Hắn vươn tay ôm Lâm Nhạc Nhạc, bởi vì thắt lưng cậu thật sự quá mềm mại nên hắn thấp giọng nỉ non một câu: “Nhóc mập.”
Câu nói đầu tiên làm Lâm Nhạc Nhạc thở phì phì. Lúc tỉnh táo có thể nói là nói giảm nói tránh, vậy lúc nửa tỉnh nửa mơ này là lời nói thật.
“Em béo chỉ là nhất thời thôi, anh phải nghĩ đến lúc em gầy đi.” Lâm Nhạc Nhạc cố gắng uốn nắn Tưởng Trạch, muốn kéo hắn nhớ lại ký ức lúc trước.
Tưởng Trạch áp đầu Lâm Nhạc Nhạc vào trong lòng mình, dỗ cậu ngủ.
Lâm Nhạc Nhạc dán mặt vào ngực Tưởng Trạch, buồn bực hờn dỗi nhân cơ hội đặt câu hỏi: “Thế anh có còn thích em như trước không?”
Giọng Tưởng Trạch thấp đến độ cơ hồ không nghe thấy, nhưng Lâm Nhạc Nhạc vẫn lao lực nghe đầy đủ: “Anh thích em hơn lúc trước.”
Nhóc Lâm mập lúc này mới yên tĩnh, ôm lấy vòng eo rắn chắc của Tưởng Trạch, nhắm hai mắt lại.
Lâm Nhạc Nhạc không muốn ngủ, nhưng cậu muốn ngủ là ngủ ngay được. Khi cậu mở mắt, đêm hè đã buông xuống.
Trên giường chỉ có mình Lâm Nhạc Nhạc, bên chỗ Tưởng Trạch ngủ chỉnh tề, ngay cả lõm trên gối đầu cũng không có, như là không có ai nằm.
Lâm Nhạc Nhạc đứng dậy, chân đặt trên mặt đất mới phát hiện đôi dép lúc trước bị mình đá lung tung lúc này đã được để ngay ngắn.
Lâm Nhạc Nhạc mím môi cười, trên mặt hiện ra một cái má lúm đồng tiền béo béo.
Cậu còn nhớ rõ đoạn đối thoại của mình và Tưởng Trạch trước khi ngủ.
Nếu lúc trước cậu buồn rầu bởi vì béo thì hiện tại cậu không còn cảm xúc gì hết.
Vừa nhát cáy vừa dở hơi chính là Lâm Nhạc Nhạc.
Nhưng Lâm Nhạc Nhạc lại nói cái này gọi là co được giãn được, lúc nhát thì nhát, lúc dở hơi thì dở hơi, đại trượng phu chân chính mới làm được thế này. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lâm Nhạc Nhạc đeo dép lê đẩy cửa phòng đi ra ngoài, tìm được Tưởng Trạch đang tựa vào cạnh lò vi sóng chờ hâm nóng đồ ăn. Hai người nói về lịch trình lúc sau.
Tính ra được nghỉ hè khoảng một tháng rưỡi, tháng đầu Lâm Nhạc Nhạc sẽ ở thành phố S. Đây là chuyện cậu đã nói với chú Lâm ba Lâm. Lý do cũng đơn giản, Tưởng Huy và Lâm Nhạc Nhạc bằng tuổi nhau, kế tiếp lại là giai đoạn lớp 12 quan trọng, nghỉ hè này Tưởng Huy cũng mời gia sư dạy, Lâm Nhạc Nhạc đến học ké.
Chú Lâm và ba Lâm cũng biết gia sư nhà họ Tưởng mời nhất định không phải gia sư mà nhà họ mời được, mà cho dù mời cũng chưa chắc đã mời được. Bởi vậy Tưởng Trạch gọi điện thoại nói chuyện này cho họ, cho dù ba Lâm không nỡ xa con mình cũng đồng ý ngay tắp lự.
Nhưng hai người cũng ngại, cảm thấy Lâm Nhạc Nhạc nhờ vả Tưởng Huy hết.
Nhưng trên thực tế nói đến học bổ túc, Tưởng Huy không dám nói là Lâm Nhạc Nhạc nhờ vả mình. Chuyện này là anh cậu ta chuẩn bị từ A đến Z, rõ ràng là để cho Lâm Ngọc Hoàn(*) thi đại học, cậu ta nào có mặt mũi lớn thế.
(Ghép từ tên thật của Dương Quý phi là Dương Ngọc Hoàn – một trong tứ đại mỹ nhân của lịch sử Trung Hoa)
Cho nên một tháng nghỉ hè Lâm Nhạc Nhạc sẽ ở thành phố S, trước khi khai giảng mới về.
“Tối mai mọi người ăn một bữa cơm, em muốn ăn ở nhà hay ăn ở ngoài?” Tưởng Huy bưng một ly sữa, mở miệng hỏi Lâm Nhạc Nhạc.
Mọi người trong miệng hắn là bạn bè chung của hai người.
Lâm Nhạc Nhạc ngẫm nghĩ, nói: “Ăn ở nhà đi, nhờ cô Lưu làm, trưa hôm nay cô ấy nấu ngon lắm.”
Lò vi sóng ting một tiếng thông báo đã hâm nóng xong đồ ăn.
Tưởng Trạch ừ một tiếng, hắn cầm lấy điện thoại nhắn tin.
Cùng lúc đó, thành phố S.
Khương Hoài đang híp mắt nhìn Nhạc Hồng, “Cậu làm gì thế, hôm nay tôi có chơi game đâu.”
Nhạc Hồng hai tay đút tút, giọng điệu chắc nịch: “Tối mai cậu đi ăn cơm với tôi.”
Khương Hoài không có năng khiếu chơi game, nhưng lại vô cùng khí phách. Nhạc Hồng nói thế, anh theo bản năng phản bác: “Ai ăn cơm với cậu, nằm mơ đi.”
Nhạc Hồng không để ý đến giọng điệu và cách dùng từ của Khương Hoài, lại cười nói: “Được, thế thì ngày mai gặp nhau trong mơ đi.”
Khương Hoài thiếu chút nữa nôn ọe.
Nửa năm qua Lâm Nhạc Nhạc vội vàng học bài, cơ hồ lôi toàn bộ thời gian cuối tuần ra dùng, thời gian để chơi game đã ít lại càng ít. Nhạc Hồng thích gọi anh đi chơi game, qua mấy lần Khương Hoài cũng đồng ý một hai lần.
Kết quả qua một hai lần, Khương Hoài phát hiện Nhạc Hồng chơi game rất giỏi, cho anh thỏa mãn, thế cho nên anh ở trong hai trạng thái khác nhau hoàn toàn. Đầu tiên là lúc lên mạng anh cảm thấy Nhạc Hồng rất tốt, thứ hai là mỗi lần offline gặp Nhạc Hồng bị hắn nói mấy câu là anh lại bực, phiền thật sự. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Khương Hoài nói chuyện với Nhạc Hồng luôn tan rã trong không vui, anh tự lái xe về nhà, muộn một chút nhận được tin nhắn WeChat của Lâm Nhạc Nhạc.
Lâm Nhạc Nhạc: Em đến thành phố S rồi, tối mai ăn một bữa cơm với em đi.
Chuyện này không khó, Khương Hoài không nghĩ nhiều đã đồng ý. Hơn nữa anh nghĩ, sau khi đồng ý chuyện này thì ngày mai không phải gặp Nhạc Hồng, vẹn toàn đôi đường.
Quay lại nhà trọ của Tưởng Trạch.
Lâm Nhạc Nhạc quay đầu lại lấy đồ ăn trong lò vi sóng ra, lại dùng bát đơm hai bát cơm cho hai người.
Lúc cậu đơm cơm xong quay lại bên bàn, thấy Tưởng Trạch đã ngồi chờ ăn, bỗng nhiên cảm thấy hình như là vài năm về sau cảnh này mới có thể xuất hiện. Nếu bên cạnh Tưởng Trạch có thêm một em bé nữa thì quá tuyệt.
Hình ảnh gia đình hòa thuận bỗng chốc nảy lên trong đầu.
Lâm Nhạc Nhạc đảo mắt đánh giá Tưởng Trạch.
Tưởng Trạch ngủ đủ, rõ ràng có tinh thần hơn lúc sáng gặp, khí sắc cũng thế, không còn râu lún phún nữa, tóc cũng chỉnh tề hơn nhiều, lại đẹp trai như cũ.
Lâm Nhạc Nhạc nghĩ, bưng bát cười điên.
Tưởng Trạch nghi hoặc: “Em cười gì thế?”
Lâm Nhạc Nhạc nghiêm trang nói: “Em đang nghĩ xem con chúng ta trông thế nào.”
Đương nhiên Lâm Nhạc Nhạc không nói giỡn, cậu ăn ngay nói thật, nhưng mà người có chút lí trí bao gồm Tưởng Trạch thì lại không cảm thấy hai người họ có đời sau.
“Không được nói linh tinh.”
“Hừ.” Lâm Nhạc Nhạc không phản bác, cậu thầm nghĩ, ai nói linh tinh, mấy năm sau chúng ta xác định.
Mà không biết chuyện này có dọa sợ ba và chú cậu không.
Mà chú Lâm và ba Lâm cũng lo lắng chuyện này, vừa xem TV vừa bàn bạc xem rốt cuộc lúc nào nói cho Lâm Nhạc Nhạc biết quan hệ gia đình nhà họ.
Ba Lâm và chú Lâm không phải người ở thành phố J, gia đình của họ vốn cách thành phố J hơn ngàn km. Trước khi Lâm Nhạc Nhạc chưa đầy ba tháng hai người đã đến thành phố J định cư.
Cũng là vì bảo vệ Lâm Nhạc Nhạc nên họ không chỉ nói là mẹ cậu qua đời với người ngoài, với Lâm Nhạc Nhạc cũng nói hai người họ là anh em. Nhưng không thể nói dối như vậy cả đời, chung quy có một ngày cậu phải biết. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Chú Lâm vốn muốn chờ Lâm Nhạc Nhạc trưởng thành mới nói cho cậu chuyện này, cũng chỉ còn mấy tháng nữa.
Nhưng ba Lâm cảm thấy không ổn: “Bây giờ anh nói, lỡ đâu Nhạc Nhạc không chấp nhận được, ảnh hưởng con thi đại học, lại ảnh hưởng đến cả đời thì làm sao đây?”
Nghĩ vậy, chú Lâm cảm thấy thằng nhóc Lâm Nhạc Nhạc này còn học một năm đúng là thằng nhóc thúi.
Đồng thời chú Lâm lại lo ba Lâm mềm lòng, vì Lâm Nhạc Nhạc nên lừa con cả đời.
Nhưng không ngờ một lát sau ba Lâm lại chủ động mở miệng, y cau mày, tuy rằng lo lắng thì lo lắng, nhưng giọng điệu lại kiên định: “Chờ Nhạc Nhạc thi đại học xong, có điểm rồi chúng ta nói cho con. Không thể lừa con mãi được, ít nhất phải để nó gọi anh một tiếng cha.”
Chú Lâm nghe vậy mà lòng mềm nhũn, nhưng miệng vẫn nói: “Trước đây gọi cũng nhiều.”
Lời này không giả, bởi vì trước đây Lâm Nhạc Nhạc ngốc nghếch, cả hai người đều gọi là ba, bốn năm tuổi mới bắt đầu sửa.
“Không giống.” lần đầu tiên ba Lâm thừa nhận con mình trước đây không thông minh, “Bây giờ Nhạc Nhạc gọi anh không giống trước kia.”
Chú Lâm thở dài một hơi, giây lát lại nghĩ đến chuyện khác, ông nói: “Vậy nếu Nhạc Nhạc giống em… thế nó có cưới vợ sinh con được không?”
Ba Lâm thương con như vậy, sao lại không nghĩ đến chuyện này, “Cho nên em cảm thấy chẳng bằng để cho Nhạc Nhạc suy nghĩ kĩ. Nếu nó không kết hôn, chúng ta cũng có thể nuôi nó.”
Chú Lâm nói: “Anh thấy nó không thể nào không kết hôn được, thằng nhóc này nhìn là biết đào hoa.”
Ba Lâm nhấc chân đạp cho chú Lâm một cái: “Anh mới đào hoa một đống.”
Chú Lâm cười ha ha: “Cho nên thằng nhóc này vẫn là con anh.”
Ba Lâm trầm mặc một lát, nói: “Nói như vậy, nếu Nhạc Nhạc thích nam… thật ra còn tốt hơn nữ.” y nghĩ hoài nghĩ mãi đám người trẻ tuổi, người đầu tiên là Tưởng Trạch.
“Anh thấy Tưởng Trạch thế nào? Em thấy nó khá thân thiết với Nhạc Nhạc.”
Chú Lâm bật cười: “Sao em lại nghĩ đến Tưởng Trạch, nó thành đôi với Nhạc Nhạc được sao? Anh không tin Nhạc Nhạc mà có năng lực lừa được Tưởng Trạch về tay.”
Ba Lâm cảm thấy Tưởng Trạch tốt, cho nên do dự nói: “Không nói trước được đúng chứ? Em thấy Tưởng Trạch đối xử với Nhạc Nhạc rất tốt.”
Chú Lâm cảm thấy ba Lâm chiều Lâm Nhạc Nhạc thì không sao, nhưng chuyện này tỉnh táo thì hơn.
“Em nghĩ đi.” Chú Lâm bình tĩnh phân tích, “Nhạc Nhạc vừa lười vừa tham ăn, bình thường là thằng nhát gan, còn thích cậy thế làm càn. Ăn diện thì không nói, ham ăn ham uống ham ngủ, đây là con chúng ta, chúng ta chiều, ai thích mời tổ tông về nuôi chứ? Em thấy Tưởng Trạch thích nuôi tổ tông không, người ta vốn đã là tổ tông.” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Một núi khó chứa hai hổ, một nhà khó chứa hai tổ tông, chú Lâm cảm thấy mình phân tích rất chính xác.
Dù ba Lâm thích khen con nhưng cũng chỉ nghĩ vậy thôi, nghĩ nghiêm túc thì không có khả năng. Qua lời của chú Lâm, ba Lâm cũng cảm thấy ý nghĩ vừa rồi của mình có chút không thực tế.
Hai người cũng chỉ đành gác chuyện này lại, đến đâu hay tới đó vậy.
Phân tích về tính chất đặc biệt của Lâm Nhạc Nhạc của chú Lâm trên cơ bản không hề sai, hơn nữa cho dù cho cậu đi ra phản bác, cậu cũng không phản bác được.
Đương nhiên, Lâm Nhạc Nhạc sẽ không phản bác, cậu có thể dùng câu nói đầu tiên làm chú mình tức.
Cậu trời sinh có số hưởng phúc đấy.
Trong nhà trọ của Tưởng Trạch, Lâm Nhạc Nhạc và Tưởng Trạch để bát vào máy rửa bát, nhóc tổ tông Lâm ngồi trên sofa nghĩ ngợi.
Cậu đặt tay lên chân so sánh, bỗng nhiên phát hiện chân mình cũng béo, nhìn là biết chân của người hưởng phúc.
Tưởng Trạch đi đến phía sau cậu, thấy động tác sờ chân của cậu: “Em đang làm gì thế?”
Lâm Nhạc Nhạc ngửa đầu lộ cái cằm nọng, không hùng hồn, nhưng không có chút chột dạ sờ chân bị gặp quả tang nào: “Em sờ cái chân mập của em.”