Cuối năm đến gần, MR nghêng đón gian đoạn bận rộn nhất trong năm.
Sau vài ngày làm việc như người máy, thứ sáu này hiếm khi không phải tăng ca, các đồng nghiệp đang thương lượng đi ăn một bữa lẩu chúc mừng một chút.
“Anh Khâu có đi không?”
Mùa đông mọi người ngồi quanh một bàn lẩu nóng cháy, uống một chén thức uống ấm áp, ăn thịt bò nóng bỏng lưỡi, chỉ nghĩ thôi là đã thấy hạnh phúc rồi.
Di động trong túi quần rung lên hai tiếng.
Khâu Ninh vừa móc di động ra vừa nói: “Đi…”
Sau đó ngậm miệng.
Cẩn: Tan tầm?
Cẩn: Ra chưa?
Cẩn: [ hình ảnh ]
Trên hình ảnh là một biển số xe quen thuộc, đó là xe của anh.
Anh chậm rãi mở to mắt nhìn.
“Bọn em tính cả anh nhé, anh Khâu?”
“Không đi được.” Khâu Ninh sửa miệng một cách tự nhiên, tiếc nuối nói: “Người yêu anh tới đón, các em cứ đi đi.”
Nói xong cũng không đợi các đồng nghiệp kịp kinh ngạc hoặc biểu tình ầm ĩ, xách cặp lên phi thẳng đến thang máy.
Xe dừng ở tầng hầm số hai.
Tất Dục Cẩn đang ngồi trong xe, gửi tin nhắn xong liền lẳng lặng chờ, mỗi khi thang máy vang lên một tiếng liền ngẩng đầu lên xem một cái.
Rồi cứ thế đến khi tiếng thang máy vang lên đến lần thứ bảy thứ tám, rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Cậu nhân viên của hắn gần như là bay tới đây, tóc anh lại dài thêm một chút, lúc chạy lọn tóc trên trán hất ngược lên trời.
Tất Dục Cẩn cười hạ cửa kính xe xuống.
“Anh về mà sao lại không nói với em?” Khâu Ninh bám vào cửa sổ xe, gương mặt đỏ ửng không biết là do vận động hay là do phấn khích.
Hơi thở của anh hãy còn gấp gáp không đều: “Không phải nói là sẽ gọi em tới đón anh sao?”
“Bất ngờ.” Tất Dục Cẩn duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt anh: “Đói chưa? Chở em đi ăn ngon.”
Nhà hàng là một tiệm cơm kiểu Nhật mới khai trương, hai người đặt một phòng.
Đồ ăn trên bàn bày đầy ắp, còn có một lọ rượu trắng.
Khâu Ninh thật sự đói bụng, một miếng một cái sushi, ăn ngấu nghiến.
Tất Dục Cẩn ngồi cùng anh ở một bên, thỉnh thoảng lại rót trà cho anh, bản thân thì chỉ phẩm rượu.
“Anh không ăn?” Khâu Ninh chọn một cái trứng cá muối gắp đến bên miệng hắn: “Há miệng.”
Một miếng không ăn hết được cả cái trứng cá muối, Tất Dục Cẩn cắn một nửa, nửa còn lại Khâu Ninh tự ăn.
Hai người không hề chê nhau.
Bữa cơm này Khâu Ninh ăn đến mặt mày hồng hào.
Nhà hàng này cách nhà anh không xa, hai người liền vai sát vai chuẩn bị đi bộ về, thuận tiện tiêu thực.
“Lâu lắm rồi không được ăn sảng khoái như vậy.”
Tất Dục Cẩn hỏi: “Tại sao?” rồi cúi đầu nhìn cơ thể anh: “Giảm béo?”
Khâu Ninh sửng sốt, sốc nặng nhìn hắn: “Em mà cần giảm béo á?”
Tất Dục Cẩn ôm eo anh, sau đó nói: “Không cần, bây giờ đang đẹp rồi.”
Hắn chạm vào một chút liền thu tay ngay, Khâu Ninh lại vẫn cảm thấy nơi hắn chạm vào đang dần phát nhiệt.
Thời gian hiện tại vừa lúc qua giờ cơm chiều, trên đường có không ít người ra ngoài tản bộ hoặc dắt chó đi dạo.
Phía trước có một cặp đôi nắm tay nhau, cô gái đang làm nũng: “Người ta mệt quá, anh cõng em được không?”
“Chỉ cõng một đoạn thôi nhé, anh không cần giảm béo đâu.”
“Hừ, anh chả yêu em.”
Những lời này quả thật là sát khí cấp thần, cậu con trai phía trước bất dắc dĩ, chỉ đành ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng cõng bạn gái lên.
Khâu Ninh chớp chớp mắt, sau đó liếc nhìn người bên cạnh một cái
Thò lại gần, nhỏ giọng nói: “Tất Dục Cẩn……”
“Yêu.”
“……” Khâu Ninh: “Sao anh biết em định nói gì?”
Tất Dục Cẩn không đáp, hỏi lại: “Muốn anh cõng em không?”
Trên đường người đến người đi, bóng người dưới đèn nghiêng ngả.
Khâu Ninh thở dài hạ tay xuống: “Thôi, em không định làm nhóc con máu mặt nhất khu phố này đâu.”
Nhưng tay anh còn chưa kịp thu lại thì đã bị nắm lấy.
Tất Dục Cẩn bắt lấy tay anh, sau đó xuyên qua từ kẽ ngón tay, cùng anh mười ngón quấn quít.
Động tác của hai người họ có chút bạo dạn làm vài người qua đường không khỏi quay đầu nhìn lại.
Tất Dục Cẩn vẫn không buông tay.
Khâu Ninh ngừng lại, chậm rãi nắm chặt.
Hai người cứ nắm tay tùy hứng mà cháy bỏng như vậy, đi thẳng về nhà Khâu Ninh.
Tất Dục Cẩn chỉ đưa anh vào nhà, bản thân lại tần ngần trước cửa.
Khâu Ninh mở cửa, vừa thay giày vừa hỏi: “Không vào ngồi lát sao?”
“Không được.”
Khâu Ninh ngơ ngẩn: “Vì sao?”
Ánh mắt người đàn ông sâu thăm thẳm, tay vuốt lại những lọn tóc bị gió thổi rối bời của anh: “Sợ ngồi rồi lại không nỡ đi.”
“Định đi thật?”
Tất Dục Cẩn cười cười, tuy rằng có uống chút rượu nhưng trong đôi mắt lại tỉnh táo thấu triệt không chút men say.
Đôi mắt thành thục và nhẫn nại chỉ thuộc về người trưởng thành.
Khâu Ninh đối diện với hắn, anh không hề uống rượu thế nhưng lại thấy mình hơi say.
Hai người cứ đứng ở trước cửa không hề động đậy.
Khâu Ninh chớp chớp mắt, nói: “À thì, mai là thứ bảy, em không đi làm.”
Khóe môi Tất Dục Cẩn mơ hồ cong lên, cúi đầu nhìn anh: “Ừ.”
“Anh thì sao?”
“Buổi sáng mai có một hội nghị trực tuyến.”
Khâu Ninh lại chớp chớp mắt: “À.” Giọng nói mang vẻ hơi hụt hẫng.
“Nhưng có thể dời lại đến buổi chiều.” Tất Dục Cẩn nói.
Khâu Ninh nhìn hắn, hầu kết trập trùng: “Thế, ở lại đêm nay nha?”
Tất Dục Cẩn không nói, chỉ là đôi mắt sâu như biển.
Nhịp hô hấp của Khâu Ninh có chút rối loạn.
“Em có biết bạn trai ở lại qua đêm là ý gì không?”
Vô nghĩa.
Không biết mà anh có thể nói vậy à?
“……!Vậy anh sẽ ở lại chứ?”
Tất Dục Cẩn không trả lời, rồi đột nhiên ôm lấy mặt anh hôn sâu.
Khâu Ninh bị đặt lên tủ giày, không chịu nổi mà hơi ngửa ra sau.
Tất Dục Cẩn duỗi ra một bàn tay, siết chặt lấy vòng eo anh.
Khâu Ninh suýt chút nữa thì chết chìm trong nụ hôn này, trong xoang mũi quanh quẩn một mùi hương thân quen, còn cả mùi rượu nhàn nhạt.
Một nụ hôn kết thúc, mặt Khâu Ninh đỏ đến sắp nổ tung.
Thần sắc Tất Dục Cẩn vẫn bình tĩnh, chỉ là màu sắc kì lạ ở vành tai đã bộc lộ cảm xúc của hắn.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Tất Dục Cẩn lại cúi đầu, tinh tế hôn nhẹ lên khóe miệng người trong lòng ngực, từ tốn chậm rãi hôn lên bên tai.
“Trong nhà có thứ kia không?”
Thứ gì, không cần nói cũng biết.
Khâu Ninh bị tình nồng ý mật của hắn dỗ dành đến choáng váng, thở cũng không xong: “Em đi mua?”
Tất Dục Cẩn liền nhẹ nhàng cười bên tai anh, lỗ tai Khâu Ninh lập tức mang thai.
“Biết kích cỡ của anh không?”
“Không biết,” Khâu Ninh không chịu nổi mà nới rộng khoảng cách, sau đó nhìn hắn, “Không thì xem trước một cái?”
Đang là đêm khuya, Khâu Ninh vừa ra khỏi cửa đã bị gió lạnh quất vào mặt, cơn khô nóng bao phủ thân thể cũng tản đi chút chút.
Anh khoác áo khoác tây trang của Tất Dục Cẩn, là người đàn ông nọ tự mình mặc vào cho anh lúc anh ra cửa, trên áo còn quẩn quanh mùi nước hoa đàn ông Tất Dục Cẩn thường dùng.
Đương nhiên là cuối cùng cũng không được nhìn thấy kích cỡ, nếu mà nhìn thì chắc anh không ra cửa nổi mất.
Nhớ tới hình ảnh vừa rồi, Khâu Ninh vẫn không khỏi tim đập chân run.
Đừng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh khi đứng trước mặt Tất Dục Cẩn, thực tế lúc này trái tim sắp vọt ra khỏi lồng ngực rồi.
Mẹ nó.
Tất Dục Cẩn giỏi thế.
Sao hắn lại có thể như vậy!
Hiệu thuốc 24 giờ cách nhà anh một đoạn đường ngắn, Khâu Ninh bên trong mặt áo ngủ, bên ngoài mặc chiếc áo khoác quá khổ, bình tĩnh đứng ở quầy đồ dùng tránh thai, chỉ hết từ đầu đến đuôi một lần.
Kích cỡ gì cũng có.
Trước quầy thu ngân, nhân viên công tác của hiệu thuốc nhìn một đống đồ lớn, ánh mắt nhìn anh cũng dần thay đổi.
Không nói thì muốn, muốn nói lại thôi.
Cuối cùng, nhân viên công tác của hiệu thuốc nhìn anh, hết chịu nổi nói: “Anh muốn mua thuốc tiêu sưng không?”
“Không cần.”
“Thuốc hạ sốt thì sao?”
Khâu Ninh kỳ quái mà nhìn anh ta một cái, nói: “Tôi không ốm.”
“Được rồi.” Nhân viên của hiệu thuốc vô cảm nói: “Tổng cộng 396.”
Quét mã trả tiền xong, Khâu Ninh quay đầu liền nhìn thấy ảnh ngược của mình thông qua cửa kính, chỗ da nào hở ra chỗ đấy hồng rực lên, không biết còn tưởng anh bị bốc hỏa.
Đậu.
Anh nhanh chóng đội mũ áo ngủ lên, cũng không quay đầu lại nữa mà đi thẳng ra cửa.
Vừa về đến nhà liền đụng trúng Tất Dục Cẩn bước ra từ phòng tắm, trên người mặc áo tắm dài, đai lưng thắt lỏng lẻo, khuôn ngực rắn chắc mơ hồ lộ ra.
Ánh mắt Khâu Ninh dừng lại trên đó một chốc, sau đó yên lặng dời đi.
Tất Dục Cẩn đi tới, mở cái túi anh mới mua để trên tủ giày ra xem, bất ngờ nhướng mày: “Mua nhiều vậy?”
Khâu Ninh đổi giày, từ xoang mũi nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, cúi đầu không dám nhìn: “Không biết loại nào thích hợp nên mua cả.”
Lúc mua cũng không nghĩ nhiều, giờ phút này mới phát hiện…!hành động này thật sự quá dễ làm người ta hiểu lầm.
Đột nhiên đỉnh đầu hơi nặng xuống, Tất Dục Cẩn đặt cái khăn lông trong tay lên đầu anh, bên trên còn nhiễm mùi nước hoa nam mà người đàn ông thường xuyên sử dụng.
“Đi tắm rửa đi.”
Khâu Ninh đi ở phía sau, nhìn Tất Dục Cẩn giúp anh cầm cái túi về phòng.
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên thật lâu.
Trước nay Khâu Ninh chưa từng tắm rửa nghiêm túc như vậy, anh cẩn thận chà xát từng chút từng chút, từ mỗi một sợi tóc đến tận ngón chân.
Lúc xoa sữa tắm anh thậm chí còn thấy phiền muộn, vì sao lúc trước lại ham rẻ mà mua loại chẳng có mùi vị gì thế này.
Khi quay về phòng, Tất Dục Cẩn đang dựa vào đầu giường chơi máy tính, nghe được động tĩnh liền nhìn sang.
Đối diện với tầm mắt hắn, Khâu Ninh không khống chế được mà mặt đỏ tim đập.
Anh làm bộ bình tĩnh bước qua: “Đang xem cái gì vậy?” Nói xong liền cúi đầu nhìn xuống.
Không ngờ trên màn hình lại đang chiếu video hôn lễ của hai người lúc trước.
Lúc ấy lòng Khâu Ninh thấy vui lắm, nhưng anh không biết Tất Dục Cẩn cảm thấy thế nào.
“Sao lại xem cái này vậy?”
“Lúc lướt bài viết thuận tay lướt tới nên xem chút.” Tất Dục Cẩn đóng máy tính xách tay, tùy tay đặt máy tính trên bàn, sau đó nắm lấy cánh tay Khâu Ninh, “Tắm xong rồi?”
Khâu Ninh ừ một tiếng, đỏ mặt ngồi bên cạnh hắn.
“Sao sữa tắm của anh lại có mùi khác em thế?”
Khâu Ninh ngẩn ra: “Nhà em có mỗi một lọ thôi mà.”
“Phải không?” Tất Dục Cẩn tiến đến bên cổ anh: “Để anh ngửi xem.”
……
Khâu Ninh nhớ tới ngày đó ở biệt thự anh cũng ôm đầu Tất Dục Cẩn như vậy, tinh tế mà hôn.
Sự thỏa mãn quen thuộc kia lại bùng lên, rồi lại có vẻ không quá giống nhau.
Cõi lòng tràn đầy nóng bỏng khô rát.
“Tất Dục Cẩn…” Khâu Ninh gọi một tiếng, giọng nói đè nén đến mức chính anh cũng chưa nhận ra.
“Ừm?” Tất Dục Cẩn bớt thời giờ lên tiếng, động tác cũng không dừng lại một giây.
Khâu Ninh không chịu nổi khi bị hắn trêu chọc như vậy, đáy mắt ướt át đến mông lung, chủ động hỏi: “Anh có muốn đổi cách chơi không?”
Tất Dục Cẩn ngẩng đầu nhìn anh một cái, rồi lại cúi đầu lướt dần xuống: “Như vậy?”
Khâu Ninh đột nhiên mở to hai mắt nhìn, da đầu vui sướng đến tê dại.
Trời đậu.
Bảo anh đổi cách chơi chứ không bảo anh chơi như thế!
Không được bao lâu, anh chỉ còn biết bụm mặt thở dốc.
Tất Dục Cẩn hầu hạ anh quá thoải mái, cho nên khi người đàn ông ngước đôi mắt đỏ rực lên nhìn anh, anh cũng chưa kịp phản ứng lại.
……
Đau, thật sự rất đau.
Sướng, cũng là thật sự sướng.
Đầu óc Khâu Ninh rối như mớ bòng bong, thế nhưng còn rảnh nghĩ rằng mình vẫn có chút may mắn.
May mắn lúc trước mua giường không tiết kiệm tiền.
Anh vừa thoải mái lại vừa thống khổ, người đàn ông còn nhỏ giọng thủ thỉ bên tai anh.
Khâu Ninh thật sự không chịu nổi, toàn thân trên dưới không có một chỗ nào là không đỏ hồng.
Anh đẩy đẩy thân hình như núi của người đàn ông nhưng chẳng qua chỉ là phí công.
Qua một hồi lâu nữa.
Anh thấp giọng cầu xin: “Có được không?”
“……”
Rồi sau đó thử: “Được đúng không?”
“……”
Cuối cùng thì sắp khóc tới nơi: “Vẫn không được sao?”
Người đàn ông hôn anh an ủi, mãi mới bỏ thời gian ra trả lời: “Nhanh thôi, mấy phút nữa.”
Khâu Ninh chờ.
Kết quả lại cố gắng nhịn một cái lại hai cái lại ba cái “Vài phút” trong miệng hắn.
“Tất Dục Cẩn tôi cmn cảnh cáo anh, đừng có mà quá đáng!”
Người đàn ông dồn dập thở dốc, đôi môi nóng bỏng áp bên tai anh, tiếng nói vừa khàn vừa vừa trầm: “Quá đáng, thì sao nào?”
Sau đó lại nặng nề húc tới.
Khâu Ninh hoa hết cả mắt, đầu óc trống rỗng, hơn nửa ngày sau mới gian nan mà phun ra một chữ: “…Đệt!”
Tất Dục Cẩn thấp giọng cười cười: “Như em mong muốn.”
Khâu Ninh giống như một con cá sắp chết.
Tôi cmn có ý này hả???.