Sau Khi Xuyên Thành Beta Giả Thì Bị Cắn - Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Sau Khi Xuyên Thành Beta Giả Thì Bị Cắn


Chương 30


Khi Việt Phỉ tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau.

Rèm trong phòng đã được kéo lại, nhưng ánh nắng vẫn lọt qua các khe cửa sổ.

Cậu mở mắt ra, đầu óc vẫn đang hỗn loạn, mất mấy phút Việt Phỉ mới hoàn toàn tỉnh táo, nhưng cậu cảm thấy không có chỗ nào trên người là ổn cả.

Giống như có một khúc gỗ đè nặng lên thắt lưng của cậu. Việt Phỉ nhấc chăn bông lên mới nhìn thấy thân cây đó ở đâu, nhưng rõ ràng đấy là một bàn tay người.

Sau khi Việt Phỉ ngẫm một lúc, cậu quay phắt đầu lại, trong nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Cố Nguy bản phóng to.

Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao Cố Nguy lại ngủ ở đây?

Ký ức đêm qua chậm rãi trở lại vào đầu, Việt Phỉ mở to mắt nhìn trần nhà, hạ sốt rồi à? Cậu còn sống không?

Cảm nhận được người trong tay đang cử động, Cố Nguy cau mày, tay thản nhiên siết chặt người bên cạnh lại. Việt Phỉ càng giãy dụa, cậu quay đầu lại nhìn vào đôi mắt đang mở to của Cố Nguy.

“Cậu tỉnh rồi à?”

Giọng của Cố Nguy vẫn còn khàn vì vừa mới tỉnh dậy.

Việt Phỉ cảm giác mình sắp phát sốt lần nữa rồi, cậu quay mặt đi nhìn thằng lên trần nhà, gật đầu một cách máy móc: “Tối hôm qua anh chăm sóc tôi hả? Cũng may là có anh, không biết vì sao tối qua đột nhiên tôi phát sốt.”

Cố Nguy: “Cậu không biết tại sao lại thành ra như vậy?”

Việt Phỉ vẫn chưa hiểu gì: “Tôi cũng không biết nữa. Còn suýt tưởng hôm nay sẽ không nhìn thấy mặt trời.”

Hai người nằm rất gần nhau, làm cậu tự giác hạ nhỏ giọng xuống hơn bình thường, như thể đang thì thầm.

Việt Phỉ cảm thấy động tác của Cố Nguy hơi thân mật quá mức, nhưng nét mặt bình tĩnh và tự nhiên của Cố Nguy khiến cậu cảm giác bản thân mình có phải hơi nhạy cảm hay không, vậy nên Việt Phỉ vẫn không dám nhúc nhích.

“Cậu có còn nhớ gì không?” Cố Nguy hỏi.

Việt Phỉ nhớ lại: “Tôi nhớ lúc đó người tôi rất nóng, còn tưởng là bị thiêu đến ngu người rồi, anh còn chả nóng nảy gì, còn không đưa tôi đi khám.”

Câu cuối cùng Việt Phỉ nói với giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng, tỏ vẻ tôi không có trách anh đâu.

Cố Nguy nhướng mày: “Không có bệnh đi khám bác sĩ làm gì?”

“Hả?” Việt Phỉ quay đầu lại nhìn anh, “Không bị bệnh á?”

“Cậu phát tình.” Khi Cố Nguy nói câu này, đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn Việt Phỉ chằm chằm, như đang chờ xem phản ứng của cậu.

Việt Phỉ nghệt ra một lúc, sau khi phản ứng mình đã nghe được đúng, ngồi thăng người bật dậy khỏi giường.

“Phát tình?”

Động tác của cậu quá đột ngột, cánh tay của Cố Nguy vốn dĩ đang đặt trên bụng mềm mại của cậu vì Việt Phỉ đứng dậy mà bị trượt xuống…

Không khí trong chốc lát như ngưng lại.

Cố Nguy thản nhiên thu tay lại rồi ngồi dậy.

“Tôi, tôi là Beta mà, làm sao có phát tình được?” Tai nạn xảy ra có chút ngoài ý muốn, nhưng Việt Phỉ cũng chỉ chăm chăm vào chuyện phát tình, cho nên chỉ sau một lát cậu đã bỏ qua chuyện này ra sau đầu, sốt sắng hỏi lại.

Cố Nguy từ bên đầu bên kia giường đi xuống bắt đầu cởi quần áo giải thích: “Beta cũng có thể phát tình trong một số điều kiện nhất định, nhưng về mặt học thuật gọi là kỳ phát tình giả, bây giờ cũng chỉ tạm thời gọi như vậy.”

Nhìn thấy hắn sắp thay quần áo, Việt Phỉ quay đầu đi, nhưng nhớ ra cả hai người đều là đàn ông thì có gì phải giấu giếm, cậu cũng có mấy thứ đối phương có, nên cậu lại quay đầu lại.

“Beta khác cũng vậy à?” Việt Phỉ hỏi.

Cố Nguy: “Về mặt lý thuyết thì cũng có khả năng xảy ra.”

Sau khi thay áo, Cố Nguy ngừng lại, đưa tay lên eo và ngước mắt nhìn Việt Phỉ đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Việt Phỉ chớp mắt, như không có ý thức quay mặt đi tránh những thứ không nên nhìn.

Cười một tiếng, Cố Nguy tiếp tục động tác tay của mình.

Sau khi thay đồ xong, hắn nhìn về phía người trên giường, phát hiện không biết cậu đã quay đầu đi từ lúc nào.

Chuyện phát tình vẫn khiến Việt Phỉ hơi sốc, trong khi hai người đang ăn sáng, cậu hỏi Cố Nguy: “Vậy hôm qua tôi có phát ra tin tức tố không?”

Cố Nguy gật đầu.

“Tin tức tố của tôi có được tính là O hay A không? Hay là loại khác? Có mùi gì vậy?” Việt Phỉ tò mò.

Nghĩ đến động tác thô bạo của Cố Nguy ấn mình trên tường tối hôm qua, Việt Phỉ cũng có phán đoán trong lòng, có khả năng cao là tin tức tố của Alpha, vì hôm qua nhìn Cố Nguy xông tới như muốn giết cậu vậy. Cũng không loại trừ hắn làm vậy là bởi vì bản thân ghét tin tức tố của Alpha.

Đặt đôi đũa trên tay xuống, Cố Nguy dựa vào ghế, mắt nhìn thẳng vào cậu: “Cậu chưa từng học qua lớp học về Beta à?”

Việt Phỉ : “Hì… tôi quên mất rồi.” Cậu còn không biết mình đã học qua chưa nữa là…

Cố Nguy: “Các tuyến của Beta chưa phát triển hoàn thiện sẽ tiết ra tin tức tố của Omega trong giai đoạn phát tình giả.”

“Còn Alpha không có tuyến thể.”

Việt Phỉ không dám hỏi tin tức tố trên người Alpha được sản sinh như thế nào, nếu không thì nhìn cậu như không có chữ trong đầu vậy.

“Ò.” Việt Phỉ giả vờ rằng mình đã hiểu, vậy nghĩa là tin tức tố của cậu là thuộc về loại O à?

“Hôm qua vất vả cho anh rồi.” Cậu nhớ Cố Nguy từng nói hắn không thích mùi của Omega.

Cố Nguy dùng đũa gắp một thức ăn và trả lời: “Không vất vả.”

Sau bữa sáng, Việt Phỉ nhận được điện thoại từ mẹ Cố gọi họ đến nói chuyện.

Lúc rời sân đi vào sảnh chính, Việt Phỉ để ý thấy ngoài cửa có thêm hai vệ sĩ, cậu thấy hơi là lạ, hình như hôm qua không có người nào đứng đó mà?

“Sao đột nhiên sắp xếp thêm người đứng đây vậy?” Việt Phỉ hỏi Cố Nguy.

Cố Nguy: “Ở đây nhiều muỗi quá.”

Việt Phỉ : “????” …

Trong sảnh chính, Cố Duy và Lâm Tề đã ngồi pha trà với mẹ Cố, Việt Phỉ chào hỏi xong thì đến ngồi bên cạnh bà.

“Chào buổi sáng mẹ, anh hai, anh Lâm ạ.” Việt Phỉ chào hỏi rất lễ phép.

Cố Nguy ngồi xuống bên cạnh Việt Phỉ , tự nhiên cầm lấy tách trà mà Cố Duy đưa tới đặt trước mặt Việt Phỉ .

Đột nhiên Cố Duy ngửi ngửi hai lần: “Mùi gì thế? Tiểu Phỉ, em xịt nước hoa à?”

Việt Phỉ cúi đầu ngửi chính mình: “Em không ạ?”

Cố Duy nhíu mày, đang muốn tới gần Việt Phỉ để xác nhận lại, lại bị Cố Nguy vươn tay đẩy về chỗ ngồi.

“Quan tâm đến chồng anh đi.” Cố Nguy khoác tay lên thành ghế mà Việt Phỉ đang ngồi, thể hiện tính chiếm hữu cực cao.

Việt Phỉ liếc hắn một cái, biết được hắn lại diễn, trên mặt ăn ý tỏ vẻ xấu hổ.

Nhìn thấy vậy, Cố Duy cười khà khà dựa vào tay Lâm Tề: “Em ba này, chú làm màu quá vậy? Phòng anh trai cũng y như phòng mấy Alpha khác, anh đây đáng sợ thế à? Mẹ, nhìn nó đi kìa. “

Nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Cố Nguy, Lâm Tề đau đầu vuốt tóc Omega: “Được rồi, em trêu cậu ấy gì đó? Cẩn thận không anh cũng tức giận đó.

Cố Duy biết Lâm Tề không đi ghen với mấy đứa em thật, nhưng cũng phối hợp với hắn : “Được rồi. Em không trêu nó nữa. Từ nhỏ đã thế này rồi, không ai cướp nổi mấy thứ thằng ba thích được.Vừa nói anh vừa nháy mắt với Việt Phỉ .

Mẹ Cố: “Cố Duy, chồng chồng nhà nó mới cưới. Con chú ý đến lời ăn tiếng nói một chút, bình thường con đã điên điên khùng khùng rồi, đừng có làm Tiểu Phỉ sợ.”

Việt Phỉ lúng túng xua tay: “Không đâu ạ, anh hai rất tốt. Con rất thích anh ấy ạ.”

Cố Duy hất cằm vênh váo, đôi mắt đẹp được thừa hưởng từ mẹ híp lại nhìn Cố Nguy:”Bây nghe thấy chưa? Tiểu Phỉ nói thích anh kìa. “

Cố Nguy phớt lờ anh, đưa cốc trà trống không để trước mặt Cố Duy: “Cho xin ít trà.”

Cố Duy rót cho hắn một cốc: “Uống đi, hạ hỏa ha.”

Khi cả nhà đang nói chuyện vui vẻ, một giọng nói từ ngoài cửa truyền vào.

“Hiếm khi có nhiều người như thế này.”

Việt Phỉ quay đầu lại, thấy người đi vào là Cố Thiên Thịnh đã từng gặp trước đây, cậu nhớ quan hệ giữa hai cha con Cố Nguy không tốt lắm, nên vô thức quay sang nhìn Cố Nguy.

Cố Nguy không nhìn lại cậu, nhấp một ngụm trà mà Cố Duy đã rót trước đó.

Mẹ Cố vẫn ngồi đó, vẫn giữ được nụ cười trên mặt: “Ông về rồi.”

“Cha.” Lâm Tề đứng dậy nhường ghế, đến khi đợi người làm lấy ghế mới rồi ngồi xuống chỗ khác bên cạnh Cố Duy.

Cố Duy rót cho ông một chén trà: “Ba, con tưởng mai ba mới về lại.”

Việt Phỉ quan sát mọi người, cậu thấy hành động không nhường chỗ của mình hơi không lễ phép, nhưng thái độ lạnh nhạt của Cố Nguy khiến cậu không dám làm gì.

Quả nhiên, tầm nhìn của Cố Thiên Thịnh rơi vào chỗ Cố Nguy và Việt Phỉ, ánh mắt trở nên giễu cợt: “Mới có mấy tuần không gặp mà đã không thèm chào hỏi gì rồi? Beta đều là kiểu không biết phải trái thế này à?”

Dường như ông ta đã hoàn toàn quên rằng mình vẫn còn một đứa con trai Beta.

Cả người Việt Phỉ cứng ngắc, đang muốn nói về việc cơ thể không khỏe của mình, thì Cố Nguy đã nắm lấy tay cậu ở dưới bàn.

Cố Nguy: “So với người còn dám đưa cả một Omega đang phát tình đến phòng ngủ của con trai mình thì cậu ấy lịch sự hơn nhiều.”

Cố Nguy vừa nói, cả sảnh phòng khách đều chìm vào im lặng.

Mẹ Cố nhìn Cố Nguy, hơi nhăn mày: “Thằng ba, con có biết con đang nói gì không?”

Cố Nguy cười nhạt: “Không có gì đâu ạ, chỉ nhớ ra con và Tiểu Phỉ chưa có tuần trăng mật. Con nghĩ tầm tháng sau đi cũng vừa đẹp, công ty nhà mình có ba ở lại là được, dù sao bây giờ ba cũng là người quản lý nhà họ Cố. “

Nghe vậy, mặt Cố Thiên Thịnh không giấu được sự vui mừng, nhưng mẹ Cố và Cố Duy lại thay đổi sắc mặt.

“Đơn giản thôi. Tuần sau tôi sẽ về lại tập đoàn.”

Thấy thế, Cố Duy cúi đầu nghịch điện thoại di động, gõ hai dòng xong nhét điện thoại vào tay Lâm Tề.

“Khi nào về nhà, em sẽ rút khỏi dự án em đang đầu tư luôn. Chờ khi nào thằng ranh kia hết tức về lại tập đoàn hoặc sau khi cuộc họp cổ đông cuối năm xong xuôi lại bàn tiếp.”

Mẹ Cố: “Tuần trăng mật sẽ không mất nhiều thời gian của các con, công ty nhà mình không thiếu nhân viên. Như vậy rắc rối quá, đợi con quay lại rồi tiếp tục làm việc ở công ty cũng được. Mãi đến giờ ba con mới trút được gánh nặng quản lý, sao tự dưng con lại ném việc lên đầu ba thế?”

Tim của Cố Duy bắt đầu đập nhanh hơn sau khi bà nói ra điều đó. Mẹ Cố đã dốc hết sức để cho Cố Thiên Thịnh nghỉ hưu được nửa, bây giờ Cố Nguy lại muốn đứt gánh giữa đường như vậy, bà không thể nào ngồi yên một chỗ.

Cố Thiên Thịnh: “Chỉ một tháng thôi, không có gì to tát.”

Mẹ Cố mím môi nhìn Cố Nguy.

Cố Nguy: “Vậy thì cảm ơn ba.”

Tiệc trà bánh của gia đình kết thúc không hề vui vẻ.

Ra khỏi sảnh chính, Cố Duy đuổi theo Cố Nguy để thuyết phục: “Này, em định buông thả một tháng thật đấy à? Không sợ ông ấy tung hoành phá phách, lúc đó em sẽ là người đi thu dọn đống hỗn loạn ba bày ra đấy.”

Cố Nguy vẫn tiếp tục đi về phía trước: “Có người không tự mình trải qua được thì mãi mãi cũng không bao giờ hiểu được giới hạn của bản thân. Ông nội, mẹ, hay là anh đều chả quá quen với kiểu làm việc của ông ấy rồi à. Không phải quyết định nào trong cái nhà này lúc nào cũng là em đề ra à? Chả lẽ em không biết mệt sao? Nhưng ông ấy chỉ biết nghĩ đến bản thân, chăm chăm vào suy nghĩ rằng em đã ăn cắp thứ gì từ tay mình. Ông ấy đã bao giờ đối xử với em như con trai chưa? Em không cần phải mang lòng hiếu thảo của mình ra để bị ném cho chó ăn như thế.”

Cố Nguy đi chậm lại.

“Nếu ông ta ném một Alpha lạ mặt vào phòng của anh khi anh đang đến kỳ phát tình, anh nghĩ thế nào?” Cố Nguy nói một cách chế giễu.

Lâm Kỳ vốn đang im lặng, nghe xong câu đấy mặt cũng đen đi, cuối cùng không nhịn được mở miệng cảnh cáo: “Cố Nguy.”

Cố Nguy nói câu cuối cùng: “Em đã mệt mỏi với những thủ đoạn đê ​​hèn của ông ta rồi, cho dù ông ấy là cha ruột của em.”

Những lời này vừa nói ra, Cố Duy hoàn toàn chịu thua, không thuyết phục hắn nữa.

Việt Phỉ đi sau lưng hắn, trên đường đi vẫn nhìn lén nét mặt của hắn.

Cậu chưa bao giờ thấy Cố Nguy tức giận như vậy, vừa giận vừa … khổ sở.

Cậu nghĩ rằng Cố Nguy là kiểu người sẽ luôn mạnh mẽ lạnh lùng trong bất cứ trường hợp nào.

Nhưng hóa ra hắn cũng sẽ có xích mích với gia đình, cũng có khi không kiềm chế được cảm xúc của mình.

Cố Nguy ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt nhìn vào con bướm đang đậu trên bụi hoa ngoài cửa sổ, giống như đang thưởng thức phong cảnh, nhưng cũng như đang ngẩn người.

Việt Phỉ ngồi cạnh hắn, yên lặng nhìn Cố Nguy.

Sau khi trở lại, Cố Nguy ngồi đó không nói lời nào, ngồi yên tại đó đến tận giờ.

Cắn cắn môi, Việt Phỉ cảm thấy mình không thể cứ tiếp tục nhìn như vậy, bèn rót một cốc nước rồi bước đến chỗ Cố Nguy.

“Uống chút nước đi này.”

Tầm nhìn của Cố Nguy đang hướng ngoài cửa sổ chuyển hướng, rơi vào trên người Việt Phỉ , hỏi cậu: “Cậu cũng cho rằng việc tôi làm là sai sao?”

Việt Phỉ sững sờ một chút, nhanh chóng lắc đầu, tỏ rõ lập trường: “Tôi đứng về phía anh!”

Cố Nguy nhìn dáng tuyên thệ của cậu thì phì cười.

Việt Phỉ : “???”

“Bị tôi dọa à?” Cố Nguy cầm lấy cốc nước, uống một hớp, sau đó tiếp tục hỏi: “Cậu nghĩ tôi thật sự sẽ đau khổ đến ngu người à?”

Việt Phỉ mở to mắt. “… Diễn à?”

Cố Nguy nhìn ra ngoài cửa, bóng người vừa dọn dẹp hoa cỏ ngoài sân đã đi mất.

“Một ngày nào đó nếu anh sẽ không làm chủ tịch nữa thì có thể vào làng giải trí làm diễn viên được rồi đó. ” Việt Phỉ phản ứng lại, giơ ngón cái lên, dành cho hắn lời khen ngợi từ tận đáy lòng.

Cố Nguy: “Chỉ bằng cách này, mẹ tôi mới ngừng cố gắng thuyết phục tôi. Nếu cha tôi không có cơ hội nhận ra bản thân ông kém cỏi như thế nào, ông ấy sẽ luôn cảm thấy rằng tôi nợ ông ấy.”

Việt Phỉ cũng không lo lắng rằng Cố Nguy sẽ quyết sai cái gì: “Anh tính trước được là tốt rồi.”

Nhìn thấy người đang đứng ngược sáng trước mặt không hề nghi ngờ chút nào về quyết định của mình, cứ như thể cậu thực sự tin tưởng rằng hắn có thể giành phần thắng ở cuộc đấu này, trái tim Cố Nguy động lòng, đưa tay về phía Việt Phỉ : “Lại đây.”

Việt Phỉ bối rối tiến lên hai bước: “Sao thế?”

Việt Phỉ chưa kịp phản ứng đã bị kéo ngồi xuống sô pha, lưng cậu tựa lên tay vịn. .

Cố Nguy nghiêng người về phía trước, đặt tay trái lên chỗ vịn, giam Việt Phỉ trong vòng tay : “Cậu không muốn biết tin tức tố của cậu có vị gì à?”

“Hả?” Mặc dù họ nghĩ tư thế của họ hơi kỳ lạ, nhưng sau khi nghe được những gì Cố Nguy nói, Việt Phỉ lập tức vểnh tai lên nghe.

Cố

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN