Sau Khi Xuyên Thành Minh Tinh Pháo Hôi Tôi Bạo Hồng - Chương 38
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
26


Sau Khi Xuyên Thành Minh Tinh Pháo Hôi Tôi Bạo Hồng


Chương 38


Editor: Fei

Chờ Tần Nhạc và Tề Ngạn đi khỏi, Kỷ Li mới xem lại cảnh vừa rồi.

Quay phim chính là thành viên kì cựu trong đoàn đội của Vương Chướng, kinh nghiệm quay chụp cực vững.

Mặc dù Kỷ Li đã tự ý bổ sung vài động tác lẫn câu thoại nhưng đối phương vẫn có thể bắt giữ không xót điều gì, nhanh chóng sử dụng các góc quay thích hợp.

Thỉnh thoảng có vài hình ảnh lay động, thể hiện rõ nội tâm dằn vặt và mông lung của nhân vật.

Có thể nói, kỹ năng diễn xuất và bố cục hình ảnh đều vô cùng đặc sắc.

Chắc chắn đây chính là cảnh quay có một không hai.

Phong Trình và Vệ Lai nán lại trường quay hơn nửa ngày, đợi đến khi Vương Chướng tuyên bố kết thúc công việc mới rủ rê Kỷ Li, “Đi ăn lẩu nhé?”

Kỷ Li ngạc nhiên, “Lẩu á?”

Phong Trình khoác vai y, trông vô cùng thân thiết, “Ừ, chẳng phải đạo diễn Vương từng nói ba chúng ta cần bồi dưỡng tình cảm sao? Lập tụ ăn lẩu, đi hay không đi?”

Ngoài đời Vệ Lai thuộc phái phật hệ, anh chỉ yên lặng gật đầu, “Trong trấn có nhà hàng lẩu mở tới hừng đông, bây giờ qua đó vẫn kịp.”

So với Thái Diệc Thù chẳng coi ai ra gì, Kỷ Li có ấn tượng rất tốt với hai bạn diễn này.

Trong phim bọn họ là ba nam sinh lớn lên cùng nhau từ nhỏ, ngoài đời cũng nên nhanh chóng thiết lập tình hữu nghị mới đúng.

“Được, tôi sửa sang lại chút rồi chúng ta đi.” Kỷ Li đáp.

Vệ Lai lấy điện thoại di động ra, “Để anh bảo trợ lý đặt chỗ trước, ăn lẩu gì đây?”

Phong Trình dính sát vào người Kỷ Li, nhướng mày, “Hay là để An An của chúng ta quyết định?”

“Hai người ăn được cay chứ? Nếu không ăn lẩu chín ngăn nhé?”

“Đương nhiên.” Phong Trình mê món cay Tương Châu, hưởng ứng đầu tiên, “Ăn lẩu mà không chọn chín ngăn thì còn có thể gọi là lẩu sao?”

Vệ Lai im lặng cười cười, xoay lưng dặn dò trợ lý.

Kỷ Li diễn xong liền trở về phòng nghỉ thay đồ.

Cửa phòng khép hờ vang lên tiếng gõ, Kỷ Li cũng không ngẩng đầu mà nói, “Bánh Bao cứ vào đi, gõ cửa làm chi?”

Nhưng đằng sau không phải là âm thanh vui mừng phấn khởi mà nhỏ nhẹ, ấp úng đến lạ, “Kỷ Li, là tôi đây.”

Kỷ Li ngoảnh đầu ngay lập tức, “Thầy Mộc?”

Mộc Tùy An đối diện với tầm mắt y, cong môi, “Cậu rảnh không? Tôi muốn tâm sự một chút.”

“Đương nhiên rồi.” Kỷ Li đi về phía trước, mời anh ngồi xuống ghế sofa.

Mộc Tùy An chưa kịp mở miệng thanh niên đã chủ động hỏi, “Thầy Mộc, cảnh vừa rồi tôi diễn anh thấy có ổn không?”

So với diễn viên tiền bối, đạo diễn và nhân viên trường quay, Kỷ Li muốn nhận được phản hồi của Mộc Tùy An nhất.

Dù sao nhân vật mà y diễn cũng lấy cảm hứng từ đối phương.

Tơ máu trong mắt Mộc Tùy An vẫn còn đó. Anh ở bên quan sát quá trình quay phim từ đầu đến cuối, nhìn thấy và ghi nhớ hết cả.

Thanh niên thành công bộc lộ vẻ tuyệt vọng lẫn “mong ước xa vời” ấp ủ nhiều năm trong anh —— Khát vọng muốn đứng lên bảo vệ mẹ mà không màng hậu quả, mỉm cười tiễn bà rời đi.

“Kỷ Li, cảm ơn cậu.”

Năm chữ đơn giản đã là quá đủ.

Đúng lúc ấy, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của Bánh Bao, “Anh Kỷ ơi anh xong chưa? Phong Trình và Vệ Lai đang chờ anh đó.”

“Vậy tôi không quấy rầy cậu nữa, nhưng mà tôi có món quà này tặng cậu.” Mộc Tùy An quyết đoán đứng dậy, tháo tràng hạt trên tay xuống.

“Đây là bùa hộ mệnh mẹ tôi đưa khi còn sống, tạm thời để ở chỗ cậu một thời gian. Kỷ Li, tôi rất chờ mong được nhìn thấy Tùy An của cậu trên màn ảnh rộng.”

Mộc Tùy An cực kì tin tưởng và biết ơn thanh niên, trái ngược hẳn với sự bài xích lẫn chán ghét lúc gặp Thái Diệc Thù.

Lòng bàn tay Kỷ Li trùng xuống, lòng đầy áp lực.

Y nhìn thẳng vào đôi mắt chân thành kia, nghiêm túc gật đầu, “Tôi sẽ diễn câu chuyện xưa này thật tốt.”

“Vào khoảnh khắc cậu lựa chọn nhân vật Hướng Tùy An, tôi đã đặt niềm tin nơi cậu rồi.”

Chờ Mộc Tùy An rời khỏi, Bánh Bao mới tiến tới, “Anh ngẩn người làm gì thế?”

Kỷ Li buộc chặt chuỗi tràng hạt lên cổ tay, hỏi ngược, “Bao Bao, cậu biết tại sao anh lại thích diễn xuất không?”

“Vâng?”

Kỷ Li khẽ cười, chưa đáp.

Nhân tình thế thái trong phim.

Bọn họ diễn nhân vật ảo nhưng cứu rỗi được người thật.

Trên đời này món ngon có sức gắn kết tình đồng chí rất mạnh, hơn nữa đây còn là lẩu chín ngăn.

Tính cả Kỷ Li nữa là ba, bọn họ dẫn theo đại diện và trợ lý tới nhà hàng lẩu. Cả đám người nhiệt tình ăn một bữa, thân thiết rất nhanh.

Tới gần mười hai giờ mới trở về khách sạn.

Kỷ Li vội vàng tắm rửa, một ngày không gặp nên Bánh Gạo liền làm nũng lao lên người y.

Nuôi nấng hơn ba tháng nên thân hình mèo con nẩy nở không ít. Đôi mắt to màu xanh khói chớp chớp, mũi vẫn còn vết sẹo mờ đặc biệt.

Kỷ Li chăm sóc Bánh Gạo một cách khoa học nên nó trưởng thành ổn định, lớp lông dài mềm mại nhìn là muốn xoa xoa.

Kỷ Li bộc phát thuộc tính cuồng mèo, ôm nó cọ có, “Bánh Nhỏ ơi là Bánh Nhỏ, hôm nay mày có nhớ tao không?”

Bánh Gạo dùng măng cụt đầy thịt vỗ vỗ tay y, tiếng kêu vẫn bé xíu như trước, “Meo~.”

Hít mèo cực sướng, cực cực sướng.

Một người một mèo chơi đùa hơn nửa giờ mới hoàn toàn thoát vai. Y cầm điện thoại, đăng nhập vào weibo bám bụi từ lâu.

Lần đăng bài cuối cùng là vào nửa tháng trước.

Kỷ Li nhớ lời dặn của Úc Phú Nhã trước khi trở về phòng, nhanh chóng gõ một hàng chữ, nhấn gửi.

“Bạn mới và vai diễn mới, Hướng Tùy An đến đây!”

Đính kèm là tấm ảnh ba người chụp chung lúc ở nhà hàng lẩu, Phong Trình lôi kéo y và Vệ Lai làm một pô.

Chẳng bao lâu sau, các fan “Gào khóc đòi ăn” xuất hiện.

—— A a a a a a a a a a con ơi! Mama tới rồi nè!

—— Phúc lợi của team cú đêm, rốt cục tui cũng chờ được Kỷ Li đăng weibo! Đẹp trai quá, cưng quá, xinh quá!

—— Anh zai ăn nhiều vào, người ta nhớ anh lắm đó.

—— Bên cạnh là Phong Trình và Vệ Lai? Đậu xanh, sao ba người này lại quen nhau? Các anh đẹp trai thường hay chơi chung hả!

—— Chắc là quay phim chung? Hướng Tùy An là tên của nhân vật mới à? Nghe hay ghê!

—— Vệ Lai và Kỷ Li là thuộc cùng công ty, trong ảnh chụp lễ khai máy cũng thấy xuất hiện, bây giờ bọn họ quen nhau thì tôi còn hiểu được nhưng anh bé Phong Trình sao lại ở đây?

—— Hay dưa một vị nam chính nọ làm giá nên bị đổi thành Phong Trình là thật?

—— Làm giá? Thái Thái sao có thể làm giá được? Mới mấy ngày không lên mạng mà tôi đã bỏ lỡ tin tức gì thế này?

—— Mọi người đừng nhắc đến nghệ sĩ khác ở weibo cục cưng Kỷ Li nữa! Cẩn thận kéo war!

Kỷ Li nhìn thấy chiều hướng tại khu bình luận, trong lòng có chút lo lắng mơ hồ.

Thái Diệc Thù vừa mới rời khỏi đoàn phim hai ngày mà y đã đăng weibo, liệu có gây rắc rối cho Phong Trình không?

Kỷ Li đang do dự thì chợt phát hiện lượng share trên weibo đột nhiên tăng mạnh. Y mở ra xem, thấy Phong Trình công khai viết ——

“Ừ, ba chúng tôi cùng nhau đóng phim! Sắp tới xin mọi người hãy quan tâm nhiều hơn nhé!”

Không chỉ vậy, cậu chàng còn follow weibo Kỷ Li.

Kỷ Li cũng follow lại.

Một giây sau, Phong Trình gửi tin nhắn riêng: Kỷ Li, cậu đừng để ý tới các bình luận nói Thái Diệc Thù làm giá, bên phía đoàn đội của tôi sẽ xử lý hết. Nếu có ảnh hưởng đến cậu thì cho tôi xin lỗi trước nhé.

Kỷ Li khá bất ngờ vì đối phương chủ động nhận trách nhiệm về mình, vội vàng trả lời: Là tôi cân nhắc không chu toàn mới đúng, đáng lý ra tôi nên bàn bạc với cậu rồi mới đăng.

Phong Trình đáp: Có sao đâu? Cậu mà không đăng thì tôi cũng đăng thôi. Tôi là nghệ sĩ dưới trướng Nhạc Tinh, đây là vai diễn mà thầy Tần tự chọn nên tôi rất tự tin. Chẳng may bên Thái Diệc Thù dám làm to chuyện, công ty chúng tôi nhất định sẽ có biện pháp đáp trả.

Đúng vậy.

Hạng mục do Tần Nhạc đầu tư, giao cho nghệ sĩ nhà mình là chuyện hoàn toàn hợp tình hợp lí. Mặc dù bây giờ bọn họ vẫn chưa thông báo nhưng sau khi quay xong cũng cần phải công bố.

Việc “đổi vai” là bên Thái Diệc Thù đuối lý, nhất thời không dám tác oai tác quái.

Kỷ Li yên tâm hẳn, song phương cùng chúc ngủ ngon.

Thời điểm máy bay đáp xuống Hải Thị đã gần hừng đông.

Tần Nhạc tắt kịch bản điện tử, day day hai mắt khô khốc, “Lần chỉnh sửa thứ hai này của thầy Phương ổn rồi đấy, công ty có thể tham gia đầu tư.”

Tề Ngạn ngồi sát bên, “Ừ đúng, phải bắt tay chuẩn bị các công việc tiền kỳ. Ông định để ai vào vai ba nhân vật quan trọng nhất?”

Phương Chi Hành viết một kịch bản phim, bạn nối khố Diêu Xuyên thấy vậy dự định chuyển sang làm phim điện ảnh thử xem sao thế là bèn đi tìm Tần Nhạc.

Người sau cảm thấy kịch bản rất hay, dự định đầu tư đồng thời đảm nhiệm chức giám đốc sản xuất, có quyền lên tiếng trong việc tuyển chọn diễn viên.

“Về vai phản diện, ngày mai ông liên lạc với người đại diện của Dĩ Phi hỏi bọn họ có đồng ý nhận hay không.” Lúc Tần Nhạc đọc kịch bản đã nảy ra suy nghĩ ấy.

“Nguyên Dĩ Phi?” Tề Ngạn kinh ngạc, nói, “Cậu ấy luôn đóng vai chính diện, chưa chắc đã chịu nhận vai phản diện.”

Ánh mắt Tần Nhạc rất chuẩn, “Nếu cậu ấy muốn thay đổi hình tượng thì đây chính là cơ hội tốt nhất.”

Nguyên Dĩ Phi là một trong số ít các diễn viên vừa có thực lực vừa có lưu lượng, nhưng bởi vì anh quá nổi tiếng nên nhiều người quên mất khả năng chân chính của anh.

Từ khi debut tới nay, Nguyên Dĩ Phi vẫn luẩn quẩn trong vòng an toàn. Bây giờ anh cần “phá vỡ” hình tượng, vượt qua cục diện bế tắc kia.

“Hiểu rồi, để tôi đi hỏi. Thế hai vai còn lại ông có nghĩ tới ai chưa?”

“Tôi đang muốn chọn gương mặt mới…” Tần Nhạc im lặng, nghiên cứu, “Thôi, hai ngày nữa hẹn gặp đạo diễn Diêu và biên kịch Phương bàn bạc sau.”

“Ừ.”

Tần Nhạc đặt máy tính bảng xuống, lấy điện thoại ra, một bài post weibo lập tức hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Tần Nhạc ấn vào, nhìn status và ảnh chụp Kỷ Li vừa đăng —— Bối cảnh là nhà hàng lẩu, toàn bộ đồ nhúng trên bàn và nồi lẩu chín ngăn thành công trong việc kích thích vị giác của người xem.

Nhưng Tần Nhạc vô thức chú ý đến người nọ.

Phong Trình thân thiết, vui vẻ khoác vai Kỷ Li, tạo dáng ngầu ngầu. Vệ Lai cầm một chai coca, cũng ngồi rất gần y.

Thanh niên bị bọn họ đẩy vào vị trí trung tâm, nụ cười vừa quyến rũ vừa ấm áp.

Tần Nhạc ngắm chốc lát, ánh mắt tối tăm.

“Đói chưa? Có muốn ăn chút gì không?” Tề Ngạn nhìn đường phố vắng tanh, thuận miệng hỏi.

Thật ra anh nghĩ đối phương sẽ không trả lời bởi vì dựa theo tính cách của Tần Nhạc, giờ này sẽ chẳng chịu động đũa.

Song người đàn ông nọ đột ngột lên tiếng.

“…Lẩu, chín ngăn.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN