Sau Khi Xuyên Thành Mẹ Pháo Hôi Công - Chương 99: Ngoại truyện năm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
62


Sau Khi Xuyên Thành Mẹ Pháo Hôi Công


Chương 99: Ngoại truyện năm


Chiều cao của Tưởng Thần giống Tưởng Trạch, tuy rằng mới hơn năm tuổi nhưng vóc dáng đã cao gần bằng những bạn nhỏ bảy tám tuổi nhà người khác, trừ khuôn mặt vẫn mũm mĩm, trông đã ra dáng lắm rồi.

Khuôn mặt nó cũng dần nảy nở, trừ ánh mắt có thể nhìn ra được bóng dáng của Lâm Nhạc Nhạc, mũi miệng đều giống Tưởng Trạch nhiều.

Cũng trong một năm này, hai ba của nó mới quang minh chính đại đăng ký kết hôn, chào đón một ngày vui.

Hai ba của nó vẫn không ngừng ngọt ngào cơ hồ năm nay lại còn gấp bội. Ba lớn của nó khá bận, năm trước ông nội lại về hưu, giao hết sản nghiệp trong nhà cho ba lớn của nó quản lý, cho nên ba nó rất bận rộn.

Mà ba Lâm Nhạc Nhạc tuy rằng không bận như ba lớn, nhưng cũng không thoải mái. Nửa năm nay lại hai bộ phim, công việc cũng được sắp xếp chặt chẽ, cũng may Lâm Nhạc Nhạc làm việc ở nhà hay ở văn phòng đều được, cho nên có thể tự sắp xếp. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Bởi vậy Tưởng Trạch thường xuyên phải đi công tác đưa Lâm Nhạc Nhạc đi theo, hai người đi khắp trời Nam đất Bắc.

Tưởng Thần bởi vì phải đi học mẫu giáo và một vài lớp kỹ năng nên không thể lần nào cũng đi theo họ được, cho nên lúc Lâm Nhạc Nhạc và Tưởng Trạch không ở nhà, nó hoặc là phải đến nhà ông ngoại, hoặc là phải đến nhà ông nội.

Nói như vậy là mỗi bên một nửa, cuối tuần này đến nhà người này, cuối tuần sau đến nhà người kia.

Tưởng Thành Bình chưa bao giờ cảm thấy cách giáo dục của mình có vấn đề gì. Đối với ông, sự quả cảm và nhạy bén của Tưởng Trạch trên thương trường đều bởi vì ông dạy tốt. Nếu thế còn không thể chứng minh ông bồi dưỡng đều ra người xuất sắc, vậy cái gì có thể chứng minh?

Bởi vậy lúc đối mặt Tưởng Thần, Tưởng Thành Bình cho rằng mình cũng có thể dạy như vậy. Dù sao ông vẫn không yên tâm với việc Lâm Nhạc Nhạc dạy con.

Bây giờ ông về hưu, không có việc gì làm, cho dù cuối tuần cháu không đến nhà thì một tuần cũng phải gọi video với Tưởng Thần một lần.

Nhưng đây là chuyện sau năm tuổi, trước năm tuổi Tưởng Thần đến nhà ông ngoại nhiều hơn. Hai ông ngoại rất thích nó, nhưng ông ngoại nhỏ nói thích ba nó nhất.

Điểm ấy Tưởng Thần cũng có thể chấp nhận, bởi vì nó cũng rất thích ba mình.

Vì thế, ba Lâm vốn chưa quá thân với Tưởng Thần đã tìm được tiếng nói chung với bé cưng Tưởng Thần. Y không ở cùng nơi với Lâm Nhạc Nhạc, nhưng sự quan tâm với cậu thì không hề thay đổi.

Mỗi lần gặp Tưởng Thần là ôm nó, hai người kề đầu với nhau cười tủm tỉm nói chuyện.

Chú Lâm đến gần nghe, trong mười lần có bảy tám lần đều là “Nhạc Nhạc tốt, cục cưng.”

Ông không nghe nổi, sợ nghe nữa đầu mình phải ong ong.

Chúc Lâm hoài nghi ở phương diện được sủng ái này con mình có một loại nặng lực, ngọn nguồn rất có có thể chính là vợ ông, sau đó truyền bá cho Tưởng Trạch, lại từ Tưởng Trạch truyền bá cho Thần Thần. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Điều duy nhất ông có thể làm là cách xa ngọn nguồn bệnh một chút, không thì trên thế giới này sợ là không có người hiểu được.

Mà không chỉ đầu chú Lâm ong ong, đầu Tưởng Thành Bình cũng ong ong.

Tuần này vốn Tưởng Thần đến nhà Tưởng Thành Bình, nhưng ông lâm thời có chút việc nên đổi thành đến chỗ chú Lâm. Nhưng Tưởng Thành Bình vẫn gọi video với cháu theo thường lệ.

Chủ đề trao đổi tuần này tương đối nghiêm túc.

“Con có biết phẩm chất quan trọng nhất của con trai là gì không?” Tưởng Thành Bình cau mày hỏi Tưởng Thần.

Câu này con biết!

Tưởng Thần được ba Lâm nuôi lớn cũng cau mày nhìn Tưởng Thành Bình, sau đó líu lo nói: “Con biết, yêu ba, mãi mãi chiều ba.”

Tưởng Thành Bình: “…” Hôm nay không nói nổi nữa.

Sáng cuối tuần hôm sau, tài xế đưa Tưởng Thần đến dưới khu chung cư, chú Lâm ra đón.

Tưởng Thần mặc áo sơ mi, đeo balo, giày thể thao nhẹ nhàng giẫm trên đất.

Nó thấy chú Lâm là gọi: “Ông ngoại!”

Chú Lâm cảm thấy Thần Thần rất tốt, vừa ngoan vừa lễ phép, hơn nữa không hề có thói xấu của trẻ con. Không hay khóc còn hiểu chuyện, tuyệt đối không quậy phá, mấu chốt là miệng còn ngọt.

Quả thực là một đứa bé hoàn mỹ.

Có đôi khi chú Lâm hoài nghi sao con mình dạy được đứa cháu ngoan như vậy, đặc biệt là trong điều kiện vốn Lâm Nhạc Nhạc không hề làm gương cho con.

Nhưng không nghĩ được nhiều như vậy, nếu Tưởng Thần giống vậy, dù chú Lâm ghét bỏ Lâm Nhạc Nhạc một vạn lần, trong lòng cũng vẫn rất thương cậu. Cũng chính là bởi vì có ba Lâm đối lập, nếu trong nhà người thường, ông cũng tuyệt đối là người chiều con. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Chú Lâm cầm tay Tưởng Thần cười hỏi nó: “Ăn sáng chưa? Buổi trưa ông ngoại hầm canh gà cho con, buổi sáng vừa mua gà mái già.”

Tưởng Thần cười, má lúm đồng tiền lộ ra, vừa gật đầu đầu vừa nhìn về công viên trong khu chung cư.

Trông công viên có mấy đứa bé tuổi sêm sêm nó đang chơi, trong đó có một đứa bé ngoan ngoãn, nhưng mắt lại có vẻ sợ hãi, đứng cạnh ghế trong công viên, không chơi với người khác.

Tưởng Thần đứng lại, cao giọng gọi: “Kỳ Kỳ!”

Bé trai trắng nõn nghe tiếng quay đầu, nhìn thấy Tưởng Thần, sau đó cười vui vẻ.

Lúc này Tưởng Thần mới ngẩng đầu hỏi chú Lâm: “Ông ơi, con mời Kỳ Kỳ đến nhà chúng ta chơi được không ạ? Con có thể chia một nửa canh gà của con cho Kỳ Kỳ.”

Chú Lâm cũng biết đứa bé Kỳ Kỳ này, hai năm trước đã gặp Tưởng Thần ở công viên, hơn nữa hai nhà còn ở tầng trên tầng dưới.

Khi đó Kỳ Kỳ được mẹ đưa xuống tầng chơi, nhưng cuối năm trước mẹ bị tai nạn xe cộ qua đời, đầu năm nay ba nó lại đưa người phụ nữ khác về nhà. Người phụ nữ đó cũng có con, không quan tâm Kỳ Kỳ lắm, ba nó bận làm việc, lại càng không ai quan tâm nó.

Đứa nhỏ này rất đáng thương, lớn hơn Tưởng Thần một tuổi mà còn nhỏ hơn Tưởng Thần.

Chú Lâm gật đầu: “Được chứ.”

Ông buông tay Tưởng Thần ra cho nó chạy đi.

Tưởng Thần đứng nói chuyện với Kỳ Kỳ một lát, sau đó một mình chạy đến trước mặt một người phụ nữ trẻ tuổi ngửa đầu nói với cô mấy câu, được cô đồng ý mới kéo Kỳ Kỳ lên nhà với chú Lâm.

Tưởng Thần vào nhà, kéo Kỳ Kỳ ngồi lên sofa, sau đó cho Kỳ Kỳ một cái ôm, cuối cùng hỏi rất mong chờ: “Kỳ Kỳ anh nhớ em không? Em nhớ anh lắm.”

Giọng Kỳ Kỳ nhỏ, nhưng mặt có ý cười: “Anh cũng nhớ Thần Thần.”

Bạn của Kỳ Kỳ không nhiều, sau khi mẹ qua đời tính cách lại càng hướng nội, hiện tại trên cơ bản chỉ có một người bạn là Tưởng Thần.

Tưởng Thần cười lại lộ ra má lúm đồng tiền của mình.

Tưởng Thần đặt balo trên đùi, sau đó mở ra trước mặt Kỳ Kỳ, bên trong toàn là đồ ăn vặt của trẻ con.

“Đây là cục cưng nhà em mua cho em, em mang đến cho anh, mỗi loại bảy cái, anh có thể mỗi ngày ăn một cái,” Tưởng Thần nói rõ ràng, “Nhưng phải để ở trong nhà ông ngoại em, không thì anh của anh lại cướp. Em nói với ông ngoại em, sau này mỗi ngày cho anh một cái, anh tan học về đến nhà ông ngoại em được không?” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Kỳ Kỳ nhìn đống đồ ăn vặt trước mặt, trẻ con nào có đứa nào không tham ăn, có điều lúc ở nhà không đến lượt nó ăn mà thôi.

Nó gật đầu, cảm thấy Tưởng Thần quả thực như là Tôn Ngộ Không, cái gì cũng biến ra được, còn rất tốt với nó.

Tưởng Thần thấy Kỳ Kỳ gật đầu, cảm thấy mình làm xong một việc lớn. Nó hé miệng cười, lại rút ra một cây kẹo que bóc vỏ ra đưa cho Kỳ Kỳ, “Anh ăn cái này trước, không tính trong bảy ngày.”

Tim của Kỳ Kỳ bị Tưởng Thần lừa đi rồi.

“Anh có biết vì sao em cho anh kẹo ngọt không?” Tưởng Thần hỏi Kỳ Kỳ.

Kỳ Kỳ lắc đầu.

Thế là Tưởng Thần nghiêm túc nói: “Bởi vì anh ngọt ngào.”

Câu thải hồng thí này là nó học từ Lâm Nhạc Nhạc, nó cố ý nhớ kỹ nói cho Kỳ Kỳ nghe.

Tuy Kỳ Kỳ nửa hiểu nửa không, nhưng biết câu này khen mình, mặt hồng lên, lại rất vui vẻ.

Chú Lâm đi qua thấy cảnh này, thiếu chút nữa cười ra tiếng, cảm thấy cuối cùng mình tìm được chỗ Thần Thần giống Lâm Nhạc Nhạc, có lòng muốn làm người khác vui, đúng là giống nhau như đúc.

Tưởng Thần mở TV, chuyển đến kênh hoạt hình, cùng Kỳ Kỳ ngồi xem, vừa xem vừa nói chuyện: “Cục cưng nói nghỉ sẽ đưa em đi chơi, em muốn đưa anh đi cùng, bởi vì em sợ em sẽ nhớ anh.”

Kỳ Kỳ tò mò hỏi: “Cục cưng muốn đưa em đi đâu chơi?”

“Cục cưng tốt thật đấy.” Kỳ Kỳ lại bổ sung một câu.

“Cục cưng nói muốn đi trượt tuyết, ba em trượt tuyết giỏi lắm, nhưng cục cưng không biết trượt, nhưng cục cưng vẫn rất tuyệt.”

“Anh cũng không biết.”

“Em có thể dạy anh, ba dạy cục cưng, em dạy Kỳ Kỳ.” Tưởng Thần lại sắp xếp.

Nhưng Kỳ Kỳ lại nói: “Không được, cô không cho anh đi đâu.”

Tưởng Thần cau mày, cảm thấy hơi phiền. Nó biết trẻ con là như vậy, cho nên sầu không biết bao giờ mình và Kỳ Kỳ mới lớn lên.

Nó thích Kỳ Kỳ, cũng muốn Kỳ Kỳ thích nó.

Uống xong canh gà, lại đến khi bầu trời tối đen, Tưởng Thần vẫn không nỡ để Kỳ Kỳ đi, xuống tầng dưới nói với mẹ kế của Kỳ Kỳ để cho hai người ngủ với nhau.

Mẹ kế của Kỳ Kỳ không xấu, chính xác là không thể quan tâm con của vợ trước của chồng, đồng ý với Tưởng Thần, đem quần áo ngủ của Kỳ Kỳ cho đi.

Buổi tối trước khi ngủ, hai đứa bé song song nằm trên giường, ba Lâm đọc Tôn Ngộ Không đánh Bạch Cốt Tinh.

Chờ ba Lâm đi rồi, Tưởng Thần ôm Kỳ Kỳ đang mơ màng hỏi: “Hôm nay Kỳ Kỳ có thích em nhất không?”

Kỳ Kỳ gật đầu, nhích lại gần Tưởng Thần như tìm kiếm an ủi, nhỏ giọng nói: “Mỗi ngày đều thích em nhất.”

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Có gì phải sợ, Tưởng Thần và Kỳ Kỳ cũng ngọt, không giống nguyên tác.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN