Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ
Từ Lĩnh đợi không bao lâu đã thấy Quý Phong từ xa xa đi tới đây, vẫn là quần jean áo thun trắng đơn giản, sạch sẽ, cứ như vậy đi tới, cô gái ven đường đi ngang qua đều liên tiếp nhìn về phía cậu.
Từ Lĩnh hút điếu thuốc, hâm mộ vẫn hâm mộ không được, lớn lên như thế nào đều là cha mẹ sinh, cái này không có cách.
Hắn nhanh chóng dập tắt điếu thuốc, xuống xe, thuận tiện mở cửa sổ thông khí, đi đến ghế phụ mở cửa xe cho cậu.
Chờ Quý Phong đi vào ngồi xuống, Từ Lĩnh lái xe không nhịn được theo gương xe nhìn đến bụng hơi hơi phồng lên của cậu: “Cậu……”
Quý Phong thấy được ánh mắt hắn, từ hai sườn áo thun trong túi lấy ra một con mèo nhỏ lớn hơn không được bao nhiêu so bàn tay, toàn thân đen tuyền, chỉ có một đôi mắt mèo xanh lục, như viên đá quý xanh lục thượng hạng.
Từ Lĩnh mắt bỗng sáng lên: “Thật là một con mèo xinh đẹp, là cậu nuôi?”
Mèo con vốn đang rúc trong ngực Quý Phong nghỉ ngơi, nghe vậy ngửa đầu liếc mắt nhìn Từ Lĩnh, lại lần nữa rũ đầu nhỏ xuống, hai chân trước khoanh lại, đầu nhỏ gác ở trên, móng vuốt nhỏ, thịt lót nhỏ, đầu nhỏ, lỗ tai nhỏ kia, dễ thương đến mức tâm can Từ Lĩnh đều run rẩy, nếu không phải hắn còn nắm tay lái, hận không thể đi sờ một cái.
Quý Phong dương dương tự đắc sờ soạng đầu mèo một phen, mèo nhỏ lệch đầu về một bên, không cho sờ: “Không phải tôi nuôi, có người tạm thời để ở chỗ tôi, nuôi một đoạn thời gian trước, đợi khi tìm được cơ hội đưa nó về chỗ chủ nhân của nó.”
Mèo nhỏ lúc này ngoài ý muốn ngẩng đầu nhìn Quý Phong một cái, rất nhanh lại rũ mắt xuống.
Quý Phong cùng Từ Lĩnh đến hội sở khi thời gian bán đấu giá bắt đầu còn có hai mươi phút, bọn họ vừa đến cửa, giám đốc Tiền sớm chờ ở tầng 1.
Tuy hai lần lấy hàng của Quý Phong đi đấu giá đều không phải đồ vật thượng phẩm nhất từ lúc hắn hành nghề tới nay, nhưng chỉ trong thời gian ngắn liên tiếp lấy ra hai thứ như vậy, trong tay đối phương tuyệt đối còn có thứ càng giá trị hơn.
Giám đốc Tiền liệt Quý Phong vào đối tượng trọng điểm để làm thân, lúc trước biết được Quý Phong muốn tới, xuống trước nửa tiếng để nghênh đón.
Từ Lĩnh chưa từng tới nơi này, đối với việc giám đốc Tiền tự mình tới đón tuy rằng thấy kỳ quái nhưng không nghĩ nhiều.
Giám đốc Tiền dọc theo đường đi giới thiệu lưu trình cho Quý Phong, chờ tới tầng 7, hắn còn phải đi sắp xếp việc khác, cho hai người bọn họ mỗi người một thẻ bài, trước khi đi dò hỏi Quý Phong có muốn đeo mặt nạ hay không, chí tôn VIP chỗ bọn họ phần lớn là người có chút thân phận, có vài người không muốn cho người khác biết mình bán đấu giá cái gì, sẽ đeo một chiếc mặt nạ.
Quý Phong xua xua tay, về sau việc cậu phải làm vốn dĩ đã rất phô trương, không cần thiết phải che mặt.
Chờ hai người vào hội trường chủ, Từ Lĩnh cùng Quý Phong dọc theo hành lang thật dài đi vào trong, Từ Lĩnh thở phào nhẹ nhõm: “Được lắm nhóc, tầng 7 này thế mà còn ẩn giấu một chỗ như vậy, Tiểu Phong cậu làm sao mà biết được?”
Quý Phong cười cười: “Tôi cũng không biết, là vị tiên sinh lúc trước mượn tay tôi giúp các anh nói cho.
Tôi cũng chỉ là giúp hắn chạy chút việc thôi.”
Từ Lĩnh tin luôn, biết đây là việc riêng tư, cũng không hỏi nhiều.
Hai người đi rất chậm, đều là lần đầu tới nơi này, còn rất hiếm lạ, cho nên khi phía sau có tiếng bước chân truyền đến, hai người cũng không để trong lòng.
Chậm rãi đi về phía trước, Quý Phong không tới để mua đồ, lần này cậu tới chỉ là muốn nhìn một chút người có duyên với vòng hồng ngọc là ai, nếu có khả năng, về sau cậu muốn mua lại những thứ mình đã bán đấu giá ra ngoài về một lần nữa.
Mặt khác thứ nhất chính là, cậu cần tiền, mà người có thể tới đấu giá hội sở này không giàu cũng quý, cậu cũng cố ý muốn mượn cơ hội kết giao với một vài người.
Từ Lĩnh hoàn toàn mua không nổi chỉ tới đây xem náo nhiệt, cho nên nhìn Quý Phong như thế, hắn cũng chậm rãi khoan thai.
Lần này khách nhân đến đấu giá hội sở đều muộn mới tới, cho nên Quý Phong bọn họ đến sớm nhất, sau đó lục tục cũng có người tiến vào, bọn họ đi rất chậm, rất nhanh có người lướt qua bọn họ.
Thỉnh thoảng có người quay đầu lại nhìn, đầu tiên là bị bộ dáng của Quý Phong kinh diễm, còn tưởng rằng minh tinh nào đó mới vừa vào giới.
Nhưng bởi vì không thân, chỉ là hơi gật đầu rồi nâng bước đi qua.
Toàn bộ hành trình Quý Phong đều bình tĩnh đáp lại, cuối cùng tiến vào hội trường, tìm được vị trí thứ hai, ngồi xuống.
Trước hai chỗ ngồi này đều là VIP chí tôn, theo sau là VIP cao cấp, theo thứ tự đi xuống.
Lần này người tới không ít, rất nhanh tình cảnh đã náo nhiệt lên, Quý Phong không muốn ngồi ở vị trí đầu quá bắt mắt, cho nên mới chọn vị trí thứ hai.
Bên tay trái cậu là Từ Lĩnh có chút khẩn trương, bên cạnh Từ Lĩnh có người ngồi xuống, hỏi Từ Lĩnh.
Từ Lĩnh tuy rằng luống cuống nhưng không biểu hiện ra ngoài, mấy năm nay đi theo ba hắn đi gặp khách hàng nói chuyện làm ăn, tài ăn nói không tồi, rất nhanh đã biết bên cạnh hắn chính là ông chủ Địch kinh doanh nhà ăn uống, ở thành phố C còn rất nổi danh, ở trung tâm thành phố trên tầng cao nhất mở một tiệm cơm Tây, lấy danh thiếp ra mời hai người có thời gian có thể tới xem một chút.
Từ Lĩnh thản nhiên nhận lấy, đưa cho Quý Phong một tấm, cất vào.
Khi Quý Phong nhận danh thiếp, cậu cười với ông chủ Địch, cậu dừng cười, chỉ là tầm mắt dừng ở trên mặt ông chủ Địch, im lặng thu về.
Khi còn có năm phút bắt đầu, bên cạnh Quý Phong rốt cuộc có người ngồi xuống, cậu nhàn nhạt nhìn sang, lại đối diện với hai cặp mắt kinh ngạc.
Một đôi mắt ngoài ý muốn, hiển nhiên không nghĩ tới lúc trước bọn họ vừa mới gặp ở quán bar, lần này thế mà ở chỗ này cũng có thể gặp được, gương mặt này của Quý Phong quá mức xuất sắc làm người ta nhìn qua khó quên, hơn nữa lại rất giống với Thụy Tuyết, nhịn không được cười cười: “Thật trùng hợp.”
Quý Phong lại không trả lời, cười như không cười nhìn về phía một đôi mắt qua kinh ngạc thiếu chút phun lửa của Phong Thụy Tuyết: “Nhưng nữ sĩ bên cạnh anh, hình như cảm thấy không vui cho lắm nhỉ.”
Phong Hạo Vũ quay đầu, thấy bộ dáng Phong Thụy Tuyết lúc này, cho dù Phong Thụy Tuyết nghe được Quý Phong nói đã thu về hơn phân nửa, nhưng khiến Phong Hạo Vũ cảm thấy cô không chỉ đơn giản là không vui như vậy.
Phong Hạo Vũ nhíu mày: “Thụy Tuyết, em làm sao vậy?” Lúc trước ở quán bar hình như cũng là như vậy: “Em quen vị tiên sinh này?”
Phong Thụy Tuyết lập tức lắc đầu: “Không quen biết!” Phát hiện mình trả lời quá nhanh, cô ta lại khôi phục thanh âm nhu tình như nước: “Em chỉ là…… Có chút ngoài ý muốn, vị tiên sinh này lớn lên có chút giống em.”
Phong Hạo Vũ đồng ý cách nói của cô ta, tin tưởng, lần đầu hắn nhìn thấy Quý Phong cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Sau khi hắn ngồi xuống, lại lần nữa vươn tay với Quý Phong: “Hai lần ngẫu nhiên gặp được xem ra chúng ta còn rất có duyên phận, Phong Hạo Vũ.
Tiên sinh họ gì?”
Quý Phong liếc tay hắn, vốn dĩ không muốn bắt, nhưng nhìn bộ dáng Phong Thụy Tuyết như lâm đại địch, cậu vươn tay giả vờ nắm một chút lập tức rút về: “Quý Phong.”
“Quý?” Đại khái là có chút kinh ngạc, trùng hợp như vậy sao? Phong Hạo Vũ nghiêng đầu nhìn Phong Thụy Tuyết: “Thật đúng là rất có duyên, nói không chừng các cậu đời trước còn là người nhà.” Bởi vì một lần nữa sửa tên, Phong Hạo Vũ không đề cập đến tên Phong Thụy Tuyết.
Phong Thụy Tuyết lại cảm thấy lời nói có ẩn ý, khi mới vừa nhìn thấy Quý Phong, cô ta thiếu chút nữa không nhịn được buột miệng thốt ra, cậu ta sao có thể ở chỗ này?
Nhưng lời đã tới bên miệng lại bởi vì Phong Hạo Vũ đang bên cạnh mà nuốt trở về, cô ta cũng là lần đầu tiên tới, vừa mới ở cửa cần phải cầm thẻ chứng minh mới có thể đi vào, hiển nhiên không có khả năng trà trộn vào được, vậy thì chính là Quý Phong được người mang vào.
Tầm mắt cô ta cố ý vô tình dừng trên người Từ Lĩnh bên cạnh Quý Phong, đoán là đối phương dẫn cậu tới, quay đầu lại muốn tra thân phận người này, nghĩ cách đuổi Quý Phong khỏi thành phố C.
Cô ta một khắc cũng đều không muốn nhìn thấy đối phương, cậu ta quả thực như một quả bom hẹn giờ, làm cô ngày đêm bất an.
Phong Thụy Tuyết bên này tâm tình không xong, Quý Phong lại lười nhìn cô ta, cúi đầu sờ sờ mèo nhỏ ló đầu ra từ trong túi không biết khi nào, đang ngửa đầu nhìn Phong Hạo Vũ và Phong Thụy Tuyết bên cạnh cậu.
Quý Phong xoa nhẹ đầu nhỏ của nó một phen, dứt khoát lôi nó ra, ôm vào trong ngực, cái được cái không mà vuốt.
Không biết có phải ảo giác hay không, cậu cảm thấy mèo nhỏ ngoan hơn không ít, cũng không trốn.
Xem ra là ở trong hoàn cảnh lạ, nên căng thẳng?
Động tác của cậu càng thêm mềm nhẹ, mà Phong Thụy Tuyết ở một bên vẫn luôn chú ý động tác của cậu, trong ánh mắt hiện lên oán độc, nhưng cô ta lại không dám thật sự mắng chửi người ở trước mặt Phong Hạo Vũ, mấy năm nay cô ta ở trước mặt hắn biểu hiện dịu dàng nhu nhược, cô ta không thể *OOC.
(*Phá hỏng thiết lập nhân vật)
Phong Thụy Tuyết cầm khăn cố ý nghiêng đầu đánh vài cái hắt xì, hắt xì rất nhỏ, vừa nhìn là biết làm bộ làm tịch.
Chỉ tiếc Phong Hạo Vũ không nhìn ra.
Từ Lĩnh ở một bên đã sớm nhìn ra Phong Thụy Tuyết giả vờ, chỉ là bởi vì không quen biết nên cũng không hé răng, nhìn một màn này, da đầu tê rần: Dáng vẻ kệch cỡm này, Phong đại thiếu gia kia thế mà không nhìn ra?
Phong Hạo Vũ không chỉ không nhìn ra, còn quan tâm ôm vai cô ta: “Làm sao vậy? Không thoải mái?”
Phong Thụy Tuyết hạ giọng, rồi lại cố ý để Quý Phong nghe được: “Chắc là…… Là dị ứng với lông mèo.” Lời này của cô ta vừa ra, Quý Phong chỉ nhướng mày, cậu không nhớ rõ cô em gái này của mình dị ứng với mèo.
Mà mèo con trong ngực cậu không biết vì sao, đột nhiên ngồi dậy xù lông.
Quý Phong nhanh chóng vuốt vuốt lông nó, mèo nhỏ vẫn luôn ngửa đầu, bị Quý Phong nhéo thịt sau cổ cũng phun nhiệt khí, cuối cùng vung vẩy đuôi, chui vào túi một lần nữa, ai cũng không thèm để ý tới.
Phong Hạo Vũ càng thêm kỳ quái: “Hả? Nhưng lúc trước đi tới chỗ Ngũ thúc bái phỏng, cũng nhìn thấy mèo Ngũ thúc nuôi, sao không thấy em từng nói?” Lúc ấy hắn nhớ rõ Thụy Tuyết còn khen mèo của Ngũ thúc lớn lên rất đẹp còn rất ngoan, về sau cũng định nuôi một con gì đó.
Phong Thụy Tuyết ủy ủy khuất khuất: “Em còn không phải sợ chọc Ngũ thúc không vui nên vẫn luôn cố nén không nói sao.”
Phong Hạo Vũ nhìn vành mắt Phong Thụy Tuyết đều đỏ lên, đau lòng: “Vậy em nhịn một chút, rất nhanh sẽ kết thúc.” Thanh âm hắn ép tới mức trầm thấp, hiển nhiên là tin.
Từ Lĩnh ở một bên nhìn Phong Hạo Vũ như nhìn vật hiếm lạ: Bên ngoài đều đồn Phong Hạo Vũ trẻ tuổi rất có tiền đồ, nhưng xem ra…… Mẹ nó là đầu óc có chút ngu xuẩn thì có.
Sao lời nói dối hiển nhiên như thế mà hắn có thể tin? Tin!
Quý Phong và Từ Lĩnh liếc nhau, ý vị sâu xa cười một cái.
Phong Thụy Tuyết nhược nhược mở miệng tiếp tục mách lẻo: “Nơi này có thể mang sủng vật tới sao?” Quý Phong chỉ là người xa lạ, cô ta chính là vị hôn thê của hắn, trường hợp này còn mang theo sủng vật bị người ta chán ghét vì không suy nghĩ cho mọi người, lời ngầm chính là đối phương không có giáo dưỡng, rất không có giáo dưỡng, cùng đó khẳng định nhân phẩm cũng không ra sao.
Quý Phong hiển nhiên cũng không nghe nói là không thể mang sủng vật vào, cậu vốn không có bao nhiêu kiên nhẫn với Phong Thụy Tuyết: “Vị nữ sĩ này sống ở bờ biển sao?”
Phong Hạo Vũ và Phong Thụy Tuyết nghi hoặc nhìn qua: “?”
Quý Phong trào phúng mở miệng: “Quản thật nhiều.”
Phong Hạo Vũ hiểu ra là bị đối phương nghe được, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên: “Xin lỗi, bởi vì Thụy Tuyết em ấy có chút dị ứng lông mèo, cho nên……”
Quý Phong trực tiếp ngắt lời hắn: “Vậy thì cô ta dị ứng cũng thật đủ lợi hại, cách một người cũng chưa đụng tới mèo mà cô ta còn có thể dị ứng, cô ta có chỗ nào là dị ứng chứ, căn bản là không thể hô hấp cùng một bầu không khí với mèo thì có.
Vậy thì Phong tiên sinh về sau vẫn nên nhốt cô ta ở trong nhà đừng ra ngoài là được, bằng không ở trên đường gặp được con chó con mèo lại đi ăn vạ người ta, Phong gia các anh…… Sẽ không phải là để cô ta ăn vạ mới làm giàu được đi?”
Phong Hạo Vũ lúc này cũng nghe ra đối phương đang trào phúng, sắc mặt cũng khó coi: “Quý tiên sinh, cậu……”
Quý Phong ôm ngực, né tránh sang một bên: “Muốn bắt đầu ăn vạ sao?”
Phong Hạo Vũ náo loạn không còn mặt mũi, Phong Thụy Tuyết ở một bên cũng tức giận đến sắc mặt trắng bệch: “Cậu nói bậy gì đó?”
Quý Phong: “Nói bậy việc cô dị ứng lông mèo đó.”
Phía sau có người không nhịn cười ra tiếng, dị ứng lông mèo, đúng là nói bậy.
Phong Thụy Tuyết cắn răng: “Tôi chính là dị ứng với lông mèo, cậu mang theo sủng vật vào, ai cho phép?”
Quý Phong vừa vặn nhìn thấy giám đốc Tiền, vẫy tay, giám đốc Tiền tới đây, nhìn thấy Phong Hạo Vũ thì cười gật gật đầu, nhưng chỉ là khách khí, một nhà Phong Đại Hải bên ngoài đều tự xưng mình là thân thích của lão tổng tập đoàn Phong thị, nhưng việc trong nội bộ vị Phong tổng kia không cho Phong Đại Hải tiến vào tổng công ty thì bọn họ rất rõ ràng, cũng không đắc tội, sau đó cung cung kính kính dò hỏi Quý Phong: “Quý tiên sinh, làm sao vậy?”
Quý Phong ôm mèo nhỏ ra: “Hội sở đấu giá của các anh không thể mang sủng vật vào sao?”
Giám đốc Tiền kinh ngạc: “Tất nhiên không có quy định này.” Rốt cuộc thì có vài ông chủ bà chủ có yêu thích đặc thù, coi sủng vật nhà mình như con trai con gái, hắn cũng không dám nói như vậy, không phải là tự vứt việc làm ăn đi sao?
Quý Phong cho giám đốc Tiền rời đi, lúc này mới nhìn về phía Phong Thụy Tuyết: “Nghe được chưa? Không phải chúng tôi không có quy củ, mà là cô nhiều chuyện.”
Khi Phong Thụy Tuyết tức giận đến sắc mặt trắng bệch thì bổ thêm mấy câu: “Hơn nữa dị ứng chẳng lẽ còn bởi vì ở nơi không giống nhau thì chốc lát lại có, chốc lát lại không? Phong đại tiểu thư năm đó còn họ Quý, ở trong núi cũng chính là ở cùng con chó con mèo tám năm, khi đó cũng không có một lần dị ứng, thật đúng là hiếm lạ đấy.”
Lời này dứt, không chỉ Phong Hạo Vũ, mà mấy người ở phía sau đang dựng lỗ tai lên cũng nghe thấy được hương vị bát quái.
Bọn họ thật sự vừa mới nghe được là Phong Hạo Vũ không giới thiệu Phong Thụy Tuyết, nhưng Quý tiên sinh này làm sao mà biết được? Quý tiên sinh họ Quý, vị kia lúc trước cũng họ Quý? Chẳng lẽ…… Không phải như bọn họ nghĩ chứ?.