Trận chung kết tổng cộng có tám trường học, khi điểm của bảy tổ trước đã ra, bọn họ vừa thấy một tổ cuối cùng tuy là ông Chu nổi danh trong giới thi họa dẫn đội nhưng một vị cuối cùng thực sự rất lạ mắt.
Có một người biết tình huống tối hôm qua của đoàn người ông Chu ở khách sạn nên giải thích một phen.
Mọi người đều biết người trẻ tuổi lạ mặt này tạm thời được tìm tới, vậy thì căn bản không cần xem đội này của ông Chu nữa, ít nhất ba hạng đầu chắc chắn rơi vào bảy đội trước bọn họ.
Cảm thấy chính bản thân mình thắng chắc, giành được hạng nhất chính là Kinh thị đại học D, lần này dẫn đội là giáo sư Bàng.
Hắn và ông Chu ở trong một hiệp hội thư pháp, ông Chu có tư lịch cao, lúc trước là hội trưởng của hiệp hội, mấy năm nay đã lui ra dạy học ở đại học C.
Giáo sư Bàng rất tự phụ, hiện giờ là phó hội trưởng, cảm thấy bản thân *sóng sau đè sóng trước, nghe nhiều lời khen ngợi ông Chu, đáy lòng rất không phục.
(*Lớp người đi sau càng tài giỏi hơn lớp người đi trước)
Trừ cái này ra, nguyên nhân chủ yếu là trước khi ông Chu lui ra, giáo sư Bàng và hội trưởng hiện giờ là Vu Hằng đều có tư cách cạnh tranh, cuối cùng ông Chu nhường vị trí lại cho Vu Hằng.
Giáo sư Bàng cảm thấy ông Chu có tư tâm, Vu Hằng là học sinh của ông ta nên ông ta mới có ý thiên vị.
Mấy năm nay hắn vẫn luôn âm thầm nói không ít lời không hay, đều nhằm vào ông Chu, không phục hội trưởng Vu.
Điểm của bọn họ xếp thứ tư, sáu người, tổng điểm 54.
3, trung bình mỗi người 9.
05, điểm này đã là tương đối cao, ôm chắc giải nhất.
Hắn đắc ý nhìn sắc mặt ông Chu trên ghế khán giả phía đối diện, đặc biệt là nhìn thấy bộ dáng ông cau mày sầu tư, đáy lòng mang theo chút vui sướng, vuốt một chuỗi ngọc hộ thân trên cổ tay, đặc biệt là khi điểm của năm người một tổ cuối cùng vừa cho ra, hắn thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng: Cho dù bản thân thành tựu cao thì thế nào? Một đống tuổi rồi, học sinh dạy ra lại một thế hệ không bằng một thế hệ, sợ là khí tiết tuổi già đều không bảo đảm được.
Trải nghiệm đọc.