tốt.” Giọng điệu của Hệ thống có cảm giác như vừa trút được gánh nặng, “Bây giờ ngươi trở thành tam tiểu thư Ninh Hoàn của phủ Định Viễn Hầu, ngươi còn nhớ nàng không?”
Ninh Hoàn nhớ lại nhân vật này, lúc đấy y chỉ chăm chăm đọc, không quá để ý tới vai phụ, song vẫn nhớ được vị này trùng tên trùng họ với mình, sau khi gả cho Mộ Cẩm Ngọc không bao lâu thì chết, lại còn do Mộ Cẩm Ngọc tự tay giết.
Những thứ khác đều không có gì lạ, chỉ duy bản thân Ninh Hoàn là không đúng lắm, y là thực sự là nam tử hán đại trượng phu, mặc dù dung mạo y tuấn tú tinh xảo không rõ nam nữ đến mấy, thì sự thật y vẫn là nam.
Còn Ninh Hoàn trong sách lại là nữ.
“Ấy, là thế này.” Hệ thống giải thích cho Ninh Hoàn một chút “Thế giới này cùng thế giới của ngươi có vài chỗ không giống, nếu có chỗ nào sai lệch thì sẽ tự động sửa, có xuất hiện lỗ hổng thì cũng tự có cách để lấp lại.”
Ninh Hoàn cười nhạt, tuy rằng nghe hơi khó hiểu, song y vẫn có thể nắm được ý đại khái: Nếu bản thân đã tới được đây, thì sự tồn tại của y sẽ được hợp lý hóa.
“Ninh Hoàn gốc đâu? Tới thế giới của ta?”
“Chắc là nàng xuyên đến nơi khác đóng vai khách mời, nữ phụ cũng rất bận á.”
Lông mày Ninh Hoàn hơi nhấc: “Ta tới đây làm gì? Ngươi trả thù lao cho ta như thế nào?”
“Phát triển cốt truyện, không cần thoát vai, ngươi bệnh tật ốm yếu đúng không? Chỉ cần diễn tốt như trong cốt truyện, làm nam chính chán ghét ngươi, thành công khiến hắn quyết chí tự cường lên làm hoàng đế, sẽ đổi lại được một cơ thể khỏe mạnh, không còn bệnh tật quấn thân nữa.”
Hệ thống cũng rất nhiều việc, nó nghĩ Ninh Hoàn hẳn là người thông minh, sẽ không làm ra mấy trò ngu xuẩn nên chỉ dặn dò vài câu: “Đừng có tự sát tìm đường chết, ngươi chết cũng không quay về được đâu.”
Nói xong nó liền truyền cho Ninh Hoàn một vài ký ức của nguyên chủ, rồi biến mất im hơi lặng tiếng.
Ninh Hoàn nhìn chằm chằm bản thân trong gương một lát, bắt đầu hồi tưởng lại cốt truyện, giai đoạn đầu y đọc cũng không nghiêm túc, chỉ nhớ được bối cảnh đại khái.
Chuyện xưa phải ngược trở về hai mươi ba năm trước, trong triều đình có một vị Sở Vương tác oai tác quái, một tay che trời nảy sắc tâm với Hoàng hậu dung mạo như tiên tử, dùng độc dược hại chết tiên đế mưu triều soán vị. Hoàng hậu của tiên đế cũng bị ép thành Hoàng hậu của hắn.
Hoàng hậu rất nhanh đã có thai, nhưng đứa trẻ rốt cục là con của tiên đế hay của đương kim Hoàng thượng thì không ai biết, bởi vì lúc tiên đế còn tại vị, nàng đã bị Sở Vương nhúng chàm không ít lần.
Đứa trẻ sinh ra được đặt tên Mộ Cẩm Ngọc.
Mộ Cẩm Ngọc từ nhỏ đã biết lai lịch của bản thân, đâm ra tính cách quái gở thất thường, Hoàng đế lại vẫn luôn có cảm giác Mộ Cẩm Ngọc càng lớn càng giống vị huynh trưởng đã khuất, cộng thêm việc thái độ của Hoàng hậu đối với lão vẫn cứ nhạt nhẽo không nóng không lạnh, bèn khắp nơi gây khó dễ cho đứa nhỏ này.
Mộ Cẩm Ngọc thời gian đầu bị hoàng đế áp chế, không thể tự chủ trương hôn sự của bản thân, bị bắt phải thành thân với tam tiểu thư Ninh Hoàn của phủ Định Viễn Hầu.
Danh tiếng của Ninh Hoàn trong kinh thành ai ai cũng biết.
Danh tiếng nàng vang xa không chỉ vì dung mạo đời người hiếm gặp, mà còn vì tính cách bạch liên dối trá cùng điệu bộ kệch cỡm.
Nam tử quý tộc trong kinh thành đều ái mộ nhan sắc của Ninh Hoàn, nhưng vì áp lực của gia tộc nên không ai dám cầu hôn nàng, chỉ có thể coi Ninh Hoàn là nữ thần, vừa lén lút giữ khoảng cách trộm ngắm, vừa tự suy diễn mỹ nhân cũng mến mộ mình.
Hoàng đế ban hôn Ninh Hoàn cho Mộ Cẩm Ngọc cũng chỉ vì muốn vị Thái tử phi này có thể quậy tung phủ Thái tử đến mức gà chó không yên mà thôi.
Về sau… Mộ Cẩm Ngọc bóp chết Ninh Hoàn, chờ đến khi cánh chim hắn cứng cáp, cũng là thời điểm hắn mưu triều soán vị, huyết tẩy hoàng cung.
…
Đối với câu chuyện này Ninh Hoàn không có nhận xét gì, Mộ Cẩm Ngọc muốn làm gì đều là việc của hắn. Nhưng là vấn đề liên quan đến vận mệnh của bản thân thì y vẫn rất quan tâm. Nghe ý tứ của hệ thống thì chính là cho dù y có chết cũng không thể quay về nơi mình ở, thế nên y chỉ có thể tiếp tục ở nơi này ━ Dựa theo sắp xếp của hệ thống, khiến cho nam chính chán ghét, khiến nam chính ngộ ra chân lý rằng không được làm chủ cuộc đời mình đau khổ đến mức nào, kích phát ý chí chiến đấu đi tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế của hắn.
Y vẫn còn quý trọng sinh mạng của mình lắm, có thể sống sót thì nhất định phải sống sót, đến khi nào nam chính vừa chán ghét y vừa tìm cách đối phó với Hoàng đế, y chủ động đề nghị hòa li trước là được.
Cùng nhau nói lời từ biệt, đời ai người nấy sống.
Đối phương mở rộng hậu cung, lên làm bạo quân, Ninh Hoàn vân du tứ hải[2].
[2]
Nhưng chung quy Ninh Hoàn vẫn là nam tử, cho dù đẹp đến mức khó phân nam nữ thì cũng không thể biến thành nữ tử được, sau khi gả qua rất dễ bị phát hiện, mặc dù vị Thái tử điện hạ này không muốn chung phòng với y.
Đầu tiên là bởi chiều cao, hiện giờ Ninh Hoàn mười lăm tuổi, so với nữ tử cùng tuổi cao hơn một cái đầu, hơn nữa y vẫn đang tuổi phát triển, sẽ còn cao nữa.
Mấy vị ca ca của y cả đám đều thân cao tám thước, phong lưu phóng khoáng, là mỹ nam tử ngọc thụ lâm phong, đại khái sau này Ninh Hoàn cũng sẽ cao như vậy.
Tiếp đến chính là hầu kết, theo thời gian Ninh Hoàn phát dục, hầu kết cũng sẽ từ từ hiện ra. Thái tử phi phải thường xuyên tiến cung, đi lại để giao thiệp cùng các vị phu nhân thế gia, mùa đông còn may mắn có thể che được, mùa hè phải mặc váy vóc, kiểu gì cũng lộ cổ, chắc chắn sẽ khiến mọi người kinh ngạc. Rồi thể nào trong kinh thành cũng sẽ lưu truyền lời đồn đãi kiểu như “Thái tử phi mọc hầu kết”.
Cuối cùng là giọng nói, chung quy thì âm sắc của nam tử với nữ tử vẫn có phần khác nhau.
Bây giờ đang là sáng sớm, vừa tới giờ Mẹo[3], thời tiết tháng chạp[4] rét đậm, sắc trời cũng vì thế mà vẫn còn âm u, không thấy ánh nắng đâu, Ninh Hoàn châm một ngọn đèn dầu bên cạnh y, ánh lửa chớp nhoáng, mái tóc dài của y đương xõa tung xuống, bởi vì tuổi nhỏ cộng thêm dung mạo xinh đẹp, trên người còn mặc một chiếc áo trong trắng thuần, nhìn qua đúng là khó phân biệt nam nữ.
[3]
[4]
Chờ sắc trời sáng hẳn, nha hoàn mới tiến vào gọi Ninh Hoàn rời giường, nàng rón ra rón rén đẩy cửa lại bỗng thấy tiểu thư đã tỉnh, người đang ngồi trước bàn trang điểm, nhìn dáng vẻ giống như đã ngồi được một lúc lâu.
Nàng “a” một tiếng, nhỏ giọng nói: “Thời tiết lạnh như vậy sao tiểu thư khoác ít áo thế ạ? Còn chưa mang vớ đã xuống giường rồi.”
Ninh Hoàn thờ ơ nhìn qua nàng.
Nha hoàn trước mặt có ngũ quan thanh tú với nước da trắng nõn, trước trán để mái bằng, mặc một chiếc váy màu xanh lục, trên người toát ra khí chất ngây thơ hồn nhiên. Theo như ký ức hệ thống cho y, chắc đây là nha hoàn Tử Tô của nguyên chủ.
Nha hoàn nọ bị Ninh Hoàn nhìn chằm chằm đến mức bồn chồn lo lắng: Ánh mắt tiểu thư sao khác ngày thường thế nhỉ?
Nàng mới vào làm ở đây chưa được bao lâu, bởi vì tiểu thư đánh chết một nha hoàn khác nên mới mua nàng về để sai vặt.
Không biết vì sao mà càng nhìn kỹ nha hoàn lại càng thấy tiểu thư xinh đẹp hơn hôm qua nhiều lắm, màu da trắng sáng hơn, sống mũi cũng cao hơn, ánh nhìn cũng thêm vài nét lạnh lùng hờ hững, ngũ quan tổng thể toát ra một loại khí chất rất khó tả.
Người ngoài không thể nào mỗi ngày đều nhìn thấy Ninh Hoàn, nên trong một khoảng thời gian ngắn chắc sẽ không phát hiện có gì lạ, nhưng nha hoàn luôn theo hầu bên cạnh thì lại khác, dù chỉ là một chút khác biệt nhỏ thôi cũng có thể nhận ra được.
Trong mắt đám người bên ngoài thì tiểu thư là tiên tử, nhưng sau khi đã theo hầu một thời gian dài, chung đụng một sớm một chiều, các nha hoàn đều không thấy cái gọi là tiên khí ấy đâu nữa, nhất là dạo gần đây cứ ba ngày lại ăn một bạt tai của tiểu thư.
Thế mà bây giờ nha hoàn lại thấy, có vẻ như tiên khí của tiểu thư quay về rồi.
“Ngươi là Tử Tô?”
Nha hoàn hơi giật mình, nàng vốn tên là Tiểu Thúy, ngày đó lúc bán thân nàng phải hèn mọn quỳ trên mặt đất, tiểu thư cảm thấy nàng còn thấp hèn hơn ngọn cây ngọn cỏ ven đường, bèn tự ý sửa tên nàng thành Tiểu Thảo. Nàng không hề thích cái tên này.
Còn cái người tên Tử Tô kia, mấy ngày hôm trước mới bị tiểu thư đánh chết.
Nàng lập tức khẩn trương: “Nô tì… tên là Tiểu Thảo ạ.”
Ninh Hoàn đang cầm ly nước súc miệng, nghe nàng nói xong suýt thì sặc nuốt ngược nước vào bụng/
Tiểu Thảo là cái kiểu tên lung tung vớ vẩn gì vậy.
Ninh Hoàn: “Đổi đi, kêu Điệp Thanh.”
Nha hoàn nháy mắt đã vui mừng, tuy nàng không biết hai chữ này viết thế nào, nhưng so với Tiểu Thảo thì dễ nghe hơn rất nhiều.
Điệp Thanh hầu hạ Ninh Hoàn rửa mặt chải đầu, cẩn thận dùng lược ngà gỡ tóc cho y: “Hôm nay Thái tử điện hạ sẽ đến Ninh phủ đấy ạ, dung mạo của tiểu thư xinh đẹp như vậy, chắc chắn điện hạ sẽ thích.”
Ninh Hoàn nhức đầu.
Hôn sự của y cùng Mộ Cẩm Ngọc đã rất gần, không tới nửa tháng nữa y sẽ ngồi kiệu tám người, được khiêng thẳng tới phủ Thái tử.
Ninh Hoàn không thể tưởng tượng được vậy mà cũng có ngày bản thân phải ngồi kiệu hoa đi thành thân.
Thời điểm thay y phục, Ninh Hoàn cho Điệp Thanh ra ngoài rồi tự mình thay đồ. Y vốn không quen mặc váy áo của nữ tử, nhưng vì để che giấu giới tính thật, nên cũng đành phải làm quen.
Lúc ra tới cửa, Điệp Thanh lạibị mỹ mạo của tiểu thư chói mù mắt.
Dáng người tiểu thư ưu việt, so với các tiểu thư nhà khác phải cao hơn hẳn một cái đầu, tuy rằng độ cung trước ngực không quá rõ, nhưng bù lại được vòng eo cực kỳ tinh tế, nhìn qua vô cùng hút mắt.
Ánh nắng sáng sớm nhẹ nhàng lướt qua, có thể thấy được gương mặt bạch ngọc không có một chút tì vết nào của tiểu thư, sở hữu khí chất băng thanh ngọc khiết như vậy, trách không được nam tử trong kinh thành đều nói tiểu như nhà mình là thần nữ.
Ninh Hoàn trước giờ vẫn luôn rất vô tư tùy ý, giờ đây khi hồi tưởng lại ngôn hành cử chỉ của trưởng tỷ nhà mình, tốc độ bước đi cũng theo đó mà chậm lại.
Mà muốn y đi nhanh cũng không được, hài mềm như vậy, trời sinh đã không hợp để đi bộ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!