Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ
Vốn dĩ trong lòng Phong Đại Hải vẫn còn có chút hoài nghi, chờ đến khi tới bên cạnh ông chủ Diệp kia, nghe thấy hắn tự giới thiệu, Phong Đại Hải mừng rỡ như điên.
Ông chủ Diệp này ở Kinh thị nắm giữ ba công ty lớn, người ở thành phố C đều từng nghe về hắn.
Phong Đại Hải hoàn toàn tin tưởng, phỏng chừng có đánh chết ông ta cũng không thể tưởng tượng được ông chủ Diệp trong miệng ông ta mỗi ngày hốt vàng hốt bạc cũng chẳng qua chỉ trong một tháng các tòa cao ốc cứ thế sụp đổ, lần này hắn tới tham gia yến hội cũng chỉ là muốn tìm người coi tiền như rác, bổ khuyết thâm hụt.
Ông chủ Diệp ngay từ đầu cũng không coi trọng Phong Đại Hải, nhưng khi nghe ông ta nói là anh trai của Phong tổng tập đoàn Phong thị thì lập tức nhiệt tình không thôi.
Phong Đại Hải không có tiền, nhưng chỉ cần tròng người vào rọ, vị Phong tổng kia chẳng lẽ còn có thể mặc kệ anh trai của mình hay sao?
Một người lấy ra tư thế đàm phán, một người cố ý muốn đạt được lợi ích, hai người rất nhanh đã ăn nhịp với nhau.
Quý Phong đứng cách đó không xa lạnh nhạt nhìn hai người mới chỉ chưa tới mười phút đã uống rượu trò chuyện đến vui vẻ.
Cậu mặt vô cảm nhìn Phong Đại Hải hiện giờ quanh thân lây dính vận đen tương tự trên người ông chủ Diệp, cùng với ấn đường của ông ta có tai ương hao tiền, khóe miệng cong cong.
Mèo con trong ngực cậu ngay từ đầu không biết cậu muốn làm cái gì, đến khi quan sát từ đầu đến đuôi, nhìn thấy ông chủ Diệp kia bị Quý Phong phê là phúc đổ vận cạn thì cũng hiểu ra một chút.
Quý Phong và Phong Đại Hải chắc chắn không có thù oán, có thể khiến cậu tính kế Phong Đại Hải như vậy duy nhất chỉ có thể nghĩ đến…… Chính là lúc trước hắn một thân thương tổn rời khỏi Phong gia.
Cậu đây là…… Đang thay mình xả giận sao?
Một loại cảm xúc rất vi diệu ngập tràn trong lòng mèo nhỏ, cái loại cảm giác này rất kỳ diệu, tê tê dại dại, như có một bàn tay trêu chọc ở đầu quả tim của nó. Không khó chịu, ngược lại có loại cảm giác thoải mái khác thường khắp toàn thân.
Từ lần trước bị ném ra khỏi Phong gia, chính tai nghe được anh trai mình và chị dâu tính kế chính mình, muốn thừa dịp hắn mất tích để giành sản nghiệp của hắn, cũng không quan tâm về sau hắn thế nào, tuy rằng lúc ấy hắn đã trốn thoát nhưng dù sao thì đây cũng là anh trai của hắn, nói không buồn là giả.
Nhưng hôm nay nhìn Quý Phong thay nó dằn vặt Phong Đại Hải, ngay cả chính bản thân nó cũng chưa phát hiện, lông cả người mình đều giãn ra, mắt mèo đều vô cùng ôn hòa, đầu nhỏ gục xuống, dán vào ngực Quý Phong bất giác cọ cọ, không tự chủ được thân mật.
Quý Phong vẫn luôn chú ý tới hành động của mèo con, cảm nhận được động tác nhỏ này của nó, tâm trạng cực kỳ tốt.
Lòng bàn tay nhịn không được gãi gãi cằm nó, ngày thường cậu làm như vậy mèo con chắc chắn sẽ xù lông nhưng lần này lại mặc cho cậu gãi hai cái.
Nhưng Quý Phong gãi xong cũng không để yên, nó giơ đầu nhỏ lên.
Quý Phong cúi đầu, mặt mày dịu dàng cười cười: “Được được, lần này chỉ gãi hai cái, không làm phiền nhóc nữa, chúng ta trở về thôi.”
Mục đích đã đạt được, Quý Phong lười phải tiếp tục ở lại chỗ này, bởi vì không trì hoãn quá lâu, khi cậu đến quán ăn thì bên kia mới ăn được một nửa. Chờ đoàn người quay về ngủ một giấc, ngày hôm sau lập tức khởi hành trở về thành phố C.
Quý Phong trở lại Lưu gia ở một ngày, gặp Lưu phu nhân mới vừa du lịch trở về rồi lập tức dọn ra ngoài.
Nếu là trước đây bác sĩ Lưu chắc chắn sẽ lo cậu có không chỗ ở, nhưng kể từ khi được trải nghiệm bản lĩnh mà Quý Phong bộc lộ ở bệnh viện, thêm nữa Lưu Doãn nói cho ông, ông đã biết thiếu niên lúc trước còn cần ông giúp đỡ nay đã không phải là người tầm thường.
Khi Quý Phong tới Lưu gia chỉ mang theo vài bộ quần áo, ngược lại là giá đựng thức ăn cho mèo và túi đựng mèo còn nhiều hơn.
Chỉ ở chừng mười ngày mà lại có nhiều đồ như vậy làm Quý Phong cũng rất kinh ngạc, đáy lòng vừa hài lòng lại càng thêm mềm mại. Lưu Doãn xin nghỉ tự mình đưa Quý Phong đến căn hộ cậu mới vừa mua, chờ tới nhà mới rồi, Lưu Doãn trợn tròn mắt: “Được nha Tiểu Phong, em lợi hại quá đi.”
Quý Phong mời hắn ngồi, đi đun nước châm trà: “Trước đó anh mới xin nghỉ mấy ngày, hôm nay lại xin nghỉ tiếp, trong tiệm không nói gì à?”
“Tất nhiên là không, hơn nữa anh đây cũng là hưởng phúc của em đó. Cửa hàng trưởng nghe nói là anh giúp em chuyển nhà, ông ấy còn muốn đích thân tới đây nhưng bị anh khuyên ở lại rồi.” Từ lúc trước Quý Phong nhắc nhở cửa hàng trưởng sớm đưa ba ông ấy đi khám, cửa hàng trưởng thường thường kêu Lưu Doãn mang điểm tâm ở trong tiệm trở về đưa cho Quý Phong.
Lưu Doãn kỳ thật đã có ý định từ chức, hắn muốn đi học một vài thứ.
Trước kia chỉ là muốn sống cho qua ngày, nhưng trải qua khoảng thời gian này, ý nghĩ của hắn cho tới nay đã thay đổi, có loại kích động muốn xây dựng sự nghiệp, cho dù không sánh được với ba hắn, không sánh được với Từ Lĩnh, nhưng ít nhất không sống phí hoài cuộc đời.
Công việc ở tiệm cà phê tuy bận rộn nhưng rất dễ dàng bị thay thế.
Nhưng những điều này Lưu Doãn còn chưa suy nghĩ ổn thỏa, tạm thời cũng không đề cập với Quý Phong.
Ba ngày sau đó, Quý Phong đâu cũng không đi, chỉ ở trong phòng đả tọa tu luyện.
Lúc trước ở Lưu gia, bởi vì có Lưu Doãn bọn họ ở nhà cho nên cậu không dám tu luyện thoải mái, hiện giờ mang tiềm lực tu luyện lớn nhất có thể trong khoảng thời gian này kích phát ra, tùy ý thi triển.
Mèo con vốn nằm bên cạnh cậu như cảm nhận được tất cả những thứ này, chậm rãi mở mắt ra, mắt mèo xanh lục hiện lên một tia kinh ngạc, nó có thể nhìn thấy rất rõ hiện giờ trên người Quý Phong ngập tràn linh lực mạnh hơn rất nhiều so với lúc ở Lưu gia.
Loại linh lực thuần túy mà lại tràn đầy này bao phủ toàn bộ người nó, nó có thể cảm nhận được thân thể nho nhỏ này của nó đang vô thức điên cuồng hấp thu luồng khí tức này, nó muốn ngăn cản nhưng không có cách nào khắc chế nổi.
Khi phát hiện Quý Phong tùy ý phóng khí tức tản ra trong phòng, so với lượng nó hấp thu vào còn nhiều hơn, nó mới nhẹ nhàng thở ra.
Mèo con bị khí tức của Quý Phong thấm vào ba ngày, đến ngày thứ tư tỉnh lại, nó cảm nhận rất rõ trong cơ thể của mình có cỗ lực lượng đang ẩn ẩn lưu động, loại cảm giác này hắn rất quen thuộc, là dấu hiệu có thể biến thành người một lần nữa, chỉ là loại khí tức này cũng không quá ổn định, vẫn chưa vững chắc, so với số lượng hắn mất đi lúc trước chỉ như muối bỏ bể, nhưng tốc độ khôi phục này đã khiến hắn rất bất ngờ.
Quý Phong tỉnh lại đi tắm rửa trước, khi rửa mặt xong đi ra ngoài lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại dồn dập.
Quý Phong đi tới nghe máy, bên trong truyền đến giọng Lưu Doãn mang theo sự vui vẻ, cách điện thoại di động cũng không ngăn nổi: “Ha ha ha, Tiểu Phong, em mau xem Weibo đi, ha ha ha Ảnh Nghiệp Thạch Thị bị niêm phong rồi! Báo ứng mà, thật là báo ứng xác đáng!”
Lúc trước Quý Phong phân chia những chứng cứ này nọ cho mấy đối thủ Ảnh Nghiệp Thạch Thị thì đã biết sẽ có ngày này, nhưng mới chỉ qua nửa tháng, tốc độ này cũng rất nhanh.
Xem ra hai cha con Thạch Toàn Bằng ngày thường đắc tội không ít người.
Cũng khó trách Lưu Doãn vui vẻ khi thấy Thạch gia bị thua như vậy, lần đầu tiên gặp mặt Thạch Toàn Bằng ở quán bar lúc trước hắn ta đã bắt nạt người khác, sau đó lại câu dẫn bạn gái cũ của Lưu Doãn đi mất, đương nhiên, chia tay cũng thấy vui như mở cờ.
Lưu Doãn cuối cùng cũng không nhịn được thanh âm nhảy nhót, cảm khái nói: “Không ngờ Thạch gia nhanh như vậy đã có chuyện, Tiểu Phong, có phải em đã sớm biết hay không?”
Quý Phong không thừa nhận cũng không phủ nhận, Lưu Doãn cũng không thèm để ý, hắn chia sẻ tin tốt này thông báo cho một đám người.
Khi hắn thông báo đến Từ Lĩnh, Từ Lĩnh cũng đã nhận được tin, lúc này Từ Lĩnh vẫn còn ở nhà, nhìn nhau với cha Từ, Từ Lĩnh bất chợt nghĩ đến câu nói lúc trước của Quý Phong ở quán bar: Ảnh Nghiệp Thạch Thị muộn nhất một tháng sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Kết quả lúc này mới qua nửa tháng……
Từ Lĩnh và cha Từ giật mình một cái, may là lúc trước không tìm Ảnh Nghiệp Thạch Thị đầu tư vào, nếu không thì hạng mục kia sẽ hoàn toàn bị liên lụy cùng.
Công ty bọn họ vốn là dựa vào hạng mục này để trở mình, nếu vậy thì chẳng phải là thua hết cả bàn cờ rồi sao? Nói không chừng bởi vì có hạng mục liên quan tới Thạch gia mà công ty bọn họ còn phải chịu ảnh hưởng theo.
Quý Phong ở bên này vừa bắt đầu mở điện thoại ra, vớt mèo con đang hất đuôi ở bên cạnh sang ôm vào trong ngực.
Mở ra quả nhiên thấy mấy hot search đầu tiên đều có liên quan tới Ảnh Nghiệp Thạch Thị.
# Ảnh Nghiệp Thạch Thị đút lót #
# Việc ác của cha con Thạch gia #
# Thạch Toàn Bằng #
# Các đời bạn gái của Bằng thiếu #
Quý Phong chỉ tùy ý click mở một cái, là một thông cáo xử phạt, bên trên liệt kê đại khái các lỗi sai phạm của Ảnh Nghiệp Thạch Thị, click mở ra, bên trong đều vỗ tay kêu sướng, có mắng cha con Thạch gia, còn có người nghi ngờ.
Nhất là video ở phía dưới, là hình ảnh cha con Thạch gia bị mang đi.
Quý Phong lướt xuống, trong các cô bạn gái Thạch Toàn Bằng từng hẹn hò thấy được một gương mặt nhìn quen quen, đúng là Mạnh Du Văn, bạn gái cũ của Lưu Doãn, cùng với bạn thân tốt Triệu Oánh của cô ta.
Bởi vì gần đây Mạnh Du Văn rất kiêu căng đi ra ngoài cùng Thạch Toàn Bằng, bị chụp không ít ảnh, cho nên ảnh của cô ta ngược lại còn nhiều hơn, đều là biểu cảm làm nũng lấy lòng Thạch Toàn Bằng, hoàn toàn khác với thanh thuần khi ở bên Lưu Doãn.
Quý Phong không biết Lưu Doãn đã xem được mấy cái này chưa, nhưng cho dù thấy rồi phỏng chừng cũng sẽ bình thường trở lại.
Đã là người của quá khứ rồi, nếu để ý tới người từng thương tổn bọn họ thì chẳng phải là vừa thù hận vừa đau khổ hay sao?
Quý Phong ôm mèo con dịch lên trên, cằm nhẹ nhàng đặt trên đầu nhỏ của nó, cùng mèo con xem biến.
Khi cậu nhận được điện thoại của Từ Lĩnh thì đã là 9 giờ, chắc là sợ gọi quá sớm sẽ quấy rầy Quý Phong nên Từ Lĩnh lùi thời gian lại, mục đích rất đơn giản, chính là muốn gặp Quý Phong một lần.
Không chỉ vậy, cha Từ còn muốn tự mình cảm ơn Quý Phong.
Quý Phong cảm thấy mấy thứ này không cần thiết, nhưng nhớ đến lúc trước xem qua tướng mạo của cha Từ, Từ Lĩnh là anh em tốt của Lưu Doãn, yêu ai yêu cả đường đi, giúp một phen cũng không có gì.
Sở dĩ lúc trước chưa nói, là vì nói ra rồi phỏng chừng Từ Lĩnh cũng không tin.
Hiện giờ…… Lại không giống vậy.
Quý Phong và cha con Từ gia hẹn một giờ sau gặp.
Hiện giờ cậu ở nơi cách đại học C không xa, cách công ty Từ gia cũng không xa, đi tới cũng chỉ mất 40 phút, cậu dứt khoát ôm mèo con đi bộ đến.
Khi đến quán cà phê đã hẹn bên cạnh cao ốc thương mại, đi qua một tòa nhà cao tầng, Quý Phong cảm giác được rất rõ ràng mèo con trong lòng đang cựa quậy, thò đầu nhỏ từ bên trong ra ngoài, nghiêng đầu nhìn.
Quý Phong nhìn theo, là một tòa nhà to lớn nghiêm chỉnh cao chọc trời, phía trên là dòng chữ to đùng từ trên xuống dưới, viết bốn chữ: Tập đoàn Phong thị.
Quý Phong: “…………”
Trước kia cậu chưa từng tới tập đoàn Phong thị, không ngờ lần này lại trùng hợp gặp được như vậy.
Nhưng cái này cũng chưa tính là trùng hợp nhất, ngay khi Quý Phong đứng cách đó không xa nhìn nhân viên công tác ở lối ra vào tòa nhà cao ốc, một chiếc màu đen xe chạy đến trước tòa nhà to lớn thì ngừng lại, một người đàn ông mặc âu phục màu đen đi ra.
Sau khi hắn đi ra từ ghế phụ, quay đầu lại nghiêng người sang nói gì đó với tài xế lái xe.
Trong nháy mắt hắn giương mắt lên, Quý Phong thấy rõ được mặt mũi của hắn, cậu ngẩn ra, theo bản năng ôm chặt lấy mèo nhỏ.
Khuôn mặt của người đàn ông kia làm cậu có ấn tượng khắc sâu, dù sao thì không lâu trước đó, một người có khuôn mặt gần như giống nhau như đúc với hắn đã chết trước mặt cậu, trước khi chết còn phó thác miu miu cho Quý Phong.
Quý Phong nhìn người đàn ông kia định xoay người rời đi, cúi đầu nhìn mèo nhỏ, nó hiển nhiên cũng đã thấy hắn, tầm mắt vẫn luôn dừng ở hướng đó.
Quý Phong trong lòng không nỡ, nhưng vẫn cất bước đi về phía người đàn ông kia.
Vật về nguyên chủ.
Cho dù không nỡ đến đâu, đây vẫn là điều cậu cần thiết phải làm.