Nghe vậy, Quách Thị nhẹ nhàng à lên một tiếng, không thể hiện rõ thái độ của mình.
Lý Du không muốn tiếp tục nói về đề tài này, bèn hỏi: “Bữa tối chuẩn bị xong chưa? Con hơi đói bụng rồi.”
Quách Thị lệnh cho người hầu chuẩn bị, sau đó hai mẫu tử cùng đi tới sương phòng.
Tỳ nữ mang một chậu đồng đến cho Lý Du rửa tay.
Quách Thị bình tĩnh dò xét hắn, trong lòng có chút khó hiểu. Bình thường thấy hắn cưng chiều Ninh Anh nhiều như vậy, sao có thể nói đuổi liền đuổi, điều này thực sự khiến bà khó hiểu.
Món vịt hầm măng chua đầu tiên đã được dọn ra bàn, toàn bộ con vịt được ngâm trong nước canh bốc khói, màu váng bóng loáng, tô điểm thêm chút cẩu kỷ và táo đỏ, màu sắc rất bắt mắt.
Ngửi thấy mùi thơm ngon trên bàn, Lý Du có chút hứng thú.
Tỳ nữ dùng một chiếc thìa gỗ để hớt bớt dầu mỡ bám trên tô mì, bới thêm một chén nữa đưa cho hắn.
Quách Thị nói: “Nhị Lang nếm thử canh này xem, đặc biệt ngon miệng.”
Lý Du lấy thìa múc vào miệng, mùi thơm chua độc đáo của măng quyện với vị ngon của thịt vịt thấm dần vào đầu lưỡi, lập tức đánh thức vị giác.
Hắn nếm thử một cách cẩn thận, sau đó tiếp tục nếm miếng thứ hai.
Quách Thị hỏi: “Thế nào?”
Lý Du gật đầu, khen: “Vị chua vừa miệng.”
Quách Thị: “Vậy thì dùng nhiều thêm đi.”
Món thứ hai được trình lên là cá vược hấp.
Lý Du thích ăn cá, gần như mỗi lần hắn tới Quách Thị đều sẽ chuẩn bị món này.
Sau đó đến rau diếp xào, đậu phụ viên và súp dưa cải bắp, xà lách trộn mùi tây.
Sau khi dùng hết bát canh măng chua vịt, Lý Du mới động đũa ăn thử đậu phụ viên.
Quách Thị rất thích ăn đậu phụ, thường xuyên bảo nhà bếp dùng nó làm món ăn, lấy món đậu phụ viên này làm ví dụ, muốn làm ra nó cũng phải bỏ ra không ít công phu.
Nếu muốn làm ra một bìa đậu phụ chắc chắn, mỗi một quá trình đều rất đặc biệt.
Đầu tiên phải đập nát đậu phụ, sau đó dùng gạc lọc lấy nước rồi cho một lượng muối tinh và hạt tiêu vừa phải.
Đảo đều đậu hũ với trứng gà, sau đó cho hành lá cắt nhỏ và bột vào để nhào, đảo nhanh tay theo một chiều cho đến khi đậu phụ kết dính và không dễ rơi ra là được.
Đậu phụ viên cần dùng lửa nhỏ và nước ấm mới có thể định hình, dùng thìa bạc múc những viên đậu tròn cho vào nồi, đợi chín một chút rồi vớt ra thêm vào nước ấm mới được coi là hoàn thành.
Những viên đậu phụ được làm theo cách này có vị mặn, hương vị tươi non, Lý Du lập tức ăn hai viên một lúc.
Thấy hắn ăn ngon như vậy, Quách Thị lúc này mới thử hỏi: “Con đuổi Ninh Anh ra khỏi phủ có phải là do chọn trúng được tiểu nương tử nhà ai rồi không?”
Lý Du bị những lời này làm cho sững sờ: “Nương vì sao lại nói như vậy?”
Quách Thị cầm đũa, suy đoán nói: “Ninh Anh hầu hạ con đã sáu năm, chẳng lẽ nói đuổi liền đuổi? Nếu không phải con đã có người mình thích, ta chắc chắn sẽ không tin.”
Lý Du: “….”
Quách Thị dò hỏi: “Con thành thật nói cho ta biết đi, có phải là nhìn trúng tiểu nương tử nhà ai nên mới đặc biệt dành chỗ cho người ta không?”
Lý Du: “……”
Nhất thời hắn cũng không biết nên đáp lại thế nào.
Thấy gương mặt mờ mịt của hắn, Quách Thị vẫn chưa hết hi vọng: “Có phải đã chọn trúng tiểu nương tử nhà ai rồi không?”
ý Du dở khóc dở cười: “Không có.”
Quách Thị không tin: “Thật sự không có sao?”
Lý Du: “Thật sự không có.” Hắn dừng lại một chút lại nói, “Bức 《 Ngư Ông 》kia của Tứ Lang quả thật là bút tích của Trương Đạo Tử, ta rất thích nó nên đã dùng Ninh Anh để đổi lấy.”
Quách Thị nhíu mày: “Chẳng lẽ con định coi bức họa kia là thê tử, ngày nào cũng ôm nó ngủ sao?”
Lý Du: “……”
Quách Thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, càu nhàu: “Nhị Lang à, con chừng nào thì mới có thể lĩnh ngộ được như Đại Lang đây, hắn khi bằng tuổi con đã ôm con trên tay rồi đấy.”
Lý Du: “……”
Hắn yên lặng dùng một miếng măng chua, Quách Thị tiếp tục nói nhỏ bên tai: “Con đã đuổi Ninh Anh ra ngoài, vừa đúng lúc có thể đưa chủ mẫu vào phủ, trong phòng cũng coi như sạch sẽ.”
Lý Du từ chối: “Hiện tại con chỉ muốn tìm thêm một tỳ nữ nữa vào phủ hầu hạ.”
Quách Thị không thích nghe những lời này: “Tìm tỳ nữ với lấy thêm chủ mẫu để hầu hạ con thì có gì khác biệt?”
Lý Du không hề trả lời.
Trong lòng hắn chính thất là người làm bạn với hắn cả đời, dù không quan tâm đến chuyện cưới ai đi chăng nữa thì hắn cũng không thể nhắm mắt tùy tiện lấy một nữ lang về được, bức tường khó khăn trong lòng hắn vẫn không thể phá bỏ.
Hắn cũng không có cách nào ăn đồ linh tinh giống như lão tử nhà mình, huống hồ hắn cũng là một người rất trung thành, thích gì ghét gì thì hắn cũng không muốn bản thân phải chịu ủy khuất dù chỉ là một chút.
Thấy hắn không lên tiếng, Quách Thị nói: “Ta đang hỏi con đó?”
Lý Du gắp một miếng cá hấp cho bà: “Món cá vược này rất xuất sắc, nương nên dùng nhiều hơn.”
Quách Thị cả giận nói: “Con đừng có giả bộ.”
Lý Du nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Nương hi vọng sau này con trở thành một người giống như đại ca hay trở thành một người giống như phụ thân?” Hắn dừng lại một chút lại nói, “Hơn ba mươi thϊếp thất, con cháu đầy cả sảnh đường.”
Quách Thị bị nghẹn họng.
Lý Du nếm thử một miếng hồ cầm, chua chua cay cay, khá giòn.
Quách Thị hoàn toàn không nói nên lời với hắn.
Sau đó, mẫu tử hai người không còn bận tâm đến chủ đề này nữa.
Lý Du ngồi rất lâu ở Phúc Thọ Đường mới quay về Tây Nguyệt Các, lúc ấy sắc trời đã tối, nếu là thường ngày thì Ninh Anh kiểu gì cũng sẽ chờ đón ở hành lang bên kia, nhưng hôm nay không còn ánh đèn đó nữa.
Khi Lý Du đi qua hành lang, quỷ thần xui khiến lại liếc nhìn lại một cách kỳ lạ.
Lương Hoàng không biết ý đồ của hắn, hoang mang hỏi: “Lang quân sao vậy?”
Lý Du không nói gì, chỉ chắp tay sau lưng đi về phía trước.
Cuộc sống của hắn lặp lại giống như trước kia, không có bất ngờ cũng không có sóng gió, sau khi Ninh Anh bị đuổi ra ngoài dường như cũng không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của hắn.
Duy chỉ khi đêm khuya thanh vắng, hắn khát nước gọi Ninh Anh đi rót nước nhưng phòng bên cạnh lại không có ai trả lời, khi đó Lý Du mới ý thức được rằng nữ nhân kia đã rời phủ.
Bữa tối hắn dùng hai bát canh măng chua nên cảm thấy cuống họng khô khốc, gọi hai tiếng A Anh đều không được đáp lại. Mới đầu Lý Du còn có chút buồn bực, về sau tỉnh táo lại mới ý thức được nàng đã không còn ở đây.
Lý Du không còn cách nào khác, đi tới bàn rót nước uống.
Căn phòng tối om, xung quanh rất yên tĩnh, hắn đứng trước bàn, nước lạnh chảy vào cổ họng khiến đại não của hắn trở nên thanh tỉnh hơn.
Uống liên tiếp hai cốc nước, hắn mới trở lại giường nằm xuống, nhưng không thể nào chợp mắt được. Hắn mở to mắt nhìn tấm màn che trên đầu, để mặc suy nghĩ vẩn vơ.
Lúc này Ninh Anh đang làm gì?
Lý Du trằn trọc, làm gì cũng không ngủ được.
Cho dù hắn có thừa nhận hay không thì sự rời đi của Ninh Anh đã thực sự ảnh hưởng đến hắn.
Mặc dù hắn đã chọn bỏ qua nhưng vào những thời điểm nhất định, chẳng hạn như ban ngày hắn sẽ dùng công việc che giấu loại khó chịu kia, nhưng đến ban đêm, loại cảm giác khó chịu ấy giống như tơ nhện tuôn ra từ mỗi một góc trong lòng, vây quanh hắn từng chút một, khiến hắn không thể không nhìn thẳng vào nó—— Hắn thực sự không quen với việc nàng rời đi.
Không ngủ được, hắn định đi sang phòng bên cạnh.
Phòng bên cạnh nhỏ hơn nhiều so với phòng ngủ chính, Lý Du đứng ở cửa một lúc rồi mới ngồi xuống chiếc giường mà Ninh Anh đã từng ngủ.
Chiếc giường kia nhỏ hẹp, hắn khá cao nên dù nằm một mình cũng gần như chiếm hết toàn bộ giường.
Trước đây, nữ nhân đó đã nằm ở đây chờ đợi hắn phân phó.
Đó là chiếc giường nữ nhân từng nằm nên mang theo hương son phấn quen thuộc, hắn không khỏi kéo chăn nhẹ nhàng hít hà, là hương hoa lê mà hắn yêu thích.
Mùi thơm nhẹ tràn ngập trong hơi thở, xung quanh toàn là hơi thở của Ninh Anh.
Lý Du nhắm mắt lại, có chút sa vào.
Hắn chỉ là có chút không quen mà thôi, dù sao thì cũng đã ở chung được sáu năm, hắn tìm cho mình một cái cớ để thoái thác.
Tuy nhiên, một khi khoảng trống ấy được mở ra thì sẽ không thể chặn lại được nữa.
Hắn chợt nhớ tới dáng vẻ của nàng khi mới bước vào phủ, có lẽ ở bên ngoài đã phải chịu đựng rất nhiều cực khổ nên nàng luôn nhìn mọi người bằng ánh mắt cảnh giác và sợ hãi, gầy đến mức giống như một con khỉ.
Lúc ấy Thôi Thị vô cùng ghét bỏ nàng, cho rằng hắn bỏ ra ba quan tiền mua một món đồ chơi như thế vào phủ, còn phải mời đại phu đến khám bệnh, đúng là lỗ to.
Khi đó hắn còn nhỏ nên không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy đôi mắt của Ninh Anh rất đẹp, ướt sũng, dịu dàng ngoan ngoãn như một con nai con, chắc chắn sẽ dễ dàng dạy dỗ.
Thực tế đã chứng minh ánh mắt của hắn không hề sai, nàng quả thật là một người rất hiếu học.
Cũng không biết là nàng sợ lại phải trở về thời gian trôi dạt khắp nơi như trước kia hay vì những nguyên nhân nào khác, nàng luôn chăm chỉ và thông minh, cho tới bây giờ đều luôn ngoan ngoãn và biết nghe lời.
Phương ma ma từng nói nàng rất có tuệ căn, nền tảng tốt, tính tình khéo léo, nếu là người hầu trong cung thì cũng có thể kiếm được một công việc tốt.
Đôi khi hắn cũng rất thích sự thông minh của nàng, xưa nay chưa bao giờ làm phiền đến hắn, cũng sẽ không khiến cho hắn cảm thấy không vui, nàng rất biết quan sát sắc mặt của người khác, đồng thời cũng rất chu đáo trong mọi chuyện.
Đối với nhu cầu của hắn lại càng thêm vẹn toàn, chưa hề làm ra chuyện gì không ổn, dường như nàng sinh ra là để dành cho hắn sử dụng. Hắn thực sự đã sử dụng rất thuận tay, dần dà coi sự tồn tại của nàng là điều hiển nhiên.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó nữ nhân kia sẽ rời phủ, nhưng bây giờ nàng xác thực đã rời đi, bị hắn đuổi tới Viên phủ, đưa cho một nam nhân khác.
Chỉ vì một bức họa không biết có phải là chính phẩm hay không.
Nghĩ tới đây, Lý Du không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Trước đó hắn không cảm thấy có gì không ổn, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, nó thực sự khác với phong cách trước đây của hắn.
Quá mức lỗ mãng.
Một đêm mất ngủ.
So với sự khó chịu của hắn thì Ninh Anh đã bắt đầu lên kế hoạch cho đường lui kế tiếp.
Nàng là củ khoai lang nóng bỏng tay của Viên phủ, mặc dù Viên lão phu nhân đã cho nàng ở trong nội viện, còn có thêm một nha hoàn hầu hạ, nhưng bởi vì thân phận xấu hổ của nàng nên chắc chắn sẽ khiến người khác ngấm ngầm ghi hận.
Nha hoàn hầu hạ của nàng tên là Đinh Hương, ngoài mặt là hầu hạ, nhưng thực ra đang giám thị, sợ nàng gây ra rắc rối một lần nữa.
Năng khiếu lớn nhất của Ninh Anh chính là thu phục lòng người, Viên lão phu nhân đối xử với nàng khá hào phóng, chưa từng hà khắc trong việc ăn uống, thỉnh thoảng nàng sẽ chia phần cho Đinh Hương.
Mới đầu Đinh Hương còn hơi bướng bỉnh, không nhận lợi lộc của nàng, nhưng càng về sau càng không chống đỡ được. Lại thêm việc Ninh Anh đối xử với mọi người rất khoan dung, chưa từng kiêu ngạo, cũng rất hòa đồng, sau khi qua lại với nhau một thời gian, Đinh Hương đối xử với nàng tốt hơn rất nhiều.
Nếu Ninh Anh muốn dựa vào Viên lão phu nhân thì vẫn phải mượn Viên Kiệt làm trợ lực.
Hắn ban đầu đã có hảo cảm với Ninh Anh, nhưng nàng là thông phòng của Lý Du, cho dù lá gan của hắn có to đến đâu cũng không dám có chủ ý với nàng.
Ban đầu hắn đòi đổi lấy nàng chỉ là vì để Lý Du biết khó mà lui, nào biết được lại mơ mơ hồ hồ cướp về tay. Ninh Anh có trù nghệ tốt, lúc nghe khẩu vị lão nương nhà mình không được tốt, hắn đã để Viên lão phu nhân thử tay nghề của Ninh Anh một chút.
Lần trước Viên Kiệt ăn cháo xong cảm thấy cũng không tệ, Ninh Anh đã làm theo cách đó, tự mình chuẩn bị sẵn một nồi cháo trong phòng bếp dựa theo sở thích của Viên lão phu nhân.
Viên lão phu nhân thích ăn món thanh đạm, giống với Lý Du.
Ninh Anh chuẩn bị những món ăn thường ngày cho bà, kết hợp chay mặn rất tinh tế.
Nhìn thấy cháo sôi sùng sục trong nồi đất trên bàn, Viên lão phu nhân khá tò mò, Ninh Anh ở một bên chỉ đạo tỳ nữ nhúng những món ăn mặn.
Món ăn kèm tốt nhất với cháo là lát cá, hôm nay nàng đã lựa chọn cá lóc.
Cá lóc đít gai, chỉ cần trụng sơ trong nước cháo vài giây là có thể vớt ra, lát cá vừa mềm vừa mịn, chấm với Chu Ký Thanh, hương vị đặc biệt thơm ngon.
Viên lão phu nhân sau khi nếm thử một miếng cá có chút giật mình, nói: “Đồ chấm này rất ngon.”
Ninh Anh cười cười: “Nếu lão phu nhân có hứng thú, cũng có thể thử dùng nước chấm chua cay để làm món khai vị.”
Thế là Viên lão phu nhân lại thử nước chấm chua cay, hương vị vừa phải, mang đến cảm giác khác lạ. Một người vô cùng kén chọn như bà cũng cảm thấy tay nghề của Ninh Anh quả thực không tồi.
“Đây là lần đầu tiên ta ăn cháo như thế này, có chỗ đặc biệt nào không?”
Ninh Anh kiên nhẫn mô tả chi tiết quá trình chế tác.
Viên lão phu nhân khen ngợi: “Dù gì ngươi cũng là nữ lang xuất thân từ gia đình giàu có, nếu không có sự khéo léo đó, e rằng sẽ vô cùng khó để có được chỗ đứng.”
Ninh Anh nói: “Lão phu nhân đã quá khen, nhưng cả đời này của nô tỳ cũng chỉ là một tiểu tỳ mà thôi, tất cả những gì được học cũng chỉ vì để hầu hạ chủ tử, nếu người không chê Ninh Anh, nô tỳ ngược lại nguyện ý ở trong nhà bếp làm việc.”
Viên lão phu nhân xua tay: “Miếu của Viên gia chúng ta rất nhỏ, nếu để ngươi đi tới nhà bếp làm việc ngược lại sẽ phải chịu ủy khuất.”
Ninh Anh cúi đầu không nói.
Không muốn làm nàng mất hứng, Viên lão phu nhân lại nói: “Tứ Lang đã mơ mơ hồ hồ đưa ngươi về phủ, nếu lại trả về đoán chừng cũng không còn đường sống, ngươi đã tới đây rồi thì cứ tạm thời an tâm ở bên trong nhà của ta đi.”
Mặt Ninh Anh giãn ra: “Lão phu nhân nhân từ, gặp được người là phúc khí mà nô tỳ kiếp trước đã tu luyện được.”
Viên lão phu nhân nghĩ thầm, bản thân ta không chịu nổi chỗ phúc khí này.
“Nhưng có mấy lời, ta cần phải nói rõ với ngươi.”
“Lão phu nhân cứ nói.”
“Tuy ngươi là người được Tứ Lang mang về, nhưng ta đã hỏi qua hắn, hắn không có ý nghĩ gì khác đối với ngươi. Nếu ngươi biết tự giữ lấy bổn phận của mình thì Viên gia tạm thời sẽ thu giữ ngươi lại, cho ngươi một nơi sống yên ổn, nhưng nếu có hi vọng gì khác thì hãy sớm bỏ đi, hiểu chưa?”
“Lão phu nhân cứ yên tâm, Ninh Anh tự mình hiểu được.”
“Trong lòng ngươi hiểu được là tốt rồi, nếu cứ giữ những suy nghĩ không phù hợp đó ở Viên phủ thì sau này đừng trách ta không khách khí.”
Ninh Anh nghiêm túc nói: “Lời dạy của lão phu nhân nô tỳ đã ghi nhớ trong lòng.”
Nàng không có hứng thú với Viên Kiệt, điều nàng quan tâm là vị phu nhân Tưởng Thị của Viên Kiệt kia.
Tâm tư đố kị của Tưởng Thị là chìa khóa thành công để nàng thoát khỏi Viên gia và chuồn ra ngoài.
Trong phủ có một nữ nhân mang từ bên ngoài về xác thực khiến cho Tưởng Thị cảm thấy bị uy hϊếp, nhất là khi nghe Ninh Anh nấu một nồi cháo, chiếm được cảm tình của Viên lão phu nhân, trong đầu nàng ta cảm giác rất khó chịu.
Giả bà tử và nàng ta có cùng chung mối thù, oán hận nói: “Con hồ ly kia quả thật cũng có mấy phần thủ đoạn.”
Tưởng Thị hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Vốn dĩ tưởng rằng trả Ninh Anh về là được, ai biết được con hồ ly kia lại dám tìm tới cái chết, một khi nàng chết trong phủ, hậu quả quả thật khó mà lường được.
Bây giờ thì tốt rồi, được ở trong viện của quân mẫu nàng ta, chẳng những được ăn sung mặc sướиɠ mà còn biết lấy lòng Viên lão phu nhân.
Đợi qua một khoảng thời gian nữa, nếu nam nhân thiếu thông minh nhà mình đột nhiên bừng tỉnh muốn nạp nàng làm thϊếp, tuy nói rằng hiện tại Viên lão phu nhân vẫn hướng về nàng ta, nhưng dù gì đó cũng là nhi tử của mình, nếu như Ninh Anh có thể làm hài lòng bà, không chừng bà sẽ đồng ý, đến lúc đó nàng ta phải tìm ai đòi công đạo đây?
Nghĩ tới đây, Tưởng Thị không khỏi hận đến nghiến răng.
Giả bà tử hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này, lo lắng nói: “Tiểu tỳ kia là một tai hoạ ngầm, nàng ta ở trong phủ thêm một ngày thì địa vị chủ mẫu của nương tử lại không an ổn thêm một ngày.”
Tưởng Thị khó chịu nói: “Không cần ngươi phải lắm miệng.”
Giả bà tử hạ giọng nói: “Tiểu tỳ ở trong Tần Vương phủ sáu năm, còn là nha hoàn thông phòng, những thứ mà nàng ta được học tất nhiên là những thứ có thể lấy lòng nam nhân, để loại nữ lang như vậy ở bên cạnh chắc chắn sẽ không thể an ổn, nương tử phải tìm cách nhanh chóng đuổi nàng ta ra khỏi phủ mới được.”
Tưởng Thị nghe vậy liền buồn bực, không kiên nhẫn nói: “Ngươi nói nhẹ nhàng nhỉ, đó chính là tổ tông của Viên gia, ta có cách gì đuổi nàng ta ra khỏi phủ chứ?” Nàng ta lại dừng chốc lát, “Đừng nói hiện tại nàng ta còn đang ở trong phòng của lão phu nhân, ngay cả cơ hội ra tay ta cũng không có, một khi bọn họ phát hiện ta đã làm chuyện này, bọn họ nhất định sẽ không tha cho ta.”
Dù gì thì gừng càng già càng cay, Giả bà tử tính toán trong lòng, nhỏ giọng nói: “Nương tử hồ đồ rồi.”
Tưởng Thị: “???”
Giả bà tử nghiêm mặt nói: “Tiểu tỳ kia là tổ tông quả thật không sai, nhưng nàng ta là người sống, trên người có hai cái chân. Nếu nàng ta tự mình bỏ trốn thì sao, sao bọn họ có thể oán người được chứ?”
Lời này vừa nói ra, Tưởng Thị không khỏi sửng sốt.
Giả bà tử tiếp tục nói: “Nương tử cẩn thận suy nghĩ xem, đây có phải là sự thật hay không?”
Tưởng Thị không hề lên tiếng, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Nàng ta nếu trốn khỏi Viên gia ta thì chính là một ả đào nô.”
Giả bà tử lơ đễnh nói: “Nương tử cần gì quan tâm thân phận của nàng ta, quan trọng nhất là để nàng ta còn sống rời khỏi Viên gia, chỉ có như vậy thì địa vị của người mới vững chắc, mới không phải chịu uy hϊếp.”
Tưởng Thị nhíu mày: “Nếu bị bắt về thì sao?”
Giả bà tử không khỏi vỗ đùi: “Nương tử hồ đồ, đừng để nàng ta bị bắt về là được.” Bà ta dừng lại một chút, “Chí ít thì đừng để bị Viên gia bắt về.”
Tưởng Thị chậm rãi đứng lên, yên lặng đi tới đi lui, nghĩ đến khả năng thành công nếu như hành động.
Giả bà tử nói: “Không thể để cho nàng ta ở lại trong phủ quá lâu, bởi vì nữ lang kia có tư thái cực phẩm, thậm chí không hề thua kém nương tử, lại thấy được có ít học thức hàm dưỡng, vừa có trù nghệ vừa có trà nghệ, lúc này đã có thể làm vui lòng lão phu nhân, qua ít ngày nữa, không phải tất cả chủ tự trong phủ đều sẽ vây quanh nàng ta sao?”
Những lời nhận xét này đã hoàn toàn kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tưởng Thị: “Ngươi đừng nói gì nữa!”
Giả bà tử ngậm miệng.
Không biết qua bao lâu, Tưởng Thị mới oán hận nói: “Ta đường đường là một chủ mẫu đương gia, lại phải ủy khuất thành như vậy, ta thực sự uất ức!”
Giả bà tử nặng nề thở dài: “Nương tử hồ đồ rồi, nếu như hôm nay tạm thời chịu ấm ức để đổi được hậu thế an ổn thì cớ sao lại không làm? Lại nói, nếu người không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho tiền đồ của hai đứa bé chứ.”
Nhắc tới hai đứa bé, Tưởng Thị lập tức suy sụp, nhụt chí nói: “Hai chân đều ở trên người nàng ta, vạn nhất người ta chỉ muốn an ổn, không muốn đi nữa thì sao?”
Giả bà tử: “Nương tử phải nghĩ cách dụ đỗ nàng ta chạy trốn.”
Tưởng Thị nhíu mày: “Dụ dỗ như thế nào?”
Giả bà tử: “Việc này dù gì cũng sẽ có rủi ro, trước tiên cần xem xem nàng ta suy nghĩ thế nào mới được.” Bà ta nói thêm, “Nàng ta dẫu sao cũng chỉ là một nô tỳ, có nhiều điều bất tiện, nếu như nương tử có thể hành động trong bóng tối, tạo điều kiện cho nàng ta, nàng ta nếu có sẵn suy nghĩ muốn chạy trốn thì khẳng định sẽ chạy.”
Tưởng Thị do dự nói: “Ta sợ việc này bại lộ, vạn nhất nàng ta không chạy trốn thành công, bị Viên gia bắt về, ta nên làm thế nào?”
Giả bà tử: “Nương tử phải ngăn chặn chuyện trong phủ trước, lùi lại vạn bước mà nghĩ xem, một khi sự việc đã bại lộ, người phải khóc lóc kể lể mình đã khó xử thế nào với Tứ Lang, hắn dù có ảo não thế nào thì cũng phải nể tình hai đứa bé để lại cho người mấy phần thể diện.”
Tưởng Thị bất mãn nói: “Việc này vốn là chuyện tốt mà hắn gây ra.”
Giả bà tử: “Chính là vì nguyên nhân này, dù hắn có buồn bực thế nào thì cũng là do hắn làm sai trước, chỉ cần hắn che chở cho người thì nhị lão sẽ không quá so đo, một kiếp này coi như đã tránh thoát.”
Sau khi nghe những lời này, Tưởng Thị bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, tính toán có thể hành động hay không.
Giả bà tử cũng được coi là một nô tỳ trung thành, bèn khuyên: “Nương tử chớ do dự, có rất nhiều chuyện không cần người phải tự mình ra mặt, lão nô có thể âm thầm thăm dò nha đầu kia.”