(Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ)
Sếp miu miu không ngờ Quý Phong đi dứt khoát như vậy, nó thậm chí còn chưa kịp tỏ thái độ gì.
Nó loanh quanh trong phòng vài vòng, tay chân nhỏ đạp lên trên thảm, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
Chẳng lẽ lúc nó ngủ đã xảy ra chuyện gì đó mà nó không biết?
Trước kia mỗi lần Quý Phong ra ngoài đều mang nó theo như hình với bóng, lần này cậu thậm chí nỡ để nó ở nhà chờ bí thư Hách ư? Thậm chí còn nói cho bí thư Hách biết mật khẩu nhà?
Không bình thường, quá không bình thường.
Sếp miu miu càng nghĩ càng cảm thấy trước khi đi Quý Phong mặc âu phục có vẻ như định tham gia yến hội gì đó, trước đó vì cũng tiện nên cậu mang nó theo, còn đặc biệt sửa lại âu phục.
Bên trong có một cái túi to, mang nó theo cũng không gây trở ngại gì.
Nhưng cậu không mang nó theo.
Sếp miu miu nghĩ trong những khoảng thời gian đó thân thủ và tu vi của Quý Phong rất lợi hại, đột nhiên nó dừng chân lại, mắt mèo đầy nghiêm trọng, chẳng lẽ tối nay ra ngoài sẽ có nguy hiểm?
Trừ điều này ra, sếp miu miu không thể nghĩ ra được bất cứ lý do nào khiến Quý Phong để nó lại.
Trừ phi ngay cả Quý Phong cũng không nắm chắc được mức độ nguy hiểm cho nên vì không để liên lụy tới nó mà dứt khoát không mang nó theo.
Thậm chí còn nói cho bí thư Hách mật mã nhà, chẳng lẽ sau này cậu định gửi mèo đi?
Sếp miu miu tưởng tượng đủ thứ, cho nên nó ngồi yên một chỗ thật lâu mà vẫn chưa biết trong đôi mắt mèo tràn đầy lo lắng và lông toàn thân dựng lên thành quả cầu.
Hẳn là do quá lo lắng nên sếp miu miu không phát hiện quanh thân nó bắt đầu quanh quẩn ánh sáng……
………..
Dạ tiệc ở Khách sạn Phỉ Vân bắt đầu lúc 8 giờ tối, Quý Phong cùng với cha con Từ Lĩnh hẹn nhau lúc 6 rưỡi.
Đúng 6 rưỡi cậu lên xe hai cha con Từ Lĩnh tới đón cậu đi đến Tây Thành.
Tuy hơi xa một chút nhưng lúc đến còn chưa tới 8 giờ.
Ba người cầm thiệp mời thuận lợi đi vào đại sảnh yến hội, sân ở đây rất lớn, trang trí rất tráng lệ huy hoàng, nơi nơi đều là rượu vang đỏ và đồ ăn ngon, trai gái ăn mặc lộng lẫy nâng ly cụng chén, trên mặt đều mang theo nụ cười khéo léo.
Bởi vì Địch Anh đã sớm tiết lộ mục đích của yến tiệc ra bên ngoài, cho nên những người cố ý muốn leo lên Địch gia đều mang theo nữ quyến tới đây, ăn mặc trang điểm rất khiến người khác chú ý, trông như một rừng hoa hoa cỏ cỏ.
Khi ba người Quý Phong đi vào còn có không ít người nhìn theo, nhưng đại đa số cũng không quen biết cha con Từ Lĩnh.
Chỉ có mấy lão tổng hợp tác với Từ gia mới gật đầu chào hỏi từ xa nhưng cũng không chủ động đi đến đây, công ty bọn họ lớn hơn rất nhiều so với Từ gia, không cần phải chủ động đến lấy lòng.
Nếu đổi lại là trước kia thì cha Từ còn rất nóng lòng đi làm mấy chuyện như vậy, nhưng ông cũng tự biết công ty mình mấy cân mấy lạng, thêm vào trước đó xảy ra chuyện nội gián nên hiện tại ông chỉ muốn chỉnh đốn công ty, hoàn thành hạng mục này cho tốt.
Đối với yến hội thương nghiệp lần này ông cũng không ham thích gì, chắc chắn mấy nhóm lão tổng, chủ tịch kia cũng chướng mắt cái công ty nhỏ này của ông, ba người dứt khoát tìm một góc chờ yến hội bắt đầu.
Đặc biệt mục đích tới đây lần này chủ yếu là vì Quý Phong.
Lần trước cha con Từ Lĩnh từng được lĩnh hội bản lĩnh của Quý Phong nên rất kính nể cậu.
Hơn nữa ở chung lâu như vậy, họ biết rất rõ Quý Phong không phải là người sẽ vô duyên vô cớ đến những nơi như này, bởi vì một cao nhân vừa lợi hại vừa khiêm tốn lại đột nhiên làm ra chuyện phô trương như vậy có thể là vì sao chứ?
Chắc chắn là muốn cứu vớt chúng sinh, làm việc thiện giúp người vượt khó, tựa như lúc trước cậu từng giúp đỡ bọn họ.
Từ Lĩnh cũng hưng phấn không thôi, hắn nhìn quanh bốn phía, phỏng đoán xem ai sẽ là mục tiêu.
Đối mắt với cha Từ, sự nhiệt tình đối với yến tiệc còn kém xa so với việc được chứng kiến bản lĩnh lợi hại của đại sư.
Quý Phong vẫn luôn quan sát người người muôn hình muôn vẻ tới tới lui lui, xem tướng mạo bọn họ, xem mãi xem mãi, sau một hồi cũng không phát hiện có bất cứ cái gì khác thường.
Cậu lướt lại một lượt tin tức ở kiếp đầu một lần nữa, nghĩ đi nghĩ lại, lúc ấy cậu không quá để ý nên lượng tin tức nhớ rõ cũng không nhiều.
Từ ngữ mấu chốt là khách sạn Phỉ Vân, Địch gia Tây Thành, Địch Anh, xe hủy người vong, không có camera, tai nạn bất ngờ sau khi say rượu.
Cho nên cậu cũng không vội vàng, ít nhất nơi xảy ra chuyện không phải là ở đại sảnh yến hội.
Tới 8 giờ, chủ nhân của tiệc rượu lên sân khấu, những người lần này tới đều là vì nể mặt Địch gia, phần lớn là vì lấy lòng Địch gia cho nên khi ba người Địch Anh xuất hiện, tất cả đều dồn dập nghênh đón.
Ba người Quý Phong cũng đi lên vài bước nhưng chỉ đứng cuối cùng, không chen lên phía trước.
Quý Phong ngẩng đầu lên, nhìn một cái đã lập tức phát hiện Địch Thành đứng ở nơi cao hơn một chút trong ba anh em họ Địch, mà bên cạnh hắn là một thanh niên đeo kính gọng vàng mặc âu phục trắng văn nhã lịch sự, 25 – 26 tuổi, dáng vẻ rất nho nhã; phía trước hai bước là một người đàn ông rất anh tuấn, trên mặt không tùy tiện nói cười, trông rất nghiêm túc, lớn hơn Địch Thành mấy tuổi, rất có uy nghiêm của kẻ bề trên, không giận tự uy.
Rõ ràng tuổi tác không quá lớn nhưng khí thế trông như cha của hai anh em Địch Thành vậy.
Cha từ sợ Quý Phong không biết ba người họ Địch này nên hạ giọng giải thích: “Quý tiên sinh, người dẫn đầu kia chính là chủ nhân của yến hội tối nay, tên là Địch Anh, là gia chủ hiện tại của Địch gia, lúc hắn 18 tuổi cha mẹ gặp nạn qua đời, hắn kế thừa gia nghiệp Địch gia từ lúc tuổi còn trẻ, hơn nữa Địch gia làm về mảng ăn chơi giải trí, gia nghiệp lớn, dòng thứ nhiều, việc tranh gia sản không ít.
Vì che chở hai đứa em trai, năm đó gia nghiệp này không dễ bảo toàn nhưng Địch Anh là người có thủ đoạn, thẳng tay ép xuống, có điều mấy năm nay bên ngoài đồn đại Địch gia xuống dốc nhưng thật ra không phải vậy, là do Địch Anh bắt đầu chuyển hướng sang ngành nghề khác, là vì lập đường lui cho hai đứa em trai.”
“Người đeo kính phía sau Địch Anh là đứa em trai thứ hai của hắn, tên là Địch Linh, vẫn còn nghiên cứu học thuật, đang học tiến sĩ.”
“Ở phía sau bên phải hẳn là đứa em trai thứ ba của hắn, tôi cũng chưa từng gặp bao giờ, nghe nói Địch tam thiếu này rất khiêm tốn, hầu như không xuất hiện trong các dịp quan trọng, tôi nghĩ lần này nói là xem mắt cho Địch nhị thiếu, nhưng thật ra cũng muốn giới thiệu Địch tam thiếu cho những người này biết.
Nghe nói Địch Anh định giao công ty tâm huyết mấy năm nay cho Địch tam thiếu.”
Dù sao thì lão nhị là người nghiên cứu học thuật, không phải thương nhân.
Mấy năm qua công ty của Địch Anh có thể không lớn nhưng cũng không hề nhỏ, đều là ngành sản xuất chính quy, tiềm năng sau này rất lớn.
Quý Phong lẳng lặng nghe, nhìn ba anh em nhà này, ít nhất nhìn từ tướng mạo mà nói đều là mệnh cách đại phú đại quý.
Địch Anh chọn con đường này đúng thật là rất phù hợp với ba anh em bọn họ, nhưng có lẽ hắn cũng không ngờ được buổi tiệc rượu tối nay sẽ trở thành bước ngoặt vận mệnh của ba anh em bọn họ.
Lúc này mệnh số của Địch Anh cũng không có vấn đề gì, nhưng tại sao chỉ trong mấy tiếng đồng hồ đã biến đổi lớn đến như vậy?
Lúc Quý Phong đánh giá bọn họ, Địch Anh đang nói gì đó, Địch Linh và Địch Thành đàng hoàng đứng ở phía sau, đầu óc của Địch Linh không ở đây, hắn đang nghĩ về luận văn học thuật gần đây của mình, muốn quay về nhanh chóng viết ý tưởng mới nghĩ được ra, rồi lại đến phòng thí nghiệm để luận chứng.
Còn Địch Thành thì lại đang nghĩ nên từ chối đại ca như thế nào, hắn không muốn dính vào chuyện công ty trong nhà, đây là thành tựu mà đại ca vất vả cực khổ mới tạo ra được, hắn cứ thế mà lên nắm quyền thì ra thể thống gì nữa?
Ai ngờ, hắn đang rũ mi xuống suy nghĩ, khi nhìn lên lại thấy một bóng người quen mắt.
Địch Thành cho rằng bản thân nhìn nhầm rồi, hắn quay đầu đi, đến khi chăm chú nhìn lại, quả nhiên là Quý Phong.
Địch Thành không nhịn được nở nụ cười, hắn lớn lên vốn đẹp trai, cười như vậy càng làm không ít người ở đây xuân tâm nhộn nhạo.
Đáng tiếc, trái tim nhỏ sau khi đập thình thịch lại cảm thấy tiếc nuối, Địch tam thiếu chỗ nào cũng tốt, chỉ tiếc là thích đàn ông.
Tuy không nói thẳng ra bên ngoài nhưng người trong giới đều biết.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Địch Anh chỉ xem mắt cho lão nhị, còn Địch Thành thì cũng không quản hắn, thật sự mặc kệ Địch tam thiếu muốn làm gì thì làm.
Quý Phong đối mắt với Địch Thành, cũng cười theo.
Địch Thành không ngờ Quý Phong sẽ tới chỗ này, mấy ngày nay hắn ở Thanh Bar nên vẫn luôn không xuất hiện.
Trước đó bị Quý Phong từ chối, hắn cũng không định quấn lấy người ta, có thể gặp được người mình có hảo cảm khiến tâm trạng trở nên rất tốt, trước đó ầm ĩ với đại ca một trận cũng tan thành mây khói.
Địch Anh cũng không nói nhiều nữa, để mọi người tùy ý tự nhiên, còn hắn mang theo vai chính trong yến hội tối nay cầm một ly rượu đi khắp nơi kính rượu, Địch Thành nhân cơ hội này chạy lấy người.
Địch Anh nhìn thoáng qua, cũng không nói gì, hắn giới thiệu lão nhị nhà mình với những ông chủ đi đến đây kính rượu.
Còn Địch Thành thì đi đến góc chỗ Quý Phong, cầm theo hai ly rượu, khi đến nơi mới phát hiện là ba người.
“Hai vị này là?” Hắn nhìn về phía Quý Phong.
Hai cha con Từ Lĩnh không ngờ Quý Phong lại quen biết Địch tam thiếu.
Nhưng nghĩ lại, cao nhân quen ai cũng đều hợp tình hợp lý.
Hai cha con Từ Lĩnh giới thiệu bản thân một chút, Địch Thành vừa nghe đến tên Từ Lĩnh thì mắt sáng lên: “Anh chính là Từ Lĩnh? Lưu Doãn từng nói về anh rất nhiều lần.”
Từ Lĩnh còn bất ngờ hơn: “Cậu quen thằng nhóc Lưu Doãn kia ư?”
Nhân viên phục vụ Địch Thành dẫn tới cũng đưa cho hai cha con Từ Lĩnh mỗi người một ly rượu: “Sao lại không quen cho được? Không phải anh ấy mới khai trương Thanh Bar sao? Anh ấy nói anh đi công tác, hôm khai trương anh mà đến đấy là có thể nhìn thấy tôi, tôi chính là người hợp tác khai trương Thanh Bar với anh ấy.”
Từ Lĩnh không ngờ còn có niềm vui bất ngờ này, hắn cũng là người thích trò chuyện, thêm nữa có Lưu Doãn trong đề tài nói chuyện, rất nhanh họ đã buôn chuyện hăng say.
Không ít người vẫn luôn chú ý tới Địch Thành, thấy hắn chạy đến nói chuyện hăng say với ba người lạ hoắc trong góc, họ muốn tìm hiểu xem ba người kia là ai.
Từ trong miệng Từ Lĩnh hắn mới biết Quý Phong là đối tác hạng mục của bọn họ, ánh mắt hắn càng tỏa sáng kinh người, hắn cảm thấy mỗi lần gặp nhau đều có thể phát hiện thêm nhiều bất ngờ, đề tài rất nhanh đã chuyển đến Quý Phong.
Từ Lĩnh thấy khi nói tới Quý Phong là mắt Địch Thành lại tỏa sáng, nếu không phải đối phương cũng là thẳng nam như Lưu Doãn thì hắn cũng hoài nghi liệu có phải tên nhóc này cũng thích Quý Phong hay không.
Địch Thành nâng ly rượu lên: “Hiếm khi trùng hợp gặp được nhau như vậy, uống một ly nhé?”
Từ Lĩnh xua xua tay: “Lát nữa tôi còn phải lái xe.”
Địch Thành biết Quý Phong không lái xe: “Vậy Từ tổng và Quý tiên sinh uống với tôi một ly nhé?” Đương nhiên mời Từ tổng chỉ là nhân tiện thôi.
Quý Phong hiếm khi không từ chối, uống xong lại thuận miệng hỏi một câu: “Lát nữa anh có phải đi đâu không?”
Địch Thành quay đầu lại nhìn đại ca nhà mình, nhớ đến mục đích của đại ca là hắn lại buồn phiền: “Lát nữa tôi phải về nhà cũ một chuyến, đại ca sẽ mở một cuộc họp nhỏ.” Cho dù hắn nói với đại ca là hắn mở một quán Thanh Bar, việc làm ăn rất tốt, hắn không muốn tiếp nhận mấy công ty kia thì đại ca cũng không tin hắn, cảm thấy hắn đang đùa nghịch.
Quý Phong nghe xong suy nghĩ một lát rồi tiếp tục chủ động lần thứ hai: “Từ Lĩnh muộn chút mới về, ngày mai tôi bắt đầu phải đến trường, nếu anh về nhà cũ xong vẫn chưa muộn thì chúng ta đến Thanh Bar tìm Lưu Doãn tụ họp nhé?”
Lần đầu tiên Địch Thành thấy Quý Phong chủ động mời, đôi mắt ngay lập tức tỏa sáng: “Đương nhiên không thành vấn đề, không được, tôi không về nhà cũ nữa, một tuần phải về 2-3 lần, tối nay không về nữa.
Lát nữa tôi nói với đại ca một tiếng là được.” Vừa hay hắn đang nghĩ xem nên từ chối đại ca như thế nào, bây giờ không phải đã có sẵn lý do rồi sao?
Quý Phong nhìn về phía Từ Lĩnh.
Từ Lĩnh và cha Từ nhìn nhau, trong mắt lập lòe ánh sáng, hai mắt sáng quắc lại nhìn Địch Thành như vây xem gấu trúc: Quý Phong khác thường như vậy thật sự rất không bình thường……!Chẳng lẽ đây chính là mục tiêu?
Mà ở bên kia, bí thư Hách nhận được tin Quý Phong đi ra ngoài, hắn nghĩ văn kiện hôm nay cần ký cũng không ít, hiếm khi có thể khiến sếp tăng ca nên hắn nhanh chóng đến đây sớm.
Có điều, khi dựa theo mật mã để mở cửa, vừa ngẩng đầu lên hắn đã nhìn thấy phía đối diện cửa lớn là một người đàn ông cao lớn đang ngồi trên sofa, hắn hoàn toàn choáng váng:!!!.