Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Nữ Chủ Đánh Dấu
Chương 118: Tình Tiết Mở Rộng
Ngày hôm sau Lê Sơ cả người bủn rủn bò dậy mới phát giác mình trúng kế, nghĩ cũng biết sao Ninh Mạn Thanh có thể dễ dàng để kịch bản ảnh hưởng tâm tình, đồ háo sắc chính là đồ háo sắc.
Tuy rằng đã tiến hành, nhưng thời gian khởi động máy chính thức là vào tháng ba.
Ninh Mạn Thanh cố gắng trích ra thời gian đọc kịch bản, đem mấy dự án công việc chuyển giao cho trợ thủ để đảm bảo dù có ở đoàn làm phim, cũng có thể điều hành và nắm chắc hướng đi của công ty từ xa.
Loại phim điện ảnh như vậy tuyên truyền lúc khởi động máy nhất định sẽ có nhiệt độ, dù sao cũng là fans nhà, thân phận đặc thù của Ninh Mạn Thanh cũng hấp dẫn thêm nhiều sự chú ý.
Fans CP biết chính chủ quay phim yêu đương liền vui đến phát khóc lượn khắp nơi bình luận, bảo không được lừa bọn họ nữa, dù sao trước đó lúc tuyên truyền hai bộ phim trước chính chủ cũng cười đến vẻ mặt cao thâm khó đoán, kết quả trong đường có đao, một miệng toàn là miễn không.
Trong phòng hóa trang của đoàn phim, Ninh Mạn Thanh đang tạo hình.
Cảnh diễn đầu tiên trong phim của cô là lớn tuổi, hóa trang lần này cũng tương đối công phu, Ninh Mạn Thanh đã không nhúc nhích hai tiếng đồng hồ.
Mặt cô đã không thấy được dấu vết trẻ tuổi mỹ mạo nữa, nhìn thật sự giống một bà lão 67 tuổi.
Ninh Mạn Thanh đang được vẽ thêm nếp nhăn lên da tay, Lê Sơ ngồi ở bên cạnh chống mặt nhìn cô.
“Cho dù chị có 67 tuổi cũng là một lão mỹ nữ, không hổ là Ninh lão sư của chúng ta.”
Lê Sơ nhận định, thật ra dấu vết năm tháng nhìn một người sẽ thấy sợ, nhưng nếu các nàng đều đến tuổi này thì cũng là lão baby với nhau.
Ninh Mạn Thanh dùng bàn tay còn chưa hóa trang nhéo nhéo chóp mũi của Lê Sơ.
Cô không nói chuyện, chỉ mỉm cười, nhưng ý cười với động tác trên tay đã biểu lộ đáp án của cô.
Cô sẽ không phỏng đoán bộ dáng Lê Sơ 67 tuổi như thế nào, bởi vì theo tính cách của cô, cô cho rằng bây giờ nhìn về tương lai thật xa cũng không có ý nghĩ, cô cũng sẽ không để ý đến dung mạo của nàng, lúc ấy cô chỉ cần biết Lê Sơ có khỏe mạnh không, có thể tiếp tục hưởng thụ thế gian tốt đẹp này không.
Hơn hai mươi phút sau, tạo hình của Ninh Mạn Thanh chính thức hoàn thành.
Khi cô đứng lên mặc phục trang vào, dù có cảm giác trì trệ không khỏe nhất định, nhìn da thịt già nua lộ ra bên ngoài, cũng không che được khí thế từ thời niên thiếu của cô để lại.
Cô bước vào phim trường, thân thể càng thêm chậm lại, cho đến khi đến máy quay đã giống như hợp thể cùng lão bà đầu đầy sương trắng kia.
Hình ảnh này thực chấn động, loại chuyển biến dần dần này lại giống như là trong chớp mắt, một diễn viên xuất sắc chân chính, không chỉ dựa vào biểu tình trên gương mặt, cho dù chỉ là một cái bóng, cũng có thể truyền đến rất nhiều hàm nghĩa.
Thấy biểu tình kinh ngạc cảm thán của những người xung quanh, trong lòng Lê Sơ càng thêm kiêu ngạo lây.
Người kia là ảnh hậu Tam kim chân chính, là cá mập trắng trong giới kinh doanh, cũng là ái nhân của nàng.
, nhân vật chính tên Chu Niên.
Mở màn chính là cảnh bọn nhỏ đến tham dự sinh nhật của bà, bà lớn tuổi sức khỏe có hạn, sau khi buổi tiệc qua đi, chỉ còn có con gái lớn và cháu gái mà con gái lớn mang đến cùng vào phòng.
Bà cũng không có lên tiếng, chỉ lẳng lặng mà nhìn con gái đã vào tuổi trung niên.
“Nếu nàng đầu thai lần nữa, cũng đã lớn như con vậy.”
Cháu gái không hiểu gì nghiêng nghiêng đầu, vừa định mở miệng nói chuyện, lại bị mẹ ở bên cạnh kéo kéo liền ngừng lại.
Nhưng đứa nhỏ luôn là kiềm chế không được tò mò của mình, cháu gái nhịn không được ríu rít hỏi lên rất nhiều vấn đề.
Chu Niên cười trả lời cháu gái từng câu, vừa trả lời vừa nhớ đến nữ nhân mà mình cầu không được kia.
Bởi vì trước sinh nhật bà đã bị bệnh một đợt, dây dưa mãi vẫn không tốt lên, tinh thần bà cũng sắp không được, trên tủ đầu giường vẫn còn quyển sách mà chưa xem xong, muốn con gái lớn đọc cho bà nghe, nhưng cháu gái đã xung phong nhận việc.
“Yêu là thời khắc mềm yếu nhất, là tâm tình cầu mong được giúp đỡ, không phải là cầu được người khác cho, lại là cầu được người khác thấu hiểu.”
Quyển sách tên là , âm thanh trẻ con của nhóc con thành thục đọc lời văn trưởng thành, làm người nghe có cảm giác rất buồn cười, nhưng sau khi buồn cười trôi qua, lại có cổ chua xót không rõ.
Lông mi Chu Niên run rẩy, mỗi đường cong trên mặt đều mang theo chút bất đắc dĩ.
Cháu gái đọc hiểu những câu văn đó, nhưng cũng không hiểu ý nghĩa của những câu văn đó, tiếp tục không hiểu gì đọc xuống phía dưới: “Yêu, tức là cầu mong sự hoàn chỉnh từ tàn khuyết, hoặc là xuống địa ngục lại muốn ở thiên đường.
Yêu gian nan như vậy, khiến người ta rơi vào quẫn cảnh.”
Trong âm thanh tràn ngập hồn nhiên như vậy, Chu Niên nhắm mắt, thiếp đi.
Trong kịch bản, đêm đó có bão tố, nhưng thời tiết hiện tại không có mưa, cũng không cần phải tạo mưa, cái này sẽ giao cho tổ hậu kỳ làm.
Ninh Mạn Thanh quay bổ sung một số đoạn, sau đó bắt đầu chuẩn bị cảnh diễn kế đến.
Tạo hình này của cô cũng không phải chỉ dùng mở đầu, còn có gặp mặt trong giấc mộng.
Chẳng qua trong cảnh diễn này, cô cũng không có lời thoại, vì đây là cảnh trong mơ của vai chính còn lại.
Sau khi Ninh Mạn Thanh quay những cảnh cá nhân xong, Lê Sơ cũng hóa trang xong tạo hình của mình.
Quần áo và đạo cụ trong phim hiện đại đơn giản hơn phim cổ trang nhiều, hơn nữa nàng cũng không cần hóa trang quá phức tạp, nên cũng rất nhanh đã chuẩn bị xong.
Tóc nàng vốn dĩ đã dài, vừa lúc phù hợp với hình tượng của nữ chính Ngô Đường.
Tóc dài hơi xoăn, tóc mái cũng phủ xuống, tạo ra cảm giác cực kỳ ôn nhu.
Trong tuyến thời gian của Ngô Đường, trước sau nàng vẫn là thiếu nữ, nàng cũng không biết thiếu nữ trước mắt nội tâm đã thay đổi, lúc tối trở về nàng mơ thấy một giấc mộng rất cổ quái, mơ thấy Chu Niên đã già.
Trong mộng, Ngô Đường có chút kinh ngạc cũng có chút buồn cười, giống như trong nháy mắt, nhìn đứa nhỏ biến thành người già tóc bạc.
Ánh sáng bối cảnh rất nhu hòa, xung quanh lặng lẽ, ánh sáng chiếu đến mang theo vài phần mông lung, giống như muốn nói đây không phải là thực tại.
Lê Sơ nhập vai, nhìn nữ nhân ngồi ở chỗ kia, trên mặt đầu tiên là mê mang, cũng là kinh ngạc thẫn thờ không nói nên lời.
“Là Lão Niên sao?”
Nàng tự dưng lại có nhận định như vậy, dở khóc dở cười sờ lên đầu tóc của người trước mắt.
“Sao chỉ mới chớp mắt đã già như vậy?”
Rõ ràng là thanh niên và người già, nhưng thời đại lại là xưa cũ.
Đây là giấc mộng của Ngô Đường, lại giống như là giấc mộng của Chu Niên lúc già, trong giấc mộng của cô, cô đã rời đi rất lâu, nhưng lại giống như là vừa chỉ mới ra cửa, sau đó thời gian trôi đi rất nhanh, trong nháy mắt đẩy cửa tuổi đã xế chiều lại kinh ngạc biến thành thiếu nữ.
Đạo diễn hô cắt, Lê Sơ lại không thoát vai liền, nàng nhìn chăm chú vào gương mặt già nua của người thương, trong lòng một hồi thương cảm.
Ninh Mạn Thanh câu lấy ngón tay nàng, hóa trang chỉ biến đổi về mặt thị giác, chứ tay cô vẫn mềm mại ấm áp như cũ, làm Lê Sơ nhìn đến xuất thần.
Lê Sơ phát tán tư duy thật xa, nghĩ nếu Ninh Mạn Thanh 67 tuổi thật thì ngón tay cũng khô gầy rồi, đến lúc đó chọt chọt nhất định là không thoải mái, nhưng mà Ninh Mạn Thanh 67 tuổi thì nàng cũng 64 tuổi rồi, ở thế giới bình thường nàng đã sớm mãn kinh, ở thế giới này không chừng cũng đã sớm mãn kỳ động dục, cũng không cần nhọc lòng cái này.
Tư duy phát tán một vòng trở về, Lê Sơ thoát vai, trong lòng rưng rưng nghĩ ở thời khắc thương cảm lãng mạn như vậy, mà nàng lại suy nghĩ cái đậu má gì vậy trời, nàng là thành viên nồng cốt của giáo phái Ch*ch choạt sao.
Thật ra là phim thương mại, nhưng biên kịch và đạo diễn đều xuất thân từ phim văn nghệ, hơn nữa phim này nàng thực sự muốn để Lê Sơ và Ninh Mạn Thanh diễn, vì thế lúc đầu gửi cho Tụ Tinh thất bại liền quay đầu tìm đến phòng làm việc của vợ bà chủ, không ngờ lại có vận khí.
Con người luôn rất khó sửa được thói quen của mình, vì thế đôi khi có vài cảnh ấm áp sạch sẽ lại không tránh được việc trộn lẫn mấy phần ướt át ái muội, loại tiết tấu này có điểm phân liệt, cho nên thường xuyên phải quay lại.
Đạo diễn thật lo lắng kim chủ tức giận vì cô để tuột cảm xúc, nỗ lực muốn khống chế chính mình, nhưng có đôi khi đầu óc là không khống chế được.
Lê Sơ và Ninh Mạn Thanh quyết định tìm cô nói chuyện, hai mắt đạo diễn mông lung đẫm lệ nói thật ra cô muốn quay phim theo hướng đen tối một chút, nhưng quyết định như vậy khán giả sẽ phê bình.
Lê Sơ hỏi: “Ví dụ như?”
“Ví dụ như” Đạo diễn thở dài một tiếng nói “Không phải Chu Niên phát hiện chứng cứ phạm tội của vợ Ngô Đường, mà là cố ý gài bẫy, làm vợ Ngô Đường bị bệnh hiểm nghèo, lại còn phải ngồi tù, cô tâm cơ kéo gần khoảng cách của mình với Ngô Đường, khống chế Ngô Đường trong không gian của chính mình, cuối cùng Ngô Đường phát hiện muốn rời đi, nhưng…..!Dù sao cũng là tan vỡ dần dần như vậy.”
Lê Sơ muốn kêu lên đồ quỷ, từ tag ấm áp ngọt sảng, cứu rỗi cả hai biến thành bệnh kiều* hắc ám tương ái ngược thân ngược tâm cmnr, từ “tôi được đại lão sủng trong lòng bàn tay” thành “tôi ở trong tầng ngầm của lão đại bệnh kiều” luôn, nếu thực là hình tượng phía sau, trước đó Lê Sơ sẽ không nhận, loại tình yêu bệnh trạng này vừa điên cuồng vừa áp lực, mặc kệ là trong phim hay là giá trị thương mại thì hình tượng phía trước vẫn tốt hơn.
*Bệnh kiều: là bệnh liên quan đến tinh thần, người mắc bệnh này ôm lấy chấp niệm và tình cảm mãnh liệt với sự vật sự việc nào đó mà xã hội không thể lý giải, cũng lấy loại cảm tình này trở thành động lực sinh ra các loại trạng thái tinh thần – hành vi cực đoan như bày tỏ tình yêu một cách quá khích, tự làm tổn thương bản thân, tổn thương người khác…..!
Ninh Mạn Thanh trầm ngâm chốc lát nói “Vậy đem cái cô muốn quay quay trước đi, không được để tuột cảm xúc nữa.”
Cô là đại kim chủ, lời này tuyệt đối là có phân lượng.
Đạo diễn vui mừng khôn siết, chỉ kém một bước ôm chân nói mẹ ơi tốt quá.
Lê Sơ: hỏi chấm hỏi chấm hỏi chấm
Nàng có lý do nghi ngời Ninh Mạn Thanh chính là muốn quang minh chính đại làm những chuyện play người không nhận ra trong lúc đóng phim, ví như phân cảnh nhiệt tình trong tầng ngầm.
Ninh Mạn Thanh chớp chớp mắt nhìn nàng, làm bộ nhìn không hiểu biểu tình của nàng.
Đây đều là ý tưởng của đạo diễn mà, kim chủ mà có ý gì xấu chứ? Chẳng qua nàng chỉ dựa theo ý tưởng của đạo diễn đóng phim mà thôi.
Vì thế kế đến không phải mình đạo diễn tâm thần phân liệt, mà toàn bộ đoàn làm phim đều tâm thần phân liệt.
Buổi sáng là cùng nhau ăn lẩu ấm áp cứu rỗi, buổi chiều trực tiếp biến thành bệnh trạng tan vỡ trong nhà giam.
Tiền Đóa Đóa mơ mơ hồ hồ nói, quay một bộ phim này, cảm giác giống như là đang xem hai bộ vậy, vẫn là đợi kiểm duyệt của phía chính phủ đi.
Viên Tử và A Dược cũng ngầm đồng ý, Đường Tòng Nam ngẫu nhiên đến thăm ban quả thật là tức đến ngứa răng nhưng cũng không thể làm gì, trong lòng nghiêm túc khiển trách Ninh Mạn Thanh yêu đương mà phí phạm, mỗi một ngày ở đoàn làm phim tiền đều chảy như nước biết không.
Đạo diễn lại vui sướng như con chim nhỏ, tiến hành chạy loạn trong giới tư bản.
Đối với hai loại trạng thái Ninh Mạn Thanh chuyển đổi rất tốt, Lê Sơ lại có cảm giác mỗi ngày mình đều là đang rèn luyện kỹ thuật diễn.
Người trong phim vẫn đang nhìn người yêu, cảnh tiếp theo lại là cảnh diễn muốn chạy trốn lại bị tóm trở về.
Xe đang ngừng tại chỗ, nhưng bối cảnh lại tạo ra cảnh tượng đang di chuyển, nàng ngồi trong xe muốn kêu cứu, lại bị người bưng kín miệng túm về phía sau.
“Đi đâu?”
Thanh âm của nữ nhân phía sau tràn đầy ý xấu, đôi tay hơi lạnh lẽo dọc theo chân lên trên, với vào trong váy.
Lê Sơ ngửa đầu cả người cứng đờ, ô ô vài tiếng không thể nói thành lời.
Kịch bản không có loại tình tiết mở rộng như thế này! Đừng tưởng rằng trong xe không có máy quay mà muốn là gì thì làm a!!!!.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!