Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Nữ Chủ Đánh Dấu
Chương 60: Khí Trời Se Lạnh
Ngày Lê Sơ đi sân bay, trời mưa phùn nhỏ.
Lê Sơ tự mình lái xe đi, không mang theo trợ lý, đeo khẩu trang đội nón, đến cổng đón người.
Hiện tại là đầu xuân, thành phố này khí trời se lạnh, đa số mọi người đều mang khẩu trang, Lê Sơ trà trộn vào đám người cũng không gây quá nhiều sự chú ý.
Ninh Mạn Thanh trang điểm cũng rất bình thường, áo lông màu đen bao lấy đường cong thân thể cô, cô còn mang mắt kính màu đen, nếu không phải Lê Sơ đủ thân quen với cô, có khả năng sẽ nhận không ra.
Nàng đưa ngón cái lên ý nghĩa khẳng định với Ninh Mạn Thanh, đưa Ninh Mạn Thanh về khách sạn mà Ninh Mạn Thanh đã đặt trước.
“Đêm mai lên máy bay tiến tổ, 12h tối.”
“Bay đêm sao?
Mặt Lê Sơ nhăn lại, có đôi khi bay đường dài không khác nhau mấy, nhưng bay đêm luôn không thoải mái bằng chuyến bay ban ngày.
“Thời gian tập hợp tương đối gấp.”
Ninh Mạn Thanh cũng muốn đến sớm, nhưng bên kia công tác quá mức áp lực, cô chỉ có thể tranh thủ được bao nhiêu thời gian đó.
“Cũng không xê xích được hai ngày nghỉ, thời gian vừa đủ.”
Lê Sơ nhìn bộ dáng Ninh Mạn Thanh nhấp môi có chút ảo não, lập tức thoải mái nói.
Nàng còn muốn nói cái gì khác, nhưng lại không biết nói cái gì, nên cái gì cũng chưa nói.
Giữa diễn viên yêu đương chia tay cũng rất nhiều, đại đa số nguyên nhân đều là vì khoảng cách, có đôi khi thực sự không gặp được mấy lần, mỗi người đều sẽ cảm thấy xa dần.
Hiện tại đang là giữa trưa, các nàng không ra ngoài, trực tiếp kêu cơm trưa ở khách sạn.
Trước khi Ninh Mạn Thanh đến, Lê Sơ chỉ nghĩ muốn giành giật từng giây, nhưng khi thực sự nhìn thấy người, lại rất ngượng ngùng nói đến loại chuyện này.
Quan hệ hiện tại của các nàng có một loại ái muội vi diệu, nếu nói thẳng vào vấn đề chỉ có hai loại quan hệ diễn tả được, một là tình nhân đã thực quen thuộc, có thể quang minh chính đại với quan hệ có thể giặt được drap giường, loại còn lại chính là bạn ch*ch, chỉ vì nhu cầu.
Các nàng loại nào cũng không phải, cho nên thời điểm bây giờ, hình như cũng không phải là vì muốn cái kia mới gặp mặt.
Cho nên chiều đó, các nàng không ở khách sạn này kia, mà là cầm tay nhau chạy đến sân trượt băng tương đối nổi tiếng của thành phố chơi, có cảm giác ngây thơ khó hiểu mấy phần.
“Em cũng không phải rất rành, Ninh lão sư chị phải nắm em chặt một chút!”
Lê Sơ không phải là người biết trượt băng, trước đó nàng chỉ là trượt patin, giày trượt tương tự loại trượt băng này, Lê Sơ chỉ mới chơi hai lần.
Lúc ấy nàng cũng định học trượt băng, học xong trượt tuyết sẽ học cái này, nhưng vừa lúc lại có hứng thú với trang điểm, có cơ hội làm đệ tử của một sư phụ tốt, nàng liền bỏ cái này xuống.
Lúc nàng đi dạo vòng thành phố một chút, thấy sân trượt băng thế này, lại nhịn không được muốn đến thử.
“Được, tôi sẽ nắm chặt em.”
Ninh Mạn Thanh nhìn chim cánh cụt nhỏ Lê Sơ nhìn như rất khẩn trương, nén cười trả lời.
Các nàng cũng có tự giác là người của công chúng, khẩu trang cũng không cởi ra, chỉ có đôi mắt là có thể nhìn thấy, Lê Sơ nhìn đôi mắt đẹp Ninh Mạn Thanh cong lên, trái tim nhảy thình thịch hai cái.
Cảm giác trượt băng kỳ diệu nhưng cũng thoải mái, Lê Sơ nắm tay Ninh Mạn Thanh, thời gian từ nơm nướp lo sợ đến thả lỏng cũng rất nhanh.
Lê Sơ vốn dĩ không phải là người nhát gan, bản thân nàng cũng đã từng trượt băng rồi, vì thế nàng rất nhanh thả lỏng tay Ninh Mạn Thanh, trên mặt băng lượn hai vòng đơn giản, phát hiện bản thân mình làm được thành công xong, hưng phấn vẫy vẫy tay với Ninh Mạn Thanh.
Khi nàng thấy Ninh Mạn Thanh chụp hình mình, còn làm biểu tình một trái tim.
Ninh Mạn Thanh bấm bấm, đem bức ảnh này cài thành giao diện chat của cô với Lê Sơ, mới bỏ điện thoại di động xuống.
Sau khi cơ bản thành công xong, Lê Sơ lại học đến nâng cao, Ninh Mạn Thanh không xa không gần đuổi theo nàng, nhìn tiểu cô nương vui tươi hớn hở cười.
“Lão sư, chị nắm tay của em, cùng nhau trượt một đoạn nha!”
Lê Sơ duỗi tay với Ninh Mạn Thanh, cách xưng hô cũng thay đổi.
Nàng không kêu họ của Ninh Mạn Thanh, vì tuy rằng sân trượt băng này không đông, nhưng cũng rất nhiều người, lỡ như bị người lân cận nghe được liên tưởng đến gì đó thì không tốt, nàng muốn tránh xa loại nguy hiểm này một chút.
Lê Sơ không có mang bao tay, đầu ngón tay bị đông lạnh có chút hồng, Ninh Mạn Thanh cầm tay tiểu cô nương trắng trẻo, nghe nàng kêu, giống như có loại cảm giác kỳ quái như bản thân mình đang trộm yêu đương với nữ học sinh, cùng đưa nhau đi ra ngoài chơi lén.
Ninh Mạn Thanh vì ý nghĩ của chính mình mà nhịn không được giãn mày, nghĩ nghĩ nếu Đào Đào vẫn là học sinh, nhất định sẽ là học sinh rất ngoan, ai lại không thích tiểu khả ái như vậy đây.
Lê Sơ nắm lấy tay Ninh Mạn Thanh trượt từ đầu này đến đầu kia, kỹ thuật trượt băng của Ninh Mạn Thanh tốt hơn nàng rất nhiều, còn kéo nàng xoay mấy vòng, làm Lê Sơ vui vẻ đến mặt đỏ hồng.
Gần đó có người trượt lại, vỗ vỗ bả vai Lê Sơ, làm Lê Sơ bị dọa giật mình.
“Há, thật đúng là hai người nha, được lắm, lá gan rất lớn, nơi này nhiều người như vậy, mà dám liều mạng ra chơi?”
Người này cũng mang khẩu trang đội mũ, chỉ lộ một đôi mắt ra tới, hắn ta mở miệng nói chuyện, giọng điệu quen thuộc làm Lê Sơ biết ngay là ai.
Lê Sơ kinh hỉ nói: “Triệu ca! Trùng hợp vậy! Anh cũng đến đây trượt băng sao?”
Người trước mắt Lê Sơ đúng là người đã xa cách hơn ba tháng, người diễn nam một mà không có chút cảm tình nào với nữ một – Triệu Tri Xuân.
“Đúng rồi, anh không có công việc mới, anh còn đang chọn đây, dù sao anh cũng không vào giới giải trí vì tiền, nhà anh ở đây, anh cũng thích trượt băng, cho nên thường đến chơi.
Nói đến gần đây hai người không bận sao, còn rảnh ra tới đây ân ân?”
Gia cảnh Triệu Tri Xuân không tệ, hắn không đóng phim vì tiền, chỉ nhận mấy bộ phim mình cảm thấy hứng thú, hắn giải thích sơ qua nguyên nhân khi trùng hợp gặp ở đây, rồi kéo đề tài về lại trên người Lê Sơ và Ninh Mạn Thanh.
Hắn không nói thẳng ra hai người đang hẹn họ, chỉ dùng biểu tình mặt quỷ ra vẻ hiểu ngầm.
“Bận, cho nên tôi mới bớt thời gian đến gặp em ấy.”
Ninh Mạn Thanh xoay mặt kề sát Triệu Tri Xuân là không còn ý cười, thẳng mắt nhìn Triệu Tri Xuân nói.
Biết là bớt thời gian tới gặp, thì nên thức thời tránh xa một chút đi!
“Oa, vậy hai người đúng là không dễ dàng rồi, yên tâm đi, có tôi ở đây, sẽ không có vấn đề gì ngoài ý muốn, tôi sẽ yểm trợ cho hai người!”
Triệu Tri Xuân vừa nghe lời Ninh Mạn Thanh, cho Ninh Mạn Thanh một ánh mắt “tin tưởng tôi”.
Yên tâm, anh em nghĩa khí, tuyệt đối sẽ giấu tốt chuyện này cho chị!
Ninh Mạn Thanh và Lê Sơ đều đồng thời rơi vào im lặng, Ninh Mạn Thanh không hiểu năng lực lý giải của Triệu Tri Xuân như vậy sao có thể đi du học được, còn Lê Sơ thì lại có chút ngượng ngùng không nói.
Được rồi, quan hệ của nàng với Ninh lão sư thực sự hơi phức tạp, tuy rằng giống như hẹn hò, mà hình như cũng là đang hẹn hò.
“Hẳn là sẽ không bị chụp.”
Ninh Mạn Thanh còn muốn tranh thủ một chút, dù sao nàng cũng cảm thấy Triệu Tri Xuân là một cái bóng đèn thật lớn.
“Ninh tỷ, chị vĩnh viễn không biết paparazzi thực sự có sự kiên trì nhàm chán này đâu, có mấy lúc không phải là cố tình canh chị, nhưng là không cẩn thận bị chụp được, thì đó cũng là vấn đề lớn rồi.”
Triệu Tri Xuân tang thương thở dài, là một minh tinh nửa đêm móc chân ở ban công bị paparazzi chụp được, Triệu Tri Xuân biết đám paparazzi rốt cuộc nhàm chán đến mức độ nào.
Lê Sơ với Ninh Mạn Thanh thật ra cũng không có khẩn trương đến mức độ đó, nhưng ai biết một câu Triệu Tri Xuân nói thành sấm truyền.
Đêm đó, lúc Lê Sơ đang ở trên giường lớn khách sạn thảo luận chuyện tẩy khăn trải giường với Ninh Mạn Thanh, thì người đại diện điện đến làm Lê Sơ thiếu chút nữa nhảy từ trên giường xuống.
“Bây giờ em đang ở đâu? Đóa Đóa nói em xin nghỉ có việc bận, cho nên không mang theo em ấy ra ngoài?”
Lúc này Lê Sơ còn không biết chuyện này có liên quan đến Ninh Mạn Thanh, cho nên mới trả lời Đường Tòng Nam: “Em đang ở khách sạn, có bạn đã lâu không gặp đến, cho nên mới cùng nhau đi chơi hai ngày.”
“Bạn kia là Ninh Mạn Thanh đi?”
“A, đúng rồi, Ninh lão sư sắp phải tiến tổ, có khả năng rất lâu không gặp được, cho nên em mới xin nghỉ.” Lê Sơ trả lời đúng sự thật, dù sao Đường Tòng Nam cũng biết quan hệ của nàng với Ninh Mạn Thanh rất tốt, nàng có chút cẩn thận hỏi, “Làm sao vậy? Có chuyện gì sao anh?”
“Các người ra ngoài ăn cơm cũng không biết chú ý một chút, hiện tại mức độ nhận diễn của em không phải như trước đó nữa biết không! Ảnh em cùng đi ăn cơm với Ninh Mạn Thanh bị chụp được rồi, bên kia đã gửi ảnh chụp cho anh, muốn phí bịt miệng kìa!”
Ngữ khí Đường Tòng Nam có chút cao, hắn không phải không vui vì Lê Sơ đi ra ngoài ăn cơm, mà là bực mình vì nàng không biết chú ý chút nào.
Đặc biệt hai nàng còn là Alpha và Omega, cho dù hắn có tin tưởng giữa hai người không có gì, nhưng người khác chưa chắc sẽ tin tưởng như vậy đâu.
“Đi ăn cơm với chúng em còn có Triệu Tri Xuân, em với Ninh lão sư không có gì.”
Lê Sơ lập tức làm sáng tỏ, sau đó lại kêu rên một tiếng.
Đầu điện thoại bên kia lập tức khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có việc gì, em làm đổ nước, không cẩn thận đụng đến rồi.”
Lê Sơ có chút run run đáp lại, mở to hai mắt nhìn như muốn cầu xin Ninh Mạn Thanh tha thứ.
Miệng còn làm khẩu hình
Đừng chọc.
“Thật là, cũng không biết chú ý, bị va chạm nhiều không tốt.
Còn có đi ăn với Triệu Tri Xuân đúng không, vậy không có việc gì, nhưng mà ảnh chụp anh mua, tuy rằng biết Ninh lão sư là người tốt, giữa hai người không có loại quan hệ này, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, lần sau em ngàn vạn lần chú ý dùm anh.”
Nam mụ mụ bên kia lải nhải phân phó, cũng không biết con gái bên đầu điện thoại bên này đã sắp bị người hắn nói rất tốt kia chọc khóc rồi.
Hai mắt Lê Sơ đẫm lệ mông lung tắt điện thoại, trước sau cũng không hiểu vì cái gì Đường Tòng Nam lại tin tưởng vững chắc giữa nàng với Ninh Mạn Thanh không có việc gì.
Là bởi vì Ninh Mạn Thanh nhìn sơ qua quá chính phái sao?
Nhưng làm gì có người nào chính phái mà lại như vậy!
Đầu ngón tay Lê Sơ như lụa trắng để lại vài vết cào, đôi mắt như sương khói, như mưa như bão.
Đèn trong phòng tắt đi, phòng các nàng ở lầu cao, có thể thấy ngoài cửa sổ lập lòe ánh đèn vàng hồng từ các tòa nhà khác.
Màu hồng kia dần mơ hồ trong mắt Lê Sơ, phảng phất giống như truyền đến từ thế giới khác.
Cửa sổ dâng mù sương, tất cả đều lạnh lẽo, nhưng Lê Sơ lại cảm thấy rất tương phản.
Trong bóng đêm ẩn hiện, bộ dáng mỹ nhân cũng mơ mơ hồ hồ.
“Giữa chúng ta không có gì?”
Mỹ nhân thong thả ung dung mở miệng, ngữ khí cuối câu cũng hơi cao lên.
Tuy rằng Ninh Mạn Thanh biết Lê Sơ không muốn lộ ra cái gì trước mặt người đại diện, nhưng nghe được lời như vậy, cô vẫn cảm thấy thực không thoải mái, trong nháy mắt cảm giác không ổn này chiếm lấy lý trí của cô, khiến cô làm ra việc không bình tĩnh.
Ví như đem chuyển động đều biến thành chuyển động nhanh chóng, nhìn bộ dáng Đào Đào bị khi dễ lại không dám làm ra bộ dáng đáp lại.
Lê Sơ không biết trả lời cái gì, hít hít mũi kêu tên Ninh Mạn Thanh, mang theo chút ý vị lấy lòng.
Tin tức tố mùi mật đào biến động theo cảm xúc chủ nhân, mềm mại bám vào người Ninh Mạn Thanh, tràn đầy hương vị ngoan ngoãn.
Ninh Mạn Thanh yêu Lê Sơ ngoan ngoãn như vậy, nhưng cũng có đôi khi vì loại ngoan ngoãn này mà không kiềm chế được, giống như giờ phút này.
“Lần này sẽ buông tha em.”
Ninh Mạn Thanh cúi người nói nhỏ bên tai Lê Sơ, làm hốc mắc Lê Sơ hồng hồng.
Đây là buông tha chỗ nào, rõ ràng là càng quá đáng hơn.
Không khí lạnh bị đuổi đi từng nhịp, khiến tiếng vang cao thấp đan xen dần dần biến thành không tiếng động.
……..!
Lúc Ninh Mạn Thanh đi, cũng không để Lê Sơ đi đưa cô.
Lê Sơ trở về đoàn làm phim, có chút ỉu xìu buồn bã.
Trịnh Nhữ là người thứ hai phát hiện trạng thái dị thường này của Lê Sơ sau Tiền Đóa Đóa, nhịn không được dò hỏi nàng có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.
“Hả? Đâu có gì đâu.”
Lê Sơ nhìn cô, có chút không hiểu tại sao lại cô lại hỏi như vậy.
“Không có gì thì tốt, vì bộ dáng của chị giống như có tâm sự nặng nề, em còn tưởng đã xảy ra chuyện gì.”
Trịnh Nhữ vỗ vỗ ngực, giống như nhẹ nhàng thở ra nói.
“Nhìn bộ dáng tôi giống như là rất có tâm sự sao?”
Lê Sơ có chút nghi ngờ chỉ chỉ mặt mình, Trịnh Nhữ gật gật đầu.
Lê Sơ hoang mang, lại nhìn về phía Tiền Đóa Đóa, Tiền Đóa Đóa cũng gật gật đầu.
“Có thể là muốn ăn gà rán nhưng là người đại diện không cho đi.”
Lê Sơ khổ sở nói.
Trịnh Nhữ tràn đầy đồng cảm gật gật đầu, cảm thấy đây đúng thật là một chuyện tràn đầy khổ sở, giống như muốn ăn sô cô la nhưng người đại diện kêu không được.
Lê Sơ với Trịnh Nhữ cũng không có buồn lâu lắm, sau khi đạo diễn hô hai tiếng đã bắt đầu chuẩn bị.
Lê Sơ quay phim lần này cũng không phải quá căng thẳng, khi có thời gian rảnh, nàng đều đọc lịch sử nguyên bản liên quan đến bộ phim Ninh Mạn Thanh đóng.
Đây là người không có trong thế giới Lê Sơ, là nhân vật bổ sung trong quyển sách nàng xuyên đến, một nữ tướng quân, giới tính đầu là Thiên Càn, tên là Lăng San.
Giới tính ở cổ đại phân hóa năm 10 tuổi, lúc ấy quốc gia chiến loạn không ngừng, sau khi phân hóa xong Lăng San liền tòng quân, hào ngôn chí khí nói: Ngày nào đó quân địch cuối đầu, chỉ vì Kiến Ngã Lăng San!
Nàng cũng không phải tự cao tự đại, vì nàng cực kỳ thiện chiến, năm 18 tuổi đã trở thành đại tướng quân kiêu dũng, cả đời nam chinh bắc chiến, vì thu phục đất mất mà bôn ba không ngừng.
Không thể nghi ngờ nàng là nhân vật anh hùng, nhưng cả đời vẫn không xuôi gió xuôi nước, nàng đã từng huy hoàng cực kỳ, cũng từng bị ngờ vực lưu đày, sau khi hoàng đế mới được lựa chọn, lại được trao ấn soái, nhiệt huyết bình định giang sơn, cuối cùng lại chết trên chiến trường.
Đọc sơ qua lịch sử có thể nhìn sơ được bộ dáng nhân vật, lúc này chỉ mới bắt đầu quay thôi, nhưng Lê Sơ đã bắt đầu mong chờ được thấy Ninh Mạn Thanh biểu diễn trên màn ảnh, nàng tin tưởng Ninh Mạn Thanh nhất định có thể diễn xuất sắc nhân vật Lăng San này.
“Lê Tử tỷ, đạo diễn kêu chị!”
Nghe thấy âm thanh của Trịnh Nhữ, Lê Sơ cũng rời khỏi suy nghĩ, vào lều gặp đạo điễn, nghe đạo diễn giảng giải cho nàng.
Lê Sơ diễn vai Mãn Doanh, đa số cảnh diễn đều diễn ở phim trường, bởi vì những lần Mãn Doanh có cảnh diễn đều là cao trào trên giới tu tiên, không ở phim trường không có cách nào quay được.
Cảnh diễn của nàng không phải quá nhiều, phối hợp trình tự kịch bản cũng quay một tháng là đủ.
Ngày Lê Sơ đóng máy, thời tiết cũng không phải là quá tốt.
Không khí âm u, nhìn qua giống như trời sẽ mưa lớn, nhưng Lê Sơ xem dự báo thời tiết, chỉ thấy báo trời nhiều mây, xác suất mưa cũng không nhiều.
Lê Sơ xem dự báo thời tiết chỗ quay phim của Ninh Mạn Thanh, phát hiện hôm nay ở đó trời mưa rất to, hơn nữa đã bắt đầu mưa to từ hôm qua.
Lê Sơ nhắn tin cho Ninh Mạn Thanh, nói cô chú ý đến thời tiết một chút, bên kia không có trả lời nàng, Lê Sơ có chút bất an không hiểu rõ.
Nàng đem loại bất an này xua đi, Ninh Mạn Thanh có thể xảy ra chuyện gì đâu, chị ấy bận bịu quay phim, có đôi khi một hai ngày mới trả lời tin nhắn, đây cũng là chuyện bình thường.
Lê Sơ vào studio, vui vui vẻ vẻ chuẩn bị quay cảnh đóng máy.
Bệnh viện trấn Ninh Túc, áp lực phòng bệnh nặng nề.
Nhiễm Nhan Như đã mắng đạo diễn sản xuất một trận tơi tả, mắng không để lại chút mặt mũi nào, hiện tại nhìn thấy Ninh Mạn Thanh đang nằm, sắc mặt cực kỳ khó coi, tiếp tục hạ giọng trách cứ.
“Vì sao biết là mưa mà vẫn còn muốn quay? Vì sao không nhắc đến chuyện ngừng lại trước? Cô ấy là Alpha, thể chất tốt thì các người có thể như vậy sao? Xảy ra chuyện rồi các người ai gánh nổi?”
“Dây thép bị người động tay động chân các người vì sao không biết kiểm tra nhiều thêm mấy lần, loại chuyện này còn phải đợi tôi đến dạy các người sao?”
Lúc Nhiễm Nhan Như nhận được thông báo sợ đến mức hết máu, còn may thái độ đoàn làm phim nên này cũng rất tốt, tự điều tra rất nhanh, điều tra rõ nguyên nhân là do dây thép treo bị mòn, nhưng cái này cũng không thoát khỏi trách nhiệm của bọn họ.
Nhiễm Nhan Như còn không biết người sau giật dây là ai, người động tay chân vào dây thép đã chuyển giao về cục cảnh sát, nàng phải đợi Ninh Mạn Thanh tỉnh lại giao cho Ninh Mạn Thanh xử lý.
May mắn rơi xuống đất bùn, mặt đất bị mưa xối xuống cũng mềm xốp hơn, nếu không thương thế trên người Ninh Mạn Thanh cũng không chỉ như bây giờ.
Đạo diễn, nhà sản xuất cũng muốn biện giải một hai câu vì bản thân, diễn viên chính bị như vậy bọn họ cũng rất sốt ruột, nhưng nhìn người nằm như thế bọn họ cũng không biết phải mở miệng như thế nào, cho nên cũng dứt khoát không nói cái gì.
“Xác định tin tức đều đã chặn lại hết rồi?”
Nhà sản xuất xoa xoa mồ hôi trên trán nói, “Xác định.”
Nhiễm Nhan Như gật gật đầu, hòa hoãn sắc mặt nói chuyện với bọn họ.
Di động Ninh Mạn Thanh trên tay nàng chấn động một chút, nàng cúi đầu nhìn thông báo tin nhắn từ [Đào Đào], nhắc nhở thời tiết mưa to cho Ninh Mạn Thanh.
Nhiễm Nhan Như tắt điện thoại, cất điện thoại vào trong túi xách.
…….!
Lê Sơ diễn xong cảnh đóng máy đã là hoàng hôn, nàng nhìn nhìn di động, Ninh Mạn Thanh còn chưa có trả lời nàng.
Lê Sơ đem điện thoại cất vào túi, đi đến phòng thay quần áo, lúc chuẩn bị ra đến, bỗng nhiên nghe được một tiếng vỗ cánh bay.
Một con chim én dừng lại trên mái hiên, bay tới bay lui lượn quanh.
Lê Sơ ngửa đầu đối diện với nó, nháy mắt hỏi nó: “Chim én nha chim ém, Ninh lão sư bên kia có khỏe không?”
Chim én vỗ cánh bay đi, Lê Sơ như suy tư gì đó gật gật đầu.
“Uhm, mày nói nàng rất khỏe nha, cảm ơn.”
Lê Sơ nhịn không được cười một tiếng, cảm thấy mình như vậy thật là ngốc.
.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!