Sau Ly Hôn, Tôi Nổi Tiếng - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Sau Ly Hôn, Tôi Nổi Tiếng


Chương 15


[Edit] hihie01

Trong phòng truyền ra âm thanh.

Kỷ Duyên ở trong vòng đỏ nhiều năm như vậy trong công ty không ít người là không ngưỡng mộ cậu ta, nếu không gọi là “Duyên Thần” thì chính là gọi “Ca ca” thậm chí Ôn Nhuyễn còn nghe thấy cả “Lão công” cùng “Bảo bảo”.

Nghĩ lại lúc nãy Tiểu Mạch vừa phổ cập cho cô chút kiến thức cô hơi cong đôi mắt mỉm cười như nước mùa xuân.

Bộ dáng này của cô lại không được người khác chú ý tới.

Nhưng lúc Kỷ Duyên từ cửa vào đều nhìn chằm chằm cô lại thấy cô cong mắt cười, cậu bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy cũng chưa làm cậu nhăn mày một chút nào nhưng khi nhìn thấy nụ cười của cô lại khiến đôi mày cậu khẽ nhíu lại.

“Sao cậu lại tới đây?”

Nacy sợ xảy ra chuyện, đợi lát nữa nháo lên lại không tốt liền lấy lại tinh thần mỉm cười chào đón cậu ta. Tuy nhiên miệng mỉm cười nhưng ngữ khí lại mang thập phần cường ngạnh lôi kéo tay cậu ra ngoài: “Cậu đi ra ngoài với chị đừng cản trở người khác làm việc.”

Nhưng Kỷ Duyên là ai?

Đại thiếu gia Kỷ gia ngậm muỗng vàng mà lớn lên, từ nhỏ đến lớn liền không để ý mặt mũi bất cứ người nào, liền tính ở giới giải trí nhiều năm như vậy cũng không học được thế nào là nịnh hót, từ trước đến nay cậu ta muốn làm cái gì liền làm cái đó ngay cả lúc phỏng vấn trước mặt mọi người khuôn mặt ấy vẫn có thể đen thui.

Huống chi người này chỉ là một nhiếp ảnh gia.

Cậu ta dùng sức hất tay Nacy ra hướng Ôn Nhuyễn mà đi đến.

Những người khác làm sao biết cậu ta đang muốn làm cái gì?

Ngay cả Tiểu Mạch thấy cậu ta bước lại đây cũng chỉ là ngồi bên cạnh Ôn Nhuyễn tay chống cằm một khuôn mặt si mê nhìn cậu khẽ gọi: “A a a, Duyên Thần lại đây, anh ấy đang nhìn tôi, anh ấy đang nhìn tôi!”

“Không được không được, tôi không thở được mất.”

“Ô ô ô, bảo bối, cầu xin anh không cần lại phát ra mị lực của chính mình, mị mị chịu không nổi.”

Lại là bảo bối, lại là mị, Ôn Nhuyễn nghe liền cảm thấy buồn cười.

Bất quá hiển nhiên, hiện tại cũng không phải thời điểm thích hợp để cười, Kỷ Duyên kia cái khuôn mặt lạnh tanh đang bước đến trước mặt cô, cô nghĩ mãi vẫn không ra ruốt cuộc cậu ta là bị làm sao công sức nhiều năm học hành như vậy bây giờ lại cũng vô ích.

Cô thật ra cũng không phải là sợ.

Kỷ Duyên tuy rằng tính tình không tốt, nhưng cũng không phải cái loại sẽ động thủ đánh con gái.

Cái bộ mặt giống như ai thiếu nợ cậu ta mấy ngàn vạn này hẳn là Tô Lam Lam đã nói gì đó với cậu ta rồi, bất quá…… Lấy hiểu biết của cô đối với cô ta phỏng chừng là cô ta đã khóc lóc vài tiếng sau đó lại đem những lời bịa đặt nói ra.

Mặt khác lại khiến người ta mơ màng tự suy đoán đến lúc có xảy ra chuyện gì thì cô ta cũng có thể phủi mông giả vờ nói:”A, tại sao lại như vậy? Tôi cái gì cũng đều không có nói a”.

Khóe miệng nhếch lên chê cười.

Đôi mắt trong trẻo của cô nhìn thẳng Kỷ Duyên, liền tránh cũng không tránh đi.

“Kỷ Duyên……”

Nacy theo kịp, giữ chặt cánh tay Kỷ Duyên, ngăn cản cậu ta lại đi về phía trước.

Đây chính là lần đầu tiên Ôn Nhuyễn quay chụp tuyên truyền, còn có không ít nhân viên công tác ở bên cạnh nhìn nếu là truyền ra cái gì đó tổn hại danh dự của Ôn Nhuyễn thì cô ấy làm sao mà ra mắt được nữa?

Trong lòng đối Tô Lam Lam kia thật sự hận muốn chết nhưng trên mặt còn phải duy trì tươi cười.

E sợ người khác nhìn ra cái gì, cô còn phải đè tức giận lại, quan tâm nói: “Hảo, biết cậu là nghĩ cho Ôn Nhuyễn muốn đến xem Ôn Nhuyễn làm việc, nhưng hiện tại còn chưa có xong, cậu cũng đừng nên quấy rầy mọi.” Nói nói, lại hạ giọng thanh âm chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được nói: “Cậu tự mình chạy tới gây sự, tôi liền sẽ không tính sổ với cậu.”

“Nhưng cậu nếu là……”

Lời nói còn chưa nói xong, Kỷ Duyên liền mở miệng: “Đi ra ngoài.”

Thanh âm lạnh như băng vang lên ở trong phòng làm một đám người vây xem đều sửng sốt chờ phản ứng lại, nhiếp ảnh gia nhíu mày ông cùng Kỷ Duyên cũng đã hợp tác rất nhiều lần biết tính tình của cậu ta cũng biết rõ bối cảnh của cậu.

Trước kia.

Ông thực thưởng thức Kỷ Duyên.

Người trẻ tuổi tuy rằng lãnh khốc một chút, nhưng trong công việc lại cực kì chuyên nghiệp nhưng hôm nay lại thấy cậu ta bừa bãi thế này thật sự quá kiêu ngạo.

Kỷ Duyên lại như không có chú ý tới thái độ người khác, hay là có chú ý tới cũng không để bụng.

Cậu nghiêng đầu, cặp mắt dưới mũ lưỡi trai đảo một vòng khắp phòng mắt cậu cũng không tính là đẹp nhưng ánh mắt lại rất lượng, hơi hơi rũ xuống lúc quét quanh mọi người giống như là một thanh kiếm sắc bén.

Đôi môi hơi hé mở giấu ở trong chiếc khẩu trang.

Thanh âm cậu thực nhẹ lại mang theo ý không được xen vào, “Đi ra ngoài, đừng để tôi phải nói lại lần nữa.”

“Cậu!”

Nhiếp ảnh gia trầm mặt, thiếu chút nữa là phát tác.

Nacy nhìn Kỷ Duyên, lại đến an ủi nhiếp ảnh gia, sợ ông ấy tức giận lại không muốn làm nữa đây chính là nhiếp ảnh gia nổi danh trong giới cô còn tính toán sau nhờ ông ấy giúp Ôn Nhuyễn quảng cáo hình ảnh một chút.

Cũng không thể cứ như vậy mà huỷ hoại.

Tiểu Mạch rốt cuộc cũng nhận thấy được điểm không thích hợp, cô thu hồi nụ cười hoa si trên mặt, hồ nghi đi đến, nhìn Kỷ Duyên lại nhìn Ôn Nhuyễn.

Lấy hiểu biết của cô về Kỷ Duyên, hiện tại Duyên Thần tức giận ít nhất có 4 cấp giá trị, hơn nữa giá trị tức giận giống như còn là hướng về phía chị Ôn Nhuyễn cho nên…… Này hai người là làm sao vậy? Cô nhìn nhìn cái này, lại nhìn nhìn cái kia, nghĩ đến vừa rồi thời điểm ở trong xe còn ở rối rắm vấn đề.

Không nghĩ tới trạm không trạm CP, bối không phản bội tỷ muội thế kỷ lựa chọn còn không có sinh ra. [câu này tui thật không hiểu a…]

Hai vị chính chủ đều đã rút đao, một bên là nam thần cô thích nhiều năm, một bên là ngôi sao mới của cô cô cũng quá khó khăn đi? Liền lúc cô do dự nên đứng ra để che chở Ôn Nhuyễn hay không.

Ôn Nhuyễn ban đầu vẫn ngồi như vậy không lên tiếng, rốt cuộc cũng có động tác.

Cô nhìn thoáng qua Kỷ Duyên, biết hôm nay nếu là không làm theo ý cậu ta thì quay chụp hôm nay cũng làm không nổi nữa, trong lòng mắng Tô Lam Lam ngàn vạn lần trên mặt lại không có biểu tình gì, quay đầu cùng Nacy nói, “Chị Nacy em sẽ nói chuyện với cậu ta.”

“Chị cùng Lý ca và mọi người trước đi ra ngoài nghỉ ngơi đi.”

Mặt Nacy lộ vẻ do dự, Kỷ Duyên tên kia là xú tính tình, cô sợ Ôn Nhuyễn đối phó không được.

“Không có việc gì.” Ôn Nhuyễn cười một cái, lại hướng nhiếp ảnh gia gật gật đầu xin lỗi, “Lý ca, chụp một buổi trưa mọi người cũng đều mệt mỏi rồi nên hãy tạm nghỉ ngơi trước đã, ngồi uống chút cà phê ăn miếng bánh kem.”

“Tiểu Mạch.”

Cô giao phó: “Em đi an bài giúp chị.”

“A……”

Tiểu Mạch sửng sốt, chờ chạm đến tầm mắt Ôn Nhuyễn vội đáp: “Hảo, em đây liền đi an bài!”

Lời nói đều nói đến này, Nacy cũng không có biện pháp khác lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, cô cũng chỉ có thể theo Ôn Nhuyễn nói, mang nhiếp ảnh gia bọn họ đi ra ngoài nghỉ ngơi.

Chờ tất cả mọi người đều đi rồi, Ôn Nhuyễn mới chậm rãi thu hồi nụ cười trên mặt chuyển hướng sang Kỷ Duyên, nhìn cậu ta một hồi, biểu tình nhàn nhạt hỏi: “Tô Lam Lam nói cậu tới đây?”

Kỷ Duyên nhíu nhíu mày, biểu tình trên mặt không được tốt, ngữ khí càng thêm không tốt, không có trả lời Ôn Nhuyễn cậu ta lạnh giọng lập tức nói: “Là chị đẩy cô ấy xuống lầu.”

Ngữ khí thường thường một chút nghi vấn đều không có.

Hiển nhiên là đã tin chuyện ma quỷ của Tô Lam Lam.

Ôn Nhuyễn nhìn cậu vô ngữ nói: “Tôi nói không có, cậu có tin hay không?” Không đợi Kỷ Duyên trả lời cô liền tiếp tục nói, “Cậu chắc cũng không tính toán đem tôi đẩy xuống lầu rồi vào viện đâu nhỉ? Vẫn là tính toán dùng thế lực Duyên Thần của cậu không cho tôi xuất đạo?”

Kỷ Duyên nhíu mày.

Cậu không nghĩ như vậy nhưng nếu thật sự là Ôn Nhuyễn làm…… Cậu lạnh lùng nói, “Đi theo tôi tới chỗ cô ấy xin lỗi.”

Xin lỗi?

Tô Lam Lam ai mà bắt cô phải xin lỗi?

Trong lòng Ôn Nhuyễn cảm thấy buồn cười, trên mặt cũng thật sự lộ một nụ cười châm chọc.

Kỷ Duyên nhìn nụ cười trên mặt cô ánh mắt lạnh băng, thanh âm cũng hoàn toàn lạnh xuống tiếng cậu ta có chút dễ nghe cũng có chút hương vị mát lạnh nhưng bây giờ lại lạnh đến thấu xương: “Chị cười cái gì?”

Cười cậu ngu ngốc.

Tô Lam Lam nói cái gì chính là cái đó.

Bất quá cô cũng hiểu lâm vào tình yêu thì mọi người đều giống nhau cả, lúc trước cô đối với Lâm Thanh Hàn không phải cũng là anh ta nói cái gì chính là cái đó sao? Lắc lắc đầu, đem thân ảnh người kia từ trong đầu đi ra Ôn Nhuyễn một lần nữa đem ánh mắt dừng ở trên người Kỷ Duyên.

Rõ ràng ở trong vòng này nhiều năm như vậy.

Nhưng so với tuổi trẻ ngây thơ bây giờ thì cậu cũng không khác là mấy mặc dù khẩu trang cũng khó có thể che lấp dung mạo lại được trời sinh một mặt tự phụ,mặt mày đạm mạc lại sắc bén, thoạt nhìn thập phần cao cấp.

Tuy rằng tiểu tử này không có lương tâm, nhưng tốt xấu cũng là em trai của Kỷ Hề Ôn Nhuyễn cũng không muốn cùng cậu so đo, liền vươn tay, “Di động.”

Di động?

Kỷ Duyên nhìn cô, biểu tình hơi khó hiểu, “Làm cái gì?”

Ôn Nhuyễn ngữ khí nhàn nhạt, “Cậu không phải muốn chân tướng sao, tôi cho cậu chân tướng.”

Vốn đang cho rằng phải tốn nhiều thêm vài câu miệng lưỡi, nhưng Kỷ Duyên lại chỉ là nhìn cô một hồi liền mở khóa di động của mình ra, cô nhận lấy di động, có chút ngoài ý muốn, cô còn tưởng rằng Kỷ Duyên này là có tình sâu ý đậm với Tô Lam Lam nên sẽ cài hình cô ta ở màn hình chính nhưng hình như cô nhầm rồi.

Cũng không nghĩ tới thế nhưng di động lại tự do cậu ta bảo quản.

Mở ra thông tin, số điện thoại của Tô Lam Lam cũng không có lưu gì đặc biệt cũng chỉ là cái tên phổ thông “Tô Lam Lam”.

Ôn Nhuyễn nâng mắt hơi hồ nghi nhìn Kỷ Duyên một cái, cũng chưa nói cái gì, trực tiếp gọi cho Tô lam Lam sau đó bật loa ngoài.

Thực mau.

Điện thoại đã kết nối.

“A Duyên, làm sao vậy?” Điện thoại bên kia truyền đến tiếng nói ôn nhu trăm năm như một của Tô Lam Lam, không, hẳn là so với ngày thường còn ôn nhu hơn.

Kỷ Duyên không mở miệng, liền nhìn chằm chằm Ôn Nhuyễn, chờ cô cho cậu ta cái gọi là chân tướng.

Ôn Nhuyễn cũng không để ý tới Kỷ Duyên, hướng về phía di động, ngữ khí thường thường mà nói: “Là tôi.”

Điện thoại lặng im ba giây mới truyền đến tiếng Tô Lam Lam, “Là chị Ôn Nhuyễn a, chị sao lại dùng di động của Kỷ Duyên gọi cho em a? Hai người……”

Ôn Nhuyễn lười cùng cô ta vô nghĩa, căn bản không để ý tới mấy vấn đề này của Tô Lam Lam lập tức hỏi: “Kỷ Duyên chạy đến công ty, nói tôi đẩy cô xuống lầu, tôi hiện tại gọi điện thoại chính là muốn hỏi một chút,Tô Lam Lam, ngày đó là tôi đẩy cô xuống lầu sao?”

Tô Lam Lam như thế nào cũng chưa nghĩ đến, Ôn Nhuyễn thế nhưng sẽ trực tiếp gọi điện thoại, còn gọn gàng dứt khoát ở trong điện thoại hỏi cô ta “Có phải hay không tôi đẩy cô xuống lầu”.

Cô không biết Kỷ Duyên có ở đó hay không cũng không biết còn có ai ở đó hay không.

Cô thậm chí còn không kịp phản ứng lại.

Cô ta xem Ôn Nhuyễn ở Lâm gia bị khinh bỉ quen rồi, cũng nhìn quen chị ta nhắm mắt theo đuôi, thật cẩn thận, cô đã sớm quên tính tình trước kia của Ôn Nhuyễn…… Đúng rồi, tiểu công chúa Ôn gia,danh viện đỉnh cấp nhất của thành phố, như thế nào sẽ là túi trút giận đâu?

Trong xương cốt cô vẫn luôn là người kiêu ngạo.

Từ trước tiểu tâm nịnh hót bất quá là vì Lâm Thanh Hàn, hiện giờ rời khỏi Lâm Thanh Hàn cô tự nhiên cũng không cần lại vì người khác làm chính mình chịu ủy khuất.

Nhưng Ôn Nhuyễn như vậy lại làm Tô Lam Lam thật sự luống cuống.

Ngày hôm qua bảo người đại diện gọi điện thoại cho Kỷ Duyên, nói chuyện cô ta ở bệnh viện cô biết Kỷ Duyên quan tâm mình như thế nào nên quả nhiên sáng nay cô liền thấy được hot search # Kỷ Duyên sân bay #.

Từ nước T về thành phố này mất 12 giờ, cậu ta nói về liền về trợ lý cũng không mang theo.

Sau lại.

Kỷ Duyên tới bệnh viện, hỏi cô sao lại thế này.

Cô đương nhiên sẽ không cùng cậu ta nói lời chắc chắn, chỉ là cúi đầu, bất đắc dĩ nói: “Lúc trước ở Lâm gia, cùng chị Ôn Nhuyễn nổi lên một ít xung đột, chị ấy không phải cố ý, là tôi không cẩn thận……”

Cô biết tính tình Kỷ Duyên.

Quả nhiên.

Kỷ Duyên nghe được lời này liền nổi giận đùng đùng rời đi.

Cô không biết Kỷ Duyên muốn làm cái gì, cũng mặc kệ thân phận tiểu công tử Kỷ gia, vẫn là thân phận Duyên Thần, đều không phải loại hiện tại Ôn Nhuyễn có thể đối phó, liền tính Kỷ Hề có thể mượn Kỷ gia che chở Ôn Nhuyễn nhưng giới giải trí…… Không phải do Kỷ Duyên định đoạt?

Ôn Nhuyễn không phải nghĩ ra nói sao?

Cô khiến cho chị ta hảo hảo trải nghiệm giới giải trí khủng bố này.

Nhưng hiện tại…

Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?

Cô căn bản không thể tưởng được biện pháp giải quyết, nói “Không phải”, kia Kỷ Duyên sẽ nghĩ cô như thế nào? Nhưng nếu là nói “Phải”, ai biết ôn Nhuyễn có thể hay không còn có trò khác?

Nghe không được tiếng của Tô Lam Lam lại có thể nghe được điện thoại kia quả nhiên có tiếng hít thở, mặc dù đã bị che dấu nhưng cũng có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề bên đó, Kỷ Duyên nguyên bản vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, nhưng nhìn thời gian một giây một giây lại trôi đi, Tô Lam Lam vẫn chưa trả lời cặp kia mày kiếm cũng bắt đầu cau lại.

Cậu vừa định nói chuyện.

Ôn Nhuyễn lại mở miệng: “Tô tiểu thư nếu là đã quên, tôi đây không ngại giúp cô nhớ lại chuyện hôm đó.”

“Hôm đó……”

Lời nói còn chưa nói xong, Tô Lam Lam liền mở miệng, không còn là thanh âm ôn nhu mà lại mang theo một ít dồn dập: “Ngày đó là em không cẩn thận không có quan hệ gì tới chị là do giày cao gót của em không tốt nên mới bị té xuống.”

Đại khái cũng đã nhận ra ngữ khí của mình quá nóng vội.

Tô Lam Lam là đợi một hồi, đem thanh âm khôi phục thành bộ dáng trước kia, nói thêm: “Chị Ôn Nhuyễn, a Duyên ở bên cạnh chị sao? Em có lời muốn nói với anh ấy.”

“Hiểu lầm” được giải quyết.

Ôn Nhuyễn cũng lười quản hai người bọn họ muốn làm cái gì, trực tiếp đem điện thoại đưa cho Kỷ Duyên.

Cô lúc nãy ngồi ở ghế quá cao chân không thể chạm đất vừa rồi còn quay chụp rất lâu còn đeo giày cao gót. Vốn là muốn tránh ra cho hai người bọn họ nói chuyện.

Nhưng cô ngồi một buổi trưa, chân đều tê hết còn chưa kịp đứng vững người liền trực tiếp nhào tới phía trước.

Chỗ quay chụp là một bục cao.

Cô liền trực tiếp như vậy ngã xuống cùng lắm cũng chỉ phải nằm viện vài ngày mà thôi.

Xong rồi.

Trong đầu Ôn Nhuyễn chỉ có một ý định là hôm nay chỉ sợ quay chụp không hoàn thành được rồi.

Đau đớn trong tưởng tượng không xuất hiện, nhưng lại va vào một cái ôm ấm áp, trong căn phòng này tổng cộng cũng chỉ có cô cùng Kỷ Duyên như vậy hiện tại là…… Cô lặng lẽ híp mắt, quả nhiên, Kỷ Duyên chỉ cách cô một ngón tay a.

“Uy, a Duyên, làm sao vậy? Anh như thế nào lại không nói lời nào nha?” Tô Lam Lam bên kia điện thoại nói chuyện.

Chớp chớp mắt.

Ôn Nhuyễn thu hồi suy nghĩ, chờ đến sau khi đế giày dẫm được mặt đất, cô liền từ trong lòng ngực Kỷ Duyên giãy ra cúi người gật gật đầu, giật giật môi, nói một tiếng, “Cảm ơn.”

Rồi sau đó.

Cô cũng không để ý tới Kỷ Duyên nữa, trực tiếp ra ngoài tri kỷ mà đem không gian để lại cho Kỷ Duyên với Tô Lam Lam.

Tô Lam Lam còn đang nói, có chút nôn nóng, như là sợ Kỷ Duyên bởi vì chuyện này mà không để ý tới cô nữa đã có chút sụt sùi.

Kỷ Duyên lại như là không có nghe được thanh âm của Tô Lam Lam cậu ngơ ngác mà nhìn phương hướng Ôn Nhuyễn rời đi, nhớ tới cảnh vừa rồi, trên người cô có một hương thơm mát lạnh, không ngọt không chua, như là chanh đường mà cậu thích nhất.

Cửa đã đóng.

Cậu thu hồi tầm mắt, rũ mắt nhìn ngón tay của chính mình nơi đó còn vương lại một chút hương thơm.

Thẳng đến khi bên kia điện thoại Tô Lam Lam hô vài tiếng.

Kỷ Duyên mới lấy lại tinh thần, cậu nhíu mày, nhìn tên biểu thị trên màn hình ngữ khí nhàn nhạt mà nói một câu “Đã biết” rồi liền cúp máy.

[ Hơi chậm trễ rồi a…]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN