Sau Khi Xuyên Về Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng
Chương 7
Sau một ngày điều tra rà soát, 6h24 phút buổi tối, Đường Diễn Sơ và tổ chuyên án một lần nữa trở về cục mở cuộc họp.
Để có thể nhanh chóng tập hợp và phân tích dữ liệu, Tôn Học Thần cùng Lý Việt Minh đã chuẩn bị sẵn 4 máy tính, các loại bảng điện tử và di động đều sẵn sàng để ghi chép đánh dấu manh mối quan trọng.
“Khu trò chơi phố Tây Duyệt”, “Khách sạn Bình Ninh Xích”, “xưởng thép Tiểu Thiết”, “siêu thị Thời Huệ”, “hàng thịt lão Tôn”…!
Ngoài tư liệu cá nhân của Từ Hữu Quảng, bọn họ cũng phái một đội điều tra kỹ càng những địa điểm trên.
Đường Diễn Sơ ánh mắt ngưng trọng, nhìn chằm chằm ba vòng tròn đánh dấu bằng mực đỏ: “Tây Duyệt, Bình Ninh Xích, lão Tôn”.
Tiết Trác Lâm gãi tóc nói: “Từ Hữu Quảng tốt nghiệp cấp 3, không thi đậu đại học, người nhà đều ở quê.”
“Trước kia có một đoạn thời gian làm công cho xưởng thép Tiểu Thiết, sau đó vì lười biếng lại dùng mánh khóe qua mặt chủ nên bị sa thải, hiện tại là kẻ vô công rồi nghề, mỗi tháng không có thu nhập chỉ sống nhờ tiền của gia đình gửi lên, nhà cũng là ở thuê.”
“Cơ hồ không có bạn bè, số người giao du cùng chỉ đếm trên đầu ngón tay.”
Những thông tin này là do chủ nhà trọ cùng hàng xóm của Từ Hữu Quảng cung cấp, căn bản không phát hiện có vấn đề gì, nhưng khi rà soát kỹ lại một lượt…!
“Hắn thường tới lui nhất là khu trò chơi phố Tây Duyệt.”
“Theo lời của giám đốc khu vui chơi này, Từ Hữu Quảng có thẻ hội viên cao cấp ở trung tâm bọn họ, dùng thẻ này có thể đổi xèng miễn phí ở quầy.”
Lão Lưu đem tài liệu đặt lên mặt bàn nói: “Tôi đã kiểm tra hệ thống tài vụ của khu trò chơi, Từ Hữu Quảng hầu như mỗi ngày đều đến chơi 2 lần.”
“Nếu thống kê số tiền hắn dùng để mua xèng, lại so sánh với thu nhập của hắn, căn bản là không thể đủ, thậm chí là chi tiêu quá mức phung phí.”
Đoạn Vũ: “Quán thịt của lão Tôn cũng là nơi hắn quen thuộc.”
“Hàng xóm và chủ tiệm xung quanh nói, Tôn Chí là một trong số ít những người vẫn giao lưu với Từ Hữu Quảng, tuy rằng tuổi tác 2 bọn họ chênh lệch khá lớn nhưng quan hệ rất tốt, Tôn Chí thường cho không một ít thịt cá bán không hết.”
“Nhưng cũng có người nói rằng Từ Hữu Quảng thường mua chịu không trả tiền cho lão Tôn, thái độ coi như chuyện bình thường.”
Tiết Trác Lâm tiếp tục: “Về phần khách sạn Bình Ninh Xích…”
“Ba tháng trước, phòng trọ của Từ Hữu Quảng bị rò rỉ ống nước, trong thời gian thuê thợ sửa lại toàn bộ hệ thống dẫn nước Từ Hữu Quảng có gần 2 tuần lưu trú tại khách sạn Bình Ninh Xích, tuy nhiên cũng không chi trả bất kỳ khoản phí nào.”
Lý Việt Minh biểu tình cổ quái, khó hiểu rời mắt khỏi màn hình máy tính.
“Ba địa điểm này, khách sạn Bình Ninh Xích là nơi Lâm Mạc thuê phòng, khu phố Tây Duyệt là nơi cậu ta thường đi dạo, mua thịt cũng chỉ đến cửa hàng lão Tôn,…”
Lý Việt Minh và Vu Trú phụ trách theo dõi Lâm Mạc, trước đây chỉ cảm thấy sinh hoạt của cậu ta không có gì bất thường, thậm chí có phần nhạt nhẽo, hiện giờ cẩn thận suy xét lại…!
Đột nhiên cảm thấy một trận rét lạnh sau lưng, da đầu tê dại, chân tay toát mồ hôi lạnh.
Giống như chiếc kính vạn hoa, bề ngoài nhìn tầm thường, bên trong lại cất chứa hàng chục tấm kính đa giác, mỗi một lần xoay chuyển lại thu được một hình ảnh khác nhau.
Mà mỗi một hành động hàng ngày của Lâm Mạc lại trùng khớp khảm lên mạng lưới hành tung của Từ Hữu Quảng.
“Chẳng lẽ ngay từ khi bắt đầu, cậu ta đã dùng chính sinh hoạt của bản thân để ám chỉ cho chúng ta tung tích hung thủ?” Tiết Trác Lâm không thể tin nổi thốt lên, hai tay vò đầu.
“Nhưng rốt cuộc làm sao cậu ta biết được?”
“Không phải là đạo sĩ thật chứ? Biết xem bói đoán mệnh ư?”
Sắc mặt những người khác cũng một lời khó nói hết, trong lòng rối như tơ vò, có một loại cảm giác hoang mang đến tột độ.
“Sếp!”
Đúng lúc này, Tôn Học Thần biểu tình nghiêm túc ngẩng đầu nói: “Khách sạn Bình Ninh Xích là một hệ thống chuỗi khách sạn, ngoài trụ sở ở Kinh thị còn có các cơ sở khác ở huyện J và huyện F.”
Cậu ta chiếu nội dung từ máy tính lên màn hình lớn: “Trong đó, huyện J là quê của nạn nhân Đặng Uyển.”
“Trường cấp 3 của cô bé cách khách sạn Bình Ninh Xích khoảng 2km, đồng thời nằm trên cùng một tuyến phố sầm uất có rất nhiều học sinh sinh viên lui tới.”
“Huyện F là huyện thành nơi nạn nhận Hách Tưu sinh sống.”
“Cô bé đã bỏ học, đang làm phục vụ một nhà hàng, trùng hợp chính là nhà hàng này nằm ngay kế bên khách sạn Bình Ninh Xích.”
Hình ảnh trên máy chiếu liên tục xuất hiện, quang ảnh biến hóa, phản chiếu lên ánh mắt sâu thẳm của Đường Diễn Sơ.
Tiếng hít thở trong phòng họp cũng trở nên rõ ràng.
Tôn Học Thần hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Hai nạn nhân còn lại Tôn Nhã và Lý Hương Diêu đều ở huyện H, học cùng một trường cấp 3.”
“Tuy rằng huyện H không có chi nhánh của khách sạn Bình Ninh Xích, nhưng tôi vừa điều tra lại trung tâm vui chơi Tây Duyệt, phát hiện toàn bộ thiết bị trò chơi ở đây đều được nhập từ một xưởng sản xuất cung ứng có trụ sở ở huyện H.”
Mạng nhện phức tạp nhiều tầng lớp cuối cùng cũng trở nên rõ ràng mạch lạc.
“Sếp, cái này tuyệt đối không thể là trùng hợp.” Đoạn Vũ căng thẳng nhăn mày.
Đường Diễn Sơ trầm giọng nói: “Người phụ trách khách sạn Bình Ninh Xích và khu trò chơi Tây Duyệt là ai?”
Lão Lưu: “Tôi đã tìm quản lý khu trò chơi, ông ta nói hiện tại người phụ trách toàn bộ sự vụ nơi đó là con trai tổng giám đốc, Trịnh Lương thiếu gia.”
Tiết Trác Lâm: “Người đại diện pháp lý của khách sạn Bình Ninh Xích tên là Triệu Dũng Nghiệp, tôi cũng đã điều tra rõ, hiện tại chịu trách nhiệm công việc của khách sạn là con trai ông ta, Triệu Bành Trạch.”
Đoạn Vũ lẩm bẩm: “Trẻ trung, giàu có,…!bọn họ có quan hệ như thế nào với Từ Hữu Quảng?”
“Còn có Tôn Chí, ông ta lớn tuổi nhất, đã hơn 40, chất phác ít lời, lại có mối liên kết như thế nào với đám người kia?”
Đường Diễn Sơ không ngừng vẽ các đường liên kết giữa những cái tên trên bảng phân tích.
Từ Hữu Quảng không có nhiều mối quan hệ xã hội, bên ngoài chỉ có Tôn Chí là người thân cận nhất, nhưng trong sinh hoạt lại không ngừng để lại dấu vết ở phía khách sạn và khu vui chơi kia.
Hiện tại chưa tìm ra mối liên kết, cần phải điều tra thêm.
“Trường phổ thông của Từ Hữu Quảng tên là gì?” Đường Diễn Sơ đưa ra vấn đề.
Tiết Trác Lâm: “Trung học số 1 tỉnh Đông.”
“Sếp, ý của anh bọn họ có thể là bạn cấp 3?”
“Vậy Tôn Chí kia…”
Đường Diễn Sơ nhìn thời gian, đã là 10h56 phút tối.
“Ngày mai phái người tới trường Trung học số 1 tỉnh Đông điều tra, hơn nữa…”
Lời còn chưa dứt, Vu Trú đột nhiên gõ cửa tiến vào: “Đội trưởng Đường, có người báo án!”
edit bihyuner.
beta jinhua259
Sau khi từ cục Cảnh sát rời đi, Lâm Mạc trực tiếp đến quán ăn bên cạnh khách sạn dùng bữa.
Cửa tiệm này sau khi hết giờ ăn sáng liền đóng cửa, buổi chiều tối lại bán thêm bánh bao rán.
Hai mươi phút sau, cậu thong thả bước ra từ trong quán.
Một lúc sau, vợ chồng chủ quán vội vàng đóng cửa tiệm, gọi xe rời đi.
10h10 phút tối, có ba người xuất hiện ở cục Cảnh sát báo án.
Bà chủ khóc lóc sướt mướt nói: “Tôi đã vài ngày nay không nhìn thấy con bé Hạnh Giai kia, cha của nó từ sau khi ly hôn chỉ rượu chè, cũng không thèm quản nó.”
“Trước kia gọi điện hỏi qua một lần, cha nó nói nó đến nhà bạn chơi, tôi cũng không hỏi thêm nữa…!Hôm nay đã là hơn một tuần, mới phát hiện nó không hề gọi điện hay báo cho gia đình một lời.”
“Cha nó thì mơ mơ màng màng, chẳng để tâm đến con cái.”
“Sau đó chúng tôi tìm đến nhà bạn học kia của nó, bạn nó nói Hạnh Giai chỉ ở lại chơi 1 ngày sau đó đã rời đi rồi…”
Đứng phía sau là hai người đàn ông trung niên nhìn có vẻ suy sụp tiều tụy.
Một người còn chưa tỉnh rượu, trên người nồng nặc mùi, chân đứng không vững được người còn lại đỡ, sắc mặt cả hai tái nhợt, biểu tình áy náy.
Ông ta che mặt đau khổ nói: “Là tôi có lỗi với con gái, là tôi không quan tâm chiếu cố nó…”
Vu Trú lúc ấy cùng trực ban với 2 vị cảnh sát khác, nghe vậy nói: “Người mất tích tên là Hạnh Giai, trước mắt tạm thời nghỉ học, thời gian mất tích là 8 ngày.”
“Nói cách khác, các vị hơn một tuần qua không để ý đến cháu bé, hiện giờ mới tới báo án?”
Ba người xấu hổ cúi đầu, đặc biệt là người cha họ Lưu.
Trên mặt ông ta khó nén đau thương, khóc lóc thảm thiết, trong miệng cứ mãi nhắc đến lỗi lầm của bản thân.
Bà chủ quán nói: “Là chúng tôi sơ sót, nếu không có người nhắc nhở…”
Vu Trú thuận miệng hỏi: “Người nào nhắc nhở?”
Chờ sau khi bà chủ miêu tả sơ qua, Vu Trú đột nhiên đứng phắt dậy nói: “Bà nói đến vị đầu trọc mỗi ngày đến ăn sáng kia sao?”
Bà chủ gật đầu.
Vu Trú thất thần, vụ việc này lại liên quan đến Lâm Mạc vị tiểu hòa thượng kia, hắn cảm giác sự tình không đơn giản liền vội vàng chạy tới phòng họp báo cáo cho đội trưởng.
Đoạn Vũ hoảng hốt nói: “Sếp, có năm con người nộm bằng rơm!”
“Đã phát hiện 4 nạn nhân, người thứ năm lẽ nào là Lưu Hạnh Giai?”
“Tôi nghĩ khả năng cao là 80%.” Tiết Trác Lâm nói.
Đường Diễn Sơ lập tức xoay người nói: “Hiện tại lập hồ sơ vụ án, nếu Lưu Hạnh Giai là người bị hại thứ 5, bốn kẻ Từ Hữu Quảng, Tôn Chí, Triệu Bành Trạch, Trịnh Lương chính là nghi phạm, lần theo dấu vết có thể tìm ra địa điểm bọn chúng giam nhốt nạn nhân.”
“Lão Lưu, anh cùng Đoạn Vũ hiện tại gọi điện thoại cho Hiệu trưởng trường cấp 3 Đông tỉnh, khẩn trương điều tra về Từ Hữu Quảng, Triệu Bành Trạch, Trịnh Lương, xem bọn chúng có phải là bạn cùng lớp hay không, tôi cần hồ sơ đầy đủ của cả 3.”
“Mặt khác, điều tra xem Tôn Chí có từng giữ bất kỳ chức vụ gì hay từng công tác ở đó hay không.”
“Rõ, thưa Sếp.” Lão Lưu cùng Đoạn Vũ nhanh chóng nhận nhiệm vụ.
“Những người còn lại, điều tra đầu mối nhập hàng của Tôn Chí, những địa điểm mà Triệu Bành Trạch và Trịnh Lương thường xuất hiện,…!Học Thần, cậu khẩn trương thu thập thông tin và thiết kế một bản đồ phân phát cho mọi người.”
“Rõ!”
…!
Cách 12h đêm còn 2 phút đồng hồ, thời khắc âm u quỷ dị nhất trong ngày.
Lâm Mạc từ khách sạn bước ra, tìm một quán net.
Cười lộ lúm đồng tiền: “Cho tôi một phòng đơn, bao nguyên đêm.”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!