Sau Khi Xuyên Thành Mẹ Pháo Hôi Công - Chương 44
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
43


Sau Khi Xuyên Thành Mẹ Pháo Hôi Công


Chương 44


Màn hình di động sáng lên trong nháy mắt, tim Lâm Nhạc Nhạc cũng đập nhanh một nhịp.

Cậu vội vàng ấn vào WeChat muốn xem Tưởng Trạch nhớ mình bao nhiêu.

Hê hê, chắc là nhắn bao nhiêu tin, bao nhiêu sticker khóc lóc đây mà.

Lâm Nhạc Nhạc mím miệng lộ ra một chút ý cười ở khóe môi, ấn vào WeChat. Thế mà trên đỉnh khung chat chỉ có một cái thông báo tin nhắn màu đỏ.

Gửi đi trước giờ tự học tối.

Tưởng Trạch: Lâm Nhạc Nhạc

Trừ cái đó ra thì không có gì nữa, không có, không có!

Lâm Nhạc Nhạc kiên trì refresh khung chat của hai người, lại cố ý nhìn thoáng qua dung lượng mạng xác định không phải hết dung lượng nên không load được WeChat, mà là Tưởng Trạch chỉ nhắn vẻn vẹn đúng một tin này.

Lâm Nhạc Nhạc không cười nổi nữa, cậu ấn màn hình, vèo vèo nhắn mấy tin qua.

Lâm Nhạc Nhạc: Lòng người lạnh lùng, dễ thay đổi, em đã biết từ lâu.

Lâm Nhạc Nhạc: Em đúng là đơn thuần, ngây thơ quá.

Lâm Nhạc Nhạc: Một trái tim chân thành đặt sai chỗ.

Mà cùng lúc đó, ở thành phố S Tưởng Trạch đang ngồi trên ghế trong một quán bar tấp nập, hắn vô cảm với bầu không khí ám muội và cả trai lẫn gái quanh mình, tầm mắt đặt ở chén rượu của mình nhiều hơn.

Nhạc Hồng tựa vào sofa nói cười với hai người bạn khác, bị bối cảnh hơi ồn ào che lấp mất một nửa.

Nửa mặt Tưởng Trạch chìm trong bóng tối, nhưng đoàn người họ từ khi bước vào quán bar đến bây giờ đã thu hút quá nhiều ánh mắt và sự chú ý. Đặc biệt là Tưởng Trạch, ánh mắt dừng lại trên người hắn dường như chưa từng ngừng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Trong đám bạn cũng chỉ có Nhạc Hồng và Tưởng Trạch là quan hệ xem như thật sự không tồi, những người khác cho dù nghe nói đến tin tức Tưởng Trạch thoát FA cũng không nói thẳng chuyện này với hắn.

“Hay là lát nữa chúng ta tìm chỗ khác chơi đi?” Có người đề nghị, cũng nhìn ra Tưởng Trạch kỳ thật không yên lòng.

Nhạc Hồng không nói gì, liếc nhìn Tưởng Trạch trước.

Tưởng Trạch giương mắt, đồng thời điện thoại trong tay bỗng nhiên rung rung, hắn rũ mắt nhìn qua, trượt mở khóa màn hình, đập vào mắt là ba tin nhắn WeChat khiển trách của Lâm Nhạc Nhạc.

Tưởng Trạch hơi ngoài ý muốn, hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Nhạc Hồng một cái, lại nhìn thoáng qua Khương Hoài ở ngoài mấy ghế dài, tưởng Lâm Nhạc Nhạc có phản ứng lớn như vậy là bởi vì cậu đã biết chuyện mình đến quán bar.

Về phần làm sao mà biết được, quan hệ của Khương Hoài và Lâm Nhạc Nhạc rất tốt, rất có khả năng nói cho Lâm Nhạc Nhạc.

Vì thế Tưởng Trạch đứng dậy gõ chữ nhắn lại: Anh về nhà ngay.

Nhạc Hồng thấy hắn đứng dậy: “Ây, sao thế?”

Tưởng Trạch lời ít ý nhiều: “Các cậu chơi đi, tôi đi trước.”

“Mới đi được một lúc mà?” Nhạc Hồng đứng lên theo.

“Nhạc Nhạc không thích.” Tưởng Trạch lấy áo khoác của mình, đã chuyển hướng ra cửa.

Nhạc Hồng thấy thế cũng kệ hắn đi, sau khi ngồi xuống người bên cạnh lo lắng hỏi hắn: “Làm sao thế, hay là mất hứng chỗ nào?”

Nhạc Hồng cười: “Người yêu tìm, không có chuyện gì khác, chúng ta chơi của chúng ta.”

Người xung quanh cũng cười theo, đám người họ dám cười nhạo, trong nụ cười có ý lần đầu cảm thấy Tưởng Trạch cũng hơi giống người thường chút, hóa ra lúc yêu đương cũng không dám để bạn gái chờ. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Lâm Nhạc Nhạc ngồi thay giày, nhìn lướt qua tin nhắn Tưởng Trạch nhắn. Cậu cũng không nghĩ nhiều, cùng lắm là thấy câu này của Tưởng Trạch không đầu không đuôi.

Lâm Nhạc Nhạc: Mì, à không phải, thầy trường em bảo em tới chỗ thầy sạc pin, có phải anh nói không?

Tưởng Trạch: Ừ, buổi chiều nhắn tin không thấy em nhắn lại, anh đoán chắc là điện thoại của em hết pin.

Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy Tưởng Trạch vẫn khẩu thị tâm phi. Ngày hôm qua mình cũng nói trước với Tưởng Trạch là sẽ hết pin, lúc này Tưởng Trạch chỉ nhắn một tin không thấy mình nhắn lại, hắn lập tức đi tìm tóc mì tôm. Chuyện này kỳ thật vẫn chứng minh Tưởng Trạch cực kì không quen việc mình mất liên lạc một quãng thời gian.

Lâm Nhạc Nhạc đắc ý: Có phải anh nhớ em lắm không? Trong khoảng thời gian em không nhắn lại cho anh, anh khó chịu lắm chứ gì.

Lâm Nhạc Nhạc: hai tay chống hông

Tưởng Trạch cơ hồ có thể cách mấy chữ ít ỏi trên màn hình điện thoại não bổ được sắc mặt đắc ý dạt dào của Lâm Nhạc Nhạc lúc này.

Lâm Nhạc Nhạc đắc ý thì đắc ý, trong lòng lại có một chút không yên. Dù sao Tưởng Trạch vốn không biết nói lời hay, thường xuyên làm cậu tức điên. Cho dù là cậu chiếm tiện nghi miệng nhất thời, mà không chừng lúc nào đó Tưởng Trạch lại trả treo, y như bom hẹn giờ làm cho Lâm Nhạc Nhạc không có cảm giác an toàn gì.

Tưởng Trạch lướt ngón tay qua màn hình, hắn ngồi ở ghế sau, rượu uống lúc trước lúc này chuyển hóa trở thành men say. Lâm Nhạc Nhạc bình thường bởi vì không mang theo điện thoại nên không thể nhắn lại ngay lập tức, nhưng hai người nhắn nhiều cũng biết đối phương sẽ nhắn tin vào lúc nào, cho nên bình thường thời gian Tưởng Trạch nhắn tin cho Lâm Nhạc Nhạc đều là lúc Lâm Nhạc Nhạc ở phòng ngủ.

Sau khi quen, thình lình mấy tiếng Lâm Nhạc Nhạc không có động tĩnh đúng là làm cho Tưởng Trạch không quen.

Tưởng Trạch: Ừ.

Tin nhắn này đập vào mắt của Lâm Nhạc Nhạc, làm cho cậu phụt một cái miệng thiếu chút nữa cười lệch.

Lâm Nhạc Nhạc vội vàng hếch mũi lên mặt: Vậy có phải là anh thích em lắm không?

Tưởng Trạch rũ mắt, đầu ngón tay lại giật giật: Ừ.

Lâm Nhạc Nhạc sướng điên, rũ đầu cười sắp không dừng nổi.

Lâm Nhạc Nhạc: Anh yêu đi rửa mặt đi, chờ em chui vào chăn chúng ta lại tám tiếp.

Cậu nói xong chen vào trong WC nhanh như chớp, đánh răng rửa mặt, sau đó vèo một cái về phòng cởi quần áo tót vào trong chăn.

Mùa đông chăn lạnh, nhưng mà tim Lâm Nhạc Nhạc là lửa nóng.

Thế nhưng mở WeChat ra lại thấy Tưởng Trạch chỉ nhắn lại có một chữ: Ừ.

Lâm Nhạc Nhạc hoài nghi.

Lâm Nhạc Nhạc: Anh đây không phải là trả lời tự động đấy chứ?

Từ từ, WeChat có chức năng trả lời tự động à?

Tưởng Trạch: Không phải.

Lâm Nhạc Nhạc thoáng yên tâm.

Trên điện thoại bỗng nhiên có thông báo tin nhắn mới, là Khương Hoài nhắn.

Lâm Nhạc Nhạc mở ra xem, là bức ảnh tối tăm, trong ảnh có thể thấy Tưởng Trạch còn có Nhạc Hồng mà lần trước Lâm Nhạc Nhạc từng gặp, về phần những người khác thì tất cả đều là gương mặt xa lạ. Nhưng theo hoàn cảnh không khó nhìn ra đây là một quán bar. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Mối thù giữa Khương Hoài và Tưởng Trạch tuy rằng là Khương Hoài đơn phương oán hận, nhưng cũng là nhiều năm. Nếu muốn tan rã cũng không phải một ngày hai ngày là làm được. Có cơ hội chơi Tưởng Trạch một vố, Khương Hoài vẫn rất nhanh tay.

Khương Hoài: Nhạc Nhạc cậu xem, cậu vừa đi là Tưởng Trạch sống sung sướng biết bao.

Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy đúng là sung sướng quá.

Lâm Nhạc Nhạc trả lời: Anh ta đi bar chơi?

Lâm Nhạc Nhạc: Quá đáng giận!

Không đưa mình đi chơi, chỗ chơi vui lại lặng lẽ đi, đây là căn nguyên của cơn giận.

Sao lúc cậu ở thành phố S Tưởng Trạch không chơi? Mỗi ngày tám chín giờ tối thời điểm sống về đêm vẫn chưa bắt đầu đã kéo cậu lên giường ngủ, làm việc và nghỉ ngơi còn già hơn người già.

Khương Hoài thấy phản ứng này của Lâm Nhạc Nhạc, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười, cảm thấy mình đã thực hiện được ý đồ.

Khương Hoài: Đúng vậy, đáng giận, cậu nên nghĩ kĩ đi.

Lâm Nhạc Nhạc: Vâng! Em tìm anh ta.

Khương Hoài: Nói mấy câu là được, cũng đừng vì chuyện này mà cãi nhau, không đáng, hai người phải quý trọng tình cảm.

Lâm Nhạc Nhạc: Yên tâm, em có tính toán.

Lâm Nhạc Nhạc tắt khung chat với Khương Hoài đi, lại lướt lên tin nhắn với Tưởng Trạch, đọc cái gì mà anh về nhà ngay của hắn mới biết được là ý gì.

Lâm Nhạc Nhạc: Tối hôm nay đi bar chơi cơ à híp mắt

Lâm Nhạc Nhạc: Lúc em ở chỗ anh không phải anh giả vờ ngoan đấy chứ.

Tưởng Trạch xoa mày đọc tin nhắn Lâm Nhạc Nhạc gửi, cảm thấy có lẽ là môi trường sống của Lâm Nhạc Nhạc làm cậu không quen với chuyện này, cho nên nhiều ít cũng có một chút để bụng.

Hắn đang nghĩ nên giải thích cho Lâm Nhạc Nhạc thế nào, Lâm Nhạc Nhạc lại nhắn thêm.

Lâm Nhạc Nhạc: Hừ.

Lâm Nhạc Nhạc: Em mặc kệ, lần sau anh phải đưa em đi cùng.

Lâm Nhạc Nhạc: Tui muốn ồn ào

Tưởng Trạch cảm thấy mình vĩnh viễn không đoán được mạch não của cậu.

Tưởng Trạch: Em vẫn chưa trưởng thành, đi thế nào?

Ngực Lâm Nhạc Nhạc đau xót, cậu quên béng vụ này.

Lâm Nhạc Nhạc chua ngút trời: Vì công bằng, anh cũng đừng đi.

Tưởng Trạch giãn mày ra, bật cười.

Mặc kệ mạch não của Lâm Nhạc Nhạc là thế nào, kết quả cuối cùng mà hai người họ đạt thành tựa hồ cũng chẳng khác gì người yêu bình thường.

Sáng sớm hôm sau, sân bóng.

Nhạc Hồng xoay vợt tìm cảm giác, hắn nhớ đến chuyện đêm qua nên hỏi Tưởng Trạch: “Này, hôm qua tôi thấy Khương Hoài mật báo cho Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc không giận chứ?”

Tưởng Trạch cầm cầu trên tay, sắc mặt tự nhiên: “Giận, về sau không cho tôi đi.”

Nhạc Hồng vẻ mặt quả thế. Lâm Nhạc Nhạc nhìn qua là biết kiêu căng.

Bọn họ chơi một hồi xong ngồi xuống nghỉ ngơi, người sân bên cạnh ở lớp bên, mọi người cũng coi như quen nhau.

Nhạc Hồng uống một ngụm nước, vắt chân dài nói: “Nhưng tôi thấy Nhạc Nhạc cũng rất dễ dỗ đấy nhỉ?”

Hắn tuy rằng cũng chưa nói được mấy câu với Lâm Nhạc Nhạc, cũng chưa từng chơi chung, nhưng vẫn có thể liếc mắt một cái nhìn ra tính cách của cậu. Mặt khác, có thể được Khương Hoài khen như vậy, cũng không thể là người xấu gì. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tưởng Trạch gật đầu: “Đúng là dễ dỗ, vốn tính tình cũng thẳng thắn.”

Nhạc Hồng nghe thấy hai chữ thẳng thắn, thở dài một hơi: “Thẳng thắn thì tốt, nghiện mà ngại ấy à, muốn chiều cũng chẳng biết chiều sao.”

Người bàn bên cạnh nghe một hồi, nghe ra đây là vấn đề tình cảm, căn cứ vào tâm lý chèo kéo làm quen xen miệng nói: “Nói thật ra, con gái cũng không thể chiều nhiều, chiều mãi sinh hư, dễ coi mình là công chúa.”

Đáng tiếc tâm lý đàn ông thông dụng này tới chỗ Tưởng Trạch và Nhạc Hồng lại xem như vỗ mông ngựa mà lại tới vó.

Nhạc Hồng cười như không cười: “Vậy nếu nói như cậu, tốt nhất còn phải ngược một cái à?”

Người kia thấy Nhạc Hồng tươi cười, biểu tình của Tưởng Trạch lại không có thay đổi gì, yên tâm to gan nói tiếp: “Cũng gần là ý như vậy, con gái ấy à, đôi khi hạ tiện.”

Tưởng Trạch mở miệng: “Cậu tên là gì?”

“Lương Kế Thừa.” Lương Kế Thừa thình lình bị hỏi tên, lòng sung sướng.

Tưởng Trạch không nói nữa, lập tức đứng dậy rời khỏi khu nghỉ ngơi.

Lương Kế Thừa sửng sốt, quay đầu nhìn Nhạc Hồng: “Đây là……?”

Nhạc Hồng vỗ bờ vai của cậu ta: “Không sao, trời lạnh thì không cần kế thừa nữa.”

Nói cái gì mà nói, nói với Đại ma vương đang yêu đương cuồng nhiệt cái gì mà ngược không ngược hạ tiện hay không hạ tiện, đây không phải vội vàng vả mặt thì là gì.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN