Sở Nghiêu Nghiêu nằm trên chiếc giường cứng, bọc cả người trong chăn.
Thánh Đạo Cung xây trên tuyết sơn, quả nhiên không có chút độ âm nào.
Tuy Sở Nghiêu Nghiêu cũng không cảm thấy lạnh, nhưng trong lòng khó tránh khỏi có chút khó chịu.
Nàng ngơ ngác nhìn trần nhà, tự hỏi những điều nàng chứng kiến, nghe thấy ở Thánh Đạo Cung tính là gì?
Lý Vãn Trần nói, có lẽ ba ngày sau Tạ Lâm Nghiễn sẽ đến Thánh Đạo Cung.
Ngày mai, hắn muốn mang nàng đi tham quan Đông Lê Sơn, nói là có lẽ sẽ giúp ích đối với việc khôi phục ký ức của nàng.
Sở Nghiêu Nghiêu không bằng lòng, nhưng cung điện này bị một tầng cấm chế dày bọc kín kẽ, nơi trọng yếu còn có đệ tử trông coi, nàng căn bản không trốn thoát được.
…!Kỳ thật, thái độ của Lý Vãn Trần đối với nàng rất thân thiện.
Chính xác ra, ngoài Phù Niệm Chi, toàn bộ đệ tử Thánh Đạo Cung đều đối với nàng rất thân thiện.
Nhưng cái này cũng không khiến Sở Nghiêu Nghiêu hết ghét bọn họ.
Bọn họ chẳng qua nghĩ nàng là Liên Tịnh Thánh nữ mới đối tốt với nàng, nhưng nàng chính là Sở Nghiêu Nghiêu!.
ngôn tình sủng
Mặc kệ tấm gương kia cho nàng xem cái gì, nàng đều tin tưởng chắc chắn mình là Sở Nghiêu Nghiêu, là người xuyên sách đến từ hiện đại!
Bọn họ nói những ký ức kia là giả chẳng lẽ là giả thật sao? Đều là nàng tự mình trải qua, có phải giả hay không chẳng lẽ nàng không biết?
Hiện tại, bọn họ muốn lợi dụng nàng đối phó Tạ Lâm Nghiễn.
Sở Nghiêu Nghiêu không rõ kế hoạch của bọn họ như thế nào, nhưng ít ra, nàng cảm thấy Tạ Lâm Nghiễn sẽ không như bọn họ nghĩ, bởi vì nàng phản bội mà đau thấu tim gan, thấu hiểu tất cả.
Hắn là Tạ ma đầu, là đại ma đấu sống hơn năm trăm năm, nhìn thấu thế sự tang thương, sao có thể coi trọng tình yêu đến vậy…
Suy nghĩ lung tung một hồi, Sở Nghiêu Nghiêu ngủ thiếp đi trên chiếc giường xa lạ này.
Sáng ngày hôm sau, nàng vừa rời giường đẩy cửa đi ra ngoài, liền gặp tiểu cô nương giúp nàng chải đầu hôm qua, Tống Văn Âm.
“Sở sư tỷ, tỷ dậy rồi.” Tống Văn Âm nhìn thấy nàng thì mắt phát sáng.
Sở Nghiêu Nghiêu nhíu mày quan sát nàng ấy vài lần.
Nàng không hiểu vì sao đệ tử Thánh Đạo Cung luôn tỏ vẻ sùng bái nàng.
Liên Tịnh Thánh nữ kia lòng dạ độc ác như vậy lại được người khác kính yêu thế sao?
Tống Văn Âm nhanh chóng giải thích với Sở Nghiêu Nghiêu: “Sở sư tỷ, là nhị cung chủ bảo ta tới chiếu cố tỷ.”
“Ta có cái gì mà chiếu cố.” Tâm trạng của Sở Nghiêu Nghiêu không tốt lắm, nàng không có tâm tình nói chuyện phiếm với vị Tống sư muội này nên xoay người vào lại buồng trong.
Có lẽ Tống Văn Âm không đoán được Sở Nghiêu Nghiêu sẽ lạnh lùng như vậy.
Nàng ấy hơi ngượng ngùng nhìn thoáng qua bên trong, rồi mới cẩn thận từng dè dặt đi theo vào, sau đó nói: “Sư tỷ, ta giúp tỷ trang điểm ăn mặc nhé.”
Sở Nghiêu Nghiêu: “…”
Đúng là nàng không búi được kiểu tóc quá phức tạp.
Nàng lấy cây trâm bạch ngọc trên bàn trang điểm, đưa tay vén tóc tùy ý, ngước lên nhìn Tống Văn Âm nói: “Ta cảm thấy như vậy cũng rất tốt.”
“Vậy làm sao được!” Tống Văn Âm trở nên vô cùng kích động, nàng ấy đi tới đè vai Sở Nghiêu Nghiêu, xoay nàng lại, cầm lược chải đầu cho nàng, vừa chải vừa nói: “Sao sư tỷ có thể ăn mặc xốc xếch ra ngoài!”
Sở Nghiêu Nghiêu: “?”
Nàng yên lặng nhìn Tống Văn Âm thuần thục xử lý tóc của nàng, đột nhiên mở miệng hỏi: “Lý Vãn Trần tổng cộng có mấy đồ đệ?”
Tay Tống Văn Âm ngừng một chút, sau đó nói: “Hai vị, ngoài sư tỷ còn có một nam đệ tử.
Chính là vãn bối chung huyết thống với Lý sư thúc ở Lý gia, cũng là sư đệ của tỷ.”
Lại một người họ Lý, Sở Nghiêu Nghiêu thầm nghĩ, thật đúng là ổ của Lý gia.
Tống Văn Âm lại nói: “Có điều Lý sư đệ cũng không ở trong Thánh Đạo Cun, mấy ngày trước hắn mới từ biệt Lý sư thúc, đi ra ngoài lịch luyện.”
Sở Nghiêu Nghiêu cũng không truy vấn, nàng nghĩ một hồi lại hỏi: “Ngươi từng nghe nói đến Liễu Như Dịch chưa?”
Tống Văn Âm khẽ gật đầu: “Đương nhiên từng nghe nói, đó chính là sư tổ của chúng ta.
Người vẫn luôn bế quan trên tầng cao nhất của Thánh Đạo Cung!”
Hoá ra ở tầng cao nhất…
Tống Văn Âm tiếp tục nói: “Sư tổ luôn không gặp đám tiểu bối bọn ta, nhưng lại rất ưu ái sư tỷ người…”
Còn có chuyện này…
Không đợi Sở Nghiêu Nghiêu truy vấn, Tống Văn Âm đã chủ động nói: “Bởi vì sư tỷ là chủ nhân duy nhất được Thánh Đạo Kính thừa nhận trong mấy ngàn năm nay, là người chân chính liên hệ được với Thiên Đạo.”
Giọng nói của nàng ấy tràn đầy sùng kính.
Sở Nghiêu Nghiêu khinh thường: “Thiên đạo không phải là Liễu Như Dịch sao? Liên hệ với hắn khác liên hệ với thiên đạo sao? Còn cần phương thức đặc biệt gì à?”
“Không giống đâu.” Tống Văn Âm lắc đầu: “Ý của câu này là được bầu bạn bên thiên đạo, được thiên đạo ảnh hưởng.”
Sở Nghiêu Nghiêu bĩu môi, còn bầu bạn bên thiên đạo.
Nàng không thèm làm tù nữ cho thiên đạo đâu, nàng thấp hèn như vậy sao?
Chẳng bao lâu, Tống Văn Âm đã búi xong tóc cho nàng, sau đó nói: “Đi thôi Sở sư tỷ, nhị cung chủ nói hôm nay muốn dẫn người đi dạo Đông Lê Sơn, hẳn là ngài ấy đã chờ ở bên ngoài.”
“Ngươi cũng đi cùng sao?” Sở Nghiêu Nghiêu hỏi.
Tống Văn Âm đầy chờ mong gật đầu.
Sở Nghiêu Nghiêu: “…”
Nàng đứng dậy khỏi ghế, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Các ngươi thích Liên Tịnh Thánh nữ đến vậy?”
Tống Văn Âm mông lung nhìn Sở Nghiêu Nghiêu: “không phải Sở tỷ là Liên Tịnh Thánh nữ sao?”
Sở Nghiêu Nghiêu khoát tay áo nói: “Ta không phải Thánh nữ của các ngươi, ta là Sở Nghiêu Nghiêu.”
Tống Văn Âm hơi sửng sốt, vẻ mông lung trên mặt lập tức chuyển thành sáng tỏ.
Nàng tỏ vẻ “Ta hiểu”, gật đầu nói: “Thánh nữ là tấm gương của các đệ tử bọn ta, nàng đối xử với các sư đệ sư muội rất tốt.
Khi ta mới vào Thánh Đạo Cung chỉ mới bảy tuổi, vì ta tu luyện có chút ngu dốt, thường xuyên bị chưởng giáo trách phạt nên không được ăn cơm tối.
Thánh nữ liền lén nhét điểm tâm cho ta ăn.”
Nói đến đây, mặt tiểu cô nương hơi ửng đỏ, còn lén nhìn Sở Nghiêu Nghiêu, phỏng chừng nàng ấy đang cho rằng mình đang thổ lộ trước mặt thần tượng.
Sở Nghiêu Nghiêu nhíu mày: “Liên Tịnh Thánh nữ cảu các ngươi không phải người lòng dạ độc ác, vì đạt mục đích không từ thủ đoạn sao?”
“Nào có!” Tống Văn Âm tỏ vẻ không đồng tình với cách nói này: “Chỉ là mọi ngày Thánh nữ nghiêm túc thận trọng, nàng ấy là người rất tốt.”
Sở Nghiêu Nghiêu sờ cằm, nhìn Tống Văn Âm bằng vẻ mặt kỳ lạ, sau một lúc lâu mới hỏi: “Ta hỏi một câu nữa, theo ý của ngươi, Thánh Đạo Cung xấu xa không?”
“Thánh Đạo Cung không xấu.” Tiểu cô nương trả lời không chút do dự: “Thánh Đạo Cung chỉ đang làm việc cho thiên đạo.
Mặc dù có lúc không hiểu được quyết định của thiên đạo, nhưng phán đoán và lựa chọn cảu người, nhất định là vì thiên hạ, vì chúng sinh.” Nàng nói đầy chắc chắn, tin tưởng không chút nghi ngờ…
Xem ra…!Lại là một chính đạo chi quang lòng chứa thiên hạ chúng sinh…
Sở Nghiêu Nghiêu không nhiều lời nữa, nàng chỉ nói: “Đi thôi, không phải sư phụ ta ở bên ngoài chờ chúng ta sao.”
Nàng cũng muốn nhìn xem, Lý Vãn Trần tính khuyên nàng như thế nào.
Cho dù hắn nói hay cỡ hay, Sở Nghiêu Nghiêu cũng sẽ không tin!! Nàng không phải Thánh nữ gì đó đâu, nàng chính là Sở Nghiêu Nghiêu.
…
Lý Vãn Trần xác thật chờ ở bên ngoài phòng.
Khi Sở Nghiêu Nghiêu ra ngoài nhìn thấy hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ.
Dù gì hắn cũng là nhị cung chủ của Thánh Đạo Cung, vì sao không có chút bề trên nào? Không chỉ như thế, Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy sau khi nàng đến Thánh Đạo Cung, vì mất kiểm soát cảm xúc nên nói ra những lời không thân thiện, nhưng dường như Lý Vãn Trần cũng không để trong lòng…
Lý Vãn Trần thấy Sở Nghiêu Nghiêu và Tống Văn Âm đi ra, hắn nhấc tay áo, rút phất trần trong tay ra.
Không ngờ bên trong có giấu một thanh kiếm, kiếm bay ra khỏi vỏ, hắn đứng lên trên trước.
Tống Văn Âm khom người gọi Lý Vãn Trần một tiếng “Lý sư thúc”, cũng kéo Sở Nghiêu Nghiêu lên trên.
Đây là lần đầu tiên Sở Nghiêu Nghiêu dùng một phi kiếm khác ngoài Trảm Uyên.
Cảm nhận đầu tiên của nàng chính là, không nhanh như Trảm Uyên, nhưng lại cảm giác chắc chắn hơn.
Phi kiếm lao ra, bay ra khỏi Thánh Đạo Cung, ở giữa không trung, xung quanh là bầu trời trắng xoá, tuyết lớn bay lả tả, có cảm giác kỳ ảo tịch liêu.
Gió tuyết thổi bay ống tay áo nhưng không làm người ta cảm thấy lạnh.
Phi kiếm lao thẳng xuống theo vách đá.
Trước mắt hoặc là nham thạch trụi, hoặc là tuyết trắng bao trùm, nhìn cũng không đơn điệu.
Tống Văn Âm quay đầu nói với Sở Nghiêu Nghiêu: “Thánh Đạo Cung xây trên đỉnh Đông Lê Sơn, đương nhiên, trên núi ngoài môn phái chúng ta còn có rất nhiều yêu thú hoang.
Những yêu thú này hàng năm sinh sống trong núi tuyết, da lông dày được làm thành y phục giữ ấm, thịt đầy đặn thích hợp để nấu nướng…”
Sở Nghiêu Nghiêu quay đầu nhìn Tống Văn Âm, nhìn cách giới thiệu này của nàng ấy…!Xem ra nàng ấy ăn không ít yêu thú trên Đông Lê Sơn.
Tống Văn Âm đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Sở Nghiêu Nghiêu, nàng tiếp tục nói: “Dưới chân núi Đông Lê Sơn còn có Đông Lê Thành, chỗ đó có rất nhiều phàm nhân sinh sống.
Bởi vì linh khí ở chân núi rất loãng, cho nên hầu như không bị yêu thú tập kích.”
Như thế rất hợp lý, dù sao phần lớn yêu thú không có trí khôn, chúng nó sẽ theo bản năng đến gần nơi linh khí dày đặc.
Phi kiếm tiếp tục đi xuống, không khí không còn quá lạnh nữa, trong tuyết thậm chí còn có một cây xanh sinh trưởng bốn mùa.
Lý Vãn Trần thao túng phi kiếm ngừng lại, hạ xuống nền tuyết.
Tuyết rất dày, nhưng không xốp.
Sở Nghiêu Nghiêu giẫm chân lên lại không lún như trong tưởng tượng.
Lý Vãn Trần đi phía trước, Tống Văn Âm nói với Sở Nghiêu Nghiêu: “Sư tỷ, bây giờ chúng ta sẽ đến Đông Lê Thành đi dạo.”
Sở Nghiêu Nghiêu gật đầu, tỏ vẻ mình biết, nhưng không nói gì.
Theo Lý Vãn Trần xuyên qua một rừng cây, xa xa đã nhìn thấy một tòa thành nằm trong tuyết lớn.
Tường thành rất cao, bên trên kết băng sương, đó chính là Đông Lê Thành.
Còn chưa tới gần, đã có thể nhìn thấy không ít người tụ tập ở cửa thành, vô cùng náo nhiệt.
Cuối cùng Sở Nghiêu Nghiêu cũng thấy được hơi người trên ngọn núi tuyết này.
Đến gần mới chú ý thấy cách cửa thành không xa dựng một tượng đá.
Hình điêu khắc hơi trừu tượng, nhưng có thể nhìn ra đó là một nữ tử, một nữ tử trong tay cầm kiếm, ống tay áo tung bay, phong thái hiên ngang.
Sở Nghiêu Nghiêu nhíu mày nhìn, hồi lâu mới nhận ra y phục nữ tử kia mặc chính là môn phục của Thánh Đạo Cung.
Có không ít người đứng xung quanh tượng đá, họ đều mặc quần áo dày dặn, vừa nhìn đã biết là người phàm sinh sống trong Đông Lê Thành.
Những người này thể hiện rõ sự biết ơn lẫn kính nể với tượng đá.
Thậm chí có đứa trẻ bảy tám tuổi đặt phía trước tượng đá một vòng hoa dại tự làm, hai tay tạo thành chữ thập, khom người chào tượng đá.
Lúc này, nhóm người cũng phát hiện nhóm người Sở Nghiêu Nghiêu, thấy họ đều mặc môn phục Thánh Đạo Cung thì ai cũng tỏ vẻ tôn kính, hành lễ với bọn họ, lễ phép gọi “Tiên sư”.
Lý Vãn Trần cũng cười trả lễ với họ, dáng vẻ hòa ái dễ gần, không kiêu ngạo.
Tống Văn Âm nhỏ giọng giải thích với Sở Nghiêu Nghiêu: “Người này được điêu khắc hơn ngàn năm trước, là một nữ đệ tử của Thánh Đạo Cung…!Khi ấy Trụy Ma Uyên vừa mới hình thành, thời cuộc rung chuyển, ma khí xâm nhập Đông Lê Sơn, vị sư tỷ này dựa vào một người một kiếm, đứng trên tường thành ngăn cản trọn vẹn mười lăm ngày, bảo vệ một tòa thành…”
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn nhìn tượng đá, hỏi: “Sau đó nàng ấy chết?”
Tống Văn Âm khẽ gật đầu: “Thời khắc cuối cùng, ma khí quá dày đặc.
Để ma khí không xâm nhập thành trì, nàng ấy lấy thân tế kiếm, dùng máu của mình tạo thành một kết giới, cuối cùng mới giữ được Đông Lê Thành.
Bởi vậy dân chúng Đông Lê Thành đều rất biết ơn nàng ấy, lập tượng cho nàng ấy ở đây.
Khi đi ngang qua họ sẽ đặt hoa, bái một bái để bày tỏ lòng biết ơn…”
Tống Văn Âm thoáng tạm dừng rồi lại nói: “Đúng rồi, vị sư tỷ này tên là Phương Linh Vân.”
Sở Nghiêu Nghiêu vừa nghe thấy tên này liền nhíu mày, sau khi nàng nghĩ kỹ lại lập tức cảm thấy mở rộng tầm mắt.
“Ngươi nói nàng ấy tên gì?” Nàng không khỏi hỏi lại Tống Văn Âm.
“Nàng ấy tên Phương Linh Vân.” Tống Văn Âm lặp lại.
Nàng ấy thấy Sở Nghiêu Nghiêu tỏ vẻ khó tin thì nhịn không được hỏi: “Sao vậy, Sở sư tỷ có ấn tượng?”
Tống Văn Âm vui mừng, phỏng chừng nàng ấy cho rằng Sở Nghiêu Nghiêu nhớ ra gì đó.
Sở Nghiêu Nghiêu không đáp lại Tống Văn Âm, cũng không phải nàng có ấn tượng, mà là đã từng nghe thấy cái tên Phương Linh Vân này.
Trong ký ức của Liễu Như Dịch, người sư muội hại chết Minh Hồi chính là Phương Linh Vân.
Không ngờ nàng ta có kết cục như vậy.
Theo loief của Tống Văn Âm, Phương Linh Vân chết trong năm Trụy Ma Uyên hình thành, đó không phải thời gian Liễu Như Dịch ma hóa sao? Suy luận ra tai hoạ này có lẽ đến từ việc Liễu Như Dịch ma hóa.
Mà mồi lửa khiến Liễu Như Dịch ma hóa chính là cái chết của Minh Hồi, Minh Hồi lại là bị Phương Linh Vân hại chết.
Nói cách khác, Phương Linh Vân mới là kẻ gây ra tai hoạ này.
Thay vì nói phương Linh Vân hy sinh bản thân cứu người cả thành, chi bằng nói nàng ta dùng cái chết của mình để chuộc tội thì hơn.
Chẳng trách trong ký ức của Liễu Như Dịch, sư phụ của hắn nói lỗi của Phương Linh Vân về sau nàng ta sẽ tự gánh vác, không phải do Liễu Như Dịch giết nàng ta.
Hoá ra gánh vác chính là gánh vác như thế này.
Vẻ mặt Sở Nghiêu Nghiêu có chút khác thường, nàng hỏi Tống Văn Âm: “Ngươi cảm thấy nàng ta là người tốt sao?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Tống Văn Âm có chút khó hiểu.
“Nếu tai hoạ này do nàng ta tạo ra thì sao?” Sở Nghiêu Nghiêu hỏi vặn một câu.
“Tai hoạ kia do thiên đạo ma hóa mà thành, đó là thiên tai, không thể trách ai được.” Người trả lời lại là Lý Vãn Trần: “Huống chi, chẳng lẽ trách tội ai đó sẽ có thể ngăn cản được thiên tai sao?”
Sở Nghiêu Nghiêu chớp mắt, xem ra Lý Vãn Trần biết rõ ràng tiền căn hậu quả việc hình thành Trụy Ma Uyên.
Nàng nhịn không được nhỏ giọng giải thích: “Nếu không phải là bởi vì nàng ta, thiên đạo sẽ không ma hóa.”
Lý Vãn Trần không hề chớp mắt, tiếp tục nói: “Tâm tính không vững, cho dù không có mồi lửa này, cũng sẽ có chuyện khác khiến hắn ma hóa.”
Sở Nghiêu Nghiêu không tiếp lời, không hiểu hàng ngày mấy người tu đạo này nghĩ cái gì.
Lý Vãn Trần dường như không định cho qua, hắn quay đầu nhìn nàng, tiếp tục nói: “Con để ý thiện ác đúng sai như thế, chẳng lẽ Tạ Lâm Nghiễn là người lương thiện sao? Hành động của hắn là đúng sao?”
Tại sao đột nhiên nhắc tới Tạ Lâm Nghiễn, Sở Nghiêu Nghiêu không muốn thảo luận chủ đề này.
“Hắn không muốn làm thiên đạo, các người ép buộc làm gì, nhất định phải ép buộc hắn sao?”
Sắc mặt Lý Vãn Trần hơi thay đổi, cuối cùng, hắn bình tĩnh nói: “Nếu có thể, ta sẵn lòng thay hắn nhận những đau khổ đó, thay hắn làm thiên đạo.” Hắn bất chợt dừng lại, thở dài: “Đáng tiếc, vị trí thiên đạo không có hắn không được.”
Người muốn làm lại không đảm đương nổi, người không muốn làm lại bị ép làm.
“Vậy tại sao không để Liễu Như Dịch tiếp tục làm thiên đạo, ta thấy hắn rất vui vẻ đấy.”
Sở Nghiêu Nghiêu nói chuyện hơi móc mỉa, có điều Lý Vãn Trần cũng không để ở trong lòng.
Hắn lay động phất trần trong tay mới nói: “Liễu Như Dịch còn làm thiên đạo ngày nào, Trụy Ma Uyên sẽ không biến mất khỏi thế giới này ngày đó.
Thế giới mà chúng ta đang sống tựa như cơ thể con người.
Nếu mặc kệ Trụy Ma Uyên khuếch tán, ma khí sẽ xâm nhập tâm mạch, khi linh mạch nghịch chuyển, ma vật hoành hành, thế giới này sẽ thật sự biến thành địa ngục trần gian.
Nơi sinh sống của chúng ta sẽ bị thượng giới hoàn toàn vứt bỏ, tất cả đều sẽ chết.”
Sở Nghiêu Nghiêu lần đầu tiên nghe chuyện này, nàng ngạc nhiên nhìn Lý Vãn Trần.
Đột nhiên nàng nghĩ đến khi nàng vừa xuyên sách, theo như lời nhiệm vụ hệ thống, hệ thống nói cho nàng biết, nếu nhiệm vụ thất bại, thế giới này sẽ bị hủy diệt.
Hoá ra cái gọi là hủy diệt chính là ý này sao?
Tống Văn Âm lặng lẽ đi sau bọn họ, không nói gì.
Lý Vãn Trần lại nói: “Cho nên, Tạ Lâm Nghiễn nghịch thiên, kì thực là muốn thế giới này chôn cùng hắn…”
“…! Đương nhiên hắn có lý do của hắn, thế giới này cũng có chỗ có lỗi với hắn, nhưng còn có những người vô tội giống hắn, hắn còn có năng lực phản kháng và cơ hội, nhưng những người vô tội kia thì sao?” Lý Vãn Trần chậm rãi xoay đầu lại, nhìn Sở Nghiêu Nghiêu bằng ánh mắt sáng quắc: “Hắn không muốn thiên đạo quyết định sống chết của hắn, nhưng hắn dựa vào đâu để quyết định sống chết của người khác?”
Sở Nghiêu Nghiêu há miệng nhưng không nói ra được lời phản bác, bởi vì nàng cảm thấy Lý Vãn Trần nói có lý.
Tạ Lâm Nghiễn xác thật giết rất nhiều người vô tội, hắn cũng chưa bao giờ để những người đó ở trong lòng.
Nếu đây không phải một quyển tiểu thuyết, mà là một thế giới chân thật, hành vi lạm sát người vô tội…!thật sự nên hỏi một câu dựa vào đâu.
Ba người đi chậm rãi trong tuyết, có lẽ do ngại người đông, Lý Vãn Trần không đi vào Đông Lê Thành, hắn chỉ nhìn từ xa, vẻ mặt thương xót.
Sở Nghiêu Nghiêu đột nhiên cảm thấy, để Lý Vãn Trần làm thiên đạo thật sự thích hợp hơn so với Tạ Lâm Nghiễn.
Hắn tiếp nhận sự sắp đặt của thiên đạo hơn Tạ Lâm Nghiễn, cho dù hắn cũng không thích sự sắp đặt này.
Đi một hồi, Lý Vãn Trần lại lên tiếng, lần này hắn đổi chủ đề khác: “Thánh Đạo Kính chính là pháp bảo thông thiên sư tổ Thánh Đạo Cung để lại.
Nói nó là tấm gương, thật ra nó giống một lối tắt hơn, có thể đi thông bất kỳ thế giới nào…!Cho nên, thế giới con thấy trong đó cũng không phải giả, ký ức của con cũng không phải giả.”
Lời này khiến Sở Nghiêu Nghiêu lập tức kích động: “Cho nên ý của ngài là ta còn có cơ hội trở về?”
“Con muốn trở về sao?” Lý Vãn Trần hỏi.
Đây không phải nói nhảm sao!
“Đương nhiên ta muốn trở về.” Mặt Sở Nghiêu Nghiêu đầy đương nhiên.
“Nhưng thế giới này mới là nơi con sinh ra, con không có chút lưu luyến nào với nơi này sao?”
Sở Nghiêu Nghiêu xém chút tức đến bật cười: “Ta cũng không phải Liên Tịnh Thánh nữ của các người, ta chính là Sở Nghiêu Nghiêu, vì sao ta phải lưu luyến?”
Lý Vãn Trần trầm mặc, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Nếu con thật sự muốn quay lại, đây cũng là sự lựa chọn của con, ta có thể giúp con mở cửa đi thông dị giới của Thánh Đạo Kính.
Nhưng ta hy vọng con có thể giúp Thánh Đạo Cung, giúp thế giới này một chuyện.”
Sở Nghiêu Nghiêu ngước mắt nhìn hắn, trong lòng có chút hiểu: “Ngài muốn ta giúp các người đối phó Tạ Lâm Nghiễn sao?”
Lý Vãn Trần khẽ gật đầu: “Nếu con không muốn ở lại thế giới này, vậy tương lai như thế nào chắc con cũng không thèm để ý.”
Nói rồi Lý Vãn Trần lấy từ trong lòng ra một thanh đao ngắn, đoản đao cất trong một vỏ đao màu nâu, trên chuôi đao treo một sợi dây có hình thức rất đơn giản.
Hắn đưa đoản đao cho Sở Nghiêu Nghiêu.
Sở Nghiêu Nghiêu nhận lấy, có hơi nặng, nhưng rất ổn.
“Con chỉ cần làm một việc, cắm thanh đao này vào đan điền của Tạ Lâm Nghiễn, rồi nói cho hắn biết, con là Liên Tịnh Thánh nữ của Thánh Đạo Cung, trước giờ con chưa từng yêu hắn.
Nhiệm vụ của con sẽ hoàn thành.”
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn đoản đao trong tay, trong lòng không hiểu sao sinh ra một cảm xúc khác thường.
Hồi lâu, nàng mới ngẩng đầu hỏi Lý Vãn Trần: “Cho nên ý của ngài là, ta chỉ cần làm vậy, ngài sẽ đưa ta trở lại thế giới của ta?”
Lý Vãn Trần khẽ gật đầu.
“Ta làm sao biết ngài có lừa ta hay không?”
“Ta thề bằng danh nghĩa nhị cung chủ Thánh Đạo Cung, tuyệt đối không dối gạt.”
Sở Nghiêu Nghiêu mím môi, nói: “Thề chẳng qua chỉ là lời cửa miệng, lỡ như ngài đổi ý thì sao?”
“Sẽ không.” Tống Văn Âm đứng sau hai người lên tiếng, nàng nhìn Sở Nghiêu Nghiêu bằng ánh mắt có chút đau buồn: “Người của Thánh Đạo Cung đều là người nghe thiên mệnh, đã dùng danh nghĩ Thánh Đạo Cung thề, nếu cố ý vi phạm sẽ bị tâm ma phản phệ mà chết.”
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn Tống Văn Âm một lúc, lại nhìn về phía Lý Vãn Trần.
Tay nắm đỉan đao của nàng hết siết lại buông, buông lại siết, nhất thời trong lòng nàng có chút mông lung.
Lý Vãn Trần nói có thể giúp nàng trở về thế giới ban đầu, nhưng điều kiện là muốn nàng ra tay với Tạ Lâm Nghiễn.
Theo lý thuyết, sau khi nàng trở về hiện đại, thế giới này sẽ không còn liên quan gì với nàng nữa.
Đây sẽ chỉ là một quyển tiểu thuyết nàng từng xem mà thôi, tương lai có như thế nào cũng không ảnh hưởng đến nàng, nàng cũng không thể xen vào.
Nhưng bảo nàng ra tay với Tạ Lâm Nghiễn…!Trong lòng nàng không nén được khó chịu.
Nàng không thể không thừa nhận, nàng quả thật thích Tạ Lâm Nghiễn.
Nàng kỳ thật…!Vừa muốn trở lại thế giới của mình, vừa không muốn xa Tạ Lâm Nghiễn.
Lý Vãn Trần bảo nàng lựa chọn, lựa chọn một bên nhất định phải dứt bỏ bên kia, nàng dường như không dứt bỏ được bên nào.
Hơn nữa nàng cũng không cảm thấy Lý Vãn Trần là đang lừa dối nàng.
Cảm giác này rất rõ ràng, thái độ của Lý Vãn Trần đối với nàng rất chân thành.
Tống Văn Âm trông cũng cũng không phải loại người tâm cơ thâm trầm.
Lý Vãn Trần lên tiếng lần nữa: “Cho dù con không nguyện ý xuống tay với Tạ Lâm Nghiễn, con với hắn cũng sẽ không có kết quả tốt.
Thiên đạo vốn nên vô tình, hoặc là chúng ta thất bại, hắn nghịch thiên thành công, thế giới này cuối cùng sẽ biến thành địa ngục, hoặc là chúng ta thành công, hắn trở thành thiên đạo, xem vô tình là quy tắc hàng đầu, bảo vệ thế giới này…! Cho dù là kết cục nào, con và hắn cũng không có khả năng.
Chi bằng sớm ngày gạt bỏ cảm giác này, mở ra cuộc sống mới.”
Hắn nói rất có đạo lý, nhưng…!Lúc này, chân trời đột nhiên xẹt qua một luồng ánh sáng.
Luồng ánh sáng dừng trước mặt họ.
Nhìn kỹ, người tới là Phù Niệm Chi.
Sở Nghiêu Nghiêu nhăn mày, vì sao đi đến đâu cũng nhìn thấy hắn, nàng hoài nghi Phù Niệm Chi luôn theo dõi bọn họ.
Sắc mặt Phù Niệm Chi u ám, hắn nhìn thoáng qua Sở Nghiêu Nghiêu đang cầm đoản đao, mới cười lạnh với Lý Vãn Trần: “Tạ Lâm Nghiễn đã tới, ngươi khuyên thế nào rồi?”
“Sao hắn lại tới nhanh như vậy?” Sớm hơn dự tính một ngày, Lý Vãn Trần có chút căng thẳng, hắn nhìn Phù Niệm Chi hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
“Ta thấy…” Phù Niệm Chi từ từ nâng tay lên, hắn cầm một cây sáo màu đen trong tay: “Chi bằng đừng khuyên, ta có thể dùng cổ khống chế nàng.”
“Không được!” Lý Vãn Trần nghiêm nghị cắt lời hắn: “Ngươi cho rằng Tạ Lâm Nghiễn là người ngốc sao? Nếu bị hắn phát hiện, chúng ta sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ!”
“Hắn không thể nhìn ra.” Phù Niệm Chi kiêu ngạo nói: “Hắn thậm chí không phát hiện ta hạ cổ trên người đồ đệ ngươi.”
Lý Vãn Trần không phản ứng Phù Niệm Chi, mà quay đầu hỏi Sở Nghiêu Nghiêu: “Nghiêu Nghiêu, con có thể hạ thủ với Tạ Lâm Nghiễn đúng không?”
“Ta…” Sở Nghiêu Nghiêu không biết Lý Vãn Trần lấy tự tin ở đâu.
Phù Niệm Chi cười một tiếng: “Nhị cung chủ, đi thôi, vẫn nên dùng cách của ta đi.
Thánh nữ của các người thật không đáng tin cậy chút nào.”
Dứt lời, Phù Niệm Chi liền muốn tới bắt Sở Nghiêu Nghiêu, nhưng bị Lý Vãn Trần phẩy tay áo ngăn cản.
Hắn nói với Phù Niệm Chi bằng giọng bất thiện: “Không nhọc Phù đạo hữu nhúng tay.”
Phù Niệm Chi không giận, ngược lại cười: “Tốt.
Ta không nhúng tay vào, nhị cung chủ nhớ kỹ bảo đồ đệ ngài mặc váy cưới, ngoan ngoãn chờ người trong lòng nàng tới cứu nàng.”.