Trong phòng nghỉ.
Kỷ Li xúc từng thìa kem, tơ máu trong mắt vẫn chưa biến mất, thỉnh thoảng còn nấc cụt.
Thế nhưng tâm trạng y đã ổn hơn rất nhiều, ít nhất không mất bình tĩnh như lúc vừa mới hơ khô thẻ tre.
Bánh Bao nhìn đống kem trên bàn, thòm thèm.
Úc Phú Nhã trở về, thấy Kỷ Li đang mải mê ăn: “Kem ở đâu đây?”
Bánh Bao giải thích thay y, “Thầy Tần kêu người mang tới đó chị. Anh Kỷ chưa ăn xong cái nào hết.”
Đống kem bày thành hàng dài, đủ loại mẫu mã.
Úc Phú Nhã dở khóc dở cười, trêu chọc y: “Nửa đêm nửa hôm rồi bọn họ tìm nhiều kem như thế kiểu gì? Chị nói này, bị nhân vật trong phim giày vò khổ sở còn bắt bản thân Tần Nhạc nhà người ta nhận lỗi với cậu nữa cơ à?”
Kỷ Li cắn một miếng, khàn giọng đáp: “Anh Nhạc biết em diễn xong tâm trạng sẽ không tốt nên mới mua kem để em thoát vai.”
“Kem thì được nhưng không thể ăn quá nhiều vào buổi tối, hại dạ dày.” Úc Phú Nhã cưỡng chế tịch thu nốt số kem trên bàn, tấm lòng người mẹ trỗi dậy:”Chị cất vào tủ lạnh cho cậu, lần sau ăn tiếp.”
Kỷ Li giành lấy một cái: “Vậy em ăn hai chiếc này.”
Úc Phú Nhã nửa cười nửa không, “Lạ ghê, sao Tần Nhạc biết cậu thích ăn kem?”
“Em cũng thắc mắc! Trợ lý như em còn chưa rõ thế mà thầy Tần đã làm xong hết, đoạt luôn công việc của em.” Bánh Bao lên tiếng.
Úc Phú Nhã buồn cười búng trán Bánh Bao: “Ghen tị linh tinh.”
Kỷ Li kể cho hai người họ nghe chuyện sau khi hơ khô thẻ tre: “Bánh Bao, lần sau cậu có thể nhanh chân mua kem cho anh trước.”
“Dạ!” Bánh Bao nhận nhiệm vụ, bỗng phấn chấn hơn hẳn.
Kỷ Li bỏ ra gần mười phút để chén sạch hai cái kem, không lãng phí tẹo nào.
Y hít thở thật sâu, cuối cùng tạm thời dằn xuống cảm xúc của nhân vật: “Được rồi, thay đồ thôi.”
Bánh Bao lập tức gọi stylist đoàn phim đến.
Khoảng nửa tiếng sau, trợ lý sản xuất gõ cửa: “Chị Úc ơi, Kỷ Li ổn chưa ạ? Đạo diễn Diêu muốn mời cậu ấy qua cắt bánh ngọt mừng ngày đóng máy.”
Y đã thay bộ đồ bình thường, “Anh Nhạc quay xong rồi ạ?”
Sau khi nhân vật của y hơ khô thẻ trẻ, Tần Nhạc đóng vai Tạ Thần Uyên và Ông Mỹ Ni đóng vai thái hậu vẫn còn một cảnh diễn chung quan trọng.
“Ừm, xong rồi.” Trợ lý sản xuất đáp.
Tiến độ ghi hình đêm này thuận lợi hơn tưởng tượng rất nhiều. Vốn dự tính phải quay đến tận hai giờ sáng nhưng mà chưa đến mười một giờ đã kết thúc.
Kỷ Li đi theo trợ lý sản xuất, vừa bước vào trường quay đã bị tiếng pháo giấy nổ bùm bùm dọa cho sợ hết hồn.
Các nhân viên công tác xông tới, hớn hở vây quanh y:”Kỷ Li hơ khô thẻ tre vui vẻ nha!”
“Tiểu Kỷ hơ khô thẻ trẻ vui vẻ!”
“Thầy Kỷ và Tạ Ngạn vất vả rồi!”
Kỷ Li bị nhét bó hoa to vào lồng ngực, y bối rối hai giây mới nở nụ cười: “Cảm ơn mọi người, khoảng thời gian này mọi người cực khổ quá.”
Dù sao thì đây là lần đóng máy đầu tiên từ khi y quay trở lại giới giải trí.
Y rất thích, cũng vui vẻ.
Phương Chi Hành bưng một cái bánh ga tô nhỏ, bên trên còn có phiên bản chibi của Tạ Ngạn và Kỷ Li, cực kì chi tiết, đáng yêu: “Kỷ Li, hơ khô thẻ tre vui vẻ nhé. Cảm ơn cậu đã khắc họa thành công Tạ Ngạn trong lòng tôi.”
“Cảm ơn thầy Phương.”
Bánh Bao bị đoàn người đẩy ra ngoài, cậu bỗng nhảy dựng lên gọi, “Anh Kỷ, anh Kỷ ơi! Cái bánh này là fan của anh gửi đến đoàn phim đấy.”
Kỷ Li nghe thấy thế, ánh mắt nhìn chằm chằm bánh ngọt càng ngày càng sáng.
Khoảng thời gian vừa qua y bận đóng phim, đúng là không chú ý tới fan trên weibo. Ai ngờ mấy cô ấy lại đưa quà đến vào ngày y đóng máy.
“Nào nào qua đây nhận lì xì thôi.” Diêu Xuyên móc một bao lì xì siêu dày ra, nhét vào túi thanh niên, còn dịu dàng vỗ vỗ.
“Khá lắm, vất vả cho cậu rồi. Mai này đừng nên nghĩ đến chuyện đi đường tắt, cứ kiên trì tiến lên, tương lai nếu có cơ hội tôi sẽ tìm cậu quay phim.”
Kỷ Li gật đầu, cực kì cảm động với lời căn dặn giống như trưởng bối của đối phương.
“Đạo diễn, bọn tôi thấy cả rồi đó. Mấy hôm nữa ngài cũng phải phát cho chúng tôi bao lì xì dày giống Kỷ Li mới được.” Từ Miểu Miểu và nữ phụ Vưu Sương tới góp vui.
“Đúng thế.” Ôn Dư khoác vai Chu Khánh Minh.
Người sau đối mặt với Kỷ Li, mất tự nhiên lảng tránh.
Diêu Xuyên lườm bọn họ, bảo photographer tới chụp ảnh. Cả đám người háo hức lôi kéo Kỷ Li nháy mấy tấm xong mới chịu buông tha.
“Khoan đã.”
Kỷ Li còn chưa kịp nhấc chân thì Chu Khánh Minh đã gọi y.
Kỷ Li kinh ngạc nghiêng người, “Sao thế?”
Chu Khánh Minh lúng túng, lộ vẻ chần chừ, “Thật, thật ra tôi muốn xin lỗi cậu.”
Anh ta nhìn nhân viên công tác đang rời đi, quyết định tới gần: “Trước đây bởi vì sức hút vai diễn mà tôi cảm thấy khá bế tắc, trút giận lên đầu cậu trong lúc ghi hình, xin lỗi nhé.”
Chu Khánh Minh càng nói càng ngại.
Từ khi anh ta debut tới nay chưa từng nhận lỗi với diễn viên khác như thế.
Cái lần bị Úc Phú Nhã thẳng thắn mắng một trận đã làm cho Chu Khánh Minh vô cùng xấu hổ, đồng thời anh ta cũng bừng tỉnh.
Hơn hai mươi ngày vừa qua, Chu Khánh Minh cẩn thận suy nghĩ về nhân vật. Số lần anh ta tìm Diêu Xuyên và Phương Chi Hành theo đó tăng lên, chẳng bỏ sót bất kì chi tiết nhỏ nào.
Nhờ những nỗ lực ấy, chưa cần người khác nói mà anh ta đã phát hiện kỹ năng diễn xuất của mình đang dần tiến bộ.
Chu Khánh Minh cảm thấy vô cùng vui vẻ, song cũng cực kỳ xấu hổ ——
Xưa nay anh ta luôn nghĩ số mình kém may mắn nên không thể nổi tiếng. Bây giờ anh ta mới hậu tri hậu giác phát hiện vẻ tự mãn và sự trì trệ ẩn sâu trong nội tâm đã khiến anh ta lãng phí quá nhiều cơ hội.
“Kỷ Li, cậu diễn rất tốt.”
“Có thể đóng chung với một diễn viên như cậu chính là vinh dự của tôi.”
Chu Khánh Minh thật lòng nói xong, khuôn mặt nóng như thiêu đốt
Anh ta hay đứng quan sát Kỷ Li diễn tại phim trường nhằm giúp bản thân tìm ra thiếu sót. Nhưng khi đã dùng góc độ bình thường để đánh giá, anh ta mới biết kỹ năng diễn xuất của thanh niên xuất sắc đến nhường nào.
Thật ra Chu Khánh Minh không mong Kỷ Li sẽ tha thứ cho mình, anh ta chỉ hi vọng mình nói được lời xin lỗi trước khi đối phương hơ khô thẻ tre rời khỏi đoàn phim. Đồng thời dựa vào việc này để buông bỏ thành kiến vô lý, bắt đầu từ con số không.
Dù sao giới giải trí rất rộng, chẳng biết sau này bọn họ có còn cơ hội hợp tác nữa hay không
Kỷ Li hơi bất ngờ.
Úc Phú Nhã đã kể cho y nghe chuyện đoàn đội đối phương định hắt nước bẩn sau lưng y.
Kỷ Li quá quen với các chiêu trò trong giới. Thấy sự tình giải quyết xong rồi nên cũng chẳng quan tâm, thế nhưng thái độ của y với Chu Khánh Minh lại càng lạnh nhạt và xa cách hơn.
Bây giờ Kỷ Li đối diện với ánh mắt Chu Khánh Minh, dễ dàng phát hiện nỗi thấp thỏm của anh ta.
Y trầm mặc hai giây, khẽ cười hòa giải: “Cảm ơn anh.”
Mặc dù Chu Khánh Minh chưa hề làm hại y nhưng đã rất áy náy, cho nên y cứ vui vẻ chấp nhận.
Ở giới giải trí, thêm một người bạn còn hơn thêm một kẻ địch.
Chu Khánh Minh ngơ ngác, lỗ tai ửng đỏ, “… Cảm ơn cái gì, cậu không để bụng mấy chuyện kia là được.”
“Những thứ chân chính thuộc về anh sẽ không bao giờ bị những người khác cướp đi.”
Kỷ Li nhớ tới miêu tả về Chu Khánh Minh trong cuốn sách gốc, y cong môi: “Tôi có linh cảm anh sẽ hot nhờ bộ phim này và lấy được giải thưởng. Về sau tài nguyên sẽ rất tốt, cố lên nhé.”
Y tin diễn viên nào hiểu được chính bản thân mình mới có thể đi được đường dài.
Chu Khánh Minh nhìn vào đôi mắt chân thành của Kỷ Li, rốt cuộc cũng nở nụ cười: “Cảm ơn! Kỷ Li, rất hân hạnh được quen biết cậu, sau này gặp lại.”
“Ừm, sau này gặp lại.”
Chu Khánh Minh vừa mới rời khỏi, Bánh Bao đã lao tới: “Anh ta đến gây sự với anh đấy à? Anh có bị bắt nạt không?”
Kỷ Li dúi bó hoa vào tay đối phương rồi búng trán cậu, “Sao trí tưởng tượng của cậu phong phú thế, bỏ qua nghề biên kịch thì quá đáng tiếc.”
Bánh Bao xoa đầu, cười hì hì.
“Kỷ Li.”
Đằng sau có ai đó gọi. Kỷ Li xoay lưng, cười tươi roi rói, “Anh Nhạc, anh xong việc rồi à?”
Tần Nhạc gật đầu, âm thầm đánh giá trạng thái kỷ Li. Sau khi xác nhận đối phương đã ổn mới nói: “Kỷ Li, mừng em đóng máy.”
“Anh Nhạc, có thể diễn chung với anh lần nữa khiến em rất vui.” Ánh mắt Kỷ Li tỏa sáng.
Chắc là do y sống trong cơ thể nguyên chủ nên trong lòng y luôn cảm thấy Tần Nhạc là nam diễn viên xuất sắc nhất, không có người thứ hai.
Tần Nhạc khẽ cười, đề nghị: “Chúng ta chụp chung nhé?”
Nhiếp ảnh gia Tiểu Hà đứng quanh quẩn bên cạnh nghe thấy thế, lập tức xông ra: “Thầy Tần, để tôi chụp cho hai người.”
Hắn là fan nguyên tác, khi đoàn phim chuẩn bị khai máy đã nhờ người móc nối quan hệ, gia nhập đoàn phim làm cameraman phụ trách ghi hình hậu trường.
Một khi có bất kỳ vấn đề gì hắn sẽ trà trộn vào cộng đồng fan truyện để ngăn chặn. Nhưng hắn đã “tính sai” rồi, đoàn phim không chỉ tôn trọng nguyên tác mà việc chọn vai còn quá phù hợp.
Nói thật, cảnh diễn mà hắn vừa ý nhất chính là của Tần Nhạc và Kỷ Li.
Trong lúc quay phim, hắn đều ở bên chụp ảnh behind the scene, mỗi một tấm của hai người họ đều vừa đẹp vừa độc.
Tiểu Hà bảo đảm khi bộ phim bắt đầu giai đoạn tuyên truyền, chẳng chờ đến lúc phát sóng thì hai người kia đã làm cộng động fan dậy sóng.
Kỷ Li đứng cạnh Tần Nhạc để Tiểu Hà chụp ảnh, cuối cùng mới nói, “Anh Tiểu Hà ơi, lát nữa anh gửi ảnh cho em với. Em muốn đăng bài thông báo đóng máy trên weibo.”
Y nên đăng nhập weibo để tương tác với fan.
“Ừ, anh chỉnh xong sẽ gửi em.”
“Cảm ơn anh.”
Úc Phú Nhã và Tề Ngạn đi tới, người sau lên tiếng:”Tần Nhạc, nên về Hải Thị rồi, chuyến bay của chúng ta là vào sáng sớm mai.”
Tần Nhạc gật đầu, không có bất kỳ nghi vấn gì.
Kỷ Li thấy thế, chủ động chào hắn: “Anh Nhạc, em quay trở lại khách sạn đây. Nếu có cơ hội thì gặp sau nhé.”
“Được, khi khác gặp.”
Một phút sau.
Mãi đến tận lúc bóng dáng thanh niên biến mất khỏi trường quay, Tần Nhạc mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, “Đi thôi, xe đỗ ở đâu?”
Tề Ngạn vỗ vai bạn tốt đầy ẩn ý, “Bạn nhỏ chỉ vừa bắt đầu sự nghiệp, ông có tâm tư gì cũng phải thu liễm chút đừng cản trở người ta.”
Tần Nhạc nhìn anh, không nói lời nào.
Tề Ngạn đuổi theo, chưa từ bỏ ý định truy hỏi.
“Ông nói thật đi có phải ông có ý với Kỷ Li không? Biết em nó đóng máy xong sẽ khó chịu còn mua một đống kem nhét trong tủ lạnh từ trước.”
“Tôi với ông hợp tác nhiều năm mà chưa thấy ông quan tâm tới diễn viên khác như thế bao giờ.”
“Ơ kìa sao im lặng thế. Tần Nhạc, chờ tôi với.”
…
Kỷ Li trở về khách sạn, đánh răng rửa mặt xong đã tờ mờ sáng.
Y nhìn ảnh đóng máy và các phân đoạn đoàn phim cho phép công bố mà nhiếp ảnh gia gửi, cẩn thận chọn mười tám tấm đăng weibo: Cảm ơn tất cả các thành viên trong đoàn phim đã chiếu cố và giúp đỡ em. Tạ Ngạn hơ khô thẻ tre!
Kỷ Li còn tưởng bây giờ là sáng sớm, ai cũng đang ngủ say.
Không ngờ chỉ chốc lát sau, lượng share, bình luận và like bắt đầu từ từ tăng.
—— Kỷ Li hơ khô thẻ tre vui vẻ! Hai tháng này vất vả quá! Mong chờ Tạ Ngạn lên màn ảnh.
—— A a a a thấy bánh gato rồi! Anh trai hơ khô thẻ tre vui vẻ nha! Phiên bản chibi có đáng yêu không anh?
—— Bé Li nghỉ ngơi thật tốt nha, mama yêu em! Lót dép hóng bộ phim tiếp theo nè.
—— Tạ Ngạn hơ khô thẻ tre vui vẻ, hi vọng có thể sớm nhìn thấy ngươi.
—— Anh trai, rảnh rỗi đăng ảnh selfie có được không? Yêu anh yêu anh.
—— Amazing good job! Một lần mười tám tấm ảnh mới của anh trai! @Siêu Ảnh Văn Hóa, @Chị Úc Không Làm Mẹ, xin công ty và người đại diện sắp xếp lịch trình chụp tạp chí cho anh đẹp trai! Càng nhiều càng tốt!
…
Kỷ Li không ngờ có nhiều người thức đêm chờ mình đóng máy như vậy, vừa cảm động vừa áy náy.
Nghĩ đến ngày mai không cần dậy sớm, y dứt khoát trả lời bình luận của fan.
“Không mệt ạ; Bánh gato ăn rất ngon cũng rất đáng yêu; Cảm ơn vì đã mong đợi; Anh không rành selfie cho lắm nhưng sẽ học thử…”
Tuy nội dung câu trả lời rất đơn giản nhưng lại có thể khơi dậy lòng nhiệt tình của fan, lượng bình luận bỗng tăng kha khá.
Thông báo tin nhắn wechat của Úc Phú Nhã hiện lên màn hình.
—— Đừng trả lời fan quá nhiều, đại khái thôi là được. Cẩn thận lại bị anti xuyên tạc thành “nịnh fan” đấy.
Kỷ Li gõ chữ “Vâng”.
Sau đó y liền tìm weibo của đạo diễn và biên kịch để follow.
Kỷ Li suy tính hồi lâu vẫn chủ động follow cả weibo Tần Nhạc. Dù sao bọn họ cũng đã hợp tác hai lần, một diễn viên mới follow tiền bối của mình chắc cũng chẳng phải vấn đề to tát gì cho cam.
Bánh Gạo kêu meo meo nhảy lên giường, dùng sức dụi dụi vào người y.
Xế chiều Bánh Bao dẫn nó đi tắm ở cửa hàng thú cưng, lúc này toàn thân nó từ trên xuống dưới đều thơm ngát.
Kỷ Li nhịn không được ham muốn “nựng mèo”, để di động sang một bên bắt đầu trêu chọc Bánh Gạo.
Một người một mèo chơi đùa gần mười phút mới chuẩn bị ngủ. Song Kỷ Li lại tò mò cầm điện thoại lướt weibo.
Y bỗng giật mình.
Tần Nhạc không chỉ follow lại Kỷ Li mà còn bình luận dưới status thông báo đóng máy của y.
—— Hơ khô thẻ tre vui vẻ nhé Ngạn Nhi. [ngủ ngon]
Rõ ràng mang theo thuộc tính nhân vật nhưng vẫn thấp thoáng cảm giác đặc biệt khó tả.
Bình luận này được đăng năm phút trước, bấy giờ đã bị fan cả hai nhà đẩy lên top, lượng reply bên dưới đã hơn một nghìn.
Kỷ Li vội vàng ấn vào đọc.
—— A a a bắt được anh Nhạc rồi nè! Anh ơi, anh cũng đăng bài trên weibo đi chứ! À Kỷ Li hơ khô thẻ tre vui vẻ nhá!
—— Cảm ơn thầy Tần đã chăm sóc Kỷ Li nhà tụi em! Mong đợi màn colab của hai người!
—— Huhuhu Ngạn Nhi, bọn họ chính là Ngạn Nhi và Vương thúc đó huhuhuhu. Cảm ơn hai thầy đã đắp nặn nhân vật một cách thật hoàn mỹ!
—— Tui lên thuyền! Thúc điệt CP is real ~
—— Nếu tui nhớ không nhầm thì trước giờ anh Nhạc chưa từng chúc mừng diễn viên khác đóng máy?
—— Fan Nhạc bên trên nói đúng đó. Cơ mà chúng ta không thể sìn CP người thật được ~
…
Kỷ Li lướt weibo một lúc phát hiện fan hai bên ở chung rất vui vẻ, không có bất kì phát ngôn cực đoan nào.
Nhiều nhất chỉ có fan CP của truyện gốc phấn khích vì xưng hô “Ngạn Nhi” mà thôi.
Kỷ Li suy nghĩ chốc lát mới đáp lại bằng một cái sticker [ngủ ngon].
Câu trả lời rất đúng mực, không hề có ý nịnh nọt.
Y tắt weibo rồi mở wechat, gửi thêm một câu: Anh Nhạc, ngủ ngon nhé.
Bên kia trả lời rất nhanh, tựa hồ đã sớm chờ y. Thế nhưng không phải tin nhắn văn bản là tin nhắn thoại ba giây.
Kỷ Li ấn mở. Trong âm thanh xe cộ chạy qua, một câu “ngủ ngon” trầm thấp lọt vào tai y, tới thẳng trái tim.
Kỷ Li chớp mắt, ma xui quỷ khiến ấn replay.
Giọng của người đàn nọ rất êm tai, tựa hồ xen lẫn với tiếng cười, tê tê dại dại.
Kỷ Li cong môi, sau khi hoàn hồn bất chợt quẳng điện thoại sang một bên như bị phỏng. Y quấn chăn quanh thân, động tĩnh lớn tới mức khiến Bánh Gạo suýt rơi xuống giường.
Bánh Gạo hốt hoảng túm chăn, đợi đến lúc ổn định mới thăm dò ngẩng đầu lên.
“Méo ~???”
Kỷ Li không rảnh để ý đến nó, y sờ vành tai nóng bừng của mình.
Y gục xuống hai đầu gối, nói nghe chắc nịch: “Mau thoát vai đi, mau thoát vai đi, mau thoát vai đi…Mày là Kỷ Li, không phải Tạ Ngạn…”
Tiếp theo y cầm điện thoại, mở đoạn voice mess ba giây kia ——
Là một câu chúc ngủ ngon đơn giản, chẳng có gì đặc biệt.
Tốt lắm, bình thường rồi.
Kỷ Li nằm xuống giường, hài lòng tắt đèn ngủ.
…
Chiều ngày kế, Kỷ Li đi theo Úc Phú Nhã trở về Hải Thị.
Bởi vì đã giải trừ hợp đồng nên y không thể ở ký túc xá truyền thông Mộng Tưởng nữa. Song ông chủ Siêu Ảnh cũng vô cùng tốt bụng, nghe Úc Phú Nhã nói rõ tình hình của Kỷ Li xong liền thuê cho y nhà trọ có tính bảo mật khá tốt.
Tuy không lớn lắm nhưng rất đầy đủ.
Kỷ Li nhìn xung quanh, thuận miệng hỏi, “Chị Úc, tiền thuê nhà một năm hết bao nhiêu? Là chị ứng trước cho em hay công ty ạ?”
“Công ty phê duyệt tiền thuê, cậu cứ an tâm ở là được, không cần trả.” Úc Phú Nhã lần đầu tiên tới đây, khá hài lòng lẩm bẩm, “Lão Đào làm việc đáng tin cậy hơn hồi trẻ nhiều rồi.”
“Lão Đào?”
“Giám đốc điều hành Siêu Ảnh Văn Hóa, sếp của cậu – Đào Danh Dương.”
Úc Phú Nhã nhìn giờ, “Đúng rồi, bây giờ vẫn chưa muộn. Nếu như cậu không mệt thì ghé qua công ty với chị nhé? Thuận tiện gặp gỡ các lãnh đạo.”
Đáng lý ra Kỷ Li phải đến công ty điểm danh từ sớm.
Thế nhưng thời gian quay phim vô cùng eo hẹp. Diêu Xuyên là đạo diễn nghiêm khắc và rất khó cho phép diễn viên nghỉ nên y vẫn chưa thể đến tổng bộ Siêu Ảnh Văn Hóa.
Kỷ Li nhanh chóng đồng ý, “Em không mệt, bây giờ chúng ta xuất phát luôn.”
“Được.”
…
Nửa giờ sau, ba người đến công ty.
Úc Phú Nhã tạm thời để Kỷ Li và Bánh Bao ngồi trong phòng tiếp tân, “Hai đứa chờ chút, gọi điện cho Lão Đào không ai nghe máy nên chị lên xem thế nào đã.”
“Vâng ạ.”
Bọn họ ngoan ngoãn chờ tại phòng tiếp tân.
Lễ tân mang cafe tới, trước khi rời đi còn lén lấy di động chụp hình y.
Kỷ Li vờ như không biết, mãi đến tận khi đối phương ra khỏi phòng mới mở miệng hỏi Bánh Bao: “Thừa dịp chị Úc không ở đây cậu mau phổ cập thông tin về Siêu Ảnh Văn Hóa cho anh với, càng chi tiết càng tốt.”
Bánh Bao còn chưa kịp nuốt xong ngụm cafe, suýt nữa thì sặc.
Cậu bán tín bán nghi nhìn về phía Kỷ Li, “…Anh à, anh không biết gì hết sao?”
Trước kia có thực tập sinh nói anh Kỷ sống ở nông thôn từ nhỏ, chưa từng tiếp xúc với giới giải trí.
Nhưng cách ăn nói và khí chất của anh Kỷ không giống vậy chút nào mà?
Kỷ Li thành thật gật đầu, “Anh biết ít lắm.”
Dù sao nguyên tác được viết dưới góc nhìn của nhân vật chính, do đó chỉ miêu tả qua loa về các công ty.
Kỷ Li tin sự lựa chọn của Úc Phú Nhã, đồng thời Tần Nhạc cũng từng trực thuộc Siêu Ảnh…Quan trọng hơn cả, công ty quản lý của nhân vật chính thì sao có thể tệ được?
Vì thế y bèn dứt khoát đổi một cái máng khác, ký hợp đồng mới.
Hai tháng vừa qua Kỷ Li đều bận rộn đóng phim, quên mất tìm hiểu về công ty.
Bánh Bao gật đầu, cấp tốc bật mode “bách khoa toàn thư giới giải trí”, giải ngố cho y ——
Siêu Ảnh Văn Hóa đã thành lập được gần năm mươi năm, là một trong số ít những công ty lâu đời trong giới giải trí Hoa Ngữ, đào tạo được vô số diễn viên ưu tú.
Hiện tại giám đốc điều hành Đào Danh Dương là đời thứ hai, ngoài ra anh còn là bạn đại học của Úc Phú Nhã.
Sau khi tốt nghiệp bọn họ hợp tác, một người quản lý công ty một người quản lý nghệ sĩ. Tám, chín năm trước Siêu Ảnh Văn Hóa được họ dẫn dắt đi lên tầm cao mới khiến nhiều công ty khác phải mơ ước.
Ban đầu công ty có ảnh đế Phương Mặc, ảnh hậu Diêu Khả Hạnh, thêm “Siêu Ảnh Song Tử Tinh” là Tần Nhạc và Chúc Húc Thăng.
Người trước mới debut một năm đã nhận được giải nam chính xuất sắc nhất rồi dựa vào một bộ phim truyền hình để lấy giải thị đế. Mặc dù người sau có thành tích hơi chênh lệch chút nhưng lại sở hữu rất nhiều fan.
Chưa kể đến hoa đán Thi Mông, thanh y Chung Duyệt Thanh, tiểu hoa mới nổi Tôn Oánh Nhi,…
Những nghệ sĩ Siêu Ảnh push chẳng có ai là không nổi tiếng cả. Nên biết rằng trong giới giải trí rộng lớn, công ty có thể cho ra đời một minh tinh “hot” đã rất giỏi.
Lúc đó Siêu Ảnh Văn Hóa nổi bật tới mức khiến lắm kẻ ghen tức, chút gió thổi cỏ lay thôi đã truyền khắp giới.
Bánh Bao nhìn ngó xung quanh, hạ thấp giọng nói, “Điển hình là chuyện tình cảm của chị Úc và Chúc Húc Thăng.”
Ngoại trừ fan làm loạn thì đằng sau không thể thiếu vài hành động thêm dầu vào lửa.
Có mấy người chỉ ước Úc Phú Nhã rớt đài khiến Đào Danh Dương mất đi sự trợ giúp, Siêu Ảnh lụn bại.
Kỷ Li hiểu rõ, gặng hỏi: “Tiếp theo thế nào?”
“Sau khi Chúc Húc Thăng náo loạn đổi công ty, ảnh đế Phương Mặc lui giới, ảnh hậu Diêu Khả Hạnh tuyên bố kết hôn…”
Tần Nhạc chia tay với công ty trong hòa bình, hết hạn hợp đồng bèn thành lập Nhạc Tinh Văn Hoá cùng với Tề Ngạn.
“Đúng rồi, anh có biết Thi Mông không? Thầy Tần đến hạn là giải trừ hợp đồng còn cô ta là đòi phá vỡ hợp đồng.”
Giọng Bánh Bao trầm xuống: “Không những thế lúc rời đi cô ta còn dẫn theo một đám người mới mà công ty đang tập trung bồi dưỡng, tự thành lập phòng làm việc.”
Hành động này thật chẳng ra gì nhưng những người bỏ đi cùng Thi Mông cũng chỉ vì lợi ích của chính họ, rất khó bàn về tính đúng sai.
Đúng lúc ấy Úc Phú Nhã lấy chồng, nghỉ việc để chăm sóc gia đình.
Các nghệ sĩ nổi tiếng rời đi gần hết, người mới vẫn chưa cứng cáp cho nên hai năm vừa qua Siêu Ảnh bắt đầu có dấu hiệu xuống dốc.
“Hiện tại ngoại trừ Khương Oánh Nhi thì còn có Vệ Lai. Cơ mà danh tiếng của Vệ Lai cứ nhàng nhàng, nói là minh tinh tuyến một vẫn hơi miễn cưỡng.”
Bánh Bao nói hết những gì cậu biết sau đó nhẹ nhàng cổ vũ y.
“Anh Kỷ cố lên! Em cảm thấy anh rất sáng suốt khi chọn công ty này, với thực lực của anh nhất định sẽ trở thành đối tượng được bồi dưỡng trọng điểm, tới lúc ấy anh muốn tài nguyên gì mà chẳng được!”
Kỷ Li bịt miệng cậu, ôn tồn ngăn cản: “Cậu đừng có ảo tượng sức mạnh thay anh, chúng ta cứ tiến lên từ từ thôi.”
Bánh Bao cười hì hì, không phản bác.
Năm phút sau, Úc Phú Nhã gửi wechat tới kêu bọn họ trực tiếp đi lên tầng mười hai.
Hai người bước vào thang máy rồi bỗng dừng tại tầng tám.
Bánh Bao nhìn số tầng, lẩm bẩm: “Hình như tầng này chuyên dành cho diễn viên thực tập.”
Vừa dứt lời, một bóng người xuất hiện đằng sau cánh cửa thang máy vừa mở ra.
Kỷ Li rũ mắt, lập tức chú ý tới bảng tên trước ngực đối phương ——
Thực tập sinh Siêu Ảnh Văn Hóa.
Quý Vân Khải.