Sau Ly Hôn, Tôi Nổi Tiếng - Chương 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Sau Ly Hôn, Tôi Nổi Tiếng


Chương 28


[Edit] Candysweetie

Kỷ Hề kéo Ôn Nhuyễn lên phòng ở lầu hai, nơi có mấy người nữa đang trò chuyện, nhìn thấy hai người bước vào, thanh âm dừng lại, ánh mắt đều dành cho bộ dáng lộng lẫy của Ôn Nhuyễn.

Những vị tiểu thư này.

Ôn Nhuyễn cũng đều đã biết qua.

Ngồi ở trên sofa, mặc một chiếc váy đỏ chính là tiểu thư nhà họ Lý, tên một chữ Kiều, lúc trước đã từng nhìn thấy trong một tấm hình trên Wechat của Tô Lam Lam.

Bên trái Lý Kiều, tên Hạ Du, mặc váy trắng, thoạt nhìn lịch sự văn nhã, còn có đôi chút thẹn thùng, khi Ôn Nhuyễn đi ngang qua, cô nhấp môi, gật đầu cười chào, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng đỏ ửng lên.

Phía bên phải này.

Nếu Ôn Nhuyễn nhớ không lầm thì là tiểu thư Trịnh gia, tên Trịnh Phù, cô sinh ra với khuôn mặt thanh tú, đôi mắt như khiến người khác lạc vào mê cung không lối thoát.

Bọn họ thì Ôn Nhuyễn đều biết, nhưng tiếp xúc thì không được tính là nhiều.

Cô ở thời điểm chưa gả cho Lâm Thanh Hàn, ngoài Kỷ Hề ra thì cô không quen biết nhiều, lúc gả cho Lâm Thanh Hàn, công việc khác nhau, cùng gặp mặt trò chuyện lại càng ít.

Kỷ Hề tiến vào liền không cần hình tượng, đá văng đôi giày cao gót, để mặc chúng nằm trên thảm mà than:

“Thật là mệt chết mà.”

“Cũng không biết bọn họ vì cái gì như vậy ham thích làm mấy cái tiệc tùng này, nếu để mình quyết thì chỉ cần chúng ta đến một quán bar nào đó, uống chút rượu rồi khiêu vũ, không cần phải gò bó bản thân như thế này.” Cô một bên lẩm bẩm, một bên lôi kéo Ôn Nhuyễn đi, sau đó chọn đại một chỗ trên sofa mà nằm xuống.

Có chút lười mở miệng: “Mọi người đều biết nhau, tôi không cần giới thiệu.”

Trịnh Phù tính tình hoạt bát, vừa thấy Ôn Nhuyễn ngồi xuống liền chạy qua, sau đó sát lại gần cô nói chuyện:

“Xem ra Kỷ Hề nói không sai.”

Ôn Nhuyễn tuy rằng trước kia cùng những tiểu thư này không thân thiết cho lắm, nhưng cô tin tưởng mắt nhìn của Kỷ Hề, cô ấy chắc chắn sẽ không nói chuyện riêng tư cho người cô không tin tưởng nên cũng cong nhẹ chân mày hỏi lại: “Kỷ Hề nói gì á?”

“Cô ấy nói việc ly hôn giữa cô và Lâm Thanh Hàn là tự nguyện, hiện tại rất thoải mái, một chút lo lắng cũng không có.”

Trịnh Phù cười khanh khách nói xong, bình luận thêm một câu:

“Chúng tôi vốn đang không tin, nhìn thấy sắc thái, nét mặt của cô liền tin, Lâm Thanh Hàn thật là mắt bị mù mới có thể đồng ý ly hôn cùng cô.”

Lý Kiều vừa nghe lời này cũng không nhịn được, cười mắng:

” Cô không phải lúc trước còn rất thích Lâm Thanh Hàn sao? Có phải đang giả bộ không vậy?”

“Phi!”

Trịnh Phù “phì” một tiếng:

“Tôi trước kia không phải là thích, chỉ là đơn thuần nhìn thấy hợp mắt, trên đời này có rất nhiều người đẹp trai, anh ta chỉ là cũng tạm được thôi.”

Cô nói xong, vỗ vỗ Ôn Nhuyễn: “Chị em chúng tôi cái gì đều không có, nhưng mắt nhìn đàn ông thì rất nhiều.”

“Cô có yêu cầu gì, trực tiếp nói cùng tôi, tuyệt đối sẽ làm cô hài lòng.”

Ôn Nhuyễn:???

Cô nghĩ như thế nào cũng cảm thấy lời này hơi khó hiểu.

Kỷ Hề liền đi qua, nói:”Cô đừng có gây tại họa gì cho Ôn Nhuyễn nhà tôi nha.”

Trịnh phù nhún vai, vuốt ve nhẹ sợi tóc, nói:

“Các cô đúng là không biết cách hưởng thụ, đắm chìm mãi vào một người con trai có cái gì tốt, thế giới này rộng lớn như đại dương vậy, có vô số người để ngắm nhìn.”

Cô vừa nói vừa nhìn qua Ôn Nhuyễn: “Ôn Nhuyễn à, cô đúng là giống Lý Kiều……”

Vừa mới đem ánh mắt chuyển qua đi đã bị người trừng mắt liếc một cái, cô nàng bĩu môi, lại chuyển hướng sang Hạ Du, lắc đầu:

“Nhiều thứ sâu rộng em còn chưa biết, đợi sau này lớn chị đây sẽ giúp mở mang tầm mắt.”

Hạ Du tuy rằng nhỏ tuổi, nhưng hiểu nhiều lắm, vừa nghe lời này, mặt càng thêm đỏ.

Lần này liền Lý Kiều đều nghe không nổi nữa, cầm lấy cái gối đi qua:

“Cô nói ít lại một chút đi nha, coi chừng tôi.”

Thấy Trịnh Phù giơ tay, thủ thế đầu hàng, cô cũng bắt đầu đem ánh mắt chuyển hướng Ôn Nhuyễn, ngưỡng cằm nói:

“Tôi lúc trước rất không thích cô.”

“Nhìn thấy cô đi theo Lâm Thanh Hàn kia, phía sau luôn là bộ dạng vâng vâng dạ dạ, tôi liền có cái nhìn không thiện cảm về cô.”

Vốn đang cười đùa vui vẻ, bị những lời nói này của cô nàng làm cho ngẩn người. Kỷ Hề trực tiếp ngồi thẳng người, nắm tay Ôn Nhuyễn, nhìn khuôn mặt nhỏ.

“Bất quá thì…”

Lý Kiều không đợi các cô mở miệng, đột nhiên cười:

“Tôi hiện tại thật ra rất thích cô, mặc kệ thế nào……”. Cô đưa tay ra trước Ôn Nhuyễn:

“Chúc mừng cô đã có được một cuộc sống mới.”

Ôn Nhuyễn nhìn trước mắt là một bàn tay tắng nõn, cũng thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ra, gật đầu nói một tiếng: “Cảm ơn.”

Lúc này khoảng cách giữa mọi người dường như không còn, ngay cả Hạ Du vốn ngại ngùng, cũng đỏ mặt nói cùng Ôn Nhuyễn:

“Ôn Nhuyễn, em, em là fan của chị, có rất nhiều bạn học cùng thích chị nữa, đợi lát nữa chị có thể kí tên cho em không?”

Ôn Nhuyễn sửng sốt, không nghĩ tới bộ dáng này của Hạ Du, liền nở nụ cười: “Đương nhiên có thể.”

“Được rồi được rồi, các cô đừng nói nữa.”

Kỷ Hề ngồi xếp bằng trên sô pha, kéo tay Ôn Nhuyễn, ý muốn hỏi quà mừng sinh nhật: “Tiểu Nhuyễn Nhuyễn, quà của tớ đâu?”

Ôn Nhuyễn cười một cái, đem hai phần quà đã sớm chuẩn bị ra: “Màu đỏ nhung tơ kia là quà mà chị Nacy nhờ tớ mang cho cậu, chị ấy nói có việc nên không thể tới, còn hộp màu xanh ngọc chính là của tớ.”

Kỷ Hề vui vẻ mở quà.

Mở quà dần dần, nhìn thấy được quà của Nacy, cô cười nói:

“Chị ấy quả nhiên mỗi năm đều là cùng kịch bản, lại là một món trang sức, năm kia là vòng cổ, năm trước là lắc tay, đến năm nay là hoa tai, cũng không biết năm sau sẽ tặng tớ cái gì.”

Lại tiếp tục mở đến quà của Ôn Nhuyễn.

Lý Kiều ba người không có chuyện gì, cũng liền nhìn Kỷ Hề mở từng món quà, chờ hộp quà mở ra, Trịnh Phù dẫn đầu ra tiếng:

“Xem ra món quà này được gói rất đẹp, chuẩn phong cách đại gia nha, bên trong là gì vậy?”

“Phong cách cũng rất quý phái.”

Kỷ Hề dường như ngờ ngợ ra điều gì, ngẩng đầu nhìn Ôn Nhuyễn, kinh ngạc nói:

“Nhuyễn Nhuyễn, món quà này không phải do cậu thiết kế sao?” Cô không nghĩ rằng Ôn Nhuyễn sẽ tận tay thiết kế.

“Cái gì?!”

Trịnh Phù kinh ngạc nói: “Nhuyễn Nhuyễn, cô biết thiết kế trang sức sao?”

Hai người còn lại tuy rằng không nói chuyện, nhưng cũng biểu lộ vẻ mặt ngưỡng mộ.

Ôn Nhuyễn thấy các cô nàng nhìn chăm chú, cong mặt mày cười một cái, giọng nói nhẹ nhàng:

“Chỉ là hiểu biết một chút, không quá giỏi……”

Lời nói còn chưa nói xong, Trịnh Phù liền trực tiếp nhào tới, ôm chặt lấy cánh tay của cô, quấn quýt si mê:

“Ôi ôi ôi, cô đúng là một nữ thần a, tại sao chuyện gì cũng biết, tôi mặc kệ, tôi cũng muốn, cô không thể nặng bên này nhẹ bên kia, không thể làm một nữ thần nhẫn tâm được.”

Lý Kiều thanh thanh giọng, kiêu kỳ nói: “Tôi cũng muốn.”

Hạ Du cũng khẽ giơ tay lên, “Em…… Cũng muốn.”

Ôn Nhuyễn bị nhiều người tiếp xúc gần như vậy, tuy rằng có chút không quen, nhưng cũng không chán ghét, cô cười gật đầu:

“Được rồi, nhưng mà tôi gần đây không có nhiều thời gian, chờ tôi rảnh lại chắc chắn sẽ thiết kế cho mọi người.”

Những người khác đương nhiên không ý kiến.

Kỷ Hề đang định đem trâm cài ra thử, bên ngoài có người lại gõ cửa, nói là bữa tiệc sắp bắt đầu, mời các cô đi xuống.

Kỷ Hề thở dài: “Đi thôi.”

Vốn dĩ không có hứng thú, nhưng không thể không xuống, đi được một lúc, cô còn riêng dặn dò một câu:

“Lý Kiều, các cô đợi lát nữa giúp tôi trông chừng Nhuyễn Nhuyễn một chút.” Cô hôm nay là nhân vật chính, chắc chắn sẽ phải đãi khách.

“Yên tâm đi.”

Lý Kiều cũng đứng lên, giọng nói nhàn nhạt: “Có chúng tôi ở đây, không ai dám nói gì đâu.”

Chờ các cô đi xuống tới lầu, mọi người đều đã đông đủ.

Kỷ Hề bị Kỷ phu nhân lôi kéo đi gặp khách, Ôn Nhuyễn liền cùng Lý Kiều các cô nàng đi tới chỗ nghỉ ngơi, trước đó cô nghe không ít lời bàn tán:

“Cô gái kia và Lý Kiều bọn họ có thực sự chơi được với nhau không?”

“Thật thắc mắc, bọn họ sẽ nguyện ý chơi với cô ta chứ, tính tình của bọn họ không phải rất khó gần sao?”

……

Nghị luận sôi nổi, lời nào cũng có.

Ôn Nhuyễn không để ý tới những lời đó, không quan tâm mà bước lên phía trước, cùng Lý Kiều và các cô nàng khác ngồi trên sô pha một hồi, cô mới thấp giọng nói:

“Tôi đi vệ sinh một lát.” Mắt thấy Lý Kiều muốn đứng lên, cô cười cười:

“Không cần đâu, Kỷ gia tôi thành thục lắm, hôm nay chắc cũng sẽ không ai muốn gây sự hay làm phiền ta đâu.”

Lý Kiều ngẫm lại thấy có lý, cũng liền gật đầu, nói:

“Thôi được, nếu có việc gì nhớ gọi liền cho bọn tôi nha.”

Vừa rồi các cô đã lưu số điện thoại của nhau.

Ôn Nhuyễn gật gật đầu, cô không cần người dẫn đường, trực tiếp đi vệ sinh, lúc đi ra gần tới khúc quẹo vào đại sảnh liền nghe được cách đó không xa truyền đến một cuộc trò chuyện.

“Kỷ Duyên, anh còn giận em sao?”

Bước chân này, âm thanh này, ngữ khí này, quá quen thuộc.

Vốn là tưởng có thể rời đi, nhưng đi ra đại sảnh chỉ có một con đường này, Ôn Nhuyễn cũng chỉ có thể đứng tại chỗ, hy vọng bọn họ nói chuyện xong sớm một chút.

Quẹo vào góc cũ.

Tô Lam Lam không nhận thấy được có người khác tồn tại, cô hôm nay cũng là tới dự tiệc, trang điểm ăn mặc đều là nét thanh thoát cùng dáng vẻ yêu kiều vốn có trước đây. Cô nghiêng đầu, cắn môi nhìn Kỷ Duyên, hốc mắt đều đỏ:

“Mấy ngày nay anh không tới tìm em, em gọi điện thoại anh cũng không nghe máy.”

“Có phải là anh đã chán ghét em rồi không?”

Kỷ Duyên nhíu nhíu mày, giọng nói trầm lạnh, đáp:

“Bận, không có thời gian.” ( lạnh lùng dữ thần)

“Anh trước kia có bận cũng sẽ nghe điện thoại của em mà……”

Tô Lam Lam nghẹn ngào thành tiếng, mắt thấy Kỷ Duyên vẫn giữ nét mặt lạnh lùng ấy, cô cũng không dám làm quá mức, lại dịu giọng nói:

“Em biết lần này là em không đúng.”

“Em không nên xử trí theo cảm tính.”

“Em chỉ là cảm thấy Ôn Nhuyễn, chị ấy vẫn luôn không thích em, ngày đó trên lầu lại chỉ có hai người, cho nên……”

Cô dừng lại một chút, lại nói:

“Cho dù nói thế nào, chuyện này vẫn là em sai, làm hại chị Ôn Nhuyễn dính vào tin đồn không hay, cũng làm hại anh bị liên lụy.”

Mắt thấy Kỷ Duyên vẫn giữ bộ dạng lạnh lùng.

Tô Lam Lam trong lòng cũng có chút hụt hẫng, cô cũng không dám trách cứ Kỷ Duyên, chỉ có thể thay đổi đề tài, tiếp tục nói:

“Em biết anh sẽ tham gia buổi ghi hình thực tế, em cũng đi, chúng ta có thể cùng nhau tận hưởng không khí bên ngoài rồi.”

“Em nghe nói lần này lữ hành địa phương có Barcelona, trước kia dì Kỷ còn ở đây, thích nhất cái đó.”

Nghe được cô nhắc đến mẹ của mình.

Kỷ Duyên nét mặt lãnh đạm cuối cùng hiện lên một nụ cười nhạt nhẽo, vừa định nói chuyện, liền nghe được cách đó không xa một âm thanh thông báo của điện thoại, nhíu nhíu mày, hắn trực tiếp xoay người đi về hướng mà âm thanh đó phát ra, nhìn thấy Ôn Nhuyễn, ánh mắt không một chút rung chuyển.

Giọng nói không mấy cảm tình, “Cô ở đó làm gì?”

“Làm sao vậy?”

Tô Lam Lam cũng theo lại đây, nhìn đến Ôn Nhuyễn, nét mặt có chút bất ngờ:

“Ôn Nhuyễn, tại sao chị lại đứng đây vậy?”

Lời nói ôn nhu, thực chất là đang suy nghĩ “Cô làm gì mà lại núp ở đây nghe lén tôi” giọng điệu trách cứ.

Ôn Nhuyễn vội vàng cười trừ.

Cô vốn là sợ đi qua lại quấy rầy bọn họ hai người nói chuyện mới đứng yên tại chỗ, ai biết được hai người nói chuyện lại lâu như vậy. WeChat của Lý Kiều nhắn tới hỏi cô có làm sao không, cô đang định bấm cho qua thì liền bị hai người họ chất vấn.

Cất điện thoại lại vào túi.

Cô trả lời một cách không nhanh không chậm, ngữ khí nhàn nhạt: “Tôi chỉ là đi vệ sinh, có vấn đề sao?”

Kỷ Duyên nhìn phía sau cô, không nói nữa.

Ôn Nhuyễn cũng lười phản ứng lại với bọn họ, một bước chân liền tính đi thẳng luôn, nhưng thật ra Tô Lam Lam lại không tha, ở thời điểm cô đi qua, liền nắm lấy cổ tay của cô, vội vã nói cùng cô:

“Chị Ôn Nhuyễn, vừa lúc hôm nay nhìn thấy chị, em muốn cùng với chị nói một tiếng xin lỗi thực lòng.”

“Em thật sự không nghĩ tới việc sẽ biến thành như vậy.”

“Hy vọng chị có thể tiếp nhận lời xin lỗi của em, không còn hiểu lầm, chúng ta cùng tham gia buổi ghi hình.”

Ôn Nhuyễn có thể tiếp nhận lời của nhóm Lý Kiều, lại không thể hiểu được lời Tô Lam Lam, cô nhẹ nhàng lấy tay mình ra, còn nhẹ nhàng chạm vào tay của Tô Lam Lam, sau đó ngữ khí nhàn nhạt nói:

“Cô yên tâm, tuy rằng tôi là người mới, nhưng cũng biết cách ứng xử hàng ngày.”

“Chỉ cần là cùng làm việc, tôi chắc chắn là đỗi đãi tốt.”

Những lời này của cô cũng không có nói là chấp nhận lời xin lỗi hay không, nhưng Tô Lam Lam lại phảng phất một nhận định rằng cô nói vậy là chấp nhận rồi, liền nở một nụ cười tươi tắn:

“Vậy là tốt rồi, chúng ta ba người có thể hóa giải hiểu lầm, cùng làm việc chung, lần này ghi hình chung, nhất định có thể trở thành bạn bè tốt thực sự!”

Ôn Nhuyễn cảm thấy Tô Lam Lam, cô gái này này không chỉ có khả năng diễn kịch, đầu óc còn suy tính rất kĩ, tốt nhất không nên đụng tới cô ta nhiều.

Vì dù sao cô cũng nhìn thấy kiểu cách này của cô ta từ lâu.

Cô thật ra có chút ngoài ý muốn Kỷ Duyên lại không có gì phản ứng, còn có phần thản nhiên tiếp nhận xưng hô bằng hữu, quay đầu nhìn người liếc mắt một cái, bên ngoài như vậy mà Duyên Thần không ngờ lại chọn làm lốp xe dự phòng cho người khác.

Muốn thật là như vậy.

Cô thật không hiểu.

Quả nhiên mỗi một người rơi vào lưới tình thì đều không còn lý trí, nói chi Duyên Thần.

Kỷ Duyên ở giới giải trí nhiều năm như vậy, đối diện với màn ảnh mắt thực đã quen, dễ dàng nhận thấy được ánh mắt của Ôn Nhuyễn, cũng quay đầu xem qua, nhíu mi, có chút không cao hứng mà nói:

“Cô nhìn tôi làm cái gì?”

Ôn Nhuyễn không việc gì phải vội, ngữ khí vẫn bình thường mà trả lời:

“Vô tình nhìn thôi mà.”

Vừa nghe lời này.

Kỷ Duyên cặp kia mi lộ rõ vẻ tức giận, lại không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nhìn chằm chằm Ôn Nhuyễn.

Tô Lam Lam nhìn hai người giao lưu với nhau, không biết vì cái gì, mà vô cùng cảm thấy không thoải mái, vừa định nói chuyện, cách đó không xa liền có một tiếng nói văng vẳng, lúc đầu rất nhỏ, đến sau lại càng ngày càng vang.

“Tại sao anh ta lại tới đây?”

“Ai?”

“Lâm Thanh Hàn đó!”

“Cái gì? Anh ta không phải nhất không thích loại tiệc tùng này sao, hôm nay như thế nào lại đến thế?”

……

Bên ngoài một đám người nghị luận sôi nổi, sau đó là tiếng bước chân lộn xộn của một đám người.

Giàu có số một thành phố, Lâm Thanh Hàn là người mà luôn được săn đón, nhiều người muốn gặp gỡ, chỉ là đáng tiếc Lâm Thanh Hàn luôn luôn không muốn tham dự tiệc tùng này nọ, bọn họ mặc dù muốn cũng không có cách nào, hôm nay thật vất vả có thể đụng tới được anh ta, làm thế nào bỏ qua được?

Mọi người đều hướng về cửa ra vào.

Tô Lam Lam nghe đến sự xuất hiện của Lâm Thanh Hàn, cũng bất chấp Ôn Nhuyễn cùng Kỷ Duyên, chỉ để lại một câu:

“Em đi ra ngoài nhìn xem”, liền dẫn theo váy vội vàng đi ra ngoài.

P/s: chào mọi người mình và Hiền đã comeback đây ^^, mọi người nghỉ hè vui chứ, tụi mình cũng đã thi xong rồi nè nên sẽ tiếp tục edit nha, cám ơn vì luôn ủng hộ và chờ đợi bọn mình, mọi người đọc truyện vui nha.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN