Sau Khi Xuyên Thành Mẹ Pháo Hôi Công - Chương 50
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
33


Sau Khi Xuyên Thành Mẹ Pháo Hôi Công


Chương 50


Lâm Nhạc Nhạc móc chìa khóa trong túi ra, cúi thấp đầu lộ ra nửa cần cổ giấu trong khăn quàng. Tưởng Trạch đứng cạnh cậu, liếc mắt nhìn hai giây.

Răng hắn cơ hồ theo bản năng hé mở, muốn cắn xuống một cái thật mạnh.

Lâm Nhạc Nhạc mở cửa, một cơn gió nhẹ cuốn gió đông thổi vào trong cổ cậu. Cậu vội vàng co vai rụt cổ, y chang một con rùa con.

Tưởng Trạch ngẩn ra, vẻ mặt dịu đi.

“Ba ơi, lạnh quá.” Lâm Nhạc Nhạc trôi chảy tìm ba, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt quá thâm trầm của Tưởng Trạch.

Ba Lâm theo sau nghe vậy đau lòng nói: “Mau lên, đưa Tưởng Trạch lên tầng mở điều hòa đi.”

Chú Lâm cảm thấy thằng nhãi Lâm Nhạc Nhạc này thật sự là quá đáng ghét, há miệng châm chọc: “Nói nhảm nhiều.”

Bây giờ Lâm Nhạc Nhạc đang vui, đang gấp gáp, bởi vậy không cãi nhau với ông, giữ chặt cánh tay Tưởng Trạch lên tầng: “Anh ơi, đi thôi, chúng ta lên sưởi ấm.”

Lúc cậu nói đến hai chữ “sưởi ấm” này mặt bởi vì cảm thấy sưởi ấm có một tầng hàm ý khác mà cong khóe miệng, lén lút vui vẻ.

Tưởng Trạch đi theo bước chân và giọng điệu khoái chí của cậu, trong lòng vốn có cảm giác khó có thể nói rõ lại chậm rãi bình ổn xuống theo.

Trong phòng Lâm Nhạc Nhạc ngoại trừ được thay đổi chăn và rèm dày, trên cơ bản không có thay đổi gì so với lúc nghỉ hè.

Giờ phút này bởi vì chưa bật đèn, rèm lại bị kéo chặt nên không có một tia đèn đường nào lọt vào. Lâm Nhạc Nhạc buông lỏng cánh tay Tưởng Trạch ra, một tay cởi khăn một tay sờ công tắc điện.

Ai ngờ không sờ được thứ muốn sờ mà chạm phải tay Tưởng Trạch đang vươn tới.

Tay Tưởng Trạch hơi lạnh, cái lạnh của gió đêm. Tuy Lâm Nhạc Nhạc vẫn kêu lạnh, nhưng từ đầu đến bàn chân vẫn nóng hầm hập, khỏi nói đến bàn tay được hắn nắm.

Tay hai người chạm vào nhau, cậu kêu á một tiếng, tay kia ấn công tắc đèn, một tay khác nắm tay hắn không buông ra mà thuận thế cầm thật chặt tay hắn, sau đó xoay người cười tủm tỉm nói với hắn: “Cục cưng xem tay anh lạnh chưa kìa, nào, em sưởi ấm giúp anh.” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Cậu cầm tay Tưởng Trạch chà xát, tiếp theo lại bỏ tay hắn vào trong áo mình sưởi ấm.

Lâm Nhạc Nhạc nói ngọt, hành động cũng ngọt. Mà cậu kiên trì tuyệt đối là vì chăm sóc bạn trai, tuyệt đối không phải vì dỗ bạn trai thế này mới danh chính ngôn thuận sờ mó người ta.

Tưởng Trạch không tỏ vẻ gì, nhưng mà thật ra rất thích kiểu này của Lâm Nhạc Nhạc.

Bắt đầu từ một tuần trước hắn muốn nhìn thấy Lâm Nhạc Nhạc, cảm xúc này không ngừng tích lũy trong một tuần, đến bây giờ được gặp cậu, cảm giác thỏa mãn này đủ để rũ bỏ tất cả sự mệt mỏi của một ngày đi đường.

Lâm Nhạc Nhạc nhét tay hắn vào túi áo mình, lại dẫn hắn đến bên giường. Cậu định để hắn ngồi xuống, nhưng lại nghĩ đến tật xấu của hắn, chắc hắn sẽ không để cho áo khoác và quần chạm vào giường ngủ, thế là cậu ngừng lại.

Cậu đang hơi tiếc nuối, nghĩ lại giờ bỗng có ý định khác.

Cậu thò tay vào áo nắm tay Tưởng Trạch, sau đó hỏi hắn: “Anh có lạnh không? Hay là nằm lên giường một lát đi.” Giọng điệu cậu vô cùng quan tâm, tư thế như cậu bé người hầu, đến là ân cần, “Nếu anh muốn nằm thì cởi quần áo đi, em để sang bên cạnh cho anh.”

Tưởng Trạch đồng ý, Lâm Nhạc Nhạc chỉ chờ hắn cởi quần áo.

Hắn lắc đầu: “Không cần, anh chưa muốn ngủ.”

Làm người ta thất vọng quá đấy!

“Thế anh muốn làm gì?” Lâm Nhạc Nhạc không thể săn sóc bao lâu, một chiêu hai chiêu Tưởng Trạch không cắn câu, cậu bắt đầu lộ bản tính.

Sao Tưởng Trạch không hề có cảm xúc gì vậy?

So ra, Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy mình như là đại sắc ma tuyệt thế, không hợp lý chút nào.

Cậu từ trên cao nhìn xuống Tưởng Trạch, tất cả cảm xúc bất mãn đều thể hiện ở trong đôi mắt trợn tròn.

Tưởng Trạch nhìn thẳng cậu, như là hấp thu tất cả sự sinh động của cậu, trong mắt hắn cũng chậm rãi tràn ra ý cười. Hắn cúi đầu dùng trán kề sát cậu, mở miệng khẽ nói: “Anh nhớ em, rất nhớ em.”

So với bóng thẳng(*) của Lâm Nhạc Nhạc, Tưởng Trạch cơ bản là kiểu thế công ngây thơ.

(straight ball, ban đầu là thuật ngữ bóng chày, sau được dùng với nghĩa biểu đạt trực tiếp trong tình yêu)

Nhưng người da mặt dày như Lâm Nhạc Nhạc là nhóc quỷ bóng thẳng, đánh một trăm quả bóng thẳng cậu cũng miễn dịch với thương tổn. Cậu không biết làm sao với chiêu số kín đáo như này, mặt cũng phừng đỏ.

“Thật ra, thật ra em cũng nhớ anh lắm.” Lâm đại móng heo ngượng ngùng nhìn Tưởng Trạch, cậu nhỏ giọng làm nũng, “Buổi tối mỗi ngày trước khi ngủ em đều nghĩ đến anh để ngủ, có đôi khi còn thường xuyên mơ thấy anh.”

Không nghĩ đến Tưởng Trạch mà ngủ được chắc, buổi tối ngày nào cũng mở video hắn vén áo ra xem một lần. Về phần buổi tối mơ cái gì, không cần nhiều lời.

Nhưng Đại ma vương ngây thơ hiển nhiên bị Lâm đại móng heo nói mà lòng căng đầy, ý cười trong mắt càng sâu, cả trái tim chỉ có một mình Lâm Nhạc Nhạc.

Hắn cúi đầu mở miệng kéo gần khoảng cách giữa mình và cậu. Dưới ánh đèn huỳnh quang lành lạnh, cậu mặc áo phao mềm mại bị kẹp giữa tường và hắn, ngửa đầu cố gắng hùa theo nụ hôn dịu dàng dài lâu của hắn. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Hôn, cứ hôn đi, Lâm Nhạc Nhạc vui sướng còn hào phóng nghĩ.

Dưới tầng chú Lâm và ba Lâm vừa rửa rau vừa trò chuyện.

Chú Lâm nói: “Không ngờ thằng nhóc nhà họ Tưởng đi rồi còn quay về, mà trông cũng thân thiết với thằng ngốc Nhạc Nhạc nhà mình.”

“Anh nói ai ngốc?” ba Lâm cầm dao trong tay, nhìn chú Lâm bằng ánh mắt dữ tợn.

Chú Lâm vội sửa lời: “Anh ngốc, anh ngốc.”

Ba Lâm liếc ông một cái cảnh cáo, sau đó mới quay đầu đi tiếp tục thái rau, nói: “Bởi vì bây giờ Nhạc Nhạc nhà chúng ta học được cách chơi với bạn, biết kết bạn thế nào.”

Chú Lâm thở dài một hơi: “Vốn dĩ anh không tin, hơn nữa trông Nhạc Nhạc vẫn như trước, không hay nói còn tham ăn. Nhưng giờ nó vừa hướng ngoại lại vừa chịu khó học hành, cảm giác rất có chí. Đặc biệt là với nó trước kia, sự tương phản lại càng rõ.”

Ba Lâm nghe vậy nguýt chú Lâm một tiếng: “Đừng nói linh tinh.”

Y nói xong lại buông dao, hai tay tạo thành chữ thập nói nhỏ với không khí vài câu, sau đó lại cầm lấy dao, nói: “Xem thi cuối kỳ thế nào, lỡ như thi giữa kì con nó may mắn thì sao? Nếu thi cuối kỳ mà Nhạc Nhạc thật sự giữ được thành tích hiện tại thì em sẽ đến chùa thắp hương, năm nào cũng đi.”

Chú Lâm cảm thấy ba Lâm rất dông dài, nhưng ông lại không thể phủ nhận hình như bái Phật có tác dụng với thằng con ngốc nhà mình, bởi vậy lúc này không lên tiếng.

Nghĩ lại thì, có thể làm cho vợ ông yên tâm cũng tốt.

Ba Lâm ở phòng bếp bận bịu lát sau rồi giao chiến trường cho chú Lâm, mình thì lên tầng.

Lên tầng hai, Lâm Nhạc Nhạc khóa cửa phòng. Y gõ cửa: “Nhạc Nhạc, ba vào được không?”

Tiếng đáp lại vọng ra rất nhanh: “Ba vào đi ạ.”

Lúc này ba Lâm mới mở cửa phòng.

Trong phòng điều hòa đã thổi vù vù, rất ấm áp. Lâm Nhạc Nhạc đứng ở cạnh cửa, Tưởng Trạch thì ngồi trên ghế ôm áo phao của cậu vào lòng.

Ba Lâm nhìn cái áo mà Lâm Nhạc Nhạc cởi ra: “Sao con cởi quần áo sớm thế, không chờ phòng ấm lên chút, lỡ đâu bị cảm thì sao. Sao Tưởng Trạch cầm áo cho con?”

Lâm Nhạc Nhạc bước nhanh đi đến bên cạnh Tưởng Trạch: “Vì anh ấy muốn ngồi ghế nên cầm cái áo con để trên ghế thôi ạ. Con không lạnh, không bị cảm được đâu.”

Ba Lâm cười nói: “Cũng phải, trông mặt con nóng kìa, đỏ bừng.”

Lâm Nhạc Nhạc gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng đúng, nóng ạ, nóng lắm.”

Ba Lâm đi đến tủ quần áo nói: “Chú nghĩ lại rồi, trải chăn cho cháu vậy. Hai đứa mỗi đứa một giường, nửa đêm khỏi phải giành chăn. Tướng ngủ của Nhạc Nhạc không tốt, Tưởng Trạch cháu lại cao, chú thấy ngủ riêng thì hơn.” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

“Ba đừng đổ oan cho con.” Lâm Nhạc Nhạc không thừa nhận tướng ngủ của mình không tốt, “Chúng con ngủ chung giường là được, làm gì lại phải lôi một cái chăn nữa ra, ba lại phải giặt nhiều.”

Ba Lâm cảm thấy sung sướng, nhưng vẫn nói: “Buổi tối không để bị cảm được, trước đây con hay ốm, ốm cái là mười ngày nửa tháng, mệt lắm.”

Y nói xong đã ôm một cái chăn ra.

Lâm Nhạc Nhạc quay đầu tìm kiếm chi viện từ Tưởng Trạch: “Anh thấy sao, chúng ta ngủ một giường được chứ?”

Chắc chắn là được, cậu tự tin nghĩ, chắc chắn Tưởng Trạch thích ôm mình ngủ.

Ai ngờ hắn lại nhìn cậu nói với ba Lâm: “Vâng, trải thêm chăn nữa thì hơn.”

Mặt Lâm Nhạc Nhạc viết chữ mất hứng, đứng một bên mắt như dao nhỏ đâm thẳng vào người Tưởng Trạch. Hắn lại như không cảm giác được, nói chuyện với ba Lâm, cái dáng vẻ nói việc nhà kia đúng là kính cẩn vâng lời quá.

Ba Lâm thu dọn xong rời đi. Khi cửa phòng đóng lại, Lâm Nhạc Nhạc đứng bên giường, tựa như Đăng Đồ Tử không làm tiểu nương tử yêu mình thì sẽ ép buộc, chỉ vào chăn mới nói: “Anh chết tâm đi, hôm nay cái chăn này không thể phát huy công dụng.”

Tưởng Trạch hỏi lại cậu: “Vậy em muốn thế nào?”

Khí thế của Lâm Nhạc Nhạc thông qua cảm thụ khí thế của Tưởng Trạch để thay đổi, lúc này hắn không lộ ra, cậu lại dám lộ ra.

“Hôm nay anh phải làm ấm chăn cho em, sau đó…” Lâm Nhạc Nhạc đánh giá Tưởng Trạch từ trên xuống dưới. Lần trước cậu đã sờ cơ ngực của Đại ma vương, lần này cậu dồn mắt nhìn mông hắn, “Lần này anh phải cho em sờ mông anh.”

Tưởng Trạch đang ngồi, Lâm Nhạc Nhạc đang cao hơn hắn một đầu. Khi cậu nói xong lời này, hắn để áo của cậu sang một bên, chậm rãi đứng lên, trong nháy mắt khí thế giữa hai người chuyển đổi.

“Sờ cái gì?” giọng Tưởng Trạch không lớn, nhưng giọng điệu làm Lâm Nhạc Nhạc nghe mà run.

Lâm Nhạc Nhạc biết rõ giới hạn của Tưởng Trạch. Bình thường có thế nào cũng không sao, nhưng hai người thân mật nhiều nhất là hôn môi, nhân cơ hội sờ cơ ngực cũng chẳng sao. Hắn thò tay sờ mông cậu thì được, nhưng dưới cơ ngực, những động tác cậu chủ động đều bị hắn ra lệnh cấm rõ ràng.

Đề phòng Lâm Nhạc Nhạc như đề phòng cướp.

Lâm Nhạc Nhạc biết điểm này, cho nên hoảng, nói nhỏ vãn hồi cách nói suồng sã của mình vừa nãy, “Không cho sờ thì sao, em giống người đi ép người khác à? Ngày nào cũng nghĩ sao bạn trai mình…” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Hoảng sợ quá nhanh, Lâm Nhạc Nhạc lại cảm thấy mình mất mặt quá. Cậu lại nâng ngón tay lên chỉ vào cái chăn, nói rất hùng hổ: “Buổi tối em ngủ đây, không ai được tranh với em. Anh nhớ chưa?”

“Bây giờ em phải xuống nhà xem cơm chiều thế nào rồi, anh tự nghỉ ngơi đi.”

Được, vừa giữ được sĩ diện vừa quan tâm. Lâm Nhạc Nhạc nói xong lời này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, cầm lấy áo khoác của mình mở cửa phòng vui vẻ chạy đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN