Vân Niệm Niệm nghĩ mãi không ra, kịch bản mà mình cầm lên sau khi cưới lại không phải là phim tình cảm bình thường của thiên đế thiên hậu, mà là kịch bản tiên hiệp sư đồ luyến.
Huyền Lâu một lần nữa giúp nàng tạo một thanh kiếm khác, dùng tình xương của hắn để tạo thành, thân kiếm sáng như ngọc, nắm trong tay ấm áp ôn nhu, dùng thực dễ dàng.
Huyền Lâu nói: “Có muốn học thuật ngự hay không kiếm?”
Vân Niệm Niệm: “Để ta nghĩ lại đã!”
Huyền Lâu: “Lần song tu sau, nhớ kỹ tâm pháp ta dạy cho nàng.”
Vân Niệm Niệm: “. . .”
Huyền Lâu có bệnh, hắn luôn muốn dạy nàng tâm pháp lúc song tu, Vân Niệm Niệm không hiểu: ” Ban ngày chàng cũng không có việc gì, dạy ta vài câu tâm pháp không tốt sao? Vì sao lại thích dạy vào buổi tối?”
Huyền Lâu khép sách lại, hỏi: “Lần trước, ta dạy nàng thuật tịnh tâm, nàng có nhớ hay không?”
Đầu óc Vân Niệm Niệm trống rỗng, hiển nhiên là quên hết rồi.
“Nửa năm trước lúc song tu, ta dạy nàng thuật điểm hóa. . .”
“Cái này ta nhớ, khẩu quyết là. . .”
“Nàng xem.” Huyền Lâu cười tủm tỉm nói, “Muốn để nàng ghi nhớ, cần phải dạy vào ban đêm mới đúng.”
Vân Niệm Niệm đỏ mặt ngậm miệng lại.
Sau khi Huyền Lâu ngày qua ngày tận tâm giảng bài, con đường tu tiên của Vân Niệm Niệm có một chút thành tựu, có thể ngự kiếm hạ phàm, cầm kiếm du đãng.
Thời gian cũng trôi qua mười sáu năm, thế gian không có biến hóa gì lớn, chỉ là yêu giới đã xuất hiện một yêu tinh giữ vị trí yêu quân, xuất thân là hồ yêu, mị hoặc vô cùng.
Vân Niệm Niệm đã viết qua kịch bản này, biết vị yêu quân này vốn là được miêu tả là yêu diễm loạn thế, nhưng vẫn rất hiếu kì loại mô tả yêu diễm trên sổ ghi chép của Ti Mệnh thực tế sẽ là bộ dáng như thế nào.
Vì thế, nàng tính toàn thời gian, ngồi trên trà lâu của yêu giới uống trà, muốn thừa dịp hôm nay có Hoa điển, nhìn thử vẻ mỹ mạo của yêu quân này.
Dựa theo ghi chép, yêu quân sẽ trong lúc dạo phố, bị một cơn gió bất ngờ thổi bay bức màn che, sau đó sau đó kinh diễm cả tòa thành.
Vân Niệm Niệm chọn vị trí này, là chỗ tốt nhất để xem kịch hay.
Lúc nhạc khúc nổi lên, loan xe từ Yêu cung đi ra, trên đường phố rộn rộn ràng ràng, không chỉ có yêu, còn có cả ma tộc, thậm chí còn lẫ vào không ít đạo sĩ bắt yêu trừ ma.
Yêu quân một thân xiêm y đỏ rực ngồi trên loan xe đi đến, Vân Niệm Niệm ghé vào trên lan can, mở to hai mắt chờ mong.
Lúc này, thanh âm Huyền Lâu từ đỉnh đầu của nàng bay tới: “Nàng đang nhìn ai?”
Vân Niệm Niệm càng che càng lộ: “Khục. . . Ngắm phong cảnh.”
Huyền Lâu: “Muốn nhìn hắn sao?”
Ngón tay hắn chỉ yêu quân kia, nói: “Nàng muốn nhìn thử xem dáng vẻ hắn trông như thế nào, đúng không?”
Vân Niệm Niệm: “Ha ha ha, ta không muốn xem hắn, ta chỉ muốn thấy chàng ăn dấm thôi.”
Huyền Lâu: “Cũng không phải là không thể.”
Hắn dứt lời, nhẹ nhàng vung ống tay áo lên, lập tức một trận cuồng phong thổi qua, màn che trên loan xe của vị yêu quân kia theo gió bay đi, tóc bay đến rối loạn, chậm rãi nâng lên một khuôn mặt quyến rũ.
Huyền Lâu: “Che che lấp lấp dễ dàng khiến người khác để ý tới, không bằng hào phóng để lộ ra, mới có thể để nàng biết, người bên người mới là trân bảo.”
Hoàn toàn chính xác, cũng không có gì đẹp mắt, nam nhân yêu mị không phải là gu của Vân Niệm Niệm (Chang: ulatr, ban đầu còn tưởng là nữ nhân chớ)
Nàng quay đầu, nhìn Huyền Lâu.
Huyền Lâu có chút nhướng mày: “Như thế nào? Vẫn là ta nhìn đẹp mặt hơn một bậc đi?”
“Chàng đâu chỉ hơn một bậc.” Vân Niệm Niệm khoa tay lên cao, “Chàng vẫn đang ở trên kia, sao hôm nay lại có hứng thú muốn xuống dưới này dạo chơi?”
Huyền Lâu chắp tay sau lưng, híp mắt nói: “Theo như ta nhớ, hình như hôm nay có lịch lên tiết với ai đó.”
Vân Niệm Niệm lập tức niệm quyết ẩn thân, ngự kiếm bay đi.
Đi học? Chàng mới phải đi học, ta muốn trốn học!
Ngón tay Huyền Lâu khẽ động, Sơ Cuồng dưới chân Vân Niệm Niệm kéo lấy nàng, không cho nàng trốn.
Vân Niệm Niệm giận dữ mắng mỏ Sơ Cuồng: “Hôm nay ta sẽ đem ngươi bẻ gãy!”
Huyền Lâu chậm rãi bay tới, ôm ngang nàng, nói: “Không muốn luyện công vào ban ngày, liền cố gắng vào ban đêm vậy.”
Vân Niệm Niệm: “Là chàng cố gắng hay là ta cố gắng?”
Huyền Lâu làm bộ dáng như đau bệnh tim, giả vờ yêu ớt nói: “A, là vi phu cố gắng, làm lô đỉnh cho phu nhân.”
Vân Niệm Niệm: “Thương lượng một chút, ta cũng không có chí lớn muốn phổ độ chúng sinh, tiên pháp hay tiên thuật, học chơi chơi là được rồi, chàng không cần quá mức nghiêm ngặt. . . Ta là gả cho thiên đế, không phải gả cho sư phụ a.”
Huyền Lâu: “Chỉ sợ sau này lúc nàng muốn cứu vớt chúng sinh, mới hận lúc trước không dụng tâm tu hành. Vì không để nàng buồn rầu, ta cần phải có yêu cầu nghiêm khắc. . .”
Vân Niệm Niệm: “Vậy chàng tìm cho ta sư phụ khác đi, ta không cần chàng dạy.”
Từ bên trong ống tay áo của Huyền bay ra một quyển sách, ào ào lật ra, đặt trước mặt Vân Niệm Niệm: “Là ai cùng Ti Mệnh nói, cũng muốn nếm thử kịch bản sư đồ luyến xem thế nào?”
Vân Niệm Niệm: “. . .”
Vân Niệm Niệm: “Ta sai rồi, bây giờ ta mới biết, kịch bản sư đồ luyến không bằng kịch bản tổng tài bá đạo. Van cầu chàng, quay trở lại làm bá tổng của chàng đi, ta thật sự không muốn sư đồ luyến nữa.”
“Ân, dễ nói.” Huyền Lâu cười tủm tỉm nói, “Chỉ là, Niệm Niệm, ta còn lời muốn nói.”
“Muốn trải nghiệm kịch bản Nữ đế, mở ra hậu cung ba nghìn nam nhân, cũng không cần phải che che lấp lấp.” Huyền Lâu hướng về phía nàng cười một tiếng, lông mi cong nói, “Ta có thể dùng thuật phân thân, thỏa mãn nàng, để nàng có được hậu cung ba nghìn giai lệ như mộng tưởng.”
Mặt Vân Niệm Niệm sáng rực lên.
Vân Niệm Niệm kích động.
Vân Niệm Niệm ôm cổ hắn, dùng sức hôn một cái, nói: “Huyền Lâu, chàng chính là bảo vật! Hôm nay! ! Hôm nay liền làm đi!”
Vân Niệm Niệm bất tài, thông qua việc ngủ cùng thiên đế, chậm rãi ngủ ra trải nghiệm tâm đắc, rốt cục chiếm được đột phá, ngộ đạo, có được kiếm thuộc về riêng mình.
Một thanh tiên kiếm lóe ra quang mang màu lam nhạt.
Thanh kiếm này, là nàng từ trong tim mình rút ra, dựa theo cách nói của Huyền Lâu, là kiếm bản mệnh của nàng.
Tên của kiếm này, sẽ tự hiện lên trong lòng chủ nhân, về sau, khi đã hòa hợp, sẽ được chủ nhân ban tên tục.
Huyền Lâu hiếu kì: “Kiếm của nàng, gọi là gì?”
Vân Niệm Niệm ngây người hồi lâu, cười hắc hắc, nói: “Nữ nhân thú vị.”
Huyền Lâu: “Ân?”
Vân Niệm Niệm: “Ân, gọi là Thú vị.”
Thiên đế trầm mặc hồi lâu, cười to lên.
Vân Niệm Niệm lẩm bẩm nói: “Nhìn thấy đi, cái tên này có thể chọc cười đại lão của thiên giới, thú vị đi.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Danh kiếm: A, nữ nhân thú vị.