Sau Khi Xuyên Trở Về Hắn Vuốt Trọc Hào Môn Bá Miêu - Chương 30: Canh một
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
43


Sau Khi Xuyên Trở Về Hắn Vuốt Trọc Hào Môn Bá Miêu


Chương 30: Canh một


Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ

Khi Quý Phong rời khỏi tập đoàn Phong thị vội vàng chạy tới quán cà phê thì cách thời gian hẹn gặp còn năm phút.

Cha con Từ gia đã chờ ở đó, bởi vì bây giờ là giữa sáng không có nhiều người lắm, hai người vẫn luôn nhìn chằm chằm cửa, khi thân ảnh Quý Phong vừa xuất hiện, hai người đồng loạt đứng lên đi tới nghênh đón.

Quý Phong mở cửa ra, xua xua tay với nhân viên cửa hàng đi tới đón, lập tức đi về hướng hai cha con Từ gia, khách sáo một hồi, ngồi xuống ghế dài ở trong góc.

Chờ nhân viên cửa hàng đưa đồ đã gọi lên, Từ Lĩnh và cha Từ nói ra mục đích lần này hẹn Quý Phong tới đây: “Lần trước nhờ có Quý tiểu tiên sinh nhắc nhở, nếu không lần này sợ là……”

Không chỉ đơn giản là bọn họ sẽ bị liên lụy với Ảnh Nghiệp Thạch Thị, hạng mục này mà bị huỷ hoại vậy thì công ty sẽ hoàn toàn không có khả năng vực dậy nổi.

Tâm huyết mấy năm nay của cha Từ cũng sẽ theo công ty phá sản mà nước chảy về biển Đông.

Nghĩ vậy, hai người càng thêm cảm kích Quý Phong, càng đừng nói đối phương còn đầu tư 13 triệu khi bọn họ gặp phải khó khăn.

Cha Từ lấy hợp đồng ra một lần nữa: “Lúc trước Quý tiểu tiên sinh không chiếm lời chúng tôi mà nhất định phải lấy ba phần mười lợi nhuận hạng mục này, suy đi nghĩ lại, chúng tôi cảm thấy Quý tiểu tiên sinh đại nghĩa, chính chúng tôi cũng không thể không biết tốt xấu được, đây là hợp đồng mới, chia đôi, cho Quý tiểu tiên sinh nhiều hơn hai phần lợi nhuận, lần này tiên sinh nhất định không được từ chối.”

Bọn họ là thật lòng muốn cho, so sánh với việc công ty phá sản thì kể cả lúc trước cho Quý tiểu tiên sinh bảy phần đi chăng nữa bọn họ cũng nguyện ý, huống chi là năm phần.

Quý Phong chỉ cười nhìn hợp đồng được đẩy đến trước mặt một cái: “Không cần, tôi muốn ba phần đã là chiếm lời rồi. Sở dĩ lần này đồng ý với hai người tới đây gặp mặt một lần không phải là đặc biệt muốn nghe hai người nói cảm ơn.”

Cha con Từ gia sửng sốt, cẩn thận dò hỏi: “Quý tiểu tiên sinh…… có gì muốn phân phó sao?”

Tầm mắt Quý Phong đảo qua ấn đường của cha Từ, quả nhiên so với trước kia nhìn thấy, hoa văn màu đen lại tăng thêm: “Phân phó thì không dám, đương nhiên, nếu hai vị tin tôi, tôi có một câu muốn nhắc nhở hai vị.”

Lúc trước cậu mạo muội nói ra có lẽ cha con Từ gia sẽ không tin, nhưng sau khi Ảnh Nghiệp Thạch Thị xảy ra chuyện, có cậu tiên đoán lúc trước trải đường, hai người tất nhiên sẽ tin.

Hai người không biết vì sao biểu tình nghiêm túc lên, thời gian tiếp xúc tuy ngắn nhưng Quý tiểu tiên sinh tính tình trầm ổn, trừ phi có chuyện đặc biệt quan trọng, nếu không sẽ không mạo muội nói như vậy.

Cha Từ và Từ Lĩnh nhìn nhau, cha Từ ngồi thẳng người, thái độ cung kính: “Quý tiểu tiên sinh mời nói.”

Quý Phong lấy từ trong ngực ra một phong thư đã sớm chuẩn bị đưa sang: “Đồ vật trong này không cần mở ra, sau khi Từ tiên sinh trở lại công ty thì đặt bên cạnh bàn làm việc của ông, dùng bồn hoa che chắn một chút. Sau đó gọi mấy trợ thủ đắc lực mà công ty ông tín nhiệm nhất đi vào, nhớ là phải gọi một đám tới, nếu sau khi người nọ rời đi mà đồ ở chỗ này bị thiêu hủy, vậy có nghĩa, người này có liên quan đến mấy hạng mục xảy ra chuyện gần đây của công ty ông.”

Cậu nói mơ hồ, nhưng trong lòng cha Từ và Từ Lĩnh đã nổi sóng to gió lớn.

“Ý của Quý tiểu tiên sinh là…… Trong công ty tôi có nội gián?” Hay là người bên cạnh ông tín nhiệm?

Sắc mặt cha Từ đại biến.
Kỳ thật lúc trước mấy hạng mục liên tiếp xảy ra chuyện làm chuỗi tài chính đứt gãy đã khiến ông hoài nghi, dù sao thì trước kia công ty của ông tuy không nói là phát triển thuận lợi nhưng tất nhiên không thường xuyên xảy ra quá nhiều chuyện như vậy, hai ba tháng liên tiếp gián tiếp xảy ra chuyện làm ông cũng cảm thấy rất không ổn.

Nhưng sau khi tra xét một hồi phát hiện thật sự là vận khí không tốt nên bất lợi, hơn nữa người bên cạnh đi theo ông đều là lão nhân, ông bởi vì tín nhiệm người mình nên cũng chưa bao giờ hoài nghi, cũng cảm thấy bản thân nghĩ nhiều rồi.

Lúc này nghe Quý Phong nói vậy, sống lưng đều phát lạnh.

Đặc biệt là chuyện hạng mục này bị tiết lộ ra ngoài, hai người gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.

Bọn họ thật ra cũng không coi chuyện phong thư là thật, sao có thể có chuyện nội gián đi vào thì một phong thư đang yên đang lành sẽ tự cháy chứ? Nói như vậy cũng quá mơ hồ rồi.
Bọn họ cảm thấy Quý Phong lấy được tin tức nên mượn phong thư này muốn nhắc nhở bọn họ, định ngày hẹn cũng là muốn che giấu.

Hai người vội vã trở về điều tra nội gián, sau khi nói cảm ơn Quý Phong, coi phong thư này là đồ trấn an đặt trong ngực rồi rời đi.

Dù sao cũng là Quý tiểu tiên sinh đưa cho, cho dù là dùng để nhắc nhở bọn họ, có vô dụng thì bọn họ cũng sẽ làm theo, chỉ cầu được an lòng.

Quý Phong cười cười nhìn bọn họ rời đi, theo phản xạ định sờ sờ miu nhãi con trong lồng ngực một cái, kết quả là sờ vào khoảng không, cậu cúi đầu nhìn hơn nửa ngày mới thở dài một tiếng, uống xong cà phê rồi đứng dậy rời đi.

Mới vừa tách ra chưa đến nửa giờ, cậu đã bắt đầu nhớ miu miu.

Mà bên kia, sau khi cha con Từ Lĩnh và Quý Phong tách ra lập tức trở về công ty.
Về đến công ty đã sắp 11 giờ, hai người nhìn nhau, tuần tra một vòng, phát hiện chỉ có hai ba người ở bên ngoài bàn hạng mục, còn lại đều ở công ty.

Cha Từ hít sâu một hơi, đi đến trước mặt thư ký, gõ gõ ô vuông, mặt không cảm xúc phân phó: “Dựa theo chức vị, từ cao xuống thấp, gọi từng người vào phòng tổng giám đốc, tôi muốn hỏi riêng quy hoạch kế tiếp.”

Thư ký vội vàng đáp lời, nhìn Từ tổng mang theo tiểu Từ tổng vào văn phòng, cô bắt đầu tìm bảng biểu chức vị, thông báo phó tổng giám đốc đến văn phòng tổng giám đốc.

Hai người cha Từ vào văn phòng, cha Từ tới trước bàn làm việc, trịnh trọng móc phong thư từ trong ngực ra đặt ở bên tay trái, nghĩ nghĩ, lại kêu Từ Lĩnh dịch bồn hoa ở trên cửa sổ dọn tới đây, dịch đến vị trí từ trước bàn làm việc không nhìn thấy mới thở ra một hơi, sửa sang lại cà vạt.
Ông hoàn toàn chỉ coi phong thư thành đồ vật làm an lòng, nghĩ phù hộ cho ông có thể tìm được nội gián kia.

Từ Lĩnh xa xa tìm vị trí, ngồi trên sô pha, cầm sách giả vờ đang xem.

Phó tổng giám đốc rất nhanh đã gõ cửa đi vào, tuy thấy kỳ lạ khi nửa tháng trước Từ tổng mới vừa hỏi về quy hoạch, lúc này mới bao lâu sao lại hỏi nữa?

Nhưng gần đây công ty kinh tế đình trệ, có lẽ ông chủ cũng nóng nảy.

Cha Từ vừa dò hỏi vừa âm thầm đánh giá thăm dò, kết quả sau mười phút vẫn không phát hiện được bất cứ dấu vết gì để lại.

Ông chỉ có thể để phó tổng giám đốc đi ra ngoài.

Rất nhanh, tổng giám đốc hành chính, tổng giám đốc tài vụ……

Từng người từng người tiến vào rồi lại đi ra, điều này làm cho thư ký và nhân viên trong công ty đều tâm thần không yên, nghĩ chẳng lẽ là công ty xảy ra chuyện lớn? Hay là muốn giảm biên chế hoặc là đóng cửa công ty? Nhưng lúc trước không phải ông chủ nói mới vừa lôi kéo đầu tư được một khoản tiền, hạng mục kia cũng đang tiến hành mà?
Cha Từ càng tiếp tục hỏi trong lòng càng không chắc chắn, mấy người chức vị cao đều là lão nhân đi theo ông từ thuở công ty còn nhỏ làm lên, lúc trước ông rất tín nhiệm bọn họ, căn bản không hoài nghi, hiện giờ đột nhiên thăm dò ông lại cảm thấy đều không phải.

Mãi đến khi hỏi toàn bộ công ty một lần, đã hơn 12 giờ, ông vẫy tay cho một người cuối cùng rời đi, bí thư gọi điện thoại nội bộ tới, nói là giám đốc Cung và quản lý Trần đã trở lại.

Cha Từ và Từ Lĩnh nhìn nhau, trừ nhân viên ra chỉ còn hai người, lão Cung là lão nhân viên có lý lịch già nhất từ lúc trước, bước từng bước một mới ngồi trên vị trí giám đốc, hơn nữa còn có cổ phần công ty, tuy ít nhưng cũng coi như người một nhà.

Cha Từ rất tín nhiệm giám đốc Cung, nghĩ nghĩ, để bí thư thông báo cho quản lý Trần đi vào trước, đồng thời thông báo cho giám đốc Cung chờ bọn họ cùng nhau ăn cơm.
Thư ký cúp điện thoại không bao lâu, quản lý Trần đã đi vào, mười phút sau ông lại thất vọng cho người rời đi.

Cha Từ đứng lên, thở dài, nhìn phong thư không hề động đậy chút nào, nhìn về phía Từ Lĩnh cũng đã đứng dậy: “Con…… có nhìn ra ai không bình thường không?”

Từ Lĩnh lắc đầu.

Kỳ thật hắn mới tới công ty cũng chưa được mấy năm, nhìn người thật ra cũng không chuẩn, còn không bằng cha Từ, ba hắn còn không nhìn ra, hắn lại càng nhìn không ra.

Lúc này đã qua giờ cơm, giám đốc Cung gõ cửa ba tiếng rồi mở cửa đi vào: “Lão Từ, tôi nghe nói ông gọi các lãnh đạo trong công ty đến nói chuyện? Sao rồi, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Cha Từ vừa cất bước muốn đi lấy áo khoác, định vừa ăn cơm vừa nói, kết quả là mới bước ra nửa bước, sau khi giám đốc Cungi bước từng bước đi vào, phong thư vốn đặt ở sau bồn hoa một hai giờ đồng hồ không nhúc nhích, đột nhiên xoẹt một cái bốc lên một làn khói mò, ngay sau đó bắt đầu cháy rừng rực.
Đầu cha Từ ong ong một chút rồi nổ tung.

Trong đầu ông một mảnh chỗ trống rỗng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm phong thư mới bị đốt nên ông không ngẩng đầu lên nhìn giám đốc Cung.

Từ Lĩnh ở bên cạnh sau khi chào chú Cung thì muốn chạy đi làm việc trước, thấy tình cảnh như vậy cũng sợ ngây người.

Dù sao thì hắn trẻ tuổi phản ứng rất nhanh, đột nhiên cầm bình tưới ở bên cạnh phun vài cái, ngọn lửa tức khắc dập tắt, chỉ còn lại mùi tro tàn cháy khét.

“Làm sao vậy?” Giọng giám đốc Cung truyền đến từ phía sau.

Từ Lĩnh nhanh chóng xoay người che phong thư bị đốt hơn phân nửa, sờ sờ mũi, ngăn lại đáy lòng lạnh lẽo, cười nói: “Ba cháu cũng thật là, lớn tuổi như vậy rồi lại hút thuốc mà không tắt, không phải là đốt giấy đâu, vừa vặn chú Cung tới đây rồi, cùng đi ăn cơm thôi. Đi đi đi, chúng ta đi ra ngoài trước!”
Dứt lời, dẫn theo giám đốc Cung thấp hơn hắn nửa cái đầu đi ra ngoài trước.

Giám đốc Cung cũng không nghĩ nhiều, gọi lão Từ một tiếng cũng lập tức theo ra ngoài.

Sau khi cửa đóng lại, cha Từ chân mềm nhũn ngồi trên ghế, nhìn phong thư đã tắt lửa lộ ra nửa lá bùa, ông ngây ngẩn, cuối cùng cũng hiểu đây là có ý gì, ông cười khổ một tiếng: Thế mà…… lại là lão Cung.

Quý Phong đi bộ về đến nhà, vừa vào cửa đã nhìn thấy nguyên bộ giá trèo cho mèo, tuy miu miu rất ít dùng cái này nhưng nhìn thấy cậu vẫn không nhịn được lại đi xem bồn cát mèo, đáy lòng không nỡ như chợt mở ra một khe hở, cậu không nhịn được móc điện thoại ra, xem ảnh chụp.

Sau khi chuyển nhà, vì bắt được trọn vẹn giá trị nhan sắc của miu miu, cậu đặc biệt thay một cái điện thoại đời mới nhất.
Bên trên là miu nhãi con cao lãnh nhìn sang, mắt mèo doanh lục bị ánh sáng ngoài cửa sổ sát đất chiếu vào làm trong trẻo, đặc biệt là lông mèo, phảng phất từng sợi rõ ràng, làm Quý Phong nhịn không được đưa tay sờ sờ, lại sờ vào khoảng không.

Quý Phong quăng mình lên giường lớn trong phòng, đầu phóng không nửa ngày, dứt khoát ngồi đả tọa.

Cậu phải hình thành thói quen ngày tháng không có mèo, nếu không cuộc sống này trải qua như thế nào đây.

Về sau vuốt không được hôn không đến, ngẫm lại đều thấy khó chịu.

Quý Phong vừa mới bắt đầu đả tọa còn chưa định tâm, không bao lâu suy nghĩ bay vào hư không, cứ như vậy ngồi cả một buổi trưa.

Đến khi trời tối cậu mở mắt ra, thở dài một hơi, quay đầu dựa theo phản xạ thường ngày định xem bên cạnh, lại nhìn vào hư không.
Quý Phong thở dài, đi làm cơm, ăn xong thu dọn ổn thỏa, ngồi xếp bằng trên sô pha, lấy điện thoại ra click mở giao diện nói chuyện phiếm với bí thư Hách, có nên gửi không? Hay là không nên gửi?

Nhưng lúc này mới đưa trả đã đi hỏi hắn, có phải có vẻ không tin tưởng bí thư Hách hay không?

Quý Phong không ngờ có một ngày mình sẽ rối rắm như vậy, nghĩ nghĩ, đầu tiên là thử đăng lên vòng bạn bè.

【 Mộc Lâm Thừa Phong: Ngày đầu tiên mèo rời đi, nhớ nó. 】

Hình ảnh là một cái ổ không mèo, thêm vào nội dung này, nháy mắt phía dưới xuất hiện vài lời nhắn lại.

Hơn nữa đây vẫn là lần đầu tiên Quý Phong đăng trên vòng bạn bè.

Mấy người Từ Lĩnh Lưu Doãn cũng đều cho rằng Quý Phong không thường dùng.

【 Từ đại gia: Mèo làm sao vậy? Sao lại rời đi? Tôi có đứa bạn nuôi mấy con, muốn tôi giúp cậu hỏi thử một con mèo con mới vừa sinh tặng cậu không? 】
【 Lưu Doãn: Không phải chứ? Mèo đại gia em coi như bảo bối, thế là tiễn đi rồi hả? Có phải sắp khai giảng nhưng ký túc xá không cho nuôi hay không? Anh nuôi giúp em nha! 】

【 Giáo sư Tần: Tiểu Phong à, cậu có muốn một con mèo nhỏ khác không? 】

Quý Phong mới vừa xem xong còn chưa đáp lại, WeChat của giáo sư Tần đã nhắn qua.

Trực tiếp gửi vài bức ảnh.

【 Giáo sư Tần: [ hình ảnh ] [ hình ảnh ] [ hình ảnh ] [ hình ảnh ] [ hình ảnh ] 】

Năm bức ảnh mở ra toàn bộ đều là mèo con đủ loại kiểu dáng chủng loại, đang nhìn về phía ống kính nghiêng đầu nghiêng cổ ngây thơ đáng yêu, thè lưỡi làm nũng, Quý Phong xem mà tim phổi đều run lên.

(Chết dở, Phong tổng đâu rồi, để em nó sắp bị mấy con mèo khác câu đi mất thế kia kkk)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN