Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Nữ Chủ Đánh Dấu - Chương 28: Phải Đâu Ra Đó
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Nữ Chủ Đánh Dấu


Chương 28: Phải Đâu Ra Đó


Thấy Lê Sơ kiên quyết đồng ý, Đường Tòng Nam cũng chỉ biết không cam lòng hỏi: “Biên độ không lớn lắm đi?”

“Không lớn không lớn, chúng tôi cũng không phải quay phim sắc tình, chỉ là muốn gia tăng chút cảm giác, cảm giác cậu hiểu không? Chúng tôi đều là người đứng đắn, có phải hay không lão đệ?”

Bàn tay Kỷ Vân lại mở rộng ra ngoài, lại cực kỳ tình cảm mãnh liệt vỗ lấy bả vai Tam Thu.

Tam Thu vốn dĩ chỉ là thân người bé nhỏ bên cạnh Kỷ Thu, vì động tác chụp vai này mà lại giống như lung lay sắp đổ.

Tam Thu đẩy kính, gật gật đầu.

Những tác phẩm trước kia hắn cũng có bỏ thêm những cảnh diễn tình cảm, nhưng đều không được như ý, thậm chí hắn còn đọc được bình luận nói có tình cảm vào phim điện ảnh là dư thừa, là một người biên kịch có mộng tưởng ngọt văn, hắn không thể chịu thua được!

“Nếu có cảnh diễn quá lộ, bất luận là chân hay là bụng, mọi người phải gọi điện thông báo trước, nói tình huống rõ ràng, có được không? Đạo diễn Kỷ, không phải em không tin tưởng hai người, chỉ là lần đầu tiên Tiểu Sơ quay loại phim thế này, em lo lắng trạng thái của em ấy không tốt.”

Đường Tòng Nam tất nhiên cực kỳ nghi ngờ ba chữ “người đứng đắn” này, không quan tâm trước mắt là đạo diễn lớn hay biên kịch nổi danh, Đường Tòng Nam cũng nhọc lòng trước sau vì Lê Sơ.

Không phải là không cho phép lộ ra chân hay bụng, chỉ là hắn lo lắng Lê Sơ không biết rõ tình cảnh, đã ngây ngốc quay diễn thôi.

“Không thành vấn đề, không thành vấn đề!”

Kỷ Vân vui tươi hớn hở, ôm lấy Đường Tòng Nam một phen, giống như hai huynh đệ tốt cùng nhau uống rượu.

Chuyện này cũng được quyết định trong không khí hân hoang của Kỷ Vân, hắn biết Lê Sơ không uống rượu, nên đều rót cho Đường Tòng Nam, đến lúc ra về, Lê Sơ vẫn còn rất thanh tỉnh, mà Đường Tòng Nam đã say bét nhè.

Tiền Đóa Đóa đến đỡ Đường Tòng Nam lên xe, đút cho Đường Tòng Nam viên thuốc giải rượu.

Đường Tòng Nam nằm, Lê Sơ chơi di động.

Nàng thấy mình, Kỷ Vân và Tam Thu được mời vào một nhóm.

[Lần này nhất định (5)] (*tên nhóm, số trong ngoặc là thành viên nha.)

Tam Thu: Chúc mừng nữ chính của chúng ta vừa xuất hiện! Tần Mộ đến rồi.

Triệu Tri Xuân: Chúc mừng chúc mừng, đạo diện Kỷ và Thu lão sư rốt cuộc cũng tìm được nữ chính thích hợp rồi? Em không cần chôn chân ở nhà nữa đúng không?

Lê Sơ: Chào các vị lão sư, em là Lê Sơ.

Lê Sơ: Miêumiêukhomlưng.jpg

Triệu Tri Xuân: Chào em nha! Anh là Triệu Tri Xuân! Anh diễn vai Lý Duệ.

Triệu Tri Xuân: Nếu em fine, giây tiếp theo mine!

Lê Sơ: hahaha, Triệu ca cứ tự nhiên!

Lê Sơ muốn cười ra tiếng, nàng biết Triệu Tri Xuân, xuất thân chính quy, lúc báo danh đã bị mấy trường học nhìn trúng, thời là người mới đã được Kỷ Vân chấm cho một bộ phim truyền hình biên kịch của Tam Thu, sau khi phát sóng liền ôm hết giải thưởng lớn nhỏ về Người mới xuất sắc nhất, trở thành hắc mã lớn nhất lúc đó.

Bất quá sau đó không có tin tức của hắn trong giới giải trí nữa, sau khi hắn có tiếng tăm xong, lựa chọn đi tu nghiệp, không nghĩ bây giờ lại trở về, còn chuẩn bị đóng phim tiếp.

[Lần này nhất định (5)]

Tam Thu: Lão Kỷ vui vẻ, một hai phải phát bao lì xì, anh đã chuẩn bị sẵn, mọi người mau chờ nhận!

Triệu Tri Xuân: Nhanh nhanh nhanh! Lần đầu tiên thấy đạo diễn Kỷ xuất trận, Lê Tử em mau chuẩn bị giựt, ngày thường đạo diễn Kỷ đưa anh điếu thuốc còn phải đòi tiền!

Lê Sơ:Xong rồi, xong rồi!

Kỷ Vân phát bao lì xì 200, Lê Sơ giựt được 55, nàng cũng gửi biểu cảm vui mừng vui mừng, sau đó trên màn hình lại biểu hiện có người phát liền ba bao.

Ninh Mạn Thanh: Hoan nghênh nữ chính một.

Triệu Tri Xuân: Ghê! Lão Ninh xa hoa!

Lê Sơ: Cảm ơn Ninh lão sư!

Triệu Tri Xuân: Vậy anh cũng phát một cái~~

Lê Sơ: Cảm ơn Triệu ca~~

Không khí trong nhóm nhất thời vui vẻ sôi động, Lê Sơ lãnh bao lì xì, nhấp vào khung chat riêng của Ninh Mạn Thanh.

[Lê Tiểu Sơ]:Miêumiêucúichào.jpg

[Lê Tiểu Sơ]:Ninh lão sư, em đã thành công qua cửa đầu tiên.

[Ninh lão sư]: Rất tuyệt, tôi biết em nhất định sẽ làm được.

[Ninh lão sư]: miêumiêuxoađầu.jpg

[Lê Tiểu Sơ]: ngoanngoãn.jpg

Rõ ràng chỉ có mấy chữ, trong đầu Lê Sơ lại hiện lên bộ dáng Ninh Mạn Thanh nhếch môi chắc chắn với nàng.

Giống như bất cứ lúc nào, Ninh lão sư đều sẽ kiên quyết khẳng định nàng như vậy.

Tiếng ngáy của Đường Tòng Nam ô ô ô làm Lê Sơ hoảng hốt, Lê Sơ nhìn qua, đối diện với đôi mắt u oán.

Âm thanh rì rầm, bộ dáng như khóc như tố, âm thanh lượn lờ như nước lũ, làm Lê Sơ sợ đến mức trong lòng nghĩ đến bài thơ Xích Bích.

“Bảo Nhi, vì sao em lại đồng ý?”

“Nam ca, em là diễn viên, không phải thần tượng gì, mấy chuyện đó cũng không có gì đâu.”

Lê Sơ thành khẩn tỏ vẻ đây là chuyên nghiệp.

Đối với chuyện diễn thân mật với Ninh Mạn Thanh, một chút Lê Sơ cũng không kháng cự. Cảnh giường chiếu tất nhiên đạo diễn không có khả năng làm thật, còn hôn diễn thì thật giả đều được.

Bất quá Lê Sơ đồng ý cũng là vì Tịch Ỷ Vân do Ninh Mạn Thanh đóng, nếu đổi là một người khác, có khả năng nàng sẽ không được tự nhiên, bao gồm hôn diễn cũng phải làm giả.

Đây là tiêu chuẩn chuyên nghiệp kiểu gì!

Đường Tòng Nam tiếp tục nằm lại trên ghế, khóc ô ô ô với Tiền Đóa Đóa.

Mấy chuyện này hắn hiểu, nhưng vẫn có loại cảm giác cải trắng nhà mình bị heo ăn rồi.

Đường Tòng Nam say không nhẹ, hắn khóc xong liền nằm xuống, trong xe lại yên tĩnh trở lại.

Khi Lê Sơ mơ màng sắp ngủ, Đường Tòng Nam chợt lộn mình như cá chép một cái, giống như người bệnh hấp hối hồi dương.

“Không biết ai diễn nữ hai nữa, quên hỏi!”

“Ninh lão sư, đạo diễn Kỷ nhắn cho em rồi.”

Lê Sơ cũng không nói nhân vật này là định cho Ninh Mạn Thanh diễn trước, khỏi mắc công Đường Tòng Nam nghĩ nhiều.

Nghe thấy cái tên này, Đường Tòng Nam an tâm nằm xuống.

Hắn nhớ rõ nàng, là người tốt.

Đầu tháng tám, Lê Sơ ngừng mọi hoạt động, cùng với Đường Tòng Nam và Tiền Đóa Đóa đến thành phố quay phim.

Phim còn chưa bắt đầu quay, nhưng Kỷ Vân đã chuẩn bị chỗ ở cho Tần Mộ xong, hắn muốn Lê Sơ có thời gian quen thuộc trước, để nàng có thể nhập vai Tần Mộ hoàn toàn, Lê Sơ vui vẻ đáp ứng, đây cũng là nàng đều mong muốn.

Trước khi bắt đầu quay chính thức, nàng vừa lúc giảm cân xong.

Thực ra dáng người hiện tại của nàng cũng đã đủ tư cách, cao 1m65 nặng 50 ký, như vậy cũng là hơi gầy, nhưng vì muốn có cảm giác đơn bạc trước màn hình, nàng cần phải giảm cân.

Vì thế trong “nhà” Tần Mộ, trên bàn cơm, Kỷ Vân, Tam Thu, phó đạo diễn và Triệu Tri Xuân đều năng nổ ăn tôm hùm đất, mà Lê Sơ lại phải ăn ức gà.

Ninh Mạn Thanh phong trần mệt mỏi đến nơi, nhìn thấy chính là cảnh tượng này.

Bên kia hùng hùng hổ hổ ăn tôm hùm đất, Lê Sơ ngồi đối diện, đôi mắt nhìn lăng lăng, cục cằn nhai cơm giảm cân giống như muốn hả giận.

Ánh đèn chiếu sáng, đem góc nghiêng gương mặt Lê Sơ chiếu đến rõ ràng, mái tóc dài đen nhánh cũng sườn mặt trắng nõn giống như bức tranh thủy mặc.

Ý nghĩ đầu tiên của Ninh Mạn Thanh là, gầy, so với trước đó thật là gầy không ít.

“Ninh lão sư!”

Lê Sơ cũng thấy cô, nhìn cô bằng ánh mắt vui vẻ.

Mệt mỏi vì chuyến bay suốt đêm phảng phất biến mất chỉ vì một cái nhìn này, Ninh Mạn Thanh thả lỏng mỉm cười với nàng.

“Ô, lão Ninh đến rồi, cùng nhau ăn nha.”

Đạo diễn Kỷ đang vùi đầu ăn tôm hùm đất ngẩng đầu nhìn lên, miệng đầy dầu sa tế hét to với Ninh Mạn Thanh.

“Rõ ràng tuổi của Ninh lão sư còn rất trẻ, sao mọi người đều kêu chị ấy là lão Ninh?”

Lê Sơ buông dĩa salad trong tay, có chút tò mò hỏi.

Kỷ Vân kêu như vậy, Triệu Tri Xuân cũng kêu như vậy, đến mức lão sư đóng vai Tần Tri Viện mẹ của Tần Mộ cũng kêu như vậy, Lê Sơ cảm thấy rất vi diệu.

Không nên nha, Ninh lão sư mới 25 26 tuổi, tuy rằng không phải là tiểu cô nương mặt búng ra sữa gì, nhưng cũng mang theo nét trẻ trung của mình. Lần đầu tiên Lê Sơ thấy cô, liền cảm thấy cô rất thích hợp mặc sườn xám làm bà chủ lớn, cổ điển xuất thần, lạnh lẽo nhưng cũng ôn nhu.

Nhưng bây giờ diễn viên hai ba bốn chục tuổi cũng kêu lão Ninh, đây là vì cái gì? Đây không phải là đường đi của nữ thần nha!

Đại hán đang ăn tôm hùm đất lâm vào trầm tư một chút: “Cũng đúng, lão Ninh đúng là còn trẻ, nhưng em ấy là cho người ta cảm giác rất ổn trọng.”

Kỷ Vân suy nghĩ, có thể là Lê Sơ chưa thấy qua bộ dáng tức giận của Ninh Mạn Thanh, lúc là Beta còn khiến người ta nhìn vào thấy âm trầm, trong lòng cũng lạnh buốt, sau khi phân hóa xong hắn có thể cảm nhận được tin tức tố của nàng, cơn gió lạnh kia quét qua hắn một cái thôi nhiệt huyết của hắn cũng đông cứng hết rồi.

“Đến đây đến đây, Lê Tử, kéo cái ghế xích qua đây xíu, để em ấy đến đây ăn, chúng ta mua tới mười hai ký lận.”

Trên bàn là bốn mâm tôm hùm đất đầy ắp, đối với Lê Sơ mà nói, nàng chỉ muốn một con tôm hùm đất sốt sate kia thôi, nhưng lại là thứ nàng không dám duỗi tay lấy.

Ô ô ô ô cái này thực cmn thích ngược mà.

“Em không ăn, ai ra chủ ý này, làm trò ăn trước mặt em ấy?”

Ninh Mạn Thanh dùng chân chống lên ghế, ánh mắt khẽ lướt nhẹ qua bốn nam nhân ngồi ở trước mắt.

Phó đạo diễn im lặng như gà con, Triệu Tri Xuân dừng lại chấm nuốt, Tam Thu tạm dừng lột tôm, Kỷ Vân yên lặng xoa xoa ngón tay.

“Là đạo diễn Kỷ, anh ấy nói em ăn rau quá chậm, muốn đến kích thích em ăn một chút!”

Ninh Mạn Thanh đến rồi Lê Sơ liền có tự tin, lên án hành vi ngược đãi tinh thần của đạo diễn Kỷ.

Những người này thực sự không phải người a! Sao có thể ăn tôm hùm đất trước mặt người giảm cân chứ? Lại còn hút khí! Lại còn mút tay! Lại còn muốn để nàng nhìn!

“Ha ha” Kỷ Vân cười hai tiếng, “Không phải đâu, chúng ta là một đoàn phim mà, tương thân tương ái như người một nhà, làm sao có thể không cứu giúp người trong thời điểm khó khăn chứ!”

Kỷ Vân lại hợp tình hợp lý nói: “Lê Tử em ấy nhạt như nước ốc, dù là em ấy ăn nhưng ta đau trong lòng, cho nên mới định để em ấy thỏa mãn tinh thần một chút, có mùi thơm em ấy ăn ngon một chút mà!”

“Nếu là người một nhà, thì cần phải đầu ra đấy!”

Ninh Mạn Thanh cười tà mị, vẫy vẫy tay với trợ lý.

Mười phút sau, trước mặt bốn vị đại hán chỉ còn cơm giảm cân.

Tôm hùm đất bị người phụ trách cất đi, nhân viên công tác có mặt ở đây ai cũng có phần.

“Ăn đi.”

Ninh Mạn Thanh ngồi lên ghế, trên mặt viết đầy hai chữ dịu dàng.

Kỷ Vân cũng không muốn cúi đầu, nhưng mà….. nhưng mà Ninh Mạn Thanh không chỉ là diễn viên tham diễn, còn là nhà tư sản a.

Đạo diễn cũng cúi đầu rồi, Triệu Tri Xuân nhìn mâm tôm hùm đất bị mang đi, rưng rưng ăn hết miếng ức gà luộc.

Lê Sơ ở bên cạnh đều muốn cười đến nội thương rồi, mặt nàng cũng sắp căng cứng lên.

“Ninh lão sư chị quá lợi hại rồi ha ha ha ha.”

Lê Sơ cười đến mức chảy nước mắt, dưới ánh đèn chiếu ra một mảnh thủy quang đầm đìa.

Không thể không nói Ninh lão sư trút giận cho nàng thật quá buồn cười, nàng ăn rất ngon, ăn xong hết phần cơm giảm cân của mình, nhìn bọn người đạo diễn Kỷ ngồi ăn.

Nàng đến nơi này cũng đã nửa tháng, người của đạo diễn Kỷ đều rất dễ ở chung, nàng cũng đã sớm bỏ câu nệ, có thể cùng bọn họ hi hi ha ha giao tiếp.

Ở đây cũng không xem là yên tĩnh, thậm chí còn có rất nhiều nhân viên công tác, có thể nói là hoàn cảnh rất ồn ào, nhưng Ninh Mạn Thanh chỉ có thể nghe thấy tiếng nàng cười.

Lê Sơ hồi lâu không nghe thấy Ninh Mạn Thanh trả lời, quay đầu nhìn cô, chợt xuyên vào đôi mắt an tĩnh kia.

Thời gian như ngừng lại, hết thảy giống như vắng lặng không tiếng động.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN