Đại quái thú: Cảm ơn mật ong và khoai lang sấy của anh dâu, tớ lấy rồi.
Lúc này Lâm Nhạc Nhạc cũng mới đi ra khỏi căn tin, quay lại phòng ngủ rối rắm không biết có nên xem điện thoại hay không, đang cầm điện thoại lo lắng, màn hình điện thoại bỗng nhiên liền sáng lên, làm cậu hoảng sợ.
Cũng may cậu liếc nhìn phát hiện là Tưởng Huy nhắn, lúc này mới yên tâm. Lại đọc nội dung, Lâm Nhạc Nhạc đoán chắc Tưởng Huy vừa đến nhà Tưởng Trạch về, bởi vậy cậu vội hỏi cậu ta.
Lâm Nhạc Nhạc: Anh cậu giờ tâm trạng thế nào rồi?
Tưởng Huy thấy Lâm Nhạc Nhạc quan tâm Tưởng Trạch, do dự không biết nên nói cho cậu chuyện nhà bác cả hay không. Nhưng cậu ta lại, lại cảm thấy nói cũng chẳng sao. Dù sao hiện tại quan hệ của anh cậu ta với Lâm Nhạc Nhạc không bình thường, huống hồ lúc chưa xác định quan hệ với anh cậu ta thì Lâm Nhạc Nhạc cũng đã biết chuyện này.
Tưởng Huy nghĩ như vậy, tay gõ chữ: Tâm trạnganh tớ không tốt lắm.
Lâm Nhạc Nhạc nhìn nửa câu đầu này, tim hẫng một nhịp, lại thấy Tưởng Huy nhắn thêm một câu: Bởi vì bác cả nhà tớ ấy, bác ấy muốn đưa con riêng về ăn tất niên, chắc là muốn nhận con.
Tưởng Huy: Về nhà ăn cơm, vị trí đã khác rồi.
Lâm Nhạc Nhạc không ngờ Tưởng Huy nói đến chuyện này, quên chuyện của mình lúc trước, sốt ruột hỏi cậu ta: Hả? Thế thì liệuanh cậu có áp lực gì không? Anh cậu không bị đá đi chứ?
Hai giây, trong đầu Lâm Nhạc Nhạc đã toàn thứ tuồng ân oán tình thù.
Nhưng trong lúc đó, Tưởng Huy lại cực kỳ thoải mái.
Tưởng Huy: Ha ha ha ha, sao thế được. Tên con riêng kia tớ nghe mẹ nói rồi, nhiều năm như vậy vẫn chưa được bồi dưỡng cho hẳn hoi. Tuy quan hệ của anh tớ với bác cả bình thường, nhưng từ nhỏ đã được định là Thái tử, mà những người khác trong nhà cũng sẽ không thừa nhận aingoài anh cả tớ.
Tưởng Huy: Tên con riêng kia cũng không đủ một ngón tay cho anh tớ chơi.
Lâm Nhạc Nhạc đọc hai đoạn này mới xem như thở phào một hơi, nhưng vẫn tức giận bất bình: Nhưng thế thì quá đáng quá, bác cả cậu xấu thật.
Tưởng Huy: Cho nên cậu tốt với anh tớ đi, anh tớ quan tâm cậu vậy mà.
Lâm Nhạc Nhạc: Ừ!
Bây giờ cậu đau lòng cho Tưởng Trạch, nếu không phải điều kiện khách quan không cho phép thì cậu chạy thẳng đến thành phố S xoa lưng Đại ma vương, hôn mặt Đại ma vương rồi.
Về phần vài phút trước mình đang lo lắng cái gì, Lâm Nhạc Nhạc đã vứt ra sau đầu rồi.
Còn nữa, cậu cảm thấy chuyện đó rất nhỏ. Chuyện lúc trước của mình và Tưởng Trạch khi so sánh với chuyện ba hắn muốn đưa con riêng về nhà ăn cơm tất niên quả thực là chỉ to bằng cái rắm, chắc hắn sẽ không bụng đâu.
Lâm Nhạc Nhạc thoát khỏi khung chat với Tưởng Huy, phát hiện quả nhiên khung chat với Tưởng Trạch từ giữa trưa vẫn không có tin mới. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cậu ổn định tâm trạng, chủ động nhắn tin cho Tưởng Trạch: Cục cưng của em ăn cơm chưa?
Lâm Nhạc Nhạc:【heo con chu mỏ】
Tưởng Trạch nghiêng đầu liếc nhìn màn hình điện thoại sáng lên, lúc nhìn thấy tên người nhắn mới cầm lên.
Tưởng Trạch: Bận, chưa ăn.
Lâm Nhạc Nhạc đi lên tầng trên ngồi tám nhảm với Tưởng Trạch: Bận cái gì? Cơm phải ăn đúng giờ, như vậy mới có lợi cho sức khỏe.
Tưởng Trạch: Sau này phát hiện bị chụp ảnh phải nói cho anh biết sớm một chút, anh sẽ xử lý.
Đề tài lại bị kéo về app thiển cận, nhưng giọng điệu của Tưởng Trạch thì như thể không thèm để ý đến chuyện dễ đẩy ngã nữa.
Lâm Nhạc Nhạc ngã xuống chăn mình, giơ điện thoại lên gõ chữ.
Sở dĩ cậu không coi chuyện bị chụp ảnh là lớn, thứ nhất là bởi vì chuyện cũng không ầm ĩ, thứ hai chắc là bởi vì đại đa số bình luận đều ca ngợi, cũng không có lời nói quá kích.
Nhưng hiện tại nghĩ lại, chắc Tưởng Trạch vẫn không thích chụp ảnh.
Lâm Nhạc Nhạc: À, em biết rồi.
Cậu nghĩ vậy lại vào app, nhưng phát hiện mấy video liên quan đã bị gỡ.
Lâm Nhạc Nhạc: Không thấy video nữa rồi.
Tưởng Trạch: Ừ.
Tưởng Trạch: Chuyện chụp ảnh lén này từ đạo đức hay là pháp luật đều không ổn, lại càng không nói đến hiện tại mạng xã hội phát triển, một khi bị lan truyền, tam sao thất bản, nói gì căn bản không cần chịu trách nhiệm, nhưng lại tạo thành thương tổn trực tiếp hoặc là gián tiếp với đương sự.
Lâm Nhạc Nhạc lướt video nhiều, có chút miễn dịch với phương diện này lên tinh thần, sau đó lại hơi hổ thẹn.
Tưởng Trạch lo lắng nhiều lại toàn diện, mình khờ quá, Lâm Nhạc Nhạc nghĩ.
Lâm Nhạc Nhạc: Em hiểu rồi, lần sau gặp chuyện như vậy nữa thì em sẽ nói cho anh luôn, không thể dung túng cho hành vi này.
Tưởng Trạch: Ừ, tuyệt đối không thể dung túng.
Dễ đẩy ngã dễ đẩy ngã, dễ đẩy ngã cái con khỉ, Tưởng Trạch nghĩ.
Một khi đếm ngược học kỳ, dường như ngày trôi qua nhanh.
Trừ Nguyên đán bị ba Lâm cưỡng chế đưa đến chùa cúng bái các vị thần, lúc khác Lâm Nhạc Nhạc chỉ ở nhà học chương trình học online cùng với các loại đề ngoại khóa. Cậu vừa củng cố nội dung lớp 11, vừa bắt đầu học chương trình học lớp 12. Giờ cậu có nền tảng kiến thức lớp 11, học lớp 12 cũng rất nhanh. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Đến lúc thi cuối kỳ – cuộc thi đối với những người khác xem như chuyện khẩn trương – với Lâm Nhạc Nhạc cả một học kỳ điên cuồng làm đề thì bài thi như cơm thường, môn nào cũng thoải mái dễ dàng.
Bởi vậy lúc tất cả mọi người rất áp lực, Lâm Nhạc Nhạc lại thong dong đi ra khỏi trường thi.
Dựa theo truyền thống cũ của trường trung học phổ thông số 16, học sinh lớp 11 không học bù vào nghỉ đông, đó ít nhất là chuyện của học sinh lớp 12. Mà năm nay không biết làm sao, hiệu trưởng đột nhiên muốn liều mạng, bởi vậy học sinh lớp 11 cũng phải học bù một tuần vào kỳ nghỉ đông.
Hiện tại Lâm Nhạc Nhạc đã tự xưng là nửa học bá, hơn nữa trong khoảng thời gian này cho dù không học ở trường thì ở nhà cậu cũng học tập, bởi vậy cậu thấy chẳng có gì khác biệt. Nhưng các học sinh lớp 11 khác toàn là trạng thái gào khóc.
Sau khi học bù xong một tuần, cũng chỉ có gần một tuần là đến Tết.
Nhà họ Lâm đang bận rộn.
Nhà mới đã trang trí gần xong, cũng đã có không khí. Chú Lâm và ba Lâm tính toán xong xuôi hết chuyện nhà cửa trước Tết, đón năm mới ở nhà mới.
Cho nên vài ngày trước Tết cả nhà bận đến độ chân không chạm đất, vừa dọn nhà vừa chuyển nhà, Lâm Nhạc Nhạc không thể không bận theo.
Lúc chuẩn bị xong xuôi gần hết đồ đạc cũng chỉ còn hai ngày là đến đêm 30.
Cùng lúc đó bên nhà họ Tưởng, hoàn toàn bất đồng với nhà họ Lâm thoải mái lại có bầu không khí Tết, mấy ngày nay bầu không khí gia đình vô cùng căng thăng.
Con riêng và người phụ nữ bên ngoài của Tưởng Thành Bình kia tuy rằng chưa vào ở biệt thự chính của nhà họ Tưởng, nhưng mấy ngày nay bà ta đã chỉ huy cô giúp việc rất nhiều, vừa sửa thực đơn cơm tất niên, vừa có yêu cầu này kia với phòng cho khách.
Cô giúp việc làm mà chẳng hề vui, đổi hai món rồi kiên quyết không đổi nữa. Thế là bà lại đến hỏi Tưởng Trạch xem chuyện này cần sửa theo ý người phụ nữ kia không.
“Đổi toàn mấy món kỳ cục, toàn món cháu và lão gia không thích, đổi thế nào?”
Tưởng Trạch cầm thực đơn liếc nhìn, lại thả xuống nói với cô giúp việc: “Sửa theo ý của bà ta đi, hiếm hoi được về nhà đón Tết, coi như là khách.”
Cô giúp việc hơi giật mình, nhưng thấy Tưởng Trạch đã nói như vậy rồi thì cũng không hỏi Tưởng Thành Bình nữa, đổi toàn bộ món ăn một lần.
Tưởng Trạch thấy đổi hay không đổi cũng chẳng sao cả, dù sao hắn vốn không định đón năm mới ở nhà.
Tuy rằng chưa nói trước với Lâm Nhạc Nhạc, nhưng Tưởng Trạch cảm thấy mình lái xe đến nhà họ Lâm, chắc chắn họ không thể không chào đón hắn.
Tưởng Trạch đứng ở ban công nhìn ra xa thở dài một hơi. Nếu chưa từng được cảm nhận sự ấm áp và náo nhiệt của gia đình thì chắc hắn sẽ không nhớ nhung Lâm Nhạc Nhạc, lại càng không chán ghét chỗ mình ở như bây giờ.
Mà Lâm Nhạc Nhạc ở thành phố J xa xôi lúc này lại tạm biệt ba Lâm trong bến xe toàn đầu người.
Mấy ngày hôm trước cậu nói chuyện đón Tết của nhà họ Tưởng cho ba Lâm chú Lâm nghe. Cậu rất không hài lòng về chuyện này, bởi vậy lúc nói cũng vô cùng sướt mướt, ba Lâm chú Lâm nghe mà căm giận bất bình. Đặc biệt là ba Lâm, y cảm thấy Tưởng Thành Bình đối đãi với con ruột như vậy quả là trời đất không thể dung tha. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Ngay cả chú Lâm cũng thấy không ổn, thằng nhóc Tưởng Trạch kia ông trông còn thuận mắt hơn thằng nhãi Lâm Nhạc Nhạc này.
Bởi vậy lúc Lâm Nhạc Nhạc muốn mời Tưởng Trạch đến đây đón Tết, chú Lâm và ba Lâm đồng ý ngay.
Về phần Lâm Nhạc Nhạc chủ động đi là cậu nói dối ba và chú, cậu nói mình đã liên lạc trước với Tưởng Trạch, thêm vào là trường học cũng có nhiệm vụ kỳ nghỉ đông đến viện bảo tàng học tập, cho nên cậu thuận đường đến thành phố S xem viện bảo tàng ở đó, lại quay về với Tưởng Trạch.
Mà thật ra chẳng có nhiệm vụ học tập ở viện bảo tàng gì hết, cậu càng không liên lạc trước với Tưởng Trạch. Đây là niềm vui bất ngờ mà cậu định cho Tưởng Trạch.
Vé xe Tết rất khó mua, Lâm Nhạc Nhạc dùng nguyên một buổi tối nhìn chằm chằm máy tính tranh vé mới cướp được vé thương gia, cùng ngày trở về vé của cậu và Tưởng Trạch cũng là vé thương gia hết. Tiền tiết kiệm của cậu đã không đủ tiêu. Lúc này cậu lại thấy may mắn vì lúc trước Tưởng Trạch cho mình thẻ ngân hàng, cậu thuận lợi dùng tiền mua vé xe.
Lâm Nhạc Nhạc được ba Lâm đưa vào phòng chờ, lúc ngồi chờ soát vé cậu mới lấy điện thoại ra liên lạc với Tưởng Trạch.
Lâm Nhạc Nhạc: Bây giờ anh ở nhà không?
Tưởng Trạch cảm thấy điện thoại trong túi rung rung, lấy ra thấy là Lâm Nhạc Nhạc, gõ chữ đáp: Ở nhà, sao vậy em?
Lâm Nhạc Nhạc nghe vậy thì yên tâm:【heo con cười ngây ngô 】Em chỉ hỏi vậy thôi. Em cũng ở nhà, khéo thật.
Cách đó không xa cửa soát vé đã có người chen lấn, sắp bắt đầu soát vé rồi. Lâm Nhạc Nhạc vội đứng lên xếp hàng.
Tưởng Trạch bật cười một tiếng, Lâm Nhạc Nhạc khờ thật.
Hắn cất điện thoại đi đang định quay lại phòng, lại thấy một chiếc xe cách đó không xa đang đi vào. Hắn dừng chân, thấy chiếc xe đó ngừng lại ở trước sân nhà mình.
Tưởng Trạch phóng tầm mắt, thấy một nam một nữ xuống xe. Nữ trông vẫn còn trẻ, mặt đầy ý cười, nam đối mặt với nhà họ Tưởng thì trông có vẻ hơi sợ hãi.
Mặc dù Tưởng Trạch không để bọn họ vào mắt, nhưng lúc này cũng phải nhíu mày.
Hắn xoay người quay vào trong, ra cửa xuống nhà, khoác áo khoác đi vào gara.
Nhưng mặc dù như vậy, lúc lái xe ra cửa hắn vẫn gặp hai mẹ con kia đang chuyển hành lý ra ngoài. Hắn vốn muốn tăng tốc đi, nhưng Tưởng Thành Bình ngồi ghế lái phụ bên kia bỗng gọi hắn lại: “Tưởng Trạch, con đi đâu thế?”
Tưởng Trạch giẫm phanh, nhìn Tưởng Thành Bình không nói gì. Hắn căn bản không muốn chen chân vào cái gia đình toàn mưu mô này.
Điện thoại của hắn rung vài cái, lúc bấy giờ hắn mới cúi đầu xem. Là thông báo WeChat Lâm Nhạc Nhạc gửi voice chat và sticker.
Lúc này Lâm Nhạc Nhạc đã lên xe lửa, cuối cùng có thể tuyên bố tin tức mình đến cho Tưởng Trạch biết.
Tưởng Trạch đeo tai nghe điện thoại ấn voice chat, giọng Lâm Nhạc Nhạc lẫn trong bối cảnh ồn ào lại vẫn tràn đầy sức sống vọng vào tai hắn: “Bây giờ anh ra nhà ga đón em được không, một tiếng rưỡi nữa em xuống xe. Em tới đón anh đến nhà em ăn Tết!” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lâm Nhạc Nhạc: 【heo con cười ngây ngô 】【heo con hôn nồng nhiệt 】
Tưởng Trạch không thể tin được mở to hai mắt, tâm trạng vốn phiền muộn bỗng nổ tung thành sự vui mừng như điên không nói thành lời.
Cảm giác này giống như thể đang đứng giữa trời đông giá rét, bốn phía trắng xoá, ánh nắng cũng như là lạnh, Lâm Nhạc Nhạc một tay kéo hắn vào lửa trại ấm áp như mùa xuân, dùng tất cả sự dịu dàng nhất cho hắn một chốn về.
Hắn căn bản không cần đắm chìm trong cảm xúc tiêu cực gì, lui về sau cũng chẳng sao, giẫm hụt cũng không sao cả. Cho dù ngã xuống, hắn vẫn có Lâm Nhạc Nhạc.
“Chúc cả nhà ba năm mới vui vẻ.” Tưởng Trạch cong khóe miệng lên, nói một câu từ đáy lòng với Tưởng Thành Bình và hai mẹ con kia, sau đó giẫm chân ga không chút lưu luyến rời đi.