Sau Khi Xuyên Thư Ta Phu Quân Không Phải Người - Chương 9: Nhớ mãi không quên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Sau Khi Xuyên Thư Ta Phu Quân Không Phải Người


Chương 9: Nhớ mãi không quên


Vân Niệm Niệm không ngừng cố gắng hôn xuống, mãi tới khi trời tối khuya, môi tê rần, nàng rốt cục cũng có thể tiến vào cái nhà giam nguyền rủa chết tiệt kia.

Lâu Thanh Trú chờ tại nơi này đã lâu, thấy nàng đến, ngoái đầu lại nhẹ nhàng cười cười.

“Niệm Niệm.” Giọng nói của tiên nhân, tự nhiên là cực kỳ êm tai.

Vân Niệm Niệm nghe thấy thanh âm của hắn, tai lập tức nóng lên, giơ tay che kín trái tim đang nhảy tưng tưng của mình, thầm mắng bản thân không có tiền đồ, rồi dùng ngữ khí hòa hoãn, nhỏ giọng lải nhải hắn: “Lần này vì sao lại lâu như vậy?”

“Là do ta, ta nghĩ muốn rời đi, nguyền rủa cảm nhận được nên tu bổ vết rách.” Lâu Thanh Trú duỗi ra ngón tay, chỉ hướng bầu trời rộng lớn, mỉm cười khích lệ, “Nhưng ông trời đền bù cho người cần cù. . . Không hổ là Niệm Niệm a.”

Đây là khen nàng chăm chỉ không ngừng hôn hắn à, Vân Niệm Niệm không dám nhìn Lâu Thanh Trú, ngẩng đầu nhìn trời nói: “Vậy cái nguyền rủa này. . . Ta làm như thế nào giúp ngươi giải?”

“Nguyền rủa này không một chút sơ hở, ngươi giải không được.” Lâu Thanh Trú nhẹ nhàng híp híp mắt, nói, “Nhưng biển trời sông núi nơi này thì có thể, một sợi khí tức hồn phách dị thế cùng với nhân duyên ràng buộc, có thể dẫn ta rời đi khốn ngục này, làm cho ta có thể chi phối xác phàm, tìm tới người thi chú, triệt để bài trừ nguyền rủa.”

Vân Niệm Niệm vẫn như cũ nhìn trời, đỏ mặt nói: “Ngươi cứ nói thẳng, ta nên làm như thế nào.”

“Lấy hồn phách của ngươi cùng ta tiếp xúc thân mật, mang ta nhập phàm thế, lịch kiếp nạn này.”

Niệm Niệm ngay thẳng phiên dịch: “Muốn ta ở trong này, hồn đối hồn, cho ngươi hôn thêm một ngụm?”

“Đúng là như thế.” Lâu Thanh Trú cười, nói câu, “Đường đột.”

Vân Niệm Niệm nói: “Tuy nói cứu người không cầu báo đáp, nhưng ta là một nữ nhi trong trắng, bị tiểu bộc đồng kia của ngươi cưỡng ép kéo tới nơi này, cùng với ép cưới cũng không có gì khác biệt, một lần lại một lần hôn ngươi, thoạt nhìn thì là ta chiếm tiện nghi của ngươi, nghĩ kĩ lại, lại là Thiên quân ngươi chiếm tiện nghi của nữ tử phàm nhân là ta a.”

” Ân tình của Niệm Niệm, ta nhất định báo đáp.” Lâu Thanh Trú gật đầu mỉm cười.

Vân Niệm Niệm liếc mắt một cái vụиɠ ŧяộʍ nhìn Lâu Thanh Trú, hắn một thân nhu tử, lạnh nhạt thanh nhã, mang theo nụ cười miễn cưỡng, bình tĩnh chờ đợi câu trả lời của nàng.

Vân Niệm Niệm bị choáng một lát, biết thời gian không đợi người, trước khi bản thân mệt mỏi đến ngủ gật, nhất định phải nhanh chóng đem Lâu Thanh Trú cứu ra.

Vân Niệm Niệm tiến lên trước một bước, kiên định nói: “Vậy ta liền thân thể cùng cái miệng phàm tục này độ cho Thiên quân a!”

Nghe qua thật giống như muốn làm bẩn tiên nhân.

Lâu Thanh Trú rũ mắt cười một tiếng, giang hai tay, bày ra bộ dáng mặc nàng làm thịt.

Vân Niệm Niệm đè xuống sự hưng phấn trong lòng, kiễng chân, nhắm mắt lại, chu lên cái miệng nhỏ nhắn, định hôn xuống, không ngờ Lâu Thanh Trú bá đạo nhốt chặt nàng, sau khi giúp nàng bình ổn hơi thở, lại nhẹ nhàng cho nàng một cái hôn đáp trả.

Không một chút kiều diễm, lại làm nàng cảm thấy lưu luyến không rời, lại còn . . .

Vân Niệm Niệm ngơ ngác một lát, luôn cảm giác như hắn tựa hồ cũng thổi cho nàng một miệng tiên khí?

Vân Niệm Niệm thấy môi dường như đỏ lên, đầu lưỡi ngọt lịm, chớp mắt hỏi Lâu Thanh Trú: “Sau khi tỉnh lại, ngươi có thể nhớ ta là ai sao?”

Lâu Thanh Trú cười: “Vân Niệm Niệm, ta vĩnh sinh sẽ không quên.”

“Vậy liền một lời đã định, sau khi ngươi tỉnh lại, phải hảo hảo báo đáp ta, ta là người thô tục, ta nói thẳng, ta cứu ngươi chính là muốn ngươi báo đáp!”

Lâu Thanh Trú cũng không tức giận, hắn cười tủm tỉm gật đầu: “Ta nhớ kỹ, nên như thế.”

Lấy được cam đoan của hắn, Vân Niệm Niệm nhẹ nhàng thở ra, hai mắt nhắm lại, nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Lâu Thanh Trú nửa quỳ bên người nàng, mỉm cười nhìn qua nàng.

Vân Niệm Niệm bộ dạng xinh đẹp, mặt mày hàm chứa phong tình, nhưng nàng khí chất thuần túy, trong vắt, thần sắc trong mắt sạch sẽ mềm mại, cho dù là tính toán muốn hắn báo đáp, cũng rất thản nhiên.

Đây chính là hồn phách của nàng, dùng sự thuần túy tự nhiên đem vẻ ngoài tục diễm của thân thể này kéo cho bằng phẳng, vừa độc đáo vừa đáng yêu.

Lâu Thanh Trú duỗi ra ngón tay, nhẹ nhàng chọc chọc gương mặt Vân Niệm Niệm, nguyền rủa gông xiềng trên cổ tay hắn dần dần rút đi.

Lâu Thanh Trú kinh ngạc một lát, nhẹ giọng cười nói: “Cảm ơn ngươi.”

Thoát phá Thiên khung, sóng biển đóng băng, nhà giam sụp đổ, mà Lâu Thanh Trú cũng lâm vào trong bóng đêm nặng nề, hồn phách của hắn giãn ra toàn bộ xác phàm.

Giờ Dần đã qua, Vân Niệm Niệm trở mình, mơ hồ nghe thấy được âm thanh đồng hồ nước, nàng đụng đến nguồn nhiệt bên người, mơ mơ màng màng nắm lên chăn mềm đem mình cùng cái “lò sưởi” kia cùng bọc lại một chỗ.

Giờ Mão ngày thứ hai, một đám nha hoàn bà tử đi vào đại viện, canh giữ ở gian ngoài, gọi nha hoàn Tuyết Liễu vẫn còn đang ngái ngủ kia bảo nàng đi gọi Vân Niệm Niệm rời giường.

“Hôm nay là ngày lại mặt của thiếu phu nhân, chúng ta đều đã chuẩn bị xong, mời thiếu phu nhân rửa mặt.”

Các nàng bưng các loại y phục trang sức, Tuyết Liễu sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, chạy đến phòng trong hô to với Vân Niệm Niệm: “Tiểu thư, người đến!”

Trên giường chỉ có một chỗ chăn phình lên, tựa hồ dán chặt trên người của Lâu Thanh Trú, Tuyết Liễu lại ngẩn ngơ: “Tiểu thư?”

Qua rất lâu, chỗ phình lên kia động đậy, đầu tóc rối bù xù của Vân Niệm Niệm chui ra ngoài, híp híp mắt, đánh một cái ngáp thật to: “Ăn cơm sao? Giờ nào rồi?”

“Hôm nay tiểu thư lại mặt, nhóm ma ma hầu hạ rửa mặt đã đến đợi ở cửa!”

Vân Niệm Niệm bị hai chữ “lại mặt” làm cho bừng tỉnh, nàng vội vàng ngồi dậy, đi giầy, chạy hướng ra phòng ngoài, chân vừa bước ra khỏi cửa, lại nhớ tới Lâu Thanh Trú, trở về, đẩy đẩy mỹ nhân ngủ trên giường: “Ngươi đã tỉnh chưa?”

Lâu Thanh Trú không có phản ứng.

Vân Niệm Niệm giúp hắn đắp kín chăm mền, yên lặng thầm sa sút một lát, lại giữ vững tinh thần nói: “Ta hôm nay về Vân gia bên kia nhìn xem, chờ ta trở lại, lại tới thử, độ một lần không đủ ta lại độ thêm một lần, dù sao cũng đều là hôn, thêm mấy cái nữa cũng không là gì, ta từ trước đến nay làm chuyện tốt đều làm đến cùng, đưa Phật phải đưa đến tây thiên.”

Tuyết Liễu: “Tiểu thư?”

Vân Niệm Niệm: “Đến đây.”

Nàng nói xong, khép lại tấm bình phong trong phòng, gọi nhóm ma ma tiến vào.

Trên giường, Lâu Thanh Trú có chút giật giật ngón tay, ý cười trên khóe miệng trở nên rõ ràng hơn một chút.

Tắm rửa, chải tóc, mặc quần áo.

Vân Niệm Niệm ngồi trước bàn trang điểm, tóc bị vài cái ma ma giày vò, đang tranh chấp muốn giúp nàng chải tóc thành kiểu gì.

“Thiếu phu nhân hôm nay váy lụa màu tím khói, nên dùng phi bạch* cùng màu thêu hình hoa lan, cùng chải một cái búi tóc phối trâm vàng!”

*Phi bạch: cho bạn nào không biết thì nó là tấm vải mỏng dài khẽ đặt hờ trên hai tay mà đồ cổ trang hay có á.

“Thiếu phu nhân thân thể mềm mại, mắt hạnh, lông mày lá liễu, phối cùng trân châu hay ngọc khiến thiếu phu nhân càng trở nên ôn nhu!”

“Tất cả câm miệng, để thiếu phu nhân tự mình làm chủ.”

Vân Niệm Niệm đã có kinh nghiệm, không ngừng dặn dò các nàng: “Mặc kệ là làm cái gì, đơn giản, phải tất yếu đơn giản, không thể quá lộ liễu, ta là lại mặt, không phải đi diễu võ dương oai. . .”

Ép buộc đến tận giờ thìn hai khắc, rốt cục cũng rửa mặt thỏa đáng, Vân Niệm Niệm đứng thẳng người lên, đến buồng trong cùng Lâu Thanh Trú chào từ biệt.

Nàng dạo qua một vòng bên giường, nhẹ nhàng hỏi: “Ta hôm nay mặc như vậy có đẹp hay không?”

Lâu Thanh Trú vẫn không có phản ứng, Vân Niệm Niệm cười cười, nói: “Biết ngươi xem không được, ta cố ý tới kíƈɦ ŧɦíƈɦ ngươi, muốn biết ta mặc như thế nào, ngươi liền ngoan ngoãn tỉnh lại, khen ta một cái.”

Vân Niệm Niệm đi lên liễn kiệu, đầu tiên là xuất phủ, sau đó tại cửa chính Lâu gia đổi sang một chiếc xe hai ngựa kéo.

Vân Niệm Niệm nghe thấy tới lúc đổi kiệu, giúp Tuyết Liễu vén rèm lên, ngây người.

Nàng phải ngồi trên xe ngựa treo kim bài Lâu tự lộng lẫy, sa hoa, đằng sau một đoàn người mang theo lễ lại mặt xếp thành một hàng dài đi theo, nhìn không thấy điểm cuối.

Từ đằng xa, Lâu Vạn Lý hồng hộc chạy tới, cầm lấy khăn tay chà xát mồ hôi, mắt quầng thâm nói: “Tân nương tử, đây là Lâu gia chúng ta chuẩn bị lễ lại mặt cho ngươi, ngươi cầm đi! Thời gian quá ngắn, đêm qua ta đơn giản thu thập một chút, ngươi chớ chê!”

Vân Niệm Niệm chấn kinh: Hẳn là Lâu gia khiêm tốn khoe của đi? Ngoài miệng thì nói đơn giản, trở tay một cái là một phần lễ xa hoa.

Vân Niệm Niệm ưu sầu, dựa trên trình độ phú quý của Lâu gia, sợ là muốn điệu thấp cũng khó khăn. Lúc trước là vì nữ chính Vân Diệu Âm muốn dùng, Lâu gia cuối cùng bình an quy về hoàng thất, cho nên dù làm việc khoa trương như vậy cũng không lật xe, nhưng bây giờ nàng xuyên đến đây, vạn nhất kịch bản xuất hiện thay đổi, cục thịt béo Lâu gia này, nhất định sẽ bị hoàng thất kiêng kị mà thèm nhỏ dãi.

Vân Niệm Niệm chân thành nói: “Lâu phụ, tâm ý của người ta nhận, những thứ này liền. . .”

“Nhất định phải mang theo!” Lâu Vạn Lý nghiêm mặt nói, ” Nàng dâu của Lâu gia ta về nhà ngoại cũng muốn nở mày nở mặt! Chi Lan, Chi Ngọc, đưa tẩu tử ngươi về lại mặt!”

Song bào thai hai người cưỡi ngựa mặc trang phục đỏ thẫm, xa xa đối nàng ôm quyền.

Tính tiết kịch bản đã muốn thoát ly khỏi nguyên văn, trong tiểu thuyết, nữ phụ lúc về lại mặt, dù cũng vênh váo tự đắc mang về rất nhiều lễ lại mặt, nhưng Lâu gia gia chủ cùng song bào thai huynh đệ nhưng lại không đi đưa nàng, cũng không phô trương lớn như vậy.

Chẳng biết tại sao, Vân Niệm Niệm trong lòng dâng lên một cỗ cảm động, hai tay ôm quyền, hùng hổ nói: “Vậy làm phiền nhị vị đệ đệ. Lâu phụ, ta đi một chút rồi trở về!”

Nàng đột nhiên làm ra dáng vẻ hiệp nữ hát hí khúc, làm cho Lâu Vạn Lý rất cao hứng, cũng đổi giọng, ôm quyền trả lời: “Tốt! Đêm nay ta bảo phòng bếp chuẩn bị bàn thức ăn ngon, chờ ngươi phong quang khải hoàn!”

“Cáo từ!” Vân Niệm Niệm lên xe rời đi, Lâu Vạn Lý xoa xoa ria mép, cười tủm tỉm khẽ hát, đưa mắt nhìn đội ngũ.

“Hắc hắc, rất hợp tính ta!” Lâu Vạn Lý đầu tiên là vui vẻ, sau đó lại thương xót nói, “Ai, đứa con đáng thương của ta, phụ thân giúp ngươi cưới nàng dâu tốt như vậy, ngươi cũng không dậy nhìn liếc mắt nhìn một cái. . .”

Đội xe khua chiêng gõ trống, lượn quanh nửa cái thành, tại lúc mặt trời sắp lên đến đỉnh đầu, cuối cùng cũng tới như trước cửa phủ.

Ở cửa phủ chỉ có vài cái bà chủ tử chờ đón, xa xa nhìn thấy Lâu gia song bào thai cưỡi ngựa cao to phía trước mở đường, kích động truyền báo phụ thân của Vân Diệu Âm.

Đại học sĩ đang nhàn nhã uống trà nghe hạ nhân chạy tới nói Lâu gia huynh đệ tự mình đưa đại nữ nhi về lại mặt, phun ngụm trà vừa uống ra, vội vàng, phân phó người mở đại môn nghênh đón, không được thiếu lễ tiết.

Vân Niệm Niệm xuống xe, đứng ở như trước cửa phủ ngẩng đầu nhìn tấm biển, chiếc áo choàng phú quý trên người nàng tựa như phát sáng

Nhìn lướt qua đám người đứng cửa phủ mặt mũi tràn đầy chấn kinh cùng ao ước, Vân Niệm Niệm thầm nghĩ: “Ta cuối cùng xem như đã biết, vì sao lại muốn áo gấm về quê. . .”

Nàng thô tục, dù sao nàng cũng chính là thích cảm giác người khác giương ánh mắt mơ ước nhìn mình.

Lúc Vân Niệm Niệm về đến Vân gia, Lâu Thanh Trú vốn nằm yên trên giường chậm rãi mở mắt ra.

Hắn sững sờ trợn tròn mắt, im ắng cảm thụ được thân xác phàm của mình—— thật nặng, giống như sa thân vào đầm lầy.

Hắn đứng dậy, ôm cái trán đau đớn ngồi yên bên giường một lát, chậm rãi thả tay xuống, trong lòng yên lặng lên tiếng gọi Niệm Niệm.

Bên tai mới bắt đầu có hơi ù ù mơ hồ, sau tiếng ồn ào bên ngoài càng ngày càng trở nên rõ ràng.

Lâu Thanh Trú lung la lung lay đứng lên, đẩy cửa ra, ánh nắng hắn nheo lại mắt, thân thể này của hăn không chỗ nào không đau, mỗi một bước đi, những đau đớn mà trước kia khi còn tiên thân chưa từng thể nghiệm qua tiến vào lòng hắn, đau đến hắn rét run.

Hồn phách hắn trọng thương vẫn cần Vân Niệm Niệm chữa trị, linh hồn của nàng, có thể làm nhẹ đi những đau đớn này của hắn.

Lâu Thanh Trú chậm rãi ra khỏi viện tử, nghiêng ngả lảo đảo bước đi.

Đám người ngoài viện đang vẩy nước quét nhà, trông thấy hắn đi ra, đinh đinh cạch cạch đánh rơi thùng nước cùng chổi, giống như gặp quỷ chạy quanh mà điên cuồng la hét: “Đại, đại thiếu gia tỉnh! Người đâu tới đây mau! Đại thiếu gia tỉnh!!”

Bọn hắn ầm ỹ làm đầu Lâu Thanh Trú phát đau, hắn đỡ trán, cuối cùng ngã trên mặt đất, tóc dài tán loạn một chỗ, sắc mặt trắng bệch nghiêm trọng, đối với đám nô bộc đang tiến đến dìu hắn, nói: “Vân Niệm Niệm, Niệm Niệm. . . trở về.”

Làm cho nàng trở về.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Trúc Đồng: Thiên quân tỉnh sao không trước gọi ta?

Lâu Thanh Trú: Bởi vì ta có lão bà, không cần cả ngày cùng bàn tính làm bạn.

Trúc Đồng: !?!

—————————–o————————–

Truyên được edit duy nhất tại: W A T T P A D // matcha171

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN