Sau Khi Xuyên Thành Nữ Chính Tiểu Bạch Hoa
Chương 57-3: Uống thuốc
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lần này Cố Quyện Thư im lặng thật lâu, trong lúc Quý Chu Chu cho rằng anh sẽ không nói chuyện thì anh đột nhiên mở miệng: “Bây giờ em rất chán ghét tôi nhỉ?”
“Sao nói vậy?” Quý Chu Chu kỳ quái.
Cố Quyện Thư rũ mắt, lẳng lặng nhìn kẽ hở kém chất lượng trên sàn nhà, sau hồi lâu cười giễu: “Tôi chính là loại người này, cho dù nguyện ý vì em thay đổi, nhưng bản chất vẫn tồi tệ, đê tiện, thích dùng cách đơn giản nhất để đạt được lợi ích lớn nhất, chẳng sợ cách làm này vi phạm đạo đức, tôi cũng sẽ không hề do dự.”
“Sự tồi tệ này đã khắc vào trong xương cốt, từ khi tôi là người thừa kế duy nhất của Cố gia, lại phải bị đói đến suy dinh dưỡng, cũng đã khắc vào xương cốt.”
“Em không thích đâu nhỉ? Có phải cảm thấy tôi rất ghê tởm, ở cùng tôi cũng rất miễn cưỡng? Nhưng tôi không thay đổi được, mặt khác có lẽ có thể sửa, chỉ là điểm này thì không sửa được.” Giữa hai chân mày Cố Quyện Thư tràn đầy sự lạnh lùng: “Sau này, nếu có người bắt nạt em, có khả năng tôi sẽ dùng cách xử lý tuyệt tình triệt đường lui người đó hơn, còn ghê tởm hơn chuyện này gấp trăm lần.”
Lại không biết hối cải.
Quý Chu Chu ngơ ngẩn nghe anh nói hết, một hồi lâu cũng chưa đáp lại được. Cố Quyện Thư đợi nửa ngày, cười khổ: “Tôi lại toang rồi?” Anh thật vất vả mới làm hòa hoãn mối quan hệ của hai người chút, qua hôm nay, giống như lại phải trở về điểm xuất phát.
“… Anh mở cửa trước.”
Cố Quyện Thư dừng một chút, vẫn là đứng dậy mở cửa ra. Cánh cửa ngăn cách hai người dời đi, hai người liền nhìn vào mắt nhau, trầm mặc một lúc lâu, Quý Chu Chu bình tĩnh cúi đầu chào anh.
Chân mày Cố Quyện Thư nhảy dựng, tuy đã xem nhiều phim cẩu huyết như vậy, cũng đoán không ra ý tứ của cô. Lúc đang do dự nên hỏi một chút không, thì Quý Chu Chu đứng dậy, tiến lên một bước ôm anh một cái.
Cánh tay và thân thể của Cố Quyện Thư bị ôm lấy, giống như bị tiên khóa trói lại, không động đậy được chút nào. Sau một lúc lâu, anh do dự mở miệng: “Bữa trưa cuối cùng trước khi chia tay?”
“… Nghĩ nhiều rồi.” Quý Chu Chu cạn lời buông anh ra: “Tôi đang xin lỗi anh.”
Cố Quyện Thư chớp chớp đôi mắt.
“Có thể do tôi sơ sót gì đó, khiến anh sinh ra hiểu lầm.” Quý Chu Chu buông tiếng thở dài: “Nhưng mà tôi nghĩ lại, khi nãy tôi cũng không làm gì á, chỉ là kêu anh đợi tôi một lát, tôi đi an ủi mẹ Kiều một chút thôi mà, sao não anh lại biên ra một vỡ kịch lớn vậy?”
“Có ý gì?” Trái tim Cố Quyện Thư đều thắt chặt, cảm thấy anh hiểu ý đó, lại cảm thấy tự mình đa tình.
Quý Chu Chu liếc anh một cái: “Nếu tôi không thích cách xử lý của anh, thì vừa rồi ở bên ngoài đã nói anh, chứ sao lại chờ tới bây giờ mới tính sổ với anh? Hơn nữa, rốt cuộc tôi ở trong mắt anh có bao nhiêu đơn thuần bao nhiêu vô lại hả, có thể vì một tên cặn bã mà sinh ra ngăn cách với anh, còn tự mình chạy về nhà ăn năn hối hận, diễn tuồng khổ tình nữa?”
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Mặc dù từng câu từng chữ của Quý Chu Chu đều là cười nhạo, nhưng tâm tình Cố Quyện Thư lại kiềm chế không được càng ngày càng tốt hơn. Cuối cùng, sau khi cô nói xong, chầm chậm xác nhận: “Cho nên em không cảm thấy tôi là người xấu?”
“Người xấu chính là bọn họ, anh chỉ là một đại anh hùng bảo vệ tôi.” Quý Chu Chu nói xong dừng một chút, hơi buồn cười bổ sung: “Một đại anh hùng am hiểu sâu sắc kịch bản phim truyền hình vả mặt.”
Cố Quyện Thư nhìn chằm chằm cô một lát, rốt cuộc bật cười, đưa tay ôm cô vào lòng, để cảm nhận thật kỹ cái ôm mà khi nãy anh chưa cảm nhận được.
Quý Chu Chu thấp hơn Cố Quyện Thư cái đầu, bị anh ôm như vậy, trực tiếp đè lên vai anh, thở cũng thở không nổi. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Cho nên cái ôm này vẫn duy trì thời gian rất ngắn, chỉ chốc lát sau Quý Chu Chu vùng vẫy thoát ra: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
“Ừm.” Lưu quang trong mắt Cố Quyện Thư chuyển động, đưa tay dắt lấy tay cô.
Quý Chu Chu liếc nhìn bàn tay hai người đang giao nhau, do dự một chút cảm thấy không ghét lắm, nên tùy ý để anh nắm. Hai người phát triển đến bước này, cho dù cô là đồ ngốc cũng biết, đoán chừng rất nhanh sẽ như Cố Quyện Thư mong muốn, nhưng mà lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Quý Chu Chu cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như cái gì cũng có, chỉ thiếu một lần động tâm mạnh liệt, cũng muốn một lần, cô sẽ mở rộng cổng thành hoàn toàn đầu hàng. Đương nhiên nếu không có, mặc dù tiếc nuối, nhưng đoán chừng cô cũng trụ không được lâu nữa.
“Nghĩ gì đó?” Cố Quyện Thư hỏi.
Quý Chu Chu dừng một chút, trên mặt hiện lên một nụ cười mỉm ngọt ngào: “Không có gì.” Nếu là chuyện sớm muộn, vậy vẫn nên đối xử với anh tốt một chút đi, để tránh sau này anh lại lôi chuyện cũ ra.
Cố Quyện Thư nhìn thấy biểu cảm của cô dừng một chút, hồi lâu chần chừ hỏi: “Em uống nhiều rồi?”
“…” Quên đi, loại này thẳng như thép.
*****
Dưới sự can thiệp của Cố Quyện Thư, chuyện này rất nhanh trôi qua, tuy dì Kiều Tây không bị bắt, nhưng bà ta lại giống như biến mất vậy, không còn xuất hiện trong cuộc sống của cô. Quý Chu Chu đoán chắc là Cố Quyện Thư lấy con trai bà ta ra uy hiếp, nhưng cô cũng chưa từng hỏi tới.
Bởi vì trong khoảng thời gian này cô đang bận, là chuyện uống thuốc của Cố Quyện Thư.
Do lỗ tai anh khôi phục chậm, mấy bác sĩ chính thảo luận với nhau, kết hợp thêm mấy loại thuốc trợ giúp trị liệu, mà trong đó có hai loại rất đắng.
Vốn dĩ Quý Chu Chu rất yên tâm Cố Quyện Thư, cho đến ngày nọ phát hiện viên thuốc ở trong thùng rác của anh, thế mới biết anh vẫn luôn vứt đi thuốc mình không thích. Cũng bắt đầu từ ngày đó, cô luôn nhìn chằm chằm anh uống thuốc.
“Tôi cảm thấy bọn họ đều là lang băm(*), nào có trị lâu như vậy cũng chưa trị khỏi.” Cố Quyện Thư nhìn thuốc trên bàn, nghiêm túc thảo luận với Quý Chu Chu: “Em nói xem, tôi nên đổi mấy bác sĩ không?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!