Ngày đầu tiên khởi động máy, lịch trình được sắp xếp rất đơn giản.
Thái Diệc Thù qua loa quay xong phần mình, kết thúc công việc trở về khách sạn.
“Cái nơi quỷ quái này ngay cả một khách sạn hạng sao cũng không có? Đoàn phim tìm được gian phòng nhỏ kinh lên được.” Thái Diệc Thù quan sát xung quanh, vẻ mặt ghét bỏ.
Trợ lý xách túi lớn túi nhỏ đi vào, cười xòa nói, “Anh à, đây đã là khách sạn tốt nhất địa phương rồi. Một tháng sắp tới anh cứ ở tạm, đồ dùng hàng ngày anh cần em cũng mang theo, bây giờ em thay cho anh liền.”
Bộ phim sẽ ghi hình tại trấn Thạc Dương một tháng, sau đó tới Hải Thi quay một tháng là hơ khô thẻ tre.
Thái Diệc Thù nghe thấy thế mới thoải mái hơn chút.
Gã ngồi trên ghế sofa da mềm, nhìn Vưu Mộng đứng ngoài cửa, “Chị Vưu, bản thảo bên các tài khoản marketing đã chuẩn bị xong chưa? Ngày hôm nay mới là khởi động máy, có thể tạo thế trước.”
Nhân khí thực sự của Thái Diệc Thù rất giả tạo, người hâm mộ đồng ý tới trực tiếp không nhiều.
Đống fan vừa rồi là bọn họ bỏ tiền ra thuê, ngay cả phóng viên cũng do công ty tìm tới nhằm mục đích tuyên truyền danh tiếng cho bộ phim điện ảnh đầu tiên mà gã đóng nam chính.
“Yên tâm, cái này còn cần cậu phải dặn dò sao?” Vưu Mộng bước tới.
“Tài khoản marketing dưới tay công ty đều được sắp ổn thỏa. Fan của cậu cũng đã đăng ảnh chụp ngày hôm nay lên. Lưu lượng buổi chiều rất cao, ít phút nữa thôi là đề tài có thể được phổ biến.”
Thái Diệc Thù hài lòng gật đầu, đứng dậy tiến vào buồng tắm.
Nửa giờ sau, gã rửa mặt xong xuôi bèn leo lên giường, lập acc weibo phụ.
Thái Diệc Thù tiện tay search tên mình, hàng loạt bài viết có nội dung tương tự lập tức hiện ra ——
Bộ phim điện ảnh mới của Thái Diệc Thù khai máy, cậu ấy đóng vai nam chính Thành Vũ. Tôi rất khoái xem anh đẹp trai diễn phim thanh xuân vườn trường nhé! Mọi người thấy sao?
Tấm ảnh đính kèm được đoàn đội gã cẩn thận chọn lựa, ngoại trừ một bức chụp chung cả đoàn phim còn lại đều chỉ có mình gã.
—— Đã get! Rất mong chờ Thành Vũ!
—— Anh ơi em tới đâyyy! Bộ phim mới khởi động máy may mắn, thuận buồm xuôi gió nha!
—— Lần đầu tiên anh tôi đóng nam chính phim điện ảnh, trông trạng thái tốt quá! Cố lên, cố lên!
Các fan tới khống bình, hơn nữa đoàn đội còn âm thần mua “lượt like” cho nên các bình luận kia luôn đứng hàng top.
Thái Diệc Thù kéo xuống dưới, thời điểm đọc chuỗi bình luận này độ cong nơi khóe miệng lập tức đông cứng.
—— A a a a a thấy ảnh chụp nhóm rồi! Ngoài cùng kia chính là bé đáng yêu Kỷ Li đúng không? Đúng không? Đúng không?
Comment này có rất nhiều người like, rep comment cũng đã hơn trăm cái. Thế nhưng đều bị các bình luận mà đoàn đội gã mua đè xuống.
—— Chuẩn rồi! Là Kỷ Li nhà mình đó!
—— Ai có ảnh khởi động máy của anh tui không? Anh tui đóng vai gì vậy? Ui, cả đống fan mà không người nào biết tin à?
—— Các chị em, chúng ta đừng tám chuyện dưới weibo nhà Thái nữa. Đi search tên Kỷ Li thôi, xem có blogger nào tốt bụng đăng hình anh mình không! (Ps: Thái Diệc Thù rất đẹp trai, chúc hai anh hợp tác vui vẻ!)
—— Tôi cũng thấy rồi! Kỷ Li cực kì xinh! Cảm giác khác hoàn toàn với Tạ Ngạn, mau tới xem!
…
Thái Diệc Thù đọc được các bình luận kia, ánh mắt lạnh xuống.
Gã dựa vào hướng dẫn đó để tìm tên Kỷ Li, lập tức hiện ra một top weibo.
—— Hôm nay tiện tay chụp được hình anh đẹp trai này, không biết tên gì nên đăng miễn phí cho mọi người coi ~ chưa hề photoshop gì luôn nha! Trước giờ tôi chụp nhiều minh tinh lắm rồi nhưng nhìn cậu này bằng mắt thường là đẹp trai nhất!
Blogger nọ chỉ có 300 follower nhưng lượt share đã lên tới năm nghìn, số like vượt mốc tám mươi nghìn.
—— Cảm ơn blogger share ảnh Kỷ Li! Chúc ngài cả đời bình an!
—— A a a a a, huhuhuhu anh tui ngoài đời trông như thế này sao? Da đẹp thế!
—— Cứu với! Trái tim mẹ đập bumbalabum luôn! Con mẹ bô zai quá!
—— Vẻ đẹp trai búng ra sữa! Cảm ơn Kỷ Li khiến mẹ miễn được giai đoạn mang thai sinh đẻ đau đớn, thơm con một cái nè ~
—— A a a cho tui một slot làm mẹ với! Hôm nay con trai Kỷ Li của tui cũng phải lớn lên thật khỏe mạnh nha!
—— Cảm giác các vai diễn mà anh bé Kỷ Li nhận đều rất đa dạng, lần này không hề có bóng dáng Tạ Ngạn nữa rồi! Hóng!
Trong vô số các bình luận có một cái khiến Thái Diệc Thù phải chú ý: Người qua đường bày tỏ, chủ blog chuyên chụp ảnh cho mình tinh à? Còn đăng cả ảnh khởi động máy của Thái Diệc Thù.
Gã lập tức ấn vào trang chủ tài khoản.
Đúng như dự đoán, một tiếng trước đối phương đã đăng hình khai máy của gã song lượng bình luận và share mới miễn cưỡng đạt hơn trăm, so sánh với bài post của Kỷ Li thì đúng là một trời một vực.
Fan gã không qua đây khống bình, do đó có vài antifan tìm tới, comment mỉa mai ——
“Ha ha ha ha xem tôi vừa phát hiện cái gì nè! Fan Thái Diệc Thù dùng tiền thuê phóng viên tới chụp hình khởi động máy của idol nhà mình, kết quả nhiệt độ còn chẳng cao bằng mấy bức người ta tùy tiện chụp Kỷ Li.”
“Ha ha ha ha ha ha xấu hổ chưa. Tôi biết thừa nhân khí của Thái Diệc Thù đều là đồ dỏm mà, đoàn phim chọn nhầm người vào vai nam chính rồi!”
“Còn có người không biết Thái Diệc Thù là hàng pha kè hở?”
Bình luận của antifan như đâm thẳng vào tim gã. Thái Diệc Thù siết chặt điện thoại, khớp xương trở nên trắng bệch.
Có người đẩy cửa phòng bước vào, Vưu Mộng và trợ lý mang hoa quả dầm tới: “Thái Thái đói bụng không? Ăn chút gì nhé?”
“Sao lại tìm thợ ảnh như thế này! Bộ không trả đủ tiền à? Bảo bọn họ đăng hình của tôi mà chị xem họ làm cái gì đây!” Thái Diệc Thù nổi nóng.
Vưu Mộng bối rối hai giây, cảm thấy hơi tức giận, “Đang yên đang lành cậu nổi điên với ai?”
Thái Diệc Thù im lặng cất điện thoại.
Cái đám photographer kia chẳng có tí đạo đức nghề nghiệp nào cả!
Nhận tiền rồi chơi bài hai mặt, chụp ảnh người khác đăng weibo?
Vậy là sao?
Vưu Mộng hiểu ý gã, dứt khoát bật máy lên xem thử. Không bao lâu sau, vẻ giận dữ của cô ta bỗng chuyển thành kinh ngạc ——
Ảnh Thái Diệc Thù được chỉnh sửa cẩn thận còn không bằng ảnh gốc của Kỷ Li?
Càng khó tin hơn chính là Kỷ Li mới có hơn trăm vạn fan, thế mà độ thảo luận lại cao hơn cả Thái Diệc Thù?
Hơn nữa đa số bình luận và share đều xuất phát từ người qua đường thực sự.
Bọn họ chi mạnh tay để tuyên truyền cho vai diễn của Thái Diệc Thù. Kết quả bên phía Kỷ Li chẳng cần làm gì cũng vô duyên vô cớ hot lên, thu hút đề tài…
Chẳng trách Thái Diệc Thù tức giận, bực bội đến vậy.
Đây là đang cầm tiền lót đường miễn phí cho người khác mà.
Vưu Mộng lắc đầu, trong lòng khá khó chịu, “Không ngờ duyên qua đường của Kỷ Li tốt như thế.”
Cô ta là người đại diện của Thái Diệc Thù còn Kỷ Li là nghệ sĩ Úc Phú Nhã dẫn dắt. Không chỉ giữa minh tinh mới so kè hơn thua lẫn nhau mà người đại diễn cũng vậy.
Trợ lý âm thầm mở điện thoại, xem ảnh khởi động máy.
Trong hình Kỷ Li mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, mái tóc đen nhánh mềm mại rũ xuống, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.
Làn da thanh niên rất trắng, vẻ ngoài đơn thuần làm tăng thêm cảm giác trẻ con khó tả, nhìn qua vô cùng ngọt ngào.
Thêm một bức ảnh khác.
Kỷ Li được bao phủ bởi ánh nắng, sắc đẹp trời ban trông càng rực rỡ và sinh động hơn. Nếu phóng to lên thậm chí có thể lờ mờ trông thấy từng lớp lông măng trên làn da trắng bóc của y cùng với nốt ruồi trên sống mũi quyến rũ động lòng người.
Trọng điểm là các bức ảnh kia đều chưa được chỉnh sửa!
Quá pro!
Trái ngược với ảnh chụp Thái Diệc Thù được photoshop tỉ mỉ ngoại trừ trắng vẫn là trắng, cà da đến bay cả góc cạnh ngũ quan. Hơn nữa gã còn mặc áo da màu đen và đeo kính râm, trông chẳng giống như đang diễn một bộ phim thanh xuân vườn trường.
Thế này thì so kiểu gì?
No door, bae!
Trợ lý rúc vào trong góc, không dám nói lên suy nghĩ: Nếu mình là người qua đường mình cũng muốn ngắm Kỷ Li.
Thái Diệc Thù u ám ngồi dựa lưng trên giường, chẳng biết đang nghĩ chi.
Thật lâu sau gã mới nghiến răng nghiến lợi mở miệng, “Bảo Vương Vịnh Vĩ sửa hết mấy cảnh còn lại của Kỷ Li! Đổi thành nhân vật phản diện càng xấu xa càng tốt, để tôi xem lúc đó cậu ta hút fan như thế nào!”
Vưu Mộng tính toán: “Phần diễn của cậu ta sắp bị xóa sạch rồi, thấy ổn thì thôi đi. Dù sao phía đầu tư vẫn là Nhạc Tinh, chúng ta nên hành động có chừng mực.”
Thái Diệc Thù giựt giây Vương Vịnh Vĩ cắt giảm cảnh diễn của Kỷ Li.
Vì muốn phối hợp với vị nam chính này, đoàn phim bèn giấu diếm phía đầu tư, không nói chi tiết.
Chẳng may bị Tần Nhạc phát hiện, lớn chuyện thì hỏng bét.
“Sợ gì! Bảo bọn họ cầm kịch bản giả đối phó với bên đầu tư. Bộ phim này chỉ quay tối đa hai tháng, gạo đã nấu thành cơm, chẳng nhẽ bọn họ dám quay lại từ đầu à?”
Thái Diệc Thù khẳng định chắc nịch: “Nội dung cơ bản viết về nam nữ chính rồi đến nam nữ phụ, chỉ cần phần diễn của chúng ta vẫn giữ nguyên là mọi việc đều ổn.”
Vưu Mộng chần chừ, chưa vội đáp ứng.
“Chị Vưu yên tâm, Tần Nhạc không để ý đến một bộ phim thanh xuân vườn trường đâu. Thêm nữa Kim tổng và anh Húc Thăng có hứa với tôi, nếu sau này doanh thu yếu sẽ giúp tôi đẩy mạnh lượng vé bán ra!”
Thái Diệc Thù là nghệ sĩ được tập trung nâng đỡ, Kim Thành giàu nứt đố đổ vách, trước tiên cứ fake độ nổi tiếng của gã rồi mới tìm kiếm tác phẩm phù hợp.
《Thời Gian Thuyết Khách》là dự án Nhạc Tinh đầu tư, thời điểm công chiếu chỉ cần PR một chút cộng với dữ liệu phòng bán vé vững thì thứ danh tiếng giả tạo kia cũng sẽ tăng cao.
Nhạc Tinh chỉ cần biết kiếm được tiền, hơi đâu quan tâm đến vai phụ nho nhỏ?
Hơn nữa vuốt mặt phải nể mũi, có Kim Thành Ảnh Nghiệp chống lưng. Nếu Tần Nhạc biết chuyện sẽ chẳng dám đuổi nam chính là gã.
Thái Diệc Thù thấy Vưu Mộng vẫn chưa yên tâm liền sử dụng đòn sát thủ, “Hay chị muốn nhìn Úc Phú Nhã dẫn Kỷ Li đè đầu cưỡi cổ tôi?”
Ánh mắt Vưu Mộng khẽ thay đổi:”Thôi, tự cậu bàn với Vương Vịnh Vĩ đi.”
…
Xế chiều ngày kế, Kỷ Li trang điểm xong bèn chờ tại phòng nghỉ.
Thông báo của đoàn phim ghi hôm nay y cần quay một cảnh nhỏ, trong kịch bản gốc cũng có nên y vẫn chấp nhận.
Mộc Tùy An đã đến Hải Thị tìm người, y chỉ phải đợi thêm một hai ngày nữa thôi.
Bánh Bao ghi chép dữ liệu trên mạng của thanh niên xong, vui vẻ nói: “Anh Kỷ, lượng fan weibo đang tăng đều lắm, xem ra hình chụp khai máy đã kéo thêm đợt fan nhan sắc nữa tới.”
Bởi vì kịch bản sửa chữa quá đà, Kỷ Li và Úc Phú Nhã tạm thời hủy bỏ tất cả kế hoạch PR khi khởi động máy, không muốn cung cấp nhiệt độ miễn phí cho phía sản xuất.
Bánh Bao tưởng tin tức Kỷ Li tham gia phim điện ảnh mới sẽ phải lặng yên không tiếng động trôi qua như thế. Ai ngờ ma xui quỷ khiến, blogger marketing bên phía Thái Diệc Thù lại “giúp” bọn họ gia tăng số liệu.
Cậu tham gia giới blogger nên biết hôm qua Thái Diệc Thù đã bỏ ra bao nhiêu tiền.
Mức độ thảo luận về Kỷ Li tới tự nhiên, hoàn hoàn miễn phí… Bánh Bao mừng thầm thay y.
Vừa dứt lời, Úc Phú Nhã hùng hổ bước vào, “Kỷ Li đi thôi, chúng ta không diễn nữa! Bây giờ chị sẽ bảo công ty đâm đơn kiện nhà sản xuất xem mèo nào cắn mỉu nào?”
Kỷ Li và Bánh Bao đồng loạt đứng dậy: “Chị Úc, làm sao vậy?”
“Chị vừa nhận được kịch bản mới, cậu thử đọc coi thiết lập tính cách của Hướng Tùy An bị bóp méo như thế nào này? Một đứa trẻ hướng nội bỗng dưng biến thành du côn, còn dám mặt dày nói đây là thêm diễn cho cậu, tăng chiều sâu cho nhân vật.”
“Bà mày nhổ vào!” Úc Phú Nhã đưa kịch bản tới, “Chẳng có hôm nào là không sửa tới sửa lui, cái ngữ biên kịch gì không biết!”
Kỷ Li mới đọc được hai dòng, ánh mắt đã tối sầm lại.
Y đồng ý diễn nam ba vì thích lẫn coi trọng vai diễn, đặc biệt sau khi y gặp Mộc Tùy An thì càng hiểu rõ ràng nhân vật này hơn.
Thế nhưng hiện tại, Thái Diệc Thù và Vương Vịnh Vĩ lấy danh nghĩa nam chính và biên kịch tùy tiện xào nấu hồi ức thanh xuân quý giá của người khác.
Sao y có thể chấp nhận được?
Vẻ mặt Kỷ Li vô cùng căng thẳng, trực tiếp xông ra ngoài.
Úc Phú Nhã và Bánh Bao nhìn nhau, vội vàng chạy theo.
…
Trong phòng nghỉ cao cấp hơn, Thái Diệc Thù đang để make up artist trang điểm.
Quách Dân Sinh cầm kịch bản mới nhất của nam ba, nhìn về phía Vương Vịnh Vĩ bằng ánh mắt khó xử.
“Biên kịch Vương, như thế này không ổn đâu. Thiết lập tính cách thay đổi hoàn toàn, hơn nữa còn rất phi logic. Đến lúc quay tôi sợ phần diễn của nam nữ chính sẽ không được liền mạch.”
“Ôi dào, đạo diễn Quách yên tâm.” Vương Vịnh Vĩ vỗ vai hắn, huênh hoang đáp, “Nếu tôi đã viết ra thì đương nhiên sẽ có năng lực xoay xở. Hơn nữa tôi đảm bảo nó sẽ hay hơn cả kịch bản gốc!”
Lúc này trong đoàn phim không có tổng biên kịch đè đầu cưỡi cổ, Vương Vịnh Vĩ muốn sửa kiểu gì thì sửa, sướng rơn cả người.
Quách Dân Sinh định nói thêm nhưng một giây sau, cửa phòng nghỉ đóng chặt bị ai đó đạp.
Động tĩnh quá lớn khiến mọi người đều giật mình, Vương Vịnh Vĩ dời tầm mắt, phát hiện Kỷ Li đứng ở cửa.
Vẻ hờ hững, bình thản của thanh niên lộ chút lạnh lùng. Y nhìn xung quanh, tính công kích trong mắt sắp sửa được thực thể hóa.
Cuối cùng, y tập trung vào một điểm.
Vương Vịnh Vĩ đối diện với sự sắc bén kia, tim bỗng đập thình thịch.
“Kỷ Li, cậu làm gì đấy? Tự tiện xông vào phòng nghỉ người khác thậm chí còn đạp cửa, phép lịch sự của cậu để đâu rồi?” Thái Diệc Thù mở miệng chỉ trích.
Tối hôm qua nhiệt độ đề tài của Kỷ Li đã khiến gã khó chịu, muốn tìm lí do để gây sự với y.
Kỷ Li liếc xéo gã, lạnh giọng hỏi ngược, “Vì tư tâm mà thay đổi 100% kịch bản người khác dốc sức viết ra. Anh nghĩ mình lịch sự lắm đấy à?”
“Khuyên anh một câu đi đêm lắm có ngày gặp ma, thêm diễn càng nhiều càng dễ lật xe.”
“Cậu!”
Thái Diệc Thù tức giận đứng dậy, vung nắm đấm lên.
Kết quả một giây sau, Kỷ Li mạnh mẽ ngăn cản đón đánh của gã, gập tay gã ra sau lưng.
Thanh niên nhìn gầy gò nhưng sức thì cực lớn. Thái Diệc Thù không chiếm được ưu thế mà còn đau đến suýt không khống chế được biểu cảm.
Kỷ Li lanh tay lẹ mắt buông lỏng, lùi về sau nửa bước, “Đừng ỷ có công ty làm chỗ dựa là có thể tùy ý làm bậy.”
Vương Vịnh Vĩ đẩy kính, tiến lên nở nụ cười giả lả, “Kỷ Li, nào đến mức phải đánh nhau như thế? Chẳng phải tôi đang dựa theo yêu cầu của cậu, thêm cảnh cho nam ba à?”
“Xóa thì chê ít, thêm vào lại tới gây sự. Nếu cậu không muốn diễn…”
Vương Vịnh Vĩ nhìn Thái Diệc Thù, chẳng biết lấy tự tin ở đâu, nói “Vậy cút khỏi đoàn phim đi!”
Chỉ là vai phụ cỏn con, sao phải sợ không tìm được diễn viên khác?
Chắc chắn đây cũng là những gì Thái Diệc Thù muốn.
Vừa dứt lời, ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói trầm thấp, “Vương tiên sinh, tôi nghĩ người nên cút phải là anh mới đúng.”
Mọi người đồng loạt nhìn sang, không hẹn mà cùng thay đổi sắc mặt ——
Tần Nhạc mặc áo khoác đen, con ngươi tối tăm, không giận tự uy. Nhà sản xuất chính Trần Nhiêu đứng cạnh hắn, chột dạ cúi đầu.
Chưa bàn đến những vấn đề khác nhưng khí tràng đã thua xa mười vạn tám nghìn dặm.
Cơn giận nơi đáy mắt Kỷ Li biến mất vào khoảnh khắc người đàn ông nọ xuất hiện. Y gật đầu với đối phương, không cố gắng kéo gần quan hệ trước mặt người ngoài.
Tần Nhạc âm thầm đánh giá trạng thái thanh niên, bớt căng thẳng hơn.
“Đạo diễn Quách, tôi chính thức giới thiệu chút. Vị này là đại diện phía đầu tư cho bộ phim của chúng ta —— Tần Nhạc, Tần tiên sinh.” Trần Nhiêu lên tiếng.
Sáng nay đột nhiên người đàn ông nọ tìm tới, vừa mở miệng liền hỏi thăm chuyện kịch bản còn đưa phần diễn bị sửa lung tung bậy tới trước mặt hắn ta.
Trần Nhiêu có nghe nói về chuyện sửa kịch bản nhưng không ngờ nội dung lại thay đổi lớn đến vậy, đến cái cớ từ chối còn chưa kịp nghĩ đã bị Tần Nhạc dẫn tới đoàn phim.
Sở dĩ Tần Nhạc đầu tư bởi vì nhìn trúng lợi ích thương mại mà kịch bản mang đến, mặt khác là nể tình Kỷ Li, thuận nước đẩy thuyền giúp đỡ y.
Nhạc Tinh có rất nhiều hạng mục đầu tư mỗi năm, Tần Nhạc không thể theo sát mỗi tác phẩm mọi lúc mọi nơi. Nhưng hắn thực sự không ngờ đoàn phim này lại bết bát đến thế!
Nếu vậy chẳng thà hắn dụng tâm thêm một chút, tiếp quản việc chế tác!
Trần Nhiêu mất hết khí thế nhà sản xuất, nhượng bộ nói: “Tần tiên sinh, ngài có việc cứ nói thẳng, tôi sẽ nghe theo ngài.”
Tần Nhạc và Nhạc Tinh sau lưng hắn là nhà đầu tư lớn và quan trọng nhất. Nếu Tần Nhạc tuyên bố rút vốn thì các nhà đầu tư khác cũng sẽ theo hắn.
Bọn họ hiểu đạo lý phía đầu tư chính là thượng đế, không thể chọc giận.
Quách Dân Sinh đổ mồ hôi tay, đang định tiến tới cười làm lành liền bị Tần Nhạc lớn tiếng cắt ngang.
“Miễn nói lời khách sáo đi, tôi tới đây nhằm mục đích trình bày rõ ba vấn đề.”
“Thứ nhất, tôi đầu tư vì kịch bản gốc. Một tác phẩm xuất sắc đột nhiên bị sửa thành đống rác chứng tỏ biên kịch mới không hề có năng lực.”
Tần Nhạc nhìn thẳng vào Vương Vịnh Vĩ, sự bức bách vô hình trung kéo tới, “Cho nên Vương Vịnh Vĩ tiên sinh, mời anh chủ động rời khỏi đoàn phim.”
Khuôn mặt Vương Vịnh Vĩ đỏ như cà chùa, hiển nhiên không ngờ mọi chuyện lại thay đổi nhanh đến vậy.
Một giây trước hắn ta còn ôm giấc mộng làm “tổng biên kịch”, thậm chí vênh mặt hất hàm sai khiến Kỷ Li; kết quả một giây sau đã bị phía đầu tư bác bỏ năng lực, đuổi việc.
Tần Nhạc bắt gặp vẻ không cam lòng của hắn ta, cười lạnh, “Anh yên tâm, tôi đã giao hai phần kịch bản này cho các thầy trong giới biên kịch. Nếu bọn họ cảm thấy kịch bản do anh viết cực kì xuất sắc thì tôi sẽ tự mình mời anh về đoàn phim.”
Huyết sắc trên mặt Vương Vịnh Vĩ mất sạch, trong lòng vô cùng hoảng hốt.
Hắn ta biết trình độ mình đến đâu, nếu kịch bản đó mà tới tay các biên kịch khác, hắn ta sẽ không thể lăn lộn trong giới nữa!
Hắn ta đắc tội Tần Nhạc lúc nào? Sao lại tuyệt đường sống của nhau như thế!
Vương Vịnh Vĩ giận mà chẳng dám hó hé gì, hít thở thật sâu rồi tông cửa bỏ đi.
Kỷ Li bàng quan, tầm mắt vô thức chuyển sang phía Tần Nhạc, cảm thấy kinh ngạc và sùng bái ——
Y không ngờ ngoại trừ rất chuyên nghiệp khi đóng phim, người đàn ông nọ còn vô cùng quyết liệt trước các công việc khác như đầu tư.
Cơ hồ biến thành người khác, thoát ly khỏi sức hấp dẫn của một diễn viên.
Tần Nhạc nhạy bén bắt gặp đôi mắt tỏa sáng ấy, vành môi mím chặt khẽ cong.
Quách Dân Sinh không phát hiện. Hắn lau mồ hôi lạnh dính đầy trán, nội tâm sợ hãi.
Sau đó hắn lập tức nghe thấy Tần Nhạc nói.
“Thứ hai, đạo diễn Quách Dân Sinh tùy ý để diễn viên và biên kịch sửa kịch bản, thêm diễn chứng tỏ không có năng lực lãnh đạo. Do đó cũng xin đạo diễn Quách nghỉ ngơi một thời gian, việc quay phim tôi sẽ mời đạo diễn khác đến tiếp nhận.”
“…”
Quách Dân Sinh cả kinh, chưa lường được ngọn lửa này sẽ đốt đến chân mình.
Không!
Hắn vất vả lắm mới có được một bộ phim đầu tư khủng, sao có thể nói nghỉ là nghỉ ngay?
“Tần tiên sinh, lão Nhiêu, bộ phim còn chưa bắt đầu ghi hình mà. Tôi…” Quách Dân Sinh nghẹn họng, nhất thời không tìm được cái cớ.
Sự thực đúng là hắn cố tình để Thái Diệc Thù thêm diễn, coi thường phần diễn quan trọng của Kỷ Li, không thể chối cãi.
Trần Nhiêu hợp tác với hắn nhiều năm thầm lắc đầu, ý tứ rất rõ ràng.
Làm tổng sản xuất, hắn nhất định phải chịu trách nhiệm với đoàn phim —— từ bỏ một đạo diễn tuyến ba hay chịu mất đi một nhà đầu tư có thực lực, đáp án là gì khỏi cần nói cũng biết.
Qua hai ngày vừa qua, đương nhiên Kỷ Li hiểu lí do Quách Dân Sinh không thể tiến vào trung tâm giới đạo diễn, “…Một đạo diễn thiếu chính kiến trước bộ phim của mình không xứng ngồi ở vị trí ấy.”
Tần Nhạc im lặng gật đầu tán thành.
Sau khi đầu tư bộ phim này, hắn đã tìm người điều tra đạo diễn Quách Dân Sinh.
Năm xưa khi đối phương mới vào nghề từng làm được vài bộ phim rất có hồn. Thế nhưng mấy năm gần đây vẫn chưa gặp đúng thời cơ, lãng phí thời gian đến tận bây giờ.
Giới đạo diễn và diễn viên có một điểm chung —— Nếu chẳng thể giữ vững bản tâm không ngừng nỗ lực, nhất định sẽ xuống dốc.
Liên quan tới việc chỉnh sửa kịch bản, giả dụ hắn đứng lên kiên quyết phản đối một lần thì chắc cũng không bị đuổi khỏi đoàn như thế này.
Quách Dân Sinh bị cảnh tỉnh, hối hận xanh ruột!
Đợi nhiều năm mới có được một bộ phim đầu tư lớn, kết quả tự hắn đã đánh mất cơ hội.
Quách Dân Sinh muốn nói lại thôi, rốt cục chật vật bỏ đi trước ánh mắt chẳng mấy coi trọng.
Liên tục có người phải rời khỏi phòng nghỉ. Hơn nữa đều là đạo diễn, biên kịch lớn.
Team make up thấy tình huống không ổn liền vội vàng chạy mất dạng.
Úc Phú Nhã và Bánh Bao chen vào, chẳng ngại ngần đứng cạnh Kỷ Li.
Bánh Bao hỏi, “Anh có bị bắt nạt không”
Úc Phú Nhã ám chỉ nhìn Thái Diệc Thù, vén tay áo, “Nếu ai dám bắt nạt cậu, chị sẽ không khách khí.”
Người sau đụng phải tầm mắt cô rồi nhìn tình cảnh tứ cố vô thân hiện giờ, âm thầm mắng chửi.
—— Vưu Mộng tự dưng chạy đi đâu mất? Đến nước này còn chưa chịu xuất hiện!
Thái Diệc Thù xoa xoa cổ tay đỏ au, nghiến răng, “Không ngờ có thể gặp được thầy Tần ở chỗ này, chuyện kịch bản là Kỷ Li kể cho anh biết à? Ai dè…”
“Là tôi nói! Là tôi đi về Hải Thị tìm Tần Nhạc tiên sinh.” Mộc Tùy An đứng sau lưng Tần Nhạc, kêu lên.
Anh tiến về phía trước, đôi mắt đầy tơ máu trợn trừng, nổi nóng với Thái Diệc Thù. Nỗi bức bối suốt mấy ngày vừa qua bỗng hóa thành dũng khí, “Thái Diệc Thù, cậu không hiểu bộ phim viết về cái gì, không hiểu Thành Vũ là ai. Dù tôi có phải đánh đổi hết tất cả cũng không cho phép cậu đóng vai cậu ấy!”
Mộc Tùy An đứng trước mặt Thái Diệc Thù, run giọng phản bác.
“Bởi vì cậu không xứng!”
Một diễn viên bị chỉ trích là không xứng với nhân vật?
Năm chữ kia đã kéo Thái Diệc Thù xuống đáy bùn.
Sắc mặt Thái Diệc Thù tái nhợt, bởi vì ý giận ngút trời nên hai tay gã vô thức run run.
Từ khi gã debut đến nay luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng “Nhục nhã” như thế bao giờ. Thêm vào đó, đối phương cũng chỉ là một biên kịch tầm thường chẳng ai hay biết.
“Câm miệng!”
Thái Diệc Thù mất khống chế, nắm đấm nhanh chóng lao về phía Mộc Tùy An, “Dựa vào mình mày mà đòi cướp vai nam chính của tao à?”
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Kỷ Li lập tức kéo Mộc Tùy An về sau lưng, khéo léo đá thẳng vào mắt cá chân Thái Diệc Thù. Gã chuếnh choáng ngã ngửa, té mạnh xuống đất.
“—— A!”
Thái Diệc Thù nhịn không được kêu đau.
Bánh Bao bị thân thủ của Kỷ Li dọa cho sợ ngây người, thảng thốt, “Anh Kỷ! Đá đẹp lắm!”
Nói xong bèn tự bịt miệng.
Kỷ Li nhìn cậu bằng đôi mắt giảo hoạt nhưng vẫn đàng hoàng trịnh trọng đáp, “Tự anh ta ngã chứ có liên quan gì đến anh đâu.”
Đây là lần đầu tiên Tần Nhạc nhìn thấy vẻ ranh mãnh của thanh niên, khuôn mặt hắn thoang thoảng ý cười ngạc nhiên.
Mấy giây sau, hắn mới quay sang phía Thái Diệc Thù, lạnh lùng trả lời: “Vậy với thân phận của tôi thì có thể thay nam chính khác không?”
Thái Diệc Thù vừa ngại vừa giận lồm cồm bò dậy, “Thầy Tần, tôi đã kí hợp đồng rồi. Bên phía sản xuất cũng không có quyền nói đuổi là đuổi.”
Nếu Tần Nhạc dám công khai sa thải gã đồng nghĩa với việc chẳng thèm coi trọng Kim Thành Ảnh Nghiệp sau lưng gã.
Đuôi lông mày Tần Nhạc khẽ nhếch, hỏi ngược lại, “Cậu tưởng lấy hợp đồng ra là sẽ bảo vệ được vai diễn trước mặt nhà đầu tư đấy à?”
Thanh âm vừa dứt, Vưu Mộng và Tề Ngạn bèn đi tới.
Người sau nhẹ nhàng huýt sáo, “Cô Vưu, phiền cô dẫn nghệ sĩ của cô đi đi nhé, cảm ơn.”
Vưu Mộng mím môi, “Thái Thái đi thôi, nam chính bộ phim điện ảnh này không hợp với cậu. Công ty sẽ tiến hành sắp xếp công việc mới cho cậu sau.”
Tề Ngạn đã thương lượng ổn thỏa với cô ta.
Thái Diệc Thù kinh ngạc, “Tại sao!”
Tề Ngạn cười nhạo, “Tại sao? Kim Thành Ảnh Nghiệp có thể push cậu thì cũng có thể push người khác nữa. Cậu ỷ vào công ty làm chỗ dựa mà nghĩ mình oai lắm hả?”
Một tiểu minh tinh dùng lưu lượng để sống qua ngày còn dám vênh váo?
Mấy năm gần đây Kim Thành đập tiền đè xuống bao nhiêu scandal của nghệ sĩ dưới trướng rồi? Nếu Tần Nhạc muốn, hắn sẽ có cách khiến những scandal đó xuất hiện trở lại.
Tần Nhạc chủ động yêu cầu thay người, sau khi lão tổng Kim Thành cân nhắc lợi ích mọi mặt đành phải đáp ứng.
Dù sao bọn họ không thể đắc tội với tiền bối trong giới như Tần Nhạc vì một nghệ sĩ với nhân khí giả tạo.
Thái Diệc Thù nhận được ánh mắt soi mói xung quanh, nhục đến mức mặt đỏ như đít khỉ.
Gã thực sự không chịu nổi, bước nhanh ra ngoài.
Nghệ sĩ nhà mình bị chèn ép nên sắc mặc Vưu Mộng đương nhiên rất khó coi. Cô ta chào Tần Nhạc chuẩn đi theo Thái Diệc Thù, bỗng Úc Phú Nhã đứng ra chặn đường.
“Khoan.”
Úc Phú Nhã nhìn bốn phía, nở nụ cười đầy thâm ý, “Tốt lắm, đều là người nhà cả.”
Cô vừa nói vừa cởi giày cao gót, đặt trong góc.
Vưu Mộng cảm thấy bất an, “Cô định làm gì?”
“Làm gì ấy hả?” Úc Phú Nhã túm tóc cô ta: “Dạy mày cách làm người đó!”
Ai nấy đều hoang mang.
“Đám đàn ông cút sang một bên cho tôi. Nếu dám xông vào can thì bà đây đánh cả luôn.” Úc Phú Nhã vô cùng quyết tâm.
Vưu Mộng cũng chẳng phải dạng vừa, cô ta nhịn đủ lắm rồi!
“Con ả thần kinh kia!” Vưu Mộng vừa giận vừa sợ, trở tay tóm lấy quần áo Úc Phú Nhã.
—— Bốp!
Úc Phú Nhã tát cô ta, nhanh đến mức không ai kịp phản ứng.
“Úc Phú Nhã thứ hai? Eo ơi buồn nôn! Mày lấy tư cách gì để nhận cái danh đó? Năm chị mày dẫn dắt ảnh đế ảnh hậu mày còn đang chui rúc ở xó xỉnh nào đấy!”
“Mày tưởng mày bò lên giường thằng chó Chúc Húc Thăng là có thể đá xoáy mỉa mai chị ư? Chị nói cho mày biết thằng kia chỉ là đôi giày rách chị vứt đi thôi, mày muốn nhặt thì cứ nhặt, đừng có ưỡn ẹo ra oai tác quái trước mặt chị!”
“Dẫn dắt cái loại nói thì hay làm thì dở mà còn mặt dày khinh Kỷ Li nhà chị á? Cực cưng chị che chở trong lòng bàn tay, đứa nào dám chê? Mày là cái thá gì mà đòi hoa tay múa chân trước mặt em nó?”
“Nếu em nó muốn đứng ở vị trí center thì chị mày cứ giành về đấy, làm sao!”
Úc Phú Nhã dùng sức giật tóc Vưu Mộng, mặc kệ cô ta khóc như lê hóa đái vũ.
Cô kéo đối phương tới bên ngoài phòng nghỉ, ở trước mặt tất cả mọi người hét lên: “Ngữ đàn bà không biết xấu hổ, cút càng xa càng tốt.”
Tất cả mọi chuyện phát sinh quá nhanh, quá mãnh liệt. Tần Nhạc đứng đó cũng không có ý ngăn cản ——
Một khi đã máu thì đừng hỏi bố cháu là ai!
Bánh Bao nghe thấy tiếng gào khóc của Vưu Mộng, vô thức rùng mình.
“Anh Kỷ, em hiểu rồi.”
“Hả?”
“Bình thường chị Úc hay “búng trán” em không phải là đang đánh em…” Bánh Bao đàng hoàng rút ra kết luận, “Mà là thương em.”
==========