Bọn hạ nhân đều cảm thấy ta dễ bắt nạt, bắt đầu cắt xén đủ chi phí ăn ở của ta.
Nếu không phải ta dẫn theo ma ma và nha hoàn tới đây, có lẽ bị đói chết lúc nào cũng chẳng ai biết.
Ba tháng cứ thế trôi qua.
Ta đã ăn giò heo, lỗ tai heo, ruột già heo, sườn heo… tới ngán luôn rồi
Ngày hôm đó, ta hỏi ma ma: “Trông ta có tiều tụy không?”
Ma ma nhìn ta, ánh mắt phức tạp.
“Công chúa điện hạ, mặt mũi ngài hồng nhuận, càng lúc càng có phúc.”
Ta soi gương, may mà ta không béo lên bao nhiêu, chủ yếu là vì sắc mặt trông quá khỏe mạnh.
Ta đành phải dùng một trong tứ đại tà thuật là trang điểm, sao cho mình trở nên tiều tụy.
Ngày hôm sau, ma ma và nha hoàn vừa mở cửa đã trông thấy một ta yếu ớt, khô quắt, dường như một giây sau là sẽ ngỏm củ tỏi.
Cả hai bị dọa tới bật khóc.
Ta nằm trên giường, suy yếu nói với ma ma: “Mau tiến cung, nói với hoàng huynh rằng ta sắp chết, muốn gặp mặt huynh ấy lần cuối.”
Sắc mặt ma ma tái mét, vội vàng tiến cung. Nha hoàn cũng khóc tới khó thở, không ngờ rằng chỉ sau một ngày mà ta lại trở nên tiều tụy như thế.
Một đám người vội vàng chạy tới, bao gồm cả Tiêu Thiên Hành và Liễu Tuyết Nhi.
Mọi người nhìn đôi mắt nhắm chặt của ta, im lặng nằm trên giường, sắc mặt của bọn họ cũng trở nên trắng bệch.
Hoàng huynh của ta đau lòng khóc thành tiếng: “Cửu Nhi! Muột thật tàn nhẫn, sao muội có thể bỏ trẫm mà đi! Ngay cả lần gặp mặt cuối cùng cũng không cho trẫm nhìn thấy!”
Sắc mặt Tiêu Thiên Hành thay đổi, không thể tin được mà nhìn vào mặt ta.
Bọn hạ nhân bắt đầu khóc tang: “Hu hu hu, công chúa điện hạ, ngài chết thảm quá đi.”
Ta hốt hoảng bật dậy từ giấc mơ, lúc nãy trong thời gian chờ mọi người tới, ta không cẩn thận mà ngủ mất tiêu. Chắc là ta không ch ảy nước miếng đâu nhỉ?
Nhân lúc mọi người vẫn đang hoảng sợ, chưa kịp lấy lại tinh thần, ta vừa từ từ nằm xuống vừa lén lau khóe môi.
“Khụ… khụ khụ khụ! Hoàng, hoàng huynh, thần muội có thể nhìn thấy huynh lần cuối, thần muội rất vui.”
Hoàng huynh thấy ta thở hổn hển, đau lòng bảo thái y ngay lập tức bắt mạch cho ta.
Ta vươn tay ra, trên hai cổ tay là một vòng vải bông thấm máu hết sức đáng sợ.
Hoàng huynh thấy thế thì giận dữ quay đầu, trừng mắt nhìn Tiêu Thiên Hành.
“Tiêu Thiên Hành, ngươi đã làm gì muội muội của ta hả!”
Liễu Tuyết Nhi chột dạ, lùi về sau hai bước theo bản năng, Tiêu Thiên Hành nắm chặt tay thành quyền, đột nhiên quay sang trách mắng ma ma và nha hoàn của ta.
“Các ngươi chăm sóc Vương phi kiểu gì vậy hả?”
Ma ma và nha hoàn đồng loạt quỳ xuống trước mặt hoàng huynh của ta: “Bệ hạ, xin ngài cứu lấy công chúa điện hạ, Vương gia nói rằng trắc phi bị bệnh lạ, bảo điện hạ mỗi ngày phải cắt một chén máu lớn làm thuốc dẫn…”
Liễu Tuyết Nhi vội vàng mở miệng cãi lại: “Nói bậy, rõ ràng là ba ngày mới lấy một chén máu.”
Toàn bộ căn phòng chìm vào im lặng, ta nhân cơ hội này giả vờ hôn mê bất tỉnh.
Hoàng huynh của ta nhanh chóng điều tra rõ mọi chuyện, biết được tình cảnh thê thảm của ta suốt ba tháng qua: Bị hạ nhân ngó lơ, Tiêu Thiên Hành ép lấy máu, Liễu Tuyết Nhi trèo lên đầu ta làm loạn.
Hoàng huynh vốn định ban chết cho Liễu Tuyết Nhi, nhưng đúng vào lúc này, Liễu Tuyết Nhi nôn nghén, thái y vừa bắt mạch đã phát hiện nàng ta có thai hai tháng!
Tiêu Thiên Hành bắt đầu nhân cơ hội nói rằng đám hạ nhân cả gan lừa trên gạt dưới, kẻ nào nên phạt thì phạt, nên bán thì bán.
Liễu Tuyết Nhi cũng nói rằng nhờ máu của ta nên bệnh của nàng ta mới hết, để báo đáp ơn cứu mạng của ta, nàng ta nguyện làm trâu làm ngựa.
Ta giữ lớp trang điểm bệnh nặng, nằm trên giường thưởng thức nho tiến cống.
Ma ma và nha hoàn phục ta sát đất: “Công chúa điện hạ, chiêu này của ngài thật cao tay, không cần phải ra tay cũng giải quyết hết mọi chuyện. Hiện giờ hạ nhân mới tới trong phủ đâu có ai dám lơ là viện của chúng ta.”
Ta không đắc ý được bao lâu, Tiêu Thiên Hành bước vào viện của ta.
Ta hết hồn, vội vàng tiếp tục giả bệnh. Sau khi hắn vào, ngồi xuống cạnh giường của ta, sắc mặt hắn rất bối rối, tựa như muốn nói lại thôi.
Ta bắt đầu lo lắng, ta đã xấu thành như thế này rồi, Tiêu Thiên Hành chẳng lẽ vẫn còn chú ý tới nhan sắc như thiên tiên của ta ấy hả?
Ta thầm đề phòng, trộm nghĩ nếu Tiêu Thiên Hành dám làm gì bậy bạ, ta sẽ lập tức cho hắn tuyệt hậu từ đây.
Cuối cùng hắn cũng chịu mở miệng: “Vương phi, ngươi bị rút máu tới mức cơ thể suy yếu, sao không nói cho ta biết? Ngược lại còn đi báo cho bệ hạ, có phải ngươi cố ý không?”
Tới kiếm chuyện? Vậy là ta yên tâm rồi: “Tiêu Thiên Hành, ngươi đang tra hỏi ta đấy hả? Tim của ngươi bị chó gặm hết rồi đúng không? Chẳng lẽ vào lúc sắp lìa đời, ta muốn gặp hoàng huynh lần cuối cũng không được sao?”
Đôi mắt ta ngấn nước, ấm ức nhìn hắn.
Tiêu Thiên Hành chột dạ.
Hắn ngụy biện: “Ngươi biết bổn vương không có ý này, chính bản thân ngươi đã suy yếu tới vậy, ngươi cũng không biết mở miệng từ chối hay sao?”
“Ta từ chối được hả?”
Tiêu Thiên Hành nghẹn lời. Hắn im lặng một lúc lâu, nói tiếp: “Vương phi, đời này của ta chỉ có mình Tuyết Nhi, mặc kệ ngươi có làm gì cũng vậy mà thôi.”
Ta cảm ơn trời đất, cầu xin hắn tiếp tục giữ suy nghĩ này, đừng thay lòng đổi dạ là được.
“Nói xong chưa? Ta muốn nghỉ ngơi.”
Ta chỉ ước gì hắn mau chóng cút đi.
Tiêu Thiên Hành nhíu mày, hình như còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn sắc mặt của ta, hắn lựa chọn rời đi.
Mấy ngày sau, Tiêu Thiên Hành và Liễu Tuyết Nhi lại tới nữa.
Ta ngồi trên ghế cao, mặc cho Liễu Tuyết Nhi nhìn mình với gương mặt tiều tụy, đáng thương: “Vương phi tỷ tỷ, xin ngài thương xót cho nô gia và đứa nhỏ. Từ sau khi không được uống máu của ngài, suốt ngày đứa trẻ trong bụng đều quậy phá, không có lúc nào là nô gia ăn được bữa cơm yên ổn, ngủ ngon một giấc.”
Ta nhướng mày: “Cho nên ngươi vẫn muốn uống máu của ta?”
Liễu Tuyết Nhi vội lắc đầu: “Xin tỷ tỷ đừng hiểu lầm nô gia. Là do đứa trẻ trong bụng nô gia quá quậy phá, hình như nó có thể cảm nhận được ngài, ngài xem, nô gia vừa nhìn thấy ngài là đứa bé đã làm loạn, cơ thể nô gia cũng khó chịu theo.”
“Nô gia hy vọng tỷ tỷ có thể tới viện của nô gia ở vài ngày, đợi đứa bé ra đời là được.”
Wow!
Hóa ra cái bẫy nằm ở đây.
“Trước đây bổn cung nghe nói rằng ngươi đã bảo đảm với hoàng huynh là nguyện sẽ làm trâu làm ngựa cho ta, đúng không? Vậy mà bây giờ ngươi lại muốn ta, một trưởng công chúa, vào viện của ngươi hầu hạ ngươi cho tới khi ngươi sinh con?”
Nha hoàn và ma ma bên cạnh ta giận dữ trừng mắt nhìn Liễu Tuyết Nhi.
Tiêu Thiên Hành không vui, giải thích: “Vương phi, lời này của ngươi quá đáng rồi. Ngươi chỉ cần ở cạnh Tuyết Nhi mà thôi, có ai bắt ngươi hầu hạ đâu.”
Bản thân ta là người biết trước cốt truyện, sao có thể tin vào mấy lời ma quỷ này của Tiêu Thiên Hành được.
Theo cốt truyện, sau khi Liễu Tuyết Nhi mang thai, Tiêu Thiên Hành cũng bảo ta qua làm bạn với nàng ta, hắn không hề biết khi đó ta cũng đang mang thai. Tuy nói là làm bạn, nhưng Liễu Tuyết Nhi luôn không ngừng gây chuyện, lúc thì nói đứa bé kén ăn, muốn ta đích thân nấu thức ăn, muốn ta pha trà, muốn ta giặt y phục. Sau đó Liễu Tuyết Nhi tình cờ phát hiện ta cũng đang mang thai, toan đẩy ta xuống hồ, ai ngờ lại tự hại mình rơi xuống nước, sảy thai. Tiêu Thiên Hành giận chó đánh mèo, dùng gậy đánh ta, khiến ta cũng sảy thai luôn.
Ta nhớ đến tình tiết này, chỉ biết cạn lời.
Liễu Tuyết Nhi còn thêm mắm dặm muối: “Vương phi tỷ tỷ, bệnh của nô gia có thể khỏi hẳn, còn mang thai cho Vương gia là nhờ có máu của ngài. Chứng minh ngài và đứa trẻ trong bụng này rất có duyên, đợi nó sinh ra, nó chắc chắn sẽ báo hiếu cho ngài!”
Ta nghe thấy vậy thì vui vẻ ra mặt, cố nhịn cười đáp lời Liễu Tuyết Nhi: “Cái này chắc chắn là ngươi hiểu lầm rồi.”
“Bổn cung quên nói cho ngươi biết, máu mà ngươi uống suốt mấy tháng qua là máu của đám heo ta nuôi trong hậu viện. Vậy thì khả năng cao đứa con trong bụng ngươi có duyên với heo mới đúng. Nếu ngươi vẫn kiên quyết như vậy, không bằng để ta đưa nốt mấy con heo còn dư ở hậu viện tới chỗ ngươi nhé?”
Cả phòng chìm vào im lặng, Liễu Tuyết Nhi hít sâu một hơi, sắc mặt trắng bệch, run tay chỉ vào ta.
“Ngươi, ngươi dám cho ta uống máu heo? Ọe! Ọe!”
Nàng ta nôn khan mấy tiếng, hai mắt trợn trắng, ngất xỉu.
Tiêu Thiên Hành vội vàng đỡ lấy Liễu Tuyết Nhi, trước khi đi còn không quên giận dữ buông lời uy hiếp: “Phượng Cửu Ương! Nếu Tuyết Nhi hôm này mà có mệnh hệ gì, bổn vương chắc chắn sẽ bắt ngươi phải trả giá!”
Nghe nói sau khi Liễu Tuyết Nhi tỉnh dậy thì còn nôn nhiều hơn, khóc lóc đòi Tiêu Thiên Hành lấy lại công bằng cho mình.
Tiêu Thiên Hành và Liễu Tuyết Nhi lại chạy tới tìm ta, ta hỏi Liễu Tuyết Nhi: “Ngươi chỉ cần nói là máu đó có chữa khỏi bệnh cho ngươi không?”
Ánh mắt Liễu Tuyết Nhi chột dạ, đáp: “Nhưng vương phi cũng không nên lấy máu heo dơ bẩn cho nô gia uống, còn lừa nô gia đó là máu của ngài! Ngài rõ ràng đang cố ý!”
Tiêu Thiên Hành cũng trừng mắt nhìn ta, ta cười nhạo: “Bổn cung lừa các ngươi khi nào? Bổn cung chỉ nói là đồng ý cho máu, cũng chưa từng nói sẽ dùng máu của mình mà?”
“Còn nữa, Liễu Tuyết Nhi, ngươi cho rằng máu heo ngươi uống là của heo bình thường hả? Đó là heo sinh vào ngày Ất Hợi tháng Ất Hợi mà bổn cung mất rất nhiều công sức mới tìm được đó!”
“Bổn cung đúng là không nên cứu ngươi, để ngươi chết bệnh cho rồi, đỡ để ngươi còn sống chạy tới đây chê trách ta.”
Liễu Tuyết Nhi bị ta nói tới mức á khẩu, giận dữ như muốn bốc khói, trước khi đi còn không quên nhìn ta đầy oán hận.
Ta cảm thấy cứ đối phó mãi với hai người này cũng khá là phiền phức. Ta tự hỏi mình có nên hòa li luôn không, dù sao suốt mấy tháng qua, ta đã thích ứng được với cuộc sống ở cổ đại này rồi.
Tối đó, ta và ma ma, nha hoàn đi tiêu thực rồi quay về tiểu viện.
Ta vừa mới mở cửa đã nhìn thấy một tên ăn mày nằm im trên đất, y phục của hắn rách rưới, đang hôn mê bất tỉnh.
Ta thấy hắn thì sắc mặt trầm xuống, không ngờ cốt truyện đã chạy tới đoạn này rồi. Theo như trong sách, tên ăn mày xuất hiện trong phòng ta đây chính là nhân vật phản diện độc ác trong tương lai, tên là Triệu Thanh Uyên.
Hắn cũng là tiểu cữu cữu của Tiêu Thiên Hành, trước mắt tạm thời bị mất trí nhớ.
Tiêu Thiên Hành có thể trở thành vương gia khác họ toàn là nhờ may mắn, thừa kế chiến công bao nhiêu năm qua của Triệu Thanh Uyên!
Đây cũng không phải là chuyện chính, mà quan trọng là cuối cùng ta sẽ bị kiếm của Triệu Thanh Uyên đâm chết.
Ta vội vàng đóng cửa lại, thầm nghĩ bản thân tốt nhất nên tiên hạ thủ vi cường*, trực tiếp ném hắn ra ngoài.
*tiên hạ thủ vi cường:ra tay trước để chiếm ưu thế
Ngay khi vừa tới gần để nhìn rõ gương mặt hắn, ta sững sờ ngay tại chỗ. Đó là một gương mặt tuy bẩn bụi nhưng vẫn hết sức anh tuấn. Cho dù hắn không mở mắt, ta cũng biết đôi mắt đó đen láy và quyến rũ cỡ nào.
Bởi vì người này giống y như người bạn trai đã qua đời ở kiếp trước của ta.
Ta không ngờ rằng mình vẫn còn cơ hội được nhìn thấy hắn, nước mắt ta không nhịn được mà lăn xuống, nhanh chóng bị lau đi.
Ta vội vàng ra lệnh: “Người đâu, bổn cung muốn tắm.”
Ta muốn lau mặt cho hắn thật sạch sẽ, xác nhận mình không nhận sai người. Đợi nước được đổ đầy, ta ra lệnh cho hạ nhân không cần phải gác đêm, về phòng nghỉ ngơi.
Ta phải dùng sức chín trâu hai hổ mới kéo được Triệu Thanh Uyên vào thùng tắm.
Sau đó ta nhận ra mình đã quên cởi y phục cho hắn, cơ thể hắn mềm oặt chìm vào trong nước, xém chút thì chết đuổi, nhờ thế mà hắn cũng tỉnh dậy, đột ngột lao vụt lên từ dưới nước.
Ta đang ngạc nhiên khi thấy hắn tỉnh, hắn lại đột nhiên đỏ mặt, đè ta xuống giường, giơ tay bóp chặt lấy cổ ta, giận dữ không thôi.
Đôi mắt hắn sâu thẳm, hung ác hỏi ta: “Ngươi hạ thuốc ta?!”
Ta còn chưa kịp nói gì, hắn đã hung ác cắn lên môi ta.