Dịch: Gạo | Beta: June
Bạn trai ngốc nghếch ngoan ngoãn phục tùng.
Trần Diễn Hâm cảm thấy Ninh Phàm chạy xa vậy rồi mà không gặp được ai chắc chắn là sẽ giận, vậy nên mình phải gửi một tình hình phúc lợi cho hắn. Làm vậy chắc chắn là hắn sẽ nguôi giận ngay, lần sau vẫn cam tâm tình nguyện cho mình sai sử tiếp.
Trên thực tế là Ninh Phàm không thấy giận mà ngược lại nhu cầu tình dục còn tăng vọt lên, chỉ muốn chịch chết Trần Diễn Hâm. Nhưng mà hắn vẫn còn rất để ý tới suy nghĩ của Trần Diễn Hâm đối với mình là gì.
Hắn thích âm vật của Trần Diễn Hâm, còn thích cả cái người Trần Diễn Hâm này nữa. Mong là có thể sớm mở rộng cửa lòng với cậu để thấu hiểu tâm ý của nhau rồi tiến tới yêu đương thật.
Sáng hôm sau Trần Diễn Hâm lại sai sử Ninh Phàm đi tới chỗ xa mua bữa sáng cho mình, tới trước cổng trường thì ra lấy nhưng không chịu cho Ninh Phàm gặp mặt.
Ninh Phàm cũng không từ chối mà cam tình tình nguyện cho cậu sai sử, chạy đi rất xa mua bữa sáng, bản thân còn tới muộn nữa.
Lúc học tiết thể dục thì Trần Diễn Hâm chơi bóng rổ với bạn, khát khô rồi mới phát hiện ra không có nước uống nên dứt khoát gửi tin nhắn bảo Ninh Phàm mang nước qua luôn.
Nhưng mà vừa nhắn xong thì cậu lại thấy hối hận ngay, muốn thu hồi cũng không được. Một đứa con gái sao lại có thể xin người ta mang nước qua sân bóng được chứ, làm vậy trông chả dị quá còn gì.
Nhưng mà trong lúc cậu đang đắn đo phải lấy cớ gì đây thì Ninh Phàm đã mang theo một thùng nước tới cho cậu và mấy người khác uống. Ninh Phàm còn thuận tay mang cho cậu một cái khăn lau mồ hôi, hơn nữa cũng không nói gì thêm.
Trần Diễn Hâm cứ thấy kì kì, cậu còn tưởng là Ninh Phàm sẽ nghi ngờ chứ. Nhưng mà Ninh Phàm trông chả có chút hoài nghi nào, vô cùng cam tâm tình nguyện vác nước qua đây.
“Ninh Phàm sao cậu lại mang nước qua đây vậy?” Trần Diễn Hâm chỉ đành hỏi thẳng luôn, cậu muốn biết bây giờ Ninh Phàm đang nghĩ gì.
“Người yêu của tôi bảo tôi mang qua đây.” Vẻ mặt của Ninh Phàm nói cứ như thể chuyện đương nhiên.
“Cậu không thấy hơi lạ hả, sao người yêu cậu lại bảo cậu đưa nước cho một đám con trai làm gì.”
“Cũng có một chút nhưng mà ai cũng bảo con gái hay có rất nhiều suy nghĩ kì quặc mà, nói không chừng chắc là cô ấy chỉ đơn giản muốn phá tôi vậy thôi.” Ninh Phàm dường như đã hoàn toàn bị bạn gái thuần hoá rồi vậy, chẳng thèm bận tâm chút nào tới tính hợp lý của mấy chuyện này.
“Thế cô ấy phá cậu như vậy thì cậu vẫn thích cô ấy à?”
Trần Diễn Hâm hơi tò mò, cậu không ngờ Ninh Phàm yêu vào sẽ mụ mị đầu óc thế này. Nhưng mà Ninh Phàm không trả lời thẳng mà cứ nhìn chằm chằm cậu, cậu đã bắt đầu chột dạ rồi, trong lòng hoảng hốt không thôi, cứ sợ bí mật của mình đã bị phát hiện rồi.
“Thích, cho dù cậu ấy phá tôi thì tôi vẫn thích.”
Lúc Ninh Phàm nói chuyện còn quan sát nét mặt của Trần Diễn Hâm, sau khi bắt được một tia chột dạ trên mặt của đối phương thì lập tức hấy đắc ý ngay. Hắn kéo thẳng lấy tay của Trần Diễn Hâm rồi hơi phiền muộn hỏi cậu.
“Tôi tham khảo cậu vấn đề tình cảm một chút.”
“Tôi cũng đã từng yêu đâu, cậu hỏi tôi có tác dụng gì đâu.”
“Vậy tôi đi hỏi người khác vậy.”
“Đợi đã!”
Trần Diễn Hâm vẫn sợ thật, lỡ như bị người khác biết chuyện này, phát hiện ra chân tướng của chuyện này thì phải làm sao. Còn chẳng bằng mình tự xây vững tâm lý cho Ninh Phàm thì hơn.
“Người yêu của tôi là yêu qua mạng, cậu ấy gửi rất nhiều ảnh riêng tư của cậu ấy cho tôi. Ngày nào cũng gửi, còn từng chat sex với tôi nhưng vẫn không chịu nói cho tôi biết tên của cậu ấy thì phải làm sao đây?” Ninh Phàm đứng ngay tại chỗ nói thẳng với Trần Diễn Hâm luôn, hắn để ý xung quanh không có ai nên mới dám to gan như vậy.
“Tôi cảm thấy có đôi khi cậu ấy rất ngây thơ nhưng có đôi khi cũng bạo lắm, cũng không biết là rốt cuộc cậu ấy có thích tôi thật hay chỉ là đang trêu đùa tình cảm của tôi, chỉ thích dương v*t của tôi không thôi nữa.”
Mặt của Trần Diễn Hâm đỏ bừng, cậu không ngờ Ninh Phàm lại nói chuyện huỵch toẹt hết cả ra thế này. Vậy mà lúc nói mấy cái từ kia lại mặt không đỏ, tim không đập thốt ra dễ dàng như vậy, vẻ mặt còn vô cùng thản nhiên nữa chứ. Cậu bái phục thiệt luôn đó.
Ninh Phàm phát hiện ra vành tai của Trần Diễn Hâm đã đỏ cực kì rồi, thế là hắn lại xấn qua phà một hơi lên, đè thấp giọng nói: “Cậu nói thử xem rốt cuộc cậu ấy có ý gì đây, tôi còn nhớ cậu ấy cứ hay khen dương v*t của tôi to lắm.”
Đúng là như vậy thật, nh-nhưng mà đó chẳng phải là mấy lời nói với nhau vào lúc hứng hay sao. Tại sao Ninh Phàm lại có thể không biết ngượng mà nói thẳng ra như vậy chứ, đúng thật là!
Trần Diễn Hâm ngượng chín mặt vội vàng bịt miệng của Ninh Phàm lại, cậu không muốn nghe thấy Ninh Phàm lặp lại mấy câu nói dâm đãng của mình nữa.
Trên mặt Ninh Phàm lộ ra nụ cười khó nhìn thấy được, nhìn chằm chằm gương mặt đỏ chót của Trần Diễn Hâm hồi lâu.
“Trần Diễn Hâm cậu có chơi nữa không vậy, đứng đó mày đi mắt lại với Ninh Phàm nữa chứ!”
Mấy đứa bạn trên sân bóng thấy hành động của Trần Diễn Hâm với Ninh Phàm thân mật nên không nhịn được trêu ghẹo cậu.
Trần Diễn Hâm vừa thẹn vừa giận nên không nhịn nổi mắng lại: “Mày nói bậy bạ gì đó, đúng thật là!”
Nói xong thì vứt lại cái khăn cho Ninh Phàm rồi chạy qua đó chơi bóng. Lúc cậu quay lại còn thấy Ninh Phàm đang cười, trong lòng cực kì khó chịu nên định chơi hắn một vố.
Chơi bóng xong thì cậu gửi tin nhắn ngay cho Ninh Phàm.
[Anh trai ơi bài tập của em nhiều quá à, anh có thể làm giúp em được không?]
[Được chứ, em mang qua đây cho anh đi.]
[Anh trai ơi thầy của tụi em cứ thích giao bài tập nhảy lớp luôn ấy, rõ ràng tụi em chỉ mới học lớp mười thôi mà thầy đã giao bài tập lớp mười một rồi. Phiền chết mất thôi. Em không biết làm nên mới muốn nhờ anh trai giúp em.]
[Thầy của tụi em không nên làm vậy thật.]
[Chứ còn sao nữa, em đặt bài tập ở bồn hoa trước cửa dãy lớp mười một nha. Lúc hết tiết anh nhớ xuống lấy.]
[Được.]
Thế là Trần Diễn Hâm vừa vào học được nửa tiết đã chuồn ra ngoài đặt hết mấy cuốn vở bài tập lớp mười một thầy vừa giao cho làm lên chỗ bồn hoa, xong rồi thì lại chạy trở về.
Sau khi tan học Ninh Phàm đi qua lấy bài tập về, toàn là mấy đề bài trắng tinh, còn là mấy đề thi thử mà thầy vật lý, toán mới giao nữa thì hiểu ngay là Trần Diễn Hâm đang muốn lười biếng đây mà.
Với trí thông minh của Trần Diễn Hâm thì chắc chắn là mấy cái đề này không thành vấn đề, nếu không thì thành tích của cậu cũng không xếp trong top lớp được. Nhưng mà nếu như nói cậu thông minh thì lại không thấy thông minh được chỗ nào.
Nếu không thì cũng không làm ra loại chuyện dùng ảnh bộ phận riêng tư của mình đi quyến rũ bạn học, còn bảo là thầy giáo mình giao đề thi thử vượt lớp rồi mang đưa cho hắn làm.
Thật sự không sợ bị phát hiện ra sao?
Thật ra Trần Diễn Hâm có sợ bị phát hiện đó, cậu thấy Ninh Phàm cầm cái đề thi thử kia, trên bàn còn bày một cái đề thi thử khác y hệt. Trong lòng cậu bất an vô cùng, cậu cũng sợ Ninh Phàm sẽ nhận ra bạn gái của mình đang học cùng một lớp với mình, dù sao thì thầy giáo khác lớp cũng giao bài khác nhau mà.
Cậu căng thẳng hết cả buổi chiều nhưng trông Ninh Phàm vẫn chưa hề phát hiện ra nên lập tức thở phào một hơi.
Thật ra Ninh Phàm cũng không thông minh như trong tưởng tượng nhỉ, nếu không thì sao lại không lên QQ hỏi mình có phải học cùng một lớp không chứ. Xem ra chỉ số IQ còn chả cao bằng cậu, chỉ là dùng mấy chiêu trò bàng môn tà đạo nên mới đạt được thành tích xuất sắc vậy thôi. Chỉ cần cậu moi ra được hết mấy chiêu học thêm kia thì chắc chắn là thành tích của Ninh Phàm không thể nào tốt hơn cậu được.
Sáng hôm sau Ninh Phàm đưa bài tập đã làm xong lại cho Trần Diễn Hâm, chữ viết cũng không đẹp lắm mà nhìn còn hơi giống của cậu nữa, cũng không biết là trùng hợp hay là cố ý đây.
Nhưng mà có thể làm xong bài tập thầy giao thì cũng giảm bớt gánh nặng cho mình, Trần Diễn Hâm bèn thuận theo cho rằng mấy chuyện Ninh Phàm làm là đúng luôn.
Nhưng mà sau khi yêu đương qua mạng suốt một tháng thì Trần Diễn Hâm lại phát hiện ra một vấn đề cực kì chí mạng. Đó là thành tích của cậu giảm rồi, còn thành tích của Ninh Phàm ngược lại còn tăng cao hơn!
Sao lại có thể như vậy được cơ chứ, rõ ràng mục đích cậu yêu qua mạng không phải là thế này mà. Rõ ràng là muốn làm cho thành tích của Ninh Phàm sa sút còn thành tích của cậu tăng cao mà.
Ngày nào Ninh Phàm cũng bị mình làm phiền như vậy mà sao vẫn có thể duy trì được thành tích đứng nhất lớp vậy chứ, đúng là đáng ghét thật mà!
Hoàn toàn nghĩ không ra nổi!
Trần Diễn Hâm nhìn phiếu thành tích tháng trên màn hình, suýt chút nữa đã đập điện thoại luôn rồi. Nhưng cậu vẫn nhịn lại được, đồng thời nảy ra một suy nghĩ tàn độc.
Đó chính là chia tay với Ninh Phàm, cho tên đàn ông chó này nếm mùi đau khổ! Tới lúc đó chắc chắn là Ninh Phàm sẽ ăn không ngon, uống không vô, học chẳng vào nữa thì làm sao mà duy trì được thành tích tiến bộ!
[Anh trai ơi, mình chia tay đi.]
– —————————–
June: Mina ơi dịch hoàn rồi nên mình để trạng thái là hoàn luôn cho đỡ phải sửa chứ truyện còn 4 chương nữa nha. Muộn rồi mình không đăng được nữa 🤡