Sau Khi Xuyên Trở Về Hắn Vuốt Trọc Hào Môn Bá Miêu - Chương 17: Kinh Thị
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
45


Sau Khi Xuyên Trở Về Hắn Vuốt Trọc Hào Môn Bá Miêu


Chương 17: Kinh Thị


Quý Phong nhìn tơ tình quấn trên ngón tay áp út của Tần Duệ, biểu tình càng thêm nghiêm trọng.
Bốn người giáo sư Tần thấy sắc mặt cậu không tốt, cố nén lòng kính sợ với Quý Phong mà tiến lên một bước, chờ đến gần rồi, cũng theo tầm mắt Quý Phong thấy rõ vạch đen vô duyên vô cớ xuất hiện trên ngón tay Tần Duệ.
Triệu nữ sĩ kinh hô thành tiếng trước: “Đây, đây là cái gì? Trên tay Duệ Duệ sao lại có cái bớt này? Trước kia chưa từng thấy mà?”
Quý Phong không lừa bọn họ: “Đây không phải bớt, mới xuất hiện một tháng trước.”
“Một tháng trước?” Triệu nữ sĩ lẩm bẩm một tiếng, tâm tư bà tỉ mỉ, liên tưởng đến cô bạn gái mà Quý Phong vừa hỏi lúc trước, sắc mặt đại biến: “Cô gái Diệp Uyển kia một tháng trước xảy ra chuyện, chẳng lẽ…… Duệ Duệ hiện giờ bị như vậy có liên quan đến Diệp Uyển?”
Bởi vì quá mức khiếp sợ, ngực bà kịch liệt phập phồng, sắc mặt khó coi.
Nếu đây là sự thật, vậy, vậy có chuyện gì thế này? Chẳng lẽ Diệp Uyển không còn sống, còn muốn bắt con trai bà chôn cùng sao? Nhưng con trai bà đã sớm chia tay với cô gái kia rồi mà?
Quý Phong gật đầu: “Có liên quan đến cô gái kia.

Có người âm thầm động tay động chân lên người hai bọn họ, Tần Duệ nói ra sinh thần bát tự của mình, phỏng chừng cũng cho đi máu và tóc của bản thân, người nọ dùng những cái này kết *âm hôn cho Tần Duệ và Diệp Uyển quá cố.

Sợi tóc trên ngón áp út này hẳn là của bạn gái cũ của anh ấy, tình huống hiện giờ của hai người đã định là âm hôn rồi, cho nên tơ tình này mới có thể xuất hiện trên ngón áp út của Tần Duệ.” Cậu rũ mắt xuống, sắc mặt không quá tốt, nếu cậu đoán không sai, Tần Duệ hôn mê bất tỉnh có một tầng liên hệ như vậy thì có lẽ Tần Duệ bị tai nạn giao thông không phải ngoài ý muốn.

Triệu nữ sĩ bị lời Quý Phong nói dọa sợ tới mức sắc mặt thảm không ra hình người: “Âm, âm hôn?”
Cái này bà chỉ được nghe nói từ thế hệ trước, không chỉ chưa từng thấy mà cũng chưa từng nghe qua…… Nhưng loại chuyện như vậy sao lại dính lên người Duệ Duệ nhà bà?
Lần này cả giáo sư Tần và bác sĩ Lưu sắc mặt đều không tốt, giáo sư Tần mới chứng kiến một màn vừa rồi đã sớm hoàn toàn tin tưởng bản lĩnh của Quý Phong.
Giáo sư Tần miễn cưỡng khắc chế sử phẫn nộ trong lòng, hít sâu một hơi hỏi: “Duệ Duệ lần này bị tai nạn giao thông, có phải cũng có liên quan đến cô gái kia không?”
Quý Phong gật đầu: “Gián tiếp có liên quan, nhưng cũng không phải trực tiếp.

Cho dù không bị tai nạn giao thông cũng sẽ xảy ra chuyện khác, bởi vì kết âm hôn, trên người Tần Duệ sẽ nhiễm tử khí của người đã khuất, khí chất quanh thân cũng sẽ thay đổi, hấp thu âm khí tàn lưu ở trần gian.

Mấy ngày tiếp theo, thân thể anh ấy sẽ yếu dần đi, còn gặp xui xẻo, ốm vặt không ngừng, đại họa không dừng, vận xui không dứt.

Lúc này mới đưa tới trận tai nạn giao thông anh ấy vốn không nên có.

Hơn nữa thân thể anh ấy quá yếu, bệnh viện vốn là nơi người chết không ít, âm khí quanh quẩn bên người anh ấy càng tăng lên, đây mới là nguyên nhân chủ yếu dẫn tới việc anh ấy không tỉnh lại.

Nếu tiếp tục kéo dài, sợ là…… Không sống được bao lâu.”
Chân Triệu nữ sĩ mềm nhũn thiếu chút nữa ngã xuống đất, được giáo sư Tần miễn cưỡng đỡ lấy, tuy ông tu dưỡng có tốt đến đâu đi chăng nữa nhưng lần này cũng không nhịn được lên tiếng trách cứ: “Rốt cuộc Duệ Duệ nhà tôi có bao nhiêu thâm thù đại hận với cô gái kia mới có thể khiến cô ta tàn nhẫn như vậy? Chết rồi cũng muốn lôi Duệ Duệ nhà tôi đi cùng?”
Quý Phong nhìn ấn đường Tần Duệ biến thành màu đen: “Hẳn không phải là ý muốn của Diệp Uyển, nếu là ý nguyện của chính người chết trước khi chết để lại, sợ là Tần Duệ đã không sống được đến bây giờ, hẳn là…… người nhà cô ấy ra tay.”
Vì sao ư, chắc là không muốn nhìn con gái mình cô độc chết một mình.
Hoặc là có hiểu lầm gì đó, lầm tưởng Diệp Uyển nhớ mãi không quên Tần Duệ trước kia, nên lúc này mới vì hoàn thành tâm nguyện của con gái mà lấy Tần Duệ tới chôn cùng.
Nhưng mặc kệ là trường hợp nào, lòng dạ Diệp gia này quá mức ác độc, quá tổn hại âm đức.
Triệu nữ sĩ kiềm chế lại, khóc thành tiếng: “Đại sư, Duệ Duệ nhà tôi có thể…… cứu được không?” Đã bị kết âm hôn kia rồi, nghe quá dọa người, Duệ Duệ nhà bà còn có thể sống nổi sao?
Quý Phong cũng bị đáy mắt tuyệt vọng của Triệu nữ sĩ đả động, nhẹ giọng trấn an: “Sẽ không có việc gì, trước tiên cháu giúp anh ấy ngăn chặn sợi tơ tình này, chờ tình huống anh ấy ổn định một chút, chúng ta đi một chuyến đến Diệp gia, tìm về máu và tóc mà Diệp gia lấy được là có thể giải trừ, đến lúc đó Tần Duệ tự nhiên sẽ tỉnh lại.”
Nghe thế, không chỉ Triệu nữ sĩ mà đám người giáo sư Tần cũng rất vui vẻ.
Bác sĩ Lưu thở phào nhẹ nhõm: “Sư phụ, nếu Tiểu Phong đã nói như vậy thì Duệ Duệ nhất định không có việc gì, thầy đỡ sư mẫu ngồi xuống trước đi.”
Triệu nữ sĩ làm sao mà ngồi được, đôi mắt trông mong nhìn Quý Phong.

Quý Phong cũng không trì hoãn, nếu đã biết căn nguyên mọi chuyện, cậu ra tay vẽ nhanh một tấm Thanh Tà Phù và một tấm Bùa Hộ Mệnh.
Thanh Tà Phù vừa ra, âm khí không nhìn thấy đã tích góp hơn một tháng nay quấn quanh thân Tần Duệ hóa thành một luồng khí đen tràn ra từ trong thân thể hắn, chỉ là những thứ đó người bình thường không nhìn thấy được.
Ở trong mắt đám người giáo sư Tần nhìn thấy bùa vẽ quỷ kia du tẩu một vòng quanh thân Tần Duệ, rồi đột nhiên bay tới giữa không trung, tự cháy thành tro tàn.
Cùng lúc đó, Quý Phong cuốn Bùa Hộ Mệnh lên ngón áp út có quấn tơ tình của Tần Duệ, sắc vàng nhoáng lên, lập tức hóa thành một vệt ánh sáng khắc vào ngón tay Tần Duệ, lá bùa cũng biến mất không còn tung tích.
Hai lá phù này vừa phát huy, Tần Duệ hôn mê bất tỉnh tuy chưa tỉnh lại nhưng sắc mặt tái nhợt đã hồng hào lại không ít.
Mọi người nhìn tình cảnh này tức khắc đều sửng sốt, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, nhưng cùng lúc đó ập đến là kính nể và kích động.
Giáo sư Tần càng hổ thẹn không thôi, ông nâng Triệu nữ sĩ dậy, nghĩ lại mà sợ.
Nếu không phải bác sĩ Lưu đề cập tới chuyện này, nếu không phải ông sửa lại quyết định, lại chờ thêm một đoạn thời gian nữa, Duệ Duệ chẳng phải là sẽ chết sao?
Đến lúc đó người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, về sau nếu biết được vốn có thể cứu chữa, đến ý nghĩ ăn tươi nuốt sống chính mình ông cũng đã nghĩ ra.
Tuy tơ tình trên người Tần Duệ tạm thời có thể ngăn chặn, nhưng nếu muốn giải quyết hoàn toàn thì vẫn phải đi một chuyến đến Diệp gia.
Đám người giáo sư Tần sốt ruột cứu người, Diệp gia ở Kinh thị, đi qua một chuyến cũng phải tốn mấy giờ đồng hồ.
Triệu nữ sĩ vốn dĩ cũng muốn đi, nhưng bị giáo sư Tần dùng lý do không ai chăm sóc Tần Duệ để giữ lại, đoàn người đi về thu dọn đồ đạc trước, sau đó xuất phát.
Quý Phong và Lưu Doãn về Lưu gia một chuyến, Lưu Doãn thu dọn hai bộ quần áo đơn giản của mình và bác sĩ Lưu, Quý Phong mang theo vài bộ quần áo, vác theo túi đựng mèo, ngồi lên xe, đoàn người lái về phía Kinh thị.
Miu nhãi con vốn dĩ không hiểu tình huống ra sao, đến khi nghe được bác sĩ Lưu và giáo sư Tần nói chuyện trên đường cũng đã hiểu đại khái, rũ mắt xuống, coi như đã rõ tình huống xảy ra gần đây.
Mèo nhỏ hiển nhiên không ngờ tới mình tránh được cái khó, nhưng lại đụng vào tay một người…… bản lĩnh không tầm thường.
Mà người này, còn có chút đam mê đặc thù.
Ví dụ như, lúc này ôm nó thành một cục vào trong ngực, thỉnh thoảng sờ hai cái: Cậu ta đang ỷ vào việc trong xe này nhỏ, nó chạy không thoát!
Còn làm sao được nữa? Nó thật sự có thể làm trò trước mặt nhiều người như vậy mà bay lên không trung được sao?
Mèo con dứt khoát làm ổ ở đấy chợp mắt: Không cảm nhận được, không cảm nhận được…… Không phải sờ nó, không phải sờ nó.
Quý Phong vẫn luôn trộm quan sát phản ứng của mèo nhỏ, phát hiện điểm này thì cảm thấy sâu sắc vui mừng, như có chung vinh dự với các lão cha được giải nỗi sầu: Miu miu nhà mình, cuối cùng cũng chấp nhận cậu âu yếm.
Mèo con còn hắt xì một cái, trong xe quá lạnh, lại chui vào trong lòng Quý Phong.
Thôi, sờ một chút là sờ, sờ nhiều chút cũng là sờ.
Giáo sư Tần ngồi ở ghế phụ, từ gương xe nhìn thấy bộ dáng người trẻ tuổi mặt mày dịu dàng vuốt mèo con, dưới sự kinh ngạc cũng không nhịn được mà bật cười một tiếng.

Trước đó bởi vì quá mức lo lắng cho tình huống của Duệ Duệ, hiện giờ đã biết Duệ Duệ được cứu nên tâm trạng thả lỏng, lòng cảm kích Quý Phong cũng tức khắc nảy lên, vốn đang nghĩ nên báo đáp ân cứu mạng của Quý tiểu tiên sinh với Duệ Duệ như thế nào.

Trừ việc này ra, hiện giờ xem ra có thêm một cách, hôm khác nhìn xem có con mèo nhỏ ngoan ngoãn nào khác hay không, Quý tiểu tiên sinh yêu mèo như vậy, có lẽ muốn nuôi thêm mấy con, đến lúc đó hỏi thử một chút, nếu Quý tiểu tiên sinh đồng ý, ông sẽ đi tìm một hai con đưa tới.
(Phong ngũ miêu đâu kìa, anh sắp thất sủng rồi kkkk=))))
Khi mấy người bác sĩ Lưu lái xe đến Kinh thị thì trời vừa sáng, Lưu Doãn một đêm mỏi mệt mơ màng sắp ngủ, bác sĩ Lưu thức đêm quen rồi nên không có gì, giáo sư Tần lo lắng cho con trai cũng không ngủ được, lại nghĩ đến Quý Phong, vốn dĩ muốn tìm khách sạn để Quý Phong nghỉ ngơi một chút trước.
Quý Phong nhìn ra ý định của bọn họ thì từ chối: “Lập tức tới Diệp gia đi, cháu không buồn ngủ.”
Bác sĩ Lưu và giáo sư Tần nhìn tinh thần cậu vô cùng tốt, hoàn toàn không nhìn ra đã một đêm không ngủ, nghĩ nghĩ rồi đồng ý.
Giáo sư Tần biết Diệp gia ở Kinh thị, mới biết từ một tháng trước khi Tần Duệ muốn đến Kinh thị, địa chỉ cụ thể trên đường đi ông đã hỏi một người bạn học của Tần Duệ, bạn học kia liên hệ với một người bạn thân của Diệp Uyển lúc còn sống lấy được địa chỉ.
Đoàn người ngay lập tức lái xe đến Diệp gia.
Khi đến bên ngoài khu biệt thự Diệp gia thì bị bảo vệ trông cửa cản lại, bọn họ trực tiếp xuống xe, giải thích lý do đến, kêu bảo vệ gác cửa cứ thông báo cho Diệp gia, nói cho bọn họ là “Thông gia” tới tìm.
Bảo vệ gác cửa vừa nghe là thông gia, sau khi kinh ngạc cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng liên hệ.
Diệp gia ở Kinh thị có mấy sản nghiệp, tài sản khá dồi dào, nơi ở cũng là tiểu khu xa hoa, Diệp gia bên kia nhận được điện thoại vốn đang kinh ngạc không thôi, nhưng khi nghĩ thông suốt ý nghĩa câu trào phúng “Thông gia” của giáo sư Tần thì sắc mặt khẽ thay đổi, lề mề chậm chạp mới gọi điện thoại tới một lần nữa để bảo vệ mở cửa cho vào.
Giáo sư Tần vẫn luôn cho xe ngừng ở ngoài Diệp gia sắc mặt cũng khó coi, ông nói “Thông gia” cũng không sai, rốt cuộc thì đã kết âm hôn rồi, chỉ là đương sự bọn họ lại không biết.
Khi Quý Phong bọn họ tới chưa đến 8 giờ, cha Diệp còn chưa đến công ty, ngoại trừ Diệp đại ca ngủ bên ngoài cả đêm không về thì cha Diệp mẹ Diệp đều ở nhà.
Trong khoảng thời gian đoàn người Quý Phong tới đây, bọn họ đã thương thảo xong đối sách, hai người kêu bảo mẫu đưa đoàn người giáo sư Tần đi vào.
Cha Diệp mẹ Diệp ngồi trên sô pha trong phòng khách, nhìn bọn họ, chỉ lạnh lùng cau mày: “Thì ra là giáo sư Tần, Uyển Uyển nhà tôi lúc trước chỉ yêu đương với Duệ Duệ nhà ông nửa năm nhưng đã sớm chia tay rồi, sao tới miệng ông lại biến thành thông gia? Cơm có thể ăn bừa, nhưng lời không nên nói bậy.”
Cha Diệp mẹ Diệp đoán được chắc là Tần gia bóng gió nghe được chút gì đó, nếu không sẽ không vô duyên vô cớ nói cái gì mà thông gia, nhưng bọn họ cắn chết cũng không thừa nhận, vị đại sư kia nói, chỉ cần không giao hai món đồ kia của Tần Duệ ra, tuyệt đối sẽ không thành vấn đề.
Nghe nói thằng nhóc Tần gia kia đã sắp không xong rồi, Uyển Uyển nhà bọn họ thích cậu ta như vậy, chính cậu ta nguyện ý giao ra mấy thứ này cũng không trách bọn họ được, đương nhiên bọn họ chưa nói rõ là muốn làm gì, chỉ nói là muốn chôn cùng Uyển Uyển để tưởng niệm, lúc ấy thằng nhóc Tần gia kia mới đồng ý, nhưng điều này không quan trọng.
Quan trọng là đã kết rồi, sự thật đã thành kết cục đã định, Uyển Uyển nhà bọn họ ở dưới đất cũng không cô đơn nữa.
Hơn nữa, xảy ra tai nạn giao thông cũng không phải bọn họ ra tay, đó là việc ngoài ý muốn, cũng mặc kệ, là chuyện của mấy người kia.
Đây là mệnh! Đây đều là mệnh của chính Tần Duệ!.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN