Sau Khi Xuyên Thành Mẹ Pháo Hôi Công - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Sau Khi Xuyên Thành Mẹ Pháo Hôi Công


Chương 14


Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy mình không nhìn lầm Tưởng Trạch, người này chính là tâm nhãn quá xấu.

Cậu quay đầu muốn đi, lại nghe Tưởng Trạch ở sau nói: “Hôm nay không làm đề?”

Lâm Nhạc Nhạc đứng ở cầu thang dũng cảm trả lời: “Không làm, em về nhà tự đọc sách.”

Tưởng Trạch lại nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài dần dần kín mây đen: “Hôm nay cũng không sang đây?”

Lâm Nhạc Nhạc lúc này mới hoàn toàn bứt ra từ trong bóng ma lúc trước Tưởng Trạch nửa thân trần, thù mới hận cũ tích lũy lên dũng khí có nhu cầu cấp bách phát tiết. Cậu ngửa đầu nhìn Tưởng Trạch sau đó hung ba ba nói: “Tuyệt đối không sang đây!”

Tưởng Trạch cũng không nghĩ tới Lâm Nhạc Nhạc gan thỏ bỗng nhiên có dũng khí, kinh ngạc trong ánh mắt cũng không che giấu chút nào. Điều này làm cho Lâm Nhạc Nhạc thấy trong lòng có chút thỏa mãn, đồng thời chân thổi gió lập tức chạy, sợ Tưởng Trạch đuổi theo cho cậu một cái búng trán.

Lâm Nhạc Nhạc lòng còn sợ hãi trở lại nhà mình, lấy điện thoại nhắn WeChat cho Tưởng Huy.

Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam(*): Các cậu ra ngoài làm gì thế, khi nào thì về?

(Thuật ngữ trong game Vương giả vinh diệu, lấy màu lam là ám chỉ sức mạnh của tượng đá xanh, vì vậy lấy màu lam có nghĩa người chơi sẽ được buff màu xanh lam)

Tưởng Huy bên kia trả lời cũng rất nhanh.

Đại quái thú: Anh hai tớ lên thành phố mua hai quyển sách, tớ với ảnh ra rạp chiếu phim xem phim mới được đánh giá khá cao, còn không biết khi nào mới trở về đây.

Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Sao cậu không nói một tiếng với tớ, sớm biết thế tớ cũng đi, vừa rồi vừa đến nhà các cậu chỉ có mình anh cả, làm tớ giật cả mình.

Đại quái thú: ( , ) tớ tưởng cậu thân với anh cả nhất, anh tớ không phải còn muốn phụ đạo cậu sao, tớ không gọi cậu.

Đừng cho là tôi không thấy cậu đây là đang trả thù riêng!

Đầu ngón tay Lâm Nhạc Nhạc dùng sức chọc màn hình mấy cái, gửi một đống sticker qua.

Cậu thả di động nằm ngã xuống giường, cửa sổ không đóng, bức rèm dưới sức gió phần phật, vài giọt mưa chảy vào, lạch cạch lạch cạch nện ở bàn học của Lâm Nhạc Nhạc, rồi sau đó là tiếng mưa gió không ngừng.

Lâm Nhạc Nhạc theo tiếng nhìn ra ngoài cửa sổ, mới phát hiện không trung lúc trước còn có chút ánh sáng hiện tại đã u ám, cơ hồ là đã từ ban ngày biến thành đêm tối. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Lâm Nhạc Nhạc đời trước tuy rằng cũng không sinh hoạt ở đất liền, nhưng ít nhất không phải thành thị mà bão có thể ảnh hưởng đến, bởi vậy rất lấy làm lạ biến hóa thời tiết như vậy, lúc này trừ đứng lên vội đóng cửa sổ, trong lòng lại vừa tò mò vừa hoảng sợ. 

Chờ cậu cố sức đóng cửa dưới sức gió, di động bị Lâm Nhạc Nhạc vứt trên giường vang lên.

Lâm Nhạc Nhạc về giường cầm lấy di động, nhìn thoáng qua là ba Lâm là lập tức nghe.

“Ba!” Lâm Nhạc Nhạc không đợi người bên kia lên tiếng, lập tức kêu một câu.

Người đối diện tựa hồ sửng sốt, rồi sau đó mới nói: “Nhạc Nhạc, là chú.”

Là giọng chú Lâm.

Thái độ Lâm Nhạc Nhạc không chậm chút nào cong đi ngay lập tức: “Chú, chuyện gì ạ?”

Chú Lâm nói: “Hôm nay gió to mưa to, chú xem dự báo thời tiết nói không tạnh được ngay, có thể phải mưa hai ngày, đêm nay chú và ba con ở khách sạn trong thành phố, con ở nhà một mình được không?”

Cũng không biết sao chú cậu nói đến ở khách sạn lại có ý tứ mừng thầm, nhưng Lâm Nhạc Nhạc nhìn thoáng qua mưa gió ngoài cửa sổ, ngay cả đại thụ trong viện cũng lắc lư theo, xuất hành bên ngoài cũng không quá an toàn.

Đầu kia điện thoại lại truyền đến giọng ba Lâm, cách microphone một khoảng, nhưng có thể nghe rõ lời y nói.

“Thế nào, em thấy hay là về đi, Nhạc Nhạc một mình chắc sợ lắm.”

Lâm Nhạc Nhạc nghĩ, chú cậu thì chẳng sao, dù sao cũng xấu, nhưng ba cậu đối với cậu rất tốt, xuất phát từ nội tâm, cậu cũng không thể làm cho ba mình mạo hiểm. Bởi vậy Lâm Nhạc Nhạc nói với đầu kia điện thoại: “Không sao đâu! Chú với ba trước tiên ở nội thành đi, một mình con khóa kĩ cửa là được, không cần lo cho con.”

Chú Lâm quay đầu nói với ba Lâm: “Nhạc Nhạc nói nó được, em muốn nói mấy câu với nó không?”

Microphone đã được ba Lâm nhận.

“Alo, Nhạc Nhạc?”

Lâm Nhạc Nhạc ngồi ở bên giường vâng một tiếng, sau đó vỗ ngực nói: “Ba, ba yên tâm đi, con ở một mình được, không phải là bão sao, không thổi con đi được, con sợ cái gì?”

Ba Lâm nghe Lâm Nhạc Nhạc nói như vậy, tựa hồ mới xem như yên tâm một chút, nhưng vẫn dặn mấy câu lúc này mới cúp máy.

Lâm Nhạc Nhạc thở ra, nhưng chờ cậu đóng lại hết tất cả cửa sổ cũng ngăn không được tiếng mưa gió gào thét bên ngoài cùng với sấm sét cơ hồ rơi xuống sân nhà, trong lòng Lâm Nhạc Nhạc vẫn chột dạ.

Cái thân thể nhỏ con này không chịu nổi gió táp mưa sa hoặc là sét đánh đâu.

Cuồng phong lướt qua tường phát ra một tiếng vang kì dị, giống như quỷ mỵ và lực lượng siêu nhiên. Mà sắc trời bên ngoài cơ hồ là màu đen sì như thể không có mặt trời, Lâm Nhạc Nhạc nhìn thoáng qua cửa sổ, chỉ thấy mưa hội tụ thành dòng nước không ngừng chảy xuống.

Di động của Lâm Nhạc Nhạc lại vang hai cái, cậu cầm lấy nhìn, là tin nhắn WeChat Tưởng Huy gửi.

Lâm Nhạc Nhạc nhất thời không rõ Tưởng Huy đây là báo tin hay là cố ý khoe ra.

Đại quái thú: Mưa gió quá, tớ và anh hai hôm nay ở nội thành, ha ha ha ha, tớ phải chơi suốt đêm.

Lâm Nhạc Nhạc hầm hừ, cậu cũng muốn cùng Tưởng Minh ở bên ngoài chơi suốt đêm, đặc biệt loại thời tiết này, đó gọi là hoạn nạn gặp chân tình á, cơ hội bồi dưỡng cảm tình tốt cỡ nào.

Mà nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, cùng với mình duy nhất có thể đối mặt chỉ có Đại ma vương, Lâm Nhạc Nhạc chỉ có thể thở dài.

Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Aiz, tớ chỉ có thể ở nhà chịu khổ.

Tưởng Huy trong rạp chiếu phim cúi đầu thấy WeChat này, cũng thấy được Lâm Nhạc Nhạc là dụng tâm kín đáo đang khoe ra.

Nếu anh mình nguyện ý dạy Lâm Nhạc Nhạc như vậy, cậu ta ít xem một bộ phim tính cái gì? Nói chuyện phiếm với Lâm Nhạc Nhạc rất làm cậu ta giận, cậu ta nghiêm mặt dùng sức nhét điện thoại vào túi.

Rầm một tiếng, như là có cái gì rơi thật mạnh xuống sân, gáy Lâm Nhạc Nhạc nổi da gà hết lên. Cậu vội vàng chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, kết quả phát hiện cái cây đại thụ trong sân có một cái cành cây phải to bằng đùi Lâm Nhạc Nhạc bị gãy rơi xuống đất.

Mẹ ơi.

Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy mình lạnh tới lòng bàn chân.

Tưởng Trạch đứng trước bàn cầm lấy bình rót nước vào cốc thủy tinh, nước tới hai phần ba thì hắn để bình lại, hắn cầm lấy cốc nước đưa đến miệng mình, hầu kết lăn lăn, nước lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đang giảm đi.

Hắn nhớ tới lúc trước ánh mắt hoảng sợ của Lâm Nhạc Nhạc khi đi, còn vừa tức vừa nói lầm bầm. Đầu ngón tay cầm cốc của Tưởng Trạch bởi vậy run run, trong ánh mắt không cách nào khống chế lộ ra ý cười nhu hòa.

Mà không đợi Tưởng Trạch buông cốc nước, trong sân bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân bình bịch bình bịch. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Hắn quay đầu cách cửa sổ nhìn lại, Lâm Nhạc Nhạc che ô đang từ trong mưa gian nan đi sang, giọt mưa bốn phương tám hướng cơ hồ ô cũng không che nổi, cuối cùng tất cả đều bắn vào người Lâm Nhạc Nhạc. May cơ thể nhỏ bé của Lâm Nhạc Nhạc cũng không bị gió thổi bay đi.

Chờ Lâm Nhạc Nhạc thật vất vả đứng ở hành lang thu ô, trên mặt trên đầu đã tất cả đều là nước.

Đối lập quá mức mãnh liệt, bên trong Tưởng Trạch so sánh với cậu, dùng phong độ để hình dung không chút nào quá.

Tưởng gia lúc này cũng đóng cửa ngoài, Lâm Nhạc Nhạc đẩy lại không đẩy ra được, chỉ có thể đứng dưới cửa sổ xem vào trong, vừa thấy ánh mắt của Tưởng Trạch đang ở trong phòng khách.

Hai người cách cửa nhìn nhau, như thăm tù. Đương nhiên Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy từ độ chật vật xem, mình như người ngồi tù hơn.

Tưởng Trạch chậm rãi đi đến bên cửa sổ nhìn Lâm Nhạc Nhạc: “Có việc?”

Lâm Nhạc Nhạc nhìn hắn, lại nhìn cửa đóng chặt, nếu có thể xuyên qua thời không lúc này, cậu tuyệt đối muốn cho mình không lâu lúc trước mới buông lời nói quyết liệt thanh tỉnh một chút.

Lâm Nhạc Nhạc víu cửa sổ, thiên ngôn vạn ngữ đều hội tụ thành hai chữ: “Anh ơi!”

Cậu ủy khuất ba ba tiếp tục nói: “Em sai rồi, em thật sự sai rồi, em ngay từ đầu không nên ngứa da, không có anh cuộc sống của em cũng mất đi trọng tâm, một mình em sao có thể sống tốt? Là em còn trẻ hết sức lông bông không biết khổ, là em càn rỡ lỗ mãng không hiểu chuyện.”

Cậu cảm thấy mình chỉ còn thiếu rớt hai hàng nước mắt cho Tưởng Trạch xem.

Trải qua một phen gió táp mưa sa, Lâm Nhạc Nhạc đáng thương như mầm cây non, đồng tử tối như mực, khuôn mặt trắng bệch, miệng hồng toàn bộ. Cái miệng của cậu hình dáng đẹp, độ dày vừa phải lại mềm, nhích tới nhích lui cách cửa sổ có chút hấp dẫn ánh mắt của Tưởng Trạch.

Tưởng Trạch nhíu mày lại, ngưng tầm mắt nhìn Lâm Nhạc Nhạc một lát, thật sự là không ngờ Lâm Nhạc Nhạc tới lúc này cũng có thể thả ra một chuỗi thải hồng thí dài, thật đúng là nhân tài co được giãn được.

Chờ thân ảnh Tưởng Trạch biến mất cạnh cửa sổ, Lâm Nhạc Nhạc nghe thấy cửa chuyển động vài cái, sau đó cửa Tưởng gia được mở ra.

Cậu vội vàng chui vào từ khe hở cửa, chỉ sợ Tưởng Trạch hối hận.

Lúc này ở đây Lâm Nhạc Nhạc là người có cầu, thái độ tất nhiên phải thấp.

Tầm mắt cậu theo đuổi ở người Tưởng Trạch, đi theo hắn tới giữa phòng khách, sau đó lúc Tưởng Trạch quay đầu lại mới mở miệng: “Anh, cái kia, anh có thể……”

Lời duy nhất Lâm Nhạc Nhạc muốn nói là cậu đúng là ngại nói ra miệng.

Tưởng Trạch hỏi lại cậu: “Có thể cái gì?”

Lâm Nhạc Nhạc cố lấy dũng khí một hơi nói: “Hôm nay anh ngủ với em được không?”

Cậu nhất định phải kéo Tưởng Trạch qua, bằng không nhánh cây còn lại cũng bị thổi gãy hoặc là trực tiếp bay vào cửa sổ nhà họ thì làm sao giờ? Phải ở nhà một mình, Lâm Nhạc Nhạc lại không muốn ở nhà một mình, toàn bộ thế giới lưu cho cậu lựa chọn chỉ có một Đại ma vương.

Dù sao đều là nam, cùng nhau ngủ cả đêm cũng không có gì phải chú ý, huống hồ vừa rồi thải hồng thí vi phạm lương tâm này cũng không thể thải suông.

Tưởng Trạch ước chừng có hơn mười giây không nói gì, không khí lâu dài trầm mặc làm Lâm Nhạc Nhạc sợ run cả người, khi cơ hồ muốn mở miệng thu hồi lời mình nói thì Tưởng Trạch mới mở miệng nói: “Được.”

Lâm Nhạc Nhạc sợ hắn đổi ý, lập tức chào hỏi dì Lý sau đó kéo Tưởng Trạch về Lâm gia.

Tưởng Trạch cầm theo một bộ quần áo sang đây, thậm chí ngay cả giày cũng cầm theo một đôi. Hắn rõ ràng có chút khiết phích, sau khi xuyên qua mưa gió vừa vào cửa là lập tức vào toilet thay quần áo. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Lâm Nhạc Nhạc ngẫm lại qua đêm với Tưởng Trạch có chút không an ổn, bởi vậy chạy về phòng mình vừa thu dọn quần áo, vừa nhắn WeChat thỉnh giáo Tưởng Huy.

Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Tối nay anh cậu ngủ với tớ, ảnh bình thường lúc ngủ có thói quen hay là kiêng kị gì không? Mau mau mau nói cho tớ biết!

Tưởng Huy trừng to mắt nhìn tin nhắn này, sao cậu ta biết anh mình ngủ có thói quen gì?

Anh cậu ta từ khi chui ra từ bụng mẹ đã ngủ một mình, nhiều năm như vậy cũng chưa thay đổi, lúc ở nhà đừng nói nhìn anh cậu ta ngủ thế nào, Tưởng Huy ngay cả giường anh cả cũng chưa được sờ.

Khoe ra một lần còn chưa đủ à?

Lâm Nhạc Nhạc thật sự rất đáng giận! Tưởng Huy trực tiếp block Lâm Nhạc Nhạc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN