Sau Khi Xuyên Thành Mẹ Pháo Hôi Công
Chương 30
Lâm Nhạc Nhạc ngồi xếp bằng trên giường nhìn chằm chằm di động, một hồi lâu cũng không đợi được Tưởng Trạch nhắn lại, cậu lại nghĩ vừa rồi nội dung nhắn cho Tưởng Trạch có phải quá bạo không.
Aiz, Lâm Nhạc Nhạc lại thở dài một hơi. Cậu cũng muốn tiến hành theo chất lượng một chút, nhưng mà ai bảo lúc trước cậu lãng phí thời gian trên người Tưởng Minh, kiếm độ hảo cảm trên người một NPC không liên quan đến nội dung lâu như vậy, giờ cậu quay lại đầu mối thì phải kiếm thời gian bù về.
Tưởng Trạch nhìn chằm chằm màn hình di động suy nghĩ một lát, nghĩ tỷ lệ Lâm Nhạc Nhạc nhắn nhầm có bao nhiêu lớn, đợi sau hai phút đối phương cũng không thu hồi, hắn mới nâng tay bắt đầu gõ chữ.
Tưởng Trạch: Ừ.
Muốn trách cũng trách bản thân móng heo Lâm Nhạc Nhạc, lúc nghỉ hè thải hồng thí cũng trơn tru, lúc sau còn không phải mỗi ngày dán lên Tưởng Minh sao. Êm tai nói nhiều, như sói trong truyện cổ tích, làm cho Tưởng Trạch mẫn cảm.
Lâm Nhạc Nhạc nhìn Tưởng Trạch đáp lại, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Đây là phản ứng bình thường khi thấy người mình thích nhắn “Nhớ anh” sao? Sao lại lãnh đạm đến thế!
Lòng tự tin mà Lâm Nhạc Nhạc mới tạo lên không lâu lại bắt đầu bồn chồn, thùng thùng thùng vang không ngừng. Do đó liên quan đến chuyện Tưởng Trạch có phải thật sự thích cậu hay không, Lâm Nhạc Nhạc cũng bắt đầu hoài nghi.
Cậu vội tìm lý do chạy trước.
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Anh ơi, em đi ăn cơm trước nha.
Tưởng Trạch: Ừ.
Vẫn là một chữ.
Lâm Nhạc Nhạc thiếu chút nữa bị sự thật lạnh băng kích thích khóc.
Hệ thống âm thầm quan sát thiếu chút nữa phun ra một búng máu.
Kí chủ mà hệ thống từng dẫn dắt không nói trên vạn cũng có mấy ngàn, nó am hiểu nhất là dẫn dắt các kiểu kí chủ, hàng năm đều là quán quân công trạng trong công ty hệ thống, nhận được các loại nhiệm vụ cấp S cũng không nói chơi.
Bởi vậy cho dù nhìn thấy đánh dấu trên ảnh chụp của kí chủ Lâm Nhạc Nhạc này là SSS, hệ thống cũng tự tin tràn đầy không do dự gì tiếp nhận. Giai đoạn trước tuy rằng gập ghềnh chút, làm cho hệ thống vô số lần muốn lao ra lắc tỉnh Lâm Nhạc Nhạc, nhưng cũng may là hi vọng trở lại, làm cho hệ thống thấy hy vọng. Ai nghĩ tới, tới lúc này rồi Lâm Nhạc Nhạc lại mắt thấy hẻo đi.
Hệ thống không thể không suy tính tới phải chăng lại phải khởi động lại giám sát thời gian thực với Lâm Nhạc Nhạc.
Mà trong hiện thực Lâm Nhạc Nhạc chẳng quan tâm đang ngồi ở bàn ăn dưới lầu ăn thịt nhồm nhoàm. Ba Lâm không ăn, chỉ gắp thịt bỏ xương cá cho Lâm Nhạc Nhạc, xem con mình ăn một miếng mà lòng mình như ăn được mười miếng, chú Lâm nhìn mà răng chua lòng cũng chua.
“Nhạc Nhạc, ở trường học không có ai bắt nạt con chứ?” ba Lâm hỏi cậu.
Lâm Nhạc Nhạc lắc đầu: “Không có ai bắt nạt con.” Cậu lại nhìn ba Lâm không động đũa, cũng nâng đũa gắp cho y một miếng thịt, “Ba, ba cũng ăn đi ạ.”
Ba Lâm cảm động nói: “Vẫn là con ba tốt với ba.”
Chú Lâm ở bên cạnh đã không muốn nói chuyện, một ông bố chiều con một đứa con ngốc vô tâm không phế, ở cùng nhau cũng giống gia đình năm tốt ra dáng lắm.
Chú Lâm tự uống một ngụm canh, nghĩ nghĩ rồi hỏi một câu: “Thằng con của Lí Kiến Quốc thì sao, nó không làm gì con chứ?” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lâm Nhạc Nhạc vẫn lắc đầu: “Cậu ta gãy chân còn chưa khỏi, có thể thế nào được ạ.”
Ba Lâm nói: “Chuyện này nói đến cùng cũng phải cảm ơn Tưởng Trạch, khi đó nếu không có nó theo các con đi ra ngoài, ba thấy hai thằng nhóc con sẽ bị đánh.”
Vậy nói không chừng gãy chân là con nhà mình.
Ba Lâm nghĩ đến đây còn có chút nghĩ mà sợ, không khỏi nói: “Tưởng Trạch đúng là không tồi, chỉ là hơi văn tĩnh không hay nói, còn nhỏ mà lại ổn trọng.”
Tuy rằng từ văn tĩnh này kém xa Đại ma vương, nhưng Lâm Nhạc Nhạc nghe thấy ba Lâm khen Tưởng Trạch như vậy, cậu vẫn rất thích ý.
Lâm Nhạc Nhạc cong mắt gật đầu: “Đúng vậy, người khá tốt.”
Ba Lâm tự ăn một ngụm cơm, còn nói: “Cũng không biết về sau có thể gặp không, phỏng chừng là khó.”
Lâm Nhạc Nhạc nói: “Ba, không khó, trường con thi giữa kì xong sẽ chọn vài người đến thành phố S chơi, lúc đó con đi đảm nhiệm chức vụ là được rồi.”
Chú Lâm nghe xong lời này phụt cười, nhìn Lâm Nhạc Nhạc như thằng ngốc: “Cái bảng điểm con giấu mà con tưởng ba với chú chưa được xem à? Còn đang giả ngầu cái gì?”
Lâm Nhạc Nhạc: “……”
Xem là được rồi nói ra làm gì, giữ lại một chút lương thiện trong cuộc sống không phải tốt sao?
Ba Lâm ở dưới bàn đá chân chú Lâm một cái.
Lâm Nhạc Nhạc mở miệng cứu vãn tôn nghiêm: “Đó là con trước kia, giờ con đang cố gắng học tập, không chỉ có thi giữa kì phải thi tốt, hơn nữa đại học con cũng phải thi tốt. Con phải thi đến thành phố S, trường học con cũng quyết định rồi.”
Còn không phải là quyết định trước rồi sao, trước kia muốn học cùng đại học với Tưởng Minh, bây giờ trực tiếp đến trường học của Tưởng Trạch là xong, mục tiêu đã có sẵn.
Ba Lâm hỏi: “Trường nào thế?”
Lâm Nhạc Nhạc đầy tự tin: “Đại học S.”
Chú Lâm cẩn thận nhìn nhìn sắc mặt Lâm Nhạc Nhạc, xác định cậu không phải đang nói giỡn, thiếu chút nữa bị một ngụm cơm làm cho nghẹn.
Ông buông bát trong tay cười nói với Lâm Nhạc Nhạc: “Con không biết Thập Lục là trường thế nào hả? Năm trước thi vào trường chính quy con còn té ngửa, còn đại học S, thằng nhóc con còn học được nói như rồng leo, làm như mèo mửa.”
Ở vấn đề này, tuy rằng ba Lâm không đồng ý cách dùng từ của chú Lâm, mà hàm nghĩa thì vẫn giống nhau.
Cái khác thì không nói, trình độ của Thập Lục đúng là không được, đứng đầu toàn trường cũng không thi được trường top 1, lại càng không nói trường học đứng đầu cả nước như đại học S.
Ba Lâm cũng nói: “Nhạc Nhạc, không nên tự áp đặt gánh nặng tâm lí quá lớn, học tùy tiện chút là được, dù sao ba và chú đã tính toán xong hết cho con rồi. Tiền nhà tiền xe ba cũng đã để dành cho con, chờ con tốt nghiệp về nhà xem con muốn làm gì, ba đi tìm quan hệ cho con.”
Lâm Nhạc Nhạc nghe xong đoạn viên đạn bọc đường này của ba Lâm, trong lòng cảm khái hàng vạn hàng nghìn. Nếu không phải cậu đã tư tưởng thành thục lại mục tiêu rộng lớn còn tràn ngập tự chủ, vậy cậu sẽ biến thành một người không chí tiến thủ.
Hệ thống âm thầm theo dõi lập tức tra xét tính từ mà Lâm Nhạc Nhạc hình dung mình trong trí não, xác định đó đúng là “Tư tưởng thành thục lại mục tiêu rộng lớn còn tràn ngập tự chủ” mà không phải bị phiên dịch nhầm thành “vừa lười vừa thiếu đánh còn đi một bước lùi một bước.”
“Con biết là vất vả.” Lâm Nhạc Nhạc buông đũa ngữ khí chân thành, “Cho nên con từ nghỉ hè đã bắt đầu học tập. Ba, thật đấy, ba đừng ngăn cản con, con đã hạ quyết tâm cho những người khinh thường con phải sáng mắt.”
Cậu nói nửa câu sau còn liếc chú Lâm.
Chú Lâm ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Lâm Nhạc Nhạc: “Chú thật sự là chờ không kịp đã bị sự thật đánh rồi.”
Hừ, Lâm Nhạc Nhạc buông đũa, cảm thấy áp lực trên vai mình lại nặng không ít: “Con lên tầng học đây.”
Lâm Nhạc Nhạc lên tầng cẩn thận nghĩ, cũng biết kỳ thật chú Lâm nói không sai.
Ảnh hưởng của trường học với học sinh rất lớn, không nói cái khác, năng lực của giáo viên Thập Lục và trường trọng điểm Nhất Trung là một trời một đất, cho nên dưới điều kiện tiên quyết cậu không có cách nào đổi trường học cho mình, việc Lâm Nhạc Nhạc có thể làm là tự mình cố gắng nhiều hơn.
Cuối tuần giây lát trôi qua, chiều Chủ nhật Lâm Nhạc Nhạc lại cầm bao lớn bao nhỏ mà ba Lâm chuẩn bị cho đến bến xe.
Lúc Lâm Nhạc Nhạc tới trường học đã là năm giờ chiều, cậu ở bên ngoài trường học tùy tiện mua một gói mì vào trường học, trực tiếp vào phòng học của mình.
Người trong phòng học không tính là nhiều, tốp năm tốp ba tụm lại. Lâm Nhạc Nhạc ngồi vào vị trí của mình đang muốn ăn mì, vừa mở ngăn kéo của mình ra lại phát hiện trong ngăn kéo không biết khi nào thì có một hộp chocolate hình trái tim bị bỏ vào, bên trong còn có tờ giấy.
“Tặng cho Lâm Nhạc Nhạc”
Về phần là ai tặng, không có tên.
Nhưng mặc kệ là ai tặng, đây đều là một loại khẳng định với mị lực cá nhân của Lâm Nhạc Nhạc, Lâm Nhạc Nhạc bởi vậy mím môi mừng thầm, lại tránh tầm mắt mọi người đi cất hộp chocolate kia vào balo.
Cậu ăn mì đến khí thế ngất trời, Tưởng Huy lại nhắn WeChat cho cậu.
Đại quái thú: Sau lần đó cậu không nói chuyện với anh tớ nữa à?
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Cậu còn nói nữa, tớ hoài nghi tình báo của cậu có vấn đề.
Đại quái thú: Vậy giờ cậu thích anh cả hay anh hai nhà tớ?
Lâm Nhạc Nhạc thấy Tưởng Huy hỏi như vậy, lập tức tỉnh táo.
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Tớ chưa từng nói thích anh hai của cậu, cậu đừng có nói lung tung.
Nhìn xem kìa, Tưởng Huy nhìn chằm chằm màn hình di động, cảm thấy mình như thể nhìn chằm chằm một yêu quái móng heo. Lâm Nhạc Nhạc người này đặt vào trong tiểu thuyết ngôn tình đúng là một cây củ cải hoa tâm gặp sắc quên nghĩa!
Đại quái thú: Dù sao anh cả và anh hai nhà tớ cũng không thiếu người thích.
Cậu ta đây là khuyên Lâm Nhạc Nhạc phải cố gắng xông lên. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lâm Nhạc Nhạc nhìn thoáng qua chocolate hình tim trong balo của mình, đắc ý.
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Tớ cũng không thiếu người thích, trong túi tớ còn có chocolate mà con gái nhà người ta lén tặng.
Nói xong cậu còn lo Tưởng Huy không tin, chụp ảnh gửi qua.
Tưởng Huy thấy có thật, cũng thấy có chút rơi xuống hạ phong.
Cậu ta nhìn thoáng qua Tưởng Trạch đang ngồi xem TV bên cạnh, tâm sinh một kế, cảm thấy phải cho Tưởng Trạch nhìn xem cái kiểu đắc ý vênh váo này của Lâm Nhạc Nhạc lúc bình thường, có lẽ có thể làm cho anh cả nhà mình lạc đường biết quay lại.
“Anh, anh xem Lâm Nhạc Nhạc cậu ta mỗi ngày muốn hẹn hò với con gái nhà người ta này, chỉ muốn yêu sớm.” Tưởng Huy thầm nghĩ, Nhạc Nhạc cậu đừng trách tôi ác độc, có đôi khi đàn ông phải quyết đoán.
Tưởng Trạch nhìn thấy màn hình di động của Tưởng Huy, sắc mặt chậm rãi lạnh đi nhiều.
Tưởng Huy thêm mắm dặm muối: “Hôm nay không chăm chỉ học tập, còn muốn yêu đương nhăng nhít gì đó. Anh không biết giờ học sinh cấp ba lúc theo đuổi người thủ đoạn nhiều lắm đâu, lời ngon tiếng ngọt quà cáp gì đó cũng không ít.”
Cho nên anh cả anh mau nhận rõ bản chất móng heo của Lâm Nhạc Nhạc đi!
Lời Tưởng Huy nói, Tưởng Trạch đúng là nghe lọt, hơn nữa là còn nghiêm túc nghe lọt. Chẳng qua lại khác góc độ mà Tưởng Huy chờ đợi.
Cho nên cho dù Lâm Nhạc Nhạc rời xa Tưởng Minh, bên người cậu như trước có rất nhiều ong bướm lả lơi, cứ mặc kệ thế này mãi là không được. Tưởng Trạch nhìn hộp chocolate trong màn hình di động, hình trái tim làm hắn nhìn là phiền. Nhưng đây cũng làm cho Tưởng Trạch biết mình đang ở trong một đoạn quan hệ tràn ngập cạnh tranh. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Người khác đối tốt với Lâm Nhạc Nhạc như vậy, hắn cũng phải đuổi kịp, không, phải tốt gấp bội hơn thế.
Tưởng Huy vì thế mắt thấy anh cậu ta ném di động lên sofa, sau đó tự lấy di động của mình ra mở app mua sắm đặt kẹo cho Lâm Nhạc Nhạc.
Trời xanh chứng giám, anh cả tui không thẳng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!