Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Ta Được Người Giàu Nhất Sủng Lên Trời - Chương 9: Thật Giống Mèo Nhỏ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Ta Được Người Giàu Nhất Sủng Lên Trời


Chương 9: Thật Giống Mèo Nhỏ


Cố Tử An nhướng mày: “Cậu có nhớ một tháng lương là bao nhiêu tiền không?”
Kỷ Tịch rõ ràng giõng giạc: “Một trăm vạn!”
Cố Tử An: “Tốt lắm, bây giờ chỉ còn tám mươi vạn.”
Kỷ Tịch trừng lớn hai mắt, cậu cực cực khổ khổ mua đồ ăn nấu cơm còn bị thương, Cố Tử An cùng lắm cũng chỉ miễn cho cậu phí chi tiêu hằng ngày, một phân tiền thừa còn chưa thấy đâu, mới nói thêm hai câu đã bị trừ tiền?
Cậu sốt ruột kéo tay Cố Tử An: “Anh Cố……”
“Cậu mà còn dùng giọng điệu làm nũng nói chuyện với tôi lần nữa, tiền lương tháng này đừng hòng nhận.” – Cố Tử An nhanh tay lẹ mắt tránh không cho cậu chạm vào, nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn của cậu dừng giữa không trung: “Cậu mà chạm vào tôi một lần nữa, trừ hai mươi vạn.”
Kỷ Tịch tuyệt vọng, người giàu nhất quanh năm băng sơn này đã chặt chẽ khống chế mạch máu kinh tế của cậu, cậu thế mà lại luẩn quẩn trong lòng muốn đi sờ đuôi hổ làm gì không biết, thật đúng là tự đi ăn khổ mà.

Cậu uể oải ỉu xìu nói: “Được rồi, vậy anh Cố này, xin hỏi có thể cho em mượn laptop của anh một chút không?”
Cố Tử An nhìn bộ dạng héo úa của cậu, tâm tình tự nhiên tốt hẳn lên, lập tức từ thư phòng cầm ra notebook vốn không dùng đến đưa cho cậu: “Dùng cẩn thận một chút, hỏng rồi thì trừ vào lương của cậu.”
“Cảm ơn anh Cố, em sẽ cẩn thận.” – Cũng may cái tên tư bản độc ác này chưa đòi tiền thuê máy.

Cầm notebook xuống lầu, Kỷ Tịch cân nhắc, ngày mai không mua máy tính nữa, vì mượn máy tính mà mình bị tổn thất tới hai mươi vạn, phải dùng cho đã mới có thể trả lại hắn.
Cậu tìm kiếm rất nhiều tư liệu có liên quan đến kịch bản, nghiêm túc ghi chép lại, kết hợp với câu chuyện từ những nhân vật có thật, qua đó phân tích thật kỹ về hành vi động cơ của Bạch Sanh và Bạch Tâm trong kịch bản, căn cứ vào tính cách đặc điểm của từng nhân cách mà tạo ra động tác thói quen khác nhau.
Khi gập notebook lại, Kỷ Tịch nhìn di động thấy đã ba giờ rưỡi khuya, cơn mệt mỏi vây lấy khiến cậu thật sự lười về phòng, đành tùy tiện nằm trên thảm xong xuôi liền nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Buổi sáng hôm sau, Cố Tử An đúng năm giờ thì rời giường, mỗi ngày giờ này hắn đều sẽ chạy bộ trong hoa viên.

Không khí sáng sớm tươi mát trong lành cùng với các loại hoa xinh đẹp trước mắt sẽ giúp hắn bảo đảm hiệu quả làm việc cả một ngày dài.
Mới vừa bước xuống lầu Cố Tử An liền nhíu mày, tối hôm qua hắn đã dọn dẹp bàn trà sạch sẽ, bây giờ lại vương vãi đầy vỏ trái cây, trên thảm trước sô pha là gối ôm lung tung rối loạn cùng notebook…… Còn thêm cả một người đang cuộn tròn co ro trông như con mèo nhỏ vậy.
Trời vừa vào thu nhưng ban đêm vẫn rất lạnh, đứa nhỏ này khả năng tự lo cho bản thân bằng không sao? Nếu là lười đến mức ngủ trên đất như thế, cũng không biết về phòng lấy chăn mà đắp à?
Cố Tử An lắc đầu, cảm thấy chính mình bị tên nhóc này ảnh hưởng đến trí thông minh rồi.

Nếu có thể về phòng, chỉ có thằng ngốc mới lại lấy chăn chạy ra ngoài ngủ trên đất như thế.
Hắn tỏ ra ghét bỏ mà liếc mắt một cái xong lập tức đi đến cửa.
Tay chỉ vừa đặt lên then cửa, Cố Tử An rốt cuộc nhịn không được quay đầu lại nhìn mèo nhỏ trên mặt đất kia.

Cả người cậu cuộn tròn thành một cục nhỏ nhỏ, dường như còn hơi run rẩy, cánh tay cùng cẳng chân thon gầy phơi ra trên đất, da thịt trắng nõn có thể thấy rõ những đường xanh mạch máu, gan bàn chân còn lộ ra vết sẹo nổi bật trên làn da trắng mịn nhìn có chút đáng sợ.
Cố Tử An ma xui quỷ khiến thế nào mà quay trở lại, từ trong ngăn kéo của bàn trà lấy ra thuốc mỡ của bác sĩ Tần.

Hắn ngồi xổm xuống cạnh cậu, dùng tăm bông thật cẩn thận mà bôi thuốc cho Kỷ Tịch.
Miệng vết thương rất sâu, lại ở ngay lòng bàn chân luôn phải chịu lực của cả cơ thể, tuy rằng đã không còn chảy máu nữa nhưng vết thương vẫn sưng tấy, khi đi lại khẳng định sẽ đau thấu tim.

Không biết tên nhóc này ngày hôm qua làm thế nào lại có thể như người không việc gì mà ra ngoài làm việc rồi mua đồ về nấu cơm nữa.
Trong lúc mơ màng ngủ, không biết là do ngứa hay đau mà Kỷ Tịch vô thức khẽ hừ một tiếng, hai chân co lên đến ngực rồi cả ngươi lại cuộn vào.
Cố Tử An ngước mắt nhìn thì phát hiện cậu nhíu mày, lông mi run rẩy, bộ dạng ngủ cực kỳ không thoải mái.

Hắn nhịn không được liền chạm nhẹ vào tay Kỷ Tịch, cảm thấy làn da của cậu rất lạnh.

Cái tên đáng thương này tuy rằng lúc nào cũng khiến mình tức điên, nhưng vẫn không thể để cậu ta chết cóng tại nhà mình như thế.

Cố Tử An đang muốn đứng dậy đi về phòng lấy cho cậu tấm chăn, tay hắn đột nhiên bị cậu nắm lại.
Trong lúc ngủ cậu mơ màng cảm nhận được nguồn nhiệt ấm áp, nắm chặt tay Cố Tử An còn thấy không đủ, mà toàn bộ thân thể cậu đều nhích nhích về trước, cái đầu nhỏ với mớ tóc xù xù cọ cọ ngay mắt cá chân của Cố Tử An, sau đó mới an tâm ngủ tiếp.
Cố Tử An nhìn bộ dạng ngoan ngoãn thuận theo của cậu, hắn vô thức liếm liếm môi.
“Cố tiên sinh……” – Chú Lý từ bên ngoài tiến vào, kỳ quái nhìn Cố Tử An không biết vì sao mới sáng sớm lại ngồi xổm cạnh sô pha như thế.
Cố Tử An đặt ngón trỏ lên miệng nhìn ông ra ý im lặng, thấy Kỷ Tịch không có bất kỳ phản ứng gì, lúc này mới nhỏ giọng nói với chú Lý: “Chú lên phòng cậu ấy lấy một cái chăn lại đây.”
Chú Lý không hiểu nổi yêu đương tình thú giữa những người trẻ tuổi là thế nào, chỉ biết mang chăn xuống đưa cho hắn rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
Một bàn tay Cố Tử An bị Kỷ Tịch nắm chặt, còn lại một tay miễn cưỡng đem chăn đắp ngay ngắn lên cho cậu.
Kỷ Tịch một đêm bị đông cho lạnh cóng, bây giờ cả người đã tìm được cảm giác ấm áp, cậu lập tức buông tay Cố Tử An ra, thay vào đó ôm chặt tấm chăn mềm mại.
Cố Tử An nhìn xuống bàn tay trống trơn của mình, tự dưng cảm thấy chính mình được người dùng xong liền bị vứt bỏ.
Sau khi chạy bộ về, hắn tắm rửa thay quần áo, xuống lầu ăn bữa sáng, sau đó dặn dò chú Lý đúng tám giờ thì gọi Kỷ Tịch dậy, lúc này mới yên tâm đi làm.
Kỷ Tịch đang ngủ say, mơ mơ màng màng nghe thấy có tiếng nói chuyện.
Chú Lý ngồi xổm bên cạnh cậu kiên nhẫn gọi: “Tiểu Tịch, Tiểu Tịch, hôm nay cậu phải đi làm đúng không? Mau dậy, Tiểu Tịch.”
Mới qua một đêm, chú Lý ngay cả xưng hô cũng đã thay đổi.
Kỷ Tịch bỗng dưng mở choàng mắt tỉnh táo, lăn một vòng xoay người ngồi dậy: “Mấy giờ rồi? Cháu bị muộn rồi phải không?” – Ngày hôm qua quá buồn ngủ nên cậu quên cài báo thức, nếu vì tham ngủ mà đánh mất đi tài nguyên nam chính này, cậu sẽ đâm rớt hai mắt của mình mất.
Chú Lý: “Không đâu, mới vừa tám giờ thôi.”
“Phù, vậy là tốt rồi.” – Kỷ Tịch thở phào một hơi, xốc chăn lên: “Chú Lý, cháu đi rửa mặt trước.”
Ăn xong bữa sáng, cậu bảo tài xế đưa đến ký túc xá trong công ty của nguyên chủ, sau đó mới đi gặp đại diện Lâm Tân, hai người cùng đến nơi tổ chức thử vai.
“Kịch bản đọc sao rồi?” – Lâm Tân nhìn Kỷ Tịch vô cùng bình tĩnh, anh có chút không xác định cậu ta đây là đang nắm chắc, hay là bất chấp tất cả liều mạng.
Kỷ Tịch lấy một lọ dầu nhỏ ra tay xoa hai bên thái dương, đây là thói quen được hình thành từ thời cậu còn đi học.

Khi không ngủ đủ bảy tiếng, cậu sẽ xoa chút dầu để tỉnh táo.
Giờ phút này tinh thần Kỷ Tịch thật sự rất không tồi, không nhìn ra chút gì của việc thức đêm hôm qua.

Cậu nhìn Lâm Tân cười xán lạn: “Đã đọc ổn thỏa.”
Lâm Tân mang Kỷ Tịch hai năm, biết rõ Kỷ Tịch không thích hợp ở giới nghệ sĩ hỗn loạn này.

Tính cách không khéo đưa đẩy, diễn xuất cũng không khả quan, ra ngoài đối đầu với người khác cơ bản là vô vọng.

Xét thấy Kỷ Tịch khá ngoan ngoãn nghe lời, anh không đành lòng nhìn cậu ngốc một chỗ không có việc, lúc này mới tận lực tranh thủ cho cậu chút tài nguyên.
Nghệ sĩ dưới trướng đều có việc, cậu ta cũng có thể kiếm chút tiền.
Lần này miếng bánh đầy ắp nhân đột nhiên rớt trúng trên người Kỷ Tịch, ban đầu anh rất kích động, nhưng khi buổi tối trở về tìm hiểu rõ ràng ekip sản xuất của 《 Song Sinh 》anh liền bình tĩnh lại.
Kỷ Tịch muốn diễn xuất không có diễn xuất, muốn làm lực lượng thu hút phòng vé cũng không có cửa, không nói đến nhà đầu tư chi tiền cho một hạng mục lớn muốn kiếm lời hay không, chỉ dựa vào tính cách của đạo diễn Quan kia, ông ta sẽ nguyện ý để một người vô dụng đạp đổ dự án lớn mà mình dùng hai năm để chuẩn bị sao?
“Không cần khẩn trương như vậy, cậu cố gắng hết sức là được.” – Lâm Tân vỗ bả vai Kỷ Tịch, an ủi nói: “Trong tay tôi còn một vai nam số năm của bộ web drama, chỉ có hai câu thọai thôi, cậu còn trẻ, cứ từ từ đi.”
Kỷ Tịch: “…… Được, cảm ơn anh Tân.”
Tới nơi tổ chức thử vai mới chín giờ, người của đoàn phim đã hẹn bọn họ là chín giờ rưỡi.
Kỷ Tịch cùng Lâm Tân ngồi chờ bên ngoài trong chốc lát, Lâm Tân vẫn luôn vội vàng gửi tin nhắn và gọi điện thoại, Kỷ Tịch cũng không phiền, ở trong đầu đem tình huống của nhân vật ngày hôm qua đã nghiên cứu kỹ nhớ lại một lần.
Mãi đến mười giờ nhưng vẫn không có nhân viên công tác nào thông báo cho Kỷ Tịch vào thử vai, Lâm Tân dần dần mất kiên nhẫn, nhỏ giọng oán giận: “Đúng là quá xem thường người khác, thông báo chín giờ rưỡi, không thể bởi vì chúng ta địa vị thấp mà không tuân thủ lời nói chứ.”
Kỷ Tịch cười an ủi anh: “Khi thử vai xong có thể cũng hết ngày, anh Tân nếu có việc thì cứ đi trước, dù sao hôm nay cũng không có kết quả ngay được, khi nào tôi xong sẽ báo cho anh.”
Một nghệ sĩ khác của Lâm Tân là Thẩm Quang hôm nay tiến tổ, là vai nam chính, anh phải đưa hắn đến phim trường.

Kỷ Tịch bên này bây giờ còn chưa diễn, chờ vẫn là chờ.

Cân nhắc hai bên một chút, Lâm Tân đứng lên dặn dò: “Vậy cậu ở đây, tôi đi trước nhé.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN