Đại học C mỗi năm chào tân mọi người đều đã tập mãi thành thói quen, các đàn anh đàn chị khóa trên cũng đã sớm được phân công nhiệm vụ, các câu lạc bộ dựng hai lều trại nhỏ trước cửa, âm mưu năm nay dụ dỗ thêm mấy đàn em.
Nhưng năm nay hình như có chỗ nào đó không giống như trước cho lắm?
Mới 7, 8 giờ sáng, các câu lạc bộ tốp năm tốp ba ngồi chuẩn bị biểu ngữ, bảng biểu, đơn tuyên truyền, sau đó nhìn thấy câu lạc bộ văn học suốt ngày “chi, hồ, giả, dã” kia dọn một cái bàn lớn tới đây.
Cái bàn ấy ước chừng lớn hơn gấp đôi so với bọn họ.
Không chỉ vậy, lần này câu lạc bộ văn học hình như bị điên rồi, tuy chào tân thu thêm thành viên tương đối quan trọng, nhưng một câu lạc bộ chỉ cần 2, 3 người tới như các câu lạc bộ khác là đủ rồi.
Ai ngờ……!Những người còn lại của cái câu lạc bộ kia đồng loạt xách khoảng 20 cái ghế nhỏ bày sau cái bàn trước mặt: “???”
Điên hết rồi có đúng không? Cùng nhau điên à?
Câu lạc bộ văn học từ khi nào đã lăn lộn sống thảm như vậy hả?
Không chỉ có thế, bọn họ từ đầu tới chân còn mặc một thân quần áo mới, thậm chí cầm đầu còn là Chủ tịch Sử, Chủ tịch câu lạc bộ văn học, học kỳ này đã lên năm bốn rồi, nghe nói kỳ nghỉ hè này bọn họ được ông Chu dẫn đội, còn chiến thắng đại học D, giành giải nhất về tay.
Ngờ đâu bọn họ suy nghĩ nhiều rồi, đây mới chỉ là bắt đầu, Chủ tịch Sử tới thì không nói làm gì, mà ngay cả Phó hội trưởng Hội học sinh Trác Tuấn cũng tới, còn có mấy người có tên tuổi ở ngành văn học dưới danh ông Chu nữa, lúc bình thường chính là mấy người hô mưa gọi gió ở ngành văn học.
Hơn nữa câu lạc bộ văn học có hơn 20 người, gom đủ khoảng 30 người.
Các câu lạc bộ khác phát hiện mình cầm quạt cũng không dám quạt, khá lắm, ngành văn học định cướp hết tân sinh viên về câu lạc bộ văn học có đúng không? Bồi dưỡng nhân tài vì giới thư pháp quốc gia ư?
Chủ tịch Sử chờ họ bày biện xong, xoa xoa tay kích động cứ hỏi mãi: “Chuẩn bị xong chưa? Ăn uống, dẫn đường, dọn hành lý, gõ trống, đánh chiêng, tất cả chuẩn bị xong hết chưa? Nhất định phải làm cho tiểu sư đệ cảm nhận được lòng nhiệt tình như được trở về nhà đấy! Nhớ kỹ chưa?”
Hai hàng 30 người, đồng loạt rống lên một tiếng: “Chủ tịch yên tâm! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
Các câu lạc bộ khác: “……” Cứ cảm thấy ngành văn học bọn họ nghỉ hè xong bị cái gì đó tẩy não.
Mà bên kia, bởi vì hôm nay Quý Phong phải đến trường báo danh nên cậu đã sớm thu xếp ổn thỏa, cậu chuẩn bị một chiếc vali nhỏ, kiểm tra lại một lần, cho dù quên mang cái gì thì buổi tối quay về lấy cũng được, chỗ ở của cậu rất gần đại học C.
Tân sinh viên năm nhất đại học C đều bắt buộc phải trọ ở trường, về sau lên năm hai mới cho phép ở bên ngoài.
Quý Phong cũng không định trở thành trường hợp đặc biệt, cho nên trước đó cậu đã nghĩ kỹ rồi, ban ngày mang theo miu miu đến trường đi học, buổi tối trước 8 giờ đưa miu miu về.
Buổi tối để miu miu ở nhà đợi một đêm, sáng hôm sau lại đến đón, thuận tiện cho mèo ăn rồi lại vuốt cho đã.
Sáng sớm sếp miu miu đã nghe thấy cậu nói chuyện điện thoại với Lưu Doãn, Lưu Doãn vốn dĩ lo lắng ký túc xá không cho nuôi mèo nên muốn nuôi hộ cậu, Quý Phong từ chối, nói buổi tối sẽ đưa miu miu về.
Tuy sếp miu miu cảm thấy Quý Phong đưa đi đưa về như vậy sẽ rất phiền toái, nhưng nghĩ đến chuyện công ty, với lại còn chưa tìm được người lúc trước ra tay với bọn họ, tu vi của hắn đã khôi phục không ít, cũng ngẫu nhiên có thể biến thân trở về, cũng càng dễ xử lý chuyện công ty hơn.
Nghĩ như vậy, sếp miu miu cũng đành cam chịu với quyết định này của Quý Phong.
Khi Quý Phong đến dưới tầng, cậu phát hiện không chỉ có Lưu Doãn tới mà cả giáo sư Tần và Tần Duệ cũng tới.
Tần Duệ không học đại học C nhưng hắn đã năm ba, không có nhiều tiết học cho lắm, nghỉ một buổi sáng cũng không sao.
Buổi sáng bác sĩ Lưu có ca phẫu thuật phải tiến hành nên không tới.
Mấy người ngồi cùng một chiếc xe, Tần Duệ lái xe, giáo sư Tần cũng đã vài ngày chưa gặp Quý Phong, đáy mắt đều là ý cười: “Mấy hôm nay ông Chu vẫn luôn kêu ca sao còn chưa khai giảng, ông ấy nói muốn cùng tới đón cậu nhưng bị bác khuyên ở lại.” Dù sao thì ông Chu cũng là lão giáo sư, nếu thật sự để lão giáo sư đến tiếp đón phỏng chừng Quý Phong cũng sẽ không đồng ý.
Nhưng hắn không giống nhau, Quý Phong là ân nhân cứu mạng của Duệ Duệ, chỉ việc này thôi cũng đủ để một nhà bọn họ đưa Duệ Duệ cùng tiếp đón khách quý.
Quý Phong biết giáo sư Tần muốn báo ân, nếu không trong lòng sẽ cảm thấy bất an, vì vậy cậu cũng chưa nói gì cả.
Khi đoàn người đến cửa lớn đại học C còn chưa tới 9 giờ, Tần Duệ đi đỗ xe, ba người Quý Phong còn lại thì đi vào trường báo danh trước.
Mà khi ba người Quý Phong vừa mới xuất hiện, người vẫn luôn ngồi xổm canh cửa lập tức Á một tiếng lập tức vọt vào bên trong, gầm rú ra hiệu: “Đến rồi đến rồi!”
Các câu lạc bộ ở gần đó ngay lập tức nhìn thấy đám người câu lạc bộ văn học như bị rồ với nhau, móc dải lụa đỏ treo trên cổ từ trong ngực ra, thì ra là một cái……!kèn không biết lấy từ đâu ra.
Mọi người bị cảnh tượng này làm cho sợ ngu người, thậm chí còn quên đưa giấy đăng ký cho tân sinh viên mà họ vất vả mãi mới lôi kéo được.
Kết quả đây mới chỉ là bắt đầu, sau khi ba người Quý Phong vừa đi vào, đầu tiên là thấy Sử sư huynh ngành văn học luôn luôn có tiếng ổn trọng lại vung tay lên khua chiêng gõ trống phối hợp với âm thanh nhiệt liệt hoan nghênh, mọi người sợ tới mức giật mình:??? Làm sao làm sao? Xảy ra chuyện gì?
Người quen biết Sử sư huynh:……!Đại ca à, anh *OOC rồi kìa, có phải anh hay không bị hạ hàng đầu?
(Cái này mình giải thích chưa nhỉ? *Có nghĩa là nhân vật không hành động, cư xử như thiết lập tính cách ban đầu.)
Mấy người Quý Phong cũng rất bất ngờ, bây giờ người chào đón tân sinh viên đều nhiệt tình như vậy sao?
Tầm mắt giáo sư Tần đảo qua, nhìn đám người Sử sư huynh kia thì hiểu ra, ông vui vẻ: “Mấy nhóc con kia cũng không sợ ông Chu sẽ dạy dỗ bọn họ một trận sao.” Nhưng ông lại có thể hiểu được suy nghĩ của đám người Sử sư huynh.
Nếu không phải vì ông đã lớn tuổi thì lúc trước Quý Phong khi cứu Duệ Duệ, ông cũng muốn khua chiêng gõ trống bày tỏ lòng biết ơn.
Quý Phong cũng thấy Sử sư huynh cùng mấy vị sư ca sư tỷ, đều là người lúc trước từng gặp ở Kinh thị, Sử sư huynh chính là người lúc trước bị viêm dạ dày nên không thể tham gia thi đấu, Quý Phong thay thế vào cứu trận, mấy vị sư ca sư tỷ còn lại là đồng đội lúc ấy cùng nhau tham gia thi đấu.
Đây là lần đầu tiên Lưu Doãn thấy tình cảnh như vậy, hắn nhịn không được huých huých vai Quý Phong, cười như không cười: “Tiểu Phong à, em lợi hại quá đi, về sau anh không còn lo lắng em bị chèn ép ở đại học C nữa.” Có đám đàn anh đàn chị ngành văn học kia, sự tồn tại của Tiểu Phong ở ngành văn học giống như linh vật tượng trưng vậy.
Quý Phong bất đắc dĩ nhìn hắn một cái.
Ai ngờ đúng lúc này, ba bước phía trước truyền đến một thanh âm kinh ngạc quen thuộc: “Anh Hạo Vũ, anh thật là lợi hại, anh bảo bọn họ tới chào đón em sao? Cũng quá rêu rao rồi, em sẽ ngại đó, hình như em còn nhìn thấy anh Trác nữa.”
Lưu Doãn hạ giọng nói khẽ, nhưng giọng nói này lại khác, một chất giọng khoe khoang như vậy, đám tân sinh viên vốn tò mò nhìn bọn họ ngay lập tức theo phản xạ đều nhìn sang.
Ngay từ đầu Quý Phong cũng không để ý tới phía trước vài bước là Phong Thụy Tuyết, dù sao thì đối phương quay lưng về phía cậu, hơn nữa đứng bên cạnh lại là Phong Hạo Vũ cao hơn cô ta nửa cái đầu chắn mất hơn một nửa.
Ánh mắt Quý Phong phai nhạt dần, Lưu Doãn không biết Phong Thụy Tuyết, nghe vậy cũng cảm thấy cô gái từ đâu chui ra này thật là ảo tưởng quá thể.
Ngay cả hắn đoán được là bọn họ tới hoan nghênh Tiểu Phong cũng không dám nói thẳng ra, giọng nói cũng đè thấp xuống, chỉ sợ nhỡ đâu bị mất mặt.
Còn đối phương thì chưa rõ ràng sự thật có phải vậy hay không đã ồn ào lớn tiếng?
Phong Hạo Vũ cũng sửng sốt, đúng là hắn có nhìn thấy Trác Tuấn, Trác Tuấn là Phó hội trưởng Hội học sinh, còn hắn là Hội trưởng.
Hắn cũng thật sự từng nhắc đến chuyện Thụy Tuyết sắp học ở đại học C với Trác Tuấn, nhưng mà chưa từng nghe Trác Tuấn nói muốn tới hoan nghênh gì mà?
Hắn vừa định mở lời, Phong Thụy Tuyết cũng đã kích động giơ lên tay vẫy vẫy về phía Trác Tuấn ở bên kia: “Anh Trác.”
Phong Hạo Vũ luôn cảm thấy không quá ổn thỏa, kéo Phong Thụy Tuyết một cái: “Thụy Tuyết, em vẫn nên……”
Kết quả đoàn người Trác Tuấn gõ trống quá lớn, căn bản không nghe thấy giọng Phong Thụy Tuyết, tiếp tục nhiệt tình dào dạt nhìn về phía bọn họ, vừa nhìn vừa nhiệt tình kêu hoan nghênh.
Những người khác cũng theo ngành văn học bên này thấy Quý Phong ở bên kia, nhưng bên kia tổng cộng cũng chỉ có mấy người.
Đều là tân sinh viên, bọn họ vốn theo phản xạ định nhìn sang, nhưng nhìn xong thì hai mắt đều trừng lớn.
Cái đệt, tân sinh viên này giá trị nhan sắc cao quá đi!
Đặc biệt là học đệ kia, một khuôn mặt hoàn mỹ vô khuyết, không tìm ra bất cứ khuyết điểm nào còn chưa tính, da trắng đến bừng sáng, cả người khí chất cao lãnh, mặt mày thanh thanh lãnh lãnh, trời nóng như vậy, bọn họ ngắm một đã cảm thấy trên người mát mẻ hơn không ít.
Trừ tiểu học đệ này ra, học muội ở bên cạnh lớn lên cũng đẹp, chỉ là không bằng học đệ, nhưng cũng thuộc cấp bậc hoa khôi.
Hơn nữa đột nhiên nhìn như vậy, hai người này lớn lên còn rất giống nhau.
Không chỉ thế, anh đẹp trai ở bên cạnh học muội kia nhìn cũng rất quen mắt, có hơi giống Hội trưởng Hội học sinh……!Ấy, không đúng, đây là Hội trưởng Phong đó!
Lại nhìn thấy Phó hội trưởng Trác, chẳng lẽ là tới hoan nghênh tiểu học muội sao?
Tiểu học muội này có quan hệ gì với Hội trưởng Phong? Chẳng lẽ là em gái?
Mà học đệ ở phía sau lớn lên có hơi giống nhau, chẳng lẽ là cùng nhau tới?
Mọi người ở đây nghi hoặc không thôi, Sử sư huynh đã không chờ nổi nữa, dẫn đầu chạy tới, mấy sư ca sư tỷ ngành văn học ở phía sau cũng đi theo, cũng bao gồm Phó hội trưởng Hội học sinh Trác Tuấn.
Phong Thụy Tuyết nhìn mấy người anh Trác đi tới đây, trong ánh mắt mang theo đắc ý, hưởng thụ những người này cực kỳ hâm mộ cô, ôm sát cánh tay Phong Hạo Vũ, tuy trong khoảng thời gian này bị bác gái ghim, nhưng anh Hạo Vũ đã ký kết hạng mục mấy trăm triệu, công ty khen thưởng cho anh ấy 2 triệu, anh ấy cho mình 100.000 làm tiền tiêu vặt, hiện tại cô cảm thấy cho dù không dựa vào vị Ngũ thúc kia thì anh Hạo Vũ cũng có thể cho cô một cuộc sống tốt đẹp.
Huống chi, anh Hạo Vũ là Hội trưởng Hội học sinh, về sau ở đại học C cô ta còn không phải là nghênh ngang mà đi sao?
Nghĩ đến tháng ngày *chúng tinh phủng nguyệt sau này, Phong Thụy Tuyết hơi vênh mặt lên như một con thiên nga trắng cao quý.
(*người người vây quanh tung hô, kính trọng)
Chỉ là con thiên nga trắng này rất nhanh đã trợn trừng mắt.
Trơ mắt nhìn mấy người Trác Tuấn chạy tới phía cô và anh Hạo Vũ, sau đó không nhìn bọn họ mà lướt qua bên cạnh, đi tới phía sau bọn họ.
Phong Thụy Tuyết ngu người tại chỗ:?? Sao lại thế này?
Trước đó Phong Hạo Vũ đã cảm thấy không đúng lắm, bởi vì Trác Tuấn không phải kiểu người rêu rao như vậy, hơn nữa Trác Tuấn cũng không quen biết Thụy Tuyết, không cần phải làm chuyện như vậy, lúc nãy chưa kịp ngăn cản Thụy Tuyết, kết quả, quả nhiên Trác Tuấn đến nhìn cũng chẳng nhìn cô một cái.
Nhưng hắn cũng không muốn để Phong Thụy Tuyết bị lúng túng, lát nữa chỉ có thể giả vờ làm cùng một nhóm, cũng may sẽ không khiến Thụy Tuyết bị chê cười.
Hắn thuận thế xoay người, nhìn về phía người có thể khiến Trác Tuấn và nhóm người ngành văn học kích động đến như vậy.
Nhưng khi hắn nhìn sang lại thấy Quý Phong ở cách đó không xa, mặt mày thanh tuấn đứng yên một chỗ, cả người chìm dưới ánh mặt trời, tươi đẹp, lóa mắt như một bức họa.
Quá kinh diễm, ngay cả Phong Hạo Vũ đã từng gặp cậu hai lần cũng ngây người mất một lúc, hình như cậu trở nên đẹp hơn rất nhiều, cũng trắng hơn rất nhiều so với lần trước gặp nhau.
Cũng trong chốc lát hắn ngây người, Phong Thụy Tuyết cũng nhìn thấy Quý Phong, cô ta trợn to mắt, do quá khiếp sợ, cô ta nhớ đến cái ngày bị tên nhà giàu mới nổi kia đuổi đi, khi ấy Quý Phong ngồi trong xe chê cười nhìn cô ta, bị k1ch thích, giọng nói chói tai của cô ta đã buột miệng thốt ra: “Sao cậu lại ở đây?!”
Mọi người bị lời nói của cô ta làm cho sững sờ đều nhìn sang, đám người Trác Tuấn cau mày, lúc này mới nhìn thấy Phong Hạo Vũ: “Hội trưởng?” Nghe một lời như vậy, sắc mặt Phong Hạo Vũ khẽ cứng đờ, hắn vốn muốn giả vờ là tất cả đoàn người bọn họ đều quen biết nhau nhưng bị một lời của Thụy Tuyết hoàn toàn huỷ hoại..