“Vất vả rồi.” Bùi Huyền Trì nhìn mèo hoa nhỏ trước mặt, trong lòng tràn đầy là ý cười.
Hắn giơ tay lau đi vết bẩn trên mặt cậu, muốn tiện tay cầm luôn cái khay trong tay Vân Lạc Đình.
“Ngươi đã ăn sáng chưa?”
“Ta chưa đói bụng, một lát nữa đói sẽ ăn.” Vân Lạc Đình để ý tới băng gạc mới quấn trên cánh tay Bùi Huyền Trì, tránh khỏi tay hắn không có hắn cầm.
Cậu đẩy mấy món đồ trang trí vụn vặn ở trên bàn ra, rồi đặt cái khay lên đó nói: “Ta mới làm hai loại cháo, ngươi nếm thử xem hương vị của nó như thế nào.”
Cậu cầm bát cháo đậu đỏ rồi dùng cái thìa khuấy nó lên, ngay lập tức mùi thơm của gạo bay ra ngoài.
Cậu múc lên một thìa nhỏ rồi thổi nguội sau đó đút cho hắn: “Ngươi nếm thử đi.”
Bùi Huyền Trì ăn xong bát cháo, chỉ thấy một đôi mắt đang nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn, trong đôi mắt sáng ngời ấy toàn bộ đều là bóng dáng của hắn.
“Ngon không?”
“Ngon, ngay cả ngự trù cũng không làm được bằng một phần mười của ngươi.”
Đôi mắt Vân Lạc Đình cong cong: “Coi như ngươi biết ăn nói.”
Trong cháo có bỏ thêm linh lực, gạo và đậu đỏ đã nấu mềm, dư vị hơi ngọt.
Bùi Huyền Trì ăn ngay nói thật, hương vị thực sự không tồi.
Sợ cháo hơi nhạt nhẽo, Vân Lạc Đình lại gắp một ít rau trộn: “Nếm thử cái này đi.”
Lần đầu tiên Vân Lạc Đình đút, nên động tác của cậu còn có hơi lạ lẫm.
Cậu làm thật cẩn thận sợ nó rớt ra bên ngoài: “Gia vị hơi ít, ngươi ăn có cảm thấy nhạt không?”
“Vừa lắm.” Bùi Huyền Trì cầm cái khăn trên bàn, Vân Lạc Đình thấy thế vội vàng cầm nó lên, giúp hắn lau khóe miệng.
Bùi Huyền Trì cảm giác mèo nhỏ giống như coi hắn thành người bị thương mà chăm sóc, nghĩ đến băng gạc trên người, hắn hỏi: “Đêm qua ngươi ngủ lúc nào?”
“Hửm?” Vân Lạc Đình mới vừa bưng bát cháo thịt bò lên, cậu chần chờ nghĩ: “Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ thì đi ngủ.”
Cụ thể là giờ nào, cậu thật sự không nhớ rõ.
Bởi vì lo lắng lúc Bùi Huyền Trì xoay người sẽ khiến vết thương nặng thêm, nên hình như cậu không ngủ được.
Chỉ nhắm mắt dưỡng thần nằm một chút, lúc đến hừng đông liền đi ra ngoài chuẩn bị đồ ăn sáng.
Vân Lạc Đình không cảm thấy buồn ngủ: “Bát cháo này có bỏ thêm thịt bò, giúp bồi bổ khí huyết.”
Thịt bò không có nấu qua nước sôi.
Thịt bò tươi sau khi xử lý sạch sẽ cũng không nhìn thấy máu, ngược lại nếu đun qua bằng nước sôi dễ làm hỏng thịt bò.
Sau khi nấu chín cháo thì cho thịt bò sống vào.
Sau khi thái mỏng rồi sẽ càng dễ dàng nấu chín hơn, đun nóng một chút là sẽ đổi màu.
Thịt bò rất mềm, thịt rất thơm không bị nồng.
Vân Lạc Đình không chọn nhiều món ăn kèm lắm, vừa vặn có thể ăn với hai bát cháo.
Đặt cái bát không lên cái khay ở trên bàn.
Vân Lạc Đình đang nghĩ đến lúc đến bữa cơm trưa nên chuẩn bị chút gì đó, thì mơ hồ gửi thấy một mùi khét trong không khí.
Lại có chút giống như mùi than cháy, có hơi khiến người ta bị sặc.
“Tiểu Bạch.”
“Sao?”
Bùi Huyền Trì hỏi: “Lúc ngươi rời khỏi phòng bếp nhỏ đã rập tắt lửa chưa?”
“Đã rập tắt.” Vân Lạc Đình tất nhiên sẽ không quên chuyện quan trọng như vậy: “Ta còn sợ củi lửa sẽ cháy trở lại, nên đã cố ý hất một bát nước, chờ lửa tắt hoàn toàn mới rời đi.”
Nói xong, cậu lại cảm thấy mùi khói này càng thêm kỳ lạ, trong lòng Vân Lạc Đình lại không rõ ngọn nguồn, cậu đứng dậy nói: “Ta đi coi một chút.”
Lúc đi ra sân, thì mùi khét kia càng nghiêm trọng hơn, còn mơ hồ nhìn thấy cả khói trắng.
Vân Lạc Đình: “……”
Không, không thể nào?
Bùi Huyền Trì mặc áo khoác vào rồi đi ra ngoài, thì thấy Vân Lạc Đình sốt ruột chạy ra ngoài: “Tiểu Bạch, đừng chạy, cẩn thận vất ngã.”
Vân Lạc Đình hiển nhiên không nghe vào tai, mới chớp mắt một cái đã không thấy người đâu.
– —
Bên ngoài phòng bếp nhỏ sương khói lượn lờ.
Nhưng lại không thấy ánh lửa, chỉ có khói không ngừng từ bên kia cửa bay ra ngoài.
Vân Lạc Đình đang muốn chạy vào xem chuyện gì đang xảy ra.
Bùi Huyền Trì theo sát cậu, duỗi tay vòng qua eo Vân Lạc Đình rồi kéo cậu lại, tránh bị sặc khói ở cửa.
Đồng thời rót một tia ma khí xuống dập tắc lửa ở bên trong.
Củi bị dính nước không dễ cháy, lửa nhiều lần bốc lên lại bị dập cho nên mới đốt ra nhiều khói như vậy.
Nhìn qua thì khiến người ta cảm thấy sợ hãi, nhưng lửa lại không lớn lắm.
Vân Lạc Đình nhìn thấy lửa đã bị dập tắc thì nhẹ nhàng thở ra, quay đầu dựa vào trong lồng ngực hắn, trán để lên vai hắn, nhìn qua có chút cực kỳ đáng thương: “Ta……”
“Bị thương?” Bùi Huyền Trì nắm cổ tay của cậu, kiểm tra tay cậu, nhìn thấy cũng không bị bỏng.
Vân Lạc Đình lắc đầu: “Do ta, đánh nhẽ ra ta phải cẩn thận hơn một chút……”
“Không trách ngươi.” Bùi Huyền Trì nói: “Ngọn lửa kia lâu như vậy mà không cháy lên, chỉ là khói hơi lớn một chút.
Ngươi cũng không thể mãi ở trong phòng bếp nhỏ.”
“Không có việc gì, nhìn qua chỉ bị thiêu mất một nửa, còn có một nửa nữa mà.” Bùi Huyền Trì ôm mèo nhỏ đang tủi thân, mặt không đổi sắc an ủi nói: “Còn nữa, bên trong viện vẫn còn phòng bếp nhỏ, còn có một cái phòng bếp lớn nữa.
Đến phòng bếp nào nấu cơm cũng được, ngươi không bị bỏng là tốt rồi.”
“Đợi lát nữa kêu Khôi Cửu thay củi ở các phòng bếp nhỏ, là sẽ không có việc gì.”
Vân Lạc Đình chớp chớp mắt, vỗn dĩ cậu đang nghiêm túc suy nghĩ lại bản thân.
Nhưng sau khi nghe Bùi Huyền Trì nói xong lời này thì nhịn không được cười lên: “Lời này của ngươi giống như lỗi sai là ở củi vậy.”
“Tất nhiên là lỗi của củi.” Bùi Huyền Trì mang mèo nhỏ đi về, nhàn nhạt nói: “Ngươi không có sai.”
– —
Đầu tiên Khôi mang đồ ăn sáng Vân Lạc Đình làm đến tẩm điện.
Hắn không bỏ nó qua cái bàn nhỏ, mà cầm luôn cả cái nồi cháo mang đến.
Sau khi ăn xong đồ ăn sáng, Vân Lạc Đình có hơi mệt mỏi.
Cậu liền nằm xuống ôm chăn rồi từ từ từng chút một chôn bản thân mình vào trong đó.
Bùi Huyền Trì vốn định sang thư phòng, nhưng thấy Vân Lạc Đình ngủ rồi, hắn suy nghĩ một chút, rồi lại kêu con rối đến thư phòng cầm thư tín qua đây, ở lại tẩm điện không đi ra ngoài.
Lúc Khôi Nhất đưa thư tới, hắn nhẹ giọng hỏi: “Điện hạ, Giản Nhược Vũ nên xử lý như thế nào?”
Trưởng lão Bình Không đã đền tội, còn lại Giản Nhược Vũ vẫn chưa chết.
Nếu thả hắn chạy không khác gì vô tình thả hổ về rừng, Khôi Nhất không biết nên xử lý chuyện này như thế nào.
Bùi Huyền Trì có thói quen xử lý mọi chuyện thật đơn giản, nhưng nghĩ đến mèo nhỏ.
Hắn không trực tiếp hạ lệnh, mà thúc giục ngọc bội nói: “Khổng tước đã tỉnh chưa?”
Rất nhanh trên đó hiện lên hư ảnh của khổng tước, nhìn thấy Bùi Huyền Trì kêu hắn, khổng tước có chút nghi ngờ: “Điện hạ.”
“Đây là một sợi thần hồn của Bình Không.” Bùi Huyền Trì đặt ngọc bội lên bàn.
“Giản Nhược Vũ bị nhốt trong hậu viện.
Hiện tại ngươi hẳn là có thể ngưng thật một lát, cái này ta giao cho ngươi giải quyết.”
Khổng tước sửng sốt, hắn tuy là linh thú của Trưởng lão Bình Không, nhưng không được Trưởng lão Bình Không coi trọng hắn, cũng chướng mắt hắn.
Đệ tử của Trưởng lão Bình Không tất nhiên cũng chỉ coi hắn là thú cưỡi.
Trong số đó Giản Nhược Vũ vì muốn biểu hiện để Trưởng lão Bình Không coi trọng, đã vài lần dùng hắn để thổi phồng bản thân mình.
Trong lòng Khổng tước tức giận, tìm cơ hội ám toán hắn.
Mặc dù Trưởng lão Bình Không không hề có chứng cứ, nhưng Giản Nhược Vũ mới chỉ khóc lóc kể lể làm nũng đã phạt hắn đi hình đường.
Tuy không chết ở bên trong, nhưng lại để lại vết thương nặng, thực lực không những không đi lên mà cứ thế hạ xuống.
Nụ cười nhạo của Giản Nhược Vũ vẫn luôn vang lên bên tai hắn.
Hắn muốn báo thù, nhưng cũng biết đây là hy vọng xa vời.
Nhưng trước mắt……
Khổng tước thở phào một hơi, từ trong ngọc bội hóa thành hình người, hành lễ nói: “Đa tạ điện hạ.”
“Không cần cảm tạ ta.”
Khổng tước hiểu được ý của hắn, không cho là đúng nói: “Việc nào ra việc đó, điện hạ giúp ta niết bàn hồi sinh, đã ngang bằng với chuyện lúc trước ta làm.
Chuyện Giản Nhược Vũ là một chuyện khác, đều là điện hạ cho ta cơ hội báo thù, ngày sau ta nhất định sẽ báo đáp điện hạ, muôn lần chết cũng không chối từ.”
Bùi Huyền Trì phất tay, Khôi Nhất tiến lên cầm ngọc bội khổng tước và bình sứ xoay người mang đến phòng chứa củi.
Bùi Huyền Trì mở bức thư trong tay ra, hắn đang muốn nhìn xem.
Đúng lúc này, Vân Lạc Đình đang nằm trên giường trở mình.
Cậu ôm chăn duỗi tay về phía trước sờ soạng, sau khi sờ vào khoảng không thì mở to mắt.
Lúc nhìn thấy Bùi Huyền Trì ngồi cách đó không xa, khóe môi cậu khẽ động đậy giống như đang nói gì đó, sau đó lại nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Thấy mèo nhỏ tìm hắn, Bùi Huyền Trì liền cầm bức thư, ngồi dựa lưng vào trên giường, thỉnh thoảng sờ đầu cậu.
Vân Lạc Đình trong lúc ngủ mơ bất tri bất giác đến gần, cậu nghiêng đầu nằm trên đùi Bùi Huyền Trì.
Có chút giống bộ dáng lúc mèo nhỏ ngủ, nhưng khả năng cậu sẽ cảm thấy không quá thoải mái.
Bùi Huyền Trì liền duỗi tay lót một chút, muốn giúp cậu đổi một tư thế mới.
“Ưm…” Vân Lạc Đình cuộn tròn, nhắm mắt lại bắt lấy tay hắn.
Kéo tay hắn đến bên gối rồi đè gương mặt mình lên tay hắn không cho hắn cử động.
Bùi Huyền Trì dùng một cái tay khác kéo cái chăn đắp lên, nhẹ nhàng mở bức thư ra.
– —
Đêm qua cậu không thể nào ngủ được, sau khi vội vàng xong đi nghỉ ngơi lại không có cảm giác buồn ngủ.
Vân Lạc Đình nhớ rõ trước khi đi ngủ chỉ muốn ngủ trước một lúc, chờ đến giờ cơm trưa thì đứng lên đi chuẩn bị cơm trưa cho Bùi Huyền Trì.
Đến ngay cả chuyện bữa cơm trưa làm cái gì cũng đã nghĩ kỹ rồi.
Nhưng cậu lại ngủ khá là sâu, chờ đến lúc tỉnh lại thì đã qua giờ cơm trưa.
Mơ màng liếc mắt nhìn bầu trời bên ngoài, Vân Lạc Đình ngáp một cái, quay đầu lại nhìn thấy cánh tay mình đang gối lên.
Cậu hậu tri hậu giác phát hiện hình như mình lại biến thành mèo.
Vân Lạc Đình duỗi người, móng vuốt mở hết ra chia làm mấy cánh, nhẹ giọng chào hỏi Bùi Huyền Trì: “Meo meo……”
Vì cậu vừa mới tỉnh ngủ nên trong tiếng mèo nhỏ kêu còn mang theo một chút mờ mịt, giọng mũi nhỏ rầu rĩ nghe giống như vì bị đánh thức nên còn đang tủi thân.
“Tỉnh rồi?” Bùi Huyền Trì ôm mèo nhỏ lên đùi rồi vuốt lông cho cậu: “Cơm trưa đã chuẩn bị xong, nếu ngươi đói bụng thì ăn một chút.”
Vân Lạc Đình lắc đầu, đi lên phía trước vài bước, rồi ghé lên trên người hắn: “Meo ~”
“Hửm?” Không truyền âm, Bùi Huyền Trì không nghe hiểu.
Đầu ngón tay hắn cử động câu lấy cằm cậu rồi cào nhẹ hai cái: “Còn muốn ngủ nữa sao?”
Cảm giác bộ dáng của mèo nhỏ vẫn chưa tỉnh ngủ.
Đồng tử mèo nhỏ híp lại thành một khe hở, giữa hầu kết cậu không ngừng phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, móng vuốt cũng từng chút một giẫm lên.
Nếu không cẩn thận tóm lấy vạt áo hắn liền vội vàng hất ra, nghiêng đầu để lỗ tai dụi xuống người hắn trước, rồi thuận thế xoay người lăn một vòng.
Ngôn Tình Sắc
Mèo nhỏ trong lúc nửa tỉnh nửa mơ là dính người nhất.
Bùi Huyền Trì dùng một tay che chở ở bên ngoài, tránh mèo nhỏ ngã xuống: “Không đói bụng sao?”
Bữa sáng ăn sớm, còn bỏ lỡ cơm trưa, hẳn là đói bụng rồi.
“Meo…” Vân Lạc Đình mở mắt nhìn Bùi Huyền Trì.
Ngay sau đó, mèo trắng nhỏ cọ tới cọ lui bò lên trên, dùng cái đầu nhỏ lông xù chống cằm lên đùi hắn.
Bùi Huyền Trì đang định mở miệng nói chuyện, thì cảm thấy trên môi ấm áp.
Đệm thịt phấn nộn để trên môi hắn, cậu không dùng sức, chỉ nhẹ nhàng đặt lên, Bùi Huyền Trì lập tức không nói nữa.
Sau khi an tĩnh lại, mèo trắng nhỏ cảm thấy mỹ mãn híp đôi mắt.
Sau đó thu hồi móng vuốt cuộn tròn nó để ở trước người.
Cậu cúi đầu cọ cổ hắn, vùi đầu tìm một nơi thoải mái, tính toán ngủ nướng.
Bùi Huyền Trì đợi một lúc đến khi mèo trắng nhỏ bất động, liền hiểu được ý của cậu.
Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve mèo trắng nhỏ, cũng không làm phiền cậu nữa.
Nhưng mà không bao lâu sau, cục lông ở gần cổ đang thoải mái dễ chịu ngủ – mèo trắng nhỏ đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Meo meo!” Đôi đồng tử của Vân Lạc Đình mở to tròn, màu lam nhạt trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Thấy bộ dạng hoảng loạn của cậu, Bùi Huyền Trì giúp cậu vuốt lông, hỏi: “Làm sao vậy?”
Không có nhiều thời gian để giải thích, mèo trắng nhỏ nghiêng đầu nhìn bầu trời bên ngoài.
Sau khi tính ra thời gian, cậu cứ thế nhảy xuống giường rồi hóa thành hình người.
Vân Lạc Đình tìm trong cái hộp, lấy ra thuốc mỡ mà đêm qua Khôi Nhất đưa cho, đã đến giờ thay thuốc rồi, suýt nữa thì bỏ lỡ thời gian.
Cậu lấy thuốc từ trong đó ra, rồi kéo cả băng gạc mới cùng mang qua.
Vân Lạc Đình mở cái nắp thuốc mỡ ra.
Cậu ngồi bên cạnh giường ngăn lại Bùi Huyền Trì muốn chạy trốn, hơi nâng cằm: “Cởi ra.”.