Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Của Hai Quyển Tiểu Thuyết - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
64


Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Của Hai Quyển Tiểu Thuyết


Chương 27


Trong lòng anh có một mùi hương gỗ tuyết tùng, mùi hương rất nhạt chỉ thoang thoảng, giống như chính con người anh vậy.

Giang Độ Độ nhúc nhích muốn đứng thẳng người dậy, nhưng nhìn qua cô giống như con mèo đang giương nanh múa vuốt loạn xạ trong vòng tay của Chu Kiều Tùng.

Chu Kiều Tùng ở phía trên thở dài một hơi, anh duỗi tay ra đè đầu Giang Độ Độ lại, từ lồng nguc truyền tới âm thanh trầm thấp: “Đừng nhúc nhích.”

Chu Kiều Tùng nói xong thì ôm Giang Độ Độ lên theo kiểu ôm công chúa, anh nhìn thấy mọi người xung quanh kéo đến thì tìm một nơi có ít người nhất, cúi đầu bước nhanh qua đám người.

Khi Chu Kiều Tùng đi ra, con đường phía sau đã bị chặn bởi một đám người đông nghịt.

Ban đầu mọi người ở đây đều đang xem chú hề biểu diễn ảo thuật, không để ý đến mấy người Giang Độ Độ, nhưng giá trị nhan sắc và khí chất nhóm người Giang Độ Độ quá nổi trội khi đứng trong đám người bình thường, chẳng mấy chốc đã có người cảm thấy bọn họ nhìn rất quen, tiến lại gần thì nhận ra đó là ngôi sao nổi tiếng.

Không biết ai đã hét lên hai tiếng “Đỗ Tống”, lúc này, tất cả người đứng xem gần đó đều lao về phía bên này, Chu Kiều Tùng cúi đầu bước nhanh để tránh đám người, nhóm Đỗ Tống phía sau không được may mắn như vậy, huống chi người bị nhận ra đầu tiên chính là Đỗ Tống, Đỗ Tống cao một mét tám mươi bảy, anh ta như con chim hạc đứng giữa bầy gà, bị quần chúng vây quanh đến một giọt nước cũng không lọt qua nổi, ngay cả bảo vệ khu vui chơi cũng chạy tới xem.

Hách Ngữ trơ mắt nhìn Chu Kiều Tùng ôm Giang Độ Độ đi, cô ta sắp bẻ gãy cả móng tay luôn rồi, cô ta muốn xào CP với Chu Kiều Tùng nên mới kéo anh đến chương trình này, chứ không phải để cho Giang Độ Độ chiếm của hời ké fame để nổi tiếng.

Hơn nữa, bằng trực giác của phụ nữ, Hách Ngữ cảm thấy dường như Chu Kiều Tùng đối xử với Giang Độ Độ có chút khang khác so với những người khác. Bấy giờ, có người cứ không ngừng dí giấy và bút về hướng Hách Ngữ, có người còn giơ cả điện thoại lên trước mặt Hách Ngữ chụp hình, cô ta vội vã cúi đầu né tránh, lần nữa ngẩng đầu lên thì đã không thấy Chu Kiều Tùng và Giang Độ Độ đâu.

Ngay cả trong trường hợp này, PD đi theo quay hình Giang Độ Độ và Chu Kiều Tùng vẫn không hề để bị lạc, chị ấy vẫn tận tâm quay hình hai người. Giang Độ Độ thầm giơ ngón cái lên trong lòng, đúng là nhân tài.

Chu Kiều Tùng đặt Giang Độ Độ lên một cái ghế tựa, anh ngồi xổm xuống nhìn vết thương trên chân của Giang Độ Độ.

Bắp chân trắng nõn mảnh khảnh của cô gái bị ai đó giẫm lên, trên bề mặt da hằn rõ ​​vết giày, đầu gối vừa mới bị ma sát với đất nên da trầy xước và cũng chảy ra một ít máu, xung quanh vết thương bầm tím sưng đỏ cả một mảng, nói chung. nguyên nhân là vùng da xung quanh quá trắng khiến vết thương trông đáng sợ.

Đúng lúc chị PD đưa tới một tờ khăn giấy, Giang Độ Độ và Chu Kiều Tùng cùng đưa tay ra nhận lấy.

Giang Độ Độ liếc nhìn Chu Kiều Tùng một cái, thấy anh nhíu mày thì hơi chột dạ, thế là cô chậm hơn anh một bước.

Mặc dù cô cũng không hiểu sao mình lại phải chột dạ.

Chị PD thấy vậy thì lại đưa thêm một tờ khăn giấy nữa, lần này Giang Độ Độ nhận lấy.

Một lúc sau, một chị PD khác chạy đến, đưa thuốc sát trùng và nước suối cho Chu Kiều Tùng.

Giang Độ Độ và Chu Kiều Tùng dù gì cũng từng quay chung một khoảng thời gian, cô biết bình thường trên mặt thầy Chu lúc nào cũng nở một nụ cười ôn hòa lễ phép, bây giờ anh không bày tỏ biểu cảm gì rõ ràng mà thậm chí trông giống như không cảm xúc, như vậy nghĩa là anh cũng đang không được vui cho lắm, phải không?

Giang Độ Độ thầm đoán mò tâm tư của thầy Chu, nhưng không ngờ động tác của Chu Kiều Tùng lại nhẹ nhàng cẩn thận đến bất ngờ, anh lau sạch mấy vết máu xung quanh đầu gối của Giang Độ Độ, dùng nước sạch lau vết thương, rồi dán băng cá nhân vào. Sau đó lau sạch từng vết dấu giày trên chân của cô, toàn bộ quá trình có trật tự đâu vào đấy, hoàn toàn không có chỗ nào cần Giang Độ Độ phải tự làm.

Chu Kiều Tùng làm xong những chuyện này, anh ngẩng đầu lên hỏi: “Cháu có thể thử đứng lên không?”

Vẻ mặt của anh lúc này đã trở về vẻ bình tĩnh thường ngày, ánh mắt sâu không thấy đáy nhìn thẳng vào Giang Độ Độ, không hiểu sao Giang Độ Độ lại có cảm giác đáng sợ hơn cả vừa rồi, như thể cô đã làm chuyện gì sai nên đang bị người bố đã qua đời nhìn chằm chằm vậy.

?? Cái ví dụ rách nát gì thế này, cô đâu có bố đâu.

“À, chắc là có thể.” Giang Độ Độ rũ bỏ những suy nghĩ không thể giải thích được trong đầu, cố gắng từ từ đứng dậy, xem ra lần này không có vấn đề gì.

“Đau ở chỗ nào? Đầu gối hay chỗ bị người ta giẫm lên? Cảm thấy thế nào?”

Giang Độ Độ cúi đầu liếc nhìn đầu gối và bắp chân thảm đến nỗi không nỡ nhìn của mình, lúc mới đầu bắp chân còn hơi đau nhói, hình như bây giờ không còn đau nữa, mà ở đầu gối có cảm giác nóng ran.

“Không sao đâu, cháu cũng không đau, cảm ơn thầy Chu.” Giang Độ Độ giống như học sinh tiểu học đứng ngay ngắn ngoan ngoãn nói cảm ơn.

Chu Kiều Tùng khựng lại trong giây lát rồi mới nói: “Không có gì.”

“Cháu còn muốn chơi trò khác không?” Chu Kiều Tùng hỏi với vẻ mặt ôn hòa, như thể đang an ủi cô gái nhỏ bị thương: “Trò vòng quay ngựa gỗ hay là trò tách trà xoay tròn?”

Môi Giang Độ Độ khẽ giật giật, đâu phải cô gái nào cũng thích vòng quay ngựa gỗ, nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, vừa rồi coi như là thầy Chu đã cứu cô một mạng, từ chối thì không hay cho lắm.

Giang Độ Độ gật đầu một cái trái với lương tâm: “Được ạ.”

Khi thật sự ngồi lên vòng quay ngựa gỗ, cô chỉ thấy… xấu hổ cực kỳ.

Bởi vì một mình cô đang ngồi trên đu quay, xung quanh là một đám trẻ con, mất mặt quá quá quá quá đi thôi, đã thế còn phải hứng chịu ánh nhìn chăm chú của Chu Kiều Tùng và PD đứng ở dưới nhìn chằm chằm lên nữa chứ, thật sự xấu hổ vô cùng.

Hừm… Nói không chừng, chờ đến khi chương trình này phát sóng, những người xem không rõ tình huống sẽ cảm thấy cô rất hạnh phúc, hạnh phúc cái quỷ ấy nhé.

Vất vả lắm mới chờ được tới lúc bước xuống khỏi vòng đu quay, đột nhiên PD nói với Giang Độ Độ và Chu Kiều Tùng rằng, vì bọn họ đã tách ra khá xa với mọi người, nên phần còn lại của buổi hẹn hò cũng chỉ có hai người bọn họ tiếp tục.

Giang Độ Độ nghẹn họng, đây là tiết mục của tổ chương trình lên kế hoạch hay là chỉ đang theo tiến trình thôi? Sau khi tập này phát sóng, có khi nào cô sẽ bị fans nữ của Chu Kiều Tùng đuổi giết không?

Hoặc là sẽ bị ném trứng gà thối?

A! Gấu chó gào thét, ông trời muốn giết cô đây mà!!

Nhưng chị PD lại không thấu tỏ suy nghĩ trong nội tâm của Giang Độ Độ, tiếp tục phổ biến lịch trình của cuộc hẹn hò như một cái máy không cảm xúc: “Tiếp theo sẽ có một thủy cung, sân trượt băng, bảo tàng đồ gốm, Bảo tàng Khoa học và Công nghệ Không gian… Hai người thảo luận xem muốn đi cái nào?”

Chu Kiều Tùng nhìn Giang Độ Độ một cái: “Độ Độ muốn đi đâu nào?”

Giang Độ Độ tỏ vẻ cô không muốn đi đâu hết, nhưng nếu như nhất định phải chọn một nơi thì…

“Bảo tàng Khoa học và Công nghệ Không gian?”

Chu Kiều Tùng hơi bất ngờ, không ngờ Giang Độ Độ sẽ chọn chỗ này, anh khẽ cười một tiếng: “Được, vậy chúng ta đi bảo tàng khoa học kỹ thuật.”

Lúc Giang Độ Độ và Chu Kiều Tùng cùng với hai PD rời khỏi khu trò chơi, đúng lúc nhìn thấy nhóm ba người Đỗ Tống vừa mới từ trong khu trò chơi đi ra, Giang Độ Độ tò mò hỏi PD: “Bọn họ sẽ đi khu nào thế?”

PD lắc lắc máy quay, bày tỏ mình không biết.

Giang Độ Độ thất vọng nói: “Thôi vậy.”

Lúc này Chu Kiều Tùng đang lái xe đột nhiên lên tiếng hỏi: “Cháu muốn đi cùng bọn họ à?”

Anh quay phim như cảm nhận được tình huống gì đó, lập tức lấy lại năng lượng, hai chiếc máy quay một cái quay về phía Giang Độ Độ, còn một cái quay Chu Kiều Tùng.

Giang Độ Độ: “…”

Câu hỏi chết! Chóc! Gì thế này!

Đây là một câu hỏi đòi mạng đó, thật ra Giang Độ Độ muốn lay tỉnh Chu Kiều Tùng, chương trình này của bọn họ là chương trình yêu đương đó, loại vấn đề này ngay cả khi hỏi cũng sẽ khiến người khác nghĩ lung tung, chứ chưa cần nói đến chuyện cô là người trả lời câu hỏi này, cô trả lời muốn đi thì có nghĩa là cô có ý với Đỗ Tống, trả lời không muốn đi thì là có hảo cảm với Chu Kiều Tùng.

“…”

Cũng may mà Giang Độ Độ là một người có khao khát sống rất mạnh mẽ, cô nói với vẻ vô cùng tự nhiên: “Không ạ, đâu biết bọn họ muốn đi chỗ nào đâu, cháu chỉ muốn đi Bảo tàng Khoa học và Công nghệ Không gian thôi.”

Ý nói là, đi cùng ai cũng không quan trọng, quan trọng là cô muốn đi chỗ mình thích.

Câu trả lời này mặc dù có chút vẻ giống một anh trai thẳng, nhưng ít nhiều gì sẽ không khiến cho người ta hiểu lầm, trong lòng Giang Độ Độ tự cho bản thân một cái like, hy vọng sau khi phát sóng, fans của hai vị lão làng này có thể nương tay với cô.

Chu Kiều Tùng cười một tiếng ôn hòa, không nhìn ra được liệu anh hài lòng hay không hài lòng với câu hỏi này.

Đến Bảo tàng Khoa học và Công nghệ Không gian, Giang Độ Độ chuyển sang trạng thái hòa mình vào trong đám đông trong đi vào khu vui chơi, cô cực kỳ hưng phấn kéo Chu Kiều Tùng trải nghiệm từng phần khác nhau.

Đeo kính VR vào và điều khiển vô lăng, cứ như thể họ đang thực sự du hành trong không gian bằng một con tàu vũ trụ, mô phỏng giả tưởng của môi trường bề mặt mặt trăng khiến Giang Độ Độ cực kỳ phấn khích, cô có thể đáp xuống mặt trăng bằng phi thuyền.

Ngay cả Giang Độ Độ cũng cảm thấy tính cách của Chu Kiều Tình thật sự rất dịu dàng, bị cô kéo đi khắp nơi như vậy mà không hề tỏ ra cảm xúc không vui, thậm chí, từ đầu đến cuối, biểu cảm của anh vẫn ôn hòa như một.

Ừ… thế thì xem ra ánh mắt nữ chính cũng không tệ lắm, biết lựa bạn trai.

Suy nghĩ này vừa lóe lên đã bị Giang Độ Độ bỏ ra sau đầu, bởi vì không gian thật sự đẹp quá đi mất, vô số ngôi sao phóng to thu nhỏ, chúng như đang chuyển động từng giây từng phút, nhưng lại vĩnh hằng không hề thay đổi.

Sau khi hai người trải nghiệm các chương trình mà họ cảm thấy thú vị xong, cuối cùng hai người đi tới một hành lang không gian mô phỏng, khắp nơi tối om, chỉ có những ngôi sao trên đầu và dưới chân là phát sáng, mỗi một vì sao đều không giống nhau, thỉnh thoảng lại có một ngôi sao chổi vụt qua vai và tay bọn họ.

“Chú biết không?” Giang Độ Độ đột nhiên lên tiếng: “Có một ngôi sao cách trái đất 36.000 năm ánh sáng, nó đã 13 tỷ 2 trăm triệu năm tuổi, nghe nói đó là ngôi sao có tuổi đời lâu nhất, 13 tỷ 2 trăm triệu năm tuổi lận đó. Con người luôn nói thiên trường địa cửu, “thiên trường địa cửu” là chỉ trái đất và bầu trời bao phủ lấy trái đất, nhưng trái đất này cũng chỉ 4 tỷ 6 trăm triệu năm tuổi thôi, hành tinh này tồn tại còn lâu hơn so thiên trường địa cửu của loài người.”

“Còn nữa, có một vì sao muốn chảy khỏi Dải Ngân Hà, nhưng nó đã chạy trốn từ 80 triệu năm trước, ha ha ha ha, sẽ mất hàng trăm triệu năm cho đến khi nó thực sự thoát ra được.”

Trên khuôn mặt Chu Kiều Tùng nở một nụ cười nhàn nhạt.

Giang Độ Độ nói mãi không ngừng về các vì sao, Chu Kiều Tùng yên lặng lắng nghe, anh sẽ hỏi “Vậy sao?”, “Vì sao thế?” vào đúng thời điểm để cho cuộc trò chuyện của bọn họ được tiếp diễn.

Đến khi nói xong, Giang Độ Độ vẫn chưa thỏa mãn, nhưng cô cố gắng kiềm chế miệng của mình lại, có hơi ngượng ngùng nhìn Chu Kiều Tùng đứng bên cạnh, haiz, khi nói đến chuyện của bản thân thì lúc nào cũng thấy hứng thú bừng bừng như vậy.

“Có phải cháu nói quá nhiều rồi không?”

Chu Kiều Tùng cúi đầu nhìn cô: “Không đâu, tôi cảm thấy rất thú vị.”

“Thật không ạ?” Giang Độ Độ cực kỳ vui mừng, cảm thấy mọi mâu thuẫn trước kia với ảnh đế Chu đều là do thành kiến của cô mà ra, rõ ràng chú là một người siêu tốt!

Chu Kiều Tùng gật đầu một cái: “Cháu thích vũ trụ sao?”

Có lẽ là do quá vui mừng, khiến cho Giang Độ Độ quên hết tất cả, cô thốt ra những điều không bao giờ nói ra khỏi miệng, cô nói: “Đúng vậy, cháu thích vũ trụ. Cháu luôn nghĩ, nếu như có một ngày cháu chết, trước khi chết cháu sẽ mua một cái quan tài, sau khi nằm vào trong đó, sẽ mai táng mình ở trong không gian, thả trôi bồng bềnh, không ai biết cháu sẽ trôi dạt đi nơi nào, ngay cả chính bản thân cháu cũng không biết, biết đâu một ngày nào đó cháu sẽ giống như ngôi sao muốn tìm đường chạy trốn kia, cũng bay ra khỏi Dải Ngân Hà.”

Rất lâu sau, với chất giọng dịu dàng của mình, Chu Kiều Tùng nhẹ nhàng cất lời: “Không thấy cô đơn sao?”

Giang Độ Độ ngạc nhiên nhìn Chu Kiều Tùng, như thể anh đang hỏi một vấn đề rất kỳ quái: “Chết vẫn luôn là chuyện một mình mà.”

Chu Kiều Tùng cứ lẳng lặng nhìn Giang Độ Độ như thế, anh chẳng nói gì, nhưng vẻ mặt của anh dịu dàng đến khác thường, giống như không gian xa xôi ngoài kia vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN