Sau Ly Hôn, Tôi Nổi Tiếng
Chương 5
Viện điều dưỡng.
Trong phòng bệnh VIP.
Ôn Nhuyễn ngồi xổm trước mặt lão gia gia cô chôn mặt trên đầu gối ông hốc mắt ửng đỏ khuôn mặt trắng nõm còn vương vài hàng lệ chắc hẳn là đã khóc rất lâu.
Lâm Xương Ngạn.
Năm đó chính là người cầm quyền Lâm thị.
Ánh mắt ông ôn nhu nhìn Ôn Nhuyễn bàn tay đã xuất hiện nhiều nếp nhăn, giọng nói ông có chút bất đắc dĩ: “Năm đó ông lâm bệnh liền lo lắng con cùng Thanh Hàn sẽ không còn nơi nương tự thấy hai đứa từ nhỏ cùng nhau lớn lên cũng có ít nhiều cảm tình nếu có thể bên nhau ông cũng yên lòng mà nhắm mắt.”
“Nhưng lại không nghĩ tới…”
Ông thở dài: “Ông tưởng mình đã đúng nhưng thật ra lại làm chuyện xấu rồi…”
Ôn Nhuyễn nghe thấy ông đang tự trách vội ngẩng đầu nói: “Ông ơi chuyện này không thể trách ông được cũng không thể trách anh ấy…” Cô mím môi, do dự nói: “Thanh hàn anh ấy đối xử với con rất tốt.”
Ngoại trừ không yêu cô ra thì bên ngoài Lâm Thanh Hàn đúng nghĩa là một người chồng tốt hoàn thành đúng trách nhiệm của mình.
Cho cô thân phận.
Cũng cho cô thể diện cùng mặt mũi.
“Aizzz.”
Lâm Xương Ngạn nhìn cô thở dài: ” Nếu con đã quyết định ông cũng không có ý kiến nữa.”
Nói là như thế nhưng ông vẫn không nhịn được mở miệng nói:” Đứa bé Thanh Hàn này bởi vì chuyện của ba mẹ nên tính tình vẫn luôn lạnh nhạt, đứa bé này a…” lời vẫn chưa nói xong nhưng khi nhìn đến sắc mặt Ôn Nhuyễn ông liền không nói nữa.
Hai đứa bé này. Ngày trước là do ông bệnh nặng nên mới ở bên nhau.Hiện tại muốn tách ra ông cũng không thể cản trở. Lắc lắc đầu.
Cuối cùng vẫn là thay đổi đề tài này.
Lâm Xương Ngạn nhẹ nhàng xoa đầu Ôn Nhuyễn hỏi: ” Con muốn đi làm cái gì sao? Ông nhớ rõ trước giờ con vẫn luôn thích vẽ tranh hay là con mở phòng làm việc ông vẫn còn chút tiền sẽ giúp con…”
“Không cần đâu ạ.”
Ôn Nhuyễn cười cười: ” Ông, con vẫn có chút tiền thật sự không thiếu đâu ạ. Thời gian vẫn còn dài con từ từ sẽ nghĩ đến ạ.”
Lâm Xương Ngạn cũng liền không nói gì nữa: “Vậy con cứ từ từ mà nghĩ.”
Ánh mắt ông lão từ ái nắm lấy tay Ôn Nhuyễn nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Nếu cả đời con vẫn chưa nghĩ được thì cũng không sao lão già này tuy không thể chiếu cố con cả đời nhưng cũng sẽ không để con phải chịu chút ủy khuất nào cả.”
Ôn Nhuyễn không nói chuyện nhưng hốc mắt đã sớm đỏ. Cô lúc trước từ bỏ tất cả để gả cho Thanh Hàn ngoại trừ là thích anh còn có một lý do… Chính là ông nội Lâm.
Lúc trước nhà cô bị phá sản ba và mẹ lại xảy ra chuyện đều an bài hết tất cả cho cô… Nhưng khi cô nhìn thấy tin tức ba mẹ gặp tai nạn từ TV liền lập tức hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại là ông ở bên cạnh chăm sóc cho cô. Ông đã bỏ không biết bao công sức để tìm cô sau lại đem cô về Lâm gia đối đã với cô như với cháu gái ruột thịt vậy. Ông cho cô những thứ tốt nhất chưa từng để cô phải chịu ủy khuất.
Cô rất cảm tạ ông nội Lâm.
Nếu không có ông chỉ sợ cô đã sớm chết ở trong căn phòng nhỏ kia.
Di động vang lên.
Ôn Nhuyễn sờ soạng một phen lau nước mắt lấy di động ra nhìn màn hình hiện dòng chữ “Lão công” có chút giật mình.
Cô dù ở WeChat, di động hay hòm thư hễ là Lâm Thanh Hàn cô đều lưu là ” lão công ” đây chính là cách cô đem quan hệ của bọn họ kéo lại gần hơn.
“Là Thanh Hàn?”
Lâm Xương Ngạn tuy không thấy tên hiển thị nhưng nhìn đến sắc mặt Ôn Nhuyễn liền đoán được người gọi đến là ai, sắc mặt liền trở nên rất khó coi “Con đem điện thoại đưa cho ông, ông liền mắng cho thằng nhóc đó một trận.”
“Không cần đâu ạ.”
Ôn Nhuyễn thu hồi suy nghĩ hướng Lâm Xương Ngạn lắc đầu. Bọn họ từ nhỏ đều lớn lên cùng nhau nếu không có duyên làm vợ chồng thì cũng không nên thành kẻ thù có thể an ổn là tốt nhất…Cô vừa rồi cũng chỉ là ngơ ngẩn, Lâm Thanh Hàn thế nhưng sẽ gọi điện thoại cho cô.
Kết hôn ba năm.
Đây hình như là lần đầu tiên anh chủ động gọi cho cô. Cô nói nói Lâm lão gia một tiếng rồi liền ra ngoài nhận điện thoại: “Em nghe.”
Điện thoại truyền đến giọng của Lâm Thanh Hàn thanh âm vẫn là trước sau quạnh quẽ như một nhưng nếu nghe kĩ liền có thể nghe ra trong đó vẫn có vài tia ôn nhu: “Anh đã tan tầm em bây giờ đang ở đâu?”
Ôn Nhuyễn trước giờ luôn tỉ mỉ chỉ cần anh nhíu mày một chút cũng có thể đoán ra lí do.
Hiện giờ tự nhiên cũng là nghe ra.
Tay cầm di động có chút chặt nhìn hình ảnh mình phản chiếu qua cửa sổ qua thật lâu mới nhẹ giọng đáp: “Em đang ở cạnh ông nội.”
“Được, anh tí nữa sẽ đến đón em.” Nói xong, Lâm Thanh Hàn liền cúp điện thoại.
Lâm Xương Ngạn ngồi ở trên xe lăn, thấy nghe xong điện thoại, lại hỏi: “Tiểu tử kia đã nói gì?”
“Anh ấy nói……” âm thanh Ôn Nhuyễn có chút thấp: “Anh ấy sẽ đến đây đón con ạ.”
Đã ba năm trôi qua. Cô đã chờ ngày này từ rất lâu, chờ Lâm thanh hàn chủ động gọi cho cô chứ không phải thông qua trợ lý hay tài xế của anh….. Hiện giờ đột nhiên lại thành hiện thực nhưng cô lại không hề cao hứng mà lại có chút mờ mịt.
……
Ở một nơi khác.
Sau khi cúp điện thoại khuôn mặt luôn lãnh đạm của Lâm Thanh Hàn nay lại hiện lên vài phần vui sướng, nhìn thoáng qua ghế sau trang sức đã được đóng gói tinh xảo cùng với bó hoa hồng rực rỡ tươi đẹp tâm trạng anh đã thả lỏng rất nhiều.
Ôn nhuyễn khẳng định sẽ rất thích.
Nghĩ vậy Lâm Thanh Hàn liền hướng viện điều dưỡng chạy tới.
***
Chờ đến viện điều dưỡng.
Lâm Thanh Hàn đang chuẩn bị lên phòng bệnh tìm Ôn Nhuyễn sẵn tiện thăm hỏi ông nội nhưng không ngờ lại gặp cô ngay dưới lầu. Thấy cô đang hướng lại đây liền mở cửa sổ xe nhíu mày giọng có chút trầm: “Như thế nào không ở trên lầu chờ?”
Ôn Nhuyễn mở cửa xe ngồi vào ghế phụ trả lời: ” Ông đã ngủ.” Thật ra là cô đang tìm cớ cô không muốn đem chuyện này làm lớn trước mặt ông, sức khỏe ông vẫn luôn không tốt chuyện của bọn họ vẫn nên để họ tự mình giả quyết. Đối với câu trả lời này của cô Lâm Thanh Hàn cũng không cảm thấy kì quái.
Xe liền ngừng ở bên đường. Đường cũng thông thoáng nhưng anh cũng không vội khởi động máy. Kiểm tra xem cô đã thắt đây an toàn chưa lại cầm chặt tay lái hiếm khi anh lại có chút do dự…. Anh một đường cẩn thận lái xe một đường lại nhìn quà và hoa… cũng chưa dám tặng.
Từ trước đến nay anh chưa bao giờ chủ động tặng cô những thứ này. Trước đây nếu là sinh nhật, kỉ niệm ngày cưới cũng đều là Lý Tắc nhắc nhở rồi trực tiếp chuyển quà cho cô.
Hôm nay là lần đầu tiên… thật không biết nên nói gì cũng không biết là vì lí do gì.
Anh ở trên thương trường đều bách chiến bách thắng chưa từng lùi bước nhưng bây giờ lại có chút đứng ngồi yên.
Lạ lẫm.
Ôn Nhuyễn nồi ở ghế lái phụ thoáng nhìn qua phía Lâm Thanh Hàn thấy sắc mặt anh thay đổi thất thường cho rằng anh đang suy nghĩ đến việc kia cũng đúng lúc cô đang bàn bạc một chút. Vừa định mở miệng thì bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng động. Anh như đã quyết tâm lấy ra hai món quà sau đó nhét vào trong ngực cô ngữ khí cũng có chút co quắp thậm chí ngay cả mặt cô cũng không dám nhìn rồi lập tức phun ra hai chữ khô cằn: ” Cho em”.
Đưa xong đồ vật.
Lâm Thanh Hàn trở nên thong dong rất nhiều, anh một lần nữa cầm tay lái trên mặt lại khôi phục lại bộ dáng trước đó. Người đứng đầu lâm thị tính tình nhạt nhẽo, thong dong cũng chưa vì chuyện gì mà cảm xúc trở nên phập phồng chỉ là âm thanh có chút ngoài ý muốn nói: ” Anh biết mấy ngày nay anh công tác bận rộn không thể gặp em thường xuyên nên em sinh khí cũng là chuyện hiển nhiên. Bất quá lời nói như ngày hôm qua sau này cũng không được nói nữa. Anh trước đây chưa từng có ý nghĩ ly hôn với em, nêu em muốn đi du lịch thì dạo này công ty cũng không bận rộn anh liền cùng em đi.”
Anh bình thường đều cùng đối tác đàm phán nên cũng đã thành thói quen nên lúc này giọng nói đều mang chút bộ dáng đang cùng người khác thương lượng: “Đảo Bali, Hokkaido, hay là nước Pháp, em muốn đến nơi nào, anh đều có thể đi cùng em.”
Ôn Nhuyễn cúi đầu, thần sắc ngơ ngẩn mà nhìn đồ vật trong lòng đây cũng là lần đầu tiên Lâm Thanh Hàn trực tiếp đưa đồ cho cô…
Trong nháy mắt tim cô nhảy loạn cả nhịp thậm chí còn nghĩ Lâm Thanh Hàn có lẽ cũng có chút thích cô, cho dù chỉ là một chút ít thì cô cũng… nhưng bất quá cô liền từ bỏ ý niệm này. Anh đối tốt với cô cũng chỉ là do cô là vợ của anh.
Lông mi nhiều lần rung động liền an tĩnh trở lại Ôn Nhuyễn kéo kéo khóe miệng, muốn cười lại cười không nổi, nghe những lời đó của Lâm Thanh Hàn cô như cũ cúi đầu, mở hộp trang sức ra nhìn thoáng qua, vòng cổ kim cương tỉ lệ như vậy chỉ sợ giá trị cũng hơn 7 chữ số. Kiểu dáng cũng là kiểu đang rất lưu hành nữ nhân tuổi trẻ như cô chắc hẳn sẽ thích.
Bất quá đây đúng thật là phong cách của Lý Tắc.
Hít một hơi thật Ôn Nhuyễn ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Hàn đã nói xong đột nhiên lên tiếng: “Lâm Thanh Hàn, anh biết em thích hoa gì sao? Biết em thích kiểu trang sức gì sao? Biết em thích ăn món gì sao? Biết em thích đi nơi nào sao?”
“…… Cái gì?”
Lâm Thanh Hàn ngẩn người anh há mồm nghĩ nghĩ nhưng suy nghĩ nửa ngày, thật sự nghĩ không ra Ôn Nhuyễn thích thứ gì.
Anh cùng Ôn Nhuyễn nhận thức từ nhỏ.
Ôn gia khi còn chưa phá sản anh hẳn còn biết chút ít, nha đầu này thích váy đẹp nhất, thích trang sức lấp lánh nhất, mỗi lần có váy cùng trang sức mới cô liền nhảy nhót đi khoe khắp nơi mong được các vị tiền bối khen. Nhưng sau khi Ôn gia phá sản. Cô liền đến nhà anh sớm chiều cùng nhau nhưng anh thật không biết cô thật thích thứ gì.
Cô giống như cái gì cũng đều thích lại cái gì cũng đều không thích.
Thật cẩn thận, vâng vâng dạ dạ, sợ nói sai làm sai, mỗi lần cô nhận được những trang sức cùng hoa tươi cũng sẽ vui vẻ, nhìn đến trong nhà đưa tới mỗi một quý một bộ đồ mới cũng sẽ lộ ra tươi cười, nhưng đều là gượng cười.
Cô thật sự thích sao?
Anh thật không biết.
Ở sâu trong nội tâm Lâm Thanh Hàn đột nhiên có một tia khủng hoảng rất nhỏ anh rất ít có cảm xúc như vậy khi còn nhỏ hẳn sẽ còn có bởi vì lúc ba mẹ cãi nhau, ba bỏ đi mẹ liền khóc khiến anh rất khủng hoảng.
Nhưng từ sau khi bọn họ qua đời.
Anh liền có rất ít cảm xúc như vậy mấy năm gần đây một lần càng đều không có.
Nhưng hiện tại…
Anh đột nhiên cảm thấy có thứ gì giống như ở chậm rãi xói mòn anh rất chán ghét…… Loại cảm giác không thể khống chế này.
Ôn Nhuyễn nhìn anh chắc chắn nói: “Anh thật sự không biết.”
Cô đem hộp trang sức đóng lại lông mi hơi rũ giống như đôi cánh bướm thanh âm thực ôn nhu: “Em không thích vòng cổ kim cương cũng không thích hoa hồng.”
“Vậy em……” giọng Lâm Thanh Hàn đột nhiên có chút nghẹn như là bị người khác bóp lấy yết hầu nói chuyện đều trở nên thập phần gian nan: “Thích cái gì?”
“Em……”
Em có thể cùng anh nói.
Lời nói còn chưa có nói xong.
Ôn Nhuyễn lại cười lắc lắc đầu ngẩng đầu lên nói: “Em thích cái gì anh trước kia không biết, hiện tại cũng không cần thiết biết, đến những địa phương anh nói em có thể tự đi.” Cô thong dong lại kiên định đem đồ vật trong tay cất vào phía sau sau đó nhìn thẳng Lâm Thanh Hàn, ánh mắt lại không do dự, nghiêm túc nói: “Thanh Hàn, em ngày hôm qua cùng anh nói, không phải nhất thời tức giận, cũng không phải cùng anh làm nũng.”
“Em là nghiêm túc.”
“Chỗ ông nội em cũng đã nói qua, ông cũng đáp ứng rồi.”
“Đến nỗi…”
Cô từ trong túi lấy ra một cái phong thư: “CMND, sổ hộ khẩu, còn có……” Ánh mắt rơi xuống hai cuốn sổ đăng kí kết hôn Ôn Nhuyễn thần sắc không động, môi đỏ cũng nhẹ nhàng nhấp lên, nhưng vẫn là nói ra: “Giấy hôn thú em cũng đã chuẩn bị tốt.”
“Anh nếu bây giờ cũng tiện chúng ta liền đi Cục Dân Chính một chuyến.”
Lâm Thanh Hàn rũ mắt, nhìn phong thư kia ánh mắt chợt lạnh xuống môi mỏng cũng nhẹ nhàng nhấp lên bàn tay ở vô lăng cũng siết chặt gân xanh nổi:” Anh không có mang giấy tờ.”
Anh thật không nghĩ tới lời cô nói tối qua thật sự không phải là nói đùa chỉ ngắn ngủi một ngày cô thật đã chuẩn bị tốt còn đã báo với ông nội……
Cô không phải là yêu anh sao? Không phải là hứa hẹn bên anh cả đời sao?
Đây yêu mà cô nói?
Lâm Thanh Hàn chưa từng có cảm xúc phức tạp như vậy, phẫn nộ, bực bội, phảng phất như bị người hung hăng đánh một cái tát.
Anh nhìn nụ cười trên khuôn mặt cô lại chợt nghĩ như là cô đang chê cười.
Nhưng từ nhỏ đến lớn anh đã được giáo dưỡng rất tốt cái gì cũng không nói chỉ nhìn cô ánh mắt lạnh băng.
Ôn Nhuyễn tùy ý để anh nhìn, chờ anh nói xong bỗng dưng cười một cái: “Anh nếu là chưa chuẩn bị em liền chờ anh một ngày…. Bất quá ngày mai em sẽ dọn ra khỏi Lâm gia.”
Xong chương này thật buồn quá đi…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!