Sau Khi Xuyên Thành Minh Tinh Pháo Hôi Tôi Bạo Hồng - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
59


Sau Khi Xuyên Thành Minh Tinh Pháo Hôi Tôi Bạo Hồng


Chương 17


Editor:Fei

“Anh Nhạc!” Kỷ Li bước nhanh về phía Tần Nhạc, đáy mắt không kìm được sự vui vẻ, “… Không ngờ có thể gặp anh ở chỗ này.”

Khác với việc cố gắng bôi cho đen trong bộ phim trước thì tạo hình cổ trang của thanh niên trông rất sáng sủa.

Tần Nhạc bị nụ cười của y lây nhiễm, vô thức nhếch khóe môi:”Ừm, đã lâu không gặp.”

Diêu Xuyên và Phương Chi Hành nghi hoặc hỏi: “Hai người quen nhau à?”

“Kỷ Li đóng vai đệ đệ của tôi trong《Bang Quốc》, diễn chung mấy cảnh.” Tần Nhạc thoáng dừng lại rồi bổ sung:”Đạo diễn Trịnh quý em ấy lắm.”

Nói đến đây, Diêu Xuyên lập tức hiểu ra: “Diễn viên mới mà lão Trịnh trắng trợn khích lệ hôm bữa chính là cậu này sao?”

Trong giới đạo diễn thường quen biết lẫn nhau, Diêu Xuyên và Trịnh An Hành cũng có chút thân thuộc.

Tần Nhạc gật đầu khẳng định.

Đây là lần đầu tiên Kỷ Li nghe nói tới chuyện này, ánh mắt tỏa sáng: “Anh Nhạc, đạo diễn Trịnh khen em trên vòng bạn bè ư? Chuyện khi nào vậy?”

“Là hôm hơ khô thẻ tre ấy. Bình thường lão Trịnh ít đăng gì lên vòng bạn bè lắm thế mà lại nói tốt về cậu.” Tề Ngạn tiếp lời, anh gọi nhân viên công tác mượn thêm một cái ghế.

Từ cảnh quay vừa rồi, Phương Chi Hành đã sớm âm thầm đặt y ở thế ngang hàng với Tạ Ngạn: “Cậu là Kỷ Li đúng không?”

“Vâng.” Kỷ Li lễ phép tự giới thiệu, “Chào đạo diễn Diêu, chào thầy Phương, tên tôi là Kỷ Li.”

“Ngồi đi, cảnh quay ban nãy cậu xử lý tốt lắm.” Diêu Xuyên nói.

“Cảm ơn đạo diễn.” Kỷ Li thong dong ngồi bên cạnh Tần Nhạc, nhìn sang màn hình theo dõi, “Vừa rồi mũ sa của tôi bị gió thổi có lộ mặt không? Nếu có thì tôi quay lại lần nữa nhé?”

“Không sao, tôi xem thử rồi.” Làm đạo diễn nhiều năm, hắn biết khán giả muốn thấy cái gì nhất.

Cảnh quay đặc tả kia chỉ lộ chút gò má, không đến nỗi nhìn thấy hết toàn bộ mà còn khiến vẻ đẹp của thanh niên dễ đi vào lòng người hơn.

“Tôi nhớ cậu là nghệ sĩ dưới trướng truyền thông Mộng Tưởng.” Tề Ngạn thắc mắc, “Sao lại chạy đến đây làm diễn viên đóng thế? Người đại diện ép buộc cậu hả?”

Để một diễn viên mới có tiềm lực lẫn thiên phú như vậy làm thế thân? Công ty này mắt mù rồi.

Tần Nhạc nhìn về phía thanh niên, trong lòng cũng rất để tâm.

Kỷ Li sợ bọn họ hiểu lầm bèn giải thích, “Tôi nhìn trúng một vai diễn nhưng đoàn phim còn chưa chuẩn bị xong nên có khoảng hơn hai tháng rảnh rỗi.”

“Nghe nói tổ chế tác của《Đại Tông Thiếu Niên Mưu》rất giỏi, cho nên mới tóm lấy cơ hội làm “thế thân” này để gia nhập đoàn phim, thuận tiện mở rộng mối quan hệ.”

Kỷ Li trả lời rất thành khẩn và chân thực.

Có người mới nào lại không muốn tiếp xúc với đoàn phim có chế tác lớn? Nắm lấy cơ hội để trèo lên cao?

Diêu Xuyên thấp giọng cười, hiển nhiên là có ấn tượng khá tốt với Kỷ Li.

Tần Nhạc nhếch môi, lần đầu tiên lên tiếng hỏi: “Trước đây lúc ở đoàn phim Bang Quốc Thiên Hạ sao tôi chẳng thấy em hỏi xin wechat của tôi và đạo diễn Trịnh thế nhỉ? Chẳng nhẽ chúng tôi không phải người có mạng lưới quan hệ rộng à?”

“Đâu có đâu?” Kỷ Li phản bác, ngượng ngùng cười cười, “Thời gian quen biết của chúng ta ngắn quá, em sợ anh không cho nên chỉ add mấy nhân viên công tác. Ngày nào cũng thông qua bọn họ để theo dõi tin tức của đoàn phim.”

Một diễn viên mới mà muốn add wechat ảnh để ư? Ảo tưởng à.

Kỷ Li rất biết tự lượng sức mình.

Nhưng nếu bây giờ đối phương chủ động đề cập, hay là y cũng thử hỏi một chút nhỉ?

“Vậy em có thể add wechat của anh không? Sau này nếu có buổi casting vai diễn nào thích hợp thì anh phím trước cho em nhé?” Kỷ Li nhìn chằm chằm Tần Nhạc, bồi thêm một câu, “Em chỉ vừa mới ra mắt, giá trị bản thân có chút xíu thôi.”

Người chung quanh nghe thấy thế, không hẹn mà cùng khẽ cười thành tiếng.

Thanh niên tới gần hắn, ngũ quan quá mức xinh đẹp hút hồn, ánh mắt chân thành, ngay cả lông mi khẽ run cũng như biết nói.

Đồng tử Tần Nhạc trầm xuống, thiếu chút nữa đã hãm sâu vào khoảng cách hấp dẫn ấy không sao thoát ra. Hắn buộc phải ngồi thẳng người: “Dĩ nhiên là được.”

Tề Ngạn phát hiện vẻ khác thường của cậu bạn thân, lông mày khẽ nhướn.

Diêu Xuyên và Phương Chi Hành ở bên cạnh xem trò vui. Bọn họ đều hiểu người mới được cả Tần Nhạc lẫn Trịnh An Hành công nhận chắc chắn phải có chỗ hơn người.

Chỉ tiếc diễn viên vào vai Tạ Ngạn đã định là Hạ Linh, bằng không bọn họ sẽ mời Kỷ Li vào đoàn.

Nhân viên công tác âm thầm quan sát cũng sợ ngây người ——

Kỷ Li và anh Nhạc từng hợp tác? Còn ngang nhiên add được wechat cá nhân của anh Nhạc ngay trước mặt bọn họ?

Có người thấp giọng cảm khái, “Kỷ Li là người mới mà truyền thông Mộng Tưởng vừa ký hợp đồng à? Chẳng trách lại đẹp như vậy.”

“Đẹp thì có ích gì. Nếu muốn tồn tại trong cái giới này thì phải cần đến tư bản.” Có người nói nhỏ, “Cậu xem bọn họ đều là người thuộc cùng một công ty nhưng Hạ Linh có thể đóng nam phản diện một còn Kỷ Li chỉ xứng làm thế thân không được lộ mặt.”

“Thế thân thì sao? Cùng diễn chung một bộ phim mà lực sát thương của Kỷ Li lớn hơn Hạ Linh gấp trăm lần.” Thợ trang điểm đi đến trường quay chen ngang, “Mấy người cứ chờ đấy, với khuôn mặt này, không sớm thì muộn Kỷ Li cũng sẽ hot.”

Lúc mọi người đang mải bàn tán, trợ lý sản xuất chạy đến chỗ Diêu Xuyên xin chỉ thị: “Đạo diễn, tổ B xảy ra chút vấn đề chắc là cần hai tiếng nữa mới có thể chuyển sang đây.”

Bởi vì yêu cầu của cảnh diễn, hôm nay lịch trình sẽ chia làm hai tổ. Tổ A quay cảnh Từ Miểu Miểu và Hạ Linh lần đầu gặp nhau, tổ B quay cảnh nam chính và những người đồng đội bình thường.

Diêu Xuyên nghe thấy thế, lông mày nhíu chặt, “Kéo dài hơi lâu so với thời gian dự tính rồi.”

“Ngài xem có muốn quay cảnh võ thuật ngày mai trước không?” Trợ lý sản xuất đề nghị, nhìn Kỷ Li: “Hạ Linh nói, các cảnh đánh đấm của cậu ta đều do thế thân hoàn thành.”

Kỷ Li nghe vậy bèn chủ động, “Tôi không thành vấn đề, bất cứ lúc nào cũng có thể phối hợp với đoàn phim.”

Dù sao y cũng đang đội tóc giả, chỉ cần thay trang phục khác thì quay thêm được cảnh nào hay cảnh đó.

Diêu Xuyên suy nghĩ chốc lát, “Chỉ đạo võ thuật và diễn viên quần chúng đến chưa?”

Trợ lý sản xuất trả lời, “Đến rồi, hiện trường chỉ đạo cũng đã sắp xếp xong.”

“Được, nhanh chóng dẫn Kỷ Li đi chuẩn bị.” Diêu Xuyên nhìn đồng hồ, bổ sung thêm, “Bảo tổ B quay xong đừng tới vội, ngày mai tiếp tục sau.”

Trợ lý sản xuất đáp.

Kỷ Li vội vàng đứng lên, lễ phép chào hỏi mọi người.

Tần Nhạc chờ y rời đi mới để lộ vẻ mặt nghiêm nghị hỏi, “Kỷ Li thay cái cậu diễn viên kia à? Thế cậu ta đâu rồi?”.

Sự tình trong đoàn phim này vốn không liên quan gì tới hắn nhưng chỉ nghĩ đến việc thanh niên phải làm một thế thân thiệt thòi là trong lòng hắn lại cảm thấy hơi khó chịu.

Phương Chi Hành thấy hắn quan tâm bèn kể cho hắn nghe, “Cũng là nghệ sĩ của truyền thông Mộng Tưởng, tên Hạ Linh. Nghe Hưng Nguyên nói cậu ta chủ động tìm tới…”

Hạ Linh có nhân khí hơn người mới và tướng mạo phù hợp với hình tượng nhân vật. Quan trọng nhất là cậu ta tự móc tiền túi mang theo 30 triệu vào đoàn.

Đây là phim võ hiệp, phần về triều đình không phải cung đấu. Mấy năm vừa qua đã ra mắt rất nhiều bộ phim cùng đề tài, thị trường sách và thị trường phim còn có một số rào cản nhất định, nguyên tác đã thành công như vậy thì bọn họ cũng cần bỏ ra tâm huyết tương tự.

Vì muốn quay được bộ phim tốt nhất, chỗ nào cần dùng tiền thì vẫn nên dùng.

Nhà sản xuất Hưng Nguyên là thương nhân, nghĩ chỉ cần kỹ năng diễn xuất của Hạ Linh không gây trở ngại gì thì đoàn phim cũng chẳng thiệt. Do đó bèn bảo đám người Diêu Xuyên nhận người.

Kết quả ngày đầu tiên vào đoàn, kỹ năng diễn xuất chưa thấy đâu nhưng tính tình thì lộ rõ mười mươi.

Tần Nhạc cầm kịch bản lật qua lật lại, thờ ơ nói: “…Không cân nhắc đến chuyện đổi người à?”

Tề Ngạn giật bắn: “Tần Nhạc, ông còn chưa gặp Hạ Linh mà.”

Dựa theo tính cách vốn có của Tần Nhạc, hắn chắc chắn sẽ không nhúng tay vào chuyện riêng của đoàn phim khác. Nhưng những lời vừa rồi của hắn chẳng khác nào đang đề nghị Diêu Xuyên thay Hạ Linh.

Hắn và Hạ Linh chưa từng gặp mặt bao giờ. Nếu truyền ra ngoài thì không biết người khác sẽ xuyên tạc thành gì nữa.

Tần Nhạc mặt không đổi sắc đáp: “Muốn quay được một bộ phim hay thì không được phép đối xử qua loa với bất kì nhân vật nào. Rõ ràng đã có người thích hợp và biết điều hơn, sao lại phải chấp nhận một diễn viên mắc bệnh ngôi sao, thiếu tính chuyên nghiệp trong nghề?”

Diêu Xuyên và Phương Chi Hành liếc mắt nhìn nhau, người sau thấp giọng hỏi, “Ý cậu là muốn chúng tôi đổi Hạ Linh thành Kỷ Li?”

Tần Nhạc siết chặt kịch bản trong tay, chưa vội khẳng định: “Diễn viên tốt có nhiều như vậy, muốn chọn người nào còn tùy ý mọi người.”

“Việc này vẫn nên để lão Diêu và Hưng Nguyên quyết định.” Phương Chi Hành quay sang đạo diễn.

Nói thật là ấn tượng ban đầu của anh đối với Kỷ Li rất tốt, cũng hi vọng y diễn Cẩm Vương Tạ Ngạn. Chỉ có điều thân là biên kịch, anh không có quyền quyết định trong vấn đề tuyển diễn viên.

Diêu Xuyên đốt điếu thuốc, lắc đầu: “E là không dễ dàng như vậy.”

Bởi vì Hạ Linh mang tiền vào đoàn cho nên trên hợp đồng đã ghi rất rõ. Trừ phi xảy ra nhân tố bất đắc dĩ thì không thể thay đổi diễn viên, làm trái sẽ phải bồi thường gấp đôi phí vi phạm hợp đồng.

Nếu như phải cưỡng chế thay đổi người, chỉ sợ là sẽ gây ra rắc rối không nhỏ.

“Việc này để tôi và Hưng Nguyên thương lượng một chút. Trong thời gian ghi hình, tôi không muốn bôi ra quá nhiều vấn đề không liên quan.” Tuy tính Diêu Xuyên rất mạnh mẽ nhưng tâm tư vẫn vô cùng tinh tế, “Người khác tôi không biết chứ nếu là Kỷ Li, sau này đứa nhỏ ở công ty sẽ bị Hạ Linh nhắm vào mất.”

Lui mười ngàn bước mà nói, diễn viên và nhân vật chính vẫn cần thời gian rèn luyện. Hắn không thể tự ý cướp mất cơ hội của Hạ Linh, làm đạo diễn, hắn phải có nghĩa vụ trợ giúp diễn viên nghiền ngẫm, đắp nặn nhân vật.

Tần Nhạc bèn gật đầu, “Nếu như ngày sau thiếu đầu tư thì có thể tìm tôi.”

“Tiền từ hạng mục đầu tư cho IP của Nhạc Tinh chúng tôi đang không có chỗ xài đây.” Tề Ngạn cười nói.

Anh và Tần Nhạc hợp tác mở một công ty điện ảnh và truyền hình, ký hợp đồng với rất nhiều diễn viên phái thực lực và các diễn viên có tên tuổi. Ngoài ra, còn có thể định kỳ thu mua hoặc cung cấp tài nguyên phim, trước mắt công ty đang phát triển rất mạnh.

“Được, tôi quay xong bộ phim truyền hình này cũng đang định bắt tay vào làm một bộ tên là《Hành Động Đặc Thù》. Kịch bản đầu tiên đã viết xong, lúc đó sẽ đưa cho các cậu xem.”

Tần Nhạc đáp: “Ok.”

Vừa dứt lời, trợ lý sản xuất và chỉ đạo võ thuật cùng đi tới, hưng phấn mở miệng, “Đạo diễn, bọn tôi chuẩn bị xong rồi. Phó đạo diễn đã sắp xếp xong việc cho diễn viên test cảnh, lát nữa là có thể quay.”

Diêu Xuyên nghe thấy thế, đáy mắt lộ vẻ kinh ngạc, “Chuẩn bị xong rồi?”

“Vẫn chưa tới nửa tiếng.” Tần Nhạc nhìn giờ, nói.

Kể cả khi diễn viên có tiếp thu nhanh đến thế nào đi chăng nữa thì để thành thạo một tràng cảnh võ thuật cũng phải mất vài tiếng.

Đoàn phim mời ngôi sao võ thuật thời niên thiếu Vương Thụy Tường đến, sau này bởi vì kinh nghiệm diễn xuất sa sút mới đổi nghề làm chỉ đạo võ thuật.

Thế hệ ấy đều là người có tài thực thụ, mặc dù lui về hậu trường nhưng yêu cầu đối với các cảnh đánh đấm vẫn sẽ không giảm bớt.

“Lão Tường, đừng có tức giận mắng chửi với tôi. Những cảnh chiến đấu trong bộ phim này không thể qua loa được đâu.” Diêu Xuyên nhắc nhở.

“Ai qua loa?” Vương Thụy Tường nổi tiếng nghiêm túc, vẻ mặt trước giờ luôn lạnh lùng nay lại thoang thoảng ý cười, “Tôi còn đang muốn hỏi mấy người tìm được hạt giống tốt như thế này ở đâu đây.”

Tần Nhạc nghe thấy “lời khen” kia, ánh mắt lấp lóe ánh sáng. Hắn nhìn Kỷ Li đang được treo trên dây cáp, lại bỗng thấy Vương Thụy Tường nói.

“Tôi không tiết lộ trước, mọi người tự tới mà xem.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN