Sau Khi Xuyên Thành Nữ Chính Tiểu Bạch Hoa - Chương 87: Bị bệnh sao không nói?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
6


Sau Khi Xuyên Thành Nữ Chính Tiểu Bạch Hoa


Chương 87: Bị bệnh sao không nói?


“Nhưng con sẽ không, đúng không? Quyện Thư, con có tiền đồ hơn nó, có thể đưa Cố thị lên một tầm cao hơn, đối với điểm này ta không nghi ngờ chút nào.” Lão phu nhân cười nhạt.

Cố Quyện Thư liếc bà một cái: “Người thật là chí công vô tư, cũng đến bước này rồi mà còn đang suy nghĩ sự phát triển của Cố thị.”

“Cho nên ta hy vọng, con cũng có thể giống như ta.” Lão phu nhân câu khóe môi lên, bị đoạt quyền thì thế nào, Cố gia vốn dĩ cần người cầm lái có năng lực hơn. Có thể có một người thừa kế như Cố Quyện Thư, bà phải vui mừng mới đúng.

Lão phu nhân thấy anh không nói lời nào, liền tăng thêm thương lượng: “Chỉ cần con đồng ý liên hôn, từ đây ta có thể mặc kệ chuyện của Cố thị.”

“Người sẽ không.” Cố Quyện Thư uống lên hớp trà: “Trong miệng người mặc kệ, chỉ là ở bên cạnh giám sát, chứ không phải hoàn toàn uỷ quyền, một khi con đưa ra quyết định sai lầm, sợ rằng người lập tức xuất hiện.”

Cố Quyện Thư nói xong dừng một chút, trên mặt lộ ra nụ cười nhợt nhạt: “Một người coi quyền lực còn quan trọng hơn người nhà, bà nội còn nói uỷ quyền với con?”

Lão phu nhân trầm mặc, bởi vì quả thật bà có thể uỷ quyền, nhưng không có cách nào không nghe không nhìn, chỉ cần bà còn sống một ngày, thì bà sẽ không cho phép Cố thị xảy ra sai lầm.

Cố Quyện Thư rũ mắt, sau một lúc lâu mở miệng lần nữa: “Người nói đạo lý với con nhiều năm như vậy, cũng đến phiên con dạy người một câu rồi.”

Lão phu nhân nhìn về phía anh, Cố Quyện Thư ngẩng đầu đối diện với bà, đáy mắt một mảnh trong sạch: “Trên đời này không chỉ có con người có thể trở thành uy hiếp, mà mọi thứ bà coi trọng đều có thể trở thành uy hiếp.”

Lão phu nhân nheo mắt, có một dự cảm không tốt.

“Người có thể ra tay với Quý Chu Chu, cô ấy bị thương một đầu ngón tay, con sẽ bán 1% cổ phần của Cố thị ra ngoài, bị bắt nạt càng nhiều, thì con sẽ bán ra càng nhiều. Chờ đến khi số cổ phần con nắm giữ không quá 50%, thì con sẽ nhường chức vị chủ tịch…”

“Con dám!” Lão phu nhân đột nhiên đứng lên, tức giận đến ngực phập phồng dữ dội.

Cố Quyện Thư thong thả đứng lên: “Cố thị với người là tín ngưỡng cả đời, nhưng với con mà nói, chỉ là đầu sỏ gây tội hại mẹ con đau khổ cả đời, con có gì không dám? Người thử xem đi, sau này mặc kệ Quý Chu Chu xảy ra chuyện gì, con đều sẽ tính lên người của bà, tất cả giấy tờ đều do Cố thị mua.”

“Con! Con là người không lương tâm, không sợ bị trời phạt sao?!” Lão phu nhân không có cách nào duy trì thể diện.

Lúc Cố Quyện Thư ra cửa dừng một chút, ghé mắt nhìn về phía bà: “Người thật sự cần bị trời phạt còn sống tốt, thì con có gì đáng sợ?”

Lão phu nhân ngã xuống sô pha, giọng nói của Cố Quyện Thư càng ngày càng xa: “Bà nội, nếu sau này không có chuyện gì, có thể con sẽ không trở về, người thích thanh tĩnh, kết hôn cũng sẽ không mời người. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Người ở nhà cũ Cố gia trông nôm, an tâm dưỡng lão nhé.”

Lão phu nhân tức giận, muốn gọi anh quay lại, nhưng đáng tiếc, Cố Quyện Thư đã không phải là cậu bé bị bà bỏ đói đến suy dinh dưỡng năm đó, sẽ không bị bà khống chế nữa.

Cố Quyện Thư không cảm xúc về đến nhà, sau khi nghe nói Quý Chu Chu còn trong phòng ngủ, thì biểu cảm mới coi như hơi thả lỏng.

Chu Trường Quân đi đến đón anh: “Tiên sinh, lão phu nhân bên kia?”

“Đã giải quyết.”

Chu Trường Quân nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lộ ra một nụ cười thật tâm thật ý, còn chưa nói gì, đã thấy Cố Quyện Thư đi về phía phòng Quý Chu Chu, vì thế ông ta thức thời dừng lại.

Cố Quyện Thư đến cửa gõ phòng Quý Chu Chu vài tiếng, không nhận được phản hồi của cô. Suy nghĩ một chút rồi đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Quý Chu Chu đang ngủ ngon lành, tim anh vừa lúc bắt đầu treo lơ lửng, cuối cùng đã rơi xuống.

Anh thả chậm bước chân, từ từ đi đến bên cạnh Quý Chu, thấy mặt cô đỏ bừng bất thường dừng một chút, rồi đưa tay sờ trán cô.

… Sốt rồi.

“Chu Chu…”

Trong mơ hồ Quý Chu Chu nghe thấy có người gọi tên cô, nhưng cô quá mệt mỏi, nên không có phản ứng đối phương, chờ đến lúc tỉnh lại, phát hiện xung quanh một màu trắng tinh, ngẩn người nửa ngày mới phản ứng lại, hình như mình đã di chuyển chỗ khác.

“Tỉnh rồi?”

Giọng nói quen thuộc vang lên, Quý Chu Chu theo bản năng nhìn qua, sau khi nhìn thấy Cố Quyện Thư thì một mặt mộng bức: “Tôi ở đâu?”

“Bệnh viện.” Cố Quyện Thư liếc cô một cái: “Bị bệnh sao không nói?”

Quý Chu Chu dừng một chút, lúc này mới nhớ ra trước khi mình ngủ đã đo nhiệt độ cơ thể, nhưng lúc ấy quá buồn ngủ quá mệt mỏi, không muốn đi khám bác sĩ, cho nên nói dối. Đối diện ánh mắt dò xét của Cố Quyện Thư, cô hơi chột dạ.

“Ngủ tiếp một hồi đi, đã bớt nóng rồi, nghỉ ngơi thêm.”

Thấy Cố Quyện Thư không tính sổ với cô, Quý Chu Chu vừa định thở phào nhẹ nhõm, thì nghe anh lặng lẽ nói: “Chờ em hết bệnh, tôi tính sổ với em sau.”

Quý Chu Chu: “…” Cô có thể bệnh hoài không?

Hiển nhiên là không thể.

Cố Quyện Thư cũng không đến công ty, đợi cô truyền hết dịch thì về nhà. Một ngày 4 lần đúng giờ uống thuốc, trong vòng hai ngày, Quý Chu Chu đã hết bệnh.

Hai ngày này, Quý Chu Chu luôn nhịn không được nhìn lén Cố Quyện Thư, mơ hồ cảm thấy hình như anh có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không biết vì sao, chỉ có thể giấu phần nghi hoặc này trong lòng.

Đoàn phim bên kia vẫn còn đang quay, thỉnh thoáng có chỗ cần sửa, Diệp Khuynh đều gửi tin nhắn cho “Chu Tứ Quý”, cô ở nhà dùng ghi chú của di động sửa chữa. Tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, Diệp Khuynh thúc giục cô 2 lần, kêu cô nhanh chóng trở về đoàn phim.

Quý Chu Chu nghĩ nghĩ, cứ ở nhà không phải là vấn đề, vì thế đi tìm Cố Quyện Thư.

“Em muốn đi đâu?” Cố Quyện Thư đang ở thư phòng làm việc, nhất thời không nghe rõ lời nói của cô, nghe vậy chợt ngẩng đầu, một đôi mắt phủ đầy khói mù.

Quý Chu Chu hoảng sợ, lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng như thế của anh, nhất thời lời nói cũng không lanh lẹ: “Tôi, tôi trở về đoàn phim nha.”

Cố Quyện Thư dừng một lát, lúc này mới thả lỏng, trầm mặc hồi lâu, hơi buồn bực hỏi: “Còn có bao lâu mới quay xong?”

“Nếu quay nhanh hơn dự kiến, đại khái chưa đến 1 tháng.” Quý Chu Chu ngoan ngoãn trả lời.

Cố Quyện Thư trầm ngâm một lát miễn cưỡng gật gật đầu, xem như đồng ý cô đi, nhưng vẫn nhấn mạnh một câu: “Nhớ dẫn theo vệ sĩ.”

“Được.” Quý Chu Chu thấy anh dễ dàng để cô đi như vậy, lập tức nở nụ cười, vốn dĩ muốn nhào qua ôm anh một cái, nhưng nghĩ đến những cảm xúc mập mờ kia của anh, nên miễn cưỡng nhịn xuống.

Cố Quyện Thư thấy cánh tay cô cũng giơ lên rồi, lại chậm chạp không tới ôm anh, sau khi suy nghĩ một chút thì cố mà chuyển động ghế dựa, lười biếng vươn hai tay về phía cô: “Ôm.”

“…” Quý Chu Chu liếm liếm môi, cuối cùng vẫn là ôm anh một cái, nhưng cái ôm này quá mức ngắn ngủi, Cố Quyện Thư hơi bất mãn, Quý Chu Chu cười mỉa một tiếng. Khi vừa ra đến trước cửa lại nhìn anh một cái, muốn nói lại thôi.

“Muốn nói gì thì nói đi.”

Quý Chu Chu khó xử phút chốc, ấp úng mở miệng: “Cố tiên sinh… Phụ nữ dưới chân núi đều là hổ.” Nói xong câu này cô liền chạy đi, để lại Cố Quyện Thư một mặt khó hiểu.

Cô chạy về phòng sau đó hơi hối hận, cảm thấy mình ám chỉ không rõ ràng lắm, EQ của Cố Quyện Thư nghe không hiểu cô hy vọng anh cảnh giác chuyện tình cảm.

Mà Cố Quyện Thư ở trong phòng sách, trầm mặc một lát rồi gọi điện thoại cho Diệp Khuynh, kêu anh ta bớt thời giờ hẹn Chu Tứ Quý ra ngoài, Diệp Khuynh nhận lời.

Lúc sắp cúp máy, Cố Quyện Thư hỏi: “Cô ấy vừa nói với tôi, phụ nữ dưới chân núi đều là hổ, đây là ý gì?”

Diệp đạo, người từng quay nhiều bộ phim cẩu huyết đã rất nhanh đưa ra đáp án: “Cô ấy sợ anh trêu hoa ghẹo nguyệt, cho nên nhắc nhở anh đó, sợ anh bị người phụ nữ khác câu mất hồn đi, chậc… Không ngờ mị lực của kim chủ lớn như vậy, có thể khiến cho Chu Chu lo được lo mất như thế.”

Cố Quyện Thư nghe xong lời nịnh nọt của Diệp Khuynh, hài lòng cúp máy, buông công việc trong tay xuống đưa Quý Chu Chu đi. Sắp đến cửa khách sạn, Quý Chu Chu liếc nhìn chiếc xe màu đen phía sau một cái, thương lượng với Cố Quyện Thư: “Có thể đừng để cho những người khác nhìn thấy bọn họ không?”

“Có thể.”

Quý Chu Chu giảo hoạt chớp chớp mắt: “Vậy tôi có thể sai bảo bọn họ chứ, dù sao họ cũng nhàn rỗi, giặt quần áo nấu cơm quét dọn vệ sinh gì đó…”

Cố Quyện Thư véo mặt cô một cái, từ chối cô nói tiếp: “Những người này là vệ sĩ, không phải giúp việc. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Nếu muốn em muốn giặt quần áo nấu cơm, tôi có thể giúp tìm cho em một người.” Còn giặt quần áo nấu cơm, loại chuyện riêng tư này để đàn ông làm, lúc này cô ngược lại không biết tránh bị nghi ngờ.

“Vậy hay là thôi đi, tôi dẫn theo 4 người vạm vỡ này đã quá gây chú ý.” Quý Chu Chu “Chậc” một tiếng, đoán chừng phim trường nhiều minh tinh như vậy, thật sự không có mấy người có thể so sánh với mình.

Lúc này Cố Quyện Thư mới buông mặt cô ra, sau khi nhìn thấy cái mặt bị mình véo đỏ, thì ngón tay dừng một chút giúp cô xoa nhẹ hai cái. Quý Chu Chu hơi ngửa đầu tránh khỏi anh, nhưng chưa từ bỏ ý định hỏi: “Vậy thỉnh thoảng tôi có thể nhờ họ chạy vặt không? Ví dụ như lấy chuyển phát nhanh gì đó.”

“Cái này có thể.” Cố Quyện Thư từ chối rồi, chuyện này không có lý do từ chối nữa.

“Vậy anh nói trước với bọn họ một tiếng, đừng để bọn họ không phục sự sai bảo của tôi.”

Cố Quyện Thư bất đắc dĩ nhìn cô: “Đừng làm điều thừa.”

Quý Chu Chu cười ha ha, trong lòng buông tảng đá lớn xuống. Vừa rồi cô nói ra những yêu cầu vô lý kia, đơn giản chính là vì để Cố Quyện Thư đáp ứng điều này, chờ lúc kéo dài thời gian chạy trốn quá mức, đuổi người đi trước.

Trong lòng cô đã có quyết định, đợi Cố Quyện Thư đi rồi thì đến phim trường. Sau khi Diệp Khuynh nhìn thấy cô thì cứ cười cười, Quý Chu Chu một mặt không thể hiểu được: “Cười gì?”

“Không có gì, một thời gian nữa cô sẽ biết.” Diệp Khuynh ngoài miệng không cửa riêng, nhưng cũng biết chuyện này phải gạt Quý Chu Chu, nhưng lại nhịn không được bớt miệng cho một dự đoán.

Quý Chu Chu liếc anh ta một cái, trong lòng ngứa ngáy, nhưng biết nếu mình tỏ ra tò mò, chắc chắn anh ta sẽ càng treo lòng tham muốn của mình, dứt khoát giả vờ một bộ dáng không thèm để ý, chờ anh ta không nhịn được đến đây nói với mình. Chỉ là, cô chờ đến lúc kết thúc công việc, cũng không chờ được một chữ của Diệp Khuynh.

Khi sắp trở về khách sạn, rốt cuộc Quý Chu Chu nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì hả?”

“Không thể nói, không thể nói.” Diệp Khuynh một mặt dáng vẻ vui mừng chuồn mất.

Khóe miệng Quý Chu Chu giật giật, trái tim bị treo nửa vời, nghẹn tức trở về khách sạn. Mới vừa vào cửa, đồ đạc còn chưa buông ra, thì Diệp Khuynh đã gửi tin nhắn đến, chỉ là gửi cho Chu Tứ Quý.

Diệp Khuynh: Cô Chu, không phải gần đây thân thể của cô đỡ chút rồi sao, tôi có thể dẫn cô đi gặp một người bạn không? Anh ấy có chút việc muốn xin cô giúp đỡ.

Quý Chu Chu còn chưa trả lời, Diệp Khuynh đã bổ sung thêm một câu: Có liên quan với Chu Chu, cô nhớ giữ bí mật, ngàn vạn lần đừng nói cho cô ấy biết.

Quý Chu Chu nhướng mày, nghiến răng trả lời một câu: Tại sao không thể nói cho cô ấy biết?

Diệp Khuynh: Gặp mặt nói đi, cô thấy trưa mai được không? Chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN