Sau Khi Yêu Đương Qua Mạng Với Sếp Sòng - Chương 40: Chương 40
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
44


Sau Khi Yêu Đương Qua Mạng Với Sếp Sòng


Chương 40: Chương 40


Edit & beta: MeanChan
Ra khỏi phòng tắm, Khâu Ninh dùng khăn lau nước trên tóc, Tất Dục Cẩn thì đang ngồi trước cái bàn dùng máy tính xử lý văn kiện.
“Tất tổng, tôi tắm xong rồi, anh có tắm không?”
Tất Dục Cẩn khép máy tính lại, cầm chiếc áo tắm dài từ trên giường lên rồi nhìn anh, sắc mặt không tốt lắm.
Ánh mắt kia làm Khâu Ninh cảm thấy hình như đối phương đang muốn bóp chết anh.
?
Anh cẩn thận gọi: “Tất tổng?”
Bọt nước chảy dọc theo gương mặt xuống tới cằm, Khâu Ninh dùng khăn lông lau một lúc, anh vừa mới ra khỏi phòng tắm, làn da vẫn còn ửng lên màu hồng nhạt, nhiệt độ bên trong vẫn còn ở lại trên người anh.
Tất Dục Cẩn dời mắt, nói: “Mệt mỏi thì nghỉ ngơi đi, không vội làm phương án, không cần tăng ca.”
Phản ứng đầu tiên của Khâu Ninh là bất ngờ, sau đó lại mừng như điên, thổi một đống rắm cầu vồng, chỉ tiếc rằng ông chủ không biết thưởng thức, mặt mày vô cảm bước thẳng vào phòng tắm.
(rắm cầu vồng: hiểu nôm na là nịnh hót – dù có đánh rắm thì cũng là đánh ra cầu vồng =))))
Hạnh phúc ôm trò chơi về phòng ngủ phụ, nhanh chóng đăng nhập vào trò chơi.

Hành Cẩn đang treo máy.
Khâu Ninh nhắn lại cho bảo bối thân yêu của anh rằng chờ cô quay lại sẽ thu hoạch rối nhỏ rồi làm nốt những việc buổi chiều chưa làm xong.
Phòng của anh nằm ngay cạnh phòng tắm nên có thể nghe thấy tiếng nước mơ hồ, không biết qua bao lâu, âm thanh mở cửa phòng tắm vang lên rồi lại có tiếng bước chân đi xa.
Chẳng mấy chốc, âm báo của mục trò chuyện riêng tư vang lên.
【 chat riêng 】 Hành Cẩn: Vừa mới đi tắm.
Khâu Ninh nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn về phía phòng tắm một lúc, nhưng không đợi anh nảy sinh suy nghĩ gì, tin nhắn riêng đã kéo lực chú ý của anh lại.
【 chat riêng 】 Hành Cẩn: Bây giờ mở búp bê đã chứ?
【 chat riêng 】 Thu Ninh: Ừ ừ.
Khâu Ninh mời Hành Cẩn vào đội, vào đội xong liền dùng phi hành phù triệu hoán người tới bên mình.
Trên người Hành Cẩn vẫn còn mặc bộ trang phục giống anh.

《 Thất giới 》 ra nhiều bộ trang phục vậy mà một bộ chính thức dành cho tình lữ cũng không có, thường xuyên bị người chơi mắng là không có đầu óc kinh doanh trên official weibo và diễn đàn.

Mắng chửi xong, Khâu Ninh dẫn Hành Cẩn vào môn phái, tới trước mặt trưởng môn.
Anh mở mic nói nhỏ: “Bảo bối, ôm em một cái.”
【 chat riêng 】 Hành Cẩn: Hả?
Khâu Ninh: “Em ở cùng phòng với ông chủ, không tiện nói to.” Rồi lại đỏ mặt: “Mau tới cho chồng chị cọ chút Âu khí.”
Âm thanh chẳng to hơn tiếng muỗi là bao, nếu không nhờ tai nghe của Tất Dục Cẩn có chất lượng tốt thì chưa chắc có thể nghe rõ được.
Chồng?

Hắn cười, nghĩ đẹp quá nhỉ.
【 hệ thống: Hành Cẩn sử dụng một cái ôm với bạn, nhận hay không? 】
Có.
【 hệ thống: Hành Cẩn sử dụng một cái hôn môi với bạn, nhận hay không? 】
Khâu Ninh sửng sốt, cổ cũng đỏ bừng lên.
Anh mím môi ấn nhận.
Trên màn hình, thiếu nữ Quỷ Vu thân mật ôm cổ Tiêu Dao rồi ngẩng đầu, Tiêu Dao thuận thế hôn lên môi nàng.

Vì chính sách không cho phép nên thời gian cho động tác thân mật cực kỳ ngắn ngủi, chỉ chạm một cái liền tách ra ngay.
Khâu Ninh đã chuẩn bị từ sớm, nhanh chóng chụp lại màn hình rồi cẩn thận lưu trong ổ cứng.
【 chat riêng 】 Hành Cẩn: Đủ rồi sao?
【 chat riêng 】 Thu Ninh:……!Đủ rồi.
Tất Dục Cẩn rũ mắt nhìn màn hình máy tính, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Nhân viên nhỏ đang ở phòng bên cạnh, chỉ cách hắn một bức tường.

Lúc này chắc chắn là cậu ấy đang đỏ mặt, có khi còn cười trộm cũng nên.
Hai người đứng trước mặt chưởng môn, thắp ba nén hương theo lệ.
Sống chết có số, phú quý tại trời.
Mở giao diện bồi dưỡng ra, Khâu Ninh hít một hơi thật sâu rồi ấn thu hoạch.
【 chúc mừng thiếu hiệp thành công bồi dưỡng búp bê rối, mau trang bị rồi đi chiến đấu thôi ~】
Nhưng dòng chữ vàng của hệ thống hiện lên một lúc lâu rồi mà vẫn chưa thấy người nói năng gì.
【 chat riêng 】 Hành Cẩn: Thế nào?
【 chat riêng 】 Thu Ninh: 【 khóc lớn 】【 khóc lớn 】【 khóc lớn 】
Ba biểu cảm khóc thút thít kết hợp với nhau, nhìn không ra là tốt hay xấu.
Tất Dục Cẩn còn chưa kịp hỏi tiếp thì bên kia đã nhắn tin tới.
【 chat riêng 】 Thu Ninh: Trò chơi rác rưởi! Hủy thanh xuân của tôi! Ăn hết tiền của tôi!
【 chat riêng 】 Thu Ninh: 【 búp bê rối】
【 chat riêng 】 Thu Ninh: Rác rưởi thuộc tính, còn không bằng con em nhặt được trong phó bản 5 người nữa【 khóc lớn 】
【 chat riêng 】 Thu Ninh: Một vạn đồng của em!
【 chat riêng 】 Thu Ninh: Có phải bộ phận kế hoạch lặng lẽ điều chỉnh xác suất không đấy???
Lên án liên tục bằng tốc độ thần sầu, nhanh đến độ Tất Dục Cẩn suýt thì không đọc kịp.
Hắn click mở thuộc tính của búp bê, sau đó không kiềm nổi mà cười đồng tình.

Lúc trước có đọc ở trên diễn đàn rằng, sau khi bồi dưỡng ấu tể con rối trong phó bản 25 người xong thì chỉ có 0.1% tỷ lệ xuất hiện rác rưởi – thuộc tính thấp nhất, cái này là do nhà sản xuất muốn cho người chơi thêm “Cảm giác kích thích”.

Tiếc là kích thích hơi quá, khắp cái server cũng chẳng có mấy con búp bê 25 người có thuộc tính như này.
Nhưng hiện tại, Khâu Ninh đã góp một cục gạch, thêm một viên ngói làm giàu cho hàng ngũ này.
【 chat riêng 】 Hành Cẩn: Lần sau lại đi đánh tiếp, kiểu gì cũng ra thôi.
Không có lần sau, vĩnh viễn không thể nào ra được nữa, cái người châu Phi vạn năm như anh, đến bảo bối cũng không cứu vớt được nữa rồi.
Còn hy vọng nào đâu!
Suýt chút nữa thì Khâu Ninh định bỏ game rồi.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy thuộc tính kia, anh thậm chí còn định đồng quy vu tận với bộ kế hoạch luôn.
【 chat riêng 】 Thu Ninh: 【 tủi thân 】【 ủ rũ cụp đuôi 】【 sống không còn gì luyến tiếc 】
Liên tục gửi mấy cái biểu tình, tất cả đều rất là tiêu cực, từ đầu đến chân viết đầy hai chữ: Đáng thương.
Tất Dục Cẩn nhìn ra cửa phòng, cửa phòng đóng kín không một kẽ hở.

【 chat riêng 】 Hành Cẩn: Ở trong phòng?
【 chat riêng 】 Thu Ninh: Ừ.
【 chat riêng 】 Hành Cẩn: Đeo tai nghe?
【 chat riêng 】 Thu Ninh: Ừ? Làm sao vậy?
Tất Dục Cẩn dựa vào ghế, chỉnh âm thanh microphone lên và mở máy biến âm ra.
Hắn hơi rũ mắt, ngữ khí nhẹ nhàng.
“Đừng khó chịu.” Sau đó bình tĩnh gọi: “Chồng à.”
Thanh lãnh lại thản nhiên.
Lanh lẹ lại thân mật.
Chỉ hai chữ đơn giản, đưa Khâu Ninh lên tiên.
Đệch.
Bàn tay Khâu Ninh nắm chặt dây tai nghe, thể xác và tâm hồn phiêu tận nơi chân trời, suýt chút nữa thì không nói được chữ nào.
Anh chậm chạp phản ứng lại mà chỉnh âm lượng to lên, hỏi: “Chị vừa gọi em là gì cơ?”
Đầu kia không trả lời vấn đề này mà hỏi: “Còn tức giận nữa không?”
“Tức chứ! Ớ không, em tức cái gì nhỉ……” đầy đầu Khâu Ninh toàn là hai chữ “Chồng à”, chập mạch đến độ không suy nghĩ được gì nữa.
“Búp bê.”
Khâu Ninh chợt sáng dạ, nói: “Nếu em còn tức giận thì chị có gọi nữa không?”
Anh liếm môi dưới, tủi thân nói: “Nãy chị gọi em không nghe thấy, không tính.” rồi lại cầu xin: “Gọi lại một tiếng đi?”

Sau đó anh nghe thấy tiếng cười rất nhẹ từ bên kia truyền tới: “Lần sau.”
“Lần sau là lúc nào?”
Khâu Ninh cũng chỉ là hỏi vậy thôi, tính tình Hành Cẩn lạnh nhạt như thế, chỉ có lúc ở trước mặt anh là dịu dàng ôn hòa hơn một chút, anh thừa biết đối phương định trả lời thế nào —— lần sau là lần sau……
“Lúc gặp mặt.”
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang.
Khâu Ninh niệm lại trong đầu một lần, xác định bản thân không hề nghe lầm.
Nếu anh không hiểu sai thì ý Hành Cẩn là…!Hai người có cơ hội gặp mặt ngoài đời thật?
Khâu Ninh ngơ ngác, anh nghi ngờ bản thân đang mơ.
Lúc anh cất tiếng, âm thanh còn mang theo sự hồi hộp mà chính anh cũng không phát hiện ra: “Chúng ta sẽ gặp mặt ư?”
“Có cơ hội thì gặp.”
Mặc dù hắn không cho Khâu Ninh một câu trả lời chắc chắn nhưng cũng đã đủ để Khâu Ninh kích động cả ngày.
Có cơ hội thì gặp.
Bạn nghe, bạn nghe đi.
Điều này chứng tỏ cái gì, chứng tỏ anh đã tiến vào giai đoạn khảo sát của bảo bối, chờ vượt ải này thì cơ hội gặp mặt sẽ còn xa sao?
Không xa nữa!
Anh muốn hỏi kĩ hơn nhưng bên kia lại rời đề tài sang hướng khác: “Bây giờ em đang lên bằng Nguyệt kiến noãn sao?”
Khâu Ninh ép bản thân bình tĩnh lại, “Không, chị muốn dùng sao?”
“Ừ, mấy ngày nay có thời gian rảnh nên tôi sẽ tự chơi.”
“Được, nhiệm vụ hằng ngày xong rồi nhé.”
Có một bước đệm như vậy, sự buồn bực của Khâu Ninh khi mở trúng búp bê rác rưởi đã không còn một miếng nào.
Không có gì quan trọng hơn bảo bối nhà anh!
Lúc làm xong nhiệm vụ thì thời gian cũng không còn sớm, trước khi thoát game, bảo bối nhà anh đột nhiên hỏi: “Em ghét ông chủ của em lắm hả?”
Khâu Ninh kinh ngạc nói: “Vì sao lại hỏi vậy?”
“Mỗi lần em nhắc tới hắn đều có vẻ ghét hắn lắm.” Cảm thấy bản thân hỏi hơi nhiều, Hành Cẩn lại bổ sung: “Tùy tiện hỏi thôi, ngủ đi.”
Tuy rằng không hiểu vì sao cảm xúc của bảo bối đột nhiên lại trùng xuống nhưng Khâu Ninh vẫn thành thật đáp: “Nói thật, không ghét.”
“Ừ?”
“Người này thật ra cũng khá tốt, đêm mưa đưa em về nhà, lúc em say rượu cũng chăm sóc em, còn thu lưu em lúc em không còn phòng…” Đếm cẩn thận, hóa ra còn rất nhiều ưu điểm nữa.
“Chẳng qua người ta là ông chủ, em là nhân viên, ở chung sẽ thấy không được tự nhiên.”
Đầu kia im lặng thật lâu, lúc mở miệng lại nói: “Em có thể thử làm bạn với hắn, nói không chừng người ta còn thật sự hy vọng như vậy kìa.”
Khâu Ninh: “……”
Cái này không được đâu.
Nói không chừng người ta còn mong em tránh xa hắn ra một chút thì có.
Nhưng đây là đề nghị của bảo bối nhà anh, anh vẫn phải cho đủ thể diện.
“Em sẽ thử, bảo bối chị mau đi ngủ đi, ngủ ngon.”
Nói nghe hay một tí, đối phó qua cửa lại tính sau.

Nhưng mà không hiểu sao bảo bối lại thế này, không chịu thuận theo mà buông tha, cứ nằng nặc:
“Sẽ thử thật hả?”

“Thật đấy.”
“Làm bạn tốt của hắn?”
“Bạn tốt!”
Khó khăn lắm mới dỗ được người, nếu không phải là do giới tính không trùng nhau thì thậm chí Khâu Ninh sẽ hoài nghi có phải bảo bối nhà anh là do Tất Dục Cẩn đóng giả hay không.
Mọi người thoát game, Khâu Ninh thay thành tài khoản phụ để chuẩn bị cho hôn lễ.
Anh không để ý thời gian, đến tận lúc cơn buồn ngủ đánh úp lại thì nghe thấy cửa phòng bên cạnh mở ra, sau đó là thanh âm rót nước từ máy lọc.
Khâu Ninh đoán là Tất Dục Cẩn vẫn thức.
Không hổ là ông chủ, muộn vậy rồi vẫn còn làm việc.
Anh chỉnh độ sáng màn hình máy tính xuống một chút.
Âm thanh rót nước ngưng hẳn, tiếng bước chân lại vang lên lần nữa nhưng Khâu Ninh cũng không để ý nhiều.

Thế mà tiếng bước chân kia không hướng về phòng lớn mà lại đi tới trước cửa phòng anh.
Trong phòng không mở đèn lớn, chỉ có một trản đèn cạnh đầu giường thắp lên chút ánh sáng mỏng manh, nếu đứng ở ngoài cửa thì sẽ không phát hiện ra thứ ánh sáng nhỏ nhoi này.

Anh đợi một lát mà vẫn không nghe thấy tiếng bước chân rời đi.
?
Tất Dục Cẩn này có ý định gì?
Kiểm tra xem ngủ chưa?
Anh gập notebook lại theo bản năng, nhanh chóng nhét vào ổ chăn rồi cũng nằm xuống nhắm mắt lại.
Quả nhiên, vài giây sau, cửa phòng bị nhẹ nhàng mở ra, có người thả nhẹ bước chân đi đến.
Chỉ chốc lát sau, có người đứng ở mép giường.
Một tiếng than nhẹ vang lên trong phòng, sau đó chiếc đèn đầu giường bị tắt đi, bóng tối bao trùm cả căn phòng.
Một bàn tay to giúp anh kéo chăn lên đến ngực.
Động tác là lực đạo rất nhẹ nhàng, nhưng lúc này Khâu Ninh chợt trở nên mẫn cảm cùng cực, anh cảm thấy chiếc chăn đơn trên người như nặng cả ngàn cân.
Trái tim của anh đập dồn dập.
Mèn ơi.
Cái chuyên mục kinh dị đêm khuya gì thế này?!
Tất Dục Cẩn đang làm gì?
Hắn đang làm cái gì??
Hắn muốn làm cái gì???
Mãi cho đến khi người bước ra khỏi phòng, cửa phòng bị đóng lại, anh cũng chưa nghĩ ra nguyên nhân tại sao.
Sự yên tĩnh trải đều khắp bốn phía.
Khâu Ninh cố lắm mà vẫn không nhịn được, móc ra di động, trốn trong ổ chăn nhanh chóng nhắn tin cho bảo bối nhà mình.
QN:!!!
QN: Em cảm thấy ông chủ em hơi kỳ kỳ chị ơi!
– ———Hết chương 40———-.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN