Sau Lại, Hắn Thành Vú Em Ngự Dụng
Chương 25
25. Chương 25.
Được sự đồng ý của Vưu Lương Hành, Lương Sở Lâm gõ Lương Sở Hàm trong WeChat, Lương Sở Hàm còn chưa về nhà vẫn đang ở trong trường, mà lên đại học thời gian này còn chưa tới giờ ngủ a.
– —- [không phải học sinh tiểu học]: Chị ơi, chị có ở đây không nha?
– —- [không phải học sinh tiểu học]: Đến đánh một ván Vương Giả đi chị! Hôm nay em quen biết một người siêu cấp siêu cấp siêu cấp soái a, chúng em đang cùng chơi, chị phụ trợ cho em, để em biểu hiện một chút.
Bên Lương Sở Hàm cũng không thấy trả lời, Lương Sở Lâm có chút sốt ruột, lại nói tiếp:
– —– Chị, nhanh lên, anh ấy thật sự rất soái a, còn học đại học A, về sau không chừng còn có thể làm quen a.
Lương Sở Hàm khá xinh đẹp thanh lệ, dáng người cao gầy, từ nhỏ nổi danh mỹ nhân, Lương Sở Lâm khá thân cận với chị gái, chịu ảnh hưởng của cô mà cũng học khoa văn học, vì vậy cậu muốn cô làm quen với Vưu Lương Hành.
Một chút sau, Lương Sở Hàm vẫn không có động tĩnh, Lương Sở Lâm không xác định nói:
– —– Chị, chị ngủ rồi sao?
Lương Sở Hàm còn chưa ngủ, vốn dĩ cô đang định trả lời nhưng nhìn Lương Sở Lâm nhắc tới soái ca của đại học A, đột nhiên có chút phân thần.
– —– [Thanh phong trục nguyệt]: Còn chưa ngủ.
Lập tức Lương Sở Lâm đánh tinh thần nói:
– —– [Không phải học sinh tiểu học]: Vậy nhanh online đi chị.
– —– [Thanh phong trục nguyệt]: Chị đang onl mà.
Lương Sở Lâm cả kinh, nhìn vào trong game mà tràn đầy nghi hoặc.
– —– [không phải học sinh tiểu học]: A? Không có a, chị, có phải internet không tốt đúng không, có cần phải restart lại không.
– —– [Thanh phong trục nguyệt]: không phải…..
Lương Sở Lâm ngây ngốc một chút ——- vậy thì như thế nào a?
Lương Sở Hàm cũng không thể nói thẳng tâm tư của nữ sinh với đứa em trai nhỏ hơn mình hai tuổi với tính cách giống như trẻ con kia được, cô ngừng một chút không nói rõ sự khác biệt trong việc này.
Cô đúng là đang online, nhưng không dùng acc chính, mà chỉ dùng acc phụ.
Rất ít người biết acc nhỏ này của cô, ngay cả Lương Sở Lâm cô cũng không thêm bạn tốt, người quen biết trong này chỉ có Liêu Túc và Vưu Lương Hành, giờ phút này, cô đang đăng nhập acc nhỏ, lúc Lương Sở Lâm liên lạc qua WeChat thì cô đang xuất thần nhìn tài khoản của Vưu Lương Hành.
Từ lần trước sau khi chơi game xong, Lương Sở Hàm chưa gặp Vưu Lương Hành thêm một lần nào nữa, hắn đột nhiên rời trường, cô cũng chỉ có thể tiếp xúc với hắn qua trò chơi mà thôi.
Cũng không biết có phải không khéo hay không mà mỗi lần cô online thì hắn đều không có ở đó, mà chờ khi Vưu Lương Hành onl thì cô lại không ở, cô chỉ có thể nhìn thời gian cuối cùng hắn online mà cảm thấy bất đắc dĩ.
Mà vừa rồi, khi cô đăng nhập vào acc nhỏ, ngoài ý muốn phát hiện Vưu Lương Hành đang online, cô đang lấy làm kinh ngạc thì trong nháy mắt hắn đã tiến vào trạng thái tổ đội, không chú ý một cái cô chỉ còn trơ mắt nhìn thời cơ chơi game với Vưu Lương Hành vuột mất.
Hiện tại, Vưu Lương Hành đang ở tổ đội đã vài phút, ván chơi còn chưa bắt đầu.
Cô không khỏi phỏng đoán, trong đội ngũ của hắn có phải đang thiếu người hay không? Nếu nhân số không đủ, hắn có thể mời cô hay không?
Lương Sở Hàm nhớ rõ, tuy rằng lần trước chơi cùng, cô thể hiện cũng không quá xuất sắc nhưng trình độ biểu hiện cũng không quá kém, hẳn là đúng quy cách làm đồng đội đi.
Ôm một tia hy vọng, trái tim trong lòng ngực cô hơi hơi nhảy gia tốc, tình huống như vậy chỉ có chờ đợi.
Không biết sự phỏng đoán trong lòng của Lương Sở Hàm, Lương Sở Lâm sốt ruột cậu lại gửi tin tức:
– —- Chị! Ca ca bên này rất tốt a! Vừa cao vừa soái, chị nhanh tới a.
– —- [Không phải học sinh tiểu học]: Tuyệt đối sẽ không hối hận, chúng ta cùng nhau chơi đi, chị đến đi, chị đến đi!]
Lương Sở Hàm dừng một chút cuối cùng vẫn trả lời:
– — Không được, các cậu chơi đi, chị còn có chút việc.
Lương Sở Lâm thất vọng, cậu ủy khuất chớp chớp mắt, gửi vài cái sticker khóc thút thít.
– — [Thanh phong trục nguyệt]: Ngoan, đi chơi đi.
Hoàn toàn vô vọng với việc mời chị mình chơi, Lương Sở Lâm mất mát, cậu muốn cho Lương Sở Hàm nhận thức với Vưu Lương Hành là một ý, đồng thời cũng muốn có sự bảo đảm, tuy rằng đẳng cấp của cậu khá cao nhưng lo lắng một mình không thể kéo được Vưu Lương Hành cùng người mới đẳng cấp ngân bạc kia của hắn, cậu không rõ trình độ của hai người vì vậy không tránh khỏi có chút tình toán trong lòng.
Vạn nhất hai người bọn họ đều đặc biệt không biết chơi đâu!
Lời cậu nói đã vứt ra thì nhất định phải giữ được mặt mũi trước Vưu Lương Hành, vì nguyên nhân như vậy nên mới gọi thêm Lương Sở Hàm có năng lực tới chơi cùng, theo ý tưởng của hắn, có trình độ tinh diệu của Lương Sở Hàm, ván game tối nay sẽ ổn a.
Nhưng tính toán thất bại, Lương Sở Lâm không còn đường lui, chỉ có thể dựa vào chính mình, cậu thoát WeChat, tiến vào Vương Giả Vinh Diệu, đồng thời quay đầu mất mát nói với Vưu Lương Hành:
“Lương Lương ca, chúng ta chơi đi!”
Vưu Lương Hành nghi hoặc nói:
“Chị cậu đâu?”
Lương Sở Lâm dẩu miệng, đáng thương nói:
“Chị ấy nói có việc bận, không chơi được.”
Nói xong câu này, biểu tình Vưu Lương Hành có chút vi diệu, hắn không phản ứng nhìn danh sách bạn tốt đang onl có [thanh phong trục nguyệt].
Trong những câu trò chuyện với Lương Sở Lâm, tuy rằng chỉ thiếu điều nói trắng ra nhưng hắn cũng không phải người trì độn, từ những tin tức được biết, dễ dàng đoán ra Lương Sở Hàm là chị gái của nam sinh trước mặt.
Hắn vốn tưởng thuận tay mời [thanh phong trục nguyệt] của Lương Sở Hàm một chút, nhưng hiện tại nghe Lương Sở Lâm nói cô có việc, nên thu tay lại, chọn vào ghép đội.
Rốt cuộc trò chơi bắt đầu, mà ở đại học A xa xôi, trong nháy mắt Vưu Lương Hành tiến vào ván chơi, Lương Sở Hàm thất vọng thở dài một hơi.
Duyên phận thật sự loanh quanh lòng vòng như vậy, nhưng Vưu Lương Hành hoàn toàn không biết gì cả.
Hắn cùng Khang Thánh Triết và Lương Sở Lâm tiến vào ván game, tâm tư của hắn đặt hết vào trò chơi.
Trong lúc chọn tướng, Vưu Lương Hành chú ý [động cũng không muốn động] lựa chọn, thực ra cũng không có ý gì khác, chỉ là vô thức liếc mắt một cái.
[Động cũng không muốn động] lựa chọn tướng Quan Vũ, là một tướng cường thế nhưng không dễ đánh.
Vưu Lương Hành không cảm thấy có gì không ổn, Lương Sở Lâm nhịn không được nói:
“Lương Lương ca, hắn đánh Quan Vũ sao?”
Ván game này, ba người bọn họ đều không mở mic, vì vậy những lời Lương Sở Lâm nói thì chỉ có Vưu Lương Hành ở bên cạnh nghe được, hắn thuận miệng “ừ” một tiếng.
Lương Sở Lâm không giấu được sự kinh ngạc:
“Quan Vũ rất khó chơi, hắn không phải………” chỉ là ngân bạc sao.
Nói được một nửa thì Lương Sở Lâm nuốt xuống, cũng không phải có kỳ thị gì đối với đẳng cấp thấp, nhưng đối với việc lựa chọn tướng thì phải để ý thập phần, nếu là tay mới chơi, lựa chọn tướng dễ thao tác chẳng phải càng dễ dàng hơn hay sao?
Lương Sở Lâm lựa rồi lựa, cuối cùng nhìn một loạt pháp sư và xạ thủ quyết định chọn xạ thủ Hoàng Trung.
Nhìn đội hình hiện tại, trong đội cũng đã có người khác lựa chọn xạ thủ, nhưng trong lúc ghép đội xác thật có rất nhiều người chơi không thèm để ý đội hình, chọn tướng rất tùy ý, rốt cuộc đẳng cấp của Vưu Lương Hành và Khang Thánh Triết như vậy, chỉ cần chơi tốt, đội hình trước mắt không có vấn đề gì.
Một vị đánh đơn, hai vị xạ thủ, một vị pháp sư, không có người đi rừng nào.
Vưu Lương Hành lựa chọn tướng Lan Lăng Vương – tướng đi rừng.
Lại nói tiếp, Vưu Lương Hành có chút ấn tượng đối với tướng Lan Lăng Vương này, tuy rằng hắn chưa từng chơi, nhưng Liêu Túc từng cho hắn xem video của một streamer, nếu hắn không nhớ nhầm thì lúc ấy vị streamer kia dùng Lan Lăng Vương.
“Lương Lương ca, anh chọn đi rừng sao?”
Vưu Lương Hành gật đầu, Lương Sở Hàm nói:
“Nếu có buff máu thì để cho em được chứ.”
Trong đấu pháp bình thường của Vương Giả Vinh Diệu, từ trước tới nay tướng nào đi rừng thì sẽ lấy buff máu, bởi vì tướng đi rừng phụ trách việc đi bắt người, cần phải nhanh chóng thăng cấp, quan trọng nhất là lấy được buff của máu và lam trong lần đầu tiên.
Lương Sở Lâm cũng không phải không hiểu đạo lý ấy, nhưng cậu đã hứa hẹn với Vưu Lương Hành rằng mình sẽ kéo theo hắn, cho nên hạ quyết tâm, ngay từ đầu phải chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, ngăn chặn đối phương, carry toàn trường.
Vưu Lương Hành nói: “Được.”
Lương Sở Lâm tràn đầy cảm kích nói:
“Lương Lương ca! Anh yên tâm, em, em nhất định sẽ mang anh nắm được chiến thắng!”
Cậu phi thường cảm động đối với việc Vưu Lương Hành nhường buff máu, nhưng đối với bản thân Vưu Lương Hành thì điều đó cũng không phải việc gì phải để ý.
Buff máu không phải chỉ có bên phần rừng của nhà mình, buff bên mình nhường cho Lương Sở Lâm thì hắn lấy của đối phương là được, hắn tùy ý gật đầu, không muốn mở miệng nói chuyện.
Trạng thái an an tĩnh tĩnh mới là lạc thú mà Vưu Lương Hành chơi game.
Tiến vào ván đấu, người chơi bắt đầu di chuyển, Vưu Lương Hành để lại buff máu cho Lương Sở Lâm, mình thì lập tức đi sang phía rừng của đối phương, [động cũng không muốn động] thì nhằm thẳng đường giữa chờ quân lính.
Vưu Lương Hành ngừng lại nấp trong bụi cỏ trong khu rừng gần buff của đối phương, tướng đi rừng của quân địch là A Kha đang chờ nhận máu, bình buff máu đã gần thấy đáy, Lan Lăng Vương do Vưu Lương Hành thao túng ngo ngoe rục rịch.
Thời cơ đã đến, Vưu Lương Hành chuẩn bị xuống tay trộm máu, ánh mắt thoáng nhìn bỗng nhiên chú ý tới một tin tức bằng văn tự phát ra toàn kênh từ Lương Sở Lâm.
– —- Hoàng Trung (quân ta) [không phải học sinh tiểu học]: Ha ha ha ha ha! Đại gia tôi đây đã bắt được buff đỏ! Tôi tuyên bố: end game!
Vưu Lương Hành: “……”
Thật là ngoài dự đoán, thời cơ Vưu Lương Hành nhảy ra bị rối loạn, tạm dừng mất 1s, điều này làm cho quân địch A Kha thuận lợi thu được buff đỏ, Vưu Lương Hành vừa vặn nhảy vào bên trong bức tường vây bị A Kha chặn đứng.
Vưu Lương Hành nhanh chóng rút lui, cố gắng chạy ra phía ngoài, hắn đánh vỡ sự an tĩnh mà mình đang hưởng thụ, cắn răng hỏi:
“Cậu đang làm gì?”
Tất nhiên là hỏi Lương Sở Lâm, cậu ta cười nhẹ, lộ ra hàm răng trắng, vừa thân thiết vừa đáng yêu nói:
“Em khiêu kích bọn họ một chút, kích phát ý chí chiến đấu của bọn họ.”
Vưu Lương Hành: “…..”
Hắn nhìn văn tự hiện trong toàn bộ các kênh trong game, thấy như thế nào cũng không phải lời mà người có bộ dạng học sinh ngoan ngoãn như Lương Sở Lâm có thể nói ra.
Lương Sở Lâm giải thích:
“Lương Lương ca, trong game đều như thế mà, tính cách người trong game khác biệt rất lớn so với người ở ngoài thực tế a, đó là bình thường.”
Vưu Lương Hành: “…..”
Trong lúc hai người đang đối thoại thì quân địch cũng đã tiến hành trả lời lại sự khiêu khích của Lương Sở Lâm.
– —- (toàn bộ) (quân địch Marco Polo): Học sinh tiểu học lại TMD được nghỉ à!
– — (toàn bộ) (quân địch Marco Polo): Tiểu huynh đệ, về nhà làm bài tập đi, ok?”
Giờ khắc này, rốt cuộc Vưu Lương Hành cũng có thể lý giải được hàm nghĩa của cái tên trong game của Lương Sở Lâm, nhưng bản thân Lương Sở Lâm lại không thể lý giải việc này, cậu cau mày, kỳ quái nói:
“Tại sao lại có người kêu em là học sinh tiểu học, bệnh tâm thần a, em không phải đã sửa lại tên thành không phải học sinh tiểu học hay sao!”
Vưu Lương Hành: “….”
Gân xanh trên trán hắn nhảy lên một cái, hắn cố gắng bình tĩnh hai giây sau đó tiếp tục dấn thân vào game, chạy ra khỏi khu rừng của quân địch khi chỉ còn nửa máu, A Kha của quân địch đuổi theo không bỏ, trên đường tướng của quân địch cũng tới chi viện, Vưu Lương Hành trốn vào trong bụi cỏ, bỗng nhiên nhìn thấy Quan Vũ do [động cũng không muốn động] thao túng đang ngồi canh ở đây, hai người chạm mặt trong bụi cỏ, đồng thời cùng nhau nhảy ra.
Quan Vũ uy phong lẫm lẫm, va chạm một cái làm A Kha đụng vào Vưu Lương Hành, Vưu Lương Hành tung ra kỹ năng giảm tốc độ rồi tung thêm kỹ năng giao triền, hai người đều là tướng cận chiến chỉ tiếp xúc trong thời gian ngắn ngủi, A Kha bị Lan Lăng Vương khóa lại công kích, lấy tử vong chấm dứt đợt tấn công.
A Kha ngã xuống đất bỏ mình, buff máu vừa bị A Kha thu hoạch xuất hiện dưới chân của Lan Lăn Vương – Vưu Lương Hành.
Tuy rằng chậm trễ trong chốc lát nhưng vòng đi vòng lại, buff máu của quân địch vẫn rơi vào trong tay Vưu Lương Hành.
Với sự hợp tác ngắn ngủi cùng [động cũng không muốn động] làm tướng của quân địch tới chi viện thấy vậy đã trốn trở về tháp của mình, Quan Vũ lui về phía sau, Lan Lăng Vương theo sát trở về khu rừng của nhà mình.
Quái trong rừng đã bắt đầu đổi đợt thứ 2, đây là giai đoạn phát triển quan trọng, Vưu Lương Hành gặp thoáng qua Quan Vũ rồi tiếp tục thu hoạch tiền tài kinh tế, đánh quái đồng thời hắn bớt thời giờ ngẩng đầu liếc nhìn Lương Sở Lâm ở bên cạnh một cái, thấy đôi tay của Lương Sở Lâm như đang múa.
– ——————
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!